Tiến là một người đàn ông hiền lành và thật thà. Anh không phải là một người lịch lãm, bảnh bao, khéo ăn nói nhưng lại là một người yêu thương vợ con chân thành. Loan lấy anh cũng không hẳn vì tình yêu mà đơn giản chỉ vì hai bên cảm thấy phù hợp.
Về sống cùng nhau, Tiến luôn làm tốt vai trò của một người chồng. Duy chỉ có điều, bởi bản tính khô khan, vụng về nên Tiến rất hiếm khi thể hiện được điều gì đó lãng mạn với vợ. Đôi lúc anh muốn làm một điều gì bất ngờ tặng vợ nhưng vì ngại nên lại thôi. Kỉ niệm một năm ngày cưới, anh cũng đã mua hoa hồng và định bụng trải khắp phòng, nhưng nghĩ tới cảnh vợ tròn xoe mắt nhìn anh vì ngạc nhiên anh lại cứ thấy kì kì, vì nó không giống với anh bình thường.
Cuộc sống vợ chồng vì thế mà diễn ra không một biến động, cũng không một chút gì đáng nhớ. Với Tiến, anh thấy đó thực sự là một cuộc hôn nhân tuyệt vời, chẳng có gì phải phiền nghĩ. Nhưng với Loan, có một cái gì đó còn chông chênh và thiếu hụt…
Thế rồi cái khoảng trống mà Loan cho rằng "thiếu thiếu" đó dường như được lấp đầy, được thỏa mãn khi người đàn ông đó xuất hiện. Minh đẹp trai, ăn nói giỏi và rất phong độ. Loan như bị hút hồn vào mỗi câu chuyện anh ta kể, ánh mắt mà anh ta nhìn cô như thể "em là người phụ nữ duy nhất trên đời". Đêm nào Loan cũng thổn thức, hồi hộp và rạo rực như con gái lần đầu biết yêu.
Về nhà, Loan chỉ thấy một người chồng cục mịch, ăn nói vô duyên chẳng được lời nào nghe lọt lỗ tai, trong khi người đàn ông "mộng tưởng" của Loan hóm hỉnh, vui tính và biết nói những lời làm người ta hạnh phúc. Điều gì đến đã phải đến…
Gần hai tháng trời ngất ngây trong men say của mối tình vụng trộm, Loan thay đổi hẳn thái độ với chồng với con. Từ chỗ nói năng nhẹ nhàng chuyển sang ăn nói nhát gừng, có việc gì cần lắm phải nói với chồng thì mới nói, còn không cả ngày im thin thít. Đêm nằm bên nhau, Tiến đưa tay ôm vợ Loan cũng gạt ra "Em đi làm cả ngày, em mệt, để em ngủ".
Con cái Loan cũng để mặc. Có lần mải đi cà phê cùng Minh sau khi tan sở nên Loan đến đón con muộn, may mà cô giáo ở gần nhà đưa về giúp, có lần mải trang điểm để chiều "hò hẹn" với Minh mà Loan chỉ nấu cho con bát mì tôm. Con bé gầy xọp đi trông thấy. Nhưng Loan chẳng bận tâm, trong mắt cô giờ này chỉ có một điều buộc cô chú ý, đó là Minh.
Và Tiến biết. Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng trong căn phòng riêng không có tiếng chửi bới cãi cọ, không có tiếng mạt sát và cũng không hề có tiếng khóc ăn năn. Loan thản nhiên thừa nhận, cô nói rằng cô chẳng thấy có chút cảm giác gì bên một người chồng khô khan và quê mùa như Tiến. Anh ngồi lặng đi nghe vợ nói. Tiến nhường quyền quyết định cuộc hôn nhân này cho Loan:
-"Anh có lỗi khi đã để em cảm thấy không hạnh phúc khi bên anh. Và việc em đến với người đàn ông đó với anh là điều khó chấp nhận. Nhưng còn khó chấp nhận hơn nếu anh để con phải khổ. Dừng lại đi em, hãy coi như chưa từng có chuyện gì".
Nhưng Loan từ chối lòng tốt của chồng với một lí do đơn giản "em không thể tiếp tục sống bên người đàn ông mà em không yêu. Mình ly dị đi". Hai tháng sau, Loan và Tiến thành người độc thân. Tiến nuôi con, Loan không phản đối về điều đó. Giờ thì cô đã có thể sống hết mình cho tình yêu mà chẳng vướng bận điều gì.
Loan thỏa mãn trong niềm hạnh phúc được sống bên người đàn ông "như mơ ước". Nhưng có cái hạnh phúc nào trọn vẹn khi người ta đang tâm có được nó bằng việc gây bất hạnh cho người khác. Ngày Minh đưa thiếp cưới của mình cho Loan, cô gào khóc thảm thiết, cô không tin được chỉ mới hôm qua thôi, anh ta còn ngủ với cô mà hôm nay lại "hồn nhiên" đưa cho cô tờ thiếp cưới. Bao nhiêu lần anh ta nói rằng sẽ cưới cô, sẽ xây một thiên đường cho hai đứa chỉ là lời nói gió bay. Cô cào xé, chửi mắng anh ta thậm tệ.
Nhưng anh ta chỉ từ tốn:
-"Em nghĩ xem, làm sao anh dám lấy một người đã từng bỏ chồng, bỏ con để chạy theo một thằng đàn ông khác. Anh thấy chồng em là người tốt, tốt vậy mà em còn bỏ, huống hồ sau này lấy anh, có lẽ em cũng sẽ lại cắm sừng lên đầu anh thôi. Anh chả dại."
Trong cơn điên cuồng Loan định bụng sẽ gặp vợ chưa cưới của Minh nói thẳng cho cô ta biết. Nhưng rồi cô lại thôi. Cô đã làm quá nhiều người đau khổ vì cuộc tình này, giờ cô không muốn làm một người khác tuyệt vọng. Loan đắng cay, tủi hờn sống cô quạnh trong căn nhà trọ mà cô thuê để làm "thiên đường" cho Minh và cô.
Chiều nay, đi ngang qua căn nhà của Tiến. Cố kiễng đôi chân để nhìn qua hàng rào, Loan thấy con gái đang chơi giữa sân. Cô toan cất tiếng gọi lớn thì một người phụ nữ khác bước ra. Cô ấy dắt bé vào nhà. Từ cửa, Tiến chạy ra ôm lấy hai người. Nhìn họ hạnh phúc biết bao. Loan hiểu, Tiến đã lại xây được cho mình một tổ ấm hạnh phúc. Không như Loan lúc này, cô độc vì cô đã tự mình bước ra khỏi tổ ấm đó.
Về sống cùng nhau, Tiến luôn làm tốt vai trò của một người chồng. Duy chỉ có điều, bởi bản tính khô khan, vụng về nên Tiến rất hiếm khi thể hiện được điều gì đó lãng mạn với vợ. Đôi lúc anh muốn làm một điều gì bất ngờ tặng vợ nhưng vì ngại nên lại thôi. Kỉ niệm một năm ngày cưới, anh cũng đã mua hoa hồng và định bụng trải khắp phòng, nhưng nghĩ tới cảnh vợ tròn xoe mắt nhìn anh vì ngạc nhiên anh lại cứ thấy kì kì, vì nó không giống với anh bình thường.
Cuộc sống vợ chồng vì thế mà diễn ra không một biến động, cũng không một chút gì đáng nhớ. Với Tiến, anh thấy đó thực sự là một cuộc hôn nhân tuyệt vời, chẳng có gì phải phiền nghĩ. Nhưng với Loan, có một cái gì đó còn chông chênh và thiếu hụt…
Thế rồi cái khoảng trống mà Loan cho rằng "thiếu thiếu" đó dường như được lấp đầy, được thỏa mãn khi người đàn ông đó xuất hiện. Minh đẹp trai, ăn nói giỏi và rất phong độ. Loan như bị hút hồn vào mỗi câu chuyện anh ta kể, ánh mắt mà anh ta nhìn cô như thể "em là người phụ nữ duy nhất trên đời". Đêm nào Loan cũng thổn thức, hồi hộp và rạo rực như con gái lần đầu biết yêu.
Về nhà, Loan chỉ thấy một người chồng cục mịch, ăn nói vô duyên chẳng được lời nào nghe lọt lỗ tai, trong khi người đàn ông "mộng tưởng" của Loan hóm hỉnh, vui tính và biết nói những lời làm người ta hạnh phúc. Điều gì đến đã phải đến…
Gần hai tháng trời ngất ngây trong men say của mối tình vụng trộm, Loan thay đổi hẳn thái độ với chồng với con. Từ chỗ nói năng nhẹ nhàng chuyển sang ăn nói nhát gừng, có việc gì cần lắm phải nói với chồng thì mới nói, còn không cả ngày im thin thít. Đêm nằm bên nhau, Tiến đưa tay ôm vợ Loan cũng gạt ra "Em đi làm cả ngày, em mệt, để em ngủ".
Con cái Loan cũng để mặc. Có lần mải đi cà phê cùng Minh sau khi tan sở nên Loan đến đón con muộn, may mà cô giáo ở gần nhà đưa về giúp, có lần mải trang điểm để chiều "hò hẹn" với Minh mà Loan chỉ nấu cho con bát mì tôm. Con bé gầy xọp đi trông thấy. Nhưng Loan chẳng bận tâm, trong mắt cô giờ này chỉ có một điều buộc cô chú ý, đó là Minh.
Và Tiến biết. Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng trong căn phòng riêng không có tiếng chửi bới cãi cọ, không có tiếng mạt sát và cũng không hề có tiếng khóc ăn năn. Loan thản nhiên thừa nhận, cô nói rằng cô chẳng thấy có chút cảm giác gì bên một người chồng khô khan và quê mùa như Tiến. Anh ngồi lặng đi nghe vợ nói. Tiến nhường quyền quyết định cuộc hôn nhân này cho Loan:
-"Anh có lỗi khi đã để em cảm thấy không hạnh phúc khi bên anh. Và việc em đến với người đàn ông đó với anh là điều khó chấp nhận. Nhưng còn khó chấp nhận hơn nếu anh để con phải khổ. Dừng lại đi em, hãy coi như chưa từng có chuyện gì".
Nhưng Loan từ chối lòng tốt của chồng với một lí do đơn giản "em không thể tiếp tục sống bên người đàn ông mà em không yêu. Mình ly dị đi". Hai tháng sau, Loan và Tiến thành người độc thân. Tiến nuôi con, Loan không phản đối về điều đó. Giờ thì cô đã có thể sống hết mình cho tình yêu mà chẳng vướng bận điều gì.
Loan thỏa mãn trong niềm hạnh phúc được sống bên người đàn ông "như mơ ước". Nhưng có cái hạnh phúc nào trọn vẹn khi người ta đang tâm có được nó bằng việc gây bất hạnh cho người khác. Ngày Minh đưa thiếp cưới của mình cho Loan, cô gào khóc thảm thiết, cô không tin được chỉ mới hôm qua thôi, anh ta còn ngủ với cô mà hôm nay lại "hồn nhiên" đưa cho cô tờ thiếp cưới. Bao nhiêu lần anh ta nói rằng sẽ cưới cô, sẽ xây một thiên đường cho hai đứa chỉ là lời nói gió bay. Cô cào xé, chửi mắng anh ta thậm tệ.
Nhưng anh ta chỉ từ tốn:
-"Em nghĩ xem, làm sao anh dám lấy một người đã từng bỏ chồng, bỏ con để chạy theo một thằng đàn ông khác. Anh thấy chồng em là người tốt, tốt vậy mà em còn bỏ, huống hồ sau này lấy anh, có lẽ em cũng sẽ lại cắm sừng lên đầu anh thôi. Anh chả dại."
Trong cơn điên cuồng Loan định bụng sẽ gặp vợ chưa cưới của Minh nói thẳng cho cô ta biết. Nhưng rồi cô lại thôi. Cô đã làm quá nhiều người đau khổ vì cuộc tình này, giờ cô không muốn làm một người khác tuyệt vọng. Loan đắng cay, tủi hờn sống cô quạnh trong căn nhà trọ mà cô thuê để làm "thiên đường" cho Minh và cô.
Chiều nay, đi ngang qua căn nhà của Tiến. Cố kiễng đôi chân để nhìn qua hàng rào, Loan thấy con gái đang chơi giữa sân. Cô toan cất tiếng gọi lớn thì một người phụ nữ khác bước ra. Cô ấy dắt bé vào nhà. Từ cửa, Tiến chạy ra ôm lấy hai người. Nhìn họ hạnh phúc biết bao. Loan hiểu, Tiến đã lại xây được cho mình một tổ ấm hạnh phúc. Không như Loan lúc này, cô độc vì cô đã tự mình bước ra khỏi tổ ấm đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....