Follow Us @soratemplates

6 tháng 1, 2010

Tình trẻ con


Phải nói đó là tình trẻ con bởi vì nó bắt đầu từ khi chúng tôi 3 tuổi.Có người thắc mắc 3 tuổi thì nhớ gì chứ ,nhưng trong chúng tôi những kí ức ấy vẫn còn cho đến tận bây giờ.Nhà tôi và Tuấn ở gần nhau,hôm đó mẹ tôi có việc bận không thể đón tôi từ nhà trẻ về đươc nên đã nhờ mẹ Tuấn đưa tôi về.Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.Hôm sau mẹ tôi có thể đón tôi như mọi ngày không phải nhờ mẹ bạn ấy nữa,thấy vậy Tuấn đòi mẹ:'Mẹ ơi mẹ đưa Quỳnh về' .Tất nhiên lúc đó câu trả lời sẽ là không rồi ,cậu ây đã khóc,thật buồn cười khi một đứa con trai 3 tuổi làm điều đó.

Và thời gian trôi qua mau ,chúng tôi đã lớn lên cùng nhau ,một tuổi thơ êm đềm hạnh phúc của hai đứa.Không biết từ lúc nào ,chúng tôi đã chia sẻ với nhau về mọi thứ trong cuộc sống và tôi cũng biết lí do tại sao lúc 3 tuổi bạn ấy lại đòi mẹ đưa tôi về,lúc đó Tuấn vừa bị mất em gái ,em ấy bị bệnh tim bẩm sinh lúc đó công nghệ kĩ thuật của Việt Nam chưa hiện đại nên đã không thể cứu sống được đứa trẻ 5 tháng tuổi ,và lúc đó tôi xuất hiện ,Tuấn coi tôi như em gái của bạn ấy.

Nhưng tôi thì không,tôi biết tình cảm của mình dành cho Tuấn không đơn thuần chỉ là bạn bè hay anh em ,tôi đã yêu Tuấn ,mối tình đầu của tôi .Năm chúng tôi 13 tuổi, cái ngày đó ,cái ngày tôi không thể quên ,tôi đã quyết định nói cho Tuấn biết tình cảm của mình,tôi viết cho bạn ấy một bức thư ,bày tỏ nhưng nỗi niềm mà tôi đã giấu kín trong lòng từ lâu.Thư đã gửi mà không thấy Tuấn hồi âm lại ,tôi viểt lá thứ 2,cũng vậy ,cho đến lá thứ 3,cậu ấy viết lại và chúng tôi trở thành một đôi từ đó,cô cờ đỏ và anh lớp phó lao động.Sau mỗi giờ tan trường chúng tôi lại cùng nhau dạo bước trên con đường về nhà,con đường rợp tán lá của những cây bằng lăng tím,có lần Tuấn hái tặng tôi một cành hoa bằng lăng nhưng tôi đã không nhận vì lúc đó tôi nghĩ bằng lăng tượng trưng cho tình bạn mà tôi lại không muốn như vậy,nghĩ lại lúc đó tôi thấy mình thật ngốc vì Tuấn không hề biết ý nghĩa của hoa đó chỉ thấy đẹp nên tặng tôi thôi.Chúng tôi có chung một sở thích đó là cầu lông,thực ra vì Tuấn mà tôi đã học chơi nó,tôi vốn không thích thể thao cho lắm,trên sân lúc nào chúng tôi cũng là một cặp đôi ăn ý.

Tình yêu của tuổi học trò đó không được bao lâu ,mẹ tôi phát hiện tôi và Tuấn thích nhau va nghiêm cấm tôi ,bà xé hết những bức thư mà chúng tôi viết cho nhau, tôi hiểu vì sao mẹ làm vậy tôi không trách bà và tôi cũng không viết thư cho Tuấn nữa ,tôi cũng không giải thích tại sao,thực ra cũng có nhiều lần tôi muốn nói với bạn ấy nhưng không hiểu sao tôi không thể thốt ra được.Tuấn cũng giận tôi từ đấy,chúng tôi vẫn học cùng lớp nhưng coi nhau như xa lạ ,như không hề quen biết,nhưng tôi vẫn dõi theo bạn ấy vì tình cảm của tôi dành cho Tuấn vẫn như ngày nào,nhưng tính cách Tuấn dần thay đổi ,lực học kém dần đi , bạn ấy đã nổi tiếng với chức danh hotboy của trường nhất là khi bạn ấy đạt giải nhất cuộc thi cầu lông hằng năm do nhà trường tổ chức,ước mơ của bạn ấy đã được thực hiện.Và không còn Tuấn ngày xưa mà tôi biết nữa ,tôi thấy buồn vì điều đó.

Học hết lớp 9 ,tôi theo gia đình sang Áo định cư,chúng tôi không một lời từ biệt.Sang một đất nước mới sau tất cả những bỡ ngỡ ban đầu tôi đã nhanh chóng hoà nhập với lối sống phương Tây ,tôi quen và gặp gỡ nhiều người nhưng không ai tôi yêu quá 3 tháng cả,tôi cũng không hiểu tại sao,vì mối tình đầu dang dở ư ? Tôi vẫn giữ liên lạc với mấy người bạn thân ở Việt Nam ,2 năm sau ngày tôi đi ,Tuấn sang Úc du học ,tôi cũng chỉ nghe tin từ bạn bè và cũng không có thông tin gì thêm về Tuấn.
8 năm sau ,tôi trở về Việt Nam ,quả là một quãng thời gian dài,tôi trở lại trường cũ và đi trên con đường quen thuộc ,con đường rợp bóng của những cây bằng lăng ngày nào chúng tôi đã từng đi,mặc dù quang cảnh giờ đây đã thay đổi rất nhiều nhưng những cây bằng lăng thì vẫn còn đó,như nhắc về một chuyện tình đã qua.Tôi một một mình lang thang trên con đường kỉ niệm,chợt tôi nhận ra cũng có một người giống tôi,tay cầm một cành hoa bằng lăng ,đó là Tuấn ,tôi vẫn nhận ra khuôn mặt ấy ,chúng tôi đã nhận ra nhau sau 8 năm xa cách.Cả hai cùng mỉm cười và mọi chuyện lại bắt đầu như từ khi chúng tôi 3 tuổi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....