Follow Us @soratemplates

28 tháng 2, 2012

1001 chuyện bi hài khi yêu

20:45 0 Comments

Chỉ vì lỡ… "chém gió" với chàng

1001 chuyện bi hài khi yêu

Ngân "đỏ mặt" với mẹ chàng vì lỡ khoe mình biết nấu ăn (Ảnh minh họa)

Hồng Ngân, 24 tuổi, là một cô gái năng động, hiện đại. Sinh ra trong một gia đình khá giả, Ngân từ nhỏ vốn chẳng phải đụng tay làm gì, nhất là chuyện… bếp núc. Khi quen người yêu, thường là hai người ra tiệm ăn. Trong những câu chuyện phiếm, đôi lần cao hứng Ngân cũng "khoe" với chàng là mình biết nấu ăn. Ngân nghĩ từ từ học cũng không muộn, rồi lần lữa quên mất.

"Ngày nọ, mình đến nhà anh ấy chơi thì nhận ra ba má của anh từ quê lên", Ngân nhớ lại. "Cũng là lần đầu mình gặp hai bác, anh ấy giới thiệu rất nhiệt tình, không quên "khoe" rằng tài nấu ăn của mình rất tuyệt. Mình đỏ mặt, không biết chối thế nào. Bác gái bảo thế thì để hai bác cháu mình chuẩn bị bữa trưa, trời ơi, tim mình muốn rớt ra ngoài".

Ra đến chợ, Ngân lớ ngớ trong việc mua rau, chọn thịt, mẹ chàng còn chưa để ý. Nhưng đến khi vào công đoạn xào nấu, thì lộ ra là Ngân chẳng biết tí gì. Mẹ chàng chỉ cười, hướng dẫn tận tình trong khi Ngân lắp bắp xin lỗi, lo sợ ấn tượng ban đầu sẽ không tốt đẹp trong mắt bác.

"May mà bác tâm lý và không để ý, đến bữa ăn còn khen mình giúp được nhiều, mặt mình đỏ lừ. Sau bữa đó, mình thú nhận với anh ấy, và hứa sẽ đi học nấu ăn ngay. Anh cốc đầu mình bảo, đến nhà anh học "nghề" từ mẹ đi là vừa. Nhờ vậy mà bây giờ mình đã "thành tài" rồi đấy", Ngân cười.

"Kẻ thù" từ mái tóc

Chuyện của Kim Phụng thì còn bi hài hơn nữa, dù cô nàng chẳng làm gì sai. Gia đình người yêu là hàng xóm từ bé, xem Phụng như con ruột, nên cô cũng tự nhiên như ở nhà.

Mái tóc của Phụng dài và mượt có tiếng, nhưng từ khi vào đại học bỗng trở nên "khó bảo". Gàu xuất hiện lấm tấm, khiến Phụng luôn phải chú ý khi ở trường. Một lần dùng bữa tối cùng gia đình chàng, Phụng "tự nhiên" quá nên quên mất để mái tóc xõa. Đang ăn, đứa cháu 6 tuổi của chàng ở bàn đối diện bỗng kêu lên: "Tóc cô Phụng bị dính muối kìa!". Phụng ngượng chín mặt, lóng ngóng không cất lời được.

Chàng gỡ rối bằng cách quát thằng nhỏ bảo tập trung ăn. Sau lần đó, Phụng ngại quá nên từ chối qua nhà chàng mãi. Đến sinh nhật, cô nhận được món quà của chàng, một chai dầu gội Head&Shoulders. Chàng nói thầm là kinh nghiệm gia đình, đây là dầu gội trị gàu số một thế giới, có thể loại bỏ 100% gàu ngay từ lần gội đầu tiên.

Mấy hôm sau, Phụng tự tin qua nhà chàng, không lo sợ mái tóc xõa nữa. Thế mà thằng bé nhìn thấy lại oang oang: "Cô Phụng, cô Phụng hết dính muối rồi". Lần này thì chẳng ai quát nữa, mà mọi người đều cười. Còn Phụng thì nhìn chàng với ánh mắt yêu thương thật nhiều.

Khi nàng có chị… sinh đôi

Hoàng có một kỉ niệm đáng nhớ khi "tỉnh tò" người yêu hiện tại. Nàng học lớp bên cạnh trung tâm tiếng Anh buổi tối. Hoàng bắt chuyện vài lần và thấy nàng rất dễ mến, lại thân thiện, đem lòng tương tư. Sau vài tháng làm quen, thấy tình hình có vẻ êm xuôi, anh chàng tính chuyện thổ lộ tâm tình.

Vốn nhiều ý tưởng và "dũng cảm", Hoàng theo học một khóa guitar ngắn hạn để có thể hát tặng nàng. Chọn đúng buổi tối Valentine, Hoàng vác đàn theo chờ ở cổng. Khi nàng xuất hiện, anh chàng bước lại gần và mỉm cười. Thấy nàng cười… đáp lại, Hoàng yên tâm hát một bản tình ca. Đám đông tụ tập xung quanh xuýt xoa, trong ánh mắt "ngỡ ngàng" của người nhận. Xong xuôi, Hoàng chưa kịp ngỏ lời thì nhận được câu hỏi: "Xin lỗi, bạn là ai vậy?".

Đau đớn và không thể tin vào tai mình, anh chàng bỏ chạy ngay lập tức, giữa tiếng cười chọc của đám đông. Hoàng quyết đỉnh nghỉ học ở đó luôn, cho rằng nàng là một người độc ác, chỉ muốn đùa giỡn. Ôm trái tim đau được hai tuần, một buổi tối Hoàng tình cờ thấy nàng đi ngang trên phố. Hoàng quay mặt đi, định tránh né thì nàng gọi giật lại và đuổi theo.

Đến lúc này, anh chàng mới vỡ lỡ là nàng có một chị… sinh đôi, giống nàng như đúc từ ngoại hình đến giọng nói. Bữa đó, nàng bị ốm nghỉ học nên nhờ chị đi giùm để ghi chép, vì bài quan trọng. Về nghe chị kể lại, nàng đã tìm Hoàng để giải thích, nhưng không gặp ở lớp, may sao tình cờ gặp lại được. Đó lại là kỉ niệm đáng nhớ nhất của Hoàng với người yêu, vì nàng đã nói: "Tớ đồng ý" ngay trên con phố đó.

Thỉnh thoảng, nàng vẫn chọc Hoàng "yêu em sao lại tỏ tình với chị em". Hoàng chỉ gãi đầu, cười chọc lại: "Ai biểu hai chị em sinh đôi mà… giống nhau quá làm gì!".

PV

Theo Infonet

Theo blog (Bức thư tình)

Thư tình: Gửi người yêu dấu!

20:42 0 Comments

Em à! Chắc hẳn em sẽ bất ngờ lắm khi em nhận được những dòng thư này của anh đúng không em…

Hôm nay anh ngồi một mình trong căn phòng nhỏ tự thấy lòng mình nỗi nhớ em da diết không nguôi, bởi hôm nay là ngày trọng đại của em đáng ra anh phải ở gần em, tặng em những bông hồng mà anh ưng ý nhất, được chăm sóc vỗ về và âu yếm em nhưng tất cả chỉ là trong mơ tưởng bởi anh đang ở quá xa em.

Em có biết không? Anh vốn là con người thường hay không tin vào số phận, nhưng nay chính số phận lại làm anh tin vào nó. Bởi một điều đơn giản rằng: khi bọn anh đi thi chỉ mong sao mình đỗ và về quê nhà học hành cho gần và thuận tiện đi lại, nhưng mọi dự định không thành, 15 con người bọn anh lại kéo nhau lên thủ đô gió ngàn yêu dấu để bước vào khóa học của chúng ta.

Hôm đầu, khi bước chân vào lớp, hòa vào dòng chảy của trên 80 con người anh chợt thấy mình vô cùng bé nhỏ. Nhưng quy luật của con người "trước lạ sau quen" dần dần bọn anh cũng hòa nhịp được vào dòng chảy chung của lớp, các bạn mới cũng dần quen và mỗi người bạn lại cho anh một tình cảm riêng, nhưng người mà làm anh ấn tượng và ngày càng in sâu vào tâm trí nhất là ai em có biết không? Anh có thể trả lời ngay rằng đó chính là em. Em xuất hiện với anh như những người bình thường khác, nhưng càng ngày hình ảnh người em bé nhỏ, với mai tóc đen dầy và đôi mắt to tròn mộng mơ đã làm cuốn hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh không phủ nhận đôi mắt anh đã dõi theo bóng dáng em từ lần đó, em đi lướt qua anh còn anh thì ngoảnh lại nhìn em… Giờ đây anh đang nghĩ có phải vì lần đầu tiên em vô tình đi lướt qua anh để bây giờ vẫn chỉ có mình anh nhìn theo hướng đó…Sau những lần như vậy anh và em đã có số điện thoại của nhau thi thoảng anh em mình nói chuyện và hỏi han nhau dăm ba câu; rồi chúng mình có nick chat của nhau và cứ thế, cứ thế hình bóng em càng sâu đậm trong anh.

Thư tình: Gửi người yêu dấu!

Hãy luôn mở rộng vòng tay để đón anh em nhé… (Ảnh minh họa)

Tuần học gần đấy nhất em biết không? Xe đến đón anh đi trong anh chỉ mong sao xe lướt thật nhanh đến nơi đó được nhìn thấy em, dẫu biết rằng chỉ chào hỏi nhau thôi nhưng anh thấy hồn mình thanh thản nhẹ nhõm biết bao. Nhưng 2 ngày học thì lại quá ngắn ngủi, bao dự định, bao riêng tư muốn dành cho em lại không có. Cuối buổi chiều khi sắp phải xa em sao anh thấy lòng mình nặng trĩu, ngoảnh lại nhìn em mà không dám nhìn lâu, mặc dù chưa phải là mùa đông nhưng anh cảm nhận sao tâm hồn mình lạnh lẽo và cô đơn đến vô cùng và khi em về anh không thể ra sân để tiễn em mà chỉ đứng xa nhìn em khuất dần theo con đường mòn ngoằn nghèo phố vắng. Trên đường về ngồi trên xe mà vẫn thấy lòng mình mênh mông trống trải và chợt bài hát từ chiếc DVD của xe ùa đến "Người yêu dấu ơi, biết bao giờ được trông thấy nhau…" tự nhiên anh thấy kẽ môi mình mặn chát, trên gò má anh một giọt nước lắn qua, để tránh cái nhìn của mọi người, anh khẽ mở cửa kính xe vờ nhìn ra ngoài đón cái gió từ khí trời cho lòng mình nhẽ nhõm và xóa đi dấu viết nhớ em. Đến nay em có biết điều anh sợ nhất là gì không em, đó là anh phải xa em và dần mất em. Anh ước gì chúng mình luôn được ở gần nhau, những buồn vui chúng mình đều cùng nhau chia sẻ.

Em à! Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em lắm nhưng không bao giờ là đủ cả. Anh sẽ dừng lại tại đây… Và em đừng quên ở một nơi nào đó vẫn có người đã và đang rất yêu em và muốn được em yêu, em nhé. Lúc này đây bên tai anh đang nghe một bài hát man mác buồn và họ tha thiết nhớ về nhau "Trong đôi mắt anh em là tất cả, là niềm vui là hạnh phúc em dấu yêu". Anh nhớ và yêu em nhiều lắm, tình cảm của anh luôn chỉ dành cho em thôi, em sẽ luôn mở rộng vòng tay để đón anh em nhé. Anh yêu em.

Cánh đồng quê của em.

Theo blog (Bức thư tình)

Những lúc buồn, em lại "yêu" tôi

20:40 0 Comments

Sau đêm mặn nồng em rời xa anh và hôm nay, tôi muốn gửi lời cảm ơn các bạn độc giả đã cho tôi những lời khuyên, những chia sẻ chân thành giúp tôi vững vàng hơn trong cuộc sống của mình.

Khi đọc được những dòng chia sẻ của các bạn, tôi đã cố gắng quên đi hình bóng của cô ấy và cầu chúc cho hai người họ sống hạnh phúc… nhưng dường như số phận vẫn muốn tiếp tục đùa trêu tôi.

Tôi cứ nghĩ rằng, sau đêm mặn nồng hôm đó, cô ấy sẽ quay về bên người ta và sống hạnh phúc bên cạnh chồng sắp cưới của mình. Thế nhưng, chính cô ấy cũng không thể tìm cho mình câu trả lời đúng đắn cho sự lựa chọn của mình, để rồi thi thoảng, cô ấy lại quay về bên tôi, cùng tôi hòa vào cơn đê mê tình yêu bỏng cháy.

Tôi đã cố gắng gạt bỏ hình ảnh cô ấy ra khỏi tâm trí mình… nhưng mỗi khi nhận được dòng tin nhắn, "Em thấy buồn và muốn nói chuyện với anh" thì tôi lại không thể kìm lòng mình được. Ngay lúc đó, tôi đã chạy ngay đến bên cạnh cô ấy, chia sẻ cùng cô ấy những niềm vui, nỗi buồn… và rồi cuối cùng, hai đứa lại kết thúc buổi gặp gỡ bằng một đêm mặn nồng, hạnh phúc trong nhà nghỉ.

Những lúc buồn, em lại

Cô ấy luôn tìm đến với tôi những lúc cô đơn, buồn tủi… (Ảnh minh họa)

Có một lần, sau một đêm hạnh phúc ái ân bên nhau, cô ấy nói với tôi rằng, "Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm" nhưng đến khi tôi níu kéo thì cô ấy từ chối, "Em sẽ không quay lại với anh nữa. Em chấp nhận với con đường em đã lựa chọn…".

Tôi biết khi mình đến bên cạnh cô ấy mỗi khi cô ấy buồn thì tôi sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hôn nhân sau này của cô ấy… nhưng chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi của cô ấy, tôi lại không thể kìm được lòng mình.

Đôi khi tôi tự hỏi, có phải mình đang mù quáng không? Tại sao mình lại phải chạy theo một người phụ nữ mà biết chắc chắn rằng, cô ấy sẽ không bao giờ thuộc về mình?… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đã đấu tranh tư tưởng với bản thân rất nhiều… nhưng tôi vẫn không thể nào tìm được câu trả lời cho riêng mình.

Thời gian này, tôi cảm thấy rất mệt mỏi và đau khổ bởi những suy nghĩ xung quanh mối quan hệ giữa tôi và cô ấy nên tôi đang định vào Nam lập nghiệp. Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho bản thân mình và cho hạnh phúc của cô ấy nữa. Tôi cũng đã đến tuổi để cần tìm cho mình một nửa yêu thương và cô ấy cũng vậy… cô ấy nên rời xa tôi để tập trung vun vén cho tình yêu và hạnh phúc gia đình của mình sắp tới.

Tuy muốn đi xa để tìm cho mình một cuộc sống riêng nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để đi đến một miền đất mới. Và liệu rồi đó có phải là quyết định đúng đắn cho cả tôi và cô ấy hay không? Tôi sợ mình đi xa, cô ấy sẽ không còn chỗ dựa mỗi khi buồn phiền nữa… Và chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi cảm thấy thương và lo lắng cho cô ấy rất nhiều.

Giờ đây, tôi vẫn đang phân vân giữa những lựa chọn đi hay ở. Tôi rất mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể tìm được hướng đi riêng cho bản thân mình!

Tôi xin chân thành cảm ơn!

Theo blog (Bức thư tình)

27 tháng 2, 2012

Thư tình: Yêu thương ơi!

20:30 0 Comments

Vừa nói chuyện xong nhưng khi anh tắt máy em lại muốn nói chuyện với anh Ngốc à. Chuyện tình yêu của chúng mình thật giống một câu chuyện cổ tích phải không anh? Từ việc mình quen nhau, rồi yêu nhau tất cả như trong một giấc mơ. Cả hai chúng mình luôn trân trọng và gìn giữ nó. Dù mình ở xa nhau, dù yêu nhau nhưng một năm được gặp nhau có hai lần và hai năm yêu nhau mình gặp nhau đúng có bốn lần nhưng em luôn tin anh, luôn tin vào tình yêu của chúng mình. Tuy nhiều lúc em rất buồn, rất chán, em muốn dừng lại, em muốn bỏ cuộc bởi mình quá xa nhau. Có nhiều đêm em vẫn khóc thầm vì nhớ anh, nhưng em không dám nói cho anh biết em sợ anh lại lo lắng, anh lại không ngủ được. Và giờ đây em cũng đang rất nhớ anh, rất muốn gặp anh, muốn được anh ôm trọn vào lòng nhưng không thể phải không anh? Điều ước tưởng chừng như quá đơn giản với nhiều người khác nhưng với mình là một điều thật xa xỉ. Những lúc em vui, em buồn hay đã có lúc em tưởng mình không còn sống trên đời này nữa. Em ước ao lắm lúc đó có bờ vai anh để dựa vào, có vòng tay anh ôm thật chặt nhưng rồi mơ ước cũng chỉ là ước mơ, anh vẫn không thể đến bên em. Những lúc đó em rất buồn, lại khóc thầm, lại một mình gặm nhấm nỗi cô đơn…


Nhưng anh à, anh đừng buồn, đừng lo cho em nhé. Mèo con của anh mạnh mẽ lắm mà, em sẽ cố gắng không khóc khi quá nhớ anh, không buồn khi không có anh bên cạnh. Em biết rằng, ông trời bắt em phải yêu trong xa cách nhưng bù lại đã mang đến một người rất yêu em, hết lòng quan tâm em, luôn là điểm tựa vững chắc cho em, và là một người có thể chịu đựng tính ngang bướng và ích kỷ của em.

Thư tình: Yêu thương ơi!

Em sẽ luôn bên anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn và thử thách… (Ảnh minh họa)

Tình yêu của em à? Cảm ơn anh nhé. Cảm ơn anh đã yêu em nhiều đến thế! Hai năm yêu nhau thực sự là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời em. Anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, anh đã hết lòng yêu thương, chăm sóc em, cho em thấy rằng yêu và được yêu thật sự là điều hạnh phúc. Từ ngày anh đến đã làm thay đổi con người em, từ một cô bé ích kỷ, lạnh lùng, vô tâm đã thành một cô bé hòa đồng hơn, biết quan tâm mọi người hơn và cũng biết chăm sóc cho bản thân mình, biết quý trọng bản thân mình hơn. Anh đã làm em thay đổi rất nhiều và em vẫn đang cố gắng thay đổi tốt hơn nữa vì em, vì anh và vì tương lai của hai đứa mình.

Dù tương lai của hai đứa còn bao nhiêu khó khăn, dù để đến được với nhau hai đứa cần phải cố gắng hết mình, vượt qua không ít trở ngại và sóng gió và em biết sẽ có lúc mình muốn dừng lại, muốn bỏ cuộc. Dù biết để thực hiện giấc mơ tình yêu của chúng mình, nơi có "ngôi nhà và những đưa trẻ", chúng mình có thể sẽ phải đánh đổi nhiều thứ. Nhưng vì tình yêu của chúng mình hãy vững tin, mạnh mẽ và đừng bao giờ bỏ cuộc anh nhé. Em sẽ luôn bên anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn và thử thách phía trước để có thể thực hiên được điều ước của hai đứa, điều ước với một nghìn ngôi sao, anh nhớ không? Và giờ đây em vẫn đang mơ về ngày ấy: "mơ một ngày cùng anh vẽ ngôi nhà tình yêu, kề vai em, kề vai anh ngọt ngào…". Em yêu anh, sẽ mãi là như thế Ngốc yêu của em à, bởi em biết rằng sẽ chẳng ai yêu em nhiều như anh được và cũng sẽ chẳng có ai làm em yêu nhiều bằng anh… Hãy luôn tin là như thế anh nhé…

Mèo con của anh…

Theo blog (Bức thư tình)

Yêu thôi chưa đủ

20:27 0 Comments

Tôi và anh quen nhau trên cùng một chuyến xe đi về quê. Ban đầu tôi cũng không để ý gì tới anh, nhưng sau đó anh bắt chuyện và xin số điện thoại của tôi. Tôi đã đồng ý cho. Lần đó tôi về để nhận công tác ở một tỉnh miền nam rất xa quê. Anh là sinh viên học hàng hải, tôi kém anh một tuổi. Hôm tôi chuẩn bị đi nhận công tác anh đã từ trường đi xe về gặp tôi. Dù mới gặp anh nhưng tôi rất vui và cảm động khi có một người vì tôi mà không quản ngại khó khăn và vất vả (mưa và rét) để về thăm và chia tay tôi. Thực lòng lúc đó tôi cũng rất quý và thương anh.

Cuộc sống của tôi từ khi bước chân vào đại học đã vấp phải những nỗi đau… tôi nhận ra những nỗi đau đó là do tôi tự tạo ra và bản thân tôi phải tự gánh chịu lấy. Tôi là con gái út của gia đình nên được ba mẹ rất chiều chuộng. Tôi chỉ biết đi học mà không biết cạm bẫy xã hội ngày nay nó đa dạng như thế nào. Khi tôi mới vào trường, có một người làm quen và yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau được một thời gian thì anh ta đòi hỏi chuyện ấy. Một vài lần tôi đã từ chối, nhưng rồi một hôm tôi đã không giữ được mình để rồi chuyện ấy đã xảy ra. Cũng sau lần ấy cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Chúng tôi đã rất nhiều lần chia tay mà không thành. Khi chia tay thì ta có đủ mọi lí do nhưng lí do đầu tiên tôi không thể yêu anh ta nữa chính vì cái tính ghen quá đáng và coi tôi không ra gì. Có một lần anh ta gọi tôi là "cave". Anh ta nói không chịu trách nhiệm với tôi vì biết đâu tôi đến với anh ta không phải là người đầu tiên thì sao? Tôi đã thật sự rất sốc. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới việc học và làm bố mẹ buồn lòng, tôi vẫn hoàn thành tốt với tấm bằng khá sau 4 năm học đại học.

Ra trường chưa xin được việc, tôi xin mẹ vào nam chơi. Lúc này một người bạn cấp 3 của tôi ngỏ lời khi biết chuyện của quá khứ của tôi. Tôi tin người bạn đó, để rồi vẫn bị cậu ta lừa.

Yêu thôi chưa đủ

Liệu rằng tôi có thể hạnh phúc bên anh không? (Ảnh minh họa)

Ngày gặp anh là ngày tôi đang trong thời gian rất khủng hoảng. Khi anh nói muốn làm bạn của tôi, và bản thân anh cũng đã cảm nhận được quá khứ của tôi thì tôi đã không giấu anh điều gì. Tôi đã kể anh nghe về quá khứ của mình và đã nhận được sự cảm thông chia sẻ từ anh. Cũng từ đó tôi biết anh là một người biết chăm lo cho bố mẹ và các em…

Thật lòng tôi biết anh rất yêu tôi, tôi cảm ơn và biết ơn anh vì điều đó. Tôi không nghĩ rằng, một người như tôi lại còn đáng được hưởng hạnh phúc. Nhưng giờ đây khi yêu nhau đã được hơn 1 năm rồi tôi mới thấm thía hết nỗi đau. Và tôi mới thấy rằng "yêu thôi chưa đủ mà cần có lòng bao dung và sự tha thứ".

Một lần tôi gửi điện thoại ra cho anh, vô tình ở danh bạ có số điện thoại người yêu cũ của tôi. Anh bắt tôi phải gọi điện cho người đó bằng số điện thoại của anh. Và cũng từ đó, người kia nhắn tin và gọi điện nói những chuyện quá khứ của tôi… Tôi đau lòng và thương anh, anh vì tôi mà khổ và chịu đắng cay. Những lần ấy tôi chỉ muốn chết đi cho được.

Rồi anh bắt tôi không được nghe số điện thoại lạ, không được đi chơi, không còn bạn bè hồi đại học. Thậm chí đến chị gái và chú ruột tôi, anh cũng không cho tôi đi thăm. Mỗi lần đi là anh gọi điện kiếm chuyện gây sự, nói tôi không ra gì. Anh bắt tôi về làm công nhân, anh không muốn tôi đi học văn bằng 2 dù đó là điều bắt buộc cho công việc hiện tại của tôi. Anh rất muốn tôi làm theo ý của anh…

Anh muốn tôi đăng kí kết hôn với anh, nhưng ngành của tôi phải được cơ quan đồng ý… Anh không hiểu tôi. Anh giận hờn. Giờ đây khi quá khứ của tôi như thế, tôi đâu còn có quyền lên tiếng. Chuyện quá khứ của tôi, anh cũng đem ra kể cho mẹ tôi. Anh ép tôi phải nói với bố tôi… Tôi làm sao có thể làm như thế đây.

Tôi thương anh vì công việc của anh rất vất vả. Nhưng anh không hiểu và nói tôi không thương và yêu anh. Rất nhiều lần anh tức giận gọi tôi là con cave, con đĩ…

Tôi đã giới thiệu anh với gia đình họ hàng, anh vẫn không tin vào tôi.

Tôi muốn rời xa anh, muốn được bình yên và anh được thanh thản nhưng không thể. Vì tôi không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao và tôi thương anh rất nhiếu. Tôi biết anh thật lòng yêu tôi… nhưng anh rất ghen và ích kỉ. Liệu rằng tôi có thể hạnh phúc bên anh không? Khi nói chia tay anh, anh nói sẽ không để cho tôi yên và để cơ quan nơi tôi làm việc biết hết chuyện của tôi…

Đã rất nhiều lần tôi nói với anh để cùng giải quyết mọi vấn đề, để hai đứa hiểu nhưng anh không nghe còn giận hờn và mắng lại tôi. Ban đầu tôi thông cảm vì nghĩ rằng áp lực với anh từ công việc và gia đình, nhưng anh chưa bao giờ hiểu cho nỗi khổ của tôi…

Tôi thấy cuộc sống của tôi như nhà tù, tôi không còn bạn bè… Lúc nào cũng cô quạnh một mình…

Theo blog (Bức thư tình)

Bức Thư tình: Cảm ơn em vì tất cả

20:25 0 Comments

Mới gặp nhau hôm qua sao bây giờ anh lại thấy nhớ em quá! Mặc dù ngày nào anh cũng nhắn tin hay gọi cho em chỉ đơn giản là để hỏi xem em đang làm gì, đã ăn cơm chưa, việc học của em thế nào, hay chỉ để nói với em là anh đang nhớ em và anh yêu em rất nhiều nhưng anh vẫn cứ muốn gọi điện, nhắn tin cho em mãi thôi. Giờ một ngày mà anh không nhắn tin hay gọi điện cho em là anh lại thấy như thiếu cái gì đó, nó là dòng máu đang chảy trong người anh rồi. Và anh cũng sung sướng khi bất chợt em nhắn tin bảo: Em nhớ anh! Đối với anh đó là một hạnh phúc lớn.

Em à! Không biết giờ này em đang làm gì, đang đi học hay đi đâu đó? Có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không?

Đã 2 tuần rồi mình mới được gặp nhau, em nhỉ? Những lúc sống bên nhau, anh trân trọng từng giây phút, những lúc mình cùng cười, cùng nhìn nhau, trong đầu anh luôn hiện diện gương mặt tròn trịa của em, bàn tay ấm áp của em.

Bàn tay ấy dù ở đâu và bất cứ khi nào, anh sẽ luôn sẵn sàng nắm chặt tay em. Thế mới biết chúng ta không thể tách rời.

Em thương yêu! Em quan trọng với anh biết dường nào? Từ trước tới nay anh chưa thấy nhớ ai như nhớ em bây giờ, anh cũng chưa thấy yêu ai nhiều như yêu em. Bởi vì em là mối tình đầu của anh mà. Anh không biết mình sẽ ra sao nếu một ngày không có em bên cạnh. Anh sẽ cảm thấy trống vắng, sẽ bủn rủn tay chân, đầu óc thẫn thờ và khi đó anh sẽ đi tìm em dù em ở bất cứ nơi đâu. Tình hình hiện tại là anh thương em rất nhiều, ngay cả khi anh được ở bên cạnh em thì anh vẫn cảm thấy chưa thỏa nỗi nhớ đến em, cái cảm giác đó anh không thể nào giải thích được, có lẽ vì anh yêu em mất rồi.

Gần hai năm yêu nhau đủ để anh và em nhận ra mình có được một nửa của cuộc đời mình và để anh cùng em khẳng định mối tình đầu sẽ đến được với nhau, chỉ cần cố gắng và có niềm tin. Những ngày tháng khó khăn cũng chưa qua hết nhưng anh tin rằng hai đứa mình sẽ đi đến hết con đường đã lựa chọn.

Ngày tháng bên em đủ để anh biết rằng mình không có giây phút nào hối hận vì đã đến với em, giúp anh thêm tự tin và lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp hơn. Sự nhẹ nhàng em dành cho anh trong từng cử chỉ để anh biết đó là cả một tấm òng yêu thương tha thiết của em. Từng ngày trôi qua có em bên cạnh để anh biết mình yêu em nhiều hơn, để anh biết thời gian là sự gắn kết hai đứa mình.

Cuối tuần nào gặp nhau cũng để biết mình yêu thương nhau nhiều hơn và là nguồn động viên trong cuộc sống và học tập. Anh biết sẽ còn có nhiều chuyện trong cuộc sống sau này mà hai đứa mình cần có niềm tin và yêu thương để vượt qua phải không em? Giờ đây em và anh còn có những vướng bận mà chỉ riêng hai đứa mình hiểu, mình hãy cùng nhau hoàn thành nó em nhé. Anh sẽ luôn ở bên để chia sẻ cùng em những điều ấy.

Bức Thư tình: Cảm ơn em vì tất cả

Chúng mình sẽ mãi yêu nhau như bây giờ em nhé, mãi mãi không bao giờ rời xa nhau. (Ảnh minh họa)

Em có nhớ ngày 30/4 định mệnh hai đứa mình không? Đêm đó hai đứa cùng đi bộ nhưng mãi anh không dám nói ra, chỉ khi về phòng nằm ngủ anh mới lấy hết can đảm nhắn tin cho em và may mắn làm sao khi em đã chấp nhận tình yêu của anh. Cảm ơn em vì điều đó nha M! Những ngày đầu lúc còn học phổ thông thật vui, khi nào về anh cũng muốn nhìn thấy em, lúc đó sao mà hạnh phúc thế. Cũng không biết làm sao khoảng 4 tháng sau, anh lại chia tay em nhỉ và đã viết thư cho một người con gái khác. Anh xin lỗi em vì điều đó, em hãy tha thứ cho anh, em nhé! Mình chia tay nhau 2 lần rồi, anh nói một lần, em nói một lần coi như mình hòa nha. Vì bây giờ hai ta không phải đã quá lớn mà cũng không còn nhỏ nữa, anh và em lại yêu nhau và bây giờ nó mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hãy giữ mãi tình cảm này cho nhau nha em.

Em đến với anh thật nhẹ nhàng, em không cần ở anh thứ gì vì em thông cảm cho hoàn cảnh của anh và em hiện tại đều là sinh viên mà. Anh cảm ơn em vì điều đó. Hôm trước em có gửi cho anh một tin nhắn mà anh rất hạnh phúc và cảm thấy thương em hiều hơn khi đọc nó. Em bảo: “Anh P! Mong anh luôn nhớ một điều rằng: Pé M luôn mãi yêu anh, mãi nhớ anh, lúc nào cũng nghĩ về anh. Rằng không ai khác mà chính là anh. Có thể anh là một người bình thường trong mắt người khác nhưng với em anh là tất cả. Em không quan tâm đến vẻ bề ngoài, không phải vì tiền hay bất cứ một lý do nào khác. Chỉ có ký do duy nhất là: Khi bên anh em thật hạnh phúc, thật bình yên và thật an toàn. Nên anh đừng nghĩ anh không làm được gì cho em. người ta đi chơi nhiều, cặp kê nhiều.mình không nhất thiết phải giống người ta. Chỉ cần hai đứa hạnh púc là quá đủ rồi.”.

Cảm ơn tình cảm chân thành dành cho anh nha M! Anh sẽ đáp trả lại cho em với tất cả những gì anh đang có. Anh sẽ trân trọng em và những gì mình có được, anh sẽ giữ gìn tất cả cho em, yêu thương và quan tâm tới em. Đơn giản là anh yêu em mất rồi.

Những ý nghĩ về tương lai sau khi anh tốt nghiệp ĐH, em tốt nghiệp CĐ đã xuất hiện trong anh và cả trong em nữa. Dẫu biết mình còn muôn vàn khó khăn phía trước và nhưng quan niệm không hay về mối tình đầu mà con là một tình thuở học trò, sinh viên nữa chứ. Nhưng anh tin vào tình yêu chúng mình! Em biết không? Mình đã hạnh phúc biết chừng nào khi nhìn thấy nhau.

Có lẽ anh là người chưa có vị thế và chỗ đứng trong xã hội, không là một doanh nhân giàu có, không là người đàn ông hoàn thiện. Bởi anh yêu em vì em là cuộc sống của anh, anh yêu em có lẽ cũng vì những điều chưa hoàn thiện của em . Yêu em – một người chưa hoàn hảo một cách hoàn hảo. Vì anh biết, không có ai hoàn hảo cả và anh cũng vậy.

Và điều anh mong nhất là mình hãy luôn sống thành thật với nhau, hãy chia sẻ cùng anh những lúc em buồn, những khi em có khó khăn trong công việc hay học tập, là người yêu, có thể có nhiều việc anh không thể trực tiếp giúp em nhưng anh sẽ là nơi em tin tưởng tâm sự.

Cảm ơn em, cảm ơn vì tất cả. Chúng mình sẽ mãi yêu nhau như bây giờ em nhé, mãi mãi không bao giờ rời xa nhau. Em đã mang đến cho anh cảm giác ngất ngây trong tình yêu, một cảm giác bất tận mà anh không thể nào nói hết. Cho dù mai này có thế nào đi nữa thì tình cảm mà anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi, những điều mà anh làm chỉ dành cho em bởi vì anh mong có một điều là muốn em được hạnh phúc. Anh nhớ và yêu em nhiều! Anh P!

Theo blog (Bức thư tình)

26 tháng 2, 2012

Mãi là niềm đau...

22:07 0 Comments

Mãi là niềm đau...

Kon Tum, 09/02/12

Anh yêu!

Hãy để em gọi anh 1 lần cuối cùng này nữa thôi anh nhé, đêm nay lại một đêm em trằn trọc không ngủ được, đã bao đêm rồi kể từ ngày em nhận ra tình yêu của em chỉ là sự đùa cợt nơi anh, em không khóc như những lần trước nữa, em không gào thét trong tuyệt vọng như 1 đứa trẻ nữa, em chỉ im lặng, im lặng để bình tâm suy nghĩ thử tại sao em phải nhận những đau thương trong cuộc đời nhiều đến như vậy, em đã đặt câu hỏi nhiều lắm, tự hỏi bản thân mình rằng "mày xấu xa lắm sao? Mày dối gian lắm sao hay mày không biết yêu thương?". Hỏi nhiều như thế nhưng em không thể hiểu được anh à.

Anh biết không? những ngày qua đối với em rất dài, em mong thời gian trôi qua thật nhanh để những vết thương trong com tim em thôi nhức nhối vì em đã từng nghe nói rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả nhưng vết thương, vậy mà từng phút từng giờ cứ trôi qua chậm chạp, để rồi những ký ức, những hình ảnh và những kỹ niệm cứ ùa về trong em, như lúc này đây khi viết những dòng này cho anh cũng là lúc hình ảnh của anh cứ hiện ra trong tâm trí, làm sao đây anh? Làm sao em có thể quên anh, làm sao em có thể sống bình yên? Làm sao? Làm sao?

Em đã cố để hận thù để căm ghét anh nhưng em không thể, dẫu biết rằng tình yêu nơi anh chỉ là trò chơi cho những phút cô đơn. Thà rằng anh nói anh không yêu em, thà rằng anh nói anh đến với em chỉ là dối gian, như thế em dễ chấp nhận hơn, đằng này anh nói anh yêu em nhưng lại nói không thể mang hạnh phúc cho em, vì sao vậy anh? Em không hiểu, anh nói rằng con đường em đi sẽ đầy hào quang rực rỡ, sẽ có nhiều người đến với em… Anh nói những điều đó để làm gì trong khi anh biết cái em cần là gì

Em yêu anh đó là tình yêu chân thành từ con tim mang đầy hi vọng, em vẫn mong đến lúc được đàng hoàng đi bên anh và sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh, em thèm có được không khí của 1 gia đình nhưng tất cả chỉ là ước mơ. Giờ đây em phải chấp nhận 1 sự thật rằng chúng ta đã mãi mãi xa nhau, mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao nhau, em mãi là một kẻ cô độc trên con đường đời phía trước và anh sẽ mãi là kỹ niệm trong em.

Xin anh đừng nói gì thêm nữa, hãy mặc kệ em, anh hãy sống với những gì anh đang có, hãy cứ để em với những nỗi đau ấy, em sẽ không gục ngã đâu, em sẽ sống tốt anh à, em sẽ phải đi con đường của riêng em dù nó có chông gai thế nào.

Dù rất đau vì những gì anh đem đến nhưng cũng cảm ơn anh đã cho em biết em cũng còn có thể yêu thương sau nhưng nỗi đau em đã trãi qua, anh đã làm cho con tim em đập rộn ràng trở lại sau 1 thời gian dài băng giá, cũng xin cảm ơn anh đã cho em những nỗi đau để em thêm mạnh mẽ, cảm ơn anh vì đã nói lời xin lỗi em.

Rồi đây, ở 2 phưong trời cách biệt, mỗi người đều có 1 cuộc sống riêng nhưng em vẫn cầu mong anh hạnh phúc.

"Người yêu hỡi gửi lời gió mưa, ngày anh đến một ngày nắng trưa, ngày anh đi một ngày gió mưa buồn hoen đôi mắt, rồi lời hứa hẹn thề có không rồi mai mốt tình còn nhớ mong? Dù hạnh phúc còn lại bão giông, hạnh phúc mong manh".

Mãi là niềm đau.

Dung Nguyễn (dung82_sxdkt@yahoo.com

Theo blog (Bức thư tình)

Diệp Bảo Ngọc: 19 tuổi lấy chồng đâu có sớm?

22:04 0 Comments
Diệp Bảo Ngọc, cảm giác những ngày sắp lên xe hoa thế nào vậy?
Như bao nàng dâu tương lai khác, Ngọc cảm thấy hạnh phúc, hồi hộp và có một chút lo lắng nữa. Đám hỏi diễn ra như một dịp để ra mắt hai bên gia đình và cũng là cột mốc để từ đó tụi mình xác định chuyện tình cảm lâu dài. Ngày lên xe hoa là một ngày vui trọng đại trong đời của bất kỳ người con gái nào và Ngọc cũng không ngoại lệ. Chính vì vậy Ngọc tự ý thức sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo và vừa ý. Hy vọng đám hỏi sẽ diễn ra trong một không khí thật lãng mạn, ngọt ngào và cũng không kém phần trang trọng.

Tại sao bạn lại quyết định lấy chồng vào thời điểm này? Có ai đó nói với bạn là quá sớm với 1 thiếu nữ 19 tuổi không?

Cũng có nhiều người hỏi Ngọc câu đó. Nhưng Ngọc nghĩ đâu cũng đâu có sớm lắm đâu. Pháp luật Việt Nam quy định con gái được phép kết hôn từ năm 18 tuổi cơ mà. Ngọc nghĩ một khi đã tìm được bến đậu, một người mà mình hoàn toàn tin tưởng để gắn bó cả cuộc đời thì cho dù là 19 tuổi cũng không có gì là sớm. Tình yêu của Ngọc và anh ấy đã chín muồi và với hai đứa thì một đám cưới sẽ là kết thúc có hậu cho một tình yêu đẹp, là ngày mà hai đứa chính thức trở thành vợ chồng trong ánh mắt của gia đình, bạn bè và người thân.

Sự nghiệp của phụ nữ thường dậm chân tại chỗ khi họ đã có gia đình. Ngọc có lo lắng cho điều đó?

Nếu Ngọc nói không thì xem ra Ngọc đang tự dối lòng rồi. Sự nghiệp là một phần trong cuộc sống của mình thì làm sao mình không quan tâm hay nghĩ đến được. Với Ngọc, hôn nhân không phải rào cản mà là chính là động lực để mình có thể cố gắng tốt hơn cho công việc. Anh ấy là một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc để Ngọc tìm về mỗi khi mệt mỏi, áp lực. Vậy thì tại sao kết hôn lại là rào cản cho sự nghiệp? Mà hơn thế nữa, chuyện chung sống với nhau có khi sẽ còn đưa sự nghiệp của tụi mình 'bay' cao hơn thì sao?

Diệp Bảo Ngọc và chồng sắp cưới, diễn viên Thành Đạt

Ngọc và chồng tương lai đều tham gia nghệ thuật, đều là những người của công chúng và cực kỳ bận rộn. Vậy cưới nhau rồi sẽ làm sao để chăm sóc cho cuộc sống riêng?
Vì còn là "đồng nghiệp" nên Ngọc và anh ấy dễ dàng hiểu và thông cảm được với nhau. Tụi mình dành thời gian mỗi khi không bận công việc để bên nhau. Sau này cưới nhau rồi, Ngọc sẽ cố gắng vun vén cho gia đình của mình nhiều hơn để cuộc sống riêng luôn tràn ngập những phút giây hạnh phúc. Ngọc có thể cảm nhận được nghĩa vụ của một người làm vợ, làm con dâu rồi sau này sẽ phải đảm nhận cả thiên chức làm mẹ nữa. Vì vậy ngay từ bây giờ, Ngọc đã tập cho mình cách sống vì gia đình nhiều hơn, vào bếp mỗi khi rảnh rỗi, học thêm nhiều món mới… Hy vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến khi tất cả về chung một nhà.
Tuy hai người yêu nhau nhưng trên đời vốn không có ai là hoàn hảo. Vậy điểm gì ở anh ấy khiến Ngọc cảm thấy không hài lòng nhất?
… (cười) Nhiều lắm! Ngủ nướng này, bừa bãi này, và lại còn không lãng mạn nữa! Nói vui vậy thôi chứ Ngọc cảm thấy dường như bọn mình đến với nhau vì duyên số vậy. Ngọc và anh ấy bù trừ cho nhau để cả hai cùng hoàn thiện, nhiều khi hiểu nhau một cách ngỡ ngàng. Anh ấy có những khuyết điểm và Ngọc cũng vậy. Nhưng một khi đã chấp nhận yêu một người là chấp nhận yêu cả những điểm mà người ấy còn thiếu sót.

Hỏi thật là Ngọc đã lường trước được những khó khăn, những chuyện “không muốn nói ra” của cuộc sống gia đình vốn không đơn giản như khi yêu nhau?

Mối quan hệ của tụi mình đủ chắc chắn để có thể vượt qua được những khó khăn hay những chuyện "không muốn nói ra" đó. Vì là người trong cuộc nên Ngọc biết rõ mình đang làm gì và vì sao mình làm thế. Thời gian yêu nhau khá lâu cũng giúp Ngọc hiểu và biết cách chăm sóc cho anh ấy. Nhưng dù sẵn sàng đến thế nào cũng sẽ không tránh khỏi những phát sinh sau này và Ngọc sẽ giải quyết mọi chuyện theo một cách tốt đẹp nhất. Cũng may gia đình anh ấy yêu quý Ngọc lắm, và cả gia đình Ngọc cũng vậy. Thế nên dù có chuyện gì xảy ra nữa thì Ngọc tin sẽ vẫn cũng nhau vượt qua được, nhất là khi có anh ấy ở bên.

Bảo Ngọc và Thành Đạt cùng đồng hành trong những chuyến đi xa
Khi biết tin hai người quyết định làm đám cưới, gia đình 2 họ phản ứng thế nào? Gia đình chồng có vui khi con dâu tương lai là một hot girl?

Ba mẹ hai bên luôn ủng hộ quyết định của tụi mình. Ba mẹ chồng cũng rất thương Ngọc. Ngay từ những ngày đầu, Ngọc đã cảm nhận được sự ấm áp, dễ chịu mỗi khi tiếp xúc với gia đình anh. Ngọc thật sự cảm thấy may mắn khi được làm con dâu trong một gia đình tràn ngập yêu thương như vậy.
Phải chăng 2012 là năm đẹp nên nhiều hotgirl quyết định 'theo chàng về dinh' quá?
Điều này chắc phải hỏi những bạn "hot girl" khác rồi (cười). Nhưng dù sao Ngọc cũng cảm thấy rất vui khi những người bạn thân thiết của mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc trong cuộc sống.
Nhiều hot girl cũng giống với Ngọc, lấy chồng khi sự nghiệp đang lên như diều gặp gió và ngay sau đó sinh con. Ngọc và anh ấy đã tính tới chuyện có baby chưa? Ngọc thích cục cưng đầu lòng của mình là một công chúa hay hoàng tử?

Ngọc còn quá trẻ để nghĩ đến việc này nên cũng không biết phải chia sẻ thế nào nữa. Thôi thì cứ để tùy duyên vậy, chuyện gì đến sẽ đến (cười).

Sau khi đính hôn thì dự định gần nhất của bạn trong các hoạt động nghệ thuật là gì?

Ngọc vừa hoàn thành xong một vai diễn trong bộ phim truyền hình "Lúa trổ bông" sẽ được phát sóng vào tháng 3 tới. Hiện tại, Ngọc cũng đang khá tất bật ở trường quay với bộ phim mới dài hơn 100 tập. Đây là vai diễn hứa hẹn nhiều điều bất ngờ và thú vị. Ngọc mong các bạn đón xem và ủng hộ cho Ngọc nữa nhé.
Cảm ơn Diệp Bảo Ngọc và chúc bạn sẽ hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình!
Ngắm Diệp Bảo Ngọc dịu dàng trong bộ váy cưới:











Theo blog (Bức thư tình)

Vui và buồn ngày gặp lại em

08:33 0 Comments
Em vẫn vậy, vẫn gương mặt ấy, nụ cười ấy, nụ cười đã từng làm anh phải phát điên mỗi khi nhớ, nụ cười đã làm anh thấy em đẹp hơn rất nhiều, đôi môi "mỏng và nhọn", chiếc mũi “tẹt” mà anh lúc nào cũng muốn biến nó thành một quả cà chua đỏ và đôi mắt biết cười mơ màng quá đỗi của em. Tự dưng nước mắt anh lại muốn rơi, nhưng anh không thể khóc trước mặt em được, cảm giác muốn được vuốt ve tất cả, muốn được hôn lên những đường nét quen thuộc đó. Anh mỉm cười khi được gặp em, và anh nhận ra anh còn yêu em nhiều lắm.
Ngày hôm đó là một ngày thật nhiều cảm xúc với anh.
Một ngày trôi qua thật dài, nhưng cũng thật ngắn.
Một ngày thật vui, nhưng cũng thật buồn.

Vui vì anh đã lại được nhìn thấy em, đã được mời em 1 ly cafe đúng nghĩa, đã được nói ra những điều mà anh đã không dám nói với em lúc trước. Nhưng, anh cũng lại rất buồn. Sao thời gian anh mong chờ em nó lâu đến vậy….nhưng cũng chừng đó thời gian nó lại trôi qua quá nhanh với anh, và có thể với em nữa. Lúc đó anh chỉ muốn cho thời gian ngừng lại, để anh có thể không phải xa em nữa.


Một ngày mong chờ đến thật nhanh, để được gặp em, để xem em có thay đổi nhiều như lúc trước không, và cũng để anh xem lại trái tim mình có còn đập loạn nhịp mỗi khi sắp được gặp em như lúc trước hay không. Và có thể anh đã đúng, vẫn là sự vội vã của trái tim em ạ. Nhưng anh cũng mong nó trôi qua thật nhanh, để anh quên đi tất cả về em. Nhưng anh đã không làm được….
Một ngày tràn trề những hy vọng, và rồi… thất vọng càng lớn vì anh biết rằng, sẽ thật khó để anh có thể có em một lần nữa, như cái cách mà chúng mình đã từng yêu nhau.

Khi mình yêu nhau, anh luôn quan tâm và lo lắng cho em từng chút, cũng chính vì điều này, anh đã để mất em. Anh biết mình đã sai, anh biết lỗi lầm của mình lớn lắm. Người ta nói yêu nhau không phải là hai người nhìn vào nhau, mà đó là hai người cùng nhau nhìn về một hướng. Khi đó, anh ngốc nghếch nên đã chỉ nhìn em thôi. Anh không biết cảm giác của em như thế nào nên đôi khi cũng làm em buồn. Anh biết anh đã sai tất cả rồi em ạ…
Anh nhớ em… Anh không biết làm gì những lúc như thế này, và thế là anh lao đầu vào công việc, tham gia đội bóng đá… để anh không có thời gian nghĩ về em. Nhưng những phương pháp này chỉ làm được trong thời gian ngắn, anh không biết mình có thể trụ vững và trốn tránh nó bao lâu nữa.
Người ta vẫn thường nói thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng anh thấy không phải như vậy, nó chỉ khiến người ta càng nhớ và càng yêu da diết một người mà thôi, phải không em???
Anh biết mình không có gì nổi bật cả. Anh không phải là nhạc sĩ, có thể tự viết và hát cho em nghe những bản nhạc hay. Anh cũng chẳng là họa sĩ, có thể vẽ tặng em những bức tranh đẹp. Anh không đẹp trai, không ga lăng như những người con trai khác đã từng yêu em… Nhưng tình yêu của anh dành cho em…..thì…..không ai trên thế giới này yêu em bằng anh đâu nhóc ạ!

Anh nhớ em, nhớ cái ngang bướng và cứng đầu của em. Nhớ những lần đến nhà em, ăn cơm và tận hưởng giây phút hạnh phúc, ấm cúng cùng gia đình em. Anh đã rất ganh tỵ với em vì điều đó. Và đó cũng là sai lầm khiến anh có một sai lầm ngu ngốc nhất của cuộc đời mình là… nói lời chia tay em. Anh nhớ cả những lần mình giận nhau, và anh thường là người chịu thua vì anh chỉ muốn gặp em. Nhớ lần anh xin phép ba má em cho phép anh được yêu em, lần đó không biết vì sao anh lại mạnh dạn và dũng cảm đến vậy. Nhưng anh lại không dũng cảm nghĩ rằng anh sẽ bảo vệ em. Không phải vì anh làm không được, cũng không phải vì anh hết yêu em, mà vì anh sợ em sẽ khổ khi yêu anh. Anh đã sai rồi đúng không em?

Anh vẫn nhớ cái ngày em nhận lời đồng ý yêu anh. Ngày đó anh đã khóc,giọt nước mắt của hạnh phúc. Anh đã tự hào lắm, cuối cùng thì mong ước của anh lâu nay đã thành sự thật. Vậy mà đến một ngày chính anh lại phá vỡ nó, chính anh đã tự đánh mất tình yêu của chúng mình.
Anh vẫn mong rằng khi nào em cảm thấy cô đơn thì hãy quay về bên anh, vòng tay này vẫn dang rộng ra chờ đón em về, anh vẫn yêu em nhiều lắm, chúng mình sẽ làm lại từ đầu nha em, không phải là bắt đầu sự việc mà anh đã kết thúc, mà là chúng ta sẽ bắt đầu cho 1 khởi đầu mới, 1 tình yêu mới, sẽ hạnh phúc mãi mãi…. nha em.
NL
Theo blog (Bức thư tình)

Thư tình: Ở nơi đó anh có hay

08:26 0 Comments
Đã lâu lắm rồi em và anh không gặp nhau, giờ này anh có khoẻ không? Không biết anh có nhớ em như em nhớ anh lúc này không nữa? Thời gian thấm thoát mà đã trôi qua thật nhanh anh đã xa em thật rồi, em không có anh bên cạnh nữa rồi.

Giá như trên đời này không có hai chữ “nếu như”, giá như thời gian quay trở lại thì có lẽ em sẽ không chọn con đường đi như bây giờ đâu anh. Tại sao mình gặp nhau? Tại sao mình quen nhau? Tại sao mình thân nhau? Tại sao mình thương nhau rồi yêu nhau làm gì để đau khổ như bây giờ hả anh?
Em không biết em đã yêu anh từ khi nào, em cũng không biết anh đã yêu em từ lúc nào? Nhưng lúc hai đứa mình nhận ra thì thật đau đớn thay tình yêu ấy không thể hạnh phúc như mình vẫn thường mơ phải không anh? Tại sao ông trời cho mình gặp nhau quen nhau thương nhau và rồi yêu nhau nhưng lại không thể bên nhau hả anh? Mình vẫn biết tình yêu này đã mang đến đau khổ cho nhiều người nhưng sao mình vẫn cứ yêu vì lí trí không thể điều khiển được con tim phải không anh?
Em cứ nghĩ rằng khi em xa anh thì sẽ tốt hơn cho cả hai nhưng em đã sai lầm anh ơi. Em nhớ anh mọi lúc mọi nơi hình ảnh anh luôn hiện diện trong tâm trí anh. Em càng cố quên thì lại càng nhớ nhiều hơn. Em đã khóc, khóc thật nhiều cho tình yêu của hai đứa mình nhưng nước mắt ấy không mang anh trở về bên em. Những lúc ngồi một mình, những lúc lang thang trên phố những kí ức bên anh lại ùa về. Nhất là những khi trời mưa hay vào những đêm trăng tròn những kỉ niệm ấy cứ hiện ra trước mắt em anh à. Em nhớ như in những lời tỏ tình mộc mạc mà chân thành, ánh mắt dịu dàng mà trìu mến, bàn tay ấm áp lạ thường. Anh ơi em không quên được dù em đã cố gắng rất nhiều. Anh biết không em hạnh phúc biết bao khi anh nói “từ lúc gặp em trái tim anh đã thuộc về em”, em hạnh phúc biết bao khi em và anh cùng làm việc, cùng đùa giỡn cùng đi chơi cùng chia sẻ biết bao vui buồn… Nhưng hạnh phúc ấy mong manh quá anh ạ, ông trời không công bằng với em không cho em được hưởng hạnh phúc như bao người khác khi anh và em sinh ra không dành cho nhau không thuộc về nhau phải không anh?
Thư tình: Ở nơi đó anh có hay

Đối phó với chứng rụng tóc khi mang thai

08:16 0 Comments
Trong khi hầu hết các chị em bầu đều cho biết mái tóc của họ đẹp hơn khi mang thai thì cũng không ít người gặp triệu chứng ngược lại đó là rụng tóc.
Đối phó với chứng rụng tóc khi mang thai
Sự thay đổi hàm lượng hormone trong thời gian mang thai có thể là nguyên nhân chính dẫn đến hiện tượng rụng tóc ở bà bầu. Trường hợp này sảy ra phổ biến nhất ở những người có tiền sử bị sảy thai và khi mang mang thai lại. Tuy nhiên, nó lại hoàn toàn có thể khắc phục.
Khi nhận thấy dấu hiệu rụng tóc khi mang bầu, bạn hãy:
Tham khảo ý kiến bác sĩ
Đây là việc đầu tiên bạn nên làm trước khi sử dụng bất cứ phương pháp điều trị chứng rụng tóc nào để được an toàn cho mẹ bầu và thai nhi. Triệu chứng này có thể là kết quả của nồng độ estrogen biến động khi mang thai. Để tìm hiểu nguyên nhân, bác sĩ sẽ tiến hành kiểm tra hàm lượng hormone và nếu cần thiết sẽ hướng dẫn bạn cách bổ sung vitamin hoặc khoáng sản. 
Đối phó với chứng rụng tóc khi mang thai, Bà bầu, ba bau rung toc, mang thai, rung toc khi mang thai, mang bau, ba bau, rung toc, tri rung toc khi mang thai,
Không nên sử dụng nhiều hóa chất cho tóc khi mang thai. (Ảnh minh họa)
Giảm lo lắng
Stress là nguyên nhân lớn ảnh hưởng đến sức khỏe tổng thể, bao gồm cả sức khỏe mái tóc. Các nguyên cứu khoa học từ trước đến nay đều chứng minh rằng, quá căng thẳng sẽ làm tăng lượng tóc rụng nhất là trong thời gian mang thai.
Ăn uống lành mạnh
Rụng tóc khi mang thai có thể bắt nguồn từ chế độ ăn thiếu vitamin và các chất dinh dưỡng thiết yếu. Hãy chắc chắn rằng bạn đang thực hiện một chế độ ăn uống cân bằng, khoa học với nhiều trái cây, rau va các loại vitamin cần thiết. Hãy tham khảo ý kiến bác sĩ về tình trạng sức khỏe hiện tại của bạn để xác định rõ nguyên nhân gây rụng tóc.
Tránh sử dụng hóa chất và thường xuyên tạo kiểu tóc
Trong trường hợp mái tóc của bạn thường xuyên rụng khi mang thai, bạn cần tránh sử dụng những loại thuốc nhuộm, ép và thậm chí còn liên tục thay đổi kiểm tóc vì nó sẽ làm tình trạng bệnh thêm nặng nề. Phụ nữ chỉ nên làm đẹp tóc với các loại hóa chất khi đã sinh bé được 6 tháng vì lúc này, nồng độ estrogen đã trở lại bình thường và chứng rụng tóc cũng đã giảm thiểu.
Viet Bao (Theo Eva)

Viết cho anh, cuộc tình lầm lỡ của em

08:09 0 Comments
Sau bấy nhiêu những đớn đau, những vết thương lòng mà anh để lại trong em, em cũng đã quên anh thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như chính khi anh bước vào cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, ngày hôm nay, khi nhìn những đôi tình nhân đang tay trong tay đi ngoài kia, trong lòng em lại như có một con sóng đang chồm dậy mạnh mẽ. Em sợ có thể nó sẽ quật ngã em hoặc cũng có thể sẽ cuốn em đi, vì thế, như một phản xạ rất tự nhiên, em phải bám víu vào một thứ gì đó để đứng vững. Nhưng thật chớ trêu, em lại bám vào kỷ niệm. Bất chợt em nhớ đến một câu hát mà trước đây con bạn thân của em từng hát khi nó thất tình "Kỷ niệm như rêu em níu vào chợt ngã"!!!
Viết cho anh, cuộc tình lầm lỡ của em
Em đã bỏ lại anh sau lưng để tiếp tục bước đi

Anh biết không, những lúc ngồi lẩn thẩn một mình, em lại thử đem nỗi buồn của anh và em ra để đong đếm, để xem ai buồn nhiều hơn, ai đau khổ nhiều hơn khi cuộc tình của chúng ta kết thúc. Em sẽ vui biết bao khi thấy anh lúc nào cũng phải đau khổ và dằn vặt vì em. Và như thế với em mới là công bằng cho mối quan hệ của chúng ta. Nhưng rốt cuộc, cái hành động ngớ ngẩn đó cũng không làm thỏa mãn được em, đó là một phép tính mãi mãi không có đáp số vì anh đâu có cho em biết anh buồn ra sao? Giá mà anh một lần tỏ ra níu kéo em, van xin em quay lại bên anh, chắc em sẽ rất "hả lòng hả dạ"…Nhưng tất cả những gì em nhận được trong thời gian qua chỉ là sự im lặng, cứ như chưa hề có sự tồn tại của em, của một cuộc tình vụng trộm. Phải rồi, anh có gia đình, có vợ, có hai đứa con bé bỏng, đáng yêu bên cạnh, nếu có nhớ tới em thì cũng chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi. Mà làm gì có ai nắm được gió, bắt được gió đâu anh! Em chấp nhận thua cuộc.
Anh từng bảo em rằng: "Nước mắt rất quý, vì thế đừng lãng phí nó cho ai em nhé, kể cả anh". Em đã nghe lời anh, chẳng mấy khi khóc hoặc những lúc sắp khóc em sẽ ngửa mặt lên trời để nước mắt không thể trào ra. Hình như em cũng chưa bao giờ khóc vì anh kể từ ngày mình chia tay nhau thì phải. Em không muốn hoang phí nó cho người đã chuốc đau khổ lên cuộc đời em, đã làm xáo trộn cuộc sống của em. Em tìm đến với công việc, dựa dẫm vào những mối quan hệ mới để quên anh. Nhưng hôm nay em lại khóc cho anh, lại hào phóng tặng anh những giọt nước mắt mà bấy lâu nay em luôn cất giấu.
Em chạy xe lang thang qua những con phố mà trước đây mình vẫn thường qua, cố gắng gạt hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí, nhưng dường như em lại đang cố tìm kiếm anh trong dòng người đông đúc qua lại kia. Ghé vào quán cà phê quen thuộc trên đường – ở đó có những bản tình ca mà em rất thích- lặng lẽ chọn một góc thật tối và gọi đồ uống. Bất giác những giai điệu nhẹ nhàng mà da diết của bài hát em từng tặng anh khi mới quen nhau vang lên: "Trong đôi mắt em anh là tất cả, là niềm vui, là hạnh phúc anh dấu yêu. Nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc…". Em thu mình lại và…khóc, những giọt nước mắt mặn chát nơi khóe môi. Thành phố nhỏ bé, anh cũng đang ở rất gần em, nhưng sao lại xa xôi thế này? Ở nơi nào đó, anh có nhớ về em như em đang nhớ anh hay không?
Một cuộc tình lầm lỡ, không lối thoát thì cần thiết phải chấm dứt sớm đúng không anh? Em đã làm một việc đúng đắn là trả anh về với gia đình, để anh có thể dành trọn vẹn yêu thương cho họ, nhưng sao em lại day dứt thế này. Một năm trời bên anh, dành trọn tình yêu cho anh đã đủ để biến em thành một con người như ngày hôm nay – cô đơn, tuyệt vọng, chán trường, và tự ti. Anh à, em muốn quên hết mọi chuyện của ngày hôm qua, muốn bước qua những lỗi lầm của một thời vụng dại, muốn mở một trang mới cho cuộc đời em, mà tại sao mãi vẫn không có ai đến nắm chặt lấy đôi tay đang run rẩy của em, hả anh?
“...Em sẽ cố quên rằng mình đã đến bên nhau, nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào...”
DK
Theo blog (Bức thư tình)

Thuốc ngừa thai có gây đột tử?

08:07 0 Comments
PGS.TS.DS Nguyễn Hữu Đức, giảng viên chính bộ môn dược, đại học Y dược TP.HCM: Dùng thuốc ngừa thai không đúng có thể bị tai biến
Một trong những biện pháp tránh thai khá hữu hiệu là dùng thuốc ngừa thai loại uống. Cũng giống như bất cứ loại thuốc nào, thuốc ngừa thai cũng có hai mặt: lợi và hại, nếu sử dụng không đúng sẽ gây tai biến cho người dùng thuốc. Vì vậy, bác sĩ chỉ định thuốc và dược sĩ hướng dẫn sử dụng phải làm động tác "sàng lọc" xem đối tượng có thích hợp sử dụng một loại thuốc ngừa thai nào đó hay không. Như đối với thuốc ngừa thai phối hợp (chứa hai hoạt chất: dẫn chất estrogen và dẫn chất progestin, có người gọi là "thuốc ngừa thai dùng hàng ngày", khác với loại thuốc chỉ chứa progestin dành cho phụ nữ đang cho con bú) có thể gây một số tác dụng có hại (do dẫn chất estrogen làm tăng các yếu tố đông máu, tăng phân huỷ fibrin và gây đông vón tiểu cầu), thậm chí nguy hiểm đối với một số phụ nữ bị tăng huyết áp, đái tháo đường, bệnh tim, gan, trên 35 tuổi và có hút thuốc lá… Bác sĩ hoặc dược sĩ sẽ có những câu hỏi để loại trừ những phụ nữ có nguy cơ, khuyên họ không dùng thuốc ngừa thai phối hợp mà dùng một biện pháp tránh thai khác (như bao cao su). Hoặc đang dùng thuốc ngừa thai phối hợp, người phụ nữ gặp những dấu hiệu nguy hiểm thì phải ngưng ngay: đau bụng, đau đầu dữ dội, đau ngực, đau chân… Đây là dấu hiệu báo tác dụng phụ gây huyết khối tắc mạch của dẫn chất estrogen, thuộc loại hiếm gặp và không xảy ra đối với thuốc ngừa thai chỉ chứa progestin đơn thuần như Exluton.
Những điều trình bày trên cho thấy thuốc ngừa thai tiềm ẩn nhiều nguy cơ, trong đó có nguy cơ đông máu. Tốt nhất, nên đi khám bác sĩ để được tư vấn khi muốn dùng thuốc ngừa thai.
Thuốc ngừa thai có gây đột tử?
Thuốc uống ngừa thai là một chọn lựa cần cân nhắc, vì chứa nhiều nguy cơ
ThS.BS Đặng Lê Dung Hạnh, trưởng khoa khám bệnh, bệnh viện Hùng Vương TP.HCM: Cần thăm khám kỹ trước khi dùng thuốc
Những người bị tăng huyết áp, đái tháo đường, bệnh tim, gan, trên 35 tuổi và có hút thuốc lá… không được dùng thuốc ngừa thai phối hợp có chứa estrogen. Còn đang dùng thuốc ngừa thai phối hợp mà gặp những triệu chứng như đau bụng, đau đầu dữ dội, đau ngực, đau nặng chân… thì phải ngưng dùng thuốc ngay và đi khám bác sĩ để tìm nguyên nhân.
Thuốc ngừa thai có khả năng làm tăng các thành phần gây đông máu, trên một số người có cơ địa đặc biệt có khả năng gây thuyên tắc mạch máu. Các loại thuốc ngừa có hàm lượng estrogen cao > 30mg có nhiều nguy cơ này (hiện các loại thuốc trên thị trường đều có hàm lượng từ 30mg trở xuống). Nếu đọc báo khoa học thường xuyên, ta sẽ còn nghe thông tin gây bệnh lý này do các loại progestin (một trong hai thành phần của thuốc ngừa thai) thế hệ mới; sự thật là khi so sánh các loại progestin thế hệ thứ ba với các loại thế hệ thứ hai, người ta thấy khả năng gây thuyên tắc mạch của thế hệ thứ ba cao hơn. Tuy nhiên, khả năng này không đáng báo động đến nỗi phải dừng các sản phẩm này. Trong khi đó, progestin thế hệ thứ ba lại có một số ưu điểm so với progestin thế hệ thứ hai. Đó là lý do vẫn có đủ các loại thuốc ngừa thai với progestin thế hệ hai và ba được phép lưu hành.
Đối với người da trắng, khoảng 3 – 5% có đột biến một loại gen dẫn đến dễ bị thuyên tắc mạch, đây là nhóm người không nên sử dụng thuốc ngừa thai. Để phòng ngừa biến chứng này, phải thăm khám kỹ để loại trừ những người tiềm ẩn nguy cơ thuyên tắc mạch, người từng bị hay trong gia đình có người bị, xét nghiệm máu đánh giá về tình trạng đông máu; trong quá trình sử dụng thuốc lâu dài cũng cần thăm khám và kiểm tra qua xét nghiệm để loại trừ nguy cơ thuyên tắc mạch. Sau đó, cùng với bác sĩ chọn lựa thuốc thích hợp nhất cho mình. Không có một biện pháp ngừa thai tối ưu cho tất cả mọi người, nhưng với từng cá nhân, có thể chọn được biện pháp thích hợp nhất cho hoàn cảnh của họ.
Cũng cần nói thêm, ngoại trừ bệnh lý thuyên tắc, thuốc ngừa thai đem đến nhiều phòng ngừa có lợi cho phụ nữ, như giảm nguy cơ ung thư buồng trứng và ung thư tử cung, giảm các khó chịu khi hành kinh và giảm lượng máu kinh.
Theo blog (Bức thư tình)

Hãy tha thứ cho anh!

08:06 0 Comments
Em à! Anh biết giờ đây em đã không còn tin tưởng ở anh nữa vì anh đã không còn là anh như ngày trước. Ngày ấy, chúng ta luôn ở bên nhau, chia sẻ với nhau những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống… nhưng giờ đây, anh đã không còn được ở bên cạnh em nữa, vì vậy em hãy cố gắng lên, hãy cố gắng một mình sống tốt em nhé! Em luôn là người con gái anh thương yêu và trân trọng. Anh sẽ luôn giữ trong tim hình hình ảnh của em yêu dấu… và những hình ảnh đó của em sẽ là hành trang theo anh trong suốt cuộc đời này.
Chúng mình đã xa nhau sau dịp nghỉ Tết… nhưng sao với anh điều này khó khăn quá em à! Đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì anh cũng thấy hình ảnh của em. Nhiều lúc đi siêu thị, anh có thói quen ngoảnh lại hỏi em mua gì… nhưng khi ngoảnh lại thì không còn em bên cạnh nữa.
Anh lang thang một mình trên con đường Sài Gòn mà sao nhớ em đến thế? Không có chỗ nào là không có hình ảnh của em cả. Từ góc phố, quán ăn, chỗ anh làm, đồ dùng của anh, con đường anh đang đi… vậy tại sao chúng ta phải xa nhau hả em? Dù quyết định đó là lựa chọn của em nhưng anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, nhìn theo những bước đi của em trong cuộc sống để làm niềm vui cho chính bản thân mình.
Hãy tha thứ cho anh!
Anh chỉ cầu mong mình sẽ có cơ hội để được sửa chữa sai lầm của mình (Ảnh minh họa)
Trong thời gian hơn một tháng vừa qua, để quên được em, anh chỉ biết mượn bia rượu để quên đi nỗi đau mất em, quên đi những nỗi buồn trong cuộc sống… nhưng càng nhậu, càng say thì nỗi nhớ em lại càng đậm sâu hơn. Anh không thể nào thoát khỏi những hình ảnh đáng yêu và những kỷ niệm bên em trong suốt thời gian qua.
Anh cũng biết rằng, hằng đêm nước mắt em vẫn đang rơi để quên đi một tình yêu đáng phải quên, quên đi người đàn ông đã phản bội mình. Nhìn em như thế, lòng anh xót xa và đau đớn vô cùng… Anh muốn quan tâm em nhưng em bảo không cần thiết, cuộc sống của em tự em lo được. Chính vì điều đó nên anh chỉ biết nhìn cuộc sống của em từ xa thôi.
Trước quyết tâm của em, anh chỉ nhận ra một điều rằng, mình còn yêu nhau nhiều lắm nhưng chỉ tại anh đã sai, sai mà không biết sửa chữa… để giờ đây, anh phải mất em, giống như một điều mà mọi người vẫn thường nói, đó là sự trả giá. Và bây giờ, anh chỉ cầu mong mình sẽ có cơ hội để được sửa chữa sai lầm của mình, sửa chữa lại cuộc đời mình đã bị hoen ố.
Từ sai lầm của bản thân mình, anh cũng muốn gửi đến tất cả những người đàn ông đang có ý định ngoại tình hay đang ngoại tình một điều rằng: Đừng rẻ mạt và làm hoen ố bản thân mình bởi những ham muốn tầm thường đó. Cuộc sống vốn rất công bằng và không bao giờ cho không ai bất cứ điều gì cả. Nếu bạn muốn được cái này thì chắc chắn bạn sẽ mất cái kia, nếu bạn đánh đổi hạnh phúc gia đình mình, đánh đổi người mình yêu thương đã từng trải qua cùng mình bao đắng cay ngọt bùi của cuộc sống thì có nên không? Nếu bạn không muốn người khác biết thì đừng có làm điều có lỗi với họ bởi sau cùng bạn cũng sẽ bị bại lộ và không có sự dối trá nào là không biết. Hãy sống cho có tâm, có nhân, có đức thì mới có phước. Tôi cũng sẽ làm những điều tốt đẹp nhất cho cuộc sống của tôi, có thể là người tôi yêu và vợ tôi sau này không phải là em thì tôi cũng sẽ luôn trân trọng tình yêu đó, bảo vệ nó, đưa nó tránh xa sự phá hoại của những kẻ tầm thường.
Cuối cùng… dù tôi đã gây ra biết bao sai lầm với em nhưng tôi cũng cầu mong em hãy cho tôi một cơ hội để làm lại cuộc đời, để được ở bên cạnh em… như thế chắc cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn hơn, không phải sống trong nỗi ân hận nữa. Chỉ có như thế mới giúp sự nghiệp tôi đang xây dựng vững vàng hơn vì tôi ý thức được tôi phải phấn đấu vì gia đình mình, vì hạnh phúc của mình, vì tương lai sau này nữa.
Theo blog (Bức thư tình)

25 tháng 2, 2012

Nơi nào đó hạnh phúc nhé anh!

20:29 0 Comments

Chẳng biết đến khi nào anh mới đọc được những dòng này nhưng em vẫn viết, viết cho em, viết cho lòng thanh thản phần nào. Ngày anh đến cũng nhanh như ngày anh đi vậy, em chẳng biết mình phải làm gì cả ngoài việc ngồi nhớ lại những kỉ niệm hai đứa mình đã có với nhau. Giờ anh ở nơi đó lòng có thanh thản tí nào không anh? Sau tất cả những gì mình có với nhau anh không luyến tiếc sao?

Em không biết mình có nên trách anh hay không nữa? Em đã từng nói anh không quyết tâm trong tình yêu. Em cứ nghĩ là anh sẽ hiểu ra nhưng anh lại trả lời em rằng: “Ừ, anh không dũng cảm trong tình yêu”. Em làm được gì đây? Cố gắng em đã làm rồi. Giờ đây khi chỉ mình em cố gắng thì có giải quyết được gì?

Nhớ những ngày mình còn yêu nhau, anh nhẹ nhàng quan tâm em từ miếng ăn cho đến giấc ngủ. Mỗi ngày chỉ cần lúc nào rảnh là anh lại gọi nói chuyện với em. Anh bảo rằng giờ mỗi ngày không được nghe giọng nói của em là anh lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Vì đặc thù chuyên ngành anh học nên chúng mình không thể như những cặp đôi khác là có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, thế nên cả hai đứa mình quý lắm những giây phút được trò chuyện cùng nhau phải không anh? Anh có còn nhớ cái tên em dùng để lưu tên anh trong điện thoại của em không? “3H Happy”. 3H là viết tắt tên và họ của cả hai đứa mình anh nhỉ? Và em thêm chữ “happy” để mong rằng chúng mình mãi hạnh phúc bên nhau. Đã từ lâu em đã không còn lưu số của anh bởi nó không còn xa lạ với em nữa. Nhưng giờ đây cái số điện thoại đó mãi mãi sẽ không thể là gì trong em.

Anh có còn nhớ chúng mình đã tâm sự với nhau rất nhiều. Cả anh và em đã có những giây phút thật ngọt ngào bên nhau, chúng mình vẽ nên cuộc sống tương lai thật tốt đẹp với một gia đình hạnh phúc. Nơi đó sẽ luôn có anh là người chồng yêu thương vợ, người cha tốt, em sẽ là người vợ đảm đang. Và nơi đó cũng có những đứa con ngoan. Em từng đùa anh rằng chúng mình sẽ có cả một đội bóng trong nhà anh nhé! Anh mắng nhẹ em bảo rằng “Không được đâu, chỉ hai đứa thôi đó, em phải nhớ rằng anh đang ở trong hàng ngũ của đảng chứ“. Tất cả dường như chỉ mới hôm qua thôi. Anh còn bảo rằng anh sẽ sợ em vất vả đó vì anh là bộ đội thường xuyên xa nhà, không có ai cùng em chăm sóc con, rồi lại có những lúc em nhớ anh thì phải làm sao khi em là người rất dễ khóc? Em đã trả lời anh rằng vì anh em sẽ cố gắng làm người vợ, người mẹ tốt. Nhưng đó chỉ là mơ ước không bao giờ có thể trở thành hiện thực được bởi giờ anh đâu còn ở bên em.

Tinh yeu va gioi tinh

Em chợt hiểu ra hạnh phúc thật mong manh… (Ảnh minh họa)

Quen nhau gần 3 tháng qua điện thoại, có chút cảm tình với anh nhưng em ngại không dám thổ lộ. Chưa là gì vậy mà em thấy mình hơi buồn vì anh bảo rằng anh đi chơi với người yêu cũ. Lúc đó em chỉ ước người con gái đó chính là em. Anh cũng không dám nói gì hơn qua những lời hỏi thăm hằng ngày. Nhưng qua cách anh nói chuyện em biết anh cũng có tình cảm với em. Một hôm em lên gì chơi, tối hôm đó anh đã nói lời yêu với em. Không có gì hạnh phúc hơn, em đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó 2 ngày em nhận lời yêu anh. Em cảm thấy mình thật may mắn khi được anh yêu. Những ngày đầu thật là vui vẻ phải không anh? Chúng mình chia sẻ với nhau nhiều hơn, mỗi ngày tình yêu và nỗi nhớ lại nhiều thêm. Anh đã nói với em rằng khi yêu em khoảng cách hơn 300 cây số về địa lý sẽ bằng 0, nhưng chẳng có điều gì là suôn sẻ với em cả.

Yêu nhau được gần một tháng, anh về gặp em trong đợt nghỉ tết. Anh cũng cho bố mẹ và anh chị của anh biết về em, kể về hoàn cảnh gia đình và mọi người còn xem cả ảnh của em nữa. Sau khi nghe anh kể, chị gái anh đã phản đối, không thèm nói chuyện với em mặc dù chỉ qua điện thoại. Dần dần cả nhà anh không ai ưa em cả. Tất cả chỉ vì tuổi chúng mình không hợp và bố mẹ anh còn chê em gò má cao. Em bảo với anh rằng không phải như thế, em cũng đã hỏi nhiều người rồi, chẳng qua vì mặt em gầy với lại mắt hơi sâu nên như vậy thôi. Nhưng anh không hề nghe. Anh bảo anh cũng đã cố gắng thuyết phục gia đình, có lần anh đã cãi lại bố mẹ và anh chị nữa nhưng tất cả anh nhận lại được là: đồ ngu, lấy vợ là chuyện trăm năm chứ có phải lấy trâu bò đâu… Trời ơi! Vậy đối với bố mẹ anh em chỉ là như vậy thôi sao? Em đã đồng ý chia tay sau nhiều lần anh bảo bố mẹ, anh chị bảo anh phải bỏ em đi dù có lúc anh đang học ở trường. Em đau lắm anh à, sau tất cả những gì em dành cho anh, em nhận lại được gì đây ngoài những định kiến từ gia đình anh. Mẹ anh lại còn sợ em níu kéo anh nên bảo anh thay số điện thoại đi nữa chứ? Sao mọi người lại có thể nghĩ em tồi tệ đến như vậy cơ chứ?

Đến bây giờ em vẫn không thể tin được mình đã chia tay. Những kỉ niệm vẫn còn rõ ràng trong em đến từng chi tiết, từng cảm xúc, như chỉ mới hôm qua thôi. Em vẫn nhớ mãi câu nói của anh “Dù cho bố mẹ có nói gì anh cũng sẻ bỏ ngoài tai, đó là điều anh chắc chắn với em”. Chẳng lẽ em đã nghe sai sao anh, những lời nói đó đã làm em vui như thế nào, em lại càng hi vọng thật nhiều. Và giờ đây trong em là nỗi thất vọng ê chề. Vậy là em mất anh thật rồi. Đã bao đêm em khóc, em đã tự nhủ bản thân mình không được khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Em khóc cho bản thân mình, cho sự thật phũ phàng rằng em không còn có anh bên đời em, khóc cho sự ngang trái mà em phải nhận lấy. Em chỉ thắc mắc một điều rằng tại sao ông trời lại đối xử với em như thế, em đã yêu rất thật lòng mà?

Giờ đây khi chỉ còn mình em, em mới chợt hiểu ra rằng hạnh phúc thật là mong manh. Em vẫn cầu mong cho anh được hạnh phúc, chúc anh tìm được người con gái để bố mẹ anh vừa lòng. Cảm ơn anh đã từng yêu em, cảm ơn anh đã cho em những giây phút ngọt ngào và cũng cảm ơn anh đã, đang cho em biết tình yêu thực sự cần có những cái gì? Mong rằng dù sau này bước trên đường đời xuôi ngược anh vẫn còn nhớ đến em – người con gái đã yêu anh nhiều như thế nào.

Theo blog (Bức thư tình)

'Bắt mạch' những anh chàng yêu chơi bời

20:14 0 Comments

Trao tình cảm cho một anh chàng chơi bời, không biết quý trọng tình yêu thì thật lãng phí phải không các bạn gái? Nhưng nhận biết một anh chàng kiểu như thế không hề đơn giản chút nào. 7 gợi ý mang tính tương đối sau đây có thể sẽ giúp các bạn tỉnh táo hơn trong tình yêu và tìm cho mình một "boy-friend" ưng ý nhất.

Quá nhiều bạn gái vây quanh

Tất nhiên, chàng có quyền chơi với bạn gái, nhưng ở một mức độ hợp lý mà thôi. Việc chàng có quá nhiều cô gái vây quanh (dù chỉ là bạn bè) thì cũng đáng để bạn xem xét một cách nghiêm túc, nhất là khi những mối quan hệ ấy ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Chẳng hạn như, hôm nay bạn có một cuộc hẹn với chàng, nhưng rốt cuộc lại bị chàng cho "leo cây" vì còn bận tụ tập với mấy bạn gái kia, hoặc thi thoảng lại có một cô gái nhắn tin, gọi điện đến chọc tức bạn, nói với bạn rằng cô ấy mới là bạn gái của chàng.

'Bắt mạch' những anh chàng yêu chơi bời
Những anh chàng chơi bời chỉ thích đùa giỡn với tình yêu

Hay nói chuyện về chủ đề sex

Chàng có thể nghĩ về nó mỗi ngày hay thậm chí là mỗi giờ (đó là điều tất yếu và không ai có thể cấm được suy nghĩ của chàng), nhưng khi đã nói ra với bạn thì nó lại trở thành một vấn đề khác. Nếu bạn trai hiện tại của bạn cũng hay đề cập đến chủ đề tình dục thì bạn cần nói chuyện rõ ràng với anh ta để tìm hiểu nguyên nhân. Nếu không thể đưa ra một lí do rõ ràng và có tính thuyết phục cao thì bạn cũng không cần phải míu giữ hay tiếc nuối anh ta làm gì.

Cư xử bất thường với bạn

Khi đã hẹn hò với chàng được một thời gian, chắc chắn bạn sẽ có cơ hội được quen biết và gặp gỡ bạn bè của chàng. Nếu thái độ của chàng dành cho bạn những khi chỉ có hai người khác hẳn so với khi có cả bạn bè, người thân của chàng (lạnh lùng, không quan tâm, thậm chí thờ ơ) thì chắc chắn chàng không hề coi trọng mối quan hệ của hai người đâu nhé.

Tự tin một cách thái quá

Phần lớn những anh chàng chơi bời đều có suy nghĩ rằng họ là một nhân vật quan trọng, là tâm điểm của sự chú ý và là món quà mà chúa ban tặng cho phái đẹp, vì thế họ thường tỏ ra quá tự mãn về bản thân. Nếu chàng thường xuyên "ba hoa" với bạn về thành tích tán gái hoặc liệt kê một loạt danh sách những cô gái từng chạy theo chàng, theo đuổi chàng thì đích thị chàng là một kẻ chơi bời thứ thiệt.

Không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của bạn

Ngay cả khi đã nói lời yêu thương và nhớ nhung bạn, một anh chàng thích đùa giỡn với tình yêu sẽ chẳng thèm quan tâm xem cuộc sống xung quanh bạn diễn ra như thế nào (gia đình, bạn bè, việc học tập, công việc…). Thứ duy nhất chàng quan tâm là cuộc sống của chàng, những mối quan hệ xung quanh chàng, và khi ấy bạn cũng chỉ đóng vai trò như một "trò tiêu khiển" của chàng mà thôi.

Liên tục lỡ hẹn

Nếu tình cảm dành cho bạn là chân thành, chàng sẽ luôn tìm đủ mọi cách để được đi chơi, hẹn hò cùng bạn. Còn với anh chàng chơi bời thì sao? Anh ta sẽ rất vô tâm, không cần biết tâm trạng của bạn như thế nào, chỉ cần có một cuộc hẹn khác vui hơn là anh ta sẵn sàng bỏ rơi bạn. Và sau đó, anh ta sẽ lại tìm đến bạn với những lời xin lỗi, năn nỉ hết sức mật ngọt. Nhưng kết quả là những lần sau đó, bạn vẫn bị cho "leo cây" như bình thường.

Hà Thu

Theo Infonet.vn

Theo blog (Bức thư tình)

Thư tình: Tình yêu bé nhỏ

20:10 0 Comments

Anh nhớ em lắm, lâu rồi anh mới viết thư gởi em, em còn nhớ câu nói cuối cùng mà em bực tức không: "Em ghét anh“. Lời trách của em khiến anh lo lắng rất nhiều, anh tự hỏi "Có khi nào mình đã đi quá xa rồi không?". Sự cố gắng của anh có thể sẽ làm ngắn đi cái khoảng cách tuổi tác chúng mình nhưng dường như anh đang dừng lại và chưa muốn bước tiếp.

Anh thật sự rất bối rối, nếu một mai nhìn lại tình cảm không còn như lúc trước, không còn hình ảnh em ngồi phía sau cười đùa khi anh đưa đón lúc tan trường, hay đi ăn vặt với em cho dù anh không thích lắm, nghe một tiếng “Zô ziêng” của em mỗi lần anh chọc em bực tức, đơn giản hơn chỉ là đi bộ vài vòng im lặng mắt khẽ liếc nhìn nhau.

Thư tình: Tình yêu bé nhỏ

Dù không có ở bên cạnh nhưng trong trái tim anh luôn nhớ em, và yêu em… (Ảnh minh họa)

Em à! Ai rồi cũng có một thời, một tuổi thơ và một tình yêu trải dài từng khoảnh khắc. Anh không ích kỷ để giữ chặt em khi em còn bé nhỏ, vì hồi đó anh nghĩ ba mẹ muốn ta lo học, không muốn chúng ta suy nghĩ về yêu đương. Anh không cấm đoán lời rủ đi chơi của chúng bạn cùng trang lứa với em, vì anh biết nếu càng cấm thì em càng làm trái ý và anh cũng đã từng như vậy. Anh không nhắc nhở em nhiều khi em online cả hàng giờ trong ngày, thuở ấy anh thi rớt cũng chính vì lơ là trong học tập và chơi nhiều game online. "Em nghĩ anh không quan tâm?", đúng anh đã không quan tâm em nhiều nữa, vì em phải tự lo lắng cho cuộc sống của mình nếu không có anh bên cạnh, và anh tin chắc em sẽ có cuộc sống tốt hơn.

"Em có từng hỏi tại sao yêu em mà không nắm tay em?". Anh vui, đã cười mà không đáp. Câu hỏi ấy ngay lúc này đây khi anh viết bức thư này anh cũng chưa có đáp án trả lời, có lẽ em đang suy nghĩ, một suy nghĩ trẻ thơ, em sẽ biết và dần dần em cũng biết nếu một lúc nào đó em trưởng thành hơn. Anh rất yêu em, tình yêu bé nhỏ ạ, mong em hiểu dù anh không có ở bên cạnh nhưng trong trái tim anh luôn nhớ em, và yêu em.

Thân gởi em yêu!

Mr. Trung

Theo blog (Bức thư tình)

Mưa rơi ướt một góc trời ngày anh đi

20:06 0 Comments

Mưa rơi ướt một góc trời ngày anh đi

Nhưng có vẻ mọi chuyện bây giờ đã rất khác. Trái tim đó lạnh lùng như băng giá, lời nói đó như dao cứa và ánh mắt đó như bóp nghẹn hơi thở yếu ớt còn sót lại trong tôi.

Anh không giết tôi, nhưng anh làm tôi chết trong sự hụt hẫng, đớn đau tột cùng. "Anh sẽ mãi mãi yêu em, mãi mãi bên em, mãi mãi chăm sóc em, sẽ như vậy bên em suốt đời cho dù một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa". Nhớ lại câu nói của anh ngày nào, tôi đã bật cười trong nước mắt khi, hay đúng hơn là tiếng nấc uất nghẹn. Tôi đã chuẩn bị gì cho ngày hôm nay đâu, tất cả đến quá bất ngờ. Khi muốn chia tay nhau, người ta phải chán nhau, phải mệt mỏi, phải không còn muốn gặp nhau, rồi dần dần xa nhau. Còn với tôi, ngày hôm qua anh vẫn ở đây, vẫn diu dàng nắm tay tôi, vẫn hôn một nụ hôn dài và chúc tôi ngủ ngon… Thế thì là vì điều gì? Tôi chưa sẵn sàng, tôi chưa thể chấp nhận. Tôi không chấp nhận! Ngày tháng trôi qua, kỷ niệm còn nhiều hơn cả thời gian. Thế mà giờ đây chỉ nói một câu rồi vứt bỏ mọi thứ mà ra đi.

Tôi đã cố gói mình, gói kí ức về anh, gói cả tình yêu của tôi dành cho anh cột chặt rồi cất vào một góc nhỏ. Nhưng dường như con người bất cẩn trong tôi đã làm tuột dây mất rồi, tất cả vẫn ở đây, vẹn nguyên như chưa hề có một vết nứt. Tôi cố nghĩ về anh, về tôi, về tình yêu đã chết… Đã bao giờ tôi nói yêu anh???

Tháng ngày bên anh, tôi được nuông chiều yêu thương trong hạnh phúc. Anh yêu tôi, yêu rất nhiều , rất chân thành, rất nồng say, không một vết hoen ố. Tháng ngày qua, anh vẫn thế, vẫn giành trái tim vẹn nguyên như ngày đầu cho tôi thế nhưng tôi tự hỏi lòng mình, tôi đã làm gì để đáp lại tình yêu ấy, hay chỉ đơn giản là đón nhận trong vô thức. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi ta cho và nhận. Đôi khi là cho nhiều hơn nhận, vì khi ấy ta sẽ có một niềm hạnh phúc khác, niềm hạnh phúc thiêng liêng hơn nhiều những thứ ta đã cho đi. Đó là nhìn thấy người ta yêu thương hạnh phúc.Và anh, đã làm được điều ấy, còn tôi chỉ là một con ngốc tập yêu, nhưng luôn nghĩ mình đã sành sỏi trong tình yêu lắm rồi.

Tôi mang trong mình một thứ suy nghĩ ngốc nghếch, tôi sợ khi bộc lộ quá nhiều, sẽ khiến cho đứa con gái mạnh mẽ trong tôi trở nên yếu đuối, sợ người ấy nghĩ tôi quỵ lụy, sợ bị xem thường, sợ tình yêu trong anh mau chóng nhàm chán. Nhưng mãi đến ngày anh ra đi, tôi mới nhận ra rằng, tình yêu không phải là hơn thua, không phải là toan tính ta được gì mất gì mà tình yêu chính là những điều không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận được bằng hai trái tim luôn cùng chung một nhịp đập.

Mưa rơi ướt một góc trời ngày anh đi

Tôi phải mạnh mẽ, phải đứng lên từ những vết đau và học cách làm cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Tôi vẫn tiếp tục công việc cuộc sống nhưng vẫn không nguôi nhớ anh. Tôi nhận ra cuộc sống của mình đang dần hạnh phúc, không phải vì có anh mà là vì tôi đã biết cách yêu thương một người, chờ đợi một người và biến tình yêu đó thành một động lực để sống tốt hơn. Tôi đã ngừng khóc hằng đêm, ngừng làm những điều ngốc dại vì anh, nhưng đó không phải vì tôi hết yêu anh. Thứ tôi dành cho anh là tình cảm thiêng liêng hơn cả, là sự chờ đợi một tình yêu hồi sinh, như là nắng lên sau những cơn mưa dài.

Mỗi người có một lựa chọn cho tình yêu của mình, có người sẽ cố gắng giữ, có người sẽ buông tay. Còn tôi, tôi chọn sự chờ đợi và tin tưởng. Vì ai đó đã nói “chờ đợi là hạnh phúc”. Tình yêu cần rất nhiều sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh và nước mắt. Chẳng bao giờ có điều gì mãi mãi hoàn hảo từ đầu đến cuối được. Khi yêu nhau chỉ có toàn niềm vui, thì tình yêu ấy sẽ bị chôn vùi trong ảo tưởng. Những nỗi buồn khiến chúng ta thực tế hơn, để biết rằng mình có thể gắn bó với người đó trong mọi gian khó, ngay cả khi họ hắt hủi ta đi.

Tôi không chắc mình sẽ chờ anh mãi mãi vì tương lai là chuyện ta không thể nào đoán trước. Nếu có ai đó kéo tôi ra khỏi anh, thì đó là lỗi do tôi đã yêu anh chưa đủ. Còn nếu có ai đó giành được trái tim anh, thì đó cũng là do tôi đã không biết cố gắng cho tình cảm của mình. Nhưng mọi chuyện giờ đây không còn quan trọng nữa. Chỉ cần tôi biết, trái tim mình hiện giờ cần gì và tôi tin rằng, sẽ chẳng ai làm được điều đó… vì tôi đã yêu anh nhiều lắm rồi…

Đồng Hồ Cát

Theo Infonet

Theo blog (Bức thư tình)

24 tháng 2, 2012

Giá như em có thể quên anh...

21:09 0 Comments

Giá như em có thể quên anh...

Chiều buồn!

Mọi chuyện đã thật sự kết thúc nhưng tại sao trái tim em vẫn đau vậy. Có phải vì em đã quá yêu anh không?

Em xin lỗi… Em biết em có lỗi với anh rất nhiều, em không mong quên đi nỗi đau em đã vô tình gây ra cho anh, vì em biết dù em có làm gì thì vết đau đó cũng để lại sẹo. Anh đã quá đau vì em nên anh mới thế, mới đối xử với em như vậy. Em không có lý do gì để trách anh cả. Bây giờ em chỉ trách bản thân mình đã không giữ được anh. Biết là đã mất anh nhưng sao em không thể trở về được điểm xuất phát khi chưa có anh. Phải chăng em đã quá yêu anh? Phải chăng em cần biết bao trong cuộc sống này!

Có phải bây giờ anh cũng đau phải không? Trái tim cũng đang rỉ máu phải không? Vậy tại sao anh không để em chăm sóc. Em sẽ làm cho anh bớt đau khổ, sẽ xóa đi mọi vết thương của anh và làm cho anh được hạnh phúc. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Sao không được hả anh?

Em đã đi tìm lại những ký ức có anh. Những nơi mình đã qua để chỉ cảm thấy bóng anh ở đó, để cảm thấy anh đang ở bên cạnh em. Hôm nay cũng vậy, em đi lại nơi mà lần đâu tiên hai đứa đi chơi, chơi trò chơi mà 2 đứa lần đầu tiên chơi. Gió mặt hồ lạnh lắm anh ạ. Nhưng trái tim em còn lạnh hơn

Phải làm sao quên được anh đây? Em càng như thế này càng không thể quên anh. Em biết điều đó nhưng em không thể làm gì để hết nhớ anh. Em chỉ ước ước có một điều sao khó vậy? Mong anh quay về, em chỉ mong anh quay về thôi. Có người nói với em hãy cầu nguyện chân thành thì mọi điều ước sẽ trở thành hiện thực vậy mà em làm điều đó rất nhiều nhưng sao càng vô vọng?Liệu rằng 1000 con hạc giấy em gấp chỉ một điều ước là mang anh về bên em như xưa có thành hiện thực không?

Gió đông vẫn thổi, vẫn vô tình không biết em đang rất lạnh. Em nhớ từng vòng tay anh ôm em siết thật chặt em vào lòng. Từng nụ hôn ấm áp làm em không bao giờ cảm thấy lạnh giữa mùa đông băng giá. Tất cả như chỉ vừa mới hôm qua thôi. Em vẫn còn nhớ lắm.

Cần bao nhiêu thời gian để em quen được anh?. Có thể là 1tháng, 2 tháng, 1năm, 2 năm hay cả đời, em cũng không biết nữa. Trái tim em đau đau lắm anh ạ. Giá như có thể cài lại lập trình cho trái tim anh nhỉ? Nếu vậy em sẽ ước mình có bản quyền diệt vi rút để sẽ diệt hết những vi rút làm trái tim em đau, làm anh bị tổn thương và đưa chúng ta quay về bên nhau. Giá như em có thể …

Theo blog (Bức thư tình)

Anh có yêu em không?

21:06 0 Comments

Anh có yêu em không?

Anh yêu em không?
Anh yêu em không?
Anh yêu em không?
…………………….

Nó muốn hỏi cả ngàn lần như vậy để muốn khẳng định chuyện tình cảm của nó và anh!

Nó yêu anh, yêu nhiều lắm! Nhưng lại luôn phải tự nhủ lòng rằng anh chỉ là một người anh, một người bạn của nó thôi! Cái ý nghĩ đó trói chặt con tim, trói chặt tình cảm của nó. Khiến nó luôn phải cố giữ khoảng cách với anh. Nhưng cái khoảng cách đó cứ gần rồi lại xa, có những lúc hạnh phúc như bên cạnh nó nhưng khi nó muốn nắm giữ hạnh phúc trong tay thì hạnh phúc lại vụt bay thật xa.

Nó đã khóc rất nhiều, nó chẳng giận anh, nó cũng không hận bản thân mình. "Sống có người để mà nhớ, để mà thương, để mà đợi chờ" nó tự an ủi lòng mình thế đấy. Nhưng nó không thể hiểu được vì sao anh lại không dành trọn tình cảm cho nó, cũng không biết là anh có đang yêu nó không, anh có thích nó không? Hay tất cả chỉ là những giây phút yếu lòng rồi lại nhanh chóng vụt qua như cơn gió thoảng.

Cái ôm ấy, nụ hôn ấy nó không quên nhưng chính giây phút đó đã làm cho anh và nó rời xa nhau. Vì sao thế anh? Vì sao anh đến bên nó rồi lại rời xa nó. Không! không một tiếng trả lời, anh lặng lẽ như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua vậy? Ngày hôm nay anh lại trở về nguyên vẹn là một người anh mà nó quen biết suốt 5 năm. Nó ghét anh, ghét anh! Sao anh lại làm thế với nó, thà rằng anh đừng gieo hy vọng trong nó, để nó luôn biết rằng anh luôn trân trọng tình cảm của nó, rằng anh luôn coi nó là một người em, đôi khi anh còn thấy như mắc lỗi với nó vì anh không thể đến bên nó.

5 năm cho một tình yêu, quá nhiều hay là chưa đủ? Nó phải làm gì với tình cảm của nó đây? Nó cũng chẳng biết nữa, nó buông xuôi hay nó vẫn đợi chờ?

Nó quyết định chia tay, chia tay khi mà anh chưa từng ngỏ lời yêu nó. Nhưng nó không thể sống mãi thế này được. Nó không còn đủ thời gian để chờ đợi được bất kỳ ai, không đủ niềm tin với một người không bao giờ trao niềm tin đến nó. Nó không muốn gặp anh nữa. Nó không thể cố tình tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì ngày hôm qua.

……………………….

Nhưng hôm nay đây, sao nó thấy nhớ anh đến thế? Nhớ lắm! Có lẽ dòng đời có xuôi ngược về hướng nào nó cũng chẳng bao giờ quên anh, một người nó rất tin tưởng, một người nó nghĩ rằng nó sẽ nhớ suốt cả cuộc đời, một người mà nó vẫn luôn dành một ngăn nhỏ xinh và ấm áp trong trái tim của nó.

Nó vẫn mong được gặp lại anh, chỉ muốn biết rằng anh có khỏe không? anh sống có tốt không? nó chẳng mong muốn có một ưu ái gì mà thượng đế sẽ ban tặng nó. Nó nhớ anh vô cùng, nó mong được anh đến bên nó, muốn được anh ôm chặt lấy tâm hồn như đang vỡ vụn của nó.

Nó phải làm gì với tình cảm của nó đây? Nó cũng không biết nữa, nó vẫn buông xuôi hay nó vẫn đợi chờ. Anh nói với nó là anh sợ làm nó khổ. Nhưng anh có biết rằng anh rời xa nó là việc làm tổn thương đến nó, làm nó khổ biết nhường nào. Để nó luôn phải đặt hàng nghìn câu hỏi vì sao? Vì sao anh đến bên nó rồi lại rời xa nó, khi nó vẫn chưa cảm nhận được hạnh phúc vì có được anh bên cạnh. Nó đã hận bản thân mình vì đã không giữ được anh.

Bây giờ thì nó sợ, nó sợ bước trên con đường không có anh ở bên cạnh, bỗng dưng cái cảm giác trống vắng ào ạt dội vào tâm hồn nó, nó thấy mình như chếnh choáng giữa cuộc đời. Nó yêu anh, nó sợ mất anh nhưng nó lại không thể đến bên anh. Nó lơ đãng đi về phía cuối con đường!
Anh!

"Anh như bọt bong bóng xà phòng vậy, đẹp lắm! Khiến em rất muốn chạm tay vào, nhưng lại sợ khi chạm tay vào rồi thì tất cả đều vỡ tan"

Theo blog (Bức thư tình)

Tôi muốn yêu người phụ nữ có hôn nhân bất hạnh

21:05 0 Comments

Tôi luôn tin tình yêu không phải là thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Ở đời còn có những thứ đáng giá hơn nhiều. Nhưng khi bắt đầu bước vào tuổi mà tôi biết cô đơn là thứ đáng sợ, tôi lại thèm có được một mái ấm…

Tôi đã về Việt Nam được hơn một tháng. Tôi là người Việt nhưng đây là những tháng ngày đầu tiên tôi được sống ở chính đất nước mà tôi được sinh ra. Mọi thứ đều thân thuộc trong lạ lẫm nhưng tôi biết, đây sẽ là nhà của tôi. Và đã đến lúc tôi trở về nhà. Gia đình tôi định cư ở nước ngoài từ trước khi tôi sinh ra. Ngày mẹ mang thai tôi, ba để mẹ về ở với ngoại để mẹ được gần gũi hơn với ngoại và ba cũng muốn, tôi được sinh ra ở Việt Nam, được ngoại chăm bẵm và hát ru những ngày mới chào đời. Tôi lớn lên với sự nuôi dạy của ba, ông mong muốn tôi sẽ không quên đi nguồn cội của mình. Nhưng dù ba có cố gắng thế nào, tôi vẫn bị ảnh hưởng nhiều bởi văn hóa phương Tây.

Đặc biệt là trong suy nghĩ. Tôi như một đứa trẻ nổi loạn, làm mọi thứ theo ý thích của mình. Ba luôn mong giữa con cái và bố mẹ có mối liên hệ khăng khít như những gia đình Việt, như gia đình ba sống, như nhà ngoại nhưng tôi thì không. Bạn bè tôi không sống như vậy. Chúng tôi độc lập và tự lập, sống đời sống của mình và không quan tâm nhiều đến những điều ba tôi muốn. Tôi thành công rất sớm. Tốt nghiệp đại học, đi làm vài năm lấy kinh nghiệm, 27 tuổi, tôi thành lập công ty và việc kinh doanh rất tốt. Ba mẹ giục tôi lấy vợ. Bạn bè tôi không bao giờ gặp chuyện này nhưng tôi là một người Việt, sinh ra và lớn lên trong một gia đình Việt. Ba mẹ mong có con dâu, có cháu để bế bồng. Ba nói đó là văn hóa của người Việt. Khi ấy, đó là thứ xa lạ với tôi.

Tôi muốn yêu người phụ nữ có hôn nhân bất hạnh

Khi bắt đầu bước vào tuổi mà tôi biết cô đơn là thứ đáng sợ, tôi lại thèm có được một mái ấm… – (Ảnh minh họa)

30 tuổi, tôi kết hôn. Vợ tôi không phải là cô dâu Việt. Điều đó ít nhiều gây thất vọng cho ba mẹ. Họ mong con dâu của mình có chung nền văn hóa. Như vậy, cuộc sống gia đình sẽ dễ hòa hợp hơn. Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Vợ chồng tôi không có sự liên hệ như ba mẹ tôi. Chúng tôi là vợ chồng nhưng sống cuộc sống độc lập, ít khi chia sẻ chuyện hàng ngày cho nhau nghe. Đó có lẽ cũng là điều tất yếu vì tôi lấy vợ không phải vì tình yêu. Chỉ là do ba mẹ thúc giục quá nhiều, tôi kiếm đại cho mình một cô vợ. Không có tình yêu, chúng tôi sẽ không bị ràng buộc. Hôn nhân như thế dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng theo thời gian, tôi bắt đầu có tình cảm gắn bó với người mình gọi là vợ. Nhất là khi cô sinh con cho tôi. Sự ra đời của thằng bé làm mọi thứ trong nhà đảo lộn. Ba mẹ tôi dừng hẳn việc kinh doanh để ở nhà chăm sóc cháu trai. Tôi cũng dành ít thời gian cho công việc hơn. Gia đình bỗng trở thành nơi thân thương tôi muốn trở về. Tôi và vợ chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ gây lộn. Tôi nghĩ mối quan hệ của hai chúng tôi rất tốt. Thế nên tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao cô lại bỏ tôi đi. Cô mang cả con trai hai tuổi đi. Vợ tôi lặng lẽ biến mất. Tôi không có lí do nào cho sự ra đi đột ngột ấy nên nó mãi trở thành một day dứt trong lòng. Câu chuyện vô nghĩa lý ấy khiến đời tôi trở nên thê thảm. Tôi dọn về ở với ba mẹ, nói sẽ chẳng kết hôn một lần nào nữa. Một lần như thế là quá đủ với tôi.

Tôi lấy công việc là thứ để tiêu tốn thời gian và tâm sức. Ba mẹ chỉ có mình tôi nên họ vẫn tìm mọi cách để tôi lấy vợ. Ba mẹ tìm đủ người để mai mối. Ba mẹ không hiểu, nỗi đau từ cuộc hôn nhân đầu tiên kia chưa kịp nguôi nên tôi chẳng thể để tâm đến chuyện kết hôn lần nữa. Ông bà chỉ mong có một đứa cháu. Họ nhận nuôi một đứa trẻ lên ba để gửi gắm tình yêu của mình. Đứa trẻ được dạy dỗ để trở thành một người Việt trong cả cách cư xử và cách suy nghĩ. Có lẽ tôi đã làm ba mẹ thất vọng.

Năm tôi 38 tuổi. Ba mẹ nói họ muốn về Việt Nam sống. Mọi thủ tục được hoàn tất rất nhanh. Chỉ còn mình tôi ở lại. Khi ấy tôi mới thấm thía nỗi buồn và sự cô đơn. Tôi nghĩ đến chuyện yêu trở lại nhưng việc đó hóa ra rất khó khăn. Khi bạn đã khép lòng quá lâu, việc đón nhận một ai đó vào cuộc sống của mình trở thành điều lạ lẫm và khó làm. Việc kinh doanh của công ty vẫn tốt. Tôi có địa vị, có tiền tài nhưng sao tôi vẫn thấy lòng mình trống trải.

Mẹ gọi điện sang cho tôi, bà nói: "Về thôi con. Đã đến lúc con về với quê hương của mình". Nhìn lại tất cả những gì tôi có, tôi chẳng hề thấy hài lòng về chuyện gì. Nghe lời mẹ, tôi trở về Việt Nam. Tôi muốn bắt đầu lại cuộc đời mình. Ba mẹ tôi là người Hà Nội. Ông bà mua một biệt thự bên Hồ Tây để được sống trong yên tĩnh và tránh xa khói bụi ồn ào. Hà Nội đẹp vào những chiều mưa giăng trắng mờ Hồ Tây. Tôi đi bộ dọc theo bờ nước. Sự yên tĩnh chìm trong những đẹp đẽ khiến tâm tôi tĩnh lại và yên ổn. Nỗi ám ảnh về sự ra đi của người vợ trước cùng con trai không còn đè nặng như trước.

Tôi bắt đầu học cách sống như một người Việt… Tiếng Việt của tôi không tốt. Tôi nói lơ lớ như một ông Tây mới học tiếng. Ba mẹ tìm một cô giáo giúp tôi thành thạo hơn ngôn ngữ mẹ đẻ. Cô giáo là người phụ nữ Việt Nam đầu tiên tôi nói chuyện nhiều nhất từ khi trở về. Đó là một cô gái mới ngoài 20, rất vui vẻ và nồng nhiệt. Cô gọi tôi là chú, tôi coi cô như cháu gái nhỏ. Tôi thích cái cách cô lí lắc kể cho tôi về Việt Nam, cách cô bé đèo tôi đi khắp Hà Nội bằng chiếc xe máy nhỏ và cách cô cười vang mỗi khi thấy điều gì đó thích thú. Ba mẹ nói tôi phải lấy vợ, cô bé cũng nói, chú nên lấy vợ đi. Tôi thực sự cũng muốn điều ấy. Tôi nhìn thấy họ yêu nhau trên khắp các con đường tôi đi qua, cách họ nắm tay nhau đầy yêu thương và tin tưởng. Tôi cũng cần có một người phụ nữ ở bên cạnh để che chở, để vỗ về và để yêu thương. Cô giáo tiếng Việt bắt đầu tìm hết các mối quan hệ của mình để giới thiệu cho tôi nhưng tôi chỉ muốn tìm hiểu một người phụ nữ đã từng lập gia đình, nếu có con nữa thì càng tốt. Ba mẹ không nói gì về mong muốn của tôi. Họ nói chỉ cần tôi hạnh phúc thì làm thế nào cũng được.

Tôi đã 40 tuổi. Tôi đã đi qua rồi cái thời yêu đương giận hờn và phải khổ nhọc đoán mọi ý nghĩ của người yêu, phải dỗ dành khi người yêu có điều không vừa lòng. Tôi đã là một người đàn ông và cũng đã đi qua rồi cái thời yêu một người phụ nữ vì bề ngoài của họ. Tôi muốn yêu một người phụ nữ đã từng trải qua hôn nhân, thậm chí là một hôn nhân bất hạnh. Đừng nghĩ tôi kì cục bởi yêu một người phụ nữ đã từng đau khổ dễ hơn nhiều so với một người phụ nữ sống quá hạnh phúc. Một người phụ nữ đã từng phải chịu đớn đau trong hôn nhân sẽ biết cách trân trọng cuộc hôn nhân tiếp theo và trân trọng người đàn ông tiếp theo của đời họ.

Tôi không ngại để làm người đàn ông thứ hai. Tôi cũng không ngại làm ba của một đứa trẻ là con của người đàn ông khác. Được yêu thương một đứa trẻ là một điều hạnh phúc, cớ sao ta phải phân biệt đây là con ta hay là con của họ? Thế nên tôi không thấy tôi lạ lùng khi tôi đi tìm một người phụ nữ đã từng kết hôn, đã có một con để tìm hiểu và mong muốn họ trở thành gia đình của tôi. Tôi đã gặp một vài người phụ nữ gặp bất hạnh trong hôn nhân. Tôi hoàn toàn nghiêm túc nhưng họ lại ngần ngại chia sẻ. Không phải ai cũng có thể nói cho một người mới quen về nỗi đau mà mình đã phải trải qua. Họ lặng im và nhấn chìm mình trong những đau khổ đã qua. Tôi cũng đã từng như vậy nhưng tôi nhận ra, để hạnh phúc, chúng ta nên để quá khứ chỉ là câu chuyện đã qua và chỉ nên nhắc lại khi vết thương lòng đã không còn nhức. Tôi sẽ yêu một người phụ nữ biết cách vượt qua nỗi đau của mình và cùng cô sống một cuộc sống mới. Vì chúng ta là con người nên chúng ta có quyền hạnh phúc. Cớ sao cứ sống mãi trong những thứ đã đi qua để bỏ lỡ tương lai của mình?

Theo blog (Bức thư tình)

23 tháng 2, 2012

Giấc mơ không trọn vẹn!

19:36 0 Comments

Giấc mơ không trọn vẹn!

Em muốn mình được giống như anh, sống vui vẻ vô tư, không muộn phiền, không suy nghĩ gì cả và có lẽ cũng không biết đau khổ vì một ai…

Cho tới giờ em vẫn không thể hiểu được anh nghĩ gì, vì sao anh thay đổi quá nhanh, vì sao anh biến mất mà không cho em một lí do không một lời giải thích? Anh cần gì cho cuộc sống của anh? Có lẽ anh không cần tình yêu, không cần em, phải không?

Ngày anh và em quen nhau, anh là anh lính thông tin, còn em là cô sinh viên ĐH, anh là người con đất biển, còn em ở mảnh đất cao nguyên, em thích biển… dù từ nhỏ không biết biển là như thế nào. Với em anh là một nửa hoàn hảo. Anh không biết mặt em, và em cũng vậy, yêu nhau nhưng chỉ biết hình dung ra người mình yêu qua giọng nói, qua những câu chuyện hằng ngày cùng chia sẻ. Trong những lá thư em thường nói: "Tình yêu của anh và em chỉ như là mơ thôi, em chờ anh đến đánh thức em dậy để mọi thứ trở thành hiện thực". Nhưng không… Em đã sống trong ảo tưởng và chờ đợi một tình yêu không thuộc về em.

Em biết giữa em và anh bây giờ cũng chỉ là một tình yêu ảo bởi em chưa một lần được gặp anh, em chỉ là một con gió thoáng qua trong đời anh thôi, và anh cũng đã dễ dàng quên em như quên lời của một bài hát mặc dù anh vốn hát rất hay. Nhưng em, một người con gái lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc bình dị của tình yêu, thì vẫn nhớ về anh, dù anh đã mang đến cho em bao cay đắng, bao giọt nước mắt đau khổ. Em đã cố hận anh, em đã nghĩ đến nỗi đau, nghĩ đến sự vô tình của anh để dặn lòng không được nghĩ tới anh nữa, nhưng đâu có dễ dàng và đơn giản như câu nói “anh thật sự xin lỗi em hãy quên anh đi” của anh.Từ nay em sẽ không cố ép mình phải quên anh nữa, em sẽ nhớ, nhớ màu xanh áo lính, nhớ mảnh đất Ninh Thuận quê anh, nhớ những câu chuyện anh kể, nhớ những bài hát anh hát,…nhớ tất cả những gì liên quan tới anh. Và em sẽ chờ cho thời gian dần xóa đi những điều đó, xóa đi kí ức buồn trong em, và chữa lành vết thương lòng này.

Em đã viết cho anh rất nhiều, em rất muốn gửi tới anh những dòng nhật ký của mình, nhưng em không đủ can đảm, em biết sự im lặng đến đáng sợ của anh, sợ anh đọc được tâm sự của em mà vẫn thờ ơ như thời gian qua, em sẽ càng đau lòng hơn nữa khi thấy sự tàn nhẫn của anh.

Ước mơ được ở bên cạnh và mang đến những điều tuyệt vời, mang đến hạnh phúc cho người mình yêu thương của em bây giờ đã xa tầm với của em rồi.

Em vẫn là em ở đây, anh vẫn là anh ở nơi đó, rồi một ngày em sẽ “quên anh đi” như anh muốn…

Nhưng có một điều em muốn anh biết, đó là tình yêu em dành cho anh không bao giờ thay đổi. Anh mãi mãi là nhân vật chính trong giấc mơ của em. Dù cho giấc mơ không trọn vẹn, không có một kết thúc đẹp như em mong ước em vẫn muốn cảm ơn anh… cảm ơn anh đã cho em biết những ngọt ngào và cay đắng của Bức thư tình

Theo blog (tình yêu)

...

Thư tình: Có phải em đang ngộ nhận?

19:32 0 Comments

Anh à, em không hiểu được chính mình nữa. Em đã để anh phải chờ đợi bao lâu rồi và không biết còn chờ đợi bao nhiêu lâu nữa đây?

Tại sao em không giống mọi người, nói yêu là yêu thôi, đơn giản thế mà sao đối với em lại khó khăn quá vậy? Em đang tìm kiếm một thứ gì đó quá chắc chắn và quá xa vời chăng?

Ngày gặp anh, tiếp xúc với anh em đã mến anh, nói chuyện với anh rất vui và còn thấy hợp nữa. Chuyện cứ bình thường như thế cho đến một ngày anh đi HN công tác 5 tháng, anh đã ngỏ lời với em. Thực sự em khá bất ngờ, bởi vì bình thường anh không dám nói ra những lời đó, vì tính anh hơi nhát (và em cũng biết, hôm đó nhờ một chút men nên anh mới dám thổ lộ tình cảm của mình), lúc đó em cũng vui mà cũng vừa rối nữa, chẳng biết phải trả lời ra sao, ngố thật đấy, hơn 20 tuổi đầu rồi mà chưa yêu ai bao giờ cả, chỉ biết cách từ chối tình cảm của người ta là nhanh thôi. Nhưng đối với anh thì khác, em đã không từ chối và cũng không thể nhận lời ngay, em bảo anh chờ đến lúc anh vào em sẽ trả lời.

Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc mà 5 tháng anh đi công tác cũng hết, gặp lại anh, nhưng em vẫn chưa thể có câu trả lời, em vẫn cố kéo dài thêm thời gian, cho anh hiểu em và em hiểu anh hơn. Lúc đầu em cứ nghỉ đơn giản là nếu người ta thực sự thích mình thì chờ đợi mấy tháng có đáng là bao và sợ rằng anh không hiểu em, nên nói thích em thế thôi, chứ biết rõ về em rồi thì sẽ không yêu em đâu. Bởi vì em không xinh đẹp, cũng chẳng giỏi giang như bao người khác, em chỉ là em mà thôi. Nhưng không phải vậy, anh hiểu em rồi, anh vẫn thế thôi, chẳng thay đổi, vẫn chờ đợi từ em câu trả lời. Nhiều lúc biết anh buồn, anh muốn hỏi nhưng em lại cố tránh và ép anh không được nói ra, nhiều lúc em thấy mình quá đáng lắm, chỉ biết bắt nạt anh là giỏi thôi, nhưng anh vẫn thế, anh không hề giận em, anh bảo muốn giận em lắm nhưng anh lại không làm được, những lúc đó em rất vui.

Buc thu tinh

Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của mình không? (Ảnh minh họa)

Rồi anh bảo anh rất ghét em, ghét nhiều lắm, sẽ cố gắng ghét em nhiều hơn nữa vì ông trời có câu: ghét của nào trời trao của đó, những lúc như thế em chỉ cười thôi. Thế mà em vẫn thường xuyên chọc giận anh, mà anh cũng có vừa đâu cũng chọc tức em hoài mà, nhiều lúc muốn giận nhưng em lại thôi, chẳng có lí do gì phải giận cả, vì anh chưa là gì của em thì tại sao lại giận anh, trách anh được chứ, em đã nghĩ vậy đấy.

Anh thường hay hỏi em nhưng em luôn trả lời ngược lại với những gì mình suy nghĩ, cũng chẳng hiểu em nữa. Thấy nhớ anh, muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại không thể send đi, em không thể thoải mái biểu hiện tình cảm của mình cho anh biết, và đã giấu đi cảm xúc của mình. Cứ như thế cho đến bây giờ, em cũng đang rất rối, em không hiểu được tình cảm của mình là như thế nào cả. Có những lúc em chỉ xem anh như người bạn của mình, nhiều lúc thì không thế, em thường hay nghĩ về anh, lúc đi trên đường hay đôi lúc cả trong giấc mơ.

Em cứ ngỡ mình đã thích anh rồi, nhưng lại cảm nhận hay đó chỉ là em ngộ nhận tình cảm của mình. Em thấy mình quá đáng và ích kỷ lắm lắm. Tại sao không thể dứt khoát cho anh một câu trả lời mà lại để kéo dài thế này, càng lâu càng thấy khó nói hơn. Em biết phải làm gì đây? Có phải em đang ngộ nhận tình cảm của mình không?

Theo blog (Bức thư tình)