Follow Us @soratemplates

4 tháng 2, 2010

Tình yêu chưa nói

- TVT- đã bao lần nhắc lại tên anh mà tim em xuyến xao. Em không biết cách đặt tên cho tình cảm mà em dành cho anh, chỉ biết rằng nó đặc biệt lắm anh à! Phải chăng đó chỉ là một chút rung động ngây thơ của thuở học trò mà anh - chàng trai dễ mến chỉ trên em một khóa, hơn em một tuổi đã vô tình đánh cắp từ trái tim em, hay đó là tình yêu - là mối tình đầu của em? Em ước em có thể biến dấu chấm hỏi to đùng ấy thành một dấu chấm than để em hiểu được chính mình!
Anh giờ này đang làm gì, ở đâu, đang học trường gì... em không chắc mình có thông tin chính xác. Em chỉ biết tên anh, khuôn mặt và hình dáng anh. Em lưu giữ trong tim mình những hình ảnh đó về anh để nhớ và chỉ thế thôi! Vậy mà không hiểu sao bấy nhiêu thôi cũng đủ làm em phải hồi hộp, ngóng trông để rồi có lúc còn thấy nhớ anh đến cồn cào. Em nhớ anh - nhớ nhiều lắm anh à!
Anh thấy đấy, em thật không biết nhiều về anh. Mà điều đáng nói hơn là anh thậm chí không biết em luôn, vậy mà sao em vẫn nhớ thương anh đến thế anh nhỉ? Nếu chỉ là trẻ con, chỉ là một chút tình cảm vu vơ cớ sao đến giờ tên anh vẫn vang lên trong em. Là dại khờ, là ngốc nghếch hay là gì chính em cũng không biết. Bởi thế em không biết gọi tên tình cảm em dành cho anh. Có phải là mạnh miệng không khi em gọi đó là: "Tình yêu chưa nói". Ấy là tên một bài hát của ca sỹ Mỹ Tâm mà em rất thích bởi lẽ em tìm thấy hình ảnh của anh ở đó - anh như ở đó thật gần với em. Có những lúc em tự hỏi, anh đã một lần lắng nghe bài hát đó chăng? Vậy mà thoắt đó thôi anh giờ đã là sinh viên đại học năm hai còn em cô bé ngốc xít ngày nào giờ cũng đã là một cô tân sinh viên đại học đó anh. Em vẫn nhớ anh - anh có biết?
Ngày đó em học lớp 11 còn anh là chàng học sinh cuối cấp với bộn bề những lo lắng về bài vở, các kì thi và một tương lai kì vọng. Em không biết em đã biết nhớ biết thương anh từ khi nào, chỉ nhớ rằng cái ngày đầu tiên em gặp anh em đâu có cảm xúc gì đâu, em cũng chưa một lần nói chuyện cùng anh vậy mà đến giờ nghĩ về anh con tim em vẫn rộn ràng đến thế!
Em không biết nhà anh, chỉ biết xã anh gần xã em. Anh đi ở trọ còn em ngày học hai ca thì em đạp xe về nhà đến bốn lần. Những lúc ấy chỉ mình em bóng lẻ trên con đường trưa trời nắng nóng như đổ lửa. Em chỉ thỉnh thoảng được vô tình đạp xe sau anh trên suốt con đường về nhà những hôm anh được nghỉ về thăm nhà thôi. Cứ thế em đạp xe theo anh thật chậm, thật chậm trên con đường quen thuộc bên dòng sông quê êm ả. Em không dám nhìn anh, không dám nhìn thẳng đường. Em vờ nhìn ngang ra sông thấy nước trôi êm ả, trời chiều gió thật nhẹ, nắng thật nhẹ. Xa xa có biết bao những cánh cò trắng bên những hàng cây xanh tươi và còn có nhiều, nhiều thứ khác cũng đẹp lắm anh à!
Em tự nhủ - đường về có anh thật đẹp biết bao. Em như thấy cuộc sống thật hồng và anh cho em những phút giây ấm áp sau một ngày học hành mệt mỏi. Nhìn mây, nhìn trời thế thôi chứ thực ra anh mới là tâm điểm của em. Em đã ước đường về kéo dài thêm để những phút giây bên anh không trôi nhanh đến vậy. Đạp theo anh cho đến lúc em về đến dốc nhà mình. Không giống như thường lệ, chỉ một cái kéo phanh tay chỉ chưa đầy 1 phút sau em đã hạ cánh an toàn trước sân nhà. Lần này em cũng đã kéo phanh tay ngay từ trên đỉnh dốc nhưng là dừng ở đó, em trông theo dáng anh đến khuất rồi mới về nhà để lại nhớ, lại thương, lại mong gặp anh thật sớm, thật lâu và chỉ để đi bên anh. Anh vẫn đạp xe trên con đường quê yêu dấu bình thản mà vô tâm đến lạ thường. Anh không nhận ra con bé ngốc lẽo đẽo theo anh suốt quãng đường. Có khi anh còn ngốc hơn em đó T à!
Chưa một lần nói chuyện cùng anh, chưa hề hiểu gì về con người anh, nhưng em lại biết thương nhớ anh những lúc không trông thấy anh; biết đỏ mặt và nghe như con tim đang đập loạn xạ khi anh chỉ thoáng chạy qua em cho kịp giờ học; biết dậy sớm, đi học sớm để đứng đợi anh ở lan can trông theo dáng anh mỗi buổi đến trường; còn cả những lúc trông đánh tan học chả kịp thu sách vở đã chạy vội ra lan can để nhìn theo anh...
Nếu chỉ là thoáng qua, là vu vơ sao đến giờ em vẫn mong được gặp anh đến vậy. Em không hiểu nổi tình cảm của chính mình nhưng em tin em đã biết yêu. Và nếu được chọn em vẫn mong được một lần nhìn thấy anh ở đâu đó trên đất Hà thành này. Có lẽ em sẽ thấy ấm áp hơn, thấy yêu Hà Nội nhiều hơn lúc này đó anh.
Vậy là, tuổi học trò của em đã qua đi thật đẹp - em đã biết yêu một người là thế nào? Em sẽ mãi giữ trong tim hình ảnh của anh cùng với cái tuổi nhất quỷ nhì ma của em anh ạ. Nhưng nếu có cơ hội gặp lại anh, em sẽ không mong được làm quen với anh hay để thổ lộ tình cảm này với anh đâu. Có lẽ sẽ là thế đó anh. Bởi em mong muốn mãi giữ những hình ảnh về anh như một kỉ niệm đẹp. Em cũng tin sẽ đẹp hơn khi em nhớ về anh như thế. Cầu mong cho may mắn, hạnh phúc luôn đến bên anh. Mọi chông gai trên đường đời anh vượt qua anh nhé!
Mong gặp anh!
Cô bé ngốc ngồi buồn nhớ anh!
(Hà Nội - 18/04/2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....