Thế là giờ đây anh đã không còn dịp bên em chia sẻ với em và trêu đùa cho em cười nữa rồi, anh thật hối tiếc vì trước đây anh không vun vén và trải lòng mình ra để đón nhận tình cảm từ em.
Em có nhớ không, vào năm thứ nhất em thật ngây thơ và hồn nhiên. Hàng ngày anh đã có dịp đi bên em, chở em đi đây đó, giúp em vui khi xa gia đình lên tỉnh học. Rồi dần nảy sinh tình cảm mà anh lại đắn đo suy nghĩ không đón nhận nó. Không phải vì anh không thích em, yêu em mà là anh không muốn cái sự ngây thơ đó trong em mất đi và tình cảm ban đầu chúng ta bồng bột sẽ tan vỡ mau chóng. Anh vẫn muốn là người bạn thân, vẫn luôn bên em, chăm sóc khi em buồn vui và chia sẻ cùng em.
Và rồi giờ đây em đã không còn như xưa nữa, em đã vào năm 3 rồi mà tình cảm trong anh vẫn còn đó, anh đã quyết định nói với em rằng: "Anh yêu Út" thì đã quá muộn rồi, em đã yêu một người và người đó không phải là anh. Anh buồn và thất vọng lắm, anh cứ trách và dằn vặt mình tại sao lại như vậy? Lỗi tại anh? Yêu em sao không nói ra chứ? Để giờ đây hằng đêm anh phải suy nghĩ và khóc thầm vì bất ngờ, anh không muốn mất em. Em nói rằng ba thứ trong đời một khi đã qua thì không bao giờ lấy lại được: "Cơ hội, thời gian, lời nói".
Anh hy vọng rằng người yêu em cũng tốt với em như anh đã từng (Ảnh minh họa)
Em nói đúng nhưng trong thời gian qua anh luôn quan tâm đến em, bên em nhiêu đó không đủ làm cho em hiểu là anh yêu em à. Chắc có lẽ em muốn nghe 1 lời nói từ anh nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Anh đã khóc và lần đầu tiên phải khóc vì em, giờ đây anh đã dọn nhà trọ ra Thị Xã Tân An ở rồi mặc dù đã đi làm công việc tấp nập nhưng trong lòng anh nhớ em lắm. Anh nhớ lại những kỷ niệm mình bên nhau thật vui.
Anh luôn thăm dò tình hình của em để anh có thể giúp em khi em gặp vấn đề nan giải nào đó. Thật sự em là người con gái rất tốt, anh hy vọng rằng người yêu em cũng tốt với em như anh đã từng. Anh cũng lo lắng rằng liệu anh ta có yêu em thật lòng hay không khi anh ta đang ở thành phố học tập, làm việc một nơi năng động, nhiều cám dỗ, thời gian gặp em thì không có, hai người chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại (xin lỗi những ai có quan điểm khác tôi)… vậy mà em nói rằng em tin tưởng người ta. Chính điều đó làm anh càng thêm lo cho em hơn. Vì anh còn rất yêu em, chỉ muốn em vui nên anh cũng luôn thầm chúc em hạnh phúc nhưng em đừng ngại sự giúp đỡ từ anh, anh luôn sẵn sàng giúp em khi em gặp khó khăn, anh sẵn sàng chờ đợi ngày em quay về với anh để anh có thể nói rằng: "Em yêu, anh yêu em nhiều lắm" cái cụm từ mà đáng lẽ anh đã nói từ sớm với em, Út ơi!
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....