Khi viết những dòng này em biết tình cảm của chúng mình không thể cứu vãn thêm được nữa. Anh- một chàng trai Quảng Bình. Em- một cô gái Hà Nội. Chúng ta dường như chẳng có điểm chung gì cả nhưng tình yêu lại bắt đầu từ những thứ ấy. Khoảng cách- điều em và anh luôn đề cập đến. Xa mặt cách lòng ư? Chúng ta đều không tin nhỉ? Nhưng… em rất ghét từ nhưng anh ạ. Chúng ta đã xa nhau thật rồi mặc dù không phải vì vấn đề địa lí nữa. Em nào có thể yêu một người mà người ấy lại yêu chính bản thân mình hơn được.
Khi quen anh những yêu thương và quan tâm anh trao càng mặn nồng càng ngọt ngào bao nhiêu thì khi xa nhau nó lại nhàn nhạt và vô vị bấy nhiêu? Anh quan tâm em chỉ vì quan tâm phải không?
Em đã từng nghĩ mình không bao giờ có thể nói hai từ
chia tay