Follow Us @soratemplates

31 tháng 1, 2010

Tóc Xù

13:27 0 Comments
Đặc biệt nhưng đơn độc, Miên luôn tìm cách "ẩn nấp" với tình yêu vì sợ bị tổn thương hay làm ai đó tổn thương vì mình. Một ngày, như câu chuyện cổ tích, Miên gặp lại cậu bạn tóc xù ngày ấu thơ...
- Màu Acrylic này còn Cô-ban không cô?
- Hết rồi cháu ạ, mai hoặc ngày kia cháu ra thì mới có.
- Cháu cần gấp lắm cô ạ. Mai thì không kịp rồi.
- Cậu có thể lên Yết Kiêu có khi vẫn còn đấy, mình mới thấy đứa bạn lên đấy hôm qua mua vẫn còn.
- Ừ nhỉ, mình lại quên là trên đấy cũng có, cám ơn nhé.
....
Nó đang hoàn thành nốt mẫu áo phông nộp bài tập về nhà ngày mai, mà lục tung trong đống lổn nhổn dưới gầm giường không còn cái màu xanh côban nó cần. Nó định thay bằng màu xanh nước biển nhưng phối đi phối lại nó không thể chấp nhận được sự thay thế đó, cái áo nó định vẽ lên lại có màu đỏ đậm chứ không phải đỏ tươi. Tức tốc phóng xe ra khu cổng trường cũng hết màu ấy. Không hiểu hôm nay nó bước ra khỏi nhà bằng chân nào trước mà lại xui xẻo thế. Đang thối chí thì lại nghe một gã tóc xù khuyên ra Yết Kiêu kiếm thử, trông hắn rất quen những không nhớ đã gặp ở đâu.
- Ê thầy đến chưa. Tao đang ở nhà gửi xe, giữ chỗ hộ tao nhá!
- Mày nhanh lên Miên, mà có mang bài tập không đấy, hôm nay hạn cuối nộp bài rồi.
- Ừ ừ mang rồi, vì cái bài chết tiệt ấy mà hôm qua tao thức suốt cả đêm, hôm nay mới đi muộn. Thế nhá, tao lên đây.
...
May sao nó vừa ngồi vào chỗ thì thầy cũng đến. Hú vía.
- Này San, cái áo của tao không ăn màu mới ghét chứ, hôm qua nó cứ phồng phồng lên mãi mới sửa được. Đợi cả tối màu mới khô, lại còn tỉa mấy dây hoa liti xung quanh. Tao đến chết mất thôi, buồn ngủ quá.
Ngáp sái cả quai hàm một cách đầy thoải mái, nó cào cào tay lên mái tóc ngắn cũn đỏ tím cho bớt rối, nhìn con bạn thân với đôi mắt “mơ màng” và mọng nước.
- Ai bảo trước đấy nàng cứ mải mê với bộ Hoa Cúc Vàng cơ. Trong khi đến cuối kỳ mới phải nộp. Đáng đời. Nhìn xem này, cái váy tao vẽ có đẹp không, váy vàng nhạt hoa trắng, xanh viền dưới chân váy, dây leo chạy dọc thân trên.
- Thôi xin mày, trông tiểu thư cứ như nàng ấy. Nhưng mà đẹp đấy. Không biết lần này tao có còn bị chê là phối màu theo cảm tính nữa không. Cầu mong cho con tai qua nạn khỏi.
San học cùng nó từ hồi còn đi nhà trẻ, hai đứa học vẽ cùng nhau và cùng thi vào một trường đại học. Nhưng giữa nó và San lại hoàn toàn trái ngược. San tiểu thư, đài các, nhẹ nhàng và nữ tính, đúng kiểu con gái Hà Nội xưa, mọi tác phẩm San vẽ đều toát lên cái gì đó tươi mát và trong trẻo. Nó thì lúc nào cũng bướng bỉnh và cố chấp, cái gì cũng muốn gắn cái mác Tôi to đùng, những mẫu quần áo nó vẽ đầy chất ngẫu hứng không thích tuân theo quy luật. Nó thích cái gì đó đơn giản nhưng phải thật đặc biệt. Còn San lại thích sự cầu kỳ, kiêu sa và tinh tế. Có lẽ đó là đặc trưng giữa mối quan hệ trên 10 năm của nó và San. Đang mơ màng trong những giấc mơ đầy hoa cúc vàng mà nó định cho vào bộ sưu tập cuối kỳ này thì San gõ nhẹ vào nó:
- Miên này, hôm qua tao và Dương đã nói lời chia tay rồi.
Yêu nhau gần 2 năm trời sao San lại nói bằng cái giọng nhẹ tênh như vậy. Nó biết Dương luôn yêu và tôn trọng bạn gái vì Dương là con út trong nhà nên rất giàu tình cảm. Thế thì tại sao nhỉ?
- Dương lúc nào cũng chỉ coi tao như người bạn gái cũ đã chết của anh ấy, tao chỉ là người thay thế mà thôi. Hôm qua, giỗ tròn ba năm ngày chị ấy mất anh ấy đã nói với tao như thế, anh ấy bảo anh ấy yêu tao vì nhìn tao giống chị ấy ngày xưa. Anh ấy không thể quên được cái chết của chị ấy vì anh ấy nghĩ chính anh là người gây ra. Hôm chị ấy bị tai nạn giao thông hai người đang giận nhau. Tao cũng không muốn hỏi nữa, vì nghĩ thời gian sẽ làm nguôi ngoai nỗi đau nhưng có lẽ tao đã nhầm, thôi kệ mày ạ.
- Mày có chắc không, biết đâu cho anh ấy thêm cơ hội thì anh ấy có thể đón nhận mày như chính con người mày thì sao.
- Tao thấy mệt mỏi rồi, có lần Dương đã nhầm sinh nhật chị ấy thành sinh nhật tao, những lúc Dương say anh ấy lại nhìn tao và gọi tên chị ấy. Tao chẳng biết sẽ phải đợi đến bao giờ khi tình cảm của tao chỉ biết cho đi mà không được đáp lại.
Chẳng biết nói gì. Miên biết những lúc thế này liều thuốc an ủi duy nhất cho San là sự im lặng của nó. San chỉ cần nó bên cạnh và không nói gì cả. Giờ học hôm ấy trôi qua nặng nề, trời âm u sắp mưa. San không muốn nó đưa về: Mày về trước đi tao muốn đi một mình - Rồi bỏ chạy như bay xuống sân.
Sinh viên ồn ã túa ra từ các khu nhà học, lao ào xuống bãi để xe vội vã trở về, tránh những cơn mưa cuối hè đỏng đảnh. Mấy hạt lộp bộp rơi lên tóc nó, nhưng lúc này nó biết có về cũng không kịp, sáng nay vội vơ mỗi cái cặp lao ra khỏi nhà, không mũ nón gì. Đành chờ mưa ngớt thì về, mấy khi nó được ngắm trường trong khung cảnh yên tĩnh thế này và lại thật đặc biệt, ngắm qua một màn mưa.
Rút tạm tờ giấy trong kẹp ra, nó muốn vẽ lại khung cảnh. Nó muốn ghi lại hình ảnh những bông hoa đỗ quyên hồng sũng nước. Hình ảnh ấy khiến nó nhớ về một bộ phim tình yêu rất buồn. Như Sương, như vũ lại như phong. Những lúc trời mưa nó luôn buồn và nghĩ về bộ phim ấy, vì trong phim có cảnh một chàng trai chờ người yêu mình trở về và hai người hôn nhau dưới mưa, cuối cùng hai người không đến được với nhau. Nói chung những lúc mưa thế này là những lúc tình cảm của nó rất dạt dào và bệnh “sến” của nó lại tái phát.
Trời vẫn chưa ngớt, bông hoa của nó mờ nhạt hiện dần lên qua nét chì phóng khoáng, mỏng manh và dễ vỡ.
- Cậu vẽ một bông hoa thật thiếu sức sống, trông nó ủ rũ như chấp nhận một cơn mưa chứ không phải là như cây cỏ mong mưa xuống gội rửa cho hết bụi bẩn.
Không muốn ngẩng đầu lên xem ai đang nói vì sợ mất mạch cảm hứng, nó cắm cúi vừa đánh bóng vừa trả lời.
- Ai cũng muốn nhìn một bông hoa đẹp thì ai sẽ muốn ngắm một bông hoa lúc úa tàn, tôi thích cái gì đó đặc biệt và khác lạ.
- Lúc nào cũng khác người, cậu không thấy cô độc sao?
Một câu hỏi khiến nó ngỡ ngàng...
Minh đặt bức tranh mình vẽ buổi trưa lúc ở trường vào giá. Bức họa một cô gái đang ngồi vẽ tranh. Đó là lần thứ ba Minh gặp lại cô ấy, một cô gái rất đặc biệt, ít nhất là trong suy nghĩ của Minh...
Bản Clair de lune của Debussy vang vọng khắp phòng, một thứ âm nhạc dịu ngọt có tác dụng tạo nguồn cảm hứng bất tận cho nó trong những lúc cảm xúc đang “thăng hoa” hoàn thành mẫu thiết kế. Những bông hoa cúc nhỏ vàng nhạt mà nó chọn cho bộ sưu tập cuối kỳ đẹp nhẹ nhàng và bay bổng, nó muốn người xem nhìn vào những tác phẩm này và thấy như mình đang nhún nhảy giữa một cánh đồng đầy nắng.
Một nàng tiên váy trắng xoay nhẹ trong điệu nhạc là hình mẫu nó muốn truyền tải trong bộ sưu tập. Nó nhớ lại ngày xưa, khi nhà nó chưa chuyển đến nơi ở mới lúc ấy có một cậu bạn gần nhà rất thích xem nó vẽ tranh và luôn khen tranh nó đẹp dù nó không biết là có phải thật thế hay không. Hôm nó chuyển nhà, cậu bạn ấy tặng nó một bức tranh do chính cậu ấy vẽ. Cô bé ngồi ghế xích đu hí hoáy vẽ vẽ lên giấy, mặc váy trắng, nhỏ nhắn và xinh xắn đáng yêu như nàng tiên trong câu chuyện cổ tích “Cô bé tí hon”.
Cậu ấy đã bảo rằng: Sẽ có lúc tớ và cậu học cùng trường mỹ thuật. Tớ sẽ là người nhận ra cậu trước tiên. Bức tranh nàng tiên ấy cho đến giờ nó vẫn giữ, nhưng cậu bạn gần nhà thì nó đã không gặp 10 năm rồi, nhà của cậu ấy cũng chuyển đi không lâu sau nhà nó. Bộ sưu tập đầu tiên nó vẽ là muốn vẽ cho người bạn ấy xem nếu cậu ấy còn nhớ nó thích hoa cúc.
Gió lạnh thổi ùa vào phòng nó tung bay tấm rèm, tối nay gọi điện nó thấy mẹ San bảo San bị sốt, không muốn nói chuyện cùng ai, San cần yên tĩnh, đó là lý do mà nó không muốn yêu ai vì nó sợ sẽ khiến người khác phải vì nó mà bị tổn thương hoặc ngược lại.
Miên đắm chìm trong những kí ức về cậu bạn thời ấu thơ, kí ức về cánh đồng hoa cúc...
San vẫn nghỉ học. Hôm nay là hôm lớp nó giao lưu với cả các lớp cùng khoá ở hội trường, chuẩn bị cho một buổi dạ hội thời trang cuối năm. Nó có đăng ký và đã được chọn một bộ trong đêm diễn nên phải đi xem dân tình dự định trình diễn thế nào.
- Lại gặp nhau rồi, chỗ này chưa có ai ngồi phải không.
- Ừ hiện giờ là thế.
- Mình là Minh, Khải Minh, lớp C
- Miên lớp B. Tên cậu hay thật, giống tên một người bạn cũ của mình.
Bộ váy nó định diễn đêm ấy là bộ Hoa Cúc Vàng mà nó chăm chút bấy lâu nay. Nhưng ban tổ chức bảo bộ của nó là váy dạ hội nên sẽ diễn cùng với một bạn nam ở lớp khác có bộ mẫu cũng đem tham dự làm nó thấy hơi chán, vì cái gì nó cũng muốn một mình, nhưng thôi kệ chuyện đâu khác có đó.
Một tháng sau đó.
- Này Miên, thế Hoa Cúc Vàng xong chưa, mai diễn à.
- Tạm coi là xong nhưng tao thấy nó vẫn thiếu cái gì đó. Chịu khôgn nghĩ ra.
Tối nay nó làm người mẫu cho chính mẫu mà nó thiết kế, hôm qua đi tập lại nhưng người mẫu nam diễn cùng nó bị ốm không đi tập được nên nó vẫn chưa biết mặt, chỉ biết người thay thế cậu ấy mặc bộ mẫu khá đẹp, có sáng tạo và nét cắt rất tinh tế, rất nam tính. Vuốt nốt lọn tóc ánh đỏ cuối cùng cho thẳng nếp, nhờ bàn tay của San hôm nay trông nó thật “Đặc biệt” nữ tính. Nhìn vào gương nó thấy mình đúng như đang nhún nhảy trên cánh đồng đầy nắng mà nó nghĩ. Cái váy trắng thêu hoa của nó khiến nó nhớ lại bức tranh ngày xưa...
- Bộ váy Hoa Cúc Vàng của Hải Miên lớp B với Ngày Không Mưa của Khải Minh lớp C sẽ kết thúc chương trình thời trang và mở màn cho đêm dạ hội của chúng ta hôm nay.
- Hôm nay trông cậu thật xinh. Cậu cài cái này lên đầu trông sẽ giống một nàng tiên tí hon đấy. Đến lượt chúng ta rồi kìa
- Là cậu sao. Tôi ngỡ ngàng nhận ra tóc xù chính là người mẫu cùng trình diễn với tôi, đồng thời tôi cũng biết cái vòng hoa cúc nút áo Minh tặng chính là cái tôi thấy thiếu thiếu ban chiều.
Tóc xù giữ đúng lời hứa, trở lại và nhận ra Miên,
kéo Miên ra khỏi chốn ấn nấp của mình.
Hôm nay tóc xù trông thật khác lạ không phải là tóc xù kính cận như ngày đầu tiên tôi gặp ở quán bán đồ vẽ ngoài cổng trường. Bộ Tuxedo thật hợp với cậu ấy, nó lạnh lùng, buồn buồn và giống “ngày không mưa”. Hai đứa nó khoác tay nhau ra sân khấu, tóc xù thì cười tươi rói, còn nó thì đã nhớ ra mình đã biết tóc xù là ai...
- Cuối cùng thì cậu đã nhận ra à? Đúng như tớ nói hồi xưa phải không, tớ sẽ nhận ra cậu trước mà.
- Tớ không hề biết đó là cậu, trông cậu...
- Không giống thằng Minh sún ngày xưa phải không.
Hôm nay trời lại mưa to ào ạt, bất giác đưa tay lên má, nhớ lại cái hôn đầu tiên ban tối, một nụ hôn trong mưa khi Minh đưa nó về. Nó đã chiến thắng gã chuột trù quanh năm ẩn nấp trong bóng tối và tìm lại được hoàng tử của mình.

"Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau"

13:15 1 Comments
Nó set blast, close quick comment và gập laptop lại. Nó muốn ngủ một giấc, thật dài, thật say, ngủ cho quên hết mọi thứ đi. Quên cả anh nữa…
Anh có nghe trong gió tiếng leng keng
Tiếng phong linh reo vui khi gặp gió
Gió vuốt ve từng tiếng chuông nho nhỏ
Nghe phong linh hát một khúc tình ca…
“Yêu thương dễ đâu phai theo tháng ngày. Tất cả xếp lại, cất gọn vào trong tim, vậy thôi…”

Nó set blast, close quick comment và gập laptop lại. Nó muốn ngủ một giấc, thật dài, thật say, ngủ cho quên hết mọi thứ đi. Quên cả anh nữa…
- Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em buồn như thế này đâu.
- Có phải nó là như thế này không anh?
- …

- “Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.” Là như thế này sao anh?-----
“Mình phải dậy. Phải dậy thôi. Không chần chừ nữa. Dậy!” Nó tự bắt mình thoát khỏi giấc ngủ chờn vờn những cơn mơ. Vào toilet rửa mặt, thay chiếc váy boho xinh nhất của nó, thả tóc ra và ra khỏi nhà. Định xỏ chân vào đôi tông, nó khựng lại. Đôi xỏ ngón màu trắng anh tặng nó. Tự cười khẩy với chính mình, nó nhặt hai chiếc dép và quăng vào tủ. Lát nữa về nó sẽ xếp hết những món quà của anh vào một cái hòm và khoá chặt lại. Nhưng đấy là chuyện của “lát nữa”. Còn bây giờ, nó phải đi gặp một người.

- Xinh thế cô em? Trông chẳng có vẻ gì là vừa mới break up với người yêu cả.
- Em mà lại. Hehe, anh có bận không, giờ này cũng vắng khách. Ngồi nói chuyện với em một lát.
- Okie, vào bàn trong cùng nhé.
Nó thích ngồi nói chuyện với anh Thắng. Bình thường trông anh xởi lởi “vô duyên” vậy thôi, nhưng tâm sự những chuyện tình cảm yêu đương với anh rất thích, vì anh rất tâm lí. Anh là chủ một quán cà phê khá nổi. Ở độ tuổi của anh mà làm được như thế cũng là rất có tài đấy. Quán của anh Thắng toàn những người “chất” và có máu nghệ sĩ qua lại. Chính tại đây nó đã gặp anh đấy thôi.. Nào, stop.
- Thế nào, cô em họ của tôi? Dù sao thì yêu thương cũng đâu dễ phai theo tháng ngày, phải không? - Anh đặt ly Tequilla sunrise xuống trước mặt nó.
- Dù sao thì cũng chấm dứt rồi. Done. Over. Dứt khoát. Không níu kéo nhiều.

- Thì tính em thế mà. Tính nó cũng vậy, cái thằng…
- Không được nói xấu khách quen thế chứ! - Nó tủm tỉm.
- Quen thì quen chứ, dám đá em họ xinh xắn tuyệt vời của tôi là không được rồi. - Anh Thắng cười vang. - Nói thật chứ anh thì chả lo cho mày đâu, anh chỉ lo cho nó thôi ấy, hehe.
- Sao lại thế? Dỗi anh bây giờ đấy.
- Cô em lạnh lùng sắt đá của tôi ơi, seven-love thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến em đâu, đúng không? Yêu thì yêu, hết yêu thì là bạn, đố mà moi được từ em một giọt nước mắt nào…
- Biết đâu đấy.
- Thôi chuyển đề tài. Hôm nay trời đẹp, mặc váy xinh xắn thế này định đi đâu đây?
- Lên Mega với em.
- Biết ngay. Thảo nào từ sáng đến giờ quán vắng te. Sẽ có quý nhân đến rước ông chủ đi mà, hì hì.
Anh Thắng ới một chị nhân viên ra trông quán hộ, rồi lục tục ra dắt xe đèo nó đi. Tự nhiên nó thấy thật may mắn vì có một ông anh họ chiều mình như thế này. Trời nắng, ít mây, một anh đẹp trai xì tai, đèo nó đi xem phim. Làm gì có nỗi buồn break up nào đâu…
-----
- Phim thế nào ?
- Em chả biết. Có xem đâu.
- Ặc. 85K của tôi! Em ơi là em, lần sau thất tình đừng đến tìm anh nữa nhééé.

Nó đấm vào lưng anh Thắng rồi cười khúc khích. Có tiếng nhạc chuông điện thoại. Của anh Thắng. Hình như là chị Trang. Chao ôi, nó yêu hai anh chị này điên lên được. Couple đẹp nhất mà nó từng thấy.

- Trang đang ở gần đây. Em có muốn gặp chị Trang bây giờ không?
- Ơ thôi, em tự đi về được mà. Hôm nào rảnh em đến nhà chị ấy chơi sau.
- “Tự về”, tự về bằng cách nào? Nên nhớ là cô đã mất chàng xe ôm đẹp trai của mình rồi đấy nhé!
- Haiz. Thì đi cùng anh vậy. Chẳng có tâm trạng đi chơi với hai người đang yêu đương thắm thiết gì cả…
- Anh xuống lấy xe trước. Cứ thong thả váy bướm mà đi xuống nhé!

Bật cười. Nó ghét vào thang máy chật chội. Mở cửa Emergency, nó đi xuống, à, thực ra là nhảy hai bậc thang một lúc. Hồi xưa nó cũng hay đi cùng anh như thế này. Mải nghĩ lung tung, chợt nó va phải một người. Suýt nữa thì nó hét lên, may mà kịp ngăn lại rồi xin lỗi. Giống anh quá, giống đến kì lạ. Từ dáng đi, tầm vóc đến mùi Hugo Boss toả ra ngòn ngọt. Nhìn kĩ lại người nó vừa đụng phải. Không, nét mặt và nụ cười thì không giống anh. Không hiền như anh…

- Mặc váy mà đi đứng bạo thế em? - Anh chàng toét miệng cười.
- Em đã xin lỗi rồi mà.
- Ủa, mà hôm nay trời đẹp thế này, em gái đi xem phim một mình à?
- Chẳng phải anh cũng thế hay sao? Và em không đi một mình.
- Ờ, vì mai là sinh nhật anh rồi.
- Chả liên quan. - Nó thủng thẳng nói, và chợt nhận thấy là nó và anh này đang cùng nhau… đi xuống.
- Một trong những việc cần làm trước khi 18, là thử đi xem phim một mình.
- Chẹp. May là em còn một năm để thử việc đó. Thôi em đi trước đây.
- Ừ. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau.
Nó lại thong thả bước xuống, chiếc váy xoè đung đưa theo từng nhịp chân nó.
-----
- Đỗ lại một tí. Tự dưng anh muốn mua hoa tặng Trang.
- Gớm, tự nhiên lại bày đặt thế.
- Hôm nay trời đẹp mà, hehe. Hướng dương hay lưu ly bây giờ?
- Lưu ly. Và em không thích gọi nó như thế. Forget-me-not hay hơn.
- Thôi, Trang có vẻ thích hướng dương hơn đấy. Đang ngồi trong quán cà phê ngay đằng kia kìa.
- Ừ. Mà tự nhiên em muốn đi bộ một lát. Đừng nói với chị ấy là anh đi với em. Lát em đi taxi về cũng được.
Thắng nhún vai, rồi cầm bông hoa màu nắng phóng xe đi. Ông anh đã quá quen với tính cách thất thường của nó. Nó nhoẻn cười, dợm bước đi khỏi hàng hoa dạo.
- Em mua hướng dương hay lưu ly?
- Cho em lưu ly đi. Thực ra em thích gọi nó là forget-me-not hơn.
Nó giật mình quay lại. Là anh chàng lúc nãy. Vespa trắng. Choáng ngợp. Anh ta cũng đã nhìn thấy nó, và (lại) toét miệng cười:
- Êu!
- Anh không xem phim à?
- À, anh nghĩ lại rồi, anh sẽ xem suất 21h30. Lúc í xem một mình mới sướng, hehe. Lại đi đâu đây? Ngồi cà phê với anh một tí nhé?
- Không. - Nó quay bước đi, cười thầm trong bụng. Người đâu mà tự tin thái quá. Đã thế thì nó cũng vênh.
- Thế nếu anh tặng em bó forget-me-not này?
15 phút sau.
- Anh đúng là một girl-killer chuyên nghiệp.
- Sao bé biết, hehe?
- Ngay từ câu đầu tiên anh nói với em, em đã thấy thế rồi.
- Chẹp. Bé cũng không phải loại vừa đâu nhỉ. Thôi uống nốt đi. Anh phải đi đây. Hẹn gặp bé sau.
- Okay.
Nó cúi xuống ly tequilla sunrise của mình. Lặng im trong phút chốc. Anh ta vẫn cố nán lại ngồi, như chờ đợi điều gì. Một lát sau, anh ta nói:
- Thế bé không định cho anh contact à?
- Không. Em mới quen anh được 30 phút. Em chỉ cần biết tên anh là gì thôi.
- Vậy cũng được. Anh là Tuấn. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Anh cười, rồi đứng dậy và đi. Nó gật đầu chào, rồi cúi xuống. Mắt nó chạm phải bó forget-me-not với màu xanh kì lạ. Chợt nhận ra nụ cười vừa rồi của anh Tuấn không còn vẻ kiêu và láu cá lúc đầu nữa. Mà hiền. Rất giống anh…
-----
Nó ôm bó hoa, đến quán của anh Thắng ngồi. Nó chợt liếc nhìn xuống dưới quầy bar. Đã lâu nó không dùng desktop. Mở máy ra và sign in Yahoo. Nick anh đang sáng. Nhưng không có status gì cả. Nó biết anh đang buồn. Anh vốn là người nội tâm và trầm tính. Anh hiểu nó hơn ai hết, và đến một lúc nào đó anh thấy nó quá khác anh. Thế là chia tay. Nó ngạc nhiên là mình không vướng bận nhiều. Có lẽ tình cảm nó đã dành cho anh chỉ là một thứ tình cảm vu vơ và trẻ con. Những gì thuộc về anh còn lại trong nó chỉ là kỉ niệm về một người anh lớn, một tình yêu “lớn”. Tự nhiên nụ cười của Tuấn hiện ra trong đầu nó. Nó cười chính mình, rồi chăm chú nhìn vào bức ảnh hoa forget-me-not xanh nó vừa cài làm nền desktop.
- Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau.
Trời đất, đang ngồi ở đây mà nó cũng nghe thấy giọng của anh Tuấn vừa rồi à. Nó vặn to volume headphone. Chẳng nhẽ nó đang nhớ về một người nó mới gặp 2 tiếng đồng hồ trước?
- Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau, bé nhỉ?
Nó giật bắn mình và ngước lên. Tuấn đang cười nhăn nhở.
- Á! Anh làm gì ở đây thế?
- Đáng nhẽ anh mới là người phải hỏi em câu đấy. Em làm gì ở quán này, lại còn ngồi chễm chệ ở quầy bar nữa?

- Đây là quán của anh họ em. Anh là khách mới đúng không, em hay đến đây suốt mà đã lần nào thấy anh ở đây đâu?
- Ừa, mới ghiền được một tuần thôi. - Tuấn cười, và kéo ghế ngồi, đối diện nó.
- Trời đất, hôm nay anh ám em hay sao đó. Đi đâu cũng gặp anh à.
- Anh cũng nghĩ thế. Đến đâu cũng thấy bóng váy boho nè. Tối nay em đừng đến Mega nhé, chỉ còn một suất chiếu cuối trước khi anh 18 thôi đấy.

- Vâng ạ, thưa người nhớn. Anh có uống gì không?
- Một Mimosa đi.
- Anh chưa đủ tuổi uống champagne đâu nhé.
- Vớ vẩn. Em mê Tequila còn gì nữa. Nào, sign out Yahoo đi. Ngồi đây mà anh cũng nghe thấy tiếng Buzz từ headphone, tai em khoẻ thật đấy.

Nó ngượng ngùng tháo headphone và tắt máy. Vào bưng cốc Mimosa màu cam nhạt ra cho anh Tuấn, nó chợt thấy tim mình đập nhanh hơn. Chết thật, nó mới quen anh hơn 2 tiếng đồng hồ.

- A, forget-me-not của anh nè. Em cắm đấy à, có mắt thẩm mĩ ghê.

- Vâng, em khá kén chọn trong việc cắm hoa.

- À, lúc nãy đi đường anh mua được một cái chuông gió. Bằng gốm nhé, lạ không? Màu trắng. Nhìn đơn giản mà rất đẹp. Tặng em nè.

- Sao lại thế? Anh chắc chắn có đầy người để tặng, sao lại cho em?

- Vì hôm nay anh và em có duyên, hehe.

Nó treo tạm chiếc chuông lên giá để ly trên đầu nó. Công nhận là màu trắng nhìn đẹp thật. Màu trắng đã từng ám ảnh nó lâu, rất lâu. Vì màu trắng là màu của anh. Nhưng anh chưa từng tặng nó một chiếc chuông gió trắng như thế này. Anh chỉ bảo “trẻ con”. Đã bảo anh và nó khác nhau quá mà…

- Nghĩ vẩn vơ cái gì thế?

- Nghĩ về ex.

- Thế thì cứ nghĩ tiếp đi. Trông mặt em lúc này rất hay, haha.

Nó nhíu mày, lườm Tuấn một phát. Nhạc Kiss the rain vang lên, lan toả khắp quán nhỏ. Nó đang ngồi đây, mặc bộ váy đẹp nhất của nó, đối diện là một anh chàng điển trai và tính rất hay. Tại sao lúc này nó lại nghĩ đến anh? Nó tưởng anh đãhoàn toàn thuộc về quá khứ rồi cơ mà? Nó nhìn bình hoa xanh, nhìn chiếc chuông gió màu trắng đang rung nhè nhẹ. Nó, đã từng là “nụ hoa xinh bé nhỏ” của anh đấy thôi Làm sao nó có thể quên anh đi được? Yêu thương dễ đâu phai theo tháng ngày?... Nốt nhạc cao nhất vang lên cũng là lúc một giọt nước rơi ra từ mắt nó. Và Tuấn đưa tay ra gạt hạt nước đi. Lâu lắm rồi nó mới thấy lại cảm giác có một bàn tay ấm chạm vào khuôn mặt mình. Ước có một vòng tay ôm lấy nó, để nó lại thấy mình nhỏ bé và cần được chở che. Ước có một bàn tay chạm nhẹ, ấm áp. Như lúc này.

Một bàn tay nữa lại giơ lên, đặt vào má nó. Phải chăng đây là một cơn “cảm nắng”, vì Tuấn quá giống anh? Chắc chắn là vậy rồi, bởi vì nó mới gặp Tuấn được 2 tiếng đồng hồ thôi mà….
- Em xin lỗi. Có lẽ em chưa thể… - Nó gỡ hai bàn tay của Tuấn ra, và nói nhanh.
- Anh biết. Anh đi đây. Nhớ cầm cái phong linh của anh về nhà nhé.
Lâu lắm rồi nó mới gặp một người gọi chuông gió là phong linh.
- Em biết không, chúng ta có duyên. Ngay từ lúc em va phải anh sáng nay, anh đã cảm thấy thế. Chào em.

-----
Thật khó tin làm sao là nó đang ngồi đây, chờ anh. Chính anh nhắn tin hẹn nó trước. Đúng lúc nó định gọi điện cho anh. Thế nào nhỉ, nó sẽ xin lỗi anh, sẽ nói nó không thể quên được anh, và nó sẽ…
- Chào em.
Nó trợn tròn mắt. Không phải là ngạc nhiên vì thấy anh. Anh vẫn thế thôi, vẫn trang phục đơn giản, vẫn hương Hugo Boss, vẫn nụ cười hiền. Nó ngạc nhiên, là vì…
Nó chẳng hề cảm thấy gì cả.
Không một chút nhớ nhung.
Không hề như nó vừa tưởng tượng.
Nó cố trấn tĩnh, và mời anh ngồi. Cố gắng tự vật lộn để hiểu chính mình lúc này. Và nó nghe giọng anh ấm áp:
- Anh hiểu em mà. Qua những dòng entry không cho ai comment. Qua những status của em.
Ôi, nó đang khóc. Nào nào, không được khóc. Sao lại khóc?

- Anh đã gặp em, và tưởng là đã gặp một người có ý nghĩa đối với mình. Để rồi cuối cùng nhận ra rằng anh sinh ra không phải để cho em và chỉ có thể để em đi... Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình, em ạ…

Từng câu nói chậm rãi của anh càng làm nó khóc nhiều hơn. Tại sao nó không nhận ra nhỉ, buổi sáng tại quán cà phê hôm đó…
Nó thích anh Tuấn mất rồi.

Dù đã cố ngộ nhận rằng đó chỉ là một cơn cảm nắng, nhưng đến bây giờ thì nó không thể chối cãi được nữa. Đến bây giờ thì nó không còn có thể gặp lại anh Tuấn một lần nữa rồi. Nó không tin vào chuyện “có duyên” của anh. Nó thật ngốc. Đến tên nó anh cũng không được biết, số điện thoại nó cũng không cho anh. Ngốc. Quá ngốc.

- Cám ơn anh nhiều lắm.
Và nó chạy về nhà.
-----

Nằm trên giường, mặc cho nước mắt chảy ướt gối, nó nhắm nghiền mắt. Hai tiếng rưỡi nó gặp anh Tuấn là khoảng thời gian nó sống thật nhất, không hề giả nai và giả dối. Nhưng bây giờ thì anh đang ở đâu? Đã một tuần rồi. Có lẽ anh đã quên nó mất rồi. Nó chỉ là một cơn gió lạ thoáng qua trong anh, anh đuổi theo và nó lại chạy mất. Hay, nó là một đoá tường vi trắng mỏng manh, đã sợ và đã mất anh?

Nó ngồi dậy, type một entry thật dài. Entry có gió, có nắng, có váy boho, và có chiếc phong linh. Chợt nó lặng người. Nhìn lên chiếc phong linh treo trên cửa sổ. Ở bên trong chiếc chuông bằng gốm, có một dòng chữ nhỏ bằng bút bi.

“Anh biết mà, chúng ta có duyên.”

Và số điện thoại của anh!!! Vừa sung sướng vừa cuống quýt, nó send một tin nhắn cho anh. Rồi mặc chiếc váy boho nó mặc ngày đầu gặp anh. Mặc kệ mắt nó đang đỏ hoe và sưng vù sau trận khóc. Mặc kệ đầu tóc rối bù và đây là giữa buổi trưa nắng. Nó chạy như bay đến quán cà phê của anh Thắng, chạy như bay để đến gặp anh…
Anh đã ngồi đó tự lúc nào. Cái dáng ấy, khuôn mặt hài hước và có nét láu cá ấy. Như có phép màu - à không, đó là duyên số mà - anh quay ra nhìn nó. Và ra chỗ nó, ôm theo một bó tường vy trắng.
- Cũng phải chờ đợi khá lâu đấy nhỉ, nhưng anh biết là em sẽ tìm được anh mà. Vừa khóc đấy à?
- Đâu, vừa đi nắng… - Nó dợm cãi lại như tính nó vốn bướng bỉnh thế, rồi chợt cúi xuống cười. - Uhm.
- “Vâng ạ” chứ, anh là người nhớn được một tuần rồi đấy nhé, hehe.
Nó cười, lâu lắm nó mới cười tự nhiên như thế này. Lần đầu tiên ở bên một người con trai, nó tìm được Bình Yên.
-----
- Chúng mình có duyên, phải không?
Vy gật đầu và nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh. Từ hôm nay, ngoài chiếc phong linh nhỏ đánh thức nó, hoa tường vy sẽ rung rinh bên ô cửa sổ vào mỗi sáng.

…Chiếc phong linh cần lắm niềm tin
Gió ra đi và sẽ quay trở lại
Anh cũng thế, sẽ về bên em mãi
Để chuông gió ngân lại, leng keng..

Bức tranh bị nhầm lẫn và chuyện tình không giống phim

10:12 0 Comments
- An nhờ Hoàng Anh mang bức tranh cô bé vẽ để tặng Phan, như một tín hiệu “đèn xanh”. Nhưng An đã thất vọng, Phan hầu như hờ hững. Rất lâu sau, An mới biết Hoàng Anh đã nói với Phan rằng, Hoàng Anh vẽ bức tranh đó…
Có những câu chuyện mà con người rất khó có thể quên được trong cuộc đời mình, thậm chí nó trở thành một nết hằn in sâu trong tâm trí. Kí ức con người thường không dễ quên một hình bóng đã quá quen thuộc đối với mình khi mà nó trở thành kỷ niệm và luôn hiện hữu những vật xung quanh.

Một buổi tối mùa hè oi nồng, mùi ngọc lan nở sớm váng vất khắp không gian, cả bầu không khí im lìm không một cơn gió. Ánh nến toả rực sáng trong phòng. Tôi nhớ khi ấy mình còn là một con bé học năm cuối cấp II, nhắng nhít và bồng bột, có những thứ viển vông và mơ màng như chuyện thay đổi của thời tiết. Những tháng ngày cuối cấp ôn thi tốt nghiệp và thi vào cấp III thường làm lũ học sinh phát điên, nhất là trong dịp thường xuyên mất điện như thế này. Qua ô cửa sổ phòng mình, tôi nhớ khi ấy tôi đang hí hoáy vẽ một bức tranh khá mang tính cá nhân, nhưng không phải cho tôi mà là cho một người, người mà tôi thấy thật “đặc biệt”, cho đến bây giờ vẫn vậy. Bức tranh màu nước về một rừng trúc có con đường ẩn hiện bên bờ suối, mặt sau bức tranh là 10 lời chúc toi dành cho cậu bạn ấy. Có thể với người khác bức tranh thật vô nghĩa, nhưng đó là ước mơ của tôi và nó phản ánh phần nào con người tôi.

Tôi học cùng Phan từ khi nào nhỉ? Có lẽ là lớp 2, à mà có thể là từ lớp 1 chăng. Hồi trẻ con ngốc xít khi ấy tôi coi mọi thứ thật nhạt nhoà, những kí ức tuổi thơ vội vã qua đi trong sự bình lặng của cuộc sống và bao bọc của gia đình. Cho đến cấp II, tôi vẫn chỉ coi cậu ấy là một người bạn không hơn không kém, một con người có nhiều sở thích giống tôi mà thôi. Nhìn cậu ấy tôi luôn thấy trong đó có một cái gì buồn buồn và u uất ẩn dấu sau một đôi mắt đẹp mà không thể diễn tả bằng lời, điều ấy làm khó chịu cho người nói chuyện cùng. Nhưng mỗi khi tôi thấy ánh mắt ấy lấp lánh cười thì dường như nét mặt cậu lại thật ngây thơ, hồn nhiên và ấm áp. Từ những câu chuyện tưởng như vớ vẩn và ngốc ngếch trong lớp học:

- Mày thần tượng ai nhất?

- Tao thần tượng Bác Hồ!

Tôi ré lên cười và tự thấy mình trở nên vô duyên, nhưng đó là một câu trả lời đầy bất ngờ. Cậu bạn ấy luôn tạo cho tôi những thú vị này đến thú vị khác.

Cậu bạn bất ngờ đó là người có thể cùng tôi mơ về một ngày nào đó sống cuộc sống như những kiếm khách giang hồ, có một ngôi nhà nằm giữa rừng trúc xanh mướt, bên một dòng suối trong vắt với thảm hoa vàng trải dài trước mắt. Một lúc nào đó hai đứa lại ngô nghê tưởng tượng mình đang chạy trên thảo nguyên Mông Cổ, chạy mãi chạy mãi đến khi bầu trời đầy sao, hát nghêu ngao như Quách Tĩnh và Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu, lại có lúc tưởng như mình đang làm một Tiêu Phong iêng hùng trên sa mạc. Những cảm xúc đan xen lẫn lộn chạy quanh quất bên đầu, những ước mơ mà tôi biết mình không bao giờ thực hiện được nhưng nó lại khiến tôi vui, vui vì có người biết mình muốn gì. Tạm coi đó như những cảm xúc nhẹ nhàng mơn man cho một phút dao động đầu đời.

Bức tranh ấy tôi đã không dám đưa tận tay cho Phan, vì tôi không biết lúc đó tôi sẽ hành động và nói năng lung tung như thế nào. Một cảm giác ngượng ngùng xen lẫn xấu hổ.

- Hoàng Anh, cậu có thể giúp mình đưa cái này cho Phan được không, đưa tận nhà nhé.

- Cái gì vậy? Tại sao lại đưa cho Phan? Bí ẩn thế! Mình xem tí được không?

- Không, bạn biết rồi còn gì, giúp mình nhé, mình ngại lắm.

Cả tối hôm đó tôi đã hồi hộp chờ điện thoại của Phan, nhưng có lẽ cậu ấy đã hiểu nhầm ý nghĩa của những lời chúc tôi viết. Sau hôm ấy, tôi sống trong cảm giác chờ đợi một điều gì đấy xảy ra nhưng có lẽ điều xảy ra ấy lại không như tôi từng nghĩ. Phan và Hoàng Anh trở nên thân thiết hơn, thật khó hiểu.

Nhưng nhìn Phan đi cạnh Hoàng Anh vẻ mặt rạng rỡ như hôm tôi thấy nụ cười trên mặt cậu khiến tôi chút ngỡ ngàng. Cậu ấy luôn mang lại cho tôi những bất ngờ thú vị, luôn là như vậy. Nhưng điều bất ngờ này thật khó lý giải. Câu chuyện giữa chúng tôi trở nên ngượng ngùng và xa cách, cậu ấy thay đổi cả cách xưng hô “mày tao”trước kia. Con bé như tôi thấy một điều gì đó khẽ vỡ tan trong lòng.

Tôi biết cậu ấy thích một người con gái dịu dàng, nữ tính chứ không khô khan và thiếu tế nhị như tôi. Có lẽ nào người khiến cậu ấy nói ngày xưa muốn sống chung trong ngôi nhà nhỏ trong rừng, cùng cậu ấy đi trên cánh đồng Mông Cổ lại là Hoàng Anh. Một Hoàng Anh yểu điệu và đài các, bên Hoàng Anh luôn khiến người ta thấy bình an, có lẽ điều đó khiến Phan xoá tan nét u sầu trong con mắt mình.

Những vạt nắng oi ả vẫn chiếu xuống như rang trên con đường tôi đi học, một chút bóng râm ven đường không thể khiến người đi lại thấy mát mẻ hơn. Vẫn còn đó những đêm hè nóng nực. Sinh nhật Phan vào một ngày cuối tháng năm. Tôi không biết mình có nên chọn một món quà nào cho cậu ấy. Tôi biết cậu ấy thích gì, những có lẽ Phan thấy khó xử với tôi khi cậu ấy không muốn Hoàng Anh hiểu lầm.

- Ơ chào An, có chuyện gì à?

- Ừ hôm nay mình nghĩ là sinh nhật cậu nên mình đến tặng quà. Không phiền chứ.

- À, Ừ mà không phiền gì cả, An vào nhà đi.

Bên nhà có một cây hoa ngọc lan rất lớn, Phan đã từng nói mẹ cậu ấy thích hoa ngọc lan, nó nồng nàn và thơm dịu. Tôi chợt sững lại khi nhìn thấy bức tranh tôi vẽ tặng Phan ngày nào treo trên bàn học của cậu, nó vẫn xanh tươi và mơn mởn như ước mơ của tôi. Dường như nhận thấy chút ngỡ ngàng trong lướt qua trên nét mặt. Phan hỏi:

- Bạn thấy bức tranh này đẹp phải không? Thật ngạc nhiên, Hoàng Anh vẽ đấy. Đúng như ước mơ của mình. Cậu đã nói cho Hoàng Anh biết điều đó phải không.

- Không... à mà đúng, mình đã nói với cô ấy là cậu thích một khung cảnh như vậy. – Tôi khẽ rùng mình về điều Phan vừa nói. Tôi định bảo rằng đấy là do tôi vẽ những cổ họng tôi cứ nghẹ đắng lại, tôi không muốn Phan hiểu xấu về Hoàng Anh, cô ấy là bạn thân của tôi.

Gió thổi tung tấm rèm cửa, một cơn gió mùa hè mát lạnh. Trời sắp mưa. Để mặc những hạt mưa tát vào phòng, lấm tấm, ánh nến thổi bập bùng, lay động run rẩy. Giống như một chiếc lá cuối thu. Tôi thu mình trong bóng tối. Tôi biết Hoàng Anh đã nói dối, nhưng có thể Phan thích Hoàng Anh thật sự, đó mới là mơ ước của cậu ấy. Còn tôi chỉ là nơi mà Phan thổ lộ ước mơ của mình.

Mùa hè năm đó trôi đi thật nhanh, lên cấp III tôi vẫn cùng học một lớp với Phan, những câu chuyện không đầu không cuối giữa chúng tôi vẫn tiếp diễn nhưng dường như có một chút gì đó xa lạ xen vào giữa hai chúng tôi. Phan nói Phan yêu Hoàng Anh và thấy thật sự cần cô ấy, đôi lúc trái tim tôi như nghẹn lại khi nhìn hai người đi cùng nhau. Đã có lúc tôi muốn nói với Hoàng Anh rằng tôi đã biết tất cả, nhưng không, cô ấy cũng yêu Phan như tôi yêu cậu. Nếu là Phan tôi cũng sẽ chọn Hoàng Anh.

… Nếu là một bộ phim, hẳn bằng cách nào đó, Phan sẽ biết sự thật về bức tranh và đến bên tôi, người bạn đã luôn ở bên cậu ấy, luôn hiểu cậu ấy và biết cậu ấy nghĩ gì. Nhưng vì không phải là phim, nên tôi chọn cách yên lặng.Và suốt ba năm cấp III, mối tình đầu của tôi vẫn chìm trong yên lặng. Tôi chỉ cần biết tôi yêu Phan là đủ, và đó là tình yêu mà sau này có thể tôi sẽ cố quên hoặc giữ nó ở một nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.

30 tháng 1, 2010

Cô gái lạ

16:30 0 Comments
– “Kha Nguyên có một cái tên quá đẹp so với cô bé.” – Đó là phản ứng đầu tiên của 24 thằng con trai lớp chuyên tin ngày đầu cô bé chuyển đến. Gầy đét, da ngăm ngăm và chẳng nổi bật…
Lớp 11 chuyên Tin có một học sinh mới, là con gái. Nghe tin đó xong, 24 thằng con trai của cái xứ sở tòan con trai, số nhị phân với Visual Basic, C++ hú hét lên như nhớ rừng, khiến thầy Minh chủ nhiệm trước khi đưa “lính mới” vào phải dè dặt dặn chừng: “Mấy anh đừng có làm quá người ta sợ không dám học đó nghen”. Thế mà khi thầy đưa nhỏ ra giới thiệu trước lớp, cả 24 thằng con trai không đứa nào hó hé gì cả. Đứng trên bục, nhỏ học sinh mới nhìn gầy đét, khô khan, da ngăm ngăm và không có chút gì giống với mấy cô bạn chuyên Văn của tụi nó cả. Nhỏ tên Nguyên – Nguyễn Hòang Kha Nguyên, cái tên quá đẹp so với nhỏ. Huy hích vai Nguyên:

- Ê, “ẻm” cùng tên với mày kìa!

- Cùng đâu mà cùng, nghe kĩ đi, tao là Khoa Nguyên, mày đừng có mà đánh đồng!

- Thì mém trùng chớ sao, cả cái họ cũng trùng, Nguyễn Hòang Khoa Nguyên ơi, mày có duyên với “ẻm” rồi, sướng thế, có duyên với “mĩ nhân” là quý lắm đó nha!

Cả đám con trai cười rộ lên, Nguyên nhăn nhó vì thằng bạn thân đem đầy đủ cái tên mà trước giờ Nguyên luôn cảm ơn bố mẹ vì đã đặt quá hay ra trêu, nó nhìn lên, nhỏ bạn trên bục giảng bối rối đi vội về chỗ ngồi mà thầy đã dành trước cho nhỏ, giữa lớp, bao vây là 24 thằng con trai suốt ngày nhí nhố của cái lớp chuyên Tin này. Ngày hôm đó, nhỏ Kha Nguyên chính thức là thành viên thứ 25 của cái lớp tòan nam này, là “bông hoa lạ” của tụi nó, dù hoa này không ngát hương như hoa thường, có lẽ là xương rồng chăng?



Hóa ra Kha Nguyên không phải là một con nhỏ tầm thường như cái ngoại hình của nhỏ, thậm chí rất là… phi thường nữa, Nguyên nhận ra điều đó khi nhỏ bạn liên tục bị thầy cô gọi lên bảng trong tất cả các tiết (các thầy cô thường thích thử thách học sinh mới, dù đó là trai hay gái) và luôn đáp ứng tốt mọi yêu cầu của thầy cô về một học sinh “chăm ngoan học giỏi hiền lành dễ thương”. Nhỏ này còn để lộ khả năng cực kì kinh khủng của mình đối với môn Tin, nhỏ làm Visual Basic ngon ơ, lập trình web dễ như bỡn và Pascal là thuộc về cái thuở xa xưa nào từ khi Trái Đất mới hình thành rồi. Nhưng con nhỏ vẫn lầm lì và ít nói, chắc nó tự ti về ngọai hình gầy nhom và làn da châu Phi khô khan của mình, 24 đứa con trai nghĩ thế. Còn Nguyên, nó không ưa nhỏ này, bởi nhỏ quá giỏi như thế nên mỗi khi có bài luyện viết phần mềm mới, thầy Minh thường hay ghép nó với nhỏ này, tất nhiên, Nguyên cũng là một đứa giỏi, không có chuyện nó bị “khớp”, nhưng vấn đề ở đây là cũng như cái tên, giống hết, chỉ khác nhau chữ Kha với Khoa, hai đứa nó luôn đồng tình với mọi chi tiết trong một vấn đề, nhưng đến phần quan trọng nhất, thể nào cũng có chiến tranh, không bao giờ cùng 100% hòa thuận cả. Điều đó khiến Nguyên mệt mỏi và thường có ý làm một mình, tránh xa con nhỏ “vừa xấu vừa… dã man” này ra.

* * *

- Hey Nguyên, tin nóng đây, em Hân vừa bảo em í thích nhất được tặng bánh kem kìa, mà phải là bánh mousse dâu tây nhá, không thì em không chịu đâu – Huy nhảy vào, tay cầm bánh mì gặm nham nhở.

- Hả - Nguyên nhảy dựng lên, quên bẵng đi dòng lệnh đang viết dở - Ai nói với mày tin ấy thế???

- Thì mấy bà tám chuyên văn chứ ai, tao chỉ cần lượn qua lượn lại vài vòng là có hết thông tin đem về phục vụ chuyện tình đẹp của mày, hàhà. À, mà mày phải nhanh tay nhanh chân lên, thằng Hiếu “toán” nó đã tuyên bố sẽ tặng em đúng ý luôn kìa.

- Hả - Lần thứ 2 trong vòng năm phút Nguyên nhảy dựng lên – Sao… sao nó biết???

- Thì chắc nó cũng có mấy thằng chiến hữu tốt với nó giống tao tốt với mày. Giờ mày tính sao???

Nguyên nhíu mày, nhăn nhó làm ra vẻ đang động não suy nghĩ dữ dội lắm, tự dưng nó nhìn qua nhỏ bạn cùng tên, nhỏ này đang cầm mẩu bánh ăn dở, thế là bao nhiêu nơron chuyên Tin của nó chạy như bị phóng điện.

- Eureka! Nghĩ ra rồi!!!

Chuông reo, bỏ mặc Huy ngơ ngác chưa hiểu gì, Nguyên phóng ra khỏi lớp, không quên lẩm bẩm “Thiệt tình, mình phục mình quá đi mà!!!”.

* * *

Sáng chủ nhật, buổi học đầu tiên chật kín học viên trong cái phòng học be bé đầy thau, máy đánh trứng,… Nguyên ngại ngùng đeo cái tạp dề màu xanh bơ vào và cố gạt hết cái ý nghĩ “Chỉ có mình mình là con trai ở đây” để cố ngất mặt lên nghe giáo viên hướng dẫn cách trộn bột cho đều. Ý chí của một thằng con trai 17 tuổi thật là đáng phục. Nhất là khi suốt ngày phải chạm trán với 23 thằng con trai và 1 nhỏ con gái có – cũng – như – không trong lớp, việc cưa cẩm một nàng chuyên Văn tự dưng trở thành cực kì quan trọng. Cứ nghĩ đến vẻ mặt “mừng rỡ + hạnh phúc + xốn xang” của Hân và cái tướng “bại trận” của Hiếu “toán” là nó thấy lâng lâng rồi. Bánh tự làm chắc chắn sẽ hơn đứt bánh tiệm (về ý nghĩa). Tuy nhiên, sau khi tham khảo qua lại thì Nguyên đoan chắc nó sẽ không có đủ can đảm bước chân vào cổng Nhà văn hoá phụ nữ để học đánh trứng hay nhào bột, may mắn làm sao nó có bà chị cực yểu điệu và thích học “mấy thứ linh tinh” (theo ý kiến riêng của Nguyên) tư vấn cho tiệm bánh này, chủ tiệm là hai vợ chồng và họ có dạy làm bánh rất ngon. Cuối cùng thì Nguyên đang đứng ở đây, trong cái tạp dề màu xanh bơ và tay thì đang lóng ngóng đưa quả trứng lên, cố gắng đập cho không bị nát và mặt thì tòan mùi bột. Có mấy cô lớn tuổi nhìn nó, tò mò, nhưng không sao, nó quyết tâm làm được bánh mousse dâu tặng Hân, có gì mà Nguyên không làm được chứ.

* * *

- Hey, cả tháng nay tao rủ mày đi đánh bóng mày cứ từ chối là sao hả? Rốt cuộc là bận gì???

Nguyên không trả lời mà phóng vọt đi như mọi khi. Huy ngán ngẩm lắc đầu. Một tháng nay, Nguyên đã “nâng tay nghề lên một bậc” và đã được thưởng thức thành quả đầu tiên của mình. Hôm nay cô Nga – giáo viên hướng dẫn làm bánh của nó – sẽ dạy cách làm kẹo gôm để trang trí bánh. Nguyên khuấy mãi mà vẫn không làm cho cái thứ dung dịch trong nồi kia sệt lại được, nó bực bội đi vòng qua phía kia dãy bàn dài, lục lọi kho nguyên liệu tìm kiếm mấy lá gelatine nhằm cứu vãn tình hình.

- Bạn tìm gì thế?

Giọng nói vừa cất lên, Nguyên ngạc nhiên ngước mắt nhìn về người đang đứng kế mình. Là Kha Nguyên. Nó ú ớ:

- Ơ, á, ủa, sao Kha Nguyên lại ở đây???

Hỏi xong nó mới thấy mình thật ngố, một đứa con gái ở lớp học làm bánh không có gì lạ để hỏi mà một thằng con trai như nó ở chốn này mới là điều làm người ta phải băn khoăn.

Kha Nguyên trả lời, làm nó còn ngạc nhiên hơn lúc biết cô bạn xuất hiện:

- Đây là nhà Nguyên mà. Đây là tiệm của nhà Nguyên, hôm nay mẹ Nga của Nguyên bận quá nên nhờ Nguyên ra giúp. Bạn tìm gì thế?

- Ờ, ờ, lá gelatine… Để làm dung dịch kẹo đặc lại… Mình làm mãi mà không được…

Sau khi được cô bạn nhỏ nhắn khuấy khuấy mười lăm phút, nồi kẹo của Nguyên trông đã khá giống với trong sách (không cần dùng thêm lá gelatine). Nguyên nhìn cô bạn đầy khâm phục, giờ giải lao, Kha Nguyên ngồi xuống cạnh Nguyên, đưa cho nó hộp kẹo.

- Ăn đi nè! Nguyên làm đó.

Hộp kẹo gôm đầy hình thù nhỏ xíu rắc đường lóng lánh, nhưng tòan màu xanh. Màu xanh của trái bơ, ngọt ngọt, dịu dịu. Nguyên lấy một viên bỏ vào miệng.

- Sao tòan màu xanh thế?

- Nguyên thích màu xanh này, trông nó thật mát (Vậy ra cái tạp dề này là tác phẩm của cô nàng – Nguyên nghĩ). Sao bạn lại đến đây học làm bánh vậy? Định cưa cẩm ai à?

Nguyên ngớ người:

- Sao Kha Nguyên biết???

Kha Nguyên bỗng cười phì:

- Sao bạn thích bắt đầu câu nói bằng chữ “sao” quá vậy?

- Thì Kha Nguyên cũng vậy thôi.

Ngay cả trong cách nói chuyện, Nguyên và cô bạn cũng giống nhau, nhưng vẫn cứ cố cãi làm cho mình khác đi. Kha Nguyên nói tiếp:

- Mấy cậu con trai chỉ tới đây để làm bánh tặng ai đó thôi. Mình gặp nhiều rồi. Tặng ai vậy? Thấy bạn có vẻ rất quyết tâm.

Tự nhiên Nguyên thấy Kha Nguyên cười một cái, nó hơi ngớ ra một chút, cô bạn đen nhẻm hẳng ngày bỗng rạng lên dưới ánh nắng, rất thú vị. Rồi mất hết vẻ dè dặt ban đầu, Nguyên kể cho nhỏ nghe về Hân – cô bạn hoa khôi lớp văn, về Hiếu – hot boy lớp tóan, về chuyện cùng cảm nắng của nó và Hiếu với Hân, về ý thích bánh mousse dâu của Hân, về cuộc đua giữa nó với Hiếu, về sáng kiến bánh làm hơn đứt bánh tiệm của nó và tặng cho Hân trong buổi party cuối năm truyền thống của khối 11. Kha Nguyên nghe xong cười cười, bảo:

- Nguyên kì công và thật lòng vậy, chắc chắn Hân sẽ “đổ cái rầm” cho coi.

Nói cười vậy chứ mà sao lúc đó mặt nhỏ tự nhiên buồn tới lạ. Nguyên lại ngẩn cả người.

* * *

Mỗi khi đến lớp làm bánh này, Nguyên lại có thêm một cái nhìn khác về Kha Nguyên. Cô bạn trông khô khan nhưng rất mềm mỏng, gầy gò nhưng vẫn mạnh mẽ. Để trụ vững ở lớp mới, cô bạn đã phải cố nén nỗi nhớ bạn cũ, trường cũ, cày cật lực để hòan thành những chương trình dài ngòăng của đội tuyển. Nhưng tài làm bánh của Kha Nguyên thì không chê vào đâu được, Nguyên sau một thời gian được cô bạn nhiệt tình giúp đỡ đã có khả năng làm ra bánh mousse dâu. Những kì thi qua mau và buổi party cuối năm đang đến gần. Kha Nguyên – nhờ vào bản tính dễ thương và những bữa đãi bánh chocolate tự tay làm cực ngon của mình đã dần chiếm được cảm tình của 24 thành viên nhí nhố còn lại của lớp Tin. Cô bạn tích cực động viên Nguyên về chiếc bánh mousse quan trọng, nụ cười vẫn rạng ngời nhưng thái độ khá lúng túng, nhất là khi Nguyên đặt tay trang trí những viên kẹo gôm lên bề mặt mousse dâu đỏ tươi.

- Party vui vẻ nhé ^^ - Kha Nguyên nói sau khi cẩn thận giúp Nguyện cột dải nơ đỏ quanh chiếc hộp.

- Ơ, Nguyên ngơ ngác, tối nay Kha Nguyên không đi party à?

- Ừ, tối nay Nguyên bận rồi.

Kha Nguyên bối rối cười rồi hối hả đi về phòng, dáng gầy ốm, liêu xiêu. Nguyên nhìn theo cô bạn, rồi không hiểu sao, nó bước vòng qua dãy bàn dài, cúi xuống lục lọi kho nguyên liệu, tìm mấy lá gelatine và hộp màu siro xanh bơ mà cô bạn hay để riêng trên chiếc kệ nhỏ cuối phòng. Rồi nó rút di động, bấm số Huy.

Những học sinh của khối 11 sau khi trút bỏ bộ đồng phục và diện lên người những bộ cánh đẹp đẽ trông khác hẳn. Hân xuất hiện, cô bạn trông xinh đẹp kinh khủng với bộ váy màu hồng cách điệu và mái tóc loăn xoăn buông dài, như một quý cô, kiêu kì và xa cách. Hiếu bước lên, nhìn Nguyên, rồi cậu ta đưa cho Hân chiếc hộp to đầy màu sắc, rất sang trọng, Hân mở nắp hộp trong sự trầm trồ của mọi người. Chiếc bánh mousse dâu tây đề tên Hân đỏ mọng trong ánh đèn lấp lánh, miếng chocolate in chữ Tours les jours nổi bật, ngon lành. Đúng lúc đó, Kha Nguyên bước vào, Huy nhìn Nguyên nháy mắt, Nguyên nhìn lại tên bạn thân đầy vẻ cảm kích. Kha Nguyên hôm nay vẫn mái tóc đuôi ngựa như thường ngày, vẫn gầy gò trong bộ váy màu xanh bơ giản dị, Kha Nguyên đem đến ổ bánh rất to, bánh kẹo gôm. Mọi người trầm trồ khen ngợi, nhưng đến khi cắt bánh kem, không ai buồn động đến, chiếc bánh mousse dâu hàng hiệu của Hiếu đã gây được sự chú ý quá lớn. Nguyên ăn thử một mẩu bánh kẹo gôm, rất ngon. Có lẽ Kha Nguyên đã tốn rất nhiều thời gian cho chiếc bánh này.

Giữa tiệc, tiếng nhạc ồn ào làm Nguyên nhức đầu, nó muốn tìm một chỗ yên tĩnh, khi đi ngang qua restroom, Nguyên nghe thấy tiếng nói vọng ra.

- Nhỏ gầy nhom khi nãy là lớp tin phải không? Bánh tự làm à? – Hân cất cao giọng hỏi.

- Ờ, nhìn cái bánh buồn cười, ai đời lại đi ăn bánh với cái thứ kẹo đó, nhỉ.

- Uhm, bởi thể Hân đâu có đụng vào, tóc nhỏ đó còn hơi dính bột kìa, không chừng trong bánh chứa tóc nó đấy. Tous les jours của Hiếu vừa sang vừa ngon, gì chứ bánh thì mua cho rồi, làm tặng chi cho tốn công không biết, mà cũng chẳng ai thèm đụng vào.

Nguyên lặng người, nhìn chiếc hộp buộc nơ đỏ cẩn thận, khẽ cười cho công sức nó bỏ ra hai tháng qua. Chợt, Nguyên thấy bóng người gầy nhom vụt chạy, vạt váy màu xanh phất phới…

Trời lạnh rét, Nguyên cứ lảng vảng trên những con phố gần tiệm bánh, hét lên cái tên giống của mình:

- Nguyên ơi, Nguyên!

Chợt nó nhận thấy ở trạm xe buýt một cô nhỏ ốm nhom, co ro giữa phố. Nguyên phóng đến, chìa cho Kha Nguyên chiếc hộp buộc nơ đỏ thắm.

- Bạn nghĩ sao mà đem chiếc bánh này đưa mình vậy?

Cô nhỏ hét lên, khóc òa, dưới ánh đèn đường, làn da đen không còn nổi bật, Nguyên cũng không biết chính chiếc váy xanh mỏng manh hay sự xúc động làm Kha Nguyên run rẩy nữa. Nó ngỡ ngàng, xót xa, tay run run mở nắp hộp, những viên kẹo gôm nhỏ xíu màu xanh bơ phủ đường vẫn lấp lánh dưới những ngọn đèn đường ban đêm. Kha Nguyên lặng thinh, khẽ lấy một viên cho vào miệng. Nguyên chợt nhận ra, trước giờ Hân chỉ là một thói quen, một mục tiêu mà Nguyên đặt ra trong cuộc đua với Hiếu, sự cạnh tranh của hai thằng con trai từ học hành, thể thao đã chuyển qua lĩnh vực tình cảm lúc nào không hay. Nguyên mải mê theo đuổi chiếc bánh mousse dâu quá ngọt ngào mà lại quên mất những viên kẹo gôm cũng ngọt lành không kém. Nguyên ngồi xuống kế cô bạn cùng tên, đưa cho nhỏ một bên chiếc tai nghe, iPod phát lên bản nhạc mà hai đứa vẫn nghe chung khi làm bánh, dù Kha Nguyên luôn khăng khăng thích phần của Tăng Nhật Tuệ hát đầy chất phiêu, còn Nguyên thì yêu mến giọng Thùy Chi trong vắt lạ lùng, nhưng như mọi lĩnh vực khác, dù có những ý kiến đối lập nho nhỏ, điều quan trọng là cả hai đều cùng thích bài hát này. Những giai điệu cứ vang lên…

Ngày mới, một ngày mai
Có tia nắng hồng tươi
Có em, vẫn là em
Ngày mới, một ngày mai
Vẫn như mới vừa quen
Vẫn thơ ngây, vẫn là em
Như bình minh, bắt đầu

- Kẹo gôm cậu làm vẫn không dai được, đã chỉ bao nhiêu lần rồi.

- Hả, đòi hỏi quá nhé, người ta đã làm cho Kha Nguyên rồi mà còn chê nữa ><

- Hà hà, thôi để mai tớ lại chỉ giáo cho cậu…

Phải rồi, ngày mai, sẽ là một ngày rất khác…

Ngày mới một ngày mai
Sẽ không giống ngày hôm qua
Sẽ vui, sẽ là em
Ngày mới một ngày mai
Sẽ theo giấc ngủ say
Xé tan những giọt mưa đêm
Thì xin em hãy vui và bình minh bắt đầu… (*)

29 tháng 1, 2010

Vĩnh biệt tình yêu đầu của tôi!!!

12:42 1 Comments
Em lại đến thăm anh nè, những chuyện em không muốn lại đến với em liên tục thế này phải không anh? Hôm nay em không mang cho anh nhành hoa hồng trắng nữa đâu, em mang cho anh rất nhiều hoa hồng ....... màu tan vỡ nè, anh thấy có đẹp không hả? Gió lay tóc em bay bay, em nhớ lại lời anh đã nói "em có thấy gió mơn man lên tóc em như anh đang..........". Gió thì nãi mãi không bao giờ mất, nhưng sự thật là em đã mất đi người mà em đã yêu. Bất chợt em mỉm cười, em biết anh sẽ nhớ tới em như em lúc này. Hoa hồng em mang cho anh còn hé nụ, như đang cười cùng em. Em không khóc nữa khi đến thăm anh đâu nè! Em chỉ cười khi được gặp lại anh thôi hà. Dù cho anh ở phương trời nào em vẫn nhớ về anh, tình yêu đầu tiên của em ơi.
Anh sẽ yêu em cả một đời - lời anh từng hứa ngày nào - và anh đã thực hiện đúng lời hứa đó với em " và anh sẽ yêu em cho đến khi mình không còn hơi thở " . Em thấy mình hạnh phúc biết bao. Nhưng câu nói đùa ấy vô tình như một lời nguyền cho em và cho anh....Anh đã ra đi để về lòng đất mẹ ..... bỏ lại mình em.

Em tưởng chừng như mình đang bước trên con đường đầy thê lương, buồn thảm. Em biết rằng mình đã gục ngã khi biết anh không còn trên cõi đời này nhưng em phải đứng lên và đi tiếp. Em còn những người thân bên mình nên em không cho phép mình làm họ thất vọng. Thôi thì chờ em kiếp sau ta sẽ yêu nhau mãi anh nhé! Để kiếp sau em cũng hứa với anh câu hứa "sẽ yêu cho đến lúc không còn hơi thở" cho anh. Ngàn lần này em không bao giờ muốn quên anh, em sẽ giữ bóng hình anh dù cho em không bao giờ được gặp lại

Ai cũng khuyên em, giờ anh sẽ không bao giờ trở lại, em đừng nên sống trong hoài niệm như vậy. Nhưng mỗi khi cô đơn, em lại nhớ anh. Lúc em buồn thế này em chỉ biết nói và nghĩ về anh cho lòng em bớt đi cảm giác trống vắng.
Em vẫn cười, vẫn hồn nhiên như ngày nào nhưng nụ cười ấy đã mất đi sự tươi tắn, đôi lúc hạnh phúc không là hữu hình phải không anh? Anh hãy ngủ yên! Hãy yên tâm nhé! Em sẽ sống tốt như lúc em chưa biết thế nào đau khổ, chưa biết thế nào là chia tay, em sẽ không khóc cho tình yêu tan vỡ, cố nhân ơi đừng bận tâm cho em nhé!!!!! Em sẽ làm lại cuộc sống cho riêng em, nơi ấy anh hãy bình yên, em sẽ làm một người trưởng thành thật sự dù cho con đuờng em bước ..... chỉ một mình!!!!
Người quay gót đạp nhầm lên tình nhỏ
Tan nát rồi những mảnh vụn yêu đương
Em ngơ ngẩn tìm đâu người yêu đã mất
Dòng sông này vẫn chảy, chẳng ngừng trôi
Nằm trên tay gối, tình ơi! Giờ rất thật
Trái tim đau thắt một tiếng yêu
Dĩ vãng nơi đâu kéo về chất ngất
Phút chạnh lòng em ngây ngất cơn mê
Chiều trầm lắng loanh hoanh đường phố củ
Có ngờ đâu, Anh, nỗi nhớ không tên!!
By maylangdu

Cô gái thứ 15

10:11 1 Comments
- Một cô nhỏ ngây thơ. Một anh chàng hot boy đã từng "cưa đổ" 14 cô gái nhưng lại chưa hề biết yêu. Và cô nhỏ là kế hoạch thứ 15 của cậu, chỉ có điều tất cả đã không diễn ra như cậu dự tính...
Hôm đầu tiên...
- Mày thấy con bé kia không? Trông nó cũng hay đấy chứ ?
- Thôi đi mày, nhìn nó quê như gì? Mày định thuê nó về làm osin à? Mà lớp mình đầy em nhìn xinh tươi đây này? Hay nhãn thần của Quân Kill đã bị lu mờ? Hahaha.

- Kệ mày tao sẽ thử, thỉnh thoảng phải đổi món chứ! Quái gì chứ mấy em nhà giàu, tiểu thư, chạnh choẹ khó chiều lắm, gì chứ tao có cả đống rồi, bổ sung cho bộ sưu tập một gương mặt mới! Cược gì nào?

- Như cũ nhá ! Một ăn mười.

- Ok! Năm tuần sau tao sẽ biến đổi em ấy hoàn toàn. Quân cười ranh mãnh khi nghĩ về kết quả sớm.

Cảm giác chinh chiến ngày nào đã quay trở lại, những phi vụ cá cược tình yêu với Hàn luôn khiến Quân như được thử thách năng lực của mình trong mấy vụ tình trường và lẽ dĩ nhiên, một khi Quân đã ra tay thì “bách phát bách trúng”, chưa từng có ngoại lệ.

...

Ngày đầu đi học mình thấy ước mơ của mình thật to lớn, từ bé mình đã trau dồi ngoại ngữ để có thể ngày nào đó đặt chân vào giảng đường trường Ngoại Thương. Mình biết một con bé tỉnh lẻ như mình học hành sẽ không thấm vào đâu so với dân thành phố. Những kiến thức mình có sẽ chỉ là sự vụn nhặt tích góp nhỏ nhoi mà thôi. Cái cảm giác tự ti cố hữu vẫn cứ luẩn quẩn quanh mình.

- Chào cậu, cậu đang xem mấy tờ mời đăng ký câu lạc bộ trường mình à, cho tớ mượn xem qua nhá, hôm đầu đi nhập học tớ nghỉ.

- Uh, đây! -Tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng giật mình vì câu hỏi của cô bạn ngồi cạnh.

- Tớ làm cậu giật mình à, xin lỗi nhá. Cậu đăng kí vào câu lạc bộ nào chưa?

- Có lẽ là mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả, mình thấy không đủ trình độ lắm, còn cậu?

- Tớ chắc sẽ vào YRC (sinh viên nghiên cứu khoa học), vì chị tớ bảo nó có vẻ hay ho nhất.

Cô bạn vẫn cứ liến thoắng mà tôi lại thấy cái vỏ ốc của mình ngày càng thu hẹp lại. Khi mới bước vào lớp sáng nay, tôi đã thấy cái cảm giác ấy cuộn lên trong lòng thật khó tả. Dẫu biết khi vào lớp mới sự hoà nhập ban đầu sẽ thật khó nhưng mà sao có vẻ như sự hoà nhập này là không thể vì mình thấy khoảng cách đó quá lớn, nhìn lũ cùng lớp mình thấy vừa ganh tị lại mặc cảm, mình cũng chẳng dám đăng ký làm cán bộ lớp vì sợ cười là “Người như thế này mà đòi lãnh đạo người ta”. Nhớ cái thời cấp III của mình quá, khi mình vẫn còn là một con bé lớp trưởng đầy cá tính lãnh đạo lũ nhí nhố trong lớp đầy uy quyền.

6 tiết học trôi nhanh. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là làm quen giáo viên và phương pháp học tập mới, tất cả mình đều đã nghiên cứu trước. Nói chung hôm nay không thật vui vẻ như mình nghĩ, có thể mọi chuyện sẽ khác vào ngày mai thì sao. Có thể ngày mai mình sẽ cố dũng cảm bắt chuyện và làm quen với một ai đó, chỉ sợ ...

- Chào cậu! Chúng ta học cùng lớp đấy, sáng nay tớ đã nhìn thấy cậu ngồi đầu dãy. Giờ Toán vừa rồi thầy giảng nhanh quá, tớ không chép kịp bài mà lại trông thấy cậu chép bài chăm chú, cho tớ mượn vở về chép lại nhé. Tớ hứa mai tớ sẽ trả lại, Ok?

- Uh, mình cũng chỉ chép được một ít thôi, có mấy chỗ viết tắt cậu tự dịch nhé.

- Thanks! Mai tớ hứa sẽ trả lại ngay_ Quân không quên kèm theo một nụ cười quyến rũ chết người trên khuôn mặt thành thật đến phát sợ, một nụ cười đã làm bao em điên đảo, nó khẽ nháy mắt về phía Hàn đang chờ phía cổng trường như một thành công bước đầu.

Tiếp cận 1 đã xong.

Hàn đập cái bộp vào vai- Nhìn mặt mày lúc ấy trông rõ kinh, đúng là bé nào không tin mới lạ, mà nhìn em nhà quê ấy có vẻ ngây thơ nhỉ, chắc không đến 5 tuần đâu, thôi coi như tao bỏ tiền cược ra để xem một mô hình mới trong bộ sưu tập của mày vậy.

+ Mày phải nhìn đấy mà học tập nhá ! Phải thế thì bọn con gái mới thấy mình có ý thức học tập. Mỗi em mỗi kiểu, em này là kiểu mọt sách phải dùng chiến thuật chăm học. Cứ nhìn tao mà phát huy, ai như mày đến giờ mà không có em nào ngồi ôm eo. Đúng là Hàn “thái giám”.

Thái Hà trở thành cô gái thứ 15 "lọt" vào tầm ngắm của Bảo Quân, và liệu cô bé sẽ "ngã gục"? (Ảnh minh họa)

Mình cũng chẳng nhớ là có phải cậu vừa rồi cùng lớp hay không nhưng thôi kệ chẳng nhẽ lại không cho mượn thấy kỳ kỳ sao ấy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, mai khắc biết. Mà nhìn cậu ấy thành thật thế cơ mà dù gì thì cũng chỉ là một quyển vở toàn lý thuyết, không có nó mình vẫn có thể làm bài về nhà. Coi như có thể quen thêm một người. Nắng vàng nhẹ nhẹ trong một buổi sáng mùa thu của Hà Nội trứ danh. “Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy” tôi bất giác cười và nhớ lại câu nói của thằng bạn thân hôm xuống trường nhập học khi mà tôi tâm sự với nó nỗi lo lắng của mình, nhưng sao tao thấy để thực hiện được lời mày khó quá Minh à.

Hôm thứ 2...

+ Hôm qua quên chưa giới thiệu, mình là Quân, Bảo Quân. Trả vở ấy này! Thế còn tên ấy là gì nhỉ?

+ Mình tên là Hà, Thái Hà.

+ Hôm nào có gì cho tớ mượn vở nữa nhé!- Và một nụ cười dễ thương nữa lại xuất hiện.

...

Tan học, một buổi học nữa lại kết thúc, hôm nay vẫn nắng vàng tươi mà sao mình chẳng thấy có thêm gì mới. Hôm nay mình vẫn chưa quen thêm ai ngoài cô bạn hôm qua ngồi bên cạnh. Tên gì nhỉ? Hoài Đan, Vũ Hoài Đan, một cái tên thật đẹp và một người cũng khá dễ gần.

+ Hey, chào! Đi bộ à, nắng thế này, lên xe tớ đèo về. Tớ biết là nhà cậu cũng gần đây nên đừng lo phiền cho tớ. Coi như tớ trả ơn cậu hôm qua cho tớ mượn vở.

+ Không cần đâu, mình quen rồi mà. Cậu cứ về trước đi.

+ Đi đi mà, tớ có 2 cái mũ bảo hiểm này, không sao đâu. Coi như biết thêm nhà một người cùng lớp ấy mà.

+ Ừ thì cám ơn cậu vậy nhé. Nhà mình ở...

...

+ Đây chỗ tớ ở đây.

+ Cậu ở tầng mấy? Tớ xin đưa cậu lên tận nơi cho biết chỗ, hôm nào có bài gì tớ còn đến tớ hỏi.

+ Tầng 5, hơi cao phải không. Khi nào cậu cần hỏi trên lớp cũng được, muộn rồi, chào nhé.

+ Ừ, bye. Mai gặp nhé! Thái Hà.

+ Thật ngạc nhiên vì cậu ấy nhớ tên mình đầy đủ như thế. – Chào Bảo Quân.

Bước 2, biết nhà đã thắng lợi.

Hôm thứ 3...

+ Này Hà này, mình ngồi cạnh cậu được không, ngồi dưới kia bọn nó nhí nhố quá, chẳng nghe được gì! Ngồi gần có gì cho tớ hỏi bài luôn cho tiện.

+ Tuỳ thôi, nếu cậu thấy cần.

...

+ Lại đi bộ à?

+ Ừ, chỗ để xe nhà tớ khó lấy quá nên sáng nào cũng không thể dắt ra được.

+ Lên xe đi tớ đèo về. Tiện đường mà. Ai lại để bạn cùng bàn đi nắng thế này.

+ Cảm ơn Quân nhé. Không phiền thật chứ.

+ No star where ( không sao đâu )

+ Cậu hài hước thật.

Bước 3,đã thu gần khoảng cách không gian.

Hôm thứ 4,...

+ Thế xa nhà chắc buồn lắm nhỉ?

+ Ừ mới đầu nên tớ thấy cũng bình thường! Quân là cháu đích tôn chắc được chiều ngất trời phải không.

+ Ôi dào, bố mẹ tớ không quan tâm đến cái danh hiệu ấy đâu, chỉ có ông tớ là lúc nào cũng “thằng cháu của ông”, mệt hết cả người. Cứ như Hà con một lại hay, muốn gì làm đấy không phải chịu cả đống áp lực, là tấm gương cho mọi người nhìn vào.

+ Ai cũng có nỗi khổ cả mà. Thầy vào kìa...

Những mặc cảm của Hà dần bị thu hẹp vì câu bạn vui tính ngồi bên cạnh, có lẽ lây tính hài hước của Quân, Hà thấy mình cũng đã chủ động lên rất nhiều, rốt cuộc thì đâu phải dân thành phố ai cũng kênh kiệu như Hà từng nghĩ trước kia đâu. Nếu bỏ qua mấy cô nàng tiểu thư ngồi giữa lớp lúc nào cũng nhìn Hà bằng con mắt khinh khỉnh, nói chuyện đầy kiểu cách thì số đông còn lại cũng thật dễ gần. Hà thấy khâm phục cái cách Quân nói chuyện với mọi người, giống như là đã quen và thân từ trước, ai Quân cũng có thể đùa và hài hước được.

+ Quân quen nhiều bạn cùng lớp này lắm phải không.

+ Uh hầu hết là bọn cùng trường cũ. Mấy đứa khác trường thì quen linh tinh ấy mà. Chỉ có Hà là người đầu tiên tớ làm quen, một người mới tinh, ngồi cạnh cậu nói chuyện thật thú vị.

Mặt Hà ửng đỏ.

Bước 4 tạo lòng tin và sự thân thiện dễ đồng cảm đã xong.

Hôm thứ 5,...hết tuần 1.

+ Hà này, chiều nay cậu có rảnh không, viết hộ tớ một bài văn nhé. Con em mình nó nhờ mà tớ lại mít đặc môn này. Giúp tớ, có gì sẽ hậu tạ sau.

+ Mình không chắc là viết có hay hay không đâu. Có gì Quân tự chịu trách nhiệm nhá.

+ Ôi, cứ phiên phiến ấy mà. Nó mè nheo tớ từ hôm qua đến giờ, mà hôm nay tớ hứa là sẽ làm cho nó rồi, bài văn tả cái bút chì ấy mà, nhưng hôm qua tớ viết nó lại chê tớ viết giống cái thìa. Làm nó cấu tớ tưng bừng.

+ Uh thế cuối giờ Quân qua lấy nhé.

...



“Em có một cây bút chì bằng gỗ màu xanh, dọc thân mịn màng có sọc kẻ đỏ, em thường dùng nó để vẽ tranh...”.

+ Ui hay thế, tốt rồi, tối nay tớ “yên bình” rồi. Quân rủ Hà đi ăn được không.

+ Coi như là hậu tạ cho vụ cái bút chì. Cấm từ chối nhé.

+ Uhm, à, ... mình bận mất rồi, thật đấy, để sau được không. Mà cũng muộn rồi

+ Quân về đi, hôm khác nhé.

+ Hà bận thật à, vậy cũng được. Hay mai là tối thứ 7 mình mời Hà đi được không.

+ Chắc là mình không đi buổi tối được, để chiều đi nhé, tầm 4h, Ok?

4h chiều, Quân qua đón Hà. Sẽ có một bất ngờ đặc biệt.

Phóng xe về nhà, mà lòng Quân thấy mình đã chắc thắng phần nào. Thế nào nhỉ, trong mắt Hà giờ Quân đã là một cậu bạn vui tính và chăm học, lại còn một anh trai tốt nữa chứ. Càng nghĩ Quân càng thấy mình thật lố bịch và giỏi đóng kịch. Theo thoả thuận với Hàn là Quân sẽ hôn Hà sau 4 tuần nữa với tư cách là một bạn trai trước mặt lũ bạn trong dịp họp thường lệ cuối tháng của hội. Nhưng Quân thấy nếu mình có thể hoàn thành trước thời hạn quy định. Nhưng không sao 4 tuần là 4 tuần, quả còn xanh, nếu chín ép sẽ không ngon.

Bước 5, tạo một lời mời đi chơi đã thành công.

...

Mình không muốn cho Quân biết mình đang đi làm part time ở một cửa hàng ăn uống. Mình không muốn Quân khinh thường mình hay hiểu nhầm về những lời lẽ mà mình đã nói trước kia. Mình đi làm không phải vì mình túng thiếu mà mình chỉ muốn thử sức tự lập, mình muốn tự trang trải cho cuộc sống sinh viên xem sao, mình không muốn mỗi tháng lại đi rút tiền bố mẹ gửi. Mình thấy ngại ngại sao ấy. Những thôi kệ, chỉ cần bí mật là Quân không hiểu được đâu.

Hôm thứ 6,...

+ Thì thỉnh thoảng nịnh mẹ tí ấy mà, hơn nữa có phải là phụ nữ luôn thích đồ ngọt hơn đàn ông phải không? Tại bố mình hay đi công tác nên mẹ Quân ở nhà một mình buồn lắm.

+ Uh có lẽ thế, vì con gái thích cái gì ngọt ngào mà. Mẹ Quân thật hạnh phúc vì có đứa con trai biết quan tâm như vậy. Món chè sầu riêng quả là ngon thật. Hà nhìn xuống cắm cúi ăn, những hạt trân trâu mát lạnh và long lanh, thơm nồng mùi sầu riêng. Tại sao Quân lại biết Hà thích ăn sầu riêng???

...

+ Nhìn Hà đội mũ bảo hiểm trông như cây nấm ấy, hay hay, áo trắng, mũ bảo hiểm đỏ, một cây nấm như trong phim hoạt hình về Xì-trum.

+ Quân thích xem hoạt hình à?

+ Uh, Quân thích xem hoạt hình vì nó hài hước giống Quân. >.< Hà có thích xem không?

+ Phim hoạt hình duy nhất Hà xem là Nàng Tiên Cá, nhưng kết thúc buồn quá nên từ đấy Hà thấy ghét phim hoạt hình. Hà thích đọc chuyện hay xem phim gì ấy có hậu hơn.

+ Hi vọng sẽ có ngày Quân kiếm được một bộ phim hoạt hình khiến Hà thích. Mình về đi.

Bước 6, một lời hứa, một cuộc hẹn hò.

“Mình nhớ nhà quá, nhớ căn phòng thân yêu, nhớ bố mẹ, nhớ cái chuông gió treo leng keng bên cửa sổ, nhớ cái giá sách đầy những thành quả mình sưu tập được. Bao giờ mình mới được về nhà đây. Đi học Đại học thật không như mình nghĩ, có phần nhàn tản và mọi người trong lớp cứ xa cách ra sao. Có lẽ, cuộc sống thành phố quá vội vã khiến mọi người thấy quen một người mới là mất thời gian quá nhiều. À, Mình quen được một câu bạn ngồi cạnh rất thú vị, cậu ấy có nụ cười rất đẹp và cái tên rõ công tử Bảo Quân, nghe giống như Bảo Nam trong phim “Bống dưng muốn khóc”. Cậu bạn ấy khá dễ mến và có lẽ là người mình nói chuyện cũng nhiều nhất ở trên lớp. Chiều nay cậu ấy mời mình đi ăn chè sầu riêng, và cậu ấy kể về gia đình cậu ấy. Mình thấy đó là một gia đình rất hạnh phúc và đầy quyền thế. Cậu ấy là một người con trai Hà Nội đúng kiểu những cậu ấy không kênh kiệu và hơn nữa mình thấy cậu ấy giống một người bạn trước kia của mình, luôn hài hước và luôn làm mình dễ chịu...” Viết vội vài dòng entry về một chiều thứ bảy của tuần đầu đi học, mọi thứ đã dần ửng nắng vàng trong lòng mình. Cái vỏ ốc như dần tách mở. Ngoài trời đầy sao.

+ Chào chiến hữu, thế nào rồi?

+ Good, em ấy “ngây thơ” hơn tao tưởng, rồi mày sẽ sớm thấy mô hình mới của tao. – Quân nở một nụ cười trên môi với cái nhìn đầy ẩn ý với Hàn. – Thôi ra quán đi, hôm nay bọn nó tụ họp ở đâu. Tao vừa mới lừa được mẹ tao là đi liên hoan lớp đầu năm, nghĩ ra kể cũng tội, nhưng còn hơn là ngồi nhà nghe ông già cứ ca mãi bài ca đi du học.

+ Ờ mà sao tao thấy mày cứ lẩn tránh mãi cái vụ đi du học ấy thế?

+ Tại tao không muốn mẹ tao buồn, bố tao coi mẹ tao như osin trong nhà ấy, tao cứ nghĩ là nếu tao đi thì bố tao sẽ hành hạ mẹ tao hoặc đuổi mẹ tao ra khỏi nhà và dẫn con bồ nhí về là tao không chịu được.

Tuần thứ 2.

+ Cuối tuần vui vẻ chứ Hà. Có gì hay không. Tớ mới có một quyển này hay lắm, Hà đang tìm quyển này đúng không.

+ Ôi, “Vương Quốc Ảo ”, cậu thấy quyển này còn bán ở đâu à, mình lùng mua mãi mà không kiếm được. Cậu đọc chưa, cho mình mượn nhé.

+ Tặng Hà luôn, tại tớ thấy con bạn cũ có quyển này nhưng nó không thích nên tớ xin luôn. Coi như tặng cho một người thích tiểu thuyết về bổ sung thêm trên giá sách.

+ Cám ơn Quân nhiều lắm. Hà không biết tại sao Quân tốt với Hà như thế, nhưng...Thôi cảm ơn Quân nhé.

Bước 6, một món quà đúng sở thích.

Tuần thứ 3.

"Công việc part time kể ra cũng khá thú vị, chí ít mình rèn luyện được khả năng giao tiếp với mọi người tốt hơn và chủ động hơn, mình lại có thể trau dồi được cả vốn tiếng Nhật miễn phí vì đây là quán ăn Nhật Bản nên khách nước ngoài cũng khá đông.

...

Vương Quốc Ảo nằm ngay trên bàn học, Quân tặng mình. Mình khôn phải là người dễ nhận quà từ người khác, những quả thực mình không thể từ chối món quà này, nó quá đúng mong muốn của mình. Chỉ trong một lúc nói chuyện phiếm mà Quân lại có thể nhớ được, không biết cám ơn Quân thế nào đây. Mình còn biết quá ít về cậu ấy... ”

+ Quân à, tặng cậu này, coi như cám ơn Quân về Vương Quốc Ảo. Mình không biết nhiều về hoạt hình nhưng mình thấy nó ngộ ngộ.

Một con xì-trum bằng bông mềm mại, màu xanh da trời đậm hiện dần qua lớp giấy gói. Quân thấy thực sự cảm động, vì trước tới giờ chỉ có mẹ là biết Quân thích xì – trum những mẹ lại không muốn Quân thích những thứ mẹ cho là “Con gái” như vậy nên không bao giờ mẹ tặng, bọn bạn nhà giàu mà Quân luôn chơi cùng thì chẳng đứa nào biết, mà có biết bọn nó cũng chẳng thèm quan tâm đến việc tặng một món quà như vậy. Nó quá “bé nhỏ”.

+ Uh, cám ơn Hà nhiều lắm. Mình tặng Hà cuốn sách không phải để Hà làm như thế này. Như thế liệu có quá sòng phẳng không.

+ Mình chỉ đi ngang qua và nhìn thấy nó nên mình mua và tặng Quân mà thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế.

Hôm ấy Quân không đèo Hà về vì nó thấy mình như có cảm giác thua cuộc. Quân thấy mình sẽ thua nếu cứ triển khai tiếp phương án này. Quân thấy mình mới là nạn nhân chứ không phải Hà. Mọi việc nó làm từ trước đến này chỉ là kế hoạch, Quân không hề có em gái, đó chỉ là cái cớ để Quân có thể rủ Hà đi ăn chè và cho Hà thấy Quân là một người anh trai “ảo” tốt như thế nào. Đã bao lần chinh phục khác, Quân nhận ra con gái thường muốn có một người anh trai và muốn người yêu mình cũng là một người anh trai tốt. Quân tặng Hà quyển truyện chỉ là để lấy lòng Hà, lần đó Quân gặp may vì thấy em gái Hàn có quyển đó. Quân mua lại gấp 10 lần giá trị thật của cuốn truyện để em gái Hàn nhường lại cho Quân. Quân đã điều tra được trên blog của Hà là thích ăn sầu riêng và làm như đó là một chuyện tình cờ. Tất cả, tất cả chỉ là một kế hoạch. Những lòng kiêu hãnh không cho Quân bỏ cuộc. Quân thấy cần phải tỉnh táo hơn là mọi chuyện có thể nằm trong tầm kiểm soát. Còn một tuần nữa cơ mà. Quân đã thề không bao giờ muốn yêu ai, vì Quân sợ sẽ giống bố mình, phải làm cho một ai đó tối tối đợi mình say rượu về, tận khuya, rồi hầu hạ mình như một ông vua, nghe mình chửi mắng, và người đó phải khóc vì mình.

Quân quyết định phải dùng mưu khác.

cuối tuần thứ 3.

“Ngày hôm qua tôi yêu thầm, người...” tiếng điện thoại vang lên dưới đống chăn.

+ Hà à, Quân đây. Có rỗi không? Đi cùng Quân một tí được không.

+ Uh, một lát thôi nhé vì Hà tí nữa Hà có hẹn.

+ Uh nhanh thôi, Quân nhờ Hà mua quà giúp mẹ ấy mà.

+ Mình sẽ xuống ngay.

Trên đường về, cả hai đứa gặp mưa, những trận mưa bất chợt. Ào ạt và xối xả. Trong cốp xe Quân có mỗi một cái áo mưa lại nhường luôn cho Hà.

+ Quân lên phòng mình sấy cho khô đầu tóc đã rồi hãy về, mình cũng sẽ gói lại quà, bị ướt gần hết rồi.

+ Không ngại chứ. Mình lên một lát đợi Hà gói xong rồi mình sẽ về luôn.

...

+ Phòng Hà thơm nhỉ lại ngăn nắp thế, đúng là phòng con gái. Mùi này mùi bạc hà phải không.

Hà đang cắt một miếng giấy gói quà để bọc lại cho Quân. Một cái áo lụa thêu khá đẹp màu gạch non mà theo như Quân bảo thì mẹ Quân thích màu ấy - Uh, mình thấy trời này dùng sáp thơm mùi ấy sẽ mát và dễ chịu hơn. Xong rồi đây.

+ Cám ơn nhé, Quân về luôn đây.

+ Gửi lời chúc sinh nhật của Hà đến bác nhé.

Quân thấy trong lòng thực sự không thoải mái tí nào, dù mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp. Quân thấy như mình đang lợi dụng Hà.

Cơn mưa buổi chiều vẫn dai dẳng, đến tận nửa đêm rồi mới tạnh hẳn. Mùi hoa sữa thơm sực ùa vào cửa sổ, trời mát lạnh như căn phòng đầy mùi bạc hà Quân ngửi ban chiều. Màn hình điện thoại hiện 3 Missed calls và 2 messeg. Tất cả là của “15”. Đây là cô gái thứ 15 của Quân.

Messeg1: “Q ve chua, trời van mua to can than nhe, khi nao ve den nha Q goi cho minh nhe ”

Messge2: “Q van chua ve den nha a, Ha rat lo lang”.

Nở một nụ cười chua chát. Nó thầm nghĩ nếu không ra tay lúc này thì thật phí. Quân nghĩ “mặc kệ đã đến lúc ra đòn cuối cùng không thì sang tuần sau sẽ hơi vội vàng”, có thể hơi lạnh lùng thật đấy, nhưng phương châm của Quân là sẽ không bao giờ yêu ai.

+ Hà à, Mình về nhà lâu rồi, nhưng mải giúp mẹ tí nên quên không gọi cho Hà. Uh may mà về đến nhà quà vẫn khô coong. Mẹ mình thích quà lắm. Mẹ có gửi lời cám ơn đến + Hà và bảo hôm nào Hà đến chơi đấy.

+ Vậy là tốt rồi, mình cứ lo bác không thích. Hôm nào mình sẽ sang Quân chơi.

+ Mình, À này, à mà thôi.

+ Có gì vậy, Quân nói đi?

uh, mình, thôi Hà đi ngủ đi.

+ Sao vậy Quân cứ thế là sao, nói đi, cần nhờ mình giúp gì à?

+ Hà này, mình mến Hà, mình muốn Hà làm bạn gái mình được không.- Nó cố nói giọng ngập ngừng và vội vã như muốn tạo lòng tin, để câu nói vừa rồi không quá trơn chu. Nhưng quả thật nó cũng thấy là là từ nó nói sao lại là “mến” mà không phải là câu nói “anh yêu em” thẳng tuột như mọi lần.

+ Quân buồn ngủ rồi, thế nhá, chào! Hà còn bận một số chuyện. Nói chuyện sau nhé. tút...tút...tút...

Đúng như Quân nghĩ, tối nay Hà sẽ mất ngủ. Nhưng Quân thấy mình cũng cứ nằm đếm nhịp đồng hồ đến tận 3h sáng.

Ôi chuyện gì này, chuyện này là sao, Quân nói gì thế nhỉ. Cậu ấy có lẽ đã giỡn mình. Coi mình tầm thường như bao cô gái tỉnh lẻ khác sao. Quân có thể thật dễ mến nhưng cậu ấy không dành cho mình. Cậu ấy là con trai cả trong một nhà giàu có và quyền thế, bố cậu ấy làm tổng giấm đốc một công ty lớn, cậu ấy thông minh và vui tính, cậu ấy là con trai Hà Nội, xung quanh cậu ấy có biết bao nhiêu cô gái vây xung quanh. Cậu ấy coi mình là gì cơ chứ ... Giấc ngủ mộng mị kéo dài cho đến tận khi tiếng chuông đồng hồ kêu mới khiến Hà tỉnh giấc. Một tuần mới bắt đầu thật nặng nề.

Tuần thứ 4.

Hà cúi gằm mặt xuống bàn, cố không nhìn xung quanh, nó thấy mọi thứ lại như trở về hôm đầu tiên đi học. Tự ti, mặc cảm và thấy thua kém tất cả. Nó thấy mất bối rối và không biết phải đối mặt với Quân ra sao. Cậu ấy đến rồi kìa.

Hôm nay cả hai đứa không nói với nhau lời nào. Đều cắm cúi vào bài giảng một cách “lơ đãng”. Hà thấy khó nói thật sự, câu chuyện sẽ trở nên thật nhạt nhẽo ra sao ấy. Còn Quân muốn để cuộc nói chuyện vào lúc cuối giờ, khi ấy có thể mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

+ Hà ơi, chuyện hôm qua, mình nói thật đấy.

+ Mình không muốn nhắc lại chuyện đấy. Quân chỉ coi mình như trò đùa phải không, mình biết Quân coi mình như một bé nhà quê và Quân nói như vậy để xem Hà có xiêu lòng hay không à. Quân nhầm rồi. Mọi chuyện Quân làm cho Hà, Hà đều rất biết ơn. Nhưng Hà biết, làm bạn với Quân có lẽ hợp với Hà hơn.

+ Mình không hề nghĩ về Hà như vậy. Bên Hà Quân thấy thật sự dễ chịu mà. Tại sao Hà lại tự ti như vậy, Hà là một cô gái tốt bụng, thông minh và học rất giỏi, hơn nữa Hà còn là người bạn đầu tiên ngoài mẹ Quân ra quan tâm đến việc Quân thích gì, muốn gì và là người đầu tiên lắng nghe những chuyện không đâu của Quân. Mình không muốn chúng ta chỉ là bạn bình thường vì Quân thấy thật sự cần Hà bên cạnh với vai trò một người bạn gái, vì có những thứ chỉ là bạn bè thôi thì không thể hiểu hết được. Quân biết Hà sẽ nghĩ là Quân đùa cợt mình, nhưng Quân sẽ để dành thời gian cho Hà suy nghĩ lại. Những mình đợi câu trả lời của Hà.

Hà không nói một câu nào, quay bước bỏ về. Hôm nay trời lại nắng vàng rực mà trong lòng nó thấy sao bề bộn và rối bời. Có thể Quân nói đúng, nó đã quá tự ti hay sao. Những nó không nghĩ mình có thể làm bạn gái của Quân, nó sợ cảm giác sẽ bị mọi người dè bỉu và chế diễu “tại sao một con bé nhà quê như mày lại có thể làm bạn gái của Bảo Quân”, nó sợ tất. Nó cảm thấy như những âm thanh đó đang đập liên hồi vào đầu nó. Những nó thực sự có cảm tình với Quân và quan trọng là nó muốn điều mà Quân nói. Câu nói của thằng bạn cũ lại vang vất:“Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy”.Quân gọi

- Alo, Hà đã suy nghĩ xong chưa.

- Quân! Thật sự là điều này rất khó khăn đối với mình, mình thấy mình không được như Quân nói đâu. Có lẽ chúng ta là bạn thì tốt hơn.

- Mình tin vào nhận định của mình, Hà là người mà Quân muốn làm bạn. Mình không muốn nói nhiều về những suy nghĩ của mình nữa.

+ Nếu vậy thì...

+ Coi như Hà đã nhận lời nhé. Good night.

Vậy là nó đã thành công, từ giờ cho đến cuối tuần nó sẽ dần Hà ra mắt lũ bạn. Thành công này khiến nó vui hơn tất thảy những thành công trước. Và lần đầu tiên nó thấy thật sự mến Hà thì phải. Có lẽ vậy...

Mình là thế liệu có đúng không nhỉ. Thôi kệ một người con trai biết thương mẹ thì sẽ không thể là một người xấu.

Thứ 7, cuối tuần thứ 4.

- Hà này, tối nay anh có thể mời em đi chơi cùng bọn bạn anh được không. Coi như ra mắt ấy mà

- Không, em ngại lắm. Với lại bạn bè của anh em không quen ai cả, em thấy khó xử.

- Chưa quen thì coi như làm quen dần dần. Anh muốn mọi người biết anh có một bạn gái xinh xắn và thông minh như em. Em ngại gì nào?

- Không em vẫn thấy kỳ lắm.

- Toàn bọn cùng lớp ấy mà. Em thấy đấy, hôm nọ em đến nhà anh mẹ anh chả quý em đấy sao.

- Thôi thế vậy, tối nay em sẽ đi cùng anh.

Hà cố gắng trang điểm nhẹ nhàng và thay một bộ váy mẹ nó tặng hôm sinh nhật, nó biết cái váy này không hề rẻ tiền chút nào và cũng khá bắt mắt. Những nó thấy cứ có một điều bất an nào đó mà không thể lý giải nổi.

Trời! Quân và bạn tổ chức liên hoan ở quán ăn Nhật Bản mà Hà làm part time. Hà thầm hi vọng là mình sẽ không bị phát hiện hay là một điều gì đó đại loại như thế. Hôm nay trời lại mưa, Hà muốn vào WC để sửa sang lại đầu tóc và quần áo vừa bị mưa bắn. Tình cờ, Hà nghe thấy một cuộc nói chuyện của hai cô gái khá xinh xắn trong đó.

- Này Hoài, biết gì không, tối nay Quân Kill ra mắt mô hình mới à.

- Thế hả, nhanh nhỉ, tưởng là 5 tuần. Mà nghe thằng Hàn bảo con bé ấy quê ngất trời.

- Ôi dào thằng Quân ấy có yêu ai bao giờ đâu, nó chả tuyên bố với bọn mình hồi trước rồi còn gì. Nó bảo sưu tập các em là sở thích của nó. Lần này nó bảo là muốn thay đổi khẩu vị cho mới lạ. Tao cũng thấy tò mò, chắc bé này thấy Quân nhà ta công tử, lại nhà giàu sụ thì chết luôn từ tuần đầu tiên ấy chứ

- Uh có lẽ thế, Nó còn đặt biệt danh cho bé này là 15 thì phải. Hahaha, cô bé thứ 15.

- Thôi nhanh lên ra còn xem mặt, chắc là lại như mọi lần, thằng Quân giới thiệu và hôn con bé ấy một cái. Thằng Hàn lên trao tiền thưởng rồi con bé ấy mới vỡ oà lên khóc rồi chạy như bay ra ngoài, bỏ về. Chúng mình lại được thằng Quân kéo đi khao chiến thắng một chầu rồi lục tục kéo về đợi 5 tuần sau xem lại vở hài kịch mày nhỉ.

Thì lệ cũ vẫn vậy, chắc thế.

Tiếng cười của hai cô gái đã xa mà lòng Hà như muốn tan nát. Hà biết mà, mọi chuyện tốt đẹp đâu có dành cho Hà như nó vẫn nghĩ. Nó thấy mình đúng như câu “đũa mốc mà chòi mâm son”, tại sao nó lại nhận lời Quân, tại sao nó lại dễ dàng như vậy. Mọi chuyện đều là giả dối, nó thấy khinh bỉ chính mình và căm ghét Quân vô hạn. Nó úp mặt vào tay mà khóc tức tưởi. Nếu như không biết sự thật thì vài phút nữa nó sẽ chạy bỏ về và làm trò cười cho lũ bì ổi bên ngoài đó sao. Tại sao nó lại thấy mình tầm thường như thế cơ chứ. Có tiếng chuông điện thoại của Quân. Cô gái thứ 15 ư, nó thầm nghĩ, phải làm thế nào cho Quân phải trả giá về hành động xúc động phạm mình như thế.

-Alo Tôi đã biết mọi chuyện, tất cả chỉ là trò đùa mà thôi, tôi ghê tởm anh!- Tiếng cúp máy khô khốc. Nó không muốn nghe Quân nói thêm gì nữa. Khôn hiểu tại sao nó thấy mình lại tỉnh táo và bình tĩnh như thế. Dù nó biết, thật sự là nó đã cảm thấy yêu Quân từ lúc nào không hay.

Chuyện quái gì thế này, mình đã định sẽ giới thiệu Hà là người yêu đúng nghĩa của mình chứ không phải trò đùa cho lũ bạn như mọi lần. Đúng ra mình không định đưa Hà đến đây những mình đã trót hứa với Hàn, mình cũng muốn mọi người thấy mình đã yêu thật sự. Mình sẽ tuyên bố là mình đã thua cuộc, mình muốn mọi người ghen tị vì mình có được một bạn gái như Hà. Nhưng sao thế nhỉ: Hà biết tất cả mọi chuyện rồi là sao, chẳng lẽ...

Quân phóng như bay đến chỗ Hà, đập cửa.

- Mở cửa, anh cần giải thích, mọi chuyện không phải như vậy. Anh biết em có trong đó, em mở cửa đi.

- Anh cút đi. Đồ thối.

- Em nói anh thế nào cũng được, nhưng em cần nghe anh giải thích. Đúng là trước kia anh và Hàn đã có hứa và cá cược với nhau như vậy nhưng càng lấn sâu anh càng thấy anh đã thực sự yêu em. Những điều anh nói hôm tan học đó là sự thực. Anh yêu em thật mà Hà. Anh biết trước kia anh đã là một thằng sơ khanh như thế nào nhưng đó là chuyện đã qua rồi, hồi đó anh thật ngu ngốc. Anh xin em hãy tin anh nói.

- Anh định lừa tôi một lần nữa để anh dắt tôi như dắt một mô hình đến chỗ lũ bạn anh để chúng cười nhạo tôi ư. Để tôi nói nhé,anh hôn tôi và rồi anh lấy tiền thưởng, rồi anh nói vào mặt tôi là tất cả chỉ là trò đùa, lũ bạn anh cười phá lên, còn tôi bỏ chạy chứ gì. Anh cút đi, tôi thề sẽ không bao giờ tin anh nữa.

-Anh sẽ chờ em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ. Anh biết mọi chuyện anh nói bây giờ sẽ không thể khiến em tin. Những chít em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy.

Quân vẫn đợi mãi ngoài cửa cho đến giờ khu nhà Hà phải đóng cửa.

Sáng hôm sau, Quân đã đến từ sáng sớm, đợi mãi mà vẫn không thấy Hà mở cửa, ngồi chờ ngoài đó cả ngày. Điện thoại thì tắt máy

Sáng thứ hai, dù đến từ sáng sớm những hôm đó Hà không học, cả thứ 3,4,5,6 tuần đó Hà cũng không đến trường. Quân đều đến nhà Hà sau mỗi buổi học nhưng lại thấy cửa khoá ngoài. Một người đi học thường xuyên như Hà tại sao lại nghỉ học nhiều như vậy. Hay Hà về quê, hay nhà Hà có chuyện, hay Hà bị ốm. Đầu Quân như nổ tung.

- Sao vậy mày! Hôm thứ bảy vừa rồi mày không dẫn em nhà quê mà đến làm bọn tao mừng hụt, thua rồi à.

- Tao cấm mày gọi Hà là nhà quê nghe chưa, Ừ đấy tao thua được chưa nào.

Mày yêu nó rồi à? Này đừng có nói là đúng rồi đấy nhá!

Quân bỏ ngoài tai lời của Hàn chảy như bay theo Đan vì Quân biết trong lớp này Đan là người hay chơi với Hà nhất.

- Nó bị ốm từ cuối tuần trước rồi, viêm phổi do nhiễm lạnh, Quân không biết à, Hà sốt và tức thở lắm. Bố mẹ Hà đều xuống túc trực trong bệnh viện cả rồi.

Hà nằm viện nào.

Viện...

Nó chạy như điên như dại vào phòng Hà nằm, cái mùi sát trùng của bệnh viện nồng nặc. Nó biết hôm ấy Hà bỏ về trong đúng lúc trời mưa to. Tại nó mà Hà như thế. Mái tóc đen nhánh phủ che mất vầng trán trắng bệch, nhìn Hà thật bé nhỏ trong tấm áo bệnh viện rộng thùng thình. Khẽ vuốt mái tóc mái cho Hà mà lòng nó như có ngàn vết dao đâm. Nó thấy mình bất lực.

- Cháu là ai? Cháu quen Hà à?

- Cháu học cùng lớp bạn ấy, cháu nghe tin nên đến thăm Hà ạ. Bác là bố của Hà phải không ạ.

- Ừ, hôm nghe tin nó ốm phải vào bệnh viện, bác gái lo quá ngất đi. Hai bác xuống chăm nó mà thấy tình hình vẫn chưa tiến triển lên mấy. Bác sĩ bảo nó đi mưa bị nhiễm lạnh, thật chẳng hiểu đi đâu mà mũ nón không mang. Nó là con một nên hai bác lo quá.

Chắc Hà sẽ mau khỏi thôi, bác đừng quá lo lắng.

Nó nói mà thấy giọng nó cứ nghèn nghẹn và khô khốc trong họng. Nó biết vì sao Hà đi mưa và bị ốm. Nó biết nó là nguyên nhân của mọi chuyện. Nó biết nó là một thằng tồi.

Quân này Hà ra viện rồi đấy, cậu cóđến thăm không.

Có lẽ mai tớ sẽ đến. Hôm nay tớ bận Nó vui như phát điên, hôm nào nó cúng đến thắm Hà những không hôm nào nó vào tận nơi mà chỉ đứng ở ngoài nhìn, nó sợ phải nhìn thấy đôi mắt căm thù của Hà dành cho nó. Cho đến giờ nó vẫn vẫn không có đủ can đảm ấy.

Những ngày sau đến lớp, Hà luôn lảng tránh nó, đã mấy lần nó gặp Hà cuối giờ hay ở nhà nhưng lúc nào Hà cũng bảo Hà đang rất bận. Nó biết Hà đã không bao giờ cho nó một câu giải thích. Đôi mắt Hà nhìn nó trở nên vô cảm.

Một tháng sau.

Tin nhắn của Quân hiện lên máy Hà:

Ha, anh biet em khong tha thu cho anh, va khong cho anh co hoi giai thich nhung anh muon bao voi em rang, anh sap di du hoc roi. Tu gio em se khong phai nhin thay anh nua. Nhung anh muon em biet rang du co di dau hay di bao lau chang nua, nhung em la co gai dau tien ma anh yeu va mai mai sau nay cung vay. Du em ghet anh nhung anh muon em nho em mot viec, viec cuoi cung. Anh di roi, thinh thoang em hay den tham me dum anh nhe, me anh rat quy em, o nha mot minh ba se buon lam. Chao em. Luon yeu em. Anh xin loi

Quân đã đi được 2 tháng rồi, những ngày này bỗng trở nên thật yên bình và lạnh lẽo. Hà Nội những mùa đông gió heo may. Sắp sang năm mới rồi, mỏi nẻo đường đều ngập tràn không khí năm mới. Hà thấy trong lòng mình thật trống vắng. Giữ lời, cuối tuần nào Hà cũng đến nhà Quân thăm bác gái. Có vẻ như dạo này bố Quân hay về nhà thường xuyên hơn. Hôm nay là một cuối tuần như thế. Hà đang giúp mẹ Quân sắp xếp ít đồ trang trí mới mua trong phòng khách.. Hà còn biết rằng, trước kia, Quân có một người em gái đã mất khi còn nhỏ xíu do bệnh tim, vì thế lớn lên Quân rất thích có em gái. Đan còn cho Hà biết, khi mình nằm trong bệnh viện hôm nào Quân cũng đến đứng ngoài cửa sổ mà chỉ dám nhìn vào. Hà còn biết rằng, Hà đã tha thứ cho Quân.

- Của cháu này, trước khi đi nó nhờ bác gửi tặng cháu hôm Noel, phải đúng Noel mới đưa. Cháu mở ra xem, có gì mà bí mật vậy.

Lớp giấy gói sột soạt trên tay Hà rơi xuống đất, một đĩa phim hoạt hình Wall-E, và một tấm thiệp kẹp trong đó. Nét chữ của Quân

“Khi em nhận được món quà này, anh đã đi rất xa rồi. Như ngày xưa anh đã hứa, sẽ có ngày anh tìm được một bộ phim hoạt hình mà em thích. Anh đã không lừa em phải không”.

Một giọt nước mắt long lanh như hạt trân châu trong cốc chè sầu riêng ngày nào lăn tròn trên vỏ đĩa phim. Bộ phim hoạt hình mà Hà biết chắc chắn nó sẽ có hậu như việc Hà sẽ chắc chắn đợi Quân về.

Nếu ngày mai mình xa nhau

09:44 0 Comments
Khi hai người yêu nhau, chẳng ai không nghĩ đến một ngày mai, là xe hoa thiệp hồng, là trai gái hợp chung một nhà, là anh và em sẽ tạo nên một lâu đài đầy hạnh phúc. Tương lai mà, ai yêu mà chẳng mong tình yêu mình đơm hoa kết trái.
Chỉ riêng em chẳng bao giờ nghĩ đến, yêu mà em cứ nghĩ... nếu mai mình xa nhau...

Nếu ngày mai mình xa nhau
Đôi chỗ trống sẽ không cần khỏa lấp
Nụ hôn nóng sẽ không cần giữ ấm
Trên đầu môi... cứ thế mà tan ra
Khô khốc những vệt nứt dài...
Nếu mai mình xa nhau
Bức tranh cổ tích có còn nhiệm màu
Ai sẽ là công chúa
Để ai thành hoàng tử
Lâu đài kia ai cất giữ mộng mơ?
Nếu mai mình quên nhau
Con phố cũ có vẽ thành nỗi nhớ
Góc quán quen tìm chân nhau bỡ ngỡ
Tiếng nhạc ngày xưa, ai ngân khúc não nề
Nếu mai mình qua nhau
Ánh mắt nào còn nhìn thấu niềm đau
Giọt lệ ai vương hắt những ưu sầu
Vòng tay xa rồi, lạnh giá biết tìm đâu?
Nếu mai mình trôi nhau
Xa em và anh của mối tình đầu
Lạc loài nhau giữa hai miền hoang hoải
Ừ! Biết đâu ngày mai mình xa nhau...

Mọi người cho rằng em không biết ước mơ, không lạc quan, không tin vào tình cảm mình có. Nào đâu, em ước mơ còn nhiều hơn thế, tin vào tình yêu còn hơn cả thế, chỉ là... em muốn mình phải biết trân trọng những gì đang có, là hiện tại, là anh... và em.

Em hay nghĩ đến ngày mai mình xa nhau, vì sao nhỉ?

Nếu ngày mai mình xa nhau...

Anh sẽ không phải tất bật lo thu xếp mọi việc nhanh nhanh để có thời gian chở em đi chơi.

Anh sẽ không còn sợ phải nhắc nhở em ăn cơm đúng giờ mỗi ngày,vì em thì hư lắm, chẳng bao giờ chịu ăn đúng bữa, toàn phải để anh dọa "nghỉ chơi" mới chịu nghe lời.

Em sẽ không phải nơm nớp lo anh đi đường có bị làm sao không, trời mưa to quá anh có bị ướt không, về nhà có hay bị cảm lạnh sổ mũi không? Gì chứ mỗi khi anh hết mình vì công việc, anh dễ lơ là sức khỏe lắm.

Nếu ngày mai mình xa nhau...

Anh sẽ không sợ đi uống cà phê với cô bạn nào đó mà lỡ em nhìn thấy.

Sẽ không sợ mỗi khi đi nhậu với mấy thằng bạn thân bị em cằn nhằn: "Anh uống ít thôi nhé".

Sẽ xả láng đi bơi, đi "mát xa" với sếp, đi sửa máy tính cho bạn bè đến tận khuya mà không phải báo cáo em, không thôi em thức chờ anh cả đêm mất.

Em sẽ không sợ phải từ chối hoài những lời mời của bạn bè vì lúc ấy anh đang bên cạnh.

Sẽ không sợ phải tính toán xem hôm nay kế hoạch của mỗi đứa là gì, có trùng nhau lúc rảnh nào không để tranh thủ nấu cho anh một vài món anh thích...

Chưa hết...

Nếu mai mình xa nhau, ai sẽ bắt em phải đi ngủ sớm mỗi đêm, bắt em phải cố gắng đi khám bệnh đầy đủ, bắt em không được khóc mỗi khi mình giận nhau, không được chạy lang thang ngoài đường mỗi khi bị anh mắng, không được để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến mình, không được để bản thân mình gục ngã...

Nếu mai mình xa nhau, ai sẽ bắt anh phải lấy Vespa chở em đi lang thang khắp nơi, ai sẽ bắt anh kể hết chuyện này đến chuyện khác trên đời, ai sẽ bắt anh phải ôm vào lòng mỗi khi sợ một điều gì đó. Và... ai sẽ bắt anh chỉ yêu duy nhất một mình em...

Chúng mình mà xa nhau...

Em sẽ không giữ khư khư những gì thuộc về anh nữa, sẽ không phải tình cờ nghe ai tên giống anh là lòng chộn rộn, thấy cái gì anh thích là để dành tiền mua tặng cho bằng được.

sẽ không phải cố gắng nghĩ xem nên làm gì bất ngờ cho anh vui mỗi khi gặp nhau, nên mang gì theo mỗi khi xa nhau để nhìn cho đỡ nhớ.

Ừ, xa nhau rồi thì có mang gì cũng thành thừa. Khi ấy, nỗi nhớ sẽ là niềm đau.Anh có thắc mắc không, tự nhiên em lại nói đến chuyện mình xa nhau, rủi may nó vận vào người, sau này mình xa thiệt, thì sao?

Em không dám viết về những gì hạnh phúc, em luôn cố giữ những niềm vui trong lòng mình, để nó thành kí ức đẹp. Có lẽ em ích kỷ, chỉ gom góp hạnh phúc giữ cho riêng mình. Ừ, thì em ích kỷ một chút, em muốn cất mọi thứ trọn vẹn trong tim, để có thể sẻ chia cho mọi người những nụ cười... từ tình yêu mà em đang có.

Em cũng không viết về một ngày mai tươi sáng cho chúng ta, vì chính chúng ta sẽ làm chủ ngày mai đó. Em muốn tưởng tượng một ngày mai không có nhau, để biết rằng mất nhau mình sẽ đau thế nào, tiếc thế nào, buồn đến đâu... Phải cố gắng gìn giữ và trân trọng ngày hôm nay, để sau này dù có xa nhau thật, ta cũng sẽ không bao giờ phải nói "hối tiếc". Anh đồng ý với em không?

Trên đời này không có gì là mãi mãi, sự "mãi mãi" nằm ở trong tim.

Trên đời này không có gì là hoàn hảo, sự "hoàn hảo" nằm ở giới hạn ý thức của mỗi chúng ta.

Trên đời này không có tình yêu nào gọi là bất tử, sự "bất tử" nằm ở chính những gì mà người yêu nhau mang đến cho nhau.
Và... hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai!
Ngày nay có nhau hãy cho nhau thật nhiều.
Ngày sau mất nhau... sớt chia chẳng được đâu!



(Theo khocviem.0rg)

Mối tình đầu

09:40 0 Comments
Ai cũng có một mối tình đầu. Có người hạnh phúc, có người dở dang, có người nối tiếc, có người ôm một mối hận thù, cũng có người mang nó theo đến hết cả cuộc đời... nhưng không thể hận thù, càng không thể quên.
Bởi đơn giản trong cả cuộc đời họ không khi nào họ tìm lại được cái cảm giác ban đầu hồi hộp, run run, phập phồng lo lắng đợi chờ và đầy khát khao ấy.

Tôi cũng vậy. Dẫu đã trải qua dăm ba mối tình, đắng cay có, ngọt ngào có, vui cũng lắm, buồn cũng nhiều... nhưng chưa khi nào tôi tìm lại được cái cảm

giác khát khao như cái ngày xưa ấy.

Hồi đó, những ngày tháng tươi đẹp mãi mãi vẫn còn hằn in trong kí ức tôi. Tôi yêu em chân thành, say đắm hết mình và không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, tương lai rồi sẽ thế nào. Lúc đó tôi chỉ biết yêu, đầy đam mê và dại khờ. Khi xa em tôi đã vô cùng hụt hẫng và đau đớn bởi lẽ chính cả em và tôi, không đứa nào nghĩ rồi chúng tôi sẽ mãi mãi xa nhau, ngay cả một lời từ biệt cũng không có. Tôi đã nhiều lần âm thầm tìm em nhưng bặt vô âm tín, bóng hình em giờ chỉ còn hằn in trong ký ức mà thôi

Đó là khoảng thời gian tôi phải xa nhà chuyển trường đến học ở một nơi xa lạ, nhưng chính tại nơi đó đã cho tôi biết tất cả thế nào là đam mê khao khát của một tình yêu.

Chúng tôi không học cùng lớp nhưng lại ở chung trong một khu tập thể, phòng em chỉ cách phòng tôi ở có mấy bước chân. Ban đầu tôi cũng chẳng để ý gì đến em, bởi lúc đó trong tôi chỉ duy nhất một tâm niệm, phải học cho thật giỏi để không phụ niềm tin của mẹ cha. Nhưng rồi số phận run rủi đã đưa hai con tim xa lạ hòa chung một hơi thở.

Em cũng là con của một giáo viên trong trường và ở cùng khu tập thể giáo viên. Ngày mới đến, bác tôi nói về em nhiều lắm, nào là em có hoàn cảnh khó khăn, bố thì đi xa, hai mẹ con phải vào ở khu tập thể, nhưng em rất ngoan, xinh đẹp và lại học giỏi nữa nên được mọi người yêu quí. Mãi sau này tôi mới biết bố em là một lái xe đường dài đã có gia đình ở nơi khác...

Do tôi mới chuyển trường nên không theo kịp chương trình, vậy là bác tôi cũng là một giáo viên trong trường đã nhờ em kèm cặp cho tôi. Những ngày đầu tôi thậm chí còn sợ phải gặp em, một phần vì tự ti xấu hổ một phần vì tôi đuối sức không thể theo kịp lượng kiến thức cứ ngày càng mênh mông vô tận mà em muốn bổ sung cho tôi. Nhưng cứ mỗi lần nhớ đến lời mẹ dặn là tôi lại phải cố gắng xóa bỏ đi những mặc cảm, nỗi hổ thẹn để ngồi học cùng em.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi, mỗi sáng sớm khi cả khu tập thể giáo viên lên lớp là tôi và em lại ngồi vào bàn học, ở đó, phía trước là một cây phượng vĩ xõa những cành dài xuống tận của sổ che rợp cả một khoảng sân. Trời vào cuối thu, những cành phượng bắt đầu rụng lá, những cánh lá nhỏ li ti theo gió heo may bám đầy lên thành cửa sổ, sân trường vắng hoe, tôi bất chợt nhớ nhà và mắt dưng dưng lúc nào không biết. Em không hỏi vì sao tôi khóc mà bất chợt cầm lấy tay tôi. Tôi giật mình rút vội bàn tay mình ra khỏi tay em, hai ánh mắt nhìn nhau, e lệ thẹn thùng...

Hết học kì một cũng là lúc tôi theo kịp chương trình, không còn những những buổi sáng vất vả với những bài tập và kiến thức bổ sung mà thay vào đó là những giờ hai đứa rong ruổi cùng nhau khắp những con đường mòn trong rừng thông bên ngọn đồi phía sau trường. Ở nơi đó đã có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn hai đứa chia sẻ cùng nhau. Tôi kể cho em nghe những đêm hội hè trai gái trong làng cùng nhau ca hát, rồi những mùa nước lũ, vỡ đê nước ngập vào nhà, cả làng phải đi chạy lũ... em kể cho tôi nghe những mơ ước về một cuộc sống gia đình có đầy đủ tình thương của mẹ và cha...

Thế rồi hè đến, tôi chia tay em về nhà thăm cha mẹ. Khi chia tay hai đứa nhìn nhau quyến luyến không nói nên lời với niềm tin hè sẽ qua nhanh và hai đứa lại sẽ cùng nhau dệt thêu nên bao ước mộng. Nhưng tôi đâu biết được rằng đó là lần cuối cùng tôi ở bên em và mãi mãi không bao giờ gặp em nữa.

Hết hè, lòng tôi dạo rực bồi hồi chỉ mong nhanh đến ngày được gặp em... nhưng bố mẹ nói tôi phải theo học ở trường làng để còn ở nhà giúp bố mẹ... trông em.

Năm đó... tôi bước vào lớp 3...

(Theo khocviem.0rg)

Thư tình của Romeo thời nay

09:36 0 Comments
Xin bé đừng chờ đợi một vở kịch yêu hoàn hảo mà hãy tận hưởng những điều ngọt ngào nhỏ xíu mà anh dành cho em.
Chào em, người yêu dấu!
Em hay chê anh là người chẳng lãng mạn tẹo nào. Nhưng thực sự anh cũng “ướt át” lắm chứ, chẳng qua là em đã ngó lơ đó thôi. Em đã từng nói với anh, em thích được chìm đắm trong những bài thơ tình và những bông hồng đỏ thắm. Nhưng nếu anh có thể làm được những điều đó, liệu em có chê anh “một chàng vừa sến vừa khờ” không nhỉ?

Em à, con trai có những cách lãng mạn riêng mà con gái sẽ không hiểu đâu! Em còn nhớ có lần anh rủ em đi xem anh đá banh hông nè? Thế mà em lại thẳng thừng từ chối vì mỗi tội “chỗ đó chẳng lãng mạn tí nào”. Ừ, anh biết mà, cô bé của anh không thích chỗ vừa ồn ào vừa nắng nóng vừa rất chi là...dơ như sân đá banh. Em biết không, khi một chàng trai mời một cô nàng cùng làm những chuyện “rất con trai đó" có nghĩa là chàng ta đang muốn dắt cô gái bước vào thế giới của riêng mình. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh muốn nói với em là: “Anh muốn được gần em hơn, muốn được chia sẻ toàn bộ cuộc đời anh với em.” Hehe, anh đang hồi hộp nếu em biết được bí mật nho nhỏ này, liệu em có đồng ý đến cổ vũ cho anh ở trận đá banh lần tới. Ôi, sẽ chẳng có gì làm anh xúc động hơn thế.

Em hay trách anh không biết cách “yêu” em. Ối trời ơi, thế thì oan cho anh quá! Chắc có lẽ những cử chỉ lãng mạn của anh quá "nhẹ kí" làm em không nhận ra (buồn ghê!). Em có để ý thấy tay anh khẽ chạm nhẹ vào tay em khi chúng ta đi dạo, có thấy anh luôn là người kéo ghế cho em ngồi, hay lâu lâu lại khẽ đặt một chữ K bất ngờ trên vầng trán bướng bỉnh của em. Có thể, đối với một cô bé như em, đó là những điều hết sức bình thường, thì đối với những chàng trai “rô bốt” như anh, đó là cả một điều vĩ đại (như thể anh vừa sáng tác ra cả một bài sonnet tình yêu hay hát cho em một bài tình ca trước hiên nhà em vậy!) Nhưng cũng thú thật rằng, đây cũng là một cách an toàn nhất, nếu lỡ em từ chối anh thì sao? Cô bé của anh ơi, xin bé đừng chờ đợi một vở kịch yêu hoàn hảo mà hãy tận hưởng những điều ngọt ngào nhỏ xíu mà anh dành cho em.

Em tỏ ra hờn dỗi nếu anh có tỏ ra lơ là đôi phút trong cuộc nói chuyện một chiều của em dài lê thê cả mấy tiếng đồng hồ! Em yêu, nếu em là một cô gái khác - một người mà anh không yêu, thì có thể anh sẽ cho đôi tai đi du lịch từ lâu rùi. Nhưng vì em là cục cưng của anh, cho nên anh tình nguyện “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn chia sẻ”. Em nè, em có biết một người máy như anh đã có sẵn một lập trình riêng để dành ghi chú những điều cực kì quan trọng như là, những cái em thích và không thích, như là em thích ăn mí Ý, thích ăn phở mà không bỏ tương đen…Thế thì, khi anh muốn lãng mạn, anh sẽ cho em thấy. Ngày hôm qua, chẳng phải em đã nhảy cẫng lên vì anh đã tìm ra cho em chiếc CD mà em rất thích đó sao? Hay món mì Ý anh làm tặng em nhân ngày sinh nhật, cho dù hơi bị…khét nhưng anh vẫn có cảm giác anh và em đang rất rất gần nhau, như thể anh và em là một vậy! Thế em có "cảm" như anh không nhỉ?

Thế nhé, anh vừa giải được một bài toán khó ơi là khó mà cô bé bắt anh làm cho bằng được! Bé ơi, chỉ có những gã hay những điều ngọt như mía lùi mới thật đáng cảnh giác, vì có thể họ chẳng nói thật đâu. Cho nên, em vẫn yêu “rô bốt biết lãng mạn” như anh chứ nhỉ?

2001 & 2008

09:33 0 Comments
Năm 2001 tôi hay uống cà phê. Tôi thích uống cà phê vì tôi muốn... làm người lớn, tôi muốn học cách suy tư. Tôi thích vị đắng của cà phê, có lẽ tôi muốn nếm trải vì khi đó tôi mới 18 tuổi, còn năm 2008...
... tôi hay uống chanh leo. Tôi thích ngồi trà đá ở nhà thờ lớn. Chanh leo làm tôi nhớ đến một người bạn không thường xuyên ở bên nhưng đã là một phần tất yếu trong tôi. Tôi thích uống trà đá ở nhà thờ, tiếng chuông nhà thờ khiến tôi nhẹ lòng hơn và giúp tôi có được những giây phút thanh thản. Tôi đã mệt mỏi.

Năm 2001 tôi bắt đầu ngày mới lúc 6 giờ với cơ thể nhẹ nhõm, ăn sáng, đi học, đi mua sách, đi uống cà phê và nghe những bản ballad nhẹ nhàng.

Năm 2008 tôi bắt đầu ngày mới lúc 11 giờ với cái đầu đau nhức, ăn sáng, nghe một bài thể loại trance sau đó đi làm.

Năm 2001 tôi thích đi chơi những buổi sáng mùa thu, mùa mà tôi rất thích.

Năm 2008 tôi thích được yên tĩnh. Tôi sợ ánh sáng, tôi chỉ muốn ngồi ở một góc nhỏ nào đó.

Năm 2001 tôi bước chân ra đường với đôi mắt nhìn thẳng, nụ cười hồn nhiên và lòng đầy tự tin.

Năm 2008 tôi bước chân ra đường với đôi mắt trũng sâu đầy gợn đỏ, tôi vẫn cười nhưng chỉ là nụ cười xã giao. Tôi đã mất lòng tin vào tất cả.

Năm 2001 tôi luôn mơ một giấc mơ đẹp về cuộc sống.

Năm 2008 tôi vừa trải qua một cơn ác mộng.

Năm 2001 trước khi ngủ tôi hay nói có lẽ đêm nay mình sẽ gặp cô ấy...

Năm 2008 trước khi ngủ tôi ước gì ngày mai trời đừng sáng...

Năm 2001 tôi khát khao một tình yêu đẹp với một bó hoa cỏ may được gói trong trang giấy trắng học trò, hái ở ven đê sông Hồng.

Năm 2008 tôi khát khao một mái ấm gia đình.

Năm 2001 tôi luôn vui vẻ bên rất nhiều bạn bè.

Năm 2008 tôi lặng lẽ cô đơn trên con đường vừa xa lạ vừa gần gũi thân thương.

Năm 2001 tôi luôn muốn trí nhớ mình thật tốt để có thể nhớ được nhiều kỷ niệm đẹp.

Năm 2008 tôi muốn quên, muốn quên rất nhiều... mà không thể quên được.

Tôi đã 25 tuổi. Tôi biết quá khứ chỉ là trải nghiệm chứ không phải là gánh nặng. Tôi biết nhưng tôi không làm được.

Tôi thích đọc những câu chuyện mà kết thúc của nó không có hậu nhưng tôi không muốn cuộc đời tôi là một câu chuyện mà kết thúc của nó cũng không có hậu.