Cô không chỉ một lần nhắc anh rằng, ước mơ lớn nhất của cô là có một chiếc xe gắn máy sang trọng.
Cô cứ tưởng tượng đến giây phút được ngồi vào tấm đệm êm ái của chiếc xe mà chạy êm ru trên đường phố, cuốn theo bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ. Anh chưa bao giờ nghi ngờ giấc mơ của cô bởi cô có cơ sở để khát khao như thế, với tuổi trẻ phơi phới, với nhan sắc kiêu sa. Anh yêu cô nhưng không dám nói rằng yêu, chỉ dám quan tâm tới cô một cách tự ty. Căn nhà cô thuê cách nơi làm rất xa, ngày nào anh cũng dậy sớm, đạp nửa tiếng xe đạp tới đón cô đi làm. Rồi thêm ba mươi lăm phút đạp xe nữa mới tới nơi hai người cùng làm việc.
Anh không có xe máy, chưa nói tới xe máy sang trọng, nhưng cô cam lòng tự nguyện làm vợ anh. Đêm tân hôn, anh nồng nhiệt thề rằng, sẽ có ngày anh mua tặng cô một chiếc xe sang trọng.
Sau hôn lễ, những gì nóng hổi nhất cũng trở nên bình thường. Anh dốc sức làm cho một công ty nước ngoài, tranh thủ tìm kiếm mọi cơ hội thăng tiến, nhưng không hiểu sao đường công danh mãi cứ bình bình. Tâm lý yếm thế, chán nản dần bộc lộ, thỉnh thoảng anh lại vô cớ đá chạu đập bát trong nhà. Cô tránh không gây gổ khi anh nổi xung, nhưng trong lòng ngày càng thất vọng.
Phiền muộn lớn nhất khi kinh tế khó khăn là chuyện cơm áo gạo tiền. Nhất là sau khi sinh con, có bao nhiêu loại thực phẩm bổ dưỡng cho trẻ sơ sinh, người làm cha mẹ lẽ nào để con thiếu thốn. Cô cũng vậy, và đành dấn sức làm thêm, làm cho đến khi hai đầu gối khuỵu xuống. Hình thức bên ngoài của cô ngày một trễ nải, cô bắt đầu mặc đồ ngủ đi chợ, xuất hiện trước mặt chồng mà môi vẫn dính kem đánh răng. Ngày sinh nhật cô, anh mua tặng một chiếc xe đạp điện thay cho chiếc xe đạp cũ cọc cạch. Đêm ấy, cô đã rất vui mừng, hai người dường như trở lại đêm tân hôn mặn nồng. Khi anh ngủ, cô chợt tỉnh, nằm nhớ lại ước mơ hồi con gái, cô bỗng thấy cuộc sống nhạt nhẽo làm sao.
Rồi có một người đàn ông từ nước ngoài về, đi một chiếc xe gắn máy kha khá luôn tìm cách được gần cô. Người phụ nữ bao nhiêu năm chưa từng trang điểm bằng nước hoa, nay bỗng nhiên được săn đón hết mực. Cô đã phải viện cả lý do chồng con ra để ngăn bớt sự cuồng nhiệt của người đàn ông kia nhưng không nổi. Cuối cùng, cô chấp nhận sẽ mau chóng ly hôn. Cô chọn thời điểm khi chồng cô đang ngồi xa xa trước màn hình ti vi, đứa con đang bò chơi bộ xếp hình trên ghế. Cô dịu dàng ve vuốt mái tóc con trẻ và nói với con: con chơi ngoan nhé, để bố mẹ nói chuyện. Đứa trẻ đáp: mẹ không thấy con đang bận à. Con bận gì? Con lắp xe máy. Cô thấy lòng giật thót. Cô cầm hộp xếp hình của con, trong đó có rất nhiều hình khối có thể xếp nên, kể cả một chiếc xe máy hiện đại, giống như chiếc xe máy ngày xưa cô mơ ước.
Anh nhìn cô: đời này anh chắc là không mua nổi một chiếc xe đắt tiền tặng cho em, cho nên đành nhờ con vậy. Khi con nó lớn, nó sẽ mua tặng mẹ một chiếc xe thật đẹp. Cô sững người, hoá ra anh vẫn nhớ, vẫn luôn như anh hứa ngày cưới nhau. Lòng dạ xốn xang, hình như một sự gì đó oà vỡ trong cô. Đứa trẻ ngây thơ hỏi: sao mẹ khóc? Cô quay ra cửa sổ: đâu có, gió to quá đấy mà.
Rồi cuộc sống lại trôi đi bình thường, lặng lẽ đơn điệu. Cô vẫn nhiều khi mặc đồ ngủ đi chợ, nhiều khi đầu bù tóc rối trước mặt anh, thỉnh thoảng cãi nhau, thỉnh thoảng đá chậu đụng bát. Có điều cô không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, bởi cô đã rõ, ý nghĩa của hôn nhân là ở mỗi con người. Khi người ta đồng lòng gánh vác chung ước mơi với người mình yêu quý. Ước mơ ấy sau rốt có thể thành hiện thực, có thể mãi xa vời, không quan trọng đâu. Điều cốt nhất là không quên ước mơ của nhau và luôn có lòng mong cho ước mơ của người thương yêu được trọn vẹn.
by khocviem.org
12 tháng 1, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....