Sao nền trời bình yên quá, gió nhẹ nhàng hôn lên nhành phượng vĩ lao xao. Trong gió có chiếc lá khẽ chao nghiêng, bay bay rồi biến mất vào khoảng không vô định.
Tôi ngồi một mình lặng lẽ, gậm nhấm nỗi buồn bất tận. Em thật gần, sao nay quá đỗi xa xôi. Em bước qua đời tôi mơ màng như con gió thoảng. Em dịu dàng và thơ ngây, em trong sáng và thánh thiện nhưng em đã thiêu rụi trái tim tôi tàn lụi, héo khô.
Tôi yêu em. Không ai và không có bất cứ lí do gì có thể làm thay đổi điều đó cả. Còn em, em đã vô tâm lãng quên đi tất cả.
Lần đầu tiên gặp em trái tim của một thằng con trai hoang dại đã quỵ ngã. Tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu ánh mắt, yêu nụ cười, yêu tiếng nói, yêu cả những bước chân lơ đễnh em bỏ rơi bên đường phố.
Em thật gần, sao nay quá đỗi xa xôi… (Ảnh minh họa)
Nhưng em ơi! Tình yêu có chăng là một trò đùa ác ý của đấng tạo hóa. Lần đầu tiên nói yêu em và củng là lần đầu tiên trái tim tôi quằn quại đớn đău. Mảnh tình đầu tiên đã vỡ tan khi chưa kịp mang hình hài nguyên vẹn.
"Chúng ta chỉ có thể là bạn", lời em nói là phán quyết tử hình cho một trái tim vô tội. Tôi lang thang trên những con đường ào ạt gió, gió của trời, gió xé rách lòng tôi.
Đêm nay, em với ai tay trong tay đi trên phố. Để mình tôi ngồi nhặt gió gom làm thơ.
Hàng xóm ơi, biết nói gì đây khi tình yêu em đã trao về người khác. Thôi hãy ngủ yên đi trái tim đập loạn nhịp, gói tình vào dĩ vãng nhé tôi ơi.
Anh sẽ khắc tên em vào góc khuất của trái tim rỉ máu, để nhớ về khi có gió lao xao.
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....