Từ lần đầu tiên gặp anh, em bắt gặp một chàng trai thư sinh, trắng trẻo và rất đẹp trai. Lúc đó trong em luôn thấy ngưỡng mộ các anh vì các anh đã vượt qua những thử thách mà bản thân một cô học trò như em vẫn chưa làm được. Khi đó em nghĩ rằng mình được quen những người sinh viên là điều rất tuyệt vời và em đã rất muốn trò chuyện, làm quen với anh. Ban đầu, anh và em chỉ là những người bạn hoặc nói đúng hơn giữa chúng ta là tình cảm “anh trai, em gái”. Nhưng càng ngày em càng muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, dù lúc đó em chưa có điện thoại nhưng có gì đó thôi thúc em, em luôn tìm mọi cách để được nghe giọng anh nói. Chộp được máy điện thoại của bạn bè hay người quen, em đều mượn và nháy máy để anh gọi lại. Mắc cười hơn khi em luôn ghi số điện thoại của anh vào lòng bàn tay trước khi ra khỏi nhà (vì lúc đó em vẫn chưa nhớ số). Một phần là do em nghe lời anh dặn: “Khi nào mượn được máy điện thoại của người khác thì nháy cho anh, anh sẽ gọi lại”. Em nghĩ lúc đó chắc có số máy lạ gọi đến là anh có thể đoán biết ngay người đó là em. Và càng về sau em càng thấy quý mến anh hơn rồi yêu anh lúc nào không hay. Tình yêu của chúng mình thật giản dị nhưng cũng đầy kỷ niệm đúng không anh?
Cuộc sống sau này dẫu có vất vả tới đâu thì chúng ta vẫn luôn nắm tay nhau vượt qua anh nhé! (Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng mình thực sự bắt đầu khi cả anh và em đều đã ngồi trên giảng đường đại học, anh học năm cuối, em học năm đầu. Vì thế thời gian để chúng ta gặm nhấm mối tình sinh viên không nhiều, em rất tiếc vì điều đó. Anh đi thực tập, ra trường và bắt đầu cuộc sống mới bằng 4 tháng đào tạo trong quân ngũ. Bạn bè anh còn trêu rằng: “Mày mà vào bộ đội thì mất người yêu”. Nhưng họ đã sai đúng không anh? Thời gian đó đối với em và anh đều không dễ dàng gì. Tháng đầu tiên vào quân ngũ dù quy định 2 tuần có thể về 1 lần nhưng vì anh không có tiền về nên phải 1 tháng chúng ta mới được gặp nhau. Nhưng thời gian gặp nhau quá ngắn ngủi và hôm sau anh đi. Lúc đó, em nhớ khi tiễn anh về, em dắt chiếc xe đạp về nhà vừa lau xe vừa khóc nức nở đến nỗi chị cùng phòng tưởng em và anh giận nhau nên phải ra giỗ dành em. Khi đó em thấy tủi thân lắm!
Cho tới khi anh xuất ngũ tìm được công việc mới thì ngày tháng chúng ta xa nhau lại dài hơn, dài về khoảng cách và thời gian, dài về nỗi nhớ… Từ thời điểm đó tới bây giờ chúng ta vẫn chưa có cơ hội để được gần nhau lâu dài. Vì thế em luôn ao ước được sống gần anh hơn để những lúc em đau ốm, em cần được che chở sẽ luôn có anh bên cạnh em. Em luôn nói rằng cái số của em luôn phải sống xa anh. Nhưng anh yêu à, có lẽ không thể mãi xa như thế đúng không anh? Bây giờ cả anh và em đều đã có những công việc riêng và vẫn ở xa nhau. Em đã đọc rất nhiều câu chuyện về tình yêu và hạnh phúc gia đình, em cũng đã kể anh nghe rất nhiều rồi phải không? Cuộc sống bên ngoài rất nhiều cám dỗ, đôi khi con người ta không thể làm chủ được mình. Tình yêu dù lớn tới đâu mà không có sự yêu thương, sự quan tâm, tin tưởng nhau và hâm nóng tình yêu thì cũng dễ nguội lạnh. Ở nơi xa xôi ấy, em luôn tin rằng anh sẽ không làm điều gì sai, sẽ quan tâm em và yêu thương em nhiều hơn để tình cảm chúng mình vẫn như những ngày đầu. Cuộc sống sau này dẫu có vất vả tới đâu thì chúng ta vẫn luôn nắm tay nhau vượt qua anh nhé!
Hy vọng rằng tương lai gần chúng ta sẽ luôn sát cánh bên nhau để có thể chăm sóc nhau, quan tâm nhau và gần nhau nhiều hơn. Em luôn mong rằng sẽ có thật nhiều ngày thứ 7, chủ nhật trong tuần để em được gặp anh, ở bên anh, dành tặng anh những nụ hôn và được ở trong vòng tay anh. Yêu anh, hôn anh – tình yêu của em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....