Đã mấy ngày rồi cái tên đó đã ra đi mãi mãi… đã thật sự muốn xa em… đã thật sự muốn tìm 1 chân trời mới – nơi mà em biết sẽ không có em ở đó. Anh ra đi khi chúng mình còn bao nhiêu chuyện chưa làm, khi mà trái tim em đang biết hối hận. Em đau lắm anh biết không? Em thật đúng là con ngốc phải không anh? Sao trước đây yêu nhau em lại không gìn giữ nó, tôn trọng nó để rồi em phải đau khổ, khóc lóc thế này… Sao tình yêu dễ đến rồi dễ đi như thế này hả anh? Sao em lại có thế mất anh được chứ.
Anh ơi, em biết rồi, lỗi cũng do em, do em đã không níu kéo lúc anh ra đi, do em đã sai lầm quá nhiều, nếu như lúc đó anh biết nhẫn nhịn, chỉ 1 chút thôi, 1 chút thôi thì làm gì có ngày hôm nay hả anh. Em ghét con số 8 vì nó không đem lại may mắn, nó đã hại em. Sao nó lại lấy đi tình yêu anh dành cho em 8 tháng nay… 88 nó cũng là năm sinh của em và anh. Nó cũng là số không may mắn của tất cả mọi người, là số chết phải vậy không anh? Nhưng giờ chỉ riêng mình em thôi, nó đã làm em rất đau khổ và tưởng chừng như trái tim em cũng đã chết, đã tan nát khi anh ra đi…
Ngồi trong căn phòng này, trước đây khi em và anh vẫn còn ở bên nhau nó thật ấm cúng, vui vẻ và hạnh phúc mà sao giờ đây căn phòng đã trở nên trống trải, lạnh lẽo… để bao đêm em cứ luôn nhớ về anh, nhưng em càng cố quên thì những kí ức đó lại cứ hiện về trước mắt em. Anh có biết anh nhẫn tâm với em lắm không?
Anh hãy mở rộng trái tim mình để có thể bao dung em 1 lần nữa… (Ảnh minh họa)
Anh nói là anh yêu mèo con nhiều lắm cơ mà, sao giờ anh lại rời xa em khi tình yêu chưa trọn vẹn? Sao vậy hả anh? Nước mắt em thấm đẫm khi em viết cho anh những dòng thư như thế này… Tại sao anh lại không cho em 1 cơ hội để em có thể bù đắp những ngày tháng em đã làm cho anh ức chế vì con người em, vì bản tính của em. Em đã cố gắng tập dần quen với bản tính của anh và em nghĩ chỉ có như thế mới làm tình yêu chúng ta bền vững nhưng đâu ngờ… rồi đến lúc anh cũng nói chia tay với em vì giữa 2 chúng ta 2 lối suy nghĩ và bản tính khác nhau. Anh ơi, dù chỉ 1 lần thôi em có thể hi sinh 10 năm hay 20 năm tuổi thọ để có thể anh về với em, để cho em sửa chữa lỗi lầm của em gây ra…
Sống trong nỗi buồn, chờ đợi và hi vọng rồi em biết sẽ không có kết quả gì nhưng sao em lại còn đặt 1 chút gì đó hi vọng vào anh. Em chỉ cần 1 chút thôi, 1 chút cũng làm em ấm lòng. Không có anh bên cạnh em không làm được gì cho bản thân, cứ bỏ mặc nó ngày qua ngày, có phải em quá yếu ớt hay do trái tim em quá yêu anh?
X ơi! Anh hãy mở rộng trái tim mình để có thể bao dung em 1 lần nữa được không anh? Bao dung 1 đứa con gái trước đây chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, chỉ biết kiếm tiền mà không quan tâm anh như thế nào. Em biết anh vẫn còn yêu em, nhưng anh phải chịu đựng ra đi vì ta không thể sống chung với nhau được nữa. Nhưng giờ em vẫn muốn níu kéo, em không thể buông xuôi tay anh ra được… Hãy quay về với em anh nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....