Cảm ơn cuộc đời đã đẩy anh ra xa em để em biết em yêu anh đến chừng nào... Lại một đêm mưa nữa đi qua. Em không còn đếm nổi mình đã xa nhau bao đêm như thế này rồi. Tiếng mưa cứ rả rích, bỗng nhiên em muốn đi dạo một mình.
Em hạnh phúc vì em đã gặp được anh và được anh yêu thương, trân trọng như một vật quý giá. Em sẽ chờ đợi cho một hạnh phúc được viết lại không phải từ những giấc mơ mà từ tất cả niềm tin và sự cố gắng của cả em và anh.
"Trong tình yêu ngu ngốc nhất là sự chờ đợi... ". Ai cũng nói với em điều đó mà chính bản thân em cũng đã trải nghiệm và đi qua một lần đợi chờ ngốc nghếch, trái tim em tưởng chừng chết lặng, niềm tin trong em vụn vỡ. Nhưng em quyết định rồi anh ạ: "Trong tình yêu, điều ngu ngốc nhất là đánh mất niềm tin”.
Lại một đêm mưa nữa đi qua. Em không còn đếm nổi mình đã xa nhau bao đêm như thế này rồi. Tiếng mưa cứ rả rích, bỗng nhiên em muốn đi dạo một mình. Em lại nhớ lúc còn bé, cứ thích dầm mình dưới mưa, em hay gấp những chiếc thuyền nhỏ bằng giấy bạc rồi thả xuống dòng nước. Thuyền trôi đi chao đảo nhưng nhờ lớp giấy bạc không thấm nước, nó vẫn vượt qua dòng nước. Bỗng đâu, đến đoạn nước xoáy, em đã cố chạy nhanh ra để cứu thuyền nhưng chẳng bao giờ kịp. Vì nước cứ cuồn cuộn dưới chân em, cản bước em đi. Thuyền chìm và rã ra làm trăm thớ giấy nhỏ bé.
Vậy mà mùa mưa năm nào em cũng loay hoay với mớ giấy bạc. Cái cảm giác nhìn thuyền kiêu hãnh, dũng mãnh lướt đi cùng làn nước. Em biết rõ nó sẽ chìm, sẽ không vượt qua được nhưng vẫn thích được hy vọng, được tưởng tượng thuyền sẽ không bao giờ chìm và chiếc thuyền này sẽ là chiếc thuyền dành cho cả mùa mưa năm sau và sau nữa.
Giá mà em có thể hiểu được tất cả, biết được tất cả. Giá mà em có thể yêu được tất cả những gì em muốn yêu, muốn quý, muốn nâng niu và muốn ôm vào lòng... Em muốn em giống như chiếc thuyền bằng bạc kia, không thấm nước, mỏng manh nhưng kiên cường, nhỏ bé nhưng dũng cảm đi băng băng trên đường đời mà không ngại những rủi ro, không ngại những mất mát và cả những vấp váp. Sống hết mình và biết yêu thương cho tận kiệt cùng.
Anh là một phần của hành trình đấy, anh biết không? Em không phải là một vì sao đơn lẻ, em sinh ra là để dành cho anh, gắn bó với anh, đi cùng anh đến bất cứ đâu. Khi anh nói với em: “Anh yêu em!” và em cảm nhận được ánh mắt nồng nàn anh nhìn em, vòng tay ấm áp của anh ôm em, gương mặt anh rạng rỡ che lấp đi tất cả cái khoảng trời đêm, đôi môi anh thật nhẹ nhàng nhưng cuồng nhiệt và em biết mình đã lao đi cùng với mãnh liệt và say đắm.
Em đã yêu, chưa bao giờ em thấy mình yêu nhiều đến như thế. Cho đến tận phút giây này, em vẫn yêu anh, yêu anh như cái ngày đầu tiên xa xưa ấy. Em vẫn thích làm một chiếc thuyền nhỏ trong đại dương anh bao la, thích cùng anh đi qua mọi giông tố, thích cùng anh đón ánh bình mình đầu tiên hé rạng biển êm đềm và tình anh là bến đỗ bình yên.
Anh ơi! Đêm nay và còn rất nhiều những đêm khác, trời sẽ lại mưa, chiếc thuyền bạc của anh sẽ lại chơi vơi, sẽ lại chao đảo và biết đâu cũng sẽ chìm... sẽ tan rã... sẽ vụn vỡ... rồi lại sẽ phải hàn gắn bằng những đường dán trên những vết từng trải. Nhưng mùa mưa năm sau, sau nữa, nó sẽ lại kiêu hãnh, dũng mãnh, lướt đi trên con đường mới, không từ chối định mệnh. Em hạnh phúc vì em đã được mẹ sinh ra và cho em một trái tim luôn nồng nhiệt. Em yêu tất cả những gì đi qua cuộc sống của em nhưng không hề mờ nhạt. Và em yêu anh !!!
9 tháng 1, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....