Follow Us @soratemplates

26 tháng 10, 2012

Mọi chuyện rồi cũng qua

“Nếu được chọn lại, anh sẽ không bao giờ chọn một người như em làm người yêu, huống chi là làm vợ…” - Anh nói câu nói đó khi đã nồng hơi men, mặt đỏ gay. Anh nói câu đó trước mặt bố mẹ và bạn bè của anh. Anh vừa nói vừa cười, giọng nửa đùa nửa thật nhưng em cảm nhận được chút vị đắng trong câu nói đó. Ngoài trời, mưa nặng hạt và cái rét buốt thấu tận xương thịt...

Anh à! Em có thể thấy được sự không thoải mái của anh khi anh đi bên cạnh em. Em thấy được sự khó chịu, bực bội của anh khi anh thấy em bị trẹo chân lúc đi đường, anh đả kích: “Cứ tơn tớn lên, mặt cứ “vác” lên!”. Em thấy được sự thất vọng của anh khi anh thấy em bị con dao cứa vào tay làm chảy máu, anh trau mày khẽ quát: “Sao lại vụng về thế không biết!”. Em thấy được sự miễn cưỡng của anh khi anh ôm em, những cái ôm chiếu lệ cùng với những lời hờ hững: “Em thật vẽ chuyện quá!”. Em thấy được sự nuối tiếc của anh khi anh nhìn em và nhìn những người con gái khác, có lẽ lúc đó anh đang ước gì Ee được như họ… Cũng phải thôi, vì trong anh, em luôn là một đứa con gái “quá vụng về, yếu đuối, ít va chạm thậm chí còn kém hiểu biết!”…

Anh à! Em tự biết em rất kém cỏi. Nếu so sánh em với những người con gái anh đã gặp, đã quen, đã có chút tình cảm, đã từng “say nắng” thì em chẳng là gì hết! Ai anh cũng khen, nào xinh đẹp, nào duyên dáng, nào khéo léo, nào dịu dàng, nhưng chưa bao giờ anh khen em được một lời nào, thậm chí anh còn chê bai em từ A đến Z. “Thật chẳng có ai vụng về như em”, “Anh không thể chịu đựng được cách nói chuyện của em”, “Anh không ngờ con mắt thẩm mĩ của em lại kém đến thế!”… và nhiều nhiều những câu tương tự như thế nữa! Anh bảo thế là tốt cho em, có người nói cho mà sửa… Em tự hỏi có tốt cho em thật không hay chỉ khiến em ngày càng trở nên ngại ngùng, không thoải mái, không dám là chính mình?! Cho dù em đã cố gắng sửa đổi rất nhiều nhưng vẫn chưa bao giờ làm anh hài lòng. Nếu so sánh những thứ thuộc về em với những tiêu chí chọn người yêu của anh thì em chẳng được một tiêu chí nào hết! Thế mà em và anh đã ở bên nhau tròn một năm ba tháng. Quãng thời gian đó anh đã phải chịu đựng em rất nhiều nhưng cũng có lúc là ngược lại.

Anh à! Em tự thấy mình không có gì cả! Nhan sắc vào loại thường thường bậc trung nếu không nói là “xấu”. Gia cảnh nhà em quá đỗi bình thường nếu không nói là “nghèo”. Học hành không xuất chúng nếu không nói là “làng nhàng”. Ăn nói không đâu vào đâu, không biết cách làm vui lòng người khác nếu không nói là “kém”. Nữ công gia tránh biết tí ti nếu không nói là “tệ”… Sức khỏe của em không được tốt, ốm đau bệnh tật thường xuyên và chẳng bao giờ làm được việc gì nặng nhọc. Anh lúc nào cũng bảo em gầy yếu, người toàn xương, động vào đâu là đau ở đó... Vậy thì tại sao anh phải chọn một người như em? Em đã thầm cảm ơn ông trời, cám ơn anh vì đã chấp nhận được một người như em. Em tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều để tự hoàn thiện bản thân, sao cho “xứng” với anh!...

Nhưng anh à! Tại sao anh không có một phút tự ngẫm lại bản thân mình? Trong khi anh lúc nào chỉ biết trách mắng em, cáu gắt lên với em dù đúng hay sai thì em vẫn luôn nhún nhường, nhẹ nhàng, ân cần với anh. Cho dù có đủ lí do để rơi nước mắt nhưng em vẫn luôn cố gắng nuốt nước mắt vào, không muốn để anh thấy, để anh phải khó chịu mà thốt lên rằng: “Lại khóc rồi!... Khẽ tí là khóc!”. Có những câu nói của enh, em nghe xong chỉ thấy nghẹn đắng ở cổ họng… “Lời nói chẳng mất tiền mua – Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” nhưng anh đã bao giờ chú ý đến những gì nói với em dù chỉ một chút?...

Với em, khi đã yêu ai thì em sẽ xác định lâu dài về sau với người đó, em đã hết lòng vì anh và thực sự là chưa bao giờ từ chối anh điều gì. Đó thật sự là sai lầm nghiêm trọng nhất của em. Hai lần lầm lỡ… Em không biết sau này em còn có thể… giờ đây, sức khỏe của em không đảm bảo thì sau này sẽ ra sao? Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ thực sự có một sự xác định rõ ràng với em!

Có lẽ anh cũng đã quá mệt mỏi vì em rồi! Có lẽ chúng ta đã trải qua đủ đắng cay ngọt bùi rồi! Có lẽ thế là đủ rồi! Có lẽ… dừng lại đi thôi anh ạ! Em không muốn gây thêm gánh nặng nào cho anh nữa...

Thời gian trôi đi và tất cả sẽ chỉ là kỉ niệm và dĩ vãng mà thôi. Thôi kệ! Mọi chuyện rồi cũng qua...

Ngố!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....