Quen em, rồi yêu em, anh cứ tưởng như anh là người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này! Anh lạc vào những suy nghĩ tưởng chừng lãng mạn… anh đã tự vạch ra cho mình một tương lai sáng lạn và trong tương lai đó anh đã tô điểm thêm hình bóng của em cùng chung bước bên anh. Anh ngàn lần nghĩ rằng em là tất cả của cuộc đời anh, là linh hồn để anh có thể sống và là động lực để anh có thể vươn lên trong những lúc buồn cũng như tuyệt vọng.
Nhưng không! Anh với em quen nhau chỉ mới hơn 8 tháng, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để chúng mình cảm nhận được tình yêu dành cho nhau phải không em? Trong thời gian đó đã 5 lần anh nói lời "chia tay" và lần nào em cũng khóc thật nhiều. Anh như một thằng khờ khi làm như thế, anh đã hiểu sai về "tình yêu", anh luôn mong muốn nhận được sự yêu thương của em… Nhưng anh đã không biết những lúc như thế em đã buồn, sẻ chia không có thì làm sao có thể nhận sự cảm thông của người khác chứ đúng không em? Bàn tay phải của anh đã nhiều lần nhuộm máu khi anh nghĩ lại những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho em. Anh biết bây giờ em vẫn còn rất yêu anh và anh cũng thế. Nhưng cuộc đời này trớ trêu thay khi đã khoả lấp tình yêu của chúng ta trao cho nhau… Viết đến đây a nh đã khóc, anh khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh khóc cho thứ tình yêu vô vọng và dại khờ trong con người anh… Chỉ vì sự ích kỷ đã khiến khoảng cách tình cảm của chúng ta mỗi ngày mỗi lớn!
"Lời hối hận bao giờ cũng thốt lên muộn màng" – Anh đã nghe câu đó rất nhiều lần và tự nhủ rằng: "Mình phải cố gắng để không mắc phải như thế!" nhưng ai đâu biết được chữ "Ngờ". Anh đúng là thằng tồi… Anh đã chẳng thể làm gì khiến em vui. Tình yêu của chúng mình buồn phải không em, những giọt nước mắt nhiều hơn là nụ cười! Chắc khoảng thời gian này là khoảng thời gian mà ông trời đang trừng phạt anh. Anh nhớ em rất nhiều. Xung quanh anh luôn hiện lên hình ảnh của em. Anh nghĩ rằng mình đã hoàn hảo khi yêu em nhưng anh đã sai… Bây giờ anh hối hận lắm, anh hối hận rất nhiều. Anh đã không vượt qua được ranh giới của chính mình. Anh nghĩ rằng trong gia đình của anh chỉ có anh là con trai, anh phải gánh vác trọng tr� �ch rất lớn… anh sợ em yêu anh sau này em sẽ khổ. Anh không biết mình làm như thế có đúng không? Anh đã uống rất nhiều rượu chỉ mong rằng sau đó có thể quên được em… Nhưng không, nỗi nhớ em đang xé nát cõi lòng anh.
Những lúc như thế anh chẳng biết làm gì hơn ngoài việc "KHÓC"… những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má của anh! Anh đã đấu tranh rất nhiều lần là phải quên em nhưng anh không thể em à. Em có biết được không, anh cứ nghe đi nghe lại bài It's not goodbye của Laura Pausini, càng nghe anh càng nhớ em thêm. Anh không biết mình đang như thế nào nữa!
Cuộc đời này còn gì thú vị nữa để anh hướng đến nếu như bên cạnh anh không có hình bóng của em (ảnh minh họa)
Hình ảnh của em đã ngấm vào từng tế bào trong con người anh. Người ta nói rằng: "Bị thương thì đến bệnh viện", còn anh, trái tim anh bị thương thì anh phải làm sao hả em? Anh muốn yêu người khác để có thể dễ dàng quên em, nhưng không được em à! Đi bên người đó anh lại càng nghĩ về em hơn vì người đó có quá nhiều điều giống em… Chẳng gì có thể làm phai nhoà hình ảnh của em trong trái tim anh. Anh đã từ một người bộc trực bỗng trở thành một người lãng mạn đến lạ thường. Quen em, em đã làm thay đổi hoàn toàn con người anh… nhiều khi anh muốn lao vào học, học và học để có thể quên em nhưng như thế cũng không thể. Bây giờ, anh mới nhận ra rằng anh không thể sống được nếu thiếu em. Anh như người mất hồn. Chẳng biết là mình đang làm gì, nghĩ gì n� �a? Tại sao lại như thế? Nhiều khi anh muốn chạy đến và ôm em thật chặt vào lòng, nhưng anh lại sợ… anh sợ lắm em có biết không?
Tình yêu ư! Tình yêu là gì mà ai cũng mong muốn được yêu? Vẫn biết yêu là đau, anh đã rất nhiều lần tự tha thứ cho chính anh… tha thứ cho cái "dại khờ" của anh… tha thứ cho cái "ngu ngốc" của anh… nhưng anh luôn thấy mình lạc vào một xa mạc, trong đó chỉ có một mình anh.
Em à! Còn lại những gì về anh trong mắt em nữa không? Nhiều khi anh muốn đi thật xa, thật xa để anh có thể quên đi những ngày tháng đó… anh rất muốn "Lột xác" để trở thành một người khác. Nhưng không thể, anh cũng muốn hét lên thật to để nhẹ lòng… rồi cũng không thể! Anh phải làm sao đây hả em? Cuộc đời này còn gì thú vị nữa để anh hướng đến nếu như bên cạnh anh không có hình bóng của em… giờ ngồi một mình, ngồi nhìn ra ngoài, anh cảm thấy lạnh, mùa này là mùa đông nhưng không vì thế mà anh lạnh, mà anh lạnh vì không có em bên cạnh… em như một cơn bão tố, nó gào thét khiến biển khơi dậy sóng, nhưng nào có biết khi bão tố đó đi qua rồi, giữa lòng sâu biển vẫn nhói đau…
Anh đã kiệt sức, anh không biết mình có thể đứng dậy sau chuyện này không nữa? Chẳng điều gì có thể…
Chắc anh phải nguyện cầu cho cả anh và em có thể trở về bên nhau, trở về những ngày tháng xưa! Ngày mà anh có em…
Nếu như nhặt hết những hạt cát trên biển để em có thể trở về bên anh thì anh sẽ nhặt hết cát của 5 đại dương trên thế giới này…
Cuối cùng anh chỉ muốn nói với em một điều mà anh muốn nói từ lâu là: "Có thể trên đời thiếu đi những cơn gió, nhưng trái tim anh không thể thiếu em… em hãy trở về bên anh, để anh có thể chăm sóc, che chở cho em…. anh yêu em nhiều lắm…"
Một khi anh đã yêu, anh sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí anh có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim anh thì mãi mãi ở lại…
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....