Follow Us @soratemplates

2 tháng 7, 2010

Thơ tình yêu phần 2

Nếu anh có 1 điều ước

Nếu có 1 điều ước……
….Nếu có 1 điều ước ………Anh ước tình ta sẽ vĩnh cửu như những hạt kim cương vô giá…………
……Nếu có 1 điều ước…Anh ước giờ này ….. đang ngồi cạnh anh nói cho nhau nghe
Nếu có 1 điều ước….Anh ước mình sẽ có hàng nghìn điều ước để được cầu chúc cho tình
ta luôn đậm sau chẳng bao giờ phai nhoà….
…..Nếu có 1 điều ước….Anh ước bàn tay nhỏ bé của anh sẽ mãi giữ được ….,không để tuột …. ra
khỏi đời anh….
Nếu có 1 điều ước…Anh ước tất cả những điều anh ước sẽ trở thành sự thật……………………


LÝ LẼ TÌNH YÊU

Anh phiêu du với ngọn gió khuya
Gặp lại mình thuở mộng mơ khờ dại
Em nào biết lửa tình anh còn mãi
Như ánh dương ôm ấp dáng yêu kiều.
Một chút buồn đêm man mác được bao nhiêu?
Sự tĩnh lặng tựa hồn anh một thuở
Tình bất chợt, tình đầu bỡ ngỡ
Cờ hoa xưa không gọi bỗng trở về!
Và còn đây thức dậy những đam mê
Yêu em thế… cháy cả trời thương nhớ
Em không biết nên mắt huyền đẫm lệ
Như vô tâm “dìm ướt” trái tim khờ.
Một cõi tình muôn hoa trái vườn mơ
Điều ta ước chắc gì thành sự thực
Chân thật với nhau một lần và mãi mãi
Lý lẽ cuối cùng… Lý lẽ tình yêu!

Mẹ tôi

Mẹ tôi trong những ngày giỗ chạp
Thường ngồi chắp tay cầu khẩn giờ lâu
Chiếc áo hoa hiên cũ đã bạc màu
Tôi chỉ thấy mẹ dùng khi lễ bái
Đời của tôi nhiều khổ đau oan trái
Mẹ bao giờ cũng cầu nguyện cho tôi
Đứa con trai tù tội mấy phen rồi
Hàng nước mắt chảy giòng trên má mẹ
Ngồi bên mẹ, tôi thấy mình nhỏ bé
Tình thương yêu của mẹ lớn bao nhiêu
Mẹ ơi, con lòng chỉ nguyện một điều:
Được gần sống, đừng lìa xa khỏi mẹ!
Giờ hẳn mẹ mỗi khi ngồi cầu lễ
Cho đứa con tù bệnh chốn rừng sâu
Chiếc áo hoa hiên cũ đã bạc màu
Phải đầm ướt biết bao hàng nước lệ!


CHUYỆN TÌNH BIỂN NHỚ


Ngày xưa, khi người ở bên tôi, tôi đã dự cảm cuộc chia ly loang màu xanh sẫm của núi chiều hay màu vàng đỏ đến ghê người của hoàng hôn trên biển. Và sự thật, bây giờ người đã đi xa chỉ còn lại tôi đứng nhìn biển trời bao la và nghe tiếng thở than của những con sóng:Bầu trời phớt nhẹ một ráng hồng mong manh tan vào những đợt sóng làm mặt biển rực lên những ánh vàng. Biển vàng, rồi xanh biếc, mỗi lúc một đậm và tươi sáng hơn. Gió biển quạt vào tôi hơi muối mặn nồng và chan chát thấm vào da một cảm giác mát lạnh. Lặng ngắm ánh bình minh tan trong mặt biển, tôi lại nhớ em. Tôi nhớ lần đầu tôi nói với em, tôi nói rất nhiều dường như chỉ những con sóng lang thang mới nghe hiểu hết… Tôi nhớ những buổi sáng tôi và em rủ nhau cùng ngắm mặt trời mọc với hy vọng bắt được khoảnh khắc đó hai đứa sẽ có một tình bạn đẹp và bền vững.

 Thế rồi…Vẫn thứ nắng và gió thiếu nữ ấy, vẫn cồn cát ấy, theo thói quen, hay theo tiếng gọi sâu thẳm từ nơi vô thức, tôi vẫn ngồi đây tâm sự với biển những lời yêu thương. Gió ư? Rồi gió sẽ cuốn theo tất cả, đi theo rồi tan vào những tiếng xì xào của rặng dừa xanh. Cát ư? Rồi cát sẽ vùi lấp tất cả xuống tầng sâu của nó, bỏng cháy dưới ánh nắng trưa và lại lạnh lẽo cùng sương đêm. Sóng ư? Sóng sẽ xô cả tâm sự của tôi vào cồn cát… Chỉ còn lại tim tôi với biển. Biển sẽ hiểu thấu nỗi lòng của tôi. Biển sẽ mang tâm sự của con người, hoài mong và tiếc nhớ: Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ…Chẳng hiểu vì sao, em dần chối bỏ những buổi hẹn hò trên bờ biển. Tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi lo một ngày nào đó tôi sẽ mất em, mất đi tình cảm hai đứa của cái ngày xưa ấy. Nhưng tôi không thể nói dối cả trái tim mình. Tôi luôn nhớ em. Trái tim tôi loạn nhịp mỗi khi trộm nhìn ánh mắt của em. Tôi thao thức cả đêm dài mỗi lúc em ném một nụ cười trở lại phía tôi… Không còn em bên cạnh những buổi bình minh tôi lại phải nói với biển tất cả những tâm sự của mình. Ngày mai em đi…Ánh mặt trời chảy dài trên cát nóng ran cả chân. Vệt đỏ hồng trên trời loang ra mặt biển thẫm và rộng. Màu xanh của biển dần nhạt đi cho đến một khoảng không tận cùng thì biến mất hẳn. Màu xanh trở nên nhạt mờ nhạt trong ráng chiều. Bóng em và bóng tôi đổ dài trên cồn cát. Em hỏi tôi vì sao người ta muốn ngắm nhìn ánh trăng còn tôi lại thích cảnh hoàng hôn trên biển… Tại sao em lại chẳng hiểu được tôi? Tôi muốn gửi tất cả vào ánh mặt trời khát vọng một cuộc sống hạnh phúc. Mặt trời lặn, con người đều thấy trống trải muốn trở về với mái ấm gia đình, tôi cũng thế… Lặng ngắm ánh hoàng hôn, tôi như bị hút hồn trôi theo chuyển động của hòn lửa đỏ đang dần xuống chân trời phía tây. Thuỷ triều lên đến tự bao giờ, sóng đập vào chân tôi kéo tôi trở về với thực tại.Trên cành cao từng chồi non đã đâm ra tô điểm sắc xuân cho bầu trời. Mưa bụi. Mưa cho chồi xanh lộc biếc. Mưa dập đi nguồn gió bụi thanh lọc lại bầu không khí thành phố. Mưa cho người hối hả tìm nơi trú chân. Còn tôi vẫn lặng lẽ bước trong mưa để càm nhận cái ngọt ngào của khí trời, để lưu giữ chút gì lành lạnh của mùa đông. Mắt tôi nhoà đi. Vì mưa hay vì lệ ướt? Chẳng hiểu! Chỉ biết rằng:Thời gian mang toàn bộ giấc mơ biển cả vào ly café đắng. Trong lặng lẽ từng giọt café ảm đạm rơi xuống ly thuỷ tinh.

 Tôi đủ tỉnh táo để hiểu rằng café không còn ngon nữa. Em đi, ở nơi xa lắm mong em vẫn nhớ bãi cát bỏng của buổi hoàng hôn…Chẳng hiểu tại sao tôi và em đang dần xa nhau. Không còn những khoảnh khắc đi dưới mưa, cũng chẳng còn những lần bước bên nhau để nghe gió và sóng biển thì thầm… Tôi nhớ những buổi hoàng hôn của chúng mình, hai đứa thả hồn vào cánh diều theo những làn gió, hay ráng chiều đang tãi xuống bờ biển tràn ngập sắc vàng… Hình như, cách đây không lâu lắm tôi đã gặp em, vẫn là tiếng cười vỡ tan sau những câu nói hài hước, vẫn đôi mắt mở to, hơi ướt, thánh thiện vô cùng. Nhưng bên em không phải là tôi. Tôi chợt nhận ra rằng em của ngày ấy chỉ là nhân vật của những thiên tình sử lãng mạn, chẳng bao giờ có thể bước ra từ trang sách.Biết bao lần tôi tự hứa với lòng mình rằng sẽ vứt bỏ hết. Tôi cần em nhưng em lại chẳng cần tôi. Rồi ai sẽ cho tôi niềm vui khi được nâng niu chăm sóc người khác, ai sẽ cho tôi được nói những lời yêu thương? Giờ tôi ngồi đây một mình, nhưng ly cà phê không còn một giọt, đống đầu lọc thuốc lá ngày càng nhiều hơn. Cô bé bán diêm đốt toàn bộ những que diêm ít ỏi trong đêm đông lạnh giá chỉ để tìm một giấc mơ nhỏ nhoi. Còn điếu thuốc lá tôi cứ đỏ rồi lại tàn, tàn rồi tiếp tục đỏ cũng chẳng thể nào cho tôi lấy một điều ước. Giấc mơ tôi mãi là giấc mơ của sóng biển. Tôi mơ được về lại với cái ngày ấy. Tôi sẽ gọi tên em, bảo rằng tôi nhớ em. Và nắm tay em khẽ thì thầm: Mình làm lại từ đầu em nhé!Thời gian vẫn xoay vòng theo quy luật của nó để rồi đôi lúc giữa cuộc đời bon chen, ký ức tình yêu lại ùa về con tim theo vị đắng của ly cà phê. Chuyện tình tôi mãi là chuyện tình của biển nhớ.



ƯỚC NGUYỆN MỘT VÌ SAO

Anh sẽ lấy hết ngàn sao trên trời đó
Xâu lại cho em thành chuỗi ngọc muôn màu
Quàng lên vai em thành nàng tiên đẹp nhất
Trên cõi nhân gian thấu mãi tới thiên đường
Cho em trị vì vương quốc trái tim đó
Nữ hoàng là em, anh sẽ là thần dân
Và suốt cuộc đời anh không thể đánh mất
Trọn tấm chân tình anh dành cả cho em
Đếm từng vì sao anh sẽ chọn chỉ một
Vì sao sáng nhất anh đặt vào trái tim
Anh sẽ khắc tên duyên mình lên trên đó
Bằng ngọc pha lê và bằng cả kim cương
Bằng một tấm lòng không bao giờ quay bước
Trước sự đổi thay hay đối mặt lạnh lùng
Anh đặt niềm tin cho riêng em nơi ấy
Niềm vui cho em và cho cuộc tình này
Anh sẽ thu hồi ngàn sao ngoài vũ trụ
Rải xuống ngân hà bao la của lòng em
Anh sẽ xóa tan màn đêm kia u tối
Chỉ còn vầng trăng với ánh sao sáng ngời
Em là bông hoa con đường têu rực rỡ
Vầng dương mơ mộng mặt biển sóng vô bờ
Dẫu cho đường vào trái tim em đau khổ
Nhưng có hình em là anh sẽ chẳng lùi
Chỉ cần tình yêu anh xây bằng tất cả
Sẽ không bao giờ mối tình này cạn vơi.


Tình trong khối đá

Khắc mãi tên Em gửi vào Tim
Để ngày mai sau khỏi kiếm tìm
Dẫu cho gió mây màu mực tím
Phai đi theo cánh sóng muôn trùng
Gọi mãi tên Em trong đêm vắng
Một thời phiêu lãng quá vô tư
Mối tình gửi Em trọn một kiếp
Lạnh căm ưu tư lẫn muộn phiền
Tên Anh và Em ghép thành một
Như những Vì Sao ghép Trời Xanh
Đến nỗi tim Anh hoài cháy bỏng
Những tiếng yêu Em mãi nồng nàn
Năm tháng trôi dần câu hẹn ước
Mà nỗi nhớ Em có nhòa phai
Trái Tim chỉ khắc Tình Yêu ấy
Băng giá phong ba nghĩa trọn tình.

Vì em cần anh

Em đã trải qua những căng thẳng của kỳ thi
Chẳng ai biết đâu, em đã phải tự mình cố gắng
Có những đêm em gồng mình chiến thắng
Để rạng rỡ tên mình hai chữ “thành công”
Ba năm qua em sống trong lặng im
Chờ đợi một chữ yêu trong mỏi mòn, hi vọng
Em kiêu hãnh đến giật mình khi rung động
Bởi những điều không lừa được trái tim
Em đã có những lần lặng thinh
Khoảng ngắn-thời gian chơi trò đùa thất thiệt
Em hiếu thắng trước sự tầm thường khắc nghiệt
Chợt hiểu rằng chân thành chưa tìm đến trái tim
Em mơ màng trong những yêu thương
Nhận sự quan tâm-như điều tự nhiên trong cuộc sống
Với tình yêu em nhận mình thẳng thắn
Nên đừng trách em nhiều khi không đến bên nhau
Em cần tìm anh người mang đến bình yên
Một trời nhớ thương, trong tim em chật hẹp
Sẽ đến bên em những khi em cần anh nhất
Và yêu em chân thành, yêu bằng cả trái tim
Em tủi thân trước những lúc khó khăn
Cần lắm người ơi, một vòng tay xiết chặt
Em cần anh như người bộ hành cần nước
Như trời hạn cần mưa rào dịu mát con tim
Kìa nhìn bạn bè của em
Sao chúng thật là hạnh phúc
Em ước sao được có anh bên cạnh
Em đi tìm, tìm anh đến bên em

Nhớ!!!

Tôi ở đây giữa mùa đông giá lạnh
Chờ 1 ngày được trở lại nơi xưa
Có mùa nắng và có những mùa mưa
Và có mặt trời quanh năm tỏa sáng.
Nhớ những buổi chiều dạo bước lang thang
Lặng yên ngắm nhìn suối xô bờ cát
Và ngồi nghe gió ngân nga câu hát
Đưa hồn bay bổng lên những tầng mây.
Và ta còn nhớ cả những hàng cây
Khẽ nhẹ đưa thì thầm gì với gió
Cho lòng tôi nhẹ gánh những nỗi lo
Những muộn phiền về tương lai phía trước
Giờ đã xa rồi muốn về chẳng được
Ta đã lựa chọn bước tới tương lai
Những kỷ niệm sẽ mãi không phai
Lưu lại đây nơi tim tôi nhỏ bé
Hình như có cơn gió nào rất nhẹ
Đang dịu dàng xoa nỗi nhớ trong ta
Và cất lên lời hát những bài ca
Mà ta tưởng đã xa rồi nơi xứ lạ!


Tình yêu pha lê

Mong manh và dễ vỡ…
Anh trao em một tình yêu pha lê!
Em cố giữ cho pha lê đừng rơi xuống,
Để đôi ta sẽ mãi mãi có nhau.
Anh không tin nữa tình yêu bất diệt,
Một lần đau anh quay mặt trước đời,
Anh không tin người và cũng chẳng tin em,
Nhưng anh không thể bắt tim thôi yêu nữa,
Anh vẫn yêu nhưng luôn giữ cho mình,
Anh vô tình biến tình yêu vĩnh cửu,
Thành pha lê trong suốt dễ vỡ tan…
Để bảo vệ trái tim luôn nhạy cảm,
Khỏi buồn đau khi bước vào tình yêu.
Em biết rằng không dễ giữ được đâu,
Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả,
Vì em tin rằng tình yêu là mãi mãi,
Dù buồn đau ta vẫn mãi yêu.
Dù pha lê có vỡ tan đi nữa,
Từng mảnh rời ta cũng gọi pha lê,
Như tình ta dù bao lần đau khổ,
Ta vẫn tự hào ta hạnh phúc vì yêu…

Gởi nỗi nhớ ngàn năm

Gửi những lời yêu cho người từng thương nhớ
Bao lần chỉ một chẳng luống những chờ mong
Gửi lại cho Em một niềm yêu cuối đó
Chính là niềm tin của tình yêu cuối cùng
Chẳng biết vì đâu ngày xưa tôi yêu Em
Chỉ biết Vì Sao làm tôi rối tơ lòng
Nhịp đập Tim từ khi mang nỗi nhớ
Bỗng ngập ngàn hoa xây lối một cuộc tình
Và lúc gặp Em tôi mãi hoài câm nín
Tiếng yêu chân thành cứ để mãi hoài trôi
Con thuyền Tình Yêu đi và đi không đến
Tấm ân tình nghèo chẳng thể bận lòng em
Ngàn năm mai sau chỉ còn là tiếc nuối
Thổn thức cõi lòng chỉ còn là ước mơ
Em vui niềm vui nơi con tim Em nhớ
Chẳng phải cho Anh, cho Tình Yêu Chóng Tàn
Nơi ấy chính Em, Em cho là như thế
Mùa xuân của Em là tháng năm bên người
Và tôi cũng vậy, Tôi mong Em hạnh phúc
Ước sao thời gian trôi qua không lạnh giá
Để Trái Tim này không băng nửa Ngàn Năm.

Sưu tầm

keywords: Tho hay, tho tinh, tho tinh yeu, goc tho, tho lang mang, tho tinh hay nhat, bai thu tinh hay, bo suu tap tho tinh hay .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....