Follow Us @soratemplates

20 tháng 4, 2012

Bức thư gửi cho anh yêu

“Ta gọi nhau là gì đây nhỉ?
Là bạn bè, tri khỉ hay tình nhân?
Em và anh hai đứa đã thật gần
Đã rất thân để rồi thành xa lạ…”

Tình bạn sau tình yêu, đôi khi là cái cớ để một người có thể gặp một người, để một người có thể quan tâm tới một người… Còn chúng ta, anh nói muốn chúng ta là bạn bình thường. "Bình thường ư?", em không làm được đâu anh…

Một ngày nữa lại sắp qua đi, thấm thoát vậy mà đã 16 tháng em và anh cùng đếm thời gian chờ ngày anh về nước. Người ta bảo "Tình onlnie là tình trong chốc nát, là Dã Tràng xe cát biển đông, đường tình yêu giờ ai đã bẻ cong, thế giới ảo chuyện tình không đoạn kết", em không tin điều đó, bởi em nghĩ "Ở đâu có trân thành ở đó có tình yêu"… anh cũng nghĩ giống em đúng không. Chúng ta quen nhau từ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, những chia sẻ trân thành của cả hai đứa… chẳng ai nói với ai nhưng rồi từ khi nào nó trở thành tình yêu. Vả em và anh đã bao lần tìm lại xem tình yêu có từ bao giờ mà chả biết được…

Anh hơn em 5 tuổi, anh bảo bố anh cũng hơn mẹ 5 tuổi hai người sống hạnh phúc lắm, rồi chúng mình cùng cười vui và một chút nghĩ về tương lai anh nhỉ. 23 tuổi em gặp anh, trái tim em không còn ngủ yên nữa. Mỗi một ngày, mỗi một giờ em đều

nhớ anh

da diết. Lúc vui em nghĩ giờ này ở bên đó anh đang làm gì có nhớ em không? Lúc buồn em nhớ và muốn thời gian trôi thật nhanh để được gần anh. Chúng ta ở quá xa nhau nên có nhiều thiệt thòi, anh hứa sẽ bù đắp cho em sau này, rồi mình cùng nhau cố gắng vượt qua bao khó khăn về thời gian, không gian.

Câu trả lời còn bỏ ngỏ

Em không thể quên anh và cũng không muốn quên (Ảnh minh họa)

Cuộc sống của em thay đổi nhiều từ khi gặp anh, có những cái quan tâm nhỏ nhoi nhưng em hạnh phúc cả ngày hôm đó và cũng có không ít những giọt nước mắt… Em làm việc cả ngày nhưng chỉ mong sao cho nhanh đến đêm để có nhiều thời gian nói chuyện cùng anh, chia sẻ những điều trong cuộc sống. Do chênh lệch về thời gian và tính chất công việc của anh nên chỉ có đêm về mới là khoảng thời gian quý giá dành cho hai đứa. Có những lúc mệt mỏi muốn bỏ cuộc nhưng trái tim không làm được, tình yêu của chúng mình đã vượt lên tất cả!

Ngày anh đếm ngược thời gian còn 7 ngày nữa là anh về nước, hồi hộp và hạnh phúc biết nhường nào, vậy là lời hứa "88 nói chờ anh 83" sau 16 tháng đã thực hiện được. Từng ngày lùi về em cảm nhận rất rõ hạnh phúc đang tới gần với mình hơn, chúng ta sẽ được ở bên nhau và cùng nhau thực hiện những ước mơ còn dang dở mà khi xưa thời gian và không gian thử thách lòng người. Vậy mà hạnh phúc khéo đùa giỡn với con người, bao nhiêu hy vọng, chờ đợi để gặp nhau, niềm vui vừa mới đến còn chưa kịp cảm nhận hết thì cũng là lúc anh nói "anh đi đường anh, em đi đường em". Em chết lặng đi với câu nói lạnh lùng và đáng sợ của anh, em không tin vào những gì mình vừa nghe được nữa. Bao nhiêu câu hỏi "tại sao?" mà không nói thành lời vì trái tim tổn thương quá nhiều, vì những giọt nước mắt không ngăn lại được…

Trước em có đúng là anh không mà sao lạnh lùng và xa lạ thế, ở rất gần nhưng lại thấy xa. Chẳng lẽ lòng người thay đổi nhanh đến thế, chẳng lẽ vì tiền bạc quên tình quên nghĩa quên đi một người, hay còn một lí do nào khác nữa hả anh? Anh lạnh lùng ra đi bỏ em lại sau lưng với những câu hỏi không lời giải đáp, với sự cô đơn và tuyệt vọng. Em phải làm sao, biết phải làm sao đây?

Em chấp nhận lời chia tay của anh với một lẽ bắt buộc. Chia tay một mối tình khi chuẩn bị bước sang cái tuổi 25, bắt đầu lại có quá muộn không? Em không thể quên anh và cũng không muốn quên, em sẽ cất giữ nó ở một góc trái tim em để em không có cảm giác cô đơn và để được nhớ về anh – người em không nên nhớ. Em không hối hận là đã yêu anh nhiều như vậy chỉ là anh không xứng đáng với tình cảm của em. Hạnh phúc của anh mãi song song cùng nỗi buồn của em TH à.


Theo blog (Bức thư tình)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....