Những ngày qua anh vùi đầu vào công việc để ít nhớ đến em hơn, mỗi tỗi anh đi thật chậm trên những con đường vắng nhất cho những cơn gió lạnh ùa vào người để vơi đi nỗi nhớ em, đã có bao tin nhắn anh viết rồi lại không có đủ dũng cảm để gửi cho em.
Em biết không, nhiều lúc anh cảm nhận thấy em vẫn để một bức tường ngăn cách giữa hai ta, em chẳng chủ động gọi điện, nhắn tin cho anh chỉ vì nhớ anh, em cũng chưa một lần bất ngờ ôm anh chỉ vì bỗng dưng em muốn vậy, và em chưa từng một lần nói yêu anh. Vì sao vậy em? Vì tình cảm của anh chưa đủ chân thành để em tin tưởng hay vì tình yêu em dành cho anh không nhiều như anh nghĩ? Có lẽ là em chưa yêu anh nhiều như anh nghĩ, nhưng cũng có sao đâu em nhỉ vì nếu em yêu anh nhiều đến vậy thì có lẽ giờ đây anh sẽ còn đau khổ hơn rất nhiều nữa.
Em biết không, khi xảy ra chuyện anh đã bắt em bỏ việc ở công ty và anh mong chờ một cái gật đầu dứt khoát từ em chứ không phải là câu nói “cho em thời gian để suy nghĩ”, anh buồn lắm nhưng thôi, dù sao em cũng đã lựa chọn con đường cho riêng mình và anh cũng đã hiểu.
Em yêu à, hãy để cho anh gọi em như vậy một lần nữa thôi em nhé. Tình yêu anh dành cho em, anh sẽ không hối hận và dù sau này người sẽ cùng em có một gia đình và những đứa trẻ mang đôi mắt của em… không phải là anh thì anh vẫn mong em hiểu rằng anh luôn mong em được hạnh phúc.
Em biết không, những dòng thư này anh viết nhưng sẽ không gửi cho em đâu, anh cũng sẽ không níu kéo, anh sẽ vẫn bước đi thật lạnh lùng dù anh biết em sẽ khóc nhưng có lẽ như vậy em sẽ dễ dàng hơn để quên anh, để em sớm tìm kiếm được một niềm vui mới, một người có thể mang lại cho em nhiều hạnh phúc hơn anh. Mọi đau khổ, hãy để anh chịu đựng một mình thôi em nhé.
Chúc em hạnh phúc, cô bé bướng bỉnh của anh.
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....