Follow Us @soratemplates

9 tháng 1, 2010

"Trái cấm" của bạn tôi



Tôi đã nghĩ rất nhiều không biết có nên post câu chuyện … có thể nói là rất buồn này không nữa, bởi chuyện buồn đó hay nói đúng hơn là nỗi đau đầu đời mà chính người bạn của tôi đã nếm phải. Thực sự, lúc này tôi không biết phải làm sao nữa, tôi cảm thấy hoàn toàn bế tắc. Xin cho tôi được đổi tên những nhân vật trong câu chuyện này, tôi chỉ mong nếu bạn tôi có đọc được nó thì hãy hiểu cho tôi, vì tôi chỉ muốn tốt cho bạn cũng như mong được chia sẻ cùng bạn nỗi đau này, một nỗi đau không dễ dàng để mà quên, có thể nói nó sẽ theo bạn tôi suốt cuộc đời như là một bài học đường đời đầu tiên của bạn.
"Reng, reng … chuông điện thoại đổ, tôi cũng biết là ai gọi cho tôi, cái Phương chứ còn ai nữa, vì tôi mới gọi cho nó cách đây 5 phút. Chỉ thấy nó ậm ừ:
- Lát nữa tao gọi lại cho mày nhé!
Tôi bực mình, đáp gọn lỏn:

- Ừ!

Tôi nghĩ trong đầu những câu nói "ghê ghớm nhất" dành cho nó cái Mai, 2 đứa bạn … Thật bực không để đâu cho hết bực, nó vay tiền mẹ tôi cách đây 1 tháng - 1 triệu nghe đâu để cho Mai chạy điểm gì đấy … "Học với chả hành" tôi nghĩ tới cái Mai, không hiểu nó đi học làm gì nữa đây?

Tôi bỏ bát cơm xuống, chạy ngay đến máy điện thoại:

- Alô!

Tiếng Phương lí nhí trong máy, tôi phải cố căng tai ra nghe:

- Mày đấy à!

- Ừ! không tao thì ai? vậy bao giờ 2 đứa lên gặp mẹ tao thế, chúng mày có biết là mẹ tao … bực mình lắm rồi không hả?

Tôi nó xối xả vào máy, vẫn cái giọng lí nhí đáng ghét của Phương:

- Tao biết rồi, mày ơi! nghe tao nói đã.

Tôi gằn giọng:

- Cái gì, nói đi. Chúng mày làm tao … điên tiết lắm rồi đó, tao thấy xấu hổ với mẹ tao. Mày nghĩ là mẹ tao là trẻ con à, để nghe chúng mày nói với trình bày hả ?

Phương phân bua:

- Mày hiểu cho tao, bọn tao đang xoay đây. Đen quá, bị móc tiền ở bến xe không đã mang trả mẹ mày lâu rồi. Bọn tao nào dám thế chứ. Tao xin mày, nghe tao nói đây. Cái Mai nó đang … điên. Nó đang điên loạn đây.

- ????????

- Lúc này nó không còn thiết chuyện gì nữa, nó chỉ muốn chết thôi!

Tôi cười mỉa mai, đốp trả:

- A, vậy à. Được, mai tao lên chỗ nó tao … mua mấy bả thuốc chuột cho nó uống thoải mái. Chỉ sợ không có gan thôi.

Cái Phương cười hỉ hả trong máy, nó nạt tôi:

- Mày thật hết cấp rồi đó! tao không nói đùa đâu, mày có biết là …

Im lặng một lúc lâu, nó ngập ngừng chừng như không muốn nói nữa, tôi sốt ruột:

- Nói đi chứ! sao thế? Có chuyện gì vậy? Mà tao thấy chúng mày dạo này lạ lắm?

Phương tiếp:

- Mai bị "lão kia" lừa rồi! hôm qua nó nhận được tin nhắn lạ của một bạn gái nhắn tin là: ”Chào bạn, bạn có phải là bạn gái của anh Quang không? bạn có biết tôi là ai không đó? xin nói rằng tôi là bạn gái hay nói đúng hơn tôi là vợ sắp cưới của anh ý.......", đại khái cô gái đó nhắn tin như thế. Rồi Mai nhắn tin lại bảo cô ấy nói dối, đừng đùa cợt thế, rồi 2 người cãi nhau và cuối cùng cô gái đó bảo là "Hẹn gặp Mai ở ngoài để nói chuyện sòng phẳng".

Hôm sau Mai đến gặo cô ta thì không ngờ có mặt anh Quang ở đó, cả Mai và anh Quang cùng bất ngờ. Nhưng Mai vẫn giữ bình tĩnh đến ngồi đối mặt với cô gái -vợ chưa cưới của anh ta, cuối cùng thì mọi chuyện đã rõ, anh ta công nhận cô gái kia là … “vợ sắp cưới" của anh ta. Mai bàng hoàng, không biết nói gì hơn …

Tôi hoàn toàn bất ngờ, chỉ cách đây hơn 2 tuần Mai còn lên nhà tôi vay mẹ tiền nó còn khoe với mẹ tôi là có người yêu mới, cũng quen nhau được độ hơn tháng rồi "Anh ý còn bảo cháu là muốn cưới cháu ngay cơ, tính anh ý hay lắm bác à … “ chỉ thấy mẹ tôi nói lại như vậy, vì hôm đó tôi không có mặt ở Hà Nội.

Đến hôm về Hà Nội, khi nghe mẹ nói vậy tôi chỉ cười đùa bảo "nó thế đấy mẹ ơi!, rồi 1 tháng sau nó lại bảo có … người yêu mới cho mà xem". Vì tính nó còn trẻ con, nó ít hơn tôi 2 tuổi, nhưng trông nó chín chắn hơn tôi nhiều, mẹ thường khen nó thế trước mặt tôi.

Tôi chỉ biết về sau Phương nói gì tôi cũng chỉ nghe thoang thoảng bên tai, tôi bảo nó:

-Thôi, để mai mình đến chỗ nó xem sao, mai Phương cũng đến nhé. Hy vọng nó … ổn.

Nói thế thôi chứ thực sự tôi biết lúc này Mai đau khổ như thế nào, nhưng đau khổ hơn khi tôi biết rằng Mai đã … không còn là con gái nữa, Mai đã "ăn trái cấm" không ngọt ngào chút nào. Tôi không hiểu vì sao Mai lại trở thành như thế? tại sao vậy chứ Mai? bao câu hỏi trong đầu tôi đã xoay vần.

Tôi biết Mai tuy là đứa ham chơi nhưng không đến nỗi chơi bời, hư hỏng, không phải ai cũng nói chuyện cũng như nhận lời yêu dễ dàng. Vậy mà … chỉ một phút dễ dãi, bạn tôi đã … Tôi cũng tự trách mình, là bạn mà tôi đã vô tâm không chịu tìm hiểu xem bạn tôi thế nào? đến hôm nay nghe Phương nói tôi mới biết mối tình đầu đẹp đẽ của Mai là "Quân" đã ra đi mãi mãi trong 1 tai nạn, vậy mà nó nói với tôi là: "Quân đi vào Nam làm việc với bố rồi". Nó giấu nỗi đau riêng mình, mà không cho tôi biết.

Tôi nghĩ Phương nói nhầm nhưng không, Phương nhắc lại với tôi "Quân mất rồi mày ạ, vì Mai thấy anh Quang trông rất giống Quân, tính cách cũng hao hao nên Mai … thật sự tao cũng không hiểu tại sao nó lại như thế nữa. Chỉ thấy là sau lần đó nó bảo đau đau sau khi quan hệ xong, nó còn rủ tao đi khám bác sĩ nữa. Nhưng chưa có điều kiện đi khám, nó cứ khóc mãi rồi bảo tao chỉ muốn chết cho xong, nó đã mất tất cả, cái quý giá nhất nó đã trao vào tay kẻ lừa đảo kia rồi."

Phương còn nói rất nhiều nhưng tôi không còn cho vào đầu được nữa, tôi chỉ muốn biết tâm trạng của Mai lúc này??? Tôi không biết khi bên hắn, hắn đã nói ngon ngọt gì, hay tại hắn nắm được sức mạnh là hắn "vì giống Quân" nên … chắc Mai cũng có kể cho hắn nghe về mối tình đầu của Mai. Chỉ thấy Phương nói buồn buồn trong máy điện thoại - "Mày à, Mai bảo khi ở bên hắn Mai như thấy hình ảnh của Quân nên Mai đã không đủ lý trí để cưỡng lại được, Mai yêu Quân lắm, yêu mãi mãi. Lúc nào Mai cũng chỉ nhắc đến Quân như một kỷ niệm đẹp mà buồn thôi …”.

Mai ơi! cho mình xin lỗi, ngàn lần xin lỗi Mai vì đã không ở bên Mai khi bạn cần. Đã không tìm hiểu kỹ những gì Mai đã từng kể cho mình nghe, tại sao Mai không nói cho mình chuyện Quân đã chết chứ, tại sao Mai lại phải đóng kịch như vậy? Chúng ta là bạn mà !!!!!!!

Dù bây giờ tôi có đặt hàng ngàn câu hỏi thì cũng vô ích, sự việc cũng đã rồi. Tôi chỉ muốn gặp gã kia mà cho hắn một bài học. Hắn đã lợi dụng sự ngây thơ và niềm tin của Mai để thỏa mãn cái tôi ích kỷ và bẩn thỉu của hắn, bạn tôi mới 19 tuổi - Mai còn quá trẻ. Mai không chỉ đau về thể xác mà nỗi đau tinh thần mới là cái đau lớn nhất - Mai đã bị tổn thương quá nặng. Mai ơi!".

Bạn thân mến, khi viết những dòng này tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về mọi chuyện. Chỉ mong các bạn đọc câu chuyện này của bạn tôi hãy xem đó là bài học, bài học của tuổi mới lớn, mong bạn khi đặt niềm tin và tình yêu vào ai đó hãy đặt đúng chỗ và bạn hãy nhớ "Yêu không có nghĩa là hiến dâng tất cả (cả thể xác và tâm hồn) mà yêu chính là khi bạn gửi niềm tin, hi vọng và cả thất vọng vào người mình yêu".

Hi vọng bạn đủ sáng suốt để không lầm tưởng "Tình thơ" là "Tình yêu" như bạn tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....