EM VẪN YÊU ANH!
Em vẫn còn yêu anh
Đơn giản thế ngàn lần em không nói
Vì kiêu hãnh nên em tự lừa dối
Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau.
Em biết lắm chẳng thể đi từ đầu
Những năm tháng hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như bức tường vững chắc
Dù mong mang dù rất vô tình.
Những khoảng đời em sống thiếu anh
Lòng kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp
Về đây anh, ta cùng bước tiếp
Đường dài lắm em lạc bước mất thôi.
Về đây anh em gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Em nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn.
Cơn gió
Em có biết chiều nay ngồi lặng lẽ
Xơ xác hàng cây cơn gió lại về
Ghế đá sân trường nao lòng nhớ Nhỏ
Làm anh âm thầm khi nghĩ vu vơ.
Em có biết chiều nay ngồi lặng lẽ
Xơ xác hàng cây cơn gió lại về
Ghế đá sân trường nao lòng nhớ Nhỏ
Làm anh âm thầm khi nghĩ vu vơ
Em có biết sau em là nỗi nhớ
Đã bao ngày xâm chiếm trái tim anh
Gió lại về xáo động khoảng trời riêng
Như em đến cho hồn anh tỉnh giấc
Như cơn gió đến không hề hẹn ước
Như em với anh chẳng biết trước điều gì
Anh sợ rằng em sẽ lại ra đi
Để lại anh âm thầm bên kỷ niệm.
Mây rất thờ ơ
Trời xanh mầu tự thú
Tóc em thờ ơ bay
Ngày em hai mươi tuổi
Anh ngửa đôi bàn tay.
Tình yêu hương cỏ may
Ngủ âm thầm trong đất
Lòng anh cũng vậy thôi
Hơn một lần đánh mất.
Trả cho em nước mắt
Lăn ngang ngực đàn b�
Trả cho anh cát bụi
Những đêm hành quân xa.
Anh về với bao la
Cỏ xanh vừa chấm ngực
Hiếm hoi như hạnh phúc
Mùa thu ngơ ngác xanh.
Bay vụt qua đời anh
Mắt buồn và tóc rối
Khi mà mình có tội
Mây rất thờ ơ trôi…
Quê hương
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
“Ai bảo chăn trâu là khổ?”
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được
Chưa đánh roi nào đã khóc
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích…
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời…
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con… (khó nói lắm anh ơi)!
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật:
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
Hoa Lửa
Mỗi độ tháng ba về,
Ai vãi lửa đam mê vào trời cháy bỏng?
“Tu hú kêu, tu hú kêu,
Hoa gạo nở, hoa gạo đỏ”…
Đỏ như màu mơ ước của con tim!
Suốt tuổi thơ, ai mải miết đi tìm,
Để đến giờ vẫn không nguôi khắc khoải?
Mộc miên ơi,
Trên bến sông cây kiêu hãnh đứng giữa trời,
Đốt nỗi nhớ bằng muôn vàn đuốc lửa,
Để tháng sáu, trắng tàn tung bay trong ngọn gió,
Lũ trẻ trâu í ới gọi nhau về.
Nắng chiều dần trôi bóng xuống ven đê
Sông trừng trợn nghẹn nuốt mặt trời đỏ,
Riêng mộc miên vẫn âm thầm đứng đó
Thắp hoàng hôn bằng triệu triệu trái tim hồng…
Mẹ ốm
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan.
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào.
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi.
Mẹ vui con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện, rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nh�
Một mình con sắm cả ba vai chèo.
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khoẻ dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say.
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con…
MÙA XUÂN VÀ CÔ GIÁO TRẺ
Mùa xuân về trong ánh mắt em
Mùa xuân đến trên từng trang vở
Cô giáo tương lai buổi đầu bỡ ngỡ
CHuẩn bị bài cho bài giảng ngày mai.
Lời thầy dạy bao tháng bao ngày
Đọc lại đọc đi sao vẫn còn mới mẻ
Có ai hiểu tâm hồn cô giáo trẻ
Lên lớp buổi đầu trước anh mắt học sinh.
Những ước mơ hy vọng của riêng mình
Cô để lại cho các em tất cả
Bài học hôm nay bao điều mới lạ
Mắt cô cười gặp ánh mắt các em.
Như có điều gì thôi thúc trong tim
Cô giáo trẻ ngày đầu lên bục giảng
Dẫu còn ngỡ ngàng dẫu còn ngượng ngập
Nhưng tất cả bắt đầu từ một niềm tin.
Chào mùa xuân và cô giáo trẻ
Những ước mơ đẹp nhất trên đời
Bài học đi qua còn giữ mãi nụ cười
Và mùa xuân rạng ngời tren khuôn mặt.
Dấu yêu xa rồi
Nỗi mong mỏi dù cháy bỏng bao nhiêu
Cũng không thể đưa em về những ngày ấy
Đôi bàn tay em lạnh buốt vì băng giá
Tâm hồn chết lặng biết bao ngày đã qua…
Mỗi bước chân nhỏ trên phố xưa như chợt chậm lại
Ngỡ ai kia còn đó đợi chờ em nơi con phố quen ngày nào
Là anh đó mở rộng vòng tay ôm xiết em vào lòng
Cùng bao nhiều thương nhớ bao ngày qua.
Đã có biết bao chiều em đứng lặng thầm ước
Cho anh về lại sau bao tháng năm mong chờ
Nhưng vì sao chỉ có vị mặn nơi bờ môi
Giấu nước mắt em khóc người đã xa em.
Em vần nhớ những phút gần nhau xưa ấy
Anh trong tâm trí em vẫn vẹn nguyên như ngày nào
Vẫn ân cần quan tâm em cùng đôi mắt thật nồng nàn
Để em thấy tình yêu mình là còn mãi
Cùng thời gian… em nhớ mãi không nguôi.
Khoông tên
Có khi nào anh còn nhớ đến em
Cô bé ngày xưa ngây thơ khờ dại
Có khi nào anh nhắc đến tên em
Cô bé ưu tư nhưng hết lòng vì bạn
Không biết anh còn nhớ hay không
Nhưng em đây tim ngập tràn kỉ niệm
Nỗi nhớ anh cứ đong đầy trí óc
Chẳng thể rời xa những phút riêng tư
Em còn nhớ hình ảnh anh ngày đó
Cứ khắc sâu vào trái tim em
Em chẳng biết có bao giờ gặp lại
Người anh mà em luôn tin tưởng
Nhưng em luôn mong một điều là có thật
Anh sẽ cố hết mình vì hạnh phúc của đời anh
Và mong cho anh gặp nhiều may mắn
Trên bước đường mà anh đã chọn
Hãy cố lên, cố lên anh
Em sẽ không quên và luôn cổ vũ
Cho người bạn mà em luôn đối tốt
Là anh đó anh biết không anh
Chuyện tình thủy tinh
Mỵ Nương hỡi! Ngàn sau em có biết
Còn một người mãi tha thiết yêu em
Vì bất công mà lỡ mảnh oan duyên
Phải ôm hận dưới đại dương sóng nộ.
Em có nhớ buổi cầu hôn hôm đó
Trước sân rồng anh đã trổ oai linh
Sức anh hùng đâu thua kém Sơn Tinh
So văn võ, ngang tài thần núi Tản.
Khó phân định nên vua cha ra hạn
Sáng hôm sau dâng lễ vật cầu hôn
Thật bất công khi núi Tản gần hơn
Mà Em lại thuộc về người đến trước.
Giữa đại dương làm sao tôi tìm được
“Voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao”
Những thứ này chỉ có ở núi cao
Mà tôi lại là thần coi dưới biển.
Đám trung thần, vì tôi, xin tình nguyện
Hóa thân thành lễ vật để dâng Cha
Nhưng tới nơi thì Em đã đi xa,
Thua oan ức, Mỵ Nương ơi, có thấu!
Đám bạch tuộc, ba ba, cá sấu
Lũ tôm cua, cá mập, thuồng luồng
Cãi lời tôi, cố theo đuổi Mỵ Nương
Để bày tỏ công bằng và lẽ phải.
Nhưng Sơn Tinh đã ra tay sát hại
Giết Thủy dân xác ngập, máu tràn
Một cuộc tình để trăm mạng thác oan
Tôi là kẻ ngàn đời mang tiếng nhục.
Tôi có thể dùng cuồng phong bạo lực,
Tung sóng triều dâng ngập núi Tản Viên.
Nhưng chỉ vì sợ làm hại đến Em,
Và không muốn máu thường dân phải đổ.
Em có thấy đại dương cuồng sóng nộ
Là mỗi lần anh thương nhớ đến em.
Mãi ngàn đời, sóng không thể lặng yên
Vì thần biển chưa quên tình tuyệt vọng.
Sưu tầm
Keywords: Tho hay, tho tinh, tho tinh yeu, goc tho, tho lang mang, tho tinh hay nhat, bai thu tinh hay, bo suu tap tho tinh hay .
5 tháng 7, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....