Em! Có bao giờ em ngắm được những chiếc lá rơi vào ban đêm hay không? Chúng không vồn vã, màu sắc như những chiếc lá rơi ban ngày. Chúng không được nâng niu, chiều chuộng bằng ánh nắng rực rỡ. Chúng không được miêu tả trong thi văn. Từng chiếc lá ban đêm trút mình vào trong bóng tối âm thầm đơn độc như chính cả nỗi niềm nào thầm kín nhất. Từng chiếc lá thở dài cho số phận. Từng chiếc lá chôn mình trong cái màu đen của thời gian. Chỉ có mặt đất lạnh lùng sỏi đá lúc nào cũng chờ đón thân phận ngắn ngủi của những chiếc lá không ai buồn biết đến. Lòng đất sẽ đưa chúng vào cõi đời mới thiên thu hơn. Cõi đời của cát và bụi. Còn những con đường thênh thang mà đã có lần in dấu chân tôi và em, chúng bây giờ nằm im nghe ngóng và ghi lại những tiếng thì thầm của lá chết đang khóc, gọi và tìm nhau lần cuối...
Em! Có bao giờ em nghe tôi gọi tên em như loài côn trùng tỉ tê với ngàn viên đá cuội? Ngồi thẫn thờ trong bóng tối, tôi thấy rõ mình và đời mình hơn bao giờ hết. Ngày dài miệt mài cánh chim, đêm chập chùng một mình bóng ai, vẫn đợi chờ... Tôi biết, giờ này như tôi, em vẫn đợi chờ. Tôi biết và tôi biết em đau vì tôi đã nghe lòng mình thắt lại.
Em! Có bao giờ em nghe được lời trò chuyện của cơn gió về đêm hay không? Gió trò chuyện trên đầu ngọn cây. Trên đồi cao xa xăm không ánh sáng. Gió thổi ban chiều làm cho mình say sưa, thoải mái. Cho cánh chim trời sảng khoái tung bay. Còn gió về đêm thì như người bạn đời, đọc và lật hết những trang sử của đời mình. Tôi yêu gió ban đêm. Vì trong cái giá buốt chơi vơi nghìn trùng xa cách, sâu thẳm của thời gian tôi còn được hình dung ra tóc em ngày nào còn bay bay trong gió lất phất trước mắt, mũi và miệng tôi. Thấp thoáng đâu đây phảng phất mùi hương của tóc em mà tôi đã yêu ngày nào giữa những con đường trên lung linh sao dưới xào xạc lá.
Những con đường thương yêu của tôi, của em, của lá của cây, của mây và của gió đêm lồng lộng. Tôi ngồi đó thấy đời mình trải rộng. Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.
Galileo - nhà thiên văn và toán học lỗi lạc - cũng là người tranh đấu cho sự bình đẳng của 300 năm về trước tuyên bố rằng nếu ông có đòn bẩy, điểm tựa ngoài không gian thì ông có thể bẩy đi cả trái đất. Còn tôi, nếu tôi có em giờ này ở đây chắc chắn tôi có thể bẩy đi được hàng ngàn nỗi nhớ nhung tha thiết ra khỏi đời mình...
Người yêu ơi có nghe tiếng anh gọi. Người yêu ơi có khóc thương tình nào xa... Trang nhật ký này trong đêm nay sẽ tìm về để ngủ say với những trang khác. Tôi sẽ về nhà và tôi sẽ nhớ về em. Tôi sẽ còn nhìn tôi, giam hãm trong bốn bức tường và tôi sẽ còn gọi tên em, miệt mài trong nỗi nhớ. Tôi sẽ ngủ và tôi không muốn thức giấc ngỡ ngàng như những chiếc lá ban ngày vì người tình đã ra đi âm thầm trong đêm tối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....