Follow Us @soratemplates

26 tháng 7, 2011

Lung linh tình đầu

18 tuổi, lần đầu tiên trái tim tôi rung động. Tình cảm lúc đó đến thật nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm tôi nhớ mãi. Thuở ấy, tôi là một cô bé nhà quê lên thành phố, vừa học năm cuối THPT vừa luyện thi đại học.

Tại ngôi trường mới, tôi được chuyển vào lớp của anh. Dù học hành rất khá, thế nhưng cái vẻ ngoài xấu xí cộng thêm sự ngang ngạnh đã khiến số bạn bè ghét bỏ tôi luôn chiếm áp đảo so với một số ít những người yêu mến tôi thật sự. Chỉ có anh là khác hẳn. Anh luôn bên cạnh, chuyện trò, động viên và an ủi tôi. Anh đã làm cho tôi không còn cảm giác cô đơn và xa lạ nơi đất khách. Sự tha thiết chỉ dừng lại ở những ánh mắt trìu mến, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt và kỷ niệm về những lần hẹn hò đầu tiên chỉ đơn giản là những ngày sóng bước trong công viên, là những buổi chiều tan lớp cùng chờ nhau dưới hàng điệp vàng lung linh nắng. Tuyệt đối chưa một lần nắm tay và cũng chẳng có nụ hôn tình đầu như những chuyện tình trên mấy bộ phim Hàn nhan nhản khắp nơi. Có lẽ vì lúc ấy, cả chúng tôi đều ngốc. Và vì ngốc nên đã để lỡ mất hạnh phúc của chính mình.

Trượt đại học, tôi về quê học tại một trường Cao đẳng trên thị xã. Anh cũng theo học một lớp Cao đẳng và chung ngành với tôi, có điều anh vẫn học ở thành phố. Khoảng cách giữa hai đứa được rút ngắn lại bằng những bức thư đượm màu mực tím. Nhưng rồi sau đó, các bức thư ngày một ít đi. Tôi quên anh để lao vào học và dấn thân vào những đam mê của tình yêu mới. Vài cuộc tình nhanh chóng trôi qua. Tôi đánh mất sự ngây thơ và trong sáng của mình tự lúc nào cũng không biết nữa. Tôi không dám nhớ về anh, không dám nghĩ về anh vì tôi tự thấy mình không xứng đáng. Rồi, tôi ra trường và kết hôn.

Chồng tôi là một công chức nhà nước, có trình độ và rất hiền. Tôi lấy chồng không phải vì tình yêu. Đúng hơn là một thói quen. Tôi quen với sự đưa đón và chiều chuộng của một người đàn ông tự dưng xuất hiện trong cuộc đời mình. Tôi quen với sự hiện diện của người ấy 7 ngày trong một tuần và 4 tuần trong một tháng. Điều đó làm tôi quên đi những buồn tẻ và những tổn thương trong quá khứ. Tôi quyết định dâng hiến cho người ấy không chút đắn đo và cũng vội vã đồng ý tiến tới hôn nhân chỉ sau 3 tháng hẹn hò. Suy cho cùng thì trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng là bình thường. Tôi tin và câu nói: Lấy người yêu mình bao giờ cũng tốt hơn lấy người mình yêu! Và, tôi đã sai lầm.

Người tôi tin tưởng chọn làm chồng ấy không hiền như tôi nghĩ. Sau một thời gian chung sống, tôi phát hiện ra chỗ dựa của mình vẫn là một đứa con nít bám váy mẹ. Tất cả những gì trước kia đều là giả dối. Lười biếng, bê bối và thiếu trách nhiệm.

Mỗi lần anh ta say xỉn là mỗi lần chúng tôi lại cãi vã. Vốn nóng tính nên tôi không biết nhường nhịn là gì. Vì thế, chuyện tôi bị đánh đập ắt phải xảy ra, tệ nhất là xảy ra tại nhà tôi, trước mặt ba mẹ tôi và ngay thời điểm đứa con của chúng tôi sắp chào đời.

lung linh tinh dau 1

Kỷ niệm cũ tràn về khiến chúng tôi chợt cười và không khỏi nghĩ vu vơ… (Ảnh minh họa)

Tình yêu không đủ lớn sẽ không tạo thành sức mạnh để vượt qua khó khăn. Hôn nhân không tình yêu thì chẳng khác nào địa ngục. Tôi muốn thoát khỏi nó nhưng lại thương con tôi còn quá nhỏ. Tôi đành nuốt nước mắt, cắn răng chịu đựng. Nhưng sự đời đâu như ý muốn?

Một lần uống rượu với bạn bè về, anh ta đã không tiếc lời xúc phạm cha mẹ vợ và xảy ra ẩu đả với em trai tôi. Chính lúc ấy, tôi quyết định chia tay. Tôi đơn phương xin ly hôn và chấp nhận nhường toàn bộ tài sản chung của hai đứa như anh ta yêu cầu. Tôi chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt nỗi bất hạnh của mình. Em bé dưới 3 tuổi được ở cùng mẹ. Từ đó, tôi trở thành phụ nữ đơn thân nuôi con.

Đôi lúc chợt buồn cho số phận nhưng đó là cái giá tôi phải trả cho sự nông nổi của bản thân. Sự yếu đuối và trống trải trong tâm hồn được khỏa lấp bằng những hoài niệm về quá khứ, về anh, về mối tình đầu đầy mơ mộng. Tự đáy lòng, tôi lại thèm khát sự quan tâm và động viên, chia sẻ của anh như lúc trước. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với anh.

Cuộc hội ngộ diễn ra trong một quán café khá đẹp. Anh bất ngờ và hoàn toàn thông cảm với cảnh ngộ của tôi. Anh kể tôi nghe về những năm tháng đã qua, về người con gái đã ở bên cạnh anh từ thời sinh viên cho đến hiện tại. Tôi cảm thấy ấm áp và bình yên dù biết rằng cả hai đứa bây giờ đều thay đổi. Tôi và anh đã lạc mất nhau trong cuộc đời này và mãi mãi không thể nào quay trở lại. Tôi không muốn trở thành người thứ ba trong cuộc tình của anh và tôi biết anh cũng không muốn thế. Nhưng rồi cảm giác về mối tình đầu tiên nhiều tiếc nuối vẫn đeo bám cả hai. Và một lần, chúng tôi hẹn nhau vào khách sạn.

Bỏ lại tất cả sau lưng, chúng tôi lao vào nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy nhất, ngọt ngào nhất có thể. Chúng tôi cuống quít với nhau cả một ngày dài. Tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt anh. Thật khó tin nhưng cả ngày hôm ấy, chúng tôi chỉ dừng lại ở những nụ hôn và những cái ôm thật chặt. Đứa nào cũng sợ khi vượt quá giới hạn thì sẽ chẳng thể nào giữ được tình bạn thân thiết mà chúng tôi đã và đang xây dựng.

Tôi nói cho anh hiểu rằng, tôi yêu anh nhiều lắm nhưng tôi biết tình yêu của anh dành cho tôi không như thế! Tôi không muốn làm người tình của anh vì người tình thì chỉ nồng ấm được một lúc nào đó. Tôi muốn làm bạn thân của anh. Tôi muốn cùng anh là hai đường thẳng song song đi đến cuối cuộc hành trình. Anh biết nói tôi đúng và đó cũng là lần duy nhất của chúng tôi.

Dừng lại đúng lúc để mãi mãi nhớ về nhau bằng những gì tốt đẹp nhất. Sau ngày hôm ấy, tôi và anh lại nhanh chóng lao vào cuộc sống mưu sinh với những lo toan bộn bề của cuộc sống hằng ngày. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên ở mức độ bạn bè. Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau và ôn lại chuyện cũ, kỷ niệm tràn về làm mỗi đứa chợt cười và không khỏi nghĩ vu vơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....