Follow Us @soratemplates

22 tháng 2, 2010

Câu trả lời nào cho em

Những ngày này thật nặng nề với em, những ngày cuối tuần thật lê thê, đêm thật cô quạnh. Từ khi yêu Minh cho đến lúc chúng ta nghĩ xấu về nhau em thật tội nghiệp còn Minh thì thoải mái vì đã dứt bỏ được mối tình hận thù của hai năm trước.

Em không biết đã được hai năm chưa nhỉ? Cái ngày em biết về Minh, cái ngày mà chúng ta nói lời yêu sao thật gần mà sao mãi đâu đâu thế này? Hai lần yêu Minh, ùhm hai lần đó Minh đã rót vào tai em toàn những điều mà em cứ nghĩ chuyện thần tiên có thật ở thếgiới thời nay, để rồi yêu Minh hơn hai lần, ba lần… rồi vạn lần yêu Minh sau là mãi mãi xa nhau.Em đã có một tình yêu đẹp với Minh, thật sự đến lúc này em không thể nghĩ rằng mình lại có thể tay trong tay nhau như thế để rồixa nhau một lần nữa. Tại em phải không Minh? Em sai rồi, tất cả chỉ tại em bồng bột, cái tuổi này thì đáng lý ra phải thật sự thực tế chứ!

Nhưng em đã làm cho người thân, bạn bè và cả Minh nữa mất đi một lòng tin. Em luôn cho mình đúng mọi phương diện, ngay chính tình yêu ngộ nhận của Minh và em mà em cũng cố vươn vai chống chọi với những người thân để bảo vệ cái niềm hạnh phúc ảovọng nơi Minh. Giờ thì mọi thứ đã trở về như cũ rồi phải không Minh? Ngày mai như thế nào đây? Nhưng nếu ngày mai có gặp Minh một lần nữa chắc em sẽ nói rằng em sợ Minh hơn cả chính tình yêu Minh dành cho em, bởi anh là những gì khắc khoải nhất của một thời mà em nhớ và chờ đợi.Hôm qua em đã uống nhiều rượu, em muốn uống thật say để được kêu tên Minh trong men say.

Nhưng em không làm được bởi em không thể say, con người em không còn chấp nhận được hơi men cũng như không thể chấp nhận thêm một nỗi nhớ vô vọng về anh. Minh biết em thèm cái cảm giác say đến mức nào không? Cũng giống như muốn yêu anh thêm nữa mà không thể…Em biết em đã sai, em sai rồi. Em đã sai khi yêu Minh lại càng sai hơn khi chấp nhận yêu với tình yêu ngộ nhận nơi Minh. Nhưng Minh ơi, điều mà em còn tỉnh táo nhất bây giờ là em không biết tại sao Minh lại có thể tìm đến với em trong ngần ấy thời gian không liên lạc hay bởi tình yêu giữa Minh với Phương kết thúc quá đột ngột hay sao mà Minh chợt nhớ đến em? Cái chợt nhớ nơi Minh có phải là điều thật sự không, hay chỉ là ngộ nhận như tình yêu mà Minh dành cho em?Em còn nhớ như in cái ngày Minh liên lạc lại với em, một ngày đầu xuân thật ấm áp phải không Minh?

Cái ngày mà em chờ đợi hơn một năm ròng rã, để chỉ được nói câu xin lỗi, xin lỗi cho một chuyện đã qua của một năm về trước. Một năm về trước em đã lừa dối cuộc sống của em với Minh. Chỉ vì em không tin một tình yêu có thể hình thành giữa một khoảng cách của thế giới ảo, thế giới của công nghệ mới. Nhưng em đã sai, em yêu Minh cũng bởi từ đó, càng ngày em càng sợ mất Minh, em cố níu kéo bẳng một sợi dây vô hình của vật chất và Minh đã chấp nhận nó. Nhưng em không sai, chỉ có điều Minh không thật lòng với em, Minh không yêu em như em yêu Minh, Minh không bao giờ chấp nhận tình yêu của em, mà chỉ thấy ánh sáng và hy vọng hơn với những bản vẽ mà em tạo ra để níu kéo tình yêu trong Minh. Đến bây giờ thì mọi thứ đã hiện rõ rồi phải không Minh? Em trở về với thực tại và Minh thì hiện nguyên hình của một con người thật.

Thật như chính Minh nói với em về chuyện ân ái, chuyện của cuộc sống, chuyện của tình yêu thương, chuyện của lòng tin, chuyện của đối nhân, chuyện của Minh và cuối cùng của tình yêu em. Nỗi đau của quá khứ làm sao có thể làm em đau trong thực tại! Thế mà đau lắm Minh ơi! Đau như thể không thể sống được nữa, bởi tất cả như bị Minh chà đạp lên số phận em vậy. Em chỉ hy vọng thời gian sẽ cuốn mọi thứ, xoá nhoà đi tất cả. Trong nỗi đau đớn em muốn thiếp đi một giấc ngủ sâu để mê man và không tỉnh dậy. Một ngày nào đó, rất lâu nỗi đau như là những cái đã qua. Em muốn mình sống cho thật có nghĩa của lẽ sống, không chút ưu phiền, tiếc nuối, thương đau… tất cả là phù du, cát bụi. Nhưng đến bao giờ em mới làm được như thế? Một năm, hai năm… hay vạn ngày sau em có làm được điều đó không?

Em nhất định phải làm được để một ngày nào đó có gặp lại Minh cũng chỉ là một người bạn, một con người. Trong sâu thẳm của trái tim, bên những nỗi buồn chứa là niềm vui khi em biết Minh đang hạnh phúc, đó cũng là hạnh phúc của em, đơn giản chỉ là người em yêu Minh àh.Bốn ngày cho một đời người, liệu quá ngắn ngủi không Minh? Nhưng nó đã để lại cho em thật nhiều hạnh phúc và chính nó là những kinh nghiệm làm hành trang sống tiếp những ngày sắp tới… Minh yêu thương! Hãy cho em gọi mãi lời trìu mến ấy, để em được mãi có Minh, lần gặp này sẽ là lần kêu cuối.

Có lẽ chẳng bao giờcòn được như thế nữa đâu, khi anh gặp lại em sau mọi thứ sẽ khác đi nhiều lắm! Em chấp nhận nó như chấp nhận một sự thật không thể đổi thay, em sẽ mãi nhớ và tôn thờ những gì đã qua trong bốn ngày hạnh phúc, bốn ngày được bên anh cho cả một đời người nơi em.Khi em viết lên những dòng này, có lẽ Minh đã chìm trong giấc ngủ nồng, ngày mai thức dạy em muốn thấy Minh mỉm cười với em, mỉmcười với tâm hồn em, tình yêu em và cuối cùng là nỗi lòng em. Một khi tình cờ hay cố ý mà anh lướt qua web khocviem.Org sẽ có em trong đó. Em biết khi anh đã không thích thì anh không thích nhưng em chỉ mong một lần sau cuối là anh hãy thích một lần này nữa thôi, hãy đọc nó anh nhé! Phải tạm biệt nhau chứ! Khi hết yêu nhau rồi thì phải nói lời tạm biệt chứ!

Tạm biệt anh.Tp. 29/03/09Khó tính của anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....