Anh thương! Giờ này anh đang làm gì vậy? Anh có thật sự nhớ em không hay anh chỉ nói cho em khỏi buồn và khỏi làm phiền anh. Sau những gì đã xảy ra, thời gian tuy đã dần trôi nhưng nhiều lúc nghĩ lại khiến con tim em đau nhói. Lúc đó, em có cảm giác mình không còn yêu anh nữa vì sự phản bội, vì sự lừa dối
(đã có những lúc em không còn trong anh, anh đã quên em rồi?). Giờ đây em bên anh từng đêm, vẫn lắng nghe lời anh nói yêu thương mà sao thấy mình như lạc lõng, xa lạ quá. Có những lúc anh rơi vào im lặng, anh trầm tư hơn, khi đó em không hiểu rằng anh đang nghĩ gì? Có khi nào anh bên em chỉ là cái bóng giả tạo mà tâm hồn anh đã thuộc về người khác không? Dù lòng em băng giá em vẫn là em, vẫn là vợ của anh như ngày nào, vẫn là em với sự trong sáng và đầy nhiệt huyết, với con tim luôn chung thuỷ nhân hậu và luôn là người phụ nữ dịu dàng dễ thương trong mắt mọi người.
Em của anh bây giờ đã ít cười hơn, trầm tư và sâu lắng hơn, thận trọng và suy nghĩ thấu đáo, chín chắn. Em đã không còn có thể nhõng nhẽo anh được như xưa nữa (
Cho dù anh nói anh không thích em nhõng nhẽo anh nhưng nếu anh có thích thì bây giờ em cũng không thể…). Có thể em đã thay đổi, em ít tâm sự với anh hơn xưa, em nghĩ cho mình nhiều hơn, em ý thức và có đôi lúc nghĩ rằng mình cần phải sống tự lập, vì em sợ rằng nếu một ngày nào đó anh… Trời ơi, cuộc đời này sao bạc đãi với em quá, Ngày xưa bên anh và đến tận lúc phát hiện ra mọi chuyện, em luôn sống trong hạnh phúc vì nghĩ rằng mình được anh yêu. Còn giờ đây là nước mắt, là sự xót xa và đau đớn.
Nỗi xót xa em nén vào trong tim mình và không cho anh biết. Em luôn giật mình khi ngủ mà không có anh bên cạnh, em mơ những cơn ác mộng mất anh, em buồn những lúc không ở gần bên anh và em sợ… Chồng ơi! Em như con chim sợ đậu cành cong. Em sợ lắm, em sợ anh, em sợ mình lại phải gặp một người đàn bà mà em không bao giờ muốn gặp (em không thể hiểu tại sao lại có loại đàn bà như thế bởi vì bản chất của người phụ nữ là không phải như vậy), em sợ tất cả… Em không bao giờ coi thường anh, không khinh bỉ anh mà chỉ buồn cho anh, anh đã tự bôi vào cuộc đời mình một vết đen không đáng có. Anh dùng lại số điện thoại cũ, thật lòng nó chỉ làm em đau thêm mà thôi, cho dù anh nói anh sẽ không liên lạc nữa nhưng 09840… là sự ám ảnh trong em.
Chồng H ơi! Xã hội phát triển nhanh lắm và kéo theo là sự cám dỗ, em mong anh hãy đừng làm gì sai phạm để có lỗi với em nữa, anh hãy sống như trước kia là người đàn ông trong sáng, trách nhiệm với gia đình, nhiệt huyết trong công việc và luôn chung thuỷ với vợ nha. Anh đã nói với em rằng: "
Từ nay cho đến cuối đời anh sẽ bù đắp cho em, anh sẽ thương yêu chỉ một mình em thôi". Em mong rằng đó là lời nói chân thật nhất sau những gì đã qua, anh hãy sống tốt hơn xưa để xứng đáng với tình yêu thương vợ chồng mà em đã dành cho anh vì em là vợ của anh mà, vợ chồng mình sẽ mãi mãi hạnh phúc. Em tin là như vậy, hãy cố gắng anh nhé, em luôn ở bên anh – chia sẻ vui buồn cùng anh, lo lắng, ủng hộ anh và em yêu anh.
P/S: Nếu anh đọc được những dòng này hãy viết lại tâm sự của anh cho em biết nhé, chồng yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....