
Ngày em xách va ly ra đi, anh đã muốn níu lại nhưng anh không đủ can đảm, chỉ biết khóc thầm nhìn em ra đi. Có phải anh quá hèn không em? Giờ đây em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Nỗi nhớ này dày vò anh từng đêm, anh không thể ngủ được vì cứ nằm anh lại nhớ em. Nhớ vòng tay em đã ôm anh từng đêm. Những kỷ niệm cứ tràn về trong tâm trí anh. Nhớ lại những kỷ niệm của đôi mình. Vậy mà cũng đã 8 năm đã trôi qua. 8 năm yêu nhau không phải là ngắn đúng không? Chính tình yêu của em đã làm anh thay đổi. Em biết anh là người lạnh lùng, vô cảm. Mọi người nói anh là anh không hề biết khóc nhưng giờ đây anh đã khóc, khóc cho số phận mình, khóc vì anh đã sai, mang lại cho em những đau khổ. Anh biết em là một người con gái tốt, vì anh em đã từ bỏ tất cả công danh sự nghiệp để đi bên anh như hình của anh. Có phải vì vậy nên anh không tôn trọng em không?
Hãy tha thứ cho gia đình anh, vì họ cũng chỉ lo cho anh mà thôi. Anh đã nói từ bỏ gia đình mình nhưng không phải vì em, vì anh không muốn gia đình suy nghĩ về bệnh tật của anh. Nhưng em ơi làm sao anh có thể từ bỏ được dòng máu đang chảy trong con người anh đây. Giờ đây anh không biết làm gì cả, anh chỉ biết khóc thật nhiều anh biết như vậy là yếu đuối nhưng như thế anh sẽ nhẹ lòng hơn. Từng đêm cơn đau cứ dày vò anh, anh chỉ biết nắm thật chặt sợi dây và nhớ kỷ niệm rồi anh lại cười. Em hãy yên tâm học hành nha em, anh sẽ cố gắng chờ ngày em ra trường rồi ra đi mãi mãi. Còn bây giờ đến lúc anh trả tự do cho em rôi!
Anh muốn viết thật nhiều, nhưng anh không thể gượng nổi nữa. Anh xin lỗi thật nhiều. Hãy quen anh nhé. Chúc em hạnh phúc!
Chồng khờ của em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....