Con người vốn dĩ tham lam lắm phải không anh? Anh, em và tất cả những người đang yêu đều tham lam... Nhưng đối với em, nếu được một đều ước em ước sao mình là một nửa mà anh đang tìm kiếm, để em không đau như lúc này, cảm giác nghẹn ngào, khó thở như có cái gì đó đè nặng trái tim em.
Em yêu anh từ lúc nào em không hề biết, chỉ biết rằng khi em nhận ra được tình cảm của mình thì em đã không còn kịp dừng lại, dừng lại mà suy nghĩ em đang đi vào một con đường không có lối thoát... nhưng tình yêu mà anh em không thể là người chọn lựa được, yêu là không biết lý do, yêu là chấp nhận tất cả dù tình yêu có làm em không còn là em nữa. Đôi khi em vẫn có ước mơ, em muốn mình xóa khỏi tâm trí hình bóng của anh để em lại có thể là em sống vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng em không làm được hay nói đúng hơn là em không muốn, em không muốn mình quên anh vì đối với em anh là cả cuộc đời.
Em có vội vàng quá không khi em còn quá trẻ để khẳng định mình chỉ yêu anh, cần anh và muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời. Nhưng em có thể đủ can đảm để nói với anh rằng trái tim em đã đủ lớn để yêu và chấp nhận quên anh. Em có nghe đâu đó câu nói "Bạn hãy bớt đặt gánh nặng yêu thương lên ai đó, thì bạn sẽ hết khổ". Liệu em có làm được không anh?
Phải quên thôi đúng không anh? Em phải quên dù đau, dù khó khăn thế nào cũng phải quên, em không thể tìm thấy hạnh phúc nơi anh, người chưa bao giờ yêu em. Em mãi mãi chỉ là cái bóng đi bên cuộc đời anh, một cái bóng không hơn không kém. Em đã từng hy vọng và đặt rất nhiều niềm tin vào tình yêu mà em dành cho anh, em tin rồi đến một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu em vì đối với anh em đã rất chân thành, nhưng bây giờ em đã hiểu tình yêu không chỉ cần sự chân thành thôi là có thể giữ được. Em chấp nhận thất bại khi muốn kéo anh về phía em, muốn anh chỉ yêu em. Từ lúc yêu anh em cứ ngỡ rằng mình chỉ cần ngoan hiền, biết lắng nghe, biết thông cảm thôi là đủ, nhưng con người vốn dĩ tham lam mà anh, em dù có giỏi giang, biết quan tâm, biết chia sẻ cùng anh nhưng em không phải là cô gái xinh đẹp... Em ước gì mình có thể biến thành một cô gái thật xinh đẹp để giữ chân anh nhưng đó chỉ là ước mơ của riêng em mà thôi.
Anh từng nói với em anh cũng có trái tim, vì câu nói này mà em đã yêu, đã hy vọng, nhưng giờ em nhận ra được rằng anh cũng như em, cũng có trái tim, nhưng trái tim anh không thuộc về em, trái tim anh thuộc về người đã làm anh đau khổ, cũng như em người làm em đau khổ là anh, nhưng em chưa một lần quên được anh. Em sợ phải đối diện với những gì đã qua, sợ đi trên những con đường đã cùng anh đi qua, những nơi hai đứa đã từng đến, sợ một mình đối diện với những kỉ niệm về anh, sợ phải khóc một mình, sợ phải một lần nữa níu kéo anh và lại phải mất anh. Em sợ lắm anh có biết không?
Anh! Có bao giờ dù một lần anh suy nghĩ mà hiểu được cho tâm trạng của em lúc này không anh? Em đau lắm nhưng phải nở trên môi nụ cười, em gượng gạo bước đi từng bước một, em đang cố gắng để chứng minh điều gì đó em cũng không rõ, em chỉ biết rằng em đã hứa với anh và em đã tự hứa với bản thân là không khóc trước mặt anh nữa, em chỉ được phép khóc một mình, chỉ một mình em mà thôi. Em không muốn anh tiếp tục thương hại em, không muốn anh tiếp tục xem em là đứa con gái yếu đuối, em muốn mình giữ lại một chút lòng kiêu hãnh và tự trọng của một người con gái, dù sâu thẳm trong lòng em vẫn còn rất yêu anh.
Không biết đến bao giờ em mới thật sự quên anh, em hận bản thân em đã yêu anh quá nhiều mà không biết dừng lại, không biết rằng trái tim anh chưa bao giờ có em. Em đau lắm, cảm giác mất mát một thứ gì đó rất quan trọng đối với em, biết kết thúc là điều không trách khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến không còn được gặp anh, không được anh quan tâm thì nước mắt em cứ thi nhau rơi xuống em không kìm lại được. Đơn phương là bằng chết, em đã chọn cho mình một cái chết rất đau, có những nỗi đau không nói được thành lời. Em biết quyết định buông tay anh ra là em phải tự mình bước đi, không còn anh bên cạnh nữa rồi, đã nhiều lần tự nhủ với lòng mình phải chấp nhận sự thật nhưng em vẫn mong tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc em vẫn còn có anh.
Em ước gì mình có thể hận anh, có thể ghét anh vì như vậy biết đâu em sẽ có thể quên được anh một cách nhanh nhất. Nhưng em không làm được, anh là người em yêu và mãi mãi là vậy, em không thể vì bất cứ lý do gì mà hận anh. Tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó và em chấp nhận, em chấp nhận yêu anh chấp nhận đau khổ vì anh.
Em chấp nhận yêu anh, và chấp nhận mất anh vì khi thật sự yêu một ai đó điều cao thượng nhất là ta sẽ làm tất cả để người đó hạnh phúc chứ không phải giành giật để người đó thuộc sở hữu của ta. Em không phải là người cao thượng vì nếu là người cao thượng đáng lẽ em đã phải buông anh ra từ rất lâu rồi, không làm anh phải khó xử làm anh bận lòng vì em.
Giờ khi em nhận ra sự thật vẫn chưa muộn phải không anh? Anh hãy bước đi nếu thật sự anh muốn, em sẽ không níu kéo sẽ không giữ anh lại cho riêng em nữa, dù biết em sẽ khóc nhiều lắm, nhưng em phải làm thôi vì em không thể thay đổi được, em không thể ép anh yêu em, em đã thất bại, thất bại nặng nề trong tình yêu rồi anh.
Em nghĩ mà ngưỡng mộ người con gái đã từng làm anh yêu, và cũng không hiểu sao cô ấy không giữ anh cho riêng mình. Em muốn mình có thể bên cạnh quan tâm lo lắng cho anh suốt đời nhưng giờ em chỉ có thể làm việc đó trên danh nghĩa một người bạn, nhưng bạn bè thì cũng phải có giới hạn phải không anh? Em phải giữ cái giới hạn đó đúng không anh.?
Anh ơi! Em vẫn yêu anh không bao giờ quên anh được, những gì đã qua em sẽ xem như là kỉ niệm, một kí ức tốt đẹp nhất về anh, người em đã yêu bằng cả trái tim nhưng thật cay đắng phũ phàng là em phải xa anh. Từ bỏ không có nghĩa là lãng quên, em chấp nhận từ bỏ anh, nhưng em không bao giờ quên anh.
Chúc anh hạnh phúc!
(Theo blog Những bức thư tình)Em yêu anh từ lúc nào em không hề biết, chỉ biết rằng khi em nhận ra được tình cảm của mình thì em đã không còn kịp dừng lại, dừng lại mà suy nghĩ em đang đi vào một con đường không có lối thoát... nhưng tình yêu mà anh em không thể là người chọn lựa được, yêu là không biết lý do, yêu là chấp nhận tất cả dù tình yêu có làm em không còn là em nữa. Đôi khi em vẫn có ước mơ, em muốn mình xóa khỏi tâm trí hình bóng của anh để em lại có thể là em sống vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng em không làm được hay nói đúng hơn là em không muốn, em không muốn mình quên anh vì đối với em anh là cả cuộc đời.
Em có vội vàng quá không khi em còn quá trẻ để khẳng định mình chỉ yêu anh, cần anh và muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời. Nhưng em có thể đủ can đảm để nói với anh rằng trái tim em đã đủ lớn để yêu và chấp nhận quên anh. Em có nghe đâu đó câu nói "Bạn hãy bớt đặt gánh nặng yêu thương lên ai đó, thì bạn sẽ hết khổ". Liệu em có làm được không anh?
Phải quên thôi đúng không anh? Em phải quên dù đau, dù khó khăn thế nào cũng phải quên, em không thể tìm thấy hạnh phúc nơi anh, người chưa bao giờ yêu em. Em mãi mãi chỉ là cái bóng đi bên cuộc đời anh, một cái bóng không hơn không kém. Em đã từng hy vọng và đặt rất nhiều niềm tin vào tình yêu mà em dành cho anh, em tin rồi đến một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu em vì đối với anh em đã rất chân thành, nhưng bây giờ em đã hiểu tình yêu không chỉ cần sự chân thành thôi là có thể giữ được. Em chấp nhận thất bại khi muốn kéo anh về phía em, muốn anh chỉ yêu em. Từ lúc yêu anh em cứ ngỡ rằng mình chỉ cần ngoan hiền, biết lắng nghe, biết thông cảm thôi là đủ, nhưng con người vốn dĩ tham lam mà anh, em dù có giỏi giang, biết quan tâm, biết chia sẻ cùng anh nhưng em không phải là cô gái xinh đẹp... Em ước gì mình có thể biến thành một cô gái thật xinh đẹp để giữ chân anh nhưng đó chỉ là ước mơ của riêng em mà thôi.
Anh từng nói với em anh cũng có trái tim, vì câu nói này mà em đã yêu, đã hy vọng, nhưng giờ em nhận ra được rằng anh cũng như em, cũng có trái tim, nhưng trái tim anh không thuộc về em, trái tim anh thuộc về người đã làm anh đau khổ, cũng như em người làm em đau khổ là anh, nhưng em chưa một lần quên được anh. Em sợ phải đối diện với những gì đã qua, sợ đi trên những con đường đã cùng anh đi qua, những nơi hai đứa đã từng đến, sợ một mình đối diện với những kỉ niệm về anh, sợ phải khóc một mình, sợ phải một lần nữa níu kéo anh và lại phải mất anh. Em sợ lắm anh có biết không?
Anh! Có bao giờ dù một lần anh suy nghĩ mà hiểu được cho tâm trạng của em lúc này không anh? Em đau lắm nhưng phải nở trên môi nụ cười, em gượng gạo bước đi từng bước một, em đang cố gắng để chứng minh điều gì đó em cũng không rõ, em chỉ biết rằng em đã hứa với anh và em đã tự hứa với bản thân là không khóc trước mặt anh nữa, em chỉ được phép khóc một mình, chỉ một mình em mà thôi. Em không muốn anh tiếp tục thương hại em, không muốn anh tiếp tục xem em là đứa con gái yếu đuối, em muốn mình giữ lại một chút lòng kiêu hãnh và tự trọng của một người con gái, dù sâu thẳm trong lòng em vẫn còn rất yêu anh.
Không biết đến bao giờ em mới thật sự quên anh, em hận bản thân em đã yêu anh quá nhiều mà không biết dừng lại, không biết rằng trái tim anh chưa bao giờ có em. Em đau lắm, cảm giác mất mát một thứ gì đó rất quan trọng đối với em, biết kết thúc là điều không trách khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến không còn được gặp anh, không được anh quan tâm thì nước mắt em cứ thi nhau rơi xuống em không kìm lại được. Đơn phương là bằng chết, em đã chọn cho mình một cái chết rất đau, có những nỗi đau không nói được thành lời. Em biết quyết định buông tay anh ra là em phải tự mình bước đi, không còn anh bên cạnh nữa rồi, đã nhiều lần tự nhủ với lòng mình phải chấp nhận sự thật nhưng em vẫn mong tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc em vẫn còn có anh.
Em ước gì mình có thể hận anh, có thể ghét anh vì như vậy biết đâu em sẽ có thể quên được anh một cách nhanh nhất. Nhưng em không làm được, anh là người em yêu và mãi mãi là vậy, em không thể vì bất cứ lý do gì mà hận anh. Tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó và em chấp nhận, em chấp nhận yêu anh chấp nhận đau khổ vì anh.
Em chấp nhận yêu anh, và chấp nhận mất anh vì khi thật sự yêu một ai đó điều cao thượng nhất là ta sẽ làm tất cả để người đó hạnh phúc chứ không phải giành giật để người đó thuộc sở hữu của ta. Em không phải là người cao thượng vì nếu là người cao thượng đáng lẽ em đã phải buông anh ra từ rất lâu rồi, không làm anh phải khó xử làm anh bận lòng vì em.
Giờ khi em nhận ra sự thật vẫn chưa muộn phải không anh? Anh hãy bước đi nếu thật sự anh muốn, em sẽ không níu kéo sẽ không giữ anh lại cho riêng em nữa, dù biết em sẽ khóc nhiều lắm, nhưng em phải làm thôi vì em không thể thay đổi được, em không thể ép anh yêu em, em đã thất bại, thất bại nặng nề trong tình yêu rồi anh.
Em nghĩ mà ngưỡng mộ người con gái đã từng làm anh yêu, và cũng không hiểu sao cô ấy không giữ anh cho riêng mình. Em muốn mình có thể bên cạnh quan tâm lo lắng cho anh suốt đời nhưng giờ em chỉ có thể làm việc đó trên danh nghĩa một người bạn, nhưng bạn bè thì cũng phải có giới hạn phải không anh? Em phải giữ cái giới hạn đó đúng không anh.?
Anh ơi! Em vẫn yêu anh không bao giờ quên anh được, những gì đã qua em sẽ xem như là kỉ niệm, một kí ức tốt đẹp nhất về anh, người em đã yêu bằng cả trái tim nhưng thật cay đắng phũ phàng là em phải xa anh. Từ bỏ không có nghĩa là lãng quên, em chấp nhận từ bỏ anh, nhưng em không bao giờ quên anh.
Chúc anh hạnh phúc!
Tags Search: thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu,Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....