Ở phương trời xa xôi không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Có khoẻ không? Có nhớ anh không? Và mối tình đầu ngày nào liệu em đã quên?… Trong anh giờ đây là muôn ngàn suy nghĩ, nỗi nhớ về em mà không có một lời hồi đáp. Anh có còn yêu em? Anh không biết! Em có còn yêu anh? Anh càng không biết câu trả lời! Ngày xưa tình ta tựa cơn gió mùa xuân, đôi ta tựa hai bờ của một dòng sông. Mong manh một tình yêu giữa hai bến bờ, để rồi chỉ cần một con nước lớn trong cơn dông bão miền Trung đã cuốn em xa mãi đời tôi!
Ngày xưa khi đứng trước mặt em, nhiều lúc thực sự là anh chỉ muốn nói lên một điều, anh yêu em! Nhưng không gian lẫn thời gian đã không cho anh có cơ hội nói lên điều đó, hay cũng có thể là anh chưa thực sự dám đối mặt với tình cảm của chính mình. Ngày đó anh yêu em, điều đó là sự thật không thể phủ nhận. Anh đã từng nói "anh yêu em'' qua những dòng thư, phải nói là anh viết rất thật, rất hay, và con tim anh còn yêu em hơn ngàn lời anh nói. Còn em đáp rằng, ''đó nào phải tình cảm của anh, có phải chăng đó là chuyện cổ tích?" Thực sự anh không biết phải nói gì vì lúc đó anh rất thất vọng về người mình yêu thương bằng cả con tim chung tình lại không tin lời nói từ trái tim anh, tin vào một tình yêu đẹp như câu chuyện cổ tích có thật giữa đời thường. Bây giờ, anh mới suy ngẫm thấu hơn, kĩ hơn, rồi cũng bỗng chốc giật mình mà nhận ra rằng đôi ta không thuộc về nhau nào phải do số phận mà do hai ta đã không thẳng thắn nói ra suy nghĩ của chính mình. Nhiều khi đứng trực diện, anh yêu em, mong đôi ta có được hạnh phúc như bao người nhưng lại không dám bày tỏ tình cảm trong tự đáy lòng. Còn em có thực sự yêu anh? Chỉ nhìn vào ánh mắt thôi, anh cũng đủ hiểu rồi…
Liệu rằng em có còn nhớ về anh, về những tình cảm ngày nào hai ta đã dựng xây? (Ảnh minh họa)
Nhiều buổi hoàng hôn trên biển, biển rất đẹp, bầu trời trong xanh vời vợi, và đôi ta chẳng khác gì hai đoá hướng dương sánh vai nhau khoe sắc giữa cuộc đời, bên màu xanh hi vọng của biển và hoàng hôn màu tím tượng trưng cho tình yêu và nỗi nhớ. Vậy mà anh đã ấp úng khi bày tỏ tình cảm, không thể nói ra lời yêu thương, còn em, thực sự chín chắn hơn khi không để ít hơn một lần cho người con trai như anh làm điều đó. Nhưng mà… Giờ nghĩ lại, anh đã nhận ra cái ngốc trong mình ngày xưa, khi em đã cho anh thật nhiều cơ hội nhưng anh thì lại chẳng biết đón lấy tí nào để rồi hai ta đã không thuộc về nhau!
Lúc này đây, khi mỗi người chúng ta đã thực sự có trong bản thân mình những suy nghĩ của một người trưởng thành, anh chỉ mong khi gặp nhau hãy trao nhau một nụ cười trìu mến, một lời hỏi thăm ân cần, thế là hạnh phúc lắm rồi. Tình cảm ngày xưa hãy xếp nó vào trong ngăn kí ức, hãy để nó sống trong lòng của nhau mà mang tên 'một chuyện tình của ngày xưa dấu yêu'. Để biết rằng, ta đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, dù là không nhiều nhưng cũng đủ để anh mang theo suốt cuộc đời hay giản đơn hơn là sưởi ấm con tim anh vào những lúc cô đơn như giây phút này đây. Anh vẫn luôn cầu chúc em được hạnh phúc bên người thực sự hiểu em hơn anh và vững bước đi trên con đường em đã chọn, chúc em thành công.
Hạnh phúc có khi chỉ là được có em bên cạnh, san bớt niềm vui nỗi buồn! Nhưng giờ này giữa hai ta đã có một khoảng cách. Hai trái tim bên nhau bên ngày nào giờ có còn là của nhau? Liệu rằng em có còn nhớ về anh, về những tình cảm ngày nào hai ta đã dựng xây?
Tác giả: Từ Nguyên Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....