Một cơn gió thoảng qua, một cơn mưa ùa về cũng đủ làm cho em ngẩn ngơ, suy nghĩ. Anh đến và đi cũng trong một chiều mưa anh nhỉ? Mưa cho những kẻ hay mộng mơ như em và để rồi mưa cũng mang anh đi theo, chỉ với một câu nói: "Anh nghĩ chúng mình nên xa nhau một thời gian". Ừ, thì xa nhau, nhưng cái "một thời gian" ấy là bao lâu hả anh? Em nên hiểu thế nào đây? Chẳng thà anh nói: "Chúng mình chia tay" có lẽ em sẽ rất buồn, nhưng rồi sẽ chẳng còn hy vọng, chẳng còn nuối tiếc như vậy nữa.
Làm sao em có thể quên được ngày đầu tiên, chúng mình cùng trú mưa dưới bến xe bus. Cảm giác như có những cảm xúc vô hình nào đó khi ánh mắt anh nhìn em. Ngay lúc đó, con tim em đã đập rộn ràng, đã chẳng còn nghe theo em nữa thì phải. Rồi chúng mình yêu nhau từ lúc nào anh nhỉ? Có lẽ là qua những buổi chiều rong ruổi, những ngày ngồi trong một quán cafe nào đó với tiếng nhạc du dương và nhìn qua ô cửa kính những hạt mưa xiên xiên, đan vào nhau, rơi lúc nhẹ nhàng, lúc dữ dội. Và chẳng hiểu sao anh lại nói ra lời ấy cũng trong một ngày mưa. Lúc đó chẳng hiểu sao em lại không rơi một giọt nước mắt nào, cũng trong quán cafe quen thuộc, cũng gần khung cửa sổ, ngoài trời cũng mưa và trong lòng em cũng vậy.
Ai rồi cũng sẽ trải qua, cảm xúc của một người con gái biết yêu, biết rung động (Ảnh minh họa)
Em đã cố không khóc, không thể để anh thấy em khóc để rồi khi bóng anh mờ dần, khuất dần trong làn mưa giăng giăng trắng xóa nước mắt em cứ thế tuôn rơi. Em chẳng biết sau đó mình đi đâu nữa, chỉ biết đi và khóc, để cho mưa rơi lã chã hòa cùng giọt nước mắt. Mặn chát! Lạnh buốt!
Kỉ niệm rồi cũng sẽ qua, anh rồi cũng sẽ vậy. Cho dù em biết sẽ rất lâu, rất lâu nữa, vết thương trong em mới có thể lành hẳn. Nhưng dẫu vậy, thời gian qua em đã thôi không còn khóc khi mưa rơi, không mong chờ và hy vọng và hoài niệm những tháng ngày đã qua. Khẽ vén tấm rèm khung cửa sổ, nắng sớm ban mai đã nhẹ nhàng rải đều tự lúc nào. Em mỉm cười, nụ cười không hẳn của hạnh phúc mà nụ cười của những niềm tin, những hy vọng mới. Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng. Nắng lên làm tan những giọt sương đọng trên lá, khẽ đùa nghịch trên má em và trong lòng em ấm áp đến kỳ lạ. Em sẽ vẫn nhớ về anh, vẫn dành cho anh một chỗ trong trái tim em, nhưng chỉ là một khoảng nhỏ thôi, anh nhé. Một góc đủ để đong đầy những kỷ niệm, những nhớ thương và c� �� giận hờn nữa. Và em sẽ mỉm cười khi nhìn lại dù không còn anh bên cạnh. Những gì đã qua sẽ là hành trang để em có thể tiếp tục bước đi, vững vàng hơn, tự tin hơn. Đó sẽ chỉ là những cảm xúc đầu tiên trong đời, ai rồi cũng sẽ trải qua, cảm xúc của một người con gái biết yêu, biết rung động. Em sẽ cất giữ tất cả cho riêng mình. Và nắng lên sẽ hong khô tất cả!
"Khi nhớ vô hạn một người bạn có thể nghe tiếng người ấy trong mưa, nhìn thấy nụ cười trong nắng, thấy trong gió cái nắm tay nhẹ nhàng, thấy trong không khí có một bước chân vô hình đang tới, thấy trong hoa cúc gương mặt hiền hoà của người ấy… Có lẽ đó là trí tưởng tượng sinh ra từ thương nhớ". Vậy đấy! Trời có lúc nắng rồi cũng có lúc mưa, ai rồi sẽ có những lúc vui, lúc buồn. Tất cả rồi ai cũng sẽ phải trải qua và phải tự tin để bước tiếp. Sau cơn mưa bầu trời trong vắt lạ thường. Ngoài kia nắng vàng nhẹ nhàng rải đều khắp nơi, mặt trời lên. Ấm áp!
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....