Follow Us @soratemplates

3 tháng 7, 2010

Thơ tình yêu phần 5

tho tinh yeu hay nhat
không lời

Trái tim e ngại là trái tim kiêu hãnh nhất
Tình rụt rè là tình mãi thủy chung
Kiêu hãnh là đang cô đơn tới tận cùng
Không bí ẩn mới là điều khó hiểu
Trong tròn vẹn ẩn giấu ngàn trống thiếu
Đi hết con đường chưa phải hết dở dang
Le lói cũng không có nghĩa sắp lụi tàn
Ấp ủ than hồng bùng lên thành bão lữa
Tôi không ước những tâm hồn toang cữa
Gặp gỡ nhau như bão lớn quay cuồng
Tôi gắn bó với những năm bình thường giản dị
Thanh thản bên nhau qua từng ngày thấu hiểu
Bởi quá nồng nàn hôm nay không thể thiếu
Chưa chắc gì tha thiết đến ngày sau
Tôi ước một ngày ta sẽ ở trong nhau
Trao nhau trọn niềm vui trên cõi sống
Cùng thắp sáng những chân trời đồng vọng
Cùng sục sôi trong công việc bộn bề
Khao khát có nhau không là nỗi đam mê
Mà khao khát của tình yêu đích thực
Như ta sống đến cạn nguồn sức lực
Hết mình như gió mùa đông, nắng mùa hè
Cỏ lên rồi xanh bờ bãi ven đê
Nhưng ai dám tự tin trước những điều có thể
Có một trái tim nồng nàn da diết thế
Dẫu chẳng bao giờ hết e ngại người ơi!


Làm nên cuộc sống

“Nếu có thể tôi sẽ cười cười mãi
Bởi cuộc đời biết bao chuyện đẹp tươi
Niềm vui nhỏ những niềm vui nhỏ
Suốt đời là những chuỗi cười thôi
Nếu có thể tôi sẽ buồn buồn mãi
Những nỗi buồn ác độc ở trong tôi
Biết đau rồi đau khổ sẽ dần vơi
Cuộc đời buồn sau tiếng cười che lấp”


Suy tư

Những đêm thao thức bên khung cửa sổ
Lòng rặng hỏi bến đỗ mình nơi đâu
Có những đêm canh thâu nằm thức trắng
Con tim ta trầm lắng những suy tư .
Tay trắng tay tôi như kẻ thất tình
Lòng tiếc nuối một chuyện tình dang đở
Đã qua rồi , của một thuở yêu đương
Lòng ta đây sao cứ vương vấn mãi .
Ngỡ thời gian sẽ nhạt phai tất cả
Có nào ngờ ta đã dối lòng ta
Biết là thế , nên ta đành cố giữ
Để chuyện tình thành quá khứ thời gian .
Bởi sự thật luôn phủ phàng cay đắng
Ta không nói chắc chắn em cũng hiểu
Chuyện tình mình còn nhiều điều ngang trái
Đành cứ để nó phai nhạt thì hơn .


Anh và em

Anh và em không cùng chung lối hẹn
Gặp nhau rồi cho nỗi nhớ buồn thêm
Hãy để anh, mang nỗi nhớ êm đềm
Cho nhẹ bớt nỗi lòng trong thầm kín
Anh và em không cùng chung tâm tính
Có bên nhau cũng chẳng hạnh phúc gì
Giờ xa rồi thì hãy cố quên đi
Đừng tìm kiếm hoài công chi vô ích
Anh và em không cùng chung sở thích
Ở bên nhau cứ cãi vã suốt ngày
Thà bây giờ chúng mình hãy chia tay
Còn hơn để…sau này không hạnh phúc
Anh và em không cùng chung trí thức
Không thể nào mình cưới được với nhau
Thà bây giờ mình chôn chặt nỗi đau
Cũng tại chữ “không môn đăng hộ đối”


Chiều vàng

Trên đồi xanh chiều đã xuống dần
Mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng
Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời
lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn
buồn xa vắng buồn lòng thầm nhớ tới người
Chiều xưa cũng trên đồi cùng ta
Người đã ước nguyền rằng đời riêng có ta
Lời đó còn đâu ?
Đường về lòng người tha phuơng nhớ
Chiều dần dần mờ cô thôn vắng
Người yêu dấu ngàn đời thấu chăng
Ta nén đau thương gắng bước hoài
Thuyền chèo tới đâu chưa ngừng bến
Lời thề nguyền ngờ đâu xa vắng
Tình tràn đầy sầu chung non nước
Hồn em có cùng người chứng minh
Anh bước ra đi luyến tiếc hoài
Đời còn có em nay mà thôi
Sương chiều buông rơi mờ mờ rừng chiều dần dần tối
Núi mây bốn phương giang hồ ngơi đi
Thuyền lênh đênh trên sông Đà sóng, lướt lướt trên sông
Nhìn chiều vàng đồi thông thưa vắng
Lòng bùi ngùi buồn trông theo bóng
Giờ đây viếng thầm hồn cố nhân
Năm tháng trôi qua sóng gió đời
Chiều chiều nhớ em khôn lòng nguôi


Tình yêu

Cả một đời cho con ôi tình Mẹ
Thật dạt dào như nước tự biển khơi
Sự hy sinh cao ngút tận mây Trời
Mênh mông quá lấy gì con đo được.
Mỗi Xuân qua nhìn Mẹ con thầm ước
Má thắm tươi và đừng nhạt màu môi
Tóc đen tuyền đừng điểm trắng lệch ngôi
Để con vui ngỡ Mẹ còn mạnh mãi.
Nhưng thời gian đâu dễ gì níu lại
Mẹ bây giờ đã ốm yếu hơn nhiều
Từng bước đi chậm chạp thật liêu xiêu
Trông mòn mỏi khác gì cành liễu rũ.
Bố mất đi Mẹ luôn hằng ấp ủ
Chắt chiu ân tình một dạ sắt son
Phụng dưỡng Bà dạy dỗ cả đàn con
Là gương sáng để con hằng dõi bước.
Thương yêu con lòng Mẹ đầy mơ ước
Mong cho con hạnh phúc được vẹn toàn
Để lòng Mẹ luôn cảm thấy hỷ hoan
Con của Mẹ mọi bề đều tốt cả.
Đừng như Mẹ bao tủi hờn vật vã
Theo tháng ngày thương nhớ ngập đầy vơi
Tô điểm đời bằng những hạt châu rơi
Tuổi xanh nhạt khóc chồng sầu gối lẻ.
Mẹ yêu hỡi lắng nghe con thỏ thẻ
Mẹ là nắng sưởi ấm cõi lòng con
Là mùa Xuân tô sắc thắm ươm tròn
Con khắc khoải mong về bên gối Mẹ
Ở xa xôi nhớ Mẹ con gọi khẽ
Mẹ của con ôi thương quá Mẹ ơi
Từng đêm ngày con cầu khẩn ơn Trời
Cho Mẹ mãi sống hoài lâu trăm tuổi.


Dài đêm thương nhớ

Mặt anh đã được em nhìn
Trăm muôn quyến luyến, triệu nghìn yêu thương;
Mặt anh giờ ở trong gương
Vắng em, như một con đường quạnh hiu
Hỡi em ngàn thuở anh si !
Xa em chỉ xót xa vì nhớ em
Ngày dài, nỗi nhớ chưa êm,
Dài đêm thêm nhớ, thêm đêm nhớ dài…

HÔN

Trời ơi, ôm lấy say sưa
Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng
Hôn em nước mắt chảy ròng
Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.
Em hôn anh suô’t một giờ,
Anh hôn em mâ’y cho vừa lòng đau.
Sao mà chia ca’ch giữa xa nhau
Để Cho tha’ng thảm ngày sầu thê’ em?
Chao ôi mãi mãi mâ’t tìm,
Thâ’y rồi sung sươ’ng ta đem nhau về.
Hôn em ngàn thuở chưa xuệ
Â’p iu xương thịt, gắn kề tâm linh.
Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,
Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời.


Trái tim em thức đập

Trái tim em thức đập
Nơi gốc của thời gian
Một nhịp mạnh, nhịp khẽ
Ẩy tay anh nồng nàn
Trong đêm vạn trùng khơi
Anh lắng nghe hồi hộp
Nơi nguồn của suối đời
Mạch máu em chảy đập
Ôi đồng hồ năm tháng
Ôi bếp lửa phút giây
Răng sáng, mắt em sáng
Cũng gốc từ nơi đây
Anh gìn giữ trái tim
Cho em yên giấc ngủ
Lo lắng bởi yêu thương
Biết bao nhiêu là đủ
Chao ôi sao ngủ ngon
Ngủ ngon lành thế hỡi
Tim em hút tay anh
Một nhịp hồng nóng hổi
Anh không hề dám nghĩ
Trái tim em lạc đường
Anh thức hoài thức hủy
Anh là trái tim thương….


Trong nắng trưa

Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ đâu
Đã dâng em hết buổi xuân đầu;
Trời xưa huyển lộng màu hoa, nắng,
Trong thoáng thơ vàng, len ý đau…
Tôi là đứa trẻ ngủ trong nôi
Bừng tỉnh, vì nghe mộng vẳng lời,
Đất bỗng thêu hoa, tôi bỗng lớn,
Mong tìm lứa bạn, sánh duyên đôi.
Tôi bước vào đời, tự ngõ xưa,
Nôi hiu gió sớm, xế buồn trưa,
Thuyền tre nằm ngủ trong mơ trúc
Buông lặng chiều mi, lớp bóng vừa.
Nôi giải sông hiền ngây nước da
Của người em gái chớm niên hoa
Bâng khuâng, nghe thoảng lời yêu mới,
Say rộn hồn vui lẫn bóng tà….
Em đến, tôi còn nhớ áo xanh,
Miệng cười: thơ sáng, mắt long lanh.
Tóc mây vắt lỏng niềm duyên dáng
Che nửa phong ba, nửa mát lành.
Em đi, tất cả mùa hoa thắm,
Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
Bụi trắng… thời gian lên sắc trắng,
Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi…


BÚP HOA HỒNG THUỞ ẤY

Cám ơn em – Dẫu vô tình
Cho tôi thoáng gặp bóng mình khi xưa
Cái thời lắm nắng chiều mưa
Tuổi lo chưa tới, ăn chưa no lòng
Thương ai dạ cứ phập phòng
Mặt nhìn mặt lại rối bòng bong lên
Thư tình gửi giấu cả tên
Thư đi – đi mãi, tình quên lối về…
Tóc xưa ai xóa hương thề
Đường xưa qua vẫn… bốn bề tình xưa.

Sưu tầm

keywords: Tho hay, tho tinh, tho tinh yeu, goc tho, tho lang mang, tho tinh hay nhat, bai thu tinh hay, bo suu tap tho tinh hay .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....