Follow Us @soratemplates

2 tháng 4, 2012

Lời muốn nói

Mai à! Chắc có lẽ ngoài mẹ ra, em là người con gái đầu tiên khiến tôi phải mượn ngòi bút để quên đi nỗi nhớ. Câu chuyện của bọn mình tuy thật là rời rạc nhưng nếu nghĩ kỹ hơn thì cũng là rất sâu và dày đó em nhỉ. Giờ đây mỗi khi những kỷ niệm ấy quay trở lại, nó khiến tôi không khỏi chạnh lòng và rưng rưng nước mắt.

Ấn tượng đầu tiên về em là khi tôi đang đứng trên bàn giáo viên và em tới hỏi mượn một vài cuốn sách lịch sử. Tôi cũng không còn nhớ là mình có đồng ý hay không nhưng lúc đó chính là lúc tôi chú ý tới sự hiện hữu của em trên cõi đời này.

Cả hai năm phổ thông tôi thực sự không ấn tượng mấy về em, nếu có cũng chỉ là những lời bình phẩm với đám con trai trong lớp. Đến tận năm cuối cấp, sự trùng hợp đã mang em đến gần tôi hơn và qua tiếp xúc, con tim của tôi đã bắt đầu nảy nở cảm tình với em từ đó.

Tôi nhớ cái ngày mà cả lớp thốt ồ lên chọc ghẹo khi tôi hỏi ngày sinh nhật của em, để rồi sau đó phải dắt xe theo em suốt cả quãng đường chỉ để làm công việc "xin lỗi". Và kể từ đó mỗi ngày tôi đều chạm nhẹ vào mái tóc của em, cũng phải thôi, vì em ngồi phía trước tôi kia mà. Thật sự lúc đó tôi biết tôi đã thích em.

Em còn nhớ vào học kỳ hai năm ấy, tôi có những hành động xa lánh em không nhỉ? Em cũng đã hỏi tôi một vài lần nhưng tôi im lặng, cho tới khi em bảo là sẽ lên nhà tôi hỏi cho ra lẽ thì tôi sợ hãi nói là "tôi mắc bệnh điên, đừng có lại gần nhá". Thực ra, nó có nguyên do đó. Ngay ngày em lên nhà mượn tôi cuốn tập toán. Ba! Một người đủ thông minh để nhận ra cái cảm tình của bọn mình không phải là bình thường. Ba đã la rầy tôi rất nhiều về chuyện đó, chắc em cũng biết mà, bọn mình không cùng chung một tín ngưỡng.

Kể từ đó tôi bắt đầu đẩy em ra khỏi bản thân của mình. Không rõ như thế nào lên đại học bọn mình lại liên lạc được với nhau nhỉ, có lẽ là qua yahoo. Tôi nhớ là em và tôi chỉ gặp nhau được khoảng ba lần. Một lần tôi ghé chỗ em, một lần em lên trường tôi và một lần bọn mình đi dạo phố bằng xe buýt và sau đó tôi lại tiếp tục lảng tránh em, lý do đơn giản cũng là vì "tín ngưỡng" và tôi… tôi chưa yêu em.

Vài tháng sau tôi đã quen với một người con gái khác, có lẽ em chưa bao giờ biết về câu chuyện đó, nhưng thú thật tôi đã rất yêu cô ấy. Tôi phải mất hơn hai năm để có thể ngồi nói chuyện với cô ấy như là một người bạn.

Cách đây khoảng hơn một năm, tôi đã gặp em trên mạng, tôi có hỏi xin em một vài tấm hình. Dường như để trêu chọc, em tặng tôi một vài tấm ảnh với anh chàng điển trai nào đấy, tôi tức lắm nhưng đành ngậm bồ hòn chứ biết sao giờ. Tiếp đó không lâu, tôi gặp người bạn cũ của mình, cô ấy bảo rằng em mới bị thất tình, cảm xúc trong tôi không kìm được, tôi đã phải đi ra ngoài và ngốn hơn hai điếu thuốc (có lẽ thông qua chuyện bọn bạn nên đâu óc tôi có phần hơi đen tối). Sai lầm lớn nhất của tôi là đã không đến với em ngay lúc đó.

Lời muốn nói

Tôi tự nhủ mình phải làm sao cho em quên được hết nỗi đau này đây (Ảnh minh họa)

Một ngày đẹp trời, tôi buồn chuyện bản thân và gia đình, lên internet và lại gặp em. Chủ động buzz em, tôi đã nói rất nhiều về mình, về những sự u uất giấu trong lòng đã lâu. Thật bất ngờ em đã khuyên tôi từng chút một, không nhiều nhưng đủ khiến tôi ấm lòng trở lại, em cũng bảo em có chuyện buồn nhưng em không nói.

Tôi vào facebook, không nhớ vô tình hay hữu ý tôi đã viến tường nhà em, toàn bộ câu chuyện của em đập mắt tôi, nó khiến lòng tôi đau quặn thắt. Lúc đó tôi phát hiện mình thương em rất nhiều, tôi tự nhủ mình phải làm sao cho em quên được hết nỗi đau này đây.

Có vẻ để cho tôi khuây khỏa em đã đồng ý đi chơi với tôi, chính sau lần đó, tôi phát hiện vết thương mà người con gái khi xưa để lại đã tan biến, sự tự tôn "tín ngưỡng" trong tôi cũng không còn. Tôi đã yêu em và tôi nhất định phải theo đuổi em.

Cuộc đời thật lắm bất công em nhỉ, tôi đã đến bên em không phải lúc em đau khổ nhất, để rồi nhận ra sự phũ phàng là đã có một cánh tay khác che chở cho em. Tôi buồn lắm, đã bao nhiêu lần em từ chối, đã bao nhiêu lần quyết tâm dừng lại, nhưng cái sự ích kỷ khiến tôi không thể làm được cái điều này, tôi đã cố gắng tất cả để có em.

Nhưng giờ đây tôi đã thông suốt rất nhiều, tôi không thể nào có em được. Không phải tôi không đủ tự tin, không phải bởi vì người kia lại là bạn của tôi, cũng không phải vì em sắt đá. Cái luôn khiến tôi chùn bước chính là tương lai sau này của em và tôi. Tôi không thể giật em từ tay người khác để rồi không đảm bảo được sự hạnh phúc sau này cho em. Tôi luôn đặt câu hỏi liệu em có chịu nổi áp lực hay không? Liệu em có thể chịu đựng cái sự đối lập tín ngưỡng hay không? Và liệu em có chịu cực được hay không khi mà trong tay còn chưa có một cái nghề chính vắt vai? Cái đó chính là điều khiến tôi trăn trở nhất.

Tôi hy vọng cái duyên của em và tôi chưa đứt hẳn để sau này tôi có thể tới với em trong một hoàn cảnh không khiến tôi phải toan tính nhiều như thế.

Con lật đật của em tặng tôi đã mất vào ngày nhà tôi xây lại. Ai nó đã quẳng nó đi cùng với tất cả những món vật kỷ niệm hồi phổ thông mà tôi cất giữ kỹ càng trong ngăn tủ. Nhưng em biết không, cái ngày mà em ngã ngay trong nhà của tôi, tôi đã nhận ra rằng nó chưa bao giờ bị mất.

Xin lỗi vì tối nay lại điện cho em, thật sự tôi không tài nào kìm nổi cảm giác của mình. Tôi thật sự xin lỗi dù tôi biết em cũng yêu tôi và cần động lực nơi tôi để em có thể tới với tôi.

Nguyên Phong


Theo blog (Bức thư tình)

1 nhận xét:

  1. Chuyen muc tuyet voi.Hy vong co them nhieu bai hay nua!Cam on!...

    Trả lờiXóa

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....