Follow Us @soratemplates

4 tháng 2, 2010

Vĩnh biệt em, honey!!!

- Tôi viết ra những dòng chữ này chỉ với hi vọng các bạn sẽ học được một điều gì đó, cũng như tôi đã học được từ các bạn. Đừng để đến lúc người mất đi rồi mới biết là người tốt, cái mất đi rồi mới biết là quý giá.
Chào các bạn! Ấp ủ mãi cho đến hôm nay tôi mới quyết định viết những dòng chữ này vì từ trước đến giờ tôi luôn giữ mãi cho mình một quan điểm là không quan tâm đến những chuyện của người khác, những việc của mình thì mình tự giải quyết và cũng chỉ có mình mới có thể tự giải quyết được.

Cho đến khi thường xuyên đọc những câu chuyện trong chuyên mục tâm sự tôi mới thấy được sự chia sẻ cũng là một bài học, bài học về việc nói ra những tâm sự của mình hay lắng nghe những tâm sự của người khác.

Giờ đây ngồi viết những dòng chữ này cũng không biết thật sự cảm xúc trong tôi là như thế nào nữa. Vừa như giận mình vì đã không thật sự đối xử tốt với em trong thời gian chúng tôi yêu nhau, vừa như giận em vì chưa nói lời chia tay mà em đã đến với người khác để khi tôi nhận ra được tình yêu của em dành cho tôi và tôi cần em đến nhường nào thì em đã mãi xa tôi. Vừa như cảm thấy sự chia tay này là một sự giải thoát cho cả hai. Vừa như thấy nuối tiếc những gì đã qua...

Trước đây khi chúng tôi còn bên nhau, còn là của nhau thì chúng tôi luôn đặt ra câu hỏi là tại sao người ta yêu nhau lại có thể chia tay nhau và tại sao trong số các bài hát lại có nhiều bài về sự chia ly đến thế???. Chúng tôi luôn nghĩ rằng sự chia ly chỉ là chuyện của thiên hạ thôi chứ chắc chắn nó không thể là chuyện của mình, vì chúng tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu và tin tưởng vào một tương lai rộng mở, một gia đình hạnh phúc cùng những đứa con ngoan. Chúng tôi luôn nói cho nhau rằng chúng tôi đều là những người thông minh và biết mình phải làm gì để đạt được những điều đó. Em nói cho tôi nghe một câu rất hay là trên đời này chỉ có một thứ tuyệt đối là tất cả mọi thứ đều tương đối, tôi nói rằng thế thì có thêm một thứ nữa tuyệt đối đó chính là tình yêu của chúng mình.

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thực sự tin rằng sự chia ly đã trở thành chuyện của chúng tôi, và lại thêm một người nữa trong cái mà tôi gọi là thiên hạ. Một tình yêu đẹp như mơ trong suốt hơn bốn năm trời cuối cùng đã đi đến một kết cục mà người trong thiên hạ này không ai muốn nó xảy đến với mình cả.

Tôi và em quen nhau thật tình cờ. Em học cùng cấp 3 với em gái tôi, vào cùng một trường đại học và ở cùng một phòng trọ. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cái ngày tôi và em lần đầu gặp nhau. Ngày mùng 8 tháng 3 năm ấy, tôi đến thăm và tặng quà cho em gái đã tình cờ gặp em. Là lần đầu tiên gặp nhau, tôi chưa biết gì về em nhưng em thì đã biết khá nhiều về tôi qua những câu chuyện của em gái tôi. Hồi đó tôi là hướng dẫn viên du lịch, em lại đang học du lịch nên em rất ngưỡng mộ nhưng người làm nghề như tôi. Hơn nữa, qua những câu chuyện của em gái tôi thì em cũng phần nào hiểu được tôi là một người khá mạnh mẽ, sống tự lập và có trách nhiệm với gia đình. Em luôn giữ một niềm tin rằng, một người đàn ông bây giờ sống có trách nhiệm với gia đình lớn thì sau này sẽ sống có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Chính vì thế mà có lẽ em đã yêu tôi và tình yêu đó đến thật nhẹ nhàng cũng như cách tôi chấp nhận nó. Tôi và em đã đến với nhau như vậy đấy, không ai ngỏ lời yêu và cũng không ai nói lời đồng ý, chỉ biết rằng chúng tôi đã thật sự yêu nhau rất nhiều và coi nhau như một phần cuộc sống. Trong tất cả mọi dự định, mọi kế hoạch công việc của tôi luôn có em và em cũng vậy.

Hồi ấy, em còn là một cô sinh viên năm thứ nhất học ở Hà Nội, thật ngây thơ và đáng yêu, dường như cuộc sống này đối với em chỉ có một màu duy nhất là màu hồng. Có lẽ cũng vì thế mà những bộ đồ em hay mặc đều có màu hồng và tôi luôn thấy em thật đẹp. Tôi thì đang làm việc ở Sapa, một thị trấn phố núi nhỏ bé và xinh đẹp nhưng cũng thật lạnh giá mỗi khi mùa đông tràn về. Có lẽ chỉ có những ai đã trải qua một mùa đông trọn vẹn ở đây thì mới thấm thía được cái giá lạnh ấy. Hàng trăm cây số xa cách, nhưng khoảng cách về địa lý không thể làm tâm hồn chúng tôi xa nhau và hình như nó còn làm cho tình yêu của chúng tôi thêm mặn nồng.

Em thật ngây thơ và đáng yêu...

Hàng tháng, số tiền bố mẹ gửi để chu cấp cho việc học hành hầu như em cũng cố dành ra một khoản đủ để mua một chiếc vé tầu lên thăm tôi vào mỗi dịp cuối tuần hay những khi không phải đến lớp. Em luôn nói với tôi rằng "Em mua vé, ngồi lên tầu và ngủ một giấc thế là sáng hôm sau tỉnh dậy em đã nhìn thấy anh rồi". Là thân con gái mà phải đi một mình, hơn nữa phải ngồi trên tầu chỉ với một xuất ngồi vé cứng suốt hơn 10 tiếng đồng hồ cũng không bao giờ em quản ngại, vượt lên trên tất cả là em đi theo tiếng gọi của tình yêu, là mong sao được gặp tôi để làm vơi đi nỗi nhớ lúc nào cũng cháy bỏng trong tâm hồn non nớt của em.

Mùa hè hay những ngày không mưa thì đỡ vất vả rồi, nhưng còn mùa đông với cái giá lạnh đến gần không độ hay những ngày mưa rào cũng không làm tôi thấy vất vả gì mỗi khi phải dậy thật sớm từ 4, 5h sáng để đi xe máy gần 40 cây số từ Sapa ra Lào Cai đón em. Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của em ở sân ga là tôi lại nghĩ tất cả những gì mình làm cũng không thể so sánh với việc em ngồi tầu suốt một đêm dài đến thăm tôi. Tôi yêu và thương em nhiều lắm. Điều đầu tiên trước khi tôi ra đón em là bật cái bình nóng lạnh để lúc em đến có nước nóng tắm, điều đó dường như đã trở thành một thói quen của tôi mỗi khi ra ga tầu đón em. Lần nào em lên thăm tôi chúng tôi cũng thấy quý giá từng giây, từng phút được ở bên nhau. Hàng ngày tôi vẫn phải đến cơ quan làm việc nếu như hôm đó không phải là ngày nghỉ cuối tuần, trưa về tôi lại được ăn cơm em nấu, trong bữa cơm chẳng bao giờ thiếu hai món là nem và rau sống vì em biết tôi thích ăn những món đó. Chiều đến hết giờ làm việc thì tôi lại trở về nhà với em, tôi đi đá bóng còn em thì đi dạo lòng vòng quanh sân bóng hay ngồi xuống đâu đó một cái quán nhỏ chỉ để được nhìn thấy tôi. Rồi chúng tôi cùng đi chợ, cùng nhau nấu bữa tối, hay nói đúng hơn em mới là người nấu còn tôi chỉ phụ giúp em những thứ lặt vặt. Xong bữa tối chúng tôi lại tay trong tay cùng nhau đi dạo quanh cái thị trấn phố núi xinh đẹp và thơ mộng ấy, hay đến quán bar của anh bạn tôi uống một thứ gì đó. Ngày nào cũng vậy, chúng tôi đều làm những việc mà hôm qua đã làm nhưng vẫn luôn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong đó, một sự lặp lại nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy được sự nhàm chán nào trong đó.

Bao giờ cũng vậy, mỗi lần em đến thăm tôi là chúng tôi lại có được những niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi lần như vậy thì giây phút tôi đưa em ra ga để trở về Hà Nội luôn là những giây phút thật khó khăn cho cả hai và lần nào em cũng đánh rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên má em cũng làm tôi thật buồn. Nhưng tôi đã gắng che đi nỗi buồn đó, tôi chỉ cười và nói với em rằng chỉ là xa nhau vài tuần thôi rồi mình lại gặp lại mà.

Khoảng thời gian êm đềm và tuyệt đẹp ấy cứ dần trôi đi, một năm, hai năm rồi ba năm. Vậy là chúng tôi đã yêu nhau được ba năm dòng trong sự xa cách và luôn phải sống chung với những nỗi nhớ nhung khắc khoải. Tình yêu của chúng tôi chỉ với những khoảng thời gian ngắn ngủi em lên thăm tôi hay tôi xuống thăm em, chỉ với những tin nhắn hay nói chuyện qua điện thoại. Mà hai cái điện thoại Sfone Couple đấy bây giờ cũng không biết nó ở đâu nữa và tôi cũng không thể nhớ được cả số điện thoại của em và tôi hồi đó nữa. Em có còn nhớ không honey? Không biết từ lúc nào chúng tôi đã gọi nhau bằng cái tên đó nữa? Honey! Tuy xa nhau như vậy nhưng tôi lúc nào, dù là trong giấc mơ tôi cũng luôn tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của em dành cho tôi cho dù là cũng có những lời nói ra nói vào về một tình yêu xa cách hay về sự chung thủy của người phụ nữ. Tôi vẫn luôn gửi trọn niềm tin nơi em.

Thế rồi một ngày, cái tình yêu đẹp như mơ như mộng bắt đầu trượt dốc khi mẹ tôi đi xem bói, vì chúng tôi và cả hai gia đình đã rất thân thiết nên đã tính đến chuyện hôn nhân của hai đứa. Mẹ bảo thầy bói nói rằng em là người đàn bà mà sự chung thủy cần phải xem lại và tuổi chúng tôi không hợp nhau nếu lấy nhau thì sẽ không có hạnh phúc, hơn nữa nếu lấy em thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi. Những chuyện khác tôi không quan tâm, nhưng duy chỉ có một điều là nếu lấy em thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi đã làm cho tôi phải suy nghĩ. Trước nay tôi vẫn là người coi trọng công việc và sự nghiệp, tôi luôn muốn rằng mình phải làm được một cái gì đó cho cuộc sống này vì mỗi người chỉ sống có một lần và không phải ai cũng được ban tặng một cuộc sống. Và sự thật thì những suy nghĩ đó trong tôi đã phần nào ảnh hưởng đến tình yêu của tôi dành cho em. Nhưng tôi biết rằng tôi vẫn yêu em và cần có em.

Rồi tôi chuyển xuống Hà Nội làm việc, thời gian đầu đối với tôi quả thật là khó khăn nhưng em vẫn luôn ở bên tôi, lo lắng và chăm sóc cho tôi. Tôi còn nhớ trong một đêm mưa khi tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng nhất và đã định từ bỏ tất cả thì tôi nhận ra rằng trên đời này vẫn còn có em ở bên tôi, tôi đã thề với chính mình rằng nếu sau này tôi không đối xử tốt với em thì tôi sẽ bị ông trời chừng phạt.
Cảm ơn em vì em đã cho anh hiểu được giá trị thực sự của tình yêu...


Em tốt nghiệp ra trường và cũng ở lại Hà Nội làm việc, thời gian chúng tôi gần nhau nhiều hơn trước, thường xuyên ở bên nhau và có lẽ cũng vì lẽ đó mà đôi khi tôi thấy ở em có một cái gì đó không có mà tôi cần ở người vợ của mình sau này. Nhưng giờ đây nghĩ lại thì có lẽ là do tôi hơi khó tính trong chuyện này vì trên đời có gì đâu là trọn vẹn, yêu nhau là chấp nhận nhau chứ đâu phải để thay đổi nhau.

Về phần tôi là như vậy, còn về phía em. Em ra trường và có được một công việc khá tốt, nó là công việc mà em yêu thích và cũng mang lại thu nhập khá cao, thế rồi không biết từ lúc nào em bị cuốn vào vòng xoáy của công việc và kiếm tiền. Em chăm chút cho sắc đẹp của mình nhiều hơn trước và cũng sắm cho mình những món đồ đắt tiền. Thời gian em dành cho tôi cũng ít hơn và em cũng đã bắt đầu biết nói dối tôi. Em đã bắt đầu thường xuyên không về nhà vào giờ nghỉ trưa và em cũng không muốn tôi đưa đón em đi làm như trước nữa, em rất thông minh khi nói ra được những lý do mà tôi không mảy may nghĩ đến sự nghi ngờ em hay sự thay đổi của em có lẽ vì tôi vẫn luôn tin tưởng vào em.

Cứ như vậy, vì sự thay đổi của cả tôi và em đã làm cho con đường tình yêu của chúng tôi thường xuyên có những hố sâu ngăn cách, nó cứ xuất hiện mỗi ngày một nhiều hơn và sâu hơn. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói đến sự chia tay một cách thẳng thắn, có lẽ vì cả hai đều không đủ dũng cảm để đối mặt với cái sự thật khắc nghiệt ấy. Chúng tôi vẫn khá thường xuyên gặp nhau, đi chơi hay đi ăn với nhau. Trong trái tim tôi giờ đây tuy không trọn vẹn chỉ với hình bóng của em nhưng cũng không hề có hình bóng của một người đàn bà nào khác, mặc dù do tính chất công việc tôi thường xuyên phải đi xa và cũng tiếp xúc với rất nhiều người.

Rồi một ngày tôi đã thấy cái mà tôi không nên thấy, cái mà tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được trong cuộc đời này và nó đã để lại trong tôi một vết thương lòng sẽ chẳng bao giờ lành lại theo thời gian. Nhưng trong lúc thất vọng nhất, lúc đau khổ nhất thì tôi cũng nhận ra được tình yêu của tôi dành cho em và em là người đàn bà tôi cần trong cuộc đời này. Nghĩ đến tình cảm suốt ngần ấy năm, nghĩ đến tình yêu của em đã dành cho tôi và những gì em đã làm cho tôi trong những lúc tôi gặp khó khăn trong công việc và cuộc sống, tôi đã bỏ qua lòng tự trọng của một thằng đàn ông và không nghĩ gì đến những chuyện đã qua. Tôi chỉ xem chuyện đó như là một tai nạn và rằng em cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng phải yếu lòng khi thiếu sự quan tâm, chăm sóc của người mình yêu. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để níu kéo lại tình yêu của chúng tôi và mong em trở về bên tôi. Nhưng tất cả đã quá muộn, em vẫn không thể quay trở về bên tôi như ngày xưa được nữa vì tình cảm của em dành cho tôi đang ngoi ngóp những hơi thở cuối cùng và trái tim em đã có hình bóng của người đàn ông khác, một người thường xuyên ở bên em hơn tôi, có thể dành nhiều thời gian cho em hơn tôi và có thể chăm sóc cho em nhiều hơn tôi thậm trí sự quan tâm, chăm sóc đó chỉ với vài quả trứng vịt lộn hay vài củ khoai luộc khi em cần. Những điều tưởng chừng như thật đơn giản đó nhưng nó lại là hương vị không thể thiếu cho món ăn tình yêu mà tôi đã không làm được cho em.

Chúng tôi chưa bao giờ gần nhau nhưng cũng chưa bao giờ xa nhau như bây giờ, tôi đã nhận ra một sự thật là chúng tôi đã vĩnh viễn mất nhau và sẽ không bao giờ là của nhau được nữa. Em đã đi trên con đường mà em đã chọn và trên con đường đó không có tôi. Thôi em ạ có lẽ đó là sự giải thoát cho cả hai đứa chúng mình, anh chỉ muốn em biết rằng anh không giận em khi em đã nói dối anh nhiều như thế hay em thậm chí đã phản bội tình yêu của anh. Anh phải cảm ơn em vì em đã cho anh hiểu được giá trị thực sự của tình yêu. Anh biết sau này sẽ không có ai yêu anh nhiều như em đã yêu và anh cũng không thể yêu ai nhiều như anh đã yêu. Giờ đây mỗi lúc nhớ lại những chuyện ngày xưa anh vẫn thường ra cái ghế đá đó ngồi, cái ghế đá mà chúng ta đã ngồi mỗi người một đầu trong lần đi chơi đầu tiên. Anh thật lòng cũng không mong là em sẽ đọc được những dòng chữ này vì anh không muốn khơi dậy những ký ức mà có lẽ em đã phải khổ sở lắm để chôn vùi nó.

Vĩnh biệt em, honey!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....