Follow Us @soratemplates

19 tháng 7, 2011

Thư tình: Gửi anh!

Em ngẩn ngơ ngồi ngắm từng đợt sóng nối nhau đánh mạnh vào mấy chỏm đá tung bọt trắng xóa, bỗng dưng thấy mình lẻ loi và muốn gặp anh hơn bao giờ hết! Em mơ màng nghĩ về anh, muốn nói với anh thật nhiều!

Anh biết không? Lần đầu tiên em xa vòng tay của cha mẹ, một mình lạc lõng và đơn độc nơi đất khách, thực sự em chưa đủ bản lĩnh để chống đỡ những va vấp từ cuộc sống đầy mới mẻ này. Áp lực công việc, sự đè nén của xã hội làm con bé con 20 tuổi ngây ngô, vô tư quen sống trong sự chở che của gia đình như em thấy ngẹt thở, cô độc, bế tắc để rồi lặng lẽ tìm nơi thanh tĩnh và vỡ òa nước mắt, nức nở ngon lành như một đứa trẻ. Lúc ấy, em cần lắm bờ vai vững chãi của anh.

Giận anh lắm, anh biết không? Lại thêm một ngày 20/10 buồn. Em căm ghét những ngày lễ. Thật ích kỷ đúng không anh? Nhưng ngày đó, tụi bạn em được chất ngất trong hạnh phúc yêu thương, còn em lại thui thủi ra hàng hoa mua mấy bông hồng về nhẹ nhàng cắm vào lọ để nhớ rằng, mình cũng là con gái, cũng yêu hoa…

Chắc sinh nhật năm nay em sẽ buồn lắm đấy! Xa cha mẹ, bạn bè, sẽ chẳng có ai cắt tặng em một cánh thiệp, mang đến cho em một món quà, thế nhưng em vẫn nuôi hi vọng rằng có Ông Bụt – là anh xuất hiện và cho em được toại nguyện giấc mơ: Nghe một bài hát trong ngày thổi nến.

Sinh nhật em cũng là lúc mà nơi nơi trên khắp thế giới, người ta gửi tặng nhau những câu chúc an lành ngày Chúa giáng sinh; Noel ấm áp và hạnh phúc, vậy mà tại sao em vẫn cảm thấy có những vệt gió len lỏi qua phổi?

Thư tình: Gửi anh!

Em sẽ chờ, bởi em cần có anh trong cuộc sống này! (Ảnh minh họa)

Sao lại không giận anh chứ! Đông về, hai bàn chân nhỏ bé của em cứ tím ngắt, đau nhức vì lạnh. Giá như em được anh mua cho những đôi tất in hình mấy con kitty nhỏ nhỏ xinh xinh và nhắc em thường xuyên mang giày giữ ấm , chân em sẽ bớt đau buốt đó anh à.

Em trách anh nhiều vì chiều thứ Bảy nào anh cũng bỏ mặc em một mình thơ thẩn đạp xe quanh thành phố nhỏ bé này và ngắm bao bạn bè cùng trang lứa quấn quýt bên người yêu. Trông họ hạnh phúc lắm cơ! Vậy mà anh nỡ để em thui thủi.

Mấy bức tường phòng em cứng lắm! Nhiều lần em cố đóng vài cái đinh ốc để treo đồ, nhưng càng đóng, vôi vữa rơi bừa bãi mà đinh thì cong cả lên. Nếu có anh ở đó, em sẽ không phải ướt đẫm mồ hôi mà việc cũng chẳng xong.

Em thích mưa và khát khao cùng anh đạp xe rong ruổi trong tiếng gõ nhịp đều đều của mưa ít nhất một lần, thích hai đứa ướt sũng rồi phá lên cười vì vui sướng. Vậy mà cho đến lúc này, đó vẫn là một giấc mơ. Anh vô tâm mặc em lang thang trên những con đường ngập nước để về ốm li bì mấy ngày sau đó không ai chăm sóc.

Em tò mò quá cái cảm giác e ngại, thẹn thùng khi lần đầu tiên có một bàn tay rắn chắc nắm lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của em, dắt em qua đường, ấm áp và bình yên…

Em cũng không biết mình sẽ như thế nào nếu lần đầu tiên có một người con trai – là anh ôm em vào lòng? Lắm lúc em thắc mắc quá về những nụ hôn kia, sao người ta bảo là ngọt ngào, là cháy bỏng hở anh?

Em còn có rất nhiều ước muốn được cùng anh thực hiện, muốn được hẹn hò, biết yêu thương, hờn dỗi như bạn bè của em – như bao người con gái khác.

Em giận anh nhiều lắm anh biết không? Đến bây giờ vẫn để em mòn mỏi ngóng chờ như mai vàng đợi mùa xuân. Sớm đến với em anh nhé! Em sẽ chờ, bởi em cần có anh trong cuộc sống này!

1 nhận xét:

  1. đồng cảm . mình cũng sinh ngày gián sinh , nhưng sinh nhật nào cũng buồn , chắc thiếu gì đó mà mình chưa tìm ra

    Trả lờiXóa

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....