Cuộc sống trôi đi, sự quan tâm tới nhau chỉ là qua chiếc điện thoại. Lần thứ hai gặp nhau, anh mời em đi nghe nhạc ở phố Vọng. Lần đầu tiên em đến phố Vọng, anh thấy em vui và anh cũng cảm thấy rất vui. Phố Vọng đã giúp anh biết được em cũng rất thích và có khả năng về Âm nhạc. Điều đó rất hợp với anh nên làm anh cảm thấy gần với em hơn. Khi Vọng quán nghỉ, anh đưa em lòng vòng qua một vài tuyến phố, chúng mình đã chia sẻ với nhau những gì đã trải qua trong cuộc sống rồi anh đưa em về... Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi và chúng mình lại có thêm những lần gặp nhau đầy ý nghĩa nữa.
Trái tim anh từ lúc nào đã nguyên vẹn thuộc về em (Ảnh minh họa)
Không biết từ lúc nào em đã yêu anh! Yêu một người có một quá khứ hỗn độn giữa tốt và xấu, giữa tươi đẹp và tồi tệ. Một con người có tài nhưng cũng có nhiều tật. Em gọi anh là cái "Bịch cát" của em. Vì Bịch cát thì có thể xả hết nỗi buồn và sự đau khổ vào đó bao nhiêu cũng được mà Bịch cát vẫn không sao cả. Không biết có phải em đã có tình cảm với anh từ hôm hai đứa đi dạo rồi dừng chân ở một vườn hoa khu Định Công. Biết em đang mệt mỏi anh đã mạnh dạn đề nghị được bóp vai gáy và "bứt tóc" cho em. Thật bất ngờ và chưa bao giờ để một người con trai nào làm vậy nhưng không hiểu sao em đã đồng ý... Hay là từ cái lần anh đưa em đi ngắm tháp đôi Keangnam. Hôm đó hai đứa cảm thấy rất gần gũi nhau, lần đầu tiên anh đã ôm em rồi cùng em chìm vào nụ hôn rất ngọt ngào, nồng ấm và mãnh liệt...
Anh cũng không biết là yêu em từ khi nào nữa! Yêu một cô bé mà anh cứ lo phải quay lại nhìn mỗi khi em ngồi sau xe anh vì rất sợ em bị gió quấn đi mất. Một người có một tuổi trẻ rất đáng tự hào và đáng nhớ như anh. Một người anh cảm thấy rất gần gũi luôn làm anh tin tưởng và quan tâm tới anh. Một người mà anh không thể tìm được từ nào khác để gọi một cách thân thương hơn như "Cục Sắt của anh". Em đã trở nên sắt đá như một "Cục Sắt" từ một cô bé rất hôn nhiên và yêu đời. "Cục Sắt" đã luôn mang lại niềm vui, sự tin tưởng và sức sống cho anh. Không biết có phải anh yêu em từ lần đầu tiên em lên sân khấu cafe Hoa Lư hát tặng anh, cái cảm giác khác lạ hồi hộp và vui sướng mà hai đứa có hôm đó đã làm hai đứa nhớ mãi không thể quên... Hay là từ cái lần đầu tiên anh và em song ca ở Vọng Quán, hai đứa đã làm nổ tung sân khấu, làm Vọng quán trở lên sôi động và cuồng nhiệt hơn, cả hai đứa đã thấy rất vui...
Trái tim anh từ lúc nào đã nguyên vẹn thuộc về em. Anh luôn mong muốn mang lại niềm vui và hạnh phúc cho em. Lúc này đây cả hai đứa đều hiểu rằng đã trao trọn tình yêu cho nhau nhưng chưa một lần anh "Tỏ tình" với em. Anh muốn bức thư này như một lời tỏ tình ngọt ngào nhất anh dành cho em mà tất cả mọi người trên thế giời này đều đọc và ủng hộ cho tình yêu của chúng mình. Anh sẽ để nó nơi anh muốn lưu lại tất cả những ký ức đẹp về tình yêu của chúng mình và cũng là nơi lưu giữ những kế hoạch, dự định cho hạnh phúc tương lai sau này. Đó chỉ là một điều bé nhỏ nhưng anh muốn nói với em rằng: "Anh yêu em nhiều nhiều lắm Cục Sắt của anh!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....