Tôi 16 tuổi – cái tuổi mà người ta vẫn nghĩ rằng chưa đủ chín chắn, chưa đủ để chịu trách nhiệm bởi những hành vi của mình trước pháp luật. Nhưng, tôi lại già hơn 16 rất nhiều. Và dường như cũng vì trong tôi không tồn tại sự vô tư mà mỗi ngày tôi vẫn sống trong nước mắt và những nỗi đau.
Người lớn vẫn cho rằng tuổi của tôi mà yêu thì chưa phải lẽ. Nhưng tôi đã yêu anh hoàn toàn nghiêm túc. Chúng tôi đến với nhau khi cuộc sống gia đình của cả hai đứa đều không hạnh phúc. Chúng tôi hứa hẹn sẽ yêu nhau, cưới nhau và lập gia đình vì cả hai đều cảm thông, hiểu rõ những nỗi đau của nhau. Anh là một người đàn ông tuy không mạnh mẽ, nhưng anh đủ vững vàng để tôi dựa vào. Anh hơn tôi gần 6 tháng tuổi, anh già dặn và cũng rất biết suy nghĩ. Anh đã từng yêu tôi rất thực lòng, và bây giờ thì chính tôi cũng không thể hiểu nổi cảm giác của anh nữa.
Tôi và anh yêu nhau từ khi cả hai chúng tôi bận rộn chuẩn bị để thi chuyển cấp. Tôi khi ấy là một học sinh học khá, cũng trong tốp đầu của lớp và của đội tuyển. Còn anh học lực bình thường, cũng có thể nói là kém. Bạn bè tôi từng không ủng hộ chúng tôi đến với nhau vì tôi và anh như đôi đũa lệch. Tôi thì không nghĩ vậy, tôi tin anh sau này sẽ thành công vì anh ăn nói rất khéo và được lòng mọi người. Tôi và anh học cùng lớp, cùng đội tuyển. Tôi biết anh đã từng có tình cảm với một người trước đây đã từng là bạn thân của tôi. Chuyện tình cảm giữa chúng tôi nhanh chóng được bạn bè, và rồi thầy cô, phụ huynh cũng biết. Và rồi bố mẹ tôi cũng biết. Chúng tôi sẵn sàng công khai, vì cả anh và tôi đều chắc chắn sẽ gắn bó bên nhau. Chúng tôi không còn đơn thuần trẻ con, yêu là chia tay như những người khác. Dù rằng tôi nhận được nhiều ánh mắt soi mói từ phía bạn bè của cô bạn kia, tôi vẫn cho qua, vì tôi yêu anh, và vì họ cũng ganh ghét tôi và bạn thân tôi (bấy giờ) lâu rồi.
Thi chuyển cấp, tôi đã xác định trước rằng tôi sẽ chỉ đỗ được vào trường không chuyên vì môn tiếng Anh của tôi rất kém. Và với mọi người, thì anh cũng không thể đỗ được vào trường chuyên. Nào ngờ, anh lại đỗ thứ cao dù chỉ là lớp C-không phải lớp chuyên. Nhưng gia đình anh đã rất vui mừng và mẹ anh bắt đầu dành thiện cảm với tôi hơn. Còn tôi thì nhờ chạy chọt, tôi cũng đỗ cùng lớp với anh. Bố mẹ tôi bắt đầu ca thán, mắng nhiếc vì tôi đã không đỗ vào lớp họ mong muốn. Họ trách tôi vì yêu đường vớ vẩn mà bỏ lỡ học hành, còn sự thực không phải vậy. Anh giúp tôi chuyên tâm học hơn nhiều vì chúng tôi đã có lời hứa sẽ cùng thi đỗ một lớp.
Rồi mọi chuyện dần lắng xuống. Anh và tôi bây giờ học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn. Yêu anh được 1 năm thì giữa chúng tôi cãi vã nhiều và chúng tôi nói sẽ chia tay nhau. Những gì anh làm khi ấy, hoặc thậm chí anh không làm gì cũng khiến tôi cáu gắt vô cớ, chửi mắng anh rất nhiều. Tôi đã trả lại chiếc dây chuyền cho anh và anh bực mình đến mức ném nó xuống dòng nước chảy xiết. Anh nói với tôi thề rằng sẽ không bao giờ anh quay lại với tôi, anh hận tôi, vì tôi là hai con người, anh cảm thấy tôi sống quá giả tạo.
Lúc đó, tôi mới chợt nhận ra rằng, tôi là người hai nhân cách. Trước đây, chỉ là mơ hồ tôi nghĩ vậy, và tôi đã nói điều đó với anh, tôi là người đa nhân cách, liệu anh có chịu yêu tôi không? Anh đã nói anh chấp nhận. Nhưng khi sống trong hạnh phúc, dường như anh đã quên đi lời tôi nói khi ấy. Và rồi tôi đau khổ vô cùng khi biết rằng anh cảm thấy thời gian yêu tôi giống như ngục tù vì con người tôi. Những lúc phải đấu tranh với nhân cách của mình, tôi đã khóc rất nhiều đến kiệt sức vì tôi không thể tìm thấy lối thoát. Tôi muốn gặp bác sĩ tâm lí, nhưng tôi còn đang đi học, thì làm sao có thể có tiền. Tôi lên rất nhiều diễn đàn, nhưng hầu như chẳng ai giúp gì được cho tôi. Hai con người trong tôi hoàn toàn đối lập nhau, đôi lúc tôi không làm chủ được hành vi của mình, đã đánh anh vô cớ, đã mắng nhiếc anh và xong rồi thì khi tôi trở lại con người hiền lành, những gì tôi nhớ được là vô cùng mập mờ.
Giá như tôi có thể quên được anh nếu như hai đứa không học cùng một lớp, và không phải vì suy nghĩ ngây thơ của tôi khi ấy rằng, “cho” anh sẽ là giữ anh bên cạnh. Từ khi yêu nhau được hơn nửa năm, anh đôi khi đòi hỏi tôi, chơi những trò cá cược, muốn anh làm gì thì tôi phải cởi. Tôi vẫn nói sẽ cởi, nhưng rồi tìm mọi cách thoái thác. Cho đến khi anh đè tôi ra để cởi (tôi chỉ còn mặc nội y), thì tôi đã quay đi, trong lòng rất buồn. Có lẽ anh hiểu được điều đó, vì thế anh chỉ quan hệ ngoài với tôi vì anh không muốn tôi “mất” lúc này. Có lần, anh đã không kiềm chế được định làm “chuyện đó”, nhưng vì tôi sợ nên anh thôi. Tôi đồng ý nằm yên, đồng ý dâng hiến cho anh vì tôi muốn giữ anh bên cạnh mãi mãi, và vì tôi nghĩ tuổi anh, đòi hỏi cũng là chuyện bình thường. Tuy bây giờ tôi vẫn còn, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh hai đứa đã từng lên giường với nhau, thậm chí đã quan hệ ngoài với nhau, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình đã “mất”. Vì thế, tôi vẫn yêu anh và níu kéo anh rất nhiều.
Tôi biết chúng tôi chưa làm gì, vì thế tôi sẽ không thể có thai. Trước đó, tôi đã hỏi anh có thể chịu trách nhiệm không, anh nói là có, vì sau này anh sẽ cưới tôi và anh đã đặt tên cho con gái là N, còn con trai thì tôi đặt là T. Còn hiện tại, lâu lâu rồi tôi không thấy có kinh nên dọa anh tôi có thai rồi. Anh nói với tôi đừng trêu anh như vậy, anh sợ lắm, vì cả hai còn đi học. Rồi tôi hỏi anh thế còn trách nhiệm, anh quay phắt đi và nói: “Tôi chẳng làm gì phải chịu trách nhiệm với cô cả. Nếu cô có con cũng là con của thằng khác.” Điều đó làm tôi rất đau đớn và hụt hẫng. Sau này anh cũng rút lại câu nói ấy.
Bây giờ, anh không thèm nghe tôi nói. Tôi kéo áo anh, anh hất ra. Tôi gọi điện thì anh qua loa rồi cúp máy, tôi nhắn tin anh không trả lời (hoặc rất ít khi). Đã có lúc anh nhắn tin lại rất tình cảm. Sáng hôm sau anh vẫn cười với tôi, nhưng cũng chỉ được một ngày là anh lại đẩy tôi ra xa. Tôi biết anh không yêu ai khác, vì anh nói anh vẫn yêu tôi, nhưng anh không muốn anh bị tổn thương vì một nhân cách xấu xa của tôi. Một con người anh yêu vô cùng, còn một con người khác trong tôi thì anh lại căm hận và ghét bỏ vô cùng. Tôi nghe được lời nói không hay về anh mà bạn tôi nói. Nhưng cũng có người nói anh tốt từ lâu rồi. Tôi đã rất khó nghĩ, và tôi quyết định sẽ tin anh. Khi gia đình tôi có chuyện, anh không quan tâm. Khi tôi mệt, anh cũng bỏ đi. Lời hứa với tôi anh nói anh sẽ quên hết. Nhiều khi tôi muốn quan tâm và đến gần anh vô cùng, nhưng khi nghĩ lại những gì anh đã làm với tôi, tôi lại im lặng, nén nước mắt vào trong.
Tôi yêu anh vô cùng. Khi nghĩ về một thời gian dài nữa sẽ phải đấu tranh với chính mình, để tâm lí tôi có thể ổn định hơn. Tôi đã nghĩ về hai chữ “trách nhiệm” mà anh hứa. Anh bảo tôi rằng, đừng nhìn anh từ xa nữa. Khi tôi vay anh 5 nghìn để mua bút, anh nói không có. Anh biết tôi khóc trong nhà vệ sinh. Và khi tôi ra, anh đã để lên mặt bàn 5 nghìn. Anh đã thay đổi nhiều lắm. Anh vui cười, đú đởn với đám con gái. Dù rằng trước kia anh cấm tôi đủ điều. Thậm chí tôi đứng cạnh một thằng con trai cũng làm anh giận. Tôi cho qua vì tôi nghĩ chỉ vì anh quá yêu tôi và không muốn mất tôi. Anh đang làm những gì mà anh cấm tôi trước kia. Khi chia tay, tôi nói với anh muốn giữ bí mật, nhưng rồi chính anh đã công khai nói với tất cả mọi người. Kết quả học tập của anh không tốt, ánh mắt tất cả mọi người lại đổ dồn về tôi. Tôi cứ im lặng như một kẻ ngốc.
Tình cảm tôi luôn hướng về anh. Dù lí trí tôi biết có lẽ anh không thực sự tốt, và tôi cũng không muốn anh ghen tuông nhỏ nhặt quá nhiều đến vậy. Thậm chí tôi khó có thể kết bạn với ai vì anh luôn xem xét kĩ càng tôi trong mọi mối quan hệ.
Tôi đau đớn vô cùng. Hằng đêm tôi vẫn khóc. Mỗi khi nhìn anh thân thiết với ai đó, tôi như muốn trở thành con người ác kia. Nhưng cái hiền trong tôi đã cố kìm chặt nó lại, và tôi lại cúi gục mặt xuống, bật khóc, người run lên lạnh buốt.
Tôi tin anh còn yêu tôi. Nhưng khoảng cách bây giờ giữa chúng tôi quá xa. Và vì tôi là người đa nhân cách (điều này bạn thân tôi cũng nhận ra). Tôi không thể tâm sự với ai vì ba mẹ tôi khó có thể hiểu tôi, chị gái tôi thì quá trẻ con và chưa bao giờ vấp ngã dù trong chuyện học hành hay tình cảm, bạn bè thì vô tư, còn người bạn thân biết nghĩ thì lại đang yêu, và tôi không muốn cô ấy phải phiền não hay dành nhiều thời gian cho tôi mà vuột mất người yêu, vì người yêu cô ấy rất tốt. Bản thân tôi cũng không muốn nói cho ai biết tôi đã quan hệ (ngoài) với anh. Đã có lúc tôi định tự tử, nhưng nghĩ về gia đình, tôi lại thôi.
Bây giờ tôi phải làm gì khi tôi đang quá bế tắc? Dù sang năm khá quan trọng, tôi rất muốn học, nhưng tôi lại phân tâm. Và liệu anh có thực sự tốt?
(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search:thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh.
Người lớn vẫn cho rằng tuổi của tôi mà yêu thì chưa phải lẽ. Nhưng tôi đã yêu anh hoàn toàn nghiêm túc. Chúng tôi đến với nhau khi cuộc sống gia đình của cả hai đứa đều không hạnh phúc. Chúng tôi hứa hẹn sẽ yêu nhau, cưới nhau và lập gia đình vì cả hai đều cảm thông, hiểu rõ những nỗi đau của nhau. Anh là một người đàn ông tuy không mạnh mẽ, nhưng anh đủ vững vàng để tôi dựa vào. Anh hơn tôi gần 6 tháng tuổi, anh già dặn và cũng rất biết suy nghĩ. Anh đã từng yêu tôi rất thực lòng, và bây giờ thì chính tôi cũng không thể hiểu nổi cảm giác của anh nữa.
Tôi và anh yêu nhau từ khi cả hai chúng tôi bận rộn chuẩn bị để thi chuyển cấp. Tôi khi ấy là một học sinh học khá, cũng trong tốp đầu của lớp và của đội tuyển. Còn anh học lực bình thường, cũng có thể nói là kém. Bạn bè tôi từng không ủng hộ chúng tôi đến với nhau vì tôi và anh như đôi đũa lệch. Tôi thì không nghĩ vậy, tôi tin anh sau này sẽ thành công vì anh ăn nói rất khéo và được lòng mọi người. Tôi và anh học cùng lớp, cùng đội tuyển. Tôi biết anh đã từng có tình cảm với một người trước đây đã từng là bạn thân của tôi. Chuyện tình cảm giữa chúng tôi nhanh chóng được bạn bè, và rồi thầy cô, phụ huynh cũng biết. Và rồi bố mẹ tôi cũng biết. Chúng tôi sẵn sàng công khai, vì cả anh và tôi đều chắc chắn sẽ gắn bó bên nhau. Chúng tôi không còn đơn thuần trẻ con, yêu là chia tay như những người khác. Dù rằng tôi nhận được nhiều ánh mắt soi mói từ phía bạn bè của cô bạn kia, tôi vẫn cho qua, vì tôi yêu anh, và vì họ cũng ganh ghét tôi và bạn thân tôi (bấy giờ) lâu rồi.
Thi chuyển cấp, tôi đã xác định trước rằng tôi sẽ chỉ đỗ được vào trường không chuyên vì môn tiếng Anh của tôi rất kém. Và với mọi người, thì anh cũng không thể đỗ được vào trường chuyên. Nào ngờ, anh lại đỗ thứ cao dù chỉ là lớp C-không phải lớp chuyên. Nhưng gia đình anh đã rất vui mừng và mẹ anh bắt đầu dành thiện cảm với tôi hơn. Còn tôi thì nhờ chạy chọt, tôi cũng đỗ cùng lớp với anh. Bố mẹ tôi bắt đầu ca thán, mắng nhiếc vì tôi đã không đỗ vào lớp họ mong muốn. Họ trách tôi vì yêu đường vớ vẩn mà bỏ lỡ học hành, còn sự thực không phải vậy. Anh giúp tôi chuyên tâm học hơn nhiều vì chúng tôi đã có lời hứa sẽ cùng thi đỗ một lớp.
Rồi mọi chuyện dần lắng xuống. Anh và tôi bây giờ học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn. Yêu anh được 1 năm thì giữa chúng tôi cãi vã nhiều và chúng tôi nói sẽ chia tay nhau. Những gì anh làm khi ấy, hoặc thậm chí anh không làm gì cũng khiến tôi cáu gắt vô cớ, chửi mắng anh rất nhiều. Tôi đã trả lại chiếc dây chuyền cho anh và anh bực mình đến mức ném nó xuống dòng nước chảy xiết. Anh nói với tôi thề rằng sẽ không bao giờ anh quay lại với tôi, anh hận tôi, vì tôi là hai con người, anh cảm thấy tôi sống quá giả tạo.
Lúc đó, tôi mới chợt nhận ra rằng, tôi là người hai nhân cách. Trước đây, chỉ là mơ hồ tôi nghĩ vậy, và tôi đã nói điều đó với anh, tôi là người đa nhân cách, liệu anh có chịu yêu tôi không? Anh đã nói anh chấp nhận. Nhưng khi sống trong hạnh phúc, dường như anh đã quên đi lời tôi nói khi ấy. Và rồi tôi đau khổ vô cùng khi biết rằng anh cảm thấy thời gian yêu tôi giống như ngục tù vì con người tôi. Những lúc phải đấu tranh với nhân cách của mình, tôi đã khóc rất nhiều đến kiệt sức vì tôi không thể tìm thấy lối thoát. Tôi muốn gặp bác sĩ tâm lí, nhưng tôi còn đang đi học, thì làm sao có thể có tiền. Tôi lên rất nhiều diễn đàn, nhưng hầu như chẳng ai giúp gì được cho tôi. Hai con người trong tôi hoàn toàn đối lập nhau, đôi lúc tôi không làm chủ được hành vi của mình, đã đánh anh vô cớ, đã mắng nhiếc anh và xong rồi thì khi tôi trở lại con người hiền lành, những gì tôi nhớ được là vô cùng mập mờ.
Giá như tôi có thể quên được anh nếu như hai đứa không học cùng một lớp, và không phải vì suy nghĩ ngây thơ của tôi khi ấy rằng, “cho” anh sẽ là giữ anh bên cạnh. Từ khi yêu nhau được hơn nửa năm, anh đôi khi đòi hỏi tôi, chơi những trò cá cược, muốn anh làm gì thì tôi phải cởi. Tôi vẫn nói sẽ cởi, nhưng rồi tìm mọi cách thoái thác. Cho đến khi anh đè tôi ra để cởi (tôi chỉ còn mặc nội y), thì tôi đã quay đi, trong lòng rất buồn. Có lẽ anh hiểu được điều đó, vì thế anh chỉ quan hệ ngoài với tôi vì anh không muốn tôi “mất” lúc này. Có lần, anh đã không kiềm chế được định làm “chuyện đó”, nhưng vì tôi sợ nên anh thôi. Tôi đồng ý nằm yên, đồng ý dâng hiến cho anh vì tôi muốn giữ anh bên cạnh mãi mãi, và vì tôi nghĩ tuổi anh, đòi hỏi cũng là chuyện bình thường. Tuy bây giờ tôi vẫn còn, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh hai đứa đã từng lên giường với nhau, thậm chí đã quan hệ ngoài với nhau, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình đã “mất”. Vì thế, tôi vẫn yêu anh và níu kéo anh rất nhiều.
Tôi biết chúng tôi chưa làm gì, vì thế tôi sẽ không thể có thai. Trước đó, tôi đã hỏi anh có thể chịu trách nhiệm không, anh nói là có, vì sau này anh sẽ cưới tôi và anh đã đặt tên cho con gái là N, còn con trai thì tôi đặt là T. Còn hiện tại, lâu lâu rồi tôi không thấy có kinh nên dọa anh tôi có thai rồi. Anh nói với tôi đừng trêu anh như vậy, anh sợ lắm, vì cả hai còn đi học. Rồi tôi hỏi anh thế còn trách nhiệm, anh quay phắt đi và nói: “Tôi chẳng làm gì phải chịu trách nhiệm với cô cả. Nếu cô có con cũng là con của thằng khác.” Điều đó làm tôi rất đau đớn và hụt hẫng. Sau này anh cũng rút lại câu nói ấy.
Bây giờ, anh không thèm nghe tôi nói. Tôi kéo áo anh, anh hất ra. Tôi gọi điện thì anh qua loa rồi cúp máy, tôi nhắn tin anh không trả lời (hoặc rất ít khi). Đã có lúc anh nhắn tin lại rất tình cảm. Sáng hôm sau anh vẫn cười với tôi, nhưng cũng chỉ được một ngày là anh lại đẩy tôi ra xa. Tôi biết anh không yêu ai khác, vì anh nói anh vẫn yêu tôi, nhưng anh không muốn anh bị tổn thương vì một nhân cách xấu xa của tôi. Một con người anh yêu vô cùng, còn một con người khác trong tôi thì anh lại căm hận và ghét bỏ vô cùng. Tôi nghe được lời nói không hay về anh mà bạn tôi nói. Nhưng cũng có người nói anh tốt từ lâu rồi. Tôi đã rất khó nghĩ, và tôi quyết định sẽ tin anh. Khi gia đình tôi có chuyện, anh không quan tâm. Khi tôi mệt, anh cũng bỏ đi. Lời hứa với tôi anh nói anh sẽ quên hết. Nhiều khi tôi muốn quan tâm và đến gần anh vô cùng, nhưng khi nghĩ lại những gì anh đã làm với tôi, tôi lại im lặng, nén nước mắt vào trong.
Tôi yêu anh vô cùng. Khi nghĩ về một thời gian dài nữa sẽ phải đấu tranh với chính mình, để tâm lí tôi có thể ổn định hơn. Tôi đã nghĩ về hai chữ “trách nhiệm” mà anh hứa. Anh bảo tôi rằng, đừng nhìn anh từ xa nữa. Khi tôi vay anh 5 nghìn để mua bút, anh nói không có. Anh biết tôi khóc trong nhà vệ sinh. Và khi tôi ra, anh đã để lên mặt bàn 5 nghìn. Anh đã thay đổi nhiều lắm. Anh vui cười, đú đởn với đám con gái. Dù rằng trước kia anh cấm tôi đủ điều. Thậm chí tôi đứng cạnh một thằng con trai cũng làm anh giận. Tôi cho qua vì tôi nghĩ chỉ vì anh quá yêu tôi và không muốn mất tôi. Anh đang làm những gì mà anh cấm tôi trước kia. Khi chia tay, tôi nói với anh muốn giữ bí mật, nhưng rồi chính anh đã công khai nói với tất cả mọi người. Kết quả học tập của anh không tốt, ánh mắt tất cả mọi người lại đổ dồn về tôi. Tôi cứ im lặng như một kẻ ngốc.
Tình cảm tôi luôn hướng về anh. Dù lí trí tôi biết có lẽ anh không thực sự tốt, và tôi cũng không muốn anh ghen tuông nhỏ nhặt quá nhiều đến vậy. Thậm chí tôi khó có thể kết bạn với ai vì anh luôn xem xét kĩ càng tôi trong mọi mối quan hệ.
Tôi đau đớn vô cùng. Hằng đêm tôi vẫn khóc. Mỗi khi nhìn anh thân thiết với ai đó, tôi như muốn trở thành con người ác kia. Nhưng cái hiền trong tôi đã cố kìm chặt nó lại, và tôi lại cúi gục mặt xuống, bật khóc, người run lên lạnh buốt.
Tôi tin anh còn yêu tôi. Nhưng khoảng cách bây giờ giữa chúng tôi quá xa. Và vì tôi là người đa nhân cách (điều này bạn thân tôi cũng nhận ra). Tôi không thể tâm sự với ai vì ba mẹ tôi khó có thể hiểu tôi, chị gái tôi thì quá trẻ con và chưa bao giờ vấp ngã dù trong chuyện học hành hay tình cảm, bạn bè thì vô tư, còn người bạn thân biết nghĩ thì lại đang yêu, và tôi không muốn cô ấy phải phiền não hay dành nhiều thời gian cho tôi mà vuột mất người yêu, vì người yêu cô ấy rất tốt. Bản thân tôi cũng không muốn nói cho ai biết tôi đã quan hệ (ngoài) với anh. Đã có lúc tôi định tự tử, nhưng nghĩ về gia đình, tôi lại thôi.
Bây giờ tôi phải làm gì khi tôi đang quá bế tắc? Dù sang năm khá quan trọng, tôi rất muốn học, nhưng tôi lại phân tâm. Và liệu anh có thực sự tốt?
(Theo blog Những bức thư tình)
bai viet kha ti mi nhung neu ban muon trach ban trai minh tay coi thi hay coi lai minh vi ban la nguoi co loi anh ay la mot nguoi tot nhung ban dunbg lam chuyen gi dai gioc minh nghi neu ban cung la mot nguoi tot nhung ban con qua nho de doi dien voi cuot song nay ban biet ko cuot song nay con rat nhieu nhung trong gai ban chi moi gap mot phan nho kho khan cua cuoi doi thoi nhung minh van monh ban hay song cho that tot minh la mot nguoi rat thich doc ve nhung la thu tinh vi uoc mo cua minh la mot nha tam ly chuyen tu van ve chuyen tinh yeu bye chuc ban that nhieu may mang
Trả lờiXóa