Nó đã rất muốn viết ra, nhưng không hiểu sao ngay lúc này lại thấy bối rối đến thế, không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Nó muốn viết cho người ấy, viết về những thương yêu, những cảm xúc, về tất cả. Tối hôm trước đóng đồ để chuẩn bị chuyển nhà, sau khi đã đóng gói xong tất cả, nó nhìn về phía bức ảnh đặt trên bàn, nó mỉm cười và người trong ảnh cũng đang cười với nó, tiến lại và tháo phía sau khung ảnh, nó đọc lại những dòng chữ trên bức thư ấy, không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu nữa, nhiều, nhiều lắm rồi, nhưng sau mỗi lần nó đều có chung một cảm giác “bình yên” đến lạ.
“Anh yêu! Dù ở đâu thì anh cũng hãy sống thật tốt để mãi mãi giữ hình tượng trong mắt em, anh nhé. Hình tượng ấy thật diệu kì lọt vào mắt em rồi xuyên cả vào trái tim em ngay từ ngày em mới đến xóm trọ và gặp anh đấy anh yêu à!
Cứ như là duyên số ấy anh nhỉ? Cho một người thông minh gặp một cô nàng ngốc rồi họ yêu nhau sau đó lại xa nhau. Nhưng không sao vì trái tim họ đã thuộc về nhau thực sự rồi anh nhỉ?
Anh yêu hãy làm việc thật tốt anh nhé. Hãy yên tâm về em. Em hứa sẽ là những bông hoa loa kèn thủy chung chờ anh. Chỉ cần anh sẽ về với em thôi.
Yêu anh. Thương anh. Em trao trọn cho anh.
Luôn cười như em anh nhé!”
Đấy, người yêu của nó đấy, với những yêu thương nhiều đến thế!
Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác đợi chờ của nó, nó mong chờ lắm mỗi buổi tối tiếng buzz từ nick yahoo của người ấy, mong chờ lắm cái biểu tượng nick online sáng lên, nó thèm được nghe giọng nói ấy, thèm được nhìn khuôn mặt ấy.
Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được niềm vui của nó mỗi khi nhận được những tin nhắn, email của người ấy, đôi khi chỉ là những tin nhắn vu vơ, hoặc chỉ đơn giản những tin nhắn nói người đó đang ở đâu làm gì cũng làm nó thấy yên lòng hơn rất nhiều.
Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được sự lo lắng của nó những khi người ấy đi đâu đó về muộn mà không thấy đâu cả, không tin nhắn, không yahoo, điện thoại tắt máy, những lúc như thế nó biết phải làm sao. Sự quan tâm, lo lắng dành cho người mình yêu thương sẽ chẳng bao giờ hết khi người ta còn yêu nhau.
Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của nó mỗi khi người ấy ốm hay có chuyện buồn mà nó chẳng thể ở bên ngay lúc ấy, và từ lúc nào đó nó ghét cả những ngày nghỉ, ngày kỉ niệm 8/3, 20/10… vì nó sợ những ngày ấy đến người ấy sẽ có cảm giác tủi thân, cô đơn, và nó biết đó là điều không thể tránh khỏi.
Cuộc sống của nó luôn tràn ngập hình ảnh về người ấy (Ảnh minh họa)
Còn thật nhiều, thật nhiều điều nữa nhưng có lẽ chưa phải thời điểm để viết ra ngay lúc này.
Người ấy nói với nó hãy cứ để mọi thứ thật tự nhiên nhé, điều ấy đúng. Nhưng nó đang muốn nói với người ấy về một điều khác, cuộc sống đang không ngừng vận động, và làm sao để cái cây tình yêu của nó và người ấy lớn lên vững chãi mãi mãi xanh tươi, cần nhiều điều lắm, cần niềm tin, cần sự quan tâm, chăm sóc, vun đắp hàng ngày, hàng giờ và thực sự cần rất nhiều nỗ lực và cố gắng. Nó không muốn nói với người ấy phải luôn cố gắng thế này, cố gắng thế khác, vì như thế sẽ rất khó và tạo áp lực cho người ấy. Nó chỉ muốn người ấy hiểu sự cố gắng là cần thiết, và nó cũng biết cả nó và người ấy cũng đã đang cố gắng rất nhiều.
Trước đây nó không đọc nhiều về những trang báo tâm sự, cuộc sống, gia đình, phụ nữ, chuyện tình yêu… nhưng vì nó muốn hiểu hơn về người ấy, cảm giác của người ấy, học thêm những điều giúp cho tình yêu của nó và người ấy bền chặt hơn, nó đã đọc rất nhiều và nó cố gắng làm theo những điều nó thấy là thú vị và hợp lí.
Hôm qua người ấy viết email cho nó hỏi về việc chuyển nhà đến đâu rồi, nó vui khi đọc mail, nhưng cũng có một vài điều chưa vui trong đó, người ấy bảo tất cả các công việc nó đang làm đều không có sự hiện diện của người ấy. Chẳng có ai rảnh rỗi để đọc tin nhắn hay nghĩ về người ấy nữa nhỉ. Nhưng thực ra người ấy đâu biết rằng mọi việc nó làm, mọi lúc mọi nơi nó đều nghĩ về người ấy, đều có sự hiện diện của người ấy. Những tối nó làm đêm người ấy vẫn cùng nó chuyện trò, đơn giản là trông cho người ấy ngủ thôi nhưng người ấy vẫn bên nó đấy chứ.
Trước lúc chuyển nhà tuy đồ đạc đã xong nhưng nó vẫn không muốn cất cái laptop đi, chỉ để cố đợi đến 11h30 vì nó biết đó là giờ nghỉ trưa người ấy thường hay gửi mail cho nó. Trưa nay đi ăn, đi qua một cửa hàng bánh trông rất ngon và lạ, nó đã ước rằng người ấy có thể ở đây lúc này vì nó biết người ấy chắc sẽ thích mấy cái bánh này lắm. Đi qua cửa hàng quần áo, thấy treo rất nhiều váy, nó chợt dừng lại và mỉm cười… Đấy, cuộc sống của nó luôn tràn ngập hình ảnh về người ấy, từ những điều giản đơn nhất.
Hôm nay dừng lại ở đây thôi nhỉ, những dòng này đáng ra chỉ dành cho riêng nó, nhưng trong một phút bất giác lần này nó muốn gửi cho cả người ấy nữa. Mong người ấy sẽ hiểu hơn về nó, cảm giác của nó và biết đâu đấy người ấy cũng sẽ chia sẻ với nó điều gì đó như cách mà nó đang làm, vậy thì mọi thứ sẽ thật tuyệt. Giờ thì có lẽ người ấy đang quấn tròn trong chăn ngủ rồi, ngủ ngon ngốc nhé, nó thích gọi như thế, vì rõ là ngốc thật mà, ngốc lắm. Xin lỗi nhé vì tối nay đã không làm đúng như lời người ấy “anh đi ngủ luôn nhé”, vì còn bận viết cái này mà. Cậu em cùng phòng lại bật lên những giai điệu của bản nhạc không lời, nó đưa mắt ra cửa sổ, phía xa kia những vì sao đang tỏa sáng, phía xa kia có một thiên thần đa ng ngủ say, thiên thần của riêng nó mà thôi, mãi là như thế!
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....