Follow Us @soratemplates

28 tháng 2, 2010

Em với thơ

16:26 0 Comments

Em như bướm nhỏ cánh xinh xinh
Bay đậu thơ anh vẽ chữ tình
Cho vần câu gãy đôi từng mảnh
Vậy cũng đẹp rồi... tôi lặng thinh.
Em làm giọt nắng giữa hồn tôi
Hoàng hôn vương tí lại bên đồi
Bao nhiêu tình ý giờ lẩn trốn
Để tiếng thơ buồn như gió trôi.
Em là mưa nhẹ cuối chiều đông
Cho tiếng thơ anh mãi lạnh lòng
Quay về chốn đó tìm hương ấm
Mãi mãi bên lòng ai ngóng trông.
Em là tất cả của hồn thơ
Chữ yêu nhân loại lỡ tôn thờ
Thôi đành góp tí gì mơ mộng
Gởi hết bên đời em... với thơ..!

-ttph (VA,20.10.2009)- by vàng anh

Hà Nội buồn

10:25 0 Comments

Hà Nội buồn có phải không anh?

Mà heo may cứ trải dài qua phố

Đuổi nắng ấm trốn sau bóng đèn nhỏ

Giật mình em ngỡ gặp cái nhíu mày.



Hà Nội buồn, anh ơi anh có hay

Dù biết ta yêu nhau chân thành lắm

Nhưng lá bàng trút đỏ cả phố vắng

Hà Nội buồn, em lạnh áo mỏng manh.



Hà Nội buồn, đã hết giận chưa anh?

Để cơn mưa đầu đông không biết khóc

Hà Nội buồn, lệ vương nhòa trên tóc

Em đầu trần cầu nguyện ngày nắng lên.



Hà Nội ơi, hết buồn, hồng má em

Hay chỉ cần quanh em một hơi ấm

Hà Nội buồn, đôi môi em hết thắm

Anh giận hoài, Hà Nội buồn với em...

Cho em gọi anh lần cuối nhé

01:20 0 Comments
Em cố tìm cho mình một lí do để em có thể yêu,tha thứ cho anh lần nữa.Em và anh cách biệt về tuổi tác nhưng đó không phải là lí do để em ko iu anh,em biết tuổi tác chỉ là một con số ko tồn tại trong một tinh iu khi hai người iu nhau thật lòng.Anh nhỏ hơn em 3 tuổi nhưng nó đủ làm em cảm nhận ra anh trẻ hơn em như thế nào,cách suy nghĩ của anh và em khác như thế nào?anh đang cần gì ở bản thân anh,anh cần một bờ vai,1 điểm tượng từ em sao?hay anh đang cần nhất là ko thể yếu đuối trước mặt em?

EM ko nói rằng em lúc nào cũng đúng,nhưng em tin em đã cho anh những lời khuyên mà anh cần. Em và anh ở xa nhau nhưng chẳng thể ngăn cản tình iu cản e dành cho anh.Người ta thường nói xa mặt cách lòng,nhưng em ko nghĩ thế anh à.Nhưng có lẽ lần nay em sai thật rồi vì chỉ có em nghỉ thế,tình iu đến cần 1 sự đồng cảm từ hai tâm hồn.anh và em có cũng chung 1 nhịp đập không anh nhỉ?.Ngồi nhìn mưa buồn rơi em bỗng nhận ra một điều,em và anh chưa hề tồn tại tình bạn để có thể trở thành hai trái tim đồng nhịp,chúng ta đến vơi nhau quá nhanh,quá vội và,giá như chũng ta nên làm bạn truocs khi đến với nhau thì đâu có chuyện ngày hôm nay nhỉ?Nhưng không vì thế mà anh có quyền thiếu tôn trọng em,làm em tổn thương trong sự vui vẻ của anh.Với anh,em ko biết anh tin em đến mức nào nhwung với em,có thể đa nghi,em thấy em chỉ tin anh một chút thôi,vì sao ư! vì em cần một người đàn ông chững chạc,có một cách suy nghĩ thoáng,tấm lòng vị tha,rộng lượng...(em có đòi hỏi quá ko).

Còn một điều nữa làm em không thể tin anh tuyệt đối,đó là giữa anh và em có một người thứ ba,em ko muốn nhắc đến chuyện này và em không trách ai hết,vì trong chuyện tình cảm ko ai nói trước được,lí trí,đạo đức không thể điều khiển được trái tim.ngược lại em cũng cảm ơn người đó đã chăm sóc anh,an ủi anh làm cho anhvui khi những việc đó em không thể làm cho anh. Em cố tìm cho mình những lý do để Em có thể yêu Anh lần nữa.Em cố tìm rất nhiều lý do để em tin em đã yêu anh rất nhiều.Nhưng trong những lý do em tìm kiếm có một sự thật mà em không muốn chấp nhận đó là Trong Anh không có Em.
Em đã gạt lý do ấy sang một bên để tin rằng vẫn có người cần em,yêuem và mong muốn xây dựng một mái ấm với em(như điều anh đã nói).Nhưng tất cả lý do điều cho thấy Em Và Anh không có tình yêu thật sự. Thôi thì chúng ta sẽ chia tay như những người bạn,chúng ta sẽ như là những người vô tình đi ngang qua,liếc mắt nhìn nhau và bước đi một cách vội vã Em sẽ không là một phần của anh kể từ bây giờ.Em chỉ có thể gọi anh lần cuối này mà thôi,anh ạ!!Anh hạnh phúc anh nhé!!

 by cobedethuong651@yahoo.com

27 tháng 2, 2010

Nhành Lục Bình của đời em

20:54 0 Comments

Dòng sông quê hương - dòng sông đợi chờ

Lòng buồn da diết em đến với dòng sông

Trời màn đêm không trăng, không sao

Ánh đèn le lói, bên kia bờ lúc mờ lúc tỏ

Hình bóng giặng tre in lên bờ mặt nước

Một mình ta với nỗi buồn cô đơn



Người nơi đâu khi ta ở nơi này

Lời thề ước ta thả vào dòng sông

Múc nước sông ta hắt lên bầu trời

Trời không nhận trời thả vào mây

Mây lơ lửng mây lại đưa vào gió

Gío nghĩ gì? gió lại tạt vào ta?



Cái man mát, hiu hiu khi gió thổi

Làm ta say gió? hay say tình?

Ta muốn giải lời thề để người đi!

Đi đến với bầu trời người hạnh phúc

Sao Sông, Trời, Mây, Gío lại không làm điều đó?

Lại đẩy nó trở về với ta!

Hay chính ta không muốn giải lời thề?

Vì lòng ta vương vấn một bóng hình!



Người như ánh trăng in bóng xuống lòng sông

Chỉ nhìn được, nói được nhưng không chạm vào được

Chẳng lẽ khi Trăng, Sông hợp một

Ta và người mới đến được với nhau



Nhưng người ơi! đã có dấu chân trên mặt trăng

Nhân loại làm được, ta cũng sẽ làm được

Ta sẽ mang cả dòng sông đến với nơi đó

Chứ không chỉ nhìn hoài cái bóng đó thôi!



Giọt lệ ta rơi, rơi lúc nào không hay

Hoà tan cùng mênh mông một dòng nước

Tiếng nức nở cả vạn vật đều nghe

Gío lùa nhẹ như lau giọt lệ buồn

Tiếng xào xạc như dỗ trẻ con thơ

Đừng khóc nữa, người ấy sẽ về!



Người nói người không làm ánh trăng

Vì ánh trăng khi mờ, khi tỏ

Vì ánh trăng khi khuyết, khi đầy

Người nói người làm nhành Lục Bình

Vì Lục Bình sẽ trôi mãi trên sông



Nhưng Lục Bình sẽ ra biển lúc nào?

Hay ở lại sống mãi với dòng sông?

Ta sẽ giữ, giữ mãi nhành cây đó

Không buông tay dù có thế nào

Nhưng sẽ thả nếu nhành Lục Bình đó

Có hạnh phúc bên biển cả bao la



Mối tình chúng mình không phẳng lặng, êm đềm

Như dòng sông đang đứng trước mắt ta

Nếu dù có gió to, sóng lớn

Như Đại Dương cuồn cuộn dâng trào

Ta vẫn tin mình mãi thuộc về nhau!



Dù người không ôm ta lúc gió thổi ào ào

Dù người không nắm chặt lấy bàn tay đang cóng

Dù người không gạt mái tóc khi gió thổi xoã bay

Dù người không trao ta cái thì thầm bên tai

"Anh mãi yêu em, bên em trọn đời"

Nhưng ta vẫn cảm nụ hôn ngọt ngào

Người trao tặng ta khi nói lời yêu

Ta vẫn nhớ, mãi hướng về nơi đó

Chờ một ngày Trăng, Sông hoà làm một!



Nhành Lục Bình của đời em _MyLife



" Gửi tặng người em yêu! Những vần thơ tuy cục cằn, khô cứng nhưng đó là suy nghĩ và tình yêu của em dành cho anh. Em chỉ biết ngàn lần nói: EM YÊU ANH! YÊU ANH NHIỀU LẮM! "

Mùa Đông ơi!

20:25 0 Comments

Mùa đông ơi ... mang em vào cơn gió
Khe khẽ thôi ...chớm chút lạnh đầu mùa
Cho anh nhớ ... đôi lời thơ dang dở
Chút bơ vơ ......đôi câu ấy.. dại khờ.
Mùa đông ơi ...... mang em vào con nắng
Nhàn nhạt thôi ...soi hoang vắng bao ngày
Cho anh say .......những đoạ đày tình ái
Hương tóc mềm ..thôi xin hãy nguôi ngoai.
Mùa đông ơi ..... mang em vào mây tím
Khẽ lặng im .......để anh chút kiếm tim
Và chiếc lá .........trong tim thôi rạn vỡ
Trút nhớ quên ... ở nơi mình quên lãng.

Yêu lần nữa

12:28 0 Comments
Phải làm sao để nói cho anh nghe? phải chi em đừng mang yêu thương...! Nụ hôn anh như phép màu đã cho em biết yêu lần nữa, cho đêm vắng em ngồi nhớ anh, cứ khi chợp mắt lại ánh mắt anh lại tràn về trong em.

Giờ em đang trong cơn mơ, có anh và có em. Đêm nay lại có mình em ngồi đây, muốn có anh kề bên để cùng em ngắm sao trời, để ánh sao kia chiếu vào 2 ta, để ánh sao không phải buồn vì em lẻ loi. Anh gần bên em thì thầm vào tai em lời yêu ngọt ngào, để trái tim em đập nhanh hơn, để mặt em đỏ bừng lên, và để chúng ta đến với nhau. Dù anh không đưa đôi tay lau dòng lệ em rơi, dù anh không thể ở bên ôm chặt em vào lòng, dù anh không hôn lên môi em và chúc em ngủ ngon.

Dù anh không tự mình thể hiện tình cảm anh dành cho em vào ngày 14/02, dù anh không nói anh nhớ em. Nhưng em vẫn cảm thấy anh chính là người đã mang đến cho em cảm giác bình yên, và anh là người đã cho em biết yêu lần nữa. Nơi đây em chỉ mong cho thời gian đừng trôi để anh mãi bên em, để ngày tháng không trôi qua. Cứ mỗi đêm mưa em lại nhớ đến anh, gọi phone cho anh nghe tiếng chuông thật nảo nề. Để sau đó em không nói được gì chỉ im lặng và khóc, muốn được bên anh nghe hơi thở của anh mỗi đêm vắng. Muốn bên anh để tự mình vào bếp nấu cho anh những món anh muốn ăn. Muốn kề bên anh mỗi khi anh buồn, mỗi khi anh vui, hay đơn giản hơn là lúc anh cảm thấy cô đơn.

Em ước mình là ngôi sao trên cao kia để mỗi đêm em có thể thấy anh, biết anh làm gì, biết anh thế nào, đễ xóa tan đi nổi nhớ trong em. Nhiều đêm lòng em cảm thấy cô đơn nước mắt lại tràn mi, mong có anh kề bên để em được dựa vào bờ vai của người em mong nhớ. Làm sao anh hiểu được "con gái nói có là không, nói không là có"? Làm sao anh hiểu em yêu anh đến chừng nào? Em đang khóc khi viết về anh, khi nhớ về anh. Dù anh lúc nào cũng bên em, nhưng cảm giác sắp mất anh lúc nào cũng có trong ý nghĩ của em. Em sợ vào 1 ngày nào đó khi em vẫn chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào kia thì anh lại rời xa em. Rồi anh sẽ buông bàn tay em ra thay vào đó là bàn tay khác, của một người khác anh cảm thấy yêu người ấy hơn em. Rồi em lại phải khóc nhiều thêm, đau khổ hơn nữa. Rồi anh sẽ giống người ta bỏ rơi em một lần nữa.

Em không biết tại sao mình lại cứ suy nghĩ như vậy nữa, chắc tại vì em sợ mất anh, mất đi tình yêu mà em đang cố gắng trân trọng. Anh là người đã cho em biết cảm giác yêu lần nữa. Em sẽ không bao giờ yêu thật lòng lần nữa nếu anh không xuất hiện, anh đến với em bằng tình yêu chân thành và tràn đầy nồng nàn. Cảm ơn anh! người em yêu, cám ơn tất cả những gì anh đã làm cho em. Em mong anh sẽ đọc được suy nghĩ này của em, em mong những khi em giận anh thì anh sẽ theo năn nỉ em, em mong khi em khóc anh sẽ an ủi em, khi em buồn anh sẽ chia sẻ với em. Em là một con bé ngốc nhất thế gian này, lại hay giận, hay khóc nữa. Em muốn cho anh thấy em khóc, để anh có thể nghe em tâm sự để anh lại hiểu em thêm phần nào. Làm sao để nói cho anh nghe rằng: "EM RẤT YÊU ANH"?

Với mọi người anh sẽ không là gì những với em anh là tất cả, nếu cho em chọn tình yêu và cuộc sống em sẽ chọn cuộc sống vì anh chính anh là cuộc sống của em. Em hiểu mưa rồi cũng sẽ tạnh, bữa tiệc nào rồi cũng tàn, giấc mơ nào rồi cũng sẽ tỉnh. Nhưng em đã ghi sâu tận đáy con tim này sẽ yêu mình anh và chỉ mình anh trọn đời. Em biết tình đến và đi thì không cần lý do, chỉ cần anh đến với em qua cơn mơ thôi. Mong bình yên về cho anh, và em sẽ trân trọng tình yêu em đang có, em sẽ luôn yêu anh. Anh chính là cuộc sống của em!

by YSL_TINA25

Đừng ghét em anh nhé!

11:27 0 Comments
Anh ơi chắc chẳng bao giờ anh đọc những dòng viết này đâu nhỉ?

Anh quá bận rộn với công việc và tổ ấm của mình, đâu có thời gian quan tâm đến em nữa. Chắc giờ anh đang giận em nhiều lắm khi em nói lời xa anh nhưng đó là kết quả tất yếu của chúng ta, không thể có kết thúc tốt đẹp hơn anh cũng hiểu mà. Sáu tháng yêu anh, hạnh phúc bên anh và đau khổ vì anh đã giúp em trưởng thành hơn rất nhiều, cám ơn anh! Khi anh đến với em anh có biết em đã hoang mang, lo sợ, khủng hoảng đến mức nào không? Em đã không thể vượt qua nguyên tắc sống của mình và chấp nhận yêu một người đàn ông đã có vợ, cũng có thể đó không hẳn là tình yêu hay chỉ vì khi ấy em quá cô đơn.

Anh đã chỉ bảo em rất nhiều, đã luôn quan tâm đến em và cho em biết thế nào là yêu một cách thực sự. Tuy anh mới kết hôn nhưng em hiểu anh không hạnh phúc, không hiểu sao em lại hiểu anh đến vậy, luôn nghĩ cho anh mà quên đi bản thân mình và em cũng biết em có vị trí quan trọng trong trái tim anh.
Em đã rất hạnh phúc khi yêu anh nhưng cũng luôn mang trong mình ý nghĩ mình là người phá hoại hạnh phúc gia đình anh, em luôn nhắc anh phải quan tâm đến vợ anh không được để chị ấy buồn, sự giằng xé của lý trí khiến em không ít lần nói lời chia tay nhưng rồi lại không đủ dứt khoát, em không thể cầm lòng khi thấy anh đau khổ vì em. Thế là hết lần này đến lần khác em không thể xa anh dù vẫn biết không thể mãi mãi bên anh.

Nhưng rồi con trai anh ra đời khiến anh bận rộn hơn, thời gian bên nhau không nhiều như trước đã giúp chúng ta quen dần với cảm giác xa nhau và em hiểu anh cũng không còn cần em như trước, em cũng hiểu không phải vì anh hết yêu em mà bởi anh phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, anh cũng đã rất đau khổ vì không thể ở bên em, quan tâm đến em và khiến em chịu nhiều thiệt thòi.

Em không trách anh bởi em luôn hiểu cho anh và thương anh nhiều hơn, bởi yêu và hiểu anh nên lần này em đã quyết tâm xa anh để anh có thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình nhỏ của mình. Em không biết liệu sau này em có thể yêu và hiểu ai đó như đã yêu anh không nhưng em chấp nhận xa anh để anh được hạnh phúc, em sẽ chỉ đứng ở xa yêu anh và cố gắng sống thật hạnh phúc, vui vẻ để anh không thấy có lỗi với em. Anh luôn nói nếu em xa anh thì anh sẽ ghét em, sẽ không bao giờ gặp em nữa và hận em suốt đời. Còn em thì không thế, em không hối hận vì yêu anh và giờ em biết mình xa nhau là quyết định đúng đắn, tốt cho cả hai người, em sẽ giữ mãi tình yêu của anh như một bí mật riêng trong trái tim mình.

Chúc anh sớm quên em đi và quay lại sống thật hạnh phúc bên gia đình anh. Chỉ mong nếu sau này có duyên gặp lại anh đừng coi em như người xa lạ. Đừng buồn anh nhé, nụ cười sẽ khiến cuộc đời này đẹp hơn, nếu yêu em thì hãy để em đi và chúc em có người chồng tốt anh nhé. Vì yêu anh em sẽ sống hạnh phúc, anh cũng vậy nhé. Mình cùng cố lên, cố lên anh nhé.

Đến bao giờ em thôi thích mưa!

10:46 0 Comments
Bây giờ, tôi ngắm mưa một mình. Nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn nhớ về anh,chắc có lẽ vì anh còn nợ tôi 1 lởi giãi thich. Tôi và anh đều thích mưa nhưng lại không thích mặc áo mưa, thế nên đang đi trên đường mà bất chợt mưa đổ xuống thì cả hai lại càng thích và cứ thế đi lòng vòng để tắm mưa.
Lạnh nhưng cảm giác bên nhau thì không hề lạnh chút nào. Anh đến với tôi nhẹ nhàng như những cơn mưa và cũng ra đi một cách nhẹ nhàng như thế, không một lý do, không một lời giải thích, để lại cho tôi sự trống trải và lạnh run sau những trận dầm mưa một mình. Tôi không hiểu tình yêu anh dành cho tôi như thế nào? Tại sao mình phải như vậy anh? Tại sao anh không sống thật với tình cảm của mình? Tại sao anh không dám đối diện với em? Nhiều câu hỏi tại sao em muốn hỏi anh lắm nhưng em biết câu trả lời sẽ là sự im lặng. Mà anh biết sự im lặng nó đáng sợ thế nào không? Hay một lý do đơn giản là anh không còn yêu em ? ....

Mưa...
Ngoài trời lại mưa rồi đấy... Mưa lại rơi... lại rơi như ngày ấy...
Ngoài mưa cứ rơi ướt từng góc phố... Phố vắng tanh... Chỉ mình em ngồi ngắm mưa rơi... Mưa rơi rồi đấy... Em thích đi dưới mưa lắm... thích đi trong mưa... S ẽ chẳng ai thấy em đang khóc... sẽ chẳng ai thấy được nước mắt em rơi... Chỉ có một cô bé đi trong mưa... vừa đi vừa hát... bài hát hoà với tiếng mưa rơi... Em thích mưa thật to... thật to...Để gọi tên anh mà không ai nghe thấy... Để nhớ thương anh mà chẳng ai hay... Mưa rơi... giấu kín tâm hồn em...
Mưa mềm lắm... mát lắm... Mưa rất nhẹ... Rất nhẹ nhàng thấm vào tim...Mưa rơi nhiều quá... Ướt nhoà mắt em... Sao mưa dịu dàng bình yên thế... Mưa rơi... mưa đến... mang anh đến bên em... Anh đến bên em cùng với mưa...Rất nhẹ nhàng... rất ngọt ngào... nhưng lạnh ngắt... Và quá nhanh. Em không đuổi kịp... Anh đến và đi... như mưa rơi ngày ấy... Đến bên em khi mưa ngừng rơi. Làm dịu mát tâm hồn em bằng nụ cười ấy.Nụ cười mềm ấm như mưa...Anh đến rồi lại đi... bỏ em lại với mưa...Bỏ em lại với mưa... Một mình em trong mưa... Một mình khóc trong mưa... Một mình em... gửi thương nhớ vào mưa...nên lời, chẳng thể gọi tên cũng chẳng thể nói cười... em chẳng muốn anh nhìn em lạnh thế...Mưa có phải nước mắt của bầu trời không anh..?
Nếu là nước mắt tại sao mưa lại ngọt như thế..? Chẳng như nước mắt em... mặn... đắng...cay..?Nếu mưa không phải nước mắt... thì tại sao mưa buồn như thế... cứ rơi cứ rơi mãi chẳng ngừng..? Mưa có phải nước mắt không anh..?Em mang chút lệ buồn trên mắt hoà với mưa... Sẽ không còn nữa... lệ rơi trên mắt em...Thế mà sao đi trong mưa mắt em vẫn ướt... vẫn đau... vẫn thấy cay cay... Em không khóc... Không phải nước mắt của em đâu anh... là nước mưa đấy... là nước mắt của trời...Em đã hứa mà... em sẽ không khóc vì anh đâu... chẳng khóc vì anh thêm lần nào nữa... Mưa mang những rắc rối đi thật xa... Để lòng em bình yên thanh thản... Bình yên mà sao buồn thế..? Thanh thản mà sao vẫn thấy nhói đau... Anh à... trong tim anh em là gì vậy..? Là không gì cả phải không anh... Giống như nước mắt em lẫn vào mưa... quá nhỏ bé chẳng ai nhìn thấy... Nhưng anh à có cảm nhận được không... Trái tim em đã rung động như thế...khi thấy anh cười rất nhẹ... rất thoáng qua... Đôi mắt em đã chờ mong nhiều thế... chỉ để thấy bóng anh lướt qua như cơn gió... Bờ môi em đã đợi chờ như thế... chỉ để gọi hai tiếng tên anh...
Nhỏ bé như vậy nhưng sao quá khó khăn... Bởi vì em chẳng thể nói Anh à... anh có biết... Em đã yêu anh như hoa lá yêu mưa... Như cỏ dại vô vọng yêu cơn gió... Anh có biết em yêu anh lắm không anh..? Còn với anh em là không gì cả. Chỉ là hạt bụi lẫn trong mưa. Đúng không anh..? Em không trách anh đâu... cũng không giận hờn gì anh hết...Chỉ trách em đã quá ngốc nghếch... Đã trót yêu anh nhiều như thế... Chỉ trách em chẳng thể điều khiển được con tim...

Mưa ngọt quá... Mà sao lưỡi mặn chát...em chẳng còn thấy vị mưa... chỉ thấy vị nước mắt em quá mặn quá đắng thôi...Sao mưa lại mang anh đến... Sao lại mang anh đến để rồi lại cuốn anh đi... Sao chẳng để anh ở lại bên em..? Vì sao hả mưa..?Lạnh... Lạnh... Lạnh lắm... Run rẩy... buốt giá... Giờ em mới biết thì ra mưa lạnh thế... Ướt hết rồi... Em lạnh quá... Con tim cũng lạnh... từ từ đóng băng...Nghe em nói nè anh... một lời thôi... chỉ một lời duy nhất... Em sẽ không yêu anh nữa... sẽ chẳng yêu anh nữa đâu... Không nhớ mong... không chờ đợi... không lo lắng cho anh thêm một chút nào nữa... Em sẽ chỉ sống vì em thôi... sẽ không còn anh trong cuộc đời em nữa...
Em đau lắm rồi anh à... đau đến chai sạn rồi... Vết thương đã thành sẹo chẳng thể xoá mờ...Mưa sẽ mang đi hết những kỉ niệm về anh... để chỉ còn em thôi... chỉ còn em đi dưới mưa...Sẽ chỉ còn nụ cười trên môi... sẽ không còn nước mắt nữa đâu... Em hứa đấy... sẽ không bao giờ khóc nữa. Em sẽ không bao giờ khóc vì một người chẳng để tâm đến em nữa đâu... Em hứa đấy...Nỗi đau này... yêu thương này... tất cả là quá khứ... Em gửi vào mưa mang nó đi thật xa... Em chạy trốn..? Vâng... em đang chạy trốn đấy... Nhưng thế thì sao chứ..? Em không dũng cảm cũng chẳng mạnh mẽ... Chỉ còn biết chạy trốn thôi anh... Cho em một chút bình yên nhé...
Một chút dịu ngọt để lại hát trong mưa.......................và đến giờ vẫn thế , em vẫn thích mưa , thích một mình đi dưới mưa , nhưng không phải để nhớ về anh , không phải nhớ về những ngày ấy.....Chỉ đơn giản mưa là người bạn bên em suốt thời gian ko anh , và em thích nó.......Người yêu của em chắc vẫn rất thắc mắc , tại sao em lại thích đi dưới mưa , em chỉ cười , nhưng anh ấy sẽ ko bao giờ biết được rằng chỉ có trong mưa em mới chính là em......Một ngày nào đó sẽ có một người cùng em đi dưới mưa , và sẽ à tiếng cười và niềm hạnh phúc, em ko pik đó là ai , nhưng em chắc 1 điều người đó ko bao giờ là anh........................................................................
By _RK♥GL_

Mùa đông năm ấy

10:41 0 Comments
1. Mùa đông năm ấy, anh biến mất vào một ngày đầy tuyết, như một bông hoa tuyết rơi xuống đất rồi lặng lẽ tan chảy đi. Tôi, thất tình trong những ngày lạnh như đá, lạc lõng giữa khung cảnh mùa đông ủy mị và xám xịt, bị trêu ngươi bên tai bởi những khúc nhạc Giáng Sinh rộn ràng, bởi những cái ôm, cái nắm tay ấm áp của người qua lại trên phố.

Mùa đông năm ấy, tôi cắt phăng mái tóc ngang eo thẳng mượt, để rồi chẳng bao giờ còn đủ kiên nhẫn mà nuôi dài được nữa. Mùa đông năm ấy, tôi bắt đầu sưu tập những cái khung hình. Vì anh đã đem theo tấm hình chụp chung duy nhất của hai đứa và quẳng lại cho tôi cái khung chính tay anh làm. Vì chuyện ra đi của anh là điều tôi muốn nhằn đi nhằn lại với bản thân, như một bài học cho sự “cả yêu” của mình.
2. Mùa đông Sài Gòn là mùa đông giả vờ. Chỉ là một nhúm se lạnh trong không khí. Chỉ là những cơn gió chực chờ khắp ngõ mà vồ bắt lấy những mái tóc buông xõa điệu đà, mà tung tẩy những chiếc váy voan dập dình trên phố.

Chỉ là một bầu trời cao xanh văn vắt. Đi trên phố giữa tiết đông nhiệt đới, tôi thấy nhồn nhột vì một con gió tinh nghịch đang rứt lấy rứt để những ngọn tóc nhuộm nâu ngắn cũn sau gáy mình. Tôi nghe tiếng hai gót giày cao chới với gõ hiên ngang trên từng viên gạch lát phố. Tôi hít hà thật lực làn khí man mát vào đầy hai lỗ mũi, vào đầy hai cuống phổi, vào đầy hai lá phổi. Tôi ngẩng cao đầu sải những bước dài tự tin, thẳng lưng và ưỡn ngực. Tôi lách người qua hai vị hưu trí đến từ phương Tây, miệng “sorry” theo thói quen và mắt vẫn nhắm thẳng về phía trước. Tôi bước qua những cửa hiệu boutique độc đáo và sang cả.

Tôi bước qua một cửa hàng bày bán những vật dụng trang trí theo phong cách Nhật Bản đơn giản mà tinh tế. Và tôi bước lùi lại… Trong vòng chưa đầy hai giây, từ vị trí đứng trên phố tôi đã lao vào cửa hàng và tóm lấy cái khung hình bằng da nhuộm đỏ trong tủ trưng bày. Mười ngón tay tôi bấu cứng cái khung và lòng tôi chơi điệu disco của sự bất ngờ: Trên tay tôi là anh/chị/em sinh đôi của cái khung mà người yêu cũ tôi để lại vào một ngày mùa đông của thì quá khứ. - Cho tôi gặp người làm ra chiếc khung này.

– Tôi quay lại, nói với cô bán hàng bằng giọng điệu sắc lạnh của một vị khách sộp đanh đá và khó chiều. - Thưa chị, rất tiếc là ông chủ vừa rời khỏi đây ạ. – Cô nhân viên rõ ràng là không ưa thái độ của tôi nhưng vẫn cố niềm nở. - Gọi anh ta quay lại. Nếu không, cô không đủ sức gánh hết những chuyện sẽ xảy ra đâu.

– Tôi kết thúc câu nói bằng một nụ cười nhếch mép đầy kiêu hãnh của kẻ mạnh. Gần nửa giờ đồng hồ sau, ông chủ kiêm nghệ nhân cũng đến. Tóc tết những con rít sát da đầu, tai toòng teeng năm cái khuyên tai bạc xỉn, túi quai chéo bằng bố sợi to, quần skinny jeans mặc với áo thun cam nhạt và áo khoác len mỏng màu xám. Vì sao tôi biết chắc đấy không chỉ là một vị khách giống như mình? Vì đấy là bạn trai cũ của tôi. - Ngọc Bích? - Anh vẫn như cũ, bê bối trong gọn gàng. Giảm giá cho em cái khung này nhé?

– Tôi đưa cái khung lên ngang mặt, miệng cười tươi và mắt lấp lánh. - Ok… – Vĩ tốn nhiều giây uốn lưỡi mới phát ra được âm hơi gọn lỏn này. – … Đi cà phê với anh nhé! – Sau khi tôi đã quay lưng bước đến quầy tính tiền, anh mới lấy đủ hơi để kết thúc câu nói. - Ok! – Tôi đáp mà không quay đầu lại.

3. Thay vì đi cà phê, chúng tôi rẽ vào một nhà hàng Nhật Bản. Vì bụng tôi đã kêu lên một tiếng ‘ọc’ rõ to ngay khi vừa bước ra khỏi cửa hiệu của anh. Ngồi bên quầy bar bao quanh khu vực làm sushi, tôi nhấm nháp cốc rượu mận thơm lừng cùng những que đậu nành xanh bùi béo, mắt mải miết nhìn ngắm những anh thợ làm sushi đầu chít khăn nhiều màu bắt mắt. Lần nào ăn món Nhật, tôi cũng phải chọn cho được chỗ ngồi bên quầy bar để nhìn người ta chế biến món ăn. Những ngón tay điêu luyện, những động tác điệu nghệ, những ánh mắt chăm chú tột độ

– Đấy là món gia vị vô hình khiến miếng sushi trong miệng tôi càng thêm hảo hạng. Cái ngon không chỉ từ nguyên liệu và công thức, cái ngon toát ra từ lòng say nghề của những anh đầu bếp. Tôi thấy má mình nóng nóng. Có lẽ vì uống rượu chay với đậu nành nên chất cồn mau ngấm hơn. Trong đầu tôi nhập nhòe hình ảnh của chính mình lúc này – giống như hồn tôi vừa lìa khỏi xác, đứng sang một bên quan sát rồi truyền ngược tín hiệu về não. Tôi ngờ rằng đôi má mình đang hồng lên và dưới ánh đèn vàng hẳn trông tôi yêu lắm. Trong tôi có một cảm giác lạ. Cảm giác của cô gái ngấp nghé ngưỡng tuổi 20 của vài năm trước, luôn cố sức tỏ ra tinh ranh nhưng lại sướng đến mụ mị khi có ai khen xinh.

- Thôi nhìn em bằng đôi mắt một mí mở tròn ấy đi. Buồn cười lắm! – Tôi quay sang anh, lấp liếm cơn bối rối vô duyên vì bị nhìn chằm chặp bằng một câu đanh đá. - Anh ngỡ rằng em sẽ chẳng bao giờ muốn gặp lại anh nữa. – Anh nói rồi đưa cốc rượu của mình lên uống cạn. - Sao anh lại về? – Tôi thả một que đậu nành vào miệng. - So với New York, Sài Gòn rất xấu. Không hiện đại, không phá cách, không rực rỡ lung linh, không trang nhã. Sài Gòn như một nàng nhà quê lên tỉnh, diêm dúa và chưa có phong cách… - Nhưng anh vẫn quay về. – Tôi cắt lời anh trong lúc nhằn vỏ đậu nành ra.

- Những năm sau khi xa em, anh đặt chân lên nhiều vùng đất và rồi anh nhận ra mình đã bị Sài Gòn bỏ bùa. Chẳng biết từ lúc nào anh đã luôn bị thôi thúc bởi ý nghĩ rằng mình phải trở về. - Chứ chẳng phải vì bị những vùng đất khác từ chối mà anh buộc phải quay về sao?! – Tôi đưa ánh mắt thách thức về phía anh, giọng cay độc. Anh không nhìn tôi, chỉ tự rót thêm cho mình một cốc rượu và nốc cạn. Lồng ngực tôi bỗng nhói lên một cái. Một sự cảm thương, chẳng biết là dành cho ai… Năm xưa, anh không có ý định về lại Việt Nam. Anh mong muốn một cuộc sống trên những vùng đất đầy mới lạ, hiện đại và sáng tạo.

Tôi thì luôn biết mình phải trở về. Và tôi đã hiếu thắng tin rằng bằng sự dịu dàng e ấp và tình yêu mãnh liệt, mình có thể níu anh lại. Nhưng không. Vì không muốn về, vì không muốn bị phân tâm, anh đã cắt tôi ra khỏi cuộc sống của mình như cắt phăng một khối u. Mùa đông năm ấy, tôi bắt đầu học cách đặt bản thân lên hàng đầu trong mọi quyết định. Mùa đông năm ấy, sau những nước mắt, oán trách, căm giận, xót xa, nung nấu báo thù, tôi cắt tóc. Tôi thay toàn bộ tủ quần áo. Tôi bắt đầu đánh bạn với đám sinh viên ngoại quốc. Tôi bắt đầu lui tới các quán rượu vào những cuối tuần. Tôi bắt đầu ăn các món ăn của những đất nước khác… Tôi bắt đầu nếm những thứ mà suốt hai năm đầu trên đất Mỹ tôi không làm. Tôi bắt đầu mở mình ra hơn với cuộc sống.

Cũng từ mùa đông năm ấy, tôi luôn sống với niềm tin mơ hồ rằng mình sẽ gặp lại anh vào một thời điểm nào đó của cuộc đời, tại một đô thị hoa lệ nào đó. Trong cả những suy tưởng hoang đường nhất về cuộc hội ngộ của chúng tôi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại diễn ra giữa lòng Sài Gòn. Giờ đây… Anh ruồng bỏ tôi để được gì chứ? - Mất bao lâu để em cân bằng lại sau khi anh đi? – Anh kéo tôi ra khỏi những vẩn vơ. - Không rõ nữa. – Tôi nhận ra mình đang cắn môi và những đĩa sushi đã được dọn ra từ lúc nào. - Em đã chẳng gửi cho anh một email nào.

- Ban đầu em rất hận anh nên không thể làm thế. Rồi khi bình tâm lại, em nghĩ với một người không còn muốn có em trong đời mình, thì tìm cách liên lạc, níu kéo chỉ khiến em giống như một con đỉa. – Tôi nở tặng anh một nụ cười nửa chua chát, nửa trêu ngươi và gắp một miếng sushi đưa vào miệng. Phần còn lại của bữa tối diễn ra trong ngon lành và những câu xã giao rợn người. Trong suy tưởng của tôi, cuộc hội ngộ chưa bao giờ kiệm lời đến thế. Nhưng nói để làm gì, khi mà sự thay đổi ở mỗi người, người kia đều đã nhận biết được rõ ràng.

4. Ken, anh bạn trai người Thái của tôi, về Bangkok đón Giáng Sinh và Tết Tây cùng gia đình. Đáng ra tôi đã theo anh. Nhưng phút cuối, tôi nằng nặc đòi ở lại vì “Giáng Sinh là để về nhà”. Sau khi nhìn chiếc máy bay đem Ken lửng lơ lên bầu trời, tôi nhắn tin cho Vĩ. Đêm Giáng Sinh này, tôi muốn chia sẻ với anh. Bởi sau đêm Giáng Sinh này, tôi muốn mối liên hệ của tôi và anh – dù chỉ là thông qua những suy tưởng mơ hồ, những kỷ niệm thấp thoáng – được chấm dứt toàn vẹn. Tôi hẹn Vĩ trên một cây cầu nối giữa khu trung tâm và một quận ngoại ô. Tránh xa tiếng còi xe huyên náo và bầu khí đầy khói bụi của đám đông đón Noel đang nhung nhúc giữa lòng thành phố. Tránh xa những bông kim tuyến bị thả vô tư và vô duyên lên đầu nhau, vừa rít ngứa vừa bẩn. Tránh xa mùi hơi người nồng nặc và những gương mặt đẫm ướt mồ hôi vì chen lấn. Tôi muốn được tận hưởng đêm Giáng Sinh với toàn vẹn thư thái cả về tinh thần lẫn thể chất. Tôi hẹn Vĩ trên một cây cầu vì tôi biết… - Anh mê cảm giác đi qua những cây cầu. – Cách tôi chừng mươi mét, Vĩ vừa tiến đến vừa nói lớn.

– Không ngờ em vẫn còn nhớ. - Đi qua một cây cầu giống như mình đang vượt qua một thử thách, một chặng đường, tiến đến gần hơn ước mơ của mình. – Tôi lặp lại lời nói năm xưa của anh. – Nhưng đêm nay chúng ta sẽ chỉ đứng giữa cầu đón Giáng Sinh, vì anh chưa vượt qua hết chặng đường, chưa chạm được vào ước mơ. MỚI Ở LƯNG CHỪNG THÔI! – Tôi cố ý nói to những chữ cuối, miệng nửa há nửa cười lớn đón làn khí mát lạnh tràn đến từ phía sông. - Đêm nay là Giáng Sinh, em có thể không cứa vào lòng anh không? – Giọng anh có chút khó chịu. Tôi quay sang anh, nhoẻn cười và đưa hai ngón tay lên miệng kéo một đường ngang thay lời hứa sẽ không nói nữa. Anh đem đến hai cốc cà phê hạt dẻ, loại cà phê một thời tôi nghiện nhất, và hai miếng bánh kem nhỏ. Chúng tôi đứng bên nhau, giữa cây cầu, thưởng thức bữa tiệc Giáng Sinh tiết kiệm, hứng những làn gió đêm đông mát mịn, ngắm mặt sông lấp lánh ánh phản chiếu của đủ loại ánh đèn, nghe những âm thanh náo động của đêm lễ hội vọng ra từ khu trung tâm lúc xa lúc gần. Chúng tôi không nói thêm với nhau câu nào cho đến gần nửa đêm, khi chuông một ngôi nhà thờ nhỏ gần đấy bắt đầu bắt đầu đổ.

- Tặng anh… - Chúc em… Chúng tôi nói với nhau gần như cùng lúc. Tôi chìa về phía anh một hộp quà vuông vắn, tươm tất. Anh cũng đưa về phía tôi một hộp quà được gói ghém cẩn thận. Chúng tôi ngỡ ngàng trong một giây, cùng cười và nhận lấy chiếc hộp từ tay người kia. Trong chiếc hộp dành cho tôi là tấm hình chụp chung của chúng cả hai mà mùa đông năm ấy anh đã đem theo khi ra đi. Hai nụ cười sáng lấp lánh. Mái tóc tôi dài và đen. Hai cái đầu chụm sát vào nhau. Hạnh phúc ngập tràn trên từng mm2 của tấm hình. Tim tôi rung lên. Hai tay tôi ôm lấy cái hộp, cứng ngắc trong không khí, chẳng buồn nhấc tấm hình lên.

- Đã đến lúc trả hình về với khung rồi. Anh đã đem theo tấm hình vì không muốn em ôm nó khóc hàng đêm. Càng ít kỷ niệm thì em càng nhanh cân bằng lại. – Giọng anh từ tốn. - Vậy quà Giáng Sinh cho em là một câu xin lỗi à? – Tôi mỉm cười mà chẳng thể hiểu được ý nghĩa nụ cười của chính mình.

- Không. Chỉ là tấm hình này thôi. Tôi thở mạnh ra một cái và lại kéo môi thành hình một nụ cười vô nghĩa. Tôi hất ánh mắt về phía chiếc hộp trên tay anh. Những ngón tay anh mở nó ra trong dè dặt, như lo ngại rằng vật trong đấy có thể gây sứt mẻ tâm trạng mình – như chính món quà anh vừa dành cho tôi. Khi lôi chiếc khăn quàng màu ngọc bích ra khỏi chiếc hộp, những thớ cơ trên mặt anh giãn ra. Anh nắm chặt chiếc khăn trên tay, mắt dán vào nó. - Anh đừng cảm động quá!

– Giọng tôi mát mẻ. - Em đan à? - Đời nào! Anh có phải bạn trai em đâu mà cần tốn công như thế. Em mua đấy, không rẻ đâu. - Khăn quàng màu ngọc bích. - Màu tên em. Những lúc nhìn thấy nó, anh sẽ bị ám ảnh bởi em. Những lúc anh quàng, sẽ như chính tay em đang xiết cổ anh. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy bối rối và có chút e sợ. Bỗng điện thoại của tôi rung lên. Ken gọi. Tôi nhấc máy và bắt đầu bước khỏi chỗ Vĩ. “I miss you. Are you warm there? Happy with your family?” – Tôi run lên khi giọng nói mềm rất Thái của Ken dội vào màng nhĩ mình. Nước mắt tôi đột nhiên chảy xuống. “What? Are you crying?”

– Giọng Ken đầy lo lắng. Tôi ép mình bật cười để nén xuống tiếng nấc đang thập thò nơi thanh quản. Tôi không trả lời, chỉ nghe tiếng cười mình mỗi lúc một leng keng. Ken dồn dập những câu hỏi, tôi lắng nghe và nước mắt chảy ra nhiều hơn. Tôi sịt mũi một cái. – “I’m ok. Just … kid tueng thoe mak ma!” (1) – Rồi không nghe anh đáp lời, tôi tắt máy. Tôi quay lại nhìn Vĩ. Anh vẫn đứng yên giữa cây cầu, cách tôi một khoảng vừa phải. Anh nhìn tôi đăm đăm, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn quàng cổ màu ngọc bích. Tôi mỉm cười một nụ cười chừng mực về phía anh rồi quay lưng bước đi. Một làn gió trờ tới quấn quanh thân tôi. Tôi khẽ rùng mình. Cơn gió đem hình ảnh của những mùa đông xưa cũ trở về. Mùa đông tăm tối của cái ngày Vĩ ra đi. Và những mùa đông sau đó. Hình ảnh của chính tôi trong cái lạnh và lẻ loi. Bỗng cái ánh sáng bắt đầu le lói trong tôi kể từ lúc gặp lại Vĩ bùng lên rực rỡ: Tôi đã có giải đáp cho cuộc sống bị lệch bấy lâu của mình. Từ mùa đông năm ấy

– cái mùa đông chết tiệt mà Vĩ bỏ tôi như quăng đi một nắm tuyết – tôi đã không còn dám yêu ai hết lòng, hết sức. Điều cuối cùng trong tình yêu là chia ly – Suy nghĩ quái quỷ này không thôi cuộn chặt lấy tâm trí tôi, khiến tôi luôn giữ chừng mực, luôn tạo khoảng cách với bất cứ chàng trai nào mình cặp kè. Tôi sợ bị đau một lần nữa. Và những tơ tình dè dặt, cẩn trọng thì luôn đứt sớm. - Anh xin lỗi! – Vĩ hét lớn sau lưng tôi. Tôi quay người lại, nhìn anh mấy giây và bước nhanh đến chỗ anh. “Bốp!” – Tôi tát Vĩ một cái mạnh. Môi tôi run lên. Tôi cảm nhận được ngọn lửa bỏng rát trong mắt mình.

Những tưởng thời gian trôi qua, những tưởng khi tôi mở lòng ra với thế giới, những tưởng khi đầu óc khoáng đạt thì tôi có thể tha thứ cho Vĩ. Nhưng không. Những cảm giác xấu xí chỉ chỉ bị lấp đi, bị ngụy trang bởi mớ lý lẽ cao thượng sáo rỗng, đại loại như “khi không còn muốn bên nhau nữa thì nên thôi đi, không cần nói lời chia tay mà làm gì. Chia tay chỉ làm đau và gây sượng cho cả hai”. Cái cảm giác mình là khối u trong cuộc sống, trong ước mơ của người yêu. Cái cảm giác tình yêu mình cho đi chẳng đáng một xu. Cái cảm giác bản thân rất rẻ. Tôi nhìn làn má đang đỏ rát của Vĩ mà thấy thoải mái vô tận.

Những cái gút trong lòng tôi được mở bung hết ra. - Chúc anh Giáng Sinh vui vẻ! Nói rồi, tôi quay đi và bước nhanh. Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm với chính mình “Giáng Sinh vui vẻ!” và lòng tôi thật sự cảm thấy như thế. Tôi bắt đầu phác ra những suy tính cho ngày mai: Buổi sáng, tôi sẽ đi nhà thờ với bố mẹ, rồi buổi chiều tôi sẽ đáp máy bay sang Bangkok
– ở đó có người biết yêu tôi. By Floy

Đâu rồi, mà...phải rồi, mình đã chia tay!

10:34 0 Comments
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, 6 tháng, à không, chính xác là 6 tháng và 17 ngày. Nhanh anh nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh. Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt anh, em hiểu, mình đã không còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ. Ngày mình yêu nhau cũng thế. Em luôn lúng túng mỗi khi anh nhìn em thật trìu mến, thật hạnh phúc. Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì em không biết yêu anh từ lúc nào, vì cái gì, chỉ đơn giản là từ lúc nào đó trái tim của em đã rung động trước anh. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi em không nhận ra.
Em và anh quen nhau khi em đi thực tập ở công ty anh, chúng mình làm cùng phòng nhưng cũng ít gặp vì anh phải đi nhiều.lúc còn thực tập em và anh chỉ nói chuyện với nhau trên mạng lúc tối vì cả 2 cùng thức rất muộn nhưng 1 t/g em mới biết là anh vì anh ko cho em biết đó là anh. Lúc đó em không có tình cảm gì với anh cả chỉ là hay nói chuyện với nhau trên mạng vào mỗi buổi tối thôi.



Khi chia tay công ty vì kết thúc thực tập nhóm chúng em đã tổ chức liên hoan rất vui. khi em về rồi anh gọi điện nói chuyện với em và lại nhắn tin nói là nhớ em nên ko ngủ được nữa chứ...thời gian qua đi em đã có tình cảm với anh từ lúc nào mà không rõ. Anh rất rất quan tâm cho em, anh là người rất tâm lý.nhưng anh không bao giờ rủ em đi đâu chơi cả, khi nào em muốn đi đâu em chỉ gợi ý là anh hiểu và đưa em đi ngay. Khi nào muốn gặp em chỉ cần nói là anh đến liền (không biết đó có phải là mới yêu nên mới thế hay không) nói lời yêu chưa được 2 tháng mà em đã nói chia tay vì nhà em có chuyện em ko muốn yêu mặc dù trong lòng em vẫn yêu anh.anh cố gắng kéo em lại và bọn mình lại tiếp tuc. Nhưng sau đó ko lâu, vào 1 tối thứ 7 em chắc chắn anh sẽ đến đón hoặc rủ em đi chơi nhưng chờ đến 10h tối mà ko thấy 1 tin nhắn của anh em đã rất thất vọng và gọi cho anh, lúc đó anh đang trên đường về quê, anh ở hà tây nên đi xe máy khoảng hơn 1h thôi. nhưng anh ko nói cho mình biết là ấy về (từ trước anh cũng ko bao giờ cho em biết anh buồn hay có chuyện gì đều ko nói với em) nhiều lúc em nghĩ mình ko là gì của anh cả. đêm đó em tức quá nên lại nói với a rằng a nên cần t/g để hiểu e hơn. a chỉ nhắn lại rằng "a xin lỗi.có những điều a ko thể làm theo ý mình".

Hôm sau e lại nhắn, a nói" hãy quên a đi. hãy coi như a ko còn nữa" và e đã nhắn cho a rất nhiều nhưng ko được 1 lời hồi âm. lần trước a đã thất vọng vì ko ngờ e nói chia tay dễ dàng vậy. lần này chắc a quá thất vọng hay sao.đã 1 tuần qua e ko nhắn cho a và cũng ko nhận được tin của a.ngoài mặt e vẫn tỏ vẻ ko yêu nữa để thoải mái nhưng trong lòng e rất muốn a về với e. E phải làm sao bây giờ. chắc a đã quên e rồi đúng ko? còn e thì ngaỳ nào cũng nhớ tới a mặc dù công việc của e rất bận nhưng a vẫn trong tim e.
Rồi 1 đêm e lại nhắn tin cho a, e đã nhận được hồi âm từ số máy a. e đã rất vui, nhưng e đã thẫn người vì đó ko phải là a mà là 1 người con gái.Người đó biết tên e? và nói e hãy quên a đi,a đã có 1 người con gái của riêng a là họ?. E biết hôm nay a đi nghỉ cùng công ty về nhưng sao số máy của a lại là người khác cầm hay a dùng số khác rồi và những tin nhắn của e trước kia ko được hồi âm lại vì a đã ko đọc mà là 1 người con gái khác? Hàng trăm câu hỏi trong đầu e. E đọc tin của người kia nhắn lại mà e như vô hồn ko biết đang mơ hay thật nữa, e lại nhắn tiếp 1 tin nữa để khẳng định lại vì e hy vọng a lừa e là có người khác.Nhưng người kia lại nhắn rằng để cho họ được yên ổn.Người đó nói rằng định để a nói chuyện với mình sau nhưng họ ko chịu được. E gọi lại để nghe giọng thì nghe tiếng của 1 người con gái:"alo" tim e như ngừng đập, e ko thể nói được câu gì và tắt máy luôn. lúc sau e nghĩ sẽ nói chuyện để hỏi chuyện của a và người đó, nếu thật là a yêu người ta thì từ giờ e sẽ ko làm phiền nữa.E gọi lại nhưng ko ai nghe máy....thế là đêm nay e ko thể ngủ được, e phải làm sao? e ko chịu được mất, sao a quên e để đến với người khác nhanh như vậy? hay a và họ đã yêu nhau từ trước và e là người đến sau...



E muốn nghĩ nhìu về a lắm nhưng càng nhớ tới e lại càng buồn, nhớ lại những kỉ niệm của chúng mình e lại ngồi cười 1 mình nhưng rồi những giọt nước mắt lại rơi ra lúc nào mà e ko hề hay.

Khi nói chuyện qua phone a luôn nói e tắt máy đi. Và lần nào cũng vậy, e luôn là người cúp máy trước mà ko hiểu vì lí do gì mà a muốn như vậy. Rồi khi chúng mình đã xa nhau e mới hay rằng, khi 2 người yêu nhau nói chuyện với nhau, người này tắt máy thì bên kia những tiếng tút, tút...kéo dài sẽ làm họ cảm thấy 1 cái gì đó hẫng hụt, mất mát,...Vậy là a đã nhận cái sự hẫng hụt đó cho e ko biết là bao nhiêu lần rồi nữa.



Cái ngày mà e ko thể nào quên, ngày 29/04. ngày lễ được nghỉ e về quê với ba mẹ. Vì a bận 1 cuộc họp nên ko đưa e ra ga tàu được, a nói chờ a chỉ 30p nữa thôi, nhưng e đã đi trước. E tới ga chỉ còn 10p nữa thì tàu chuyển bánh. E nhận được cuộc gọi từ a , a hỏi e đang ở đâu?, trong điện thoại e nghe thấy tiếng còi tàu và phát thanh từ đầu bên kia,

E hỏi " anh đang ở đâu thế?".

A nói:" e đang ở toa mấy?"

E ngạc nhiên:" e ở toa 9"

A tắt máy chạy vào trong ga, mặc dù không biết có đúng A đến không nhưng E vẫn xuống tàu mặc dù tàu rất đông vì đó là ngày nghỉ.

E xuống tàu chạy về phía cửa ga nhưng phát thanh báo 5p nữa tàu khởi hành E lại quay lại toa 9. đứng dưới toa E nhìn thấy A đang chạy về phía mình, E hạnh phúc và bất ngờ. A chạy rất nhanh.

E gọi: "anh ơi...!" nhưng A vẫn chạy như bị ma đuổi về phía dưới.

E lại gọi " anh ơi..." nhưng A vẫn cứ cắm đầu chạy.

E lấy điện thoại goị cho A nhưng chắc máy để trong túi rung, chạy không biết. E gọi đến lần thứ 3 A mới nghe máy,

E nói e đang ở toa 9 cơ mà

A nói a đang ở toa 3, a tưởng e ở toa 3

vậy là A chạy lại toa 3.

E và A gặp nhau. A thở như.... (^_^)

cái cảm giác của E lúc đó là hạnh phúc và...rất hạnh phúc.

A không nói gì ôm chầm lấy E, ôi cái ôm đầu tiên.

E nói còn 3p nữa tàu chạy rồi, a về đi, vì lúc đó e ko biết nói gì cả.

A nói:" a họp xong đi uống bia với bạn nhưng đang ngồi cùng bạn a thấy rất buồn và đứng dậy phóng xe đến đây"

E hỏi sao a biết e ở cửa này mà đên (vì ga HN có 2 cửa)

A nói a không biết.

A ôm E và...hôn E. nụ hôn bất ngờ, ngọt ngào – nụ hôn đầu tiên a dành cho e. kèm theo chút ít xấu hổ của E vì có 1 nhóm đội quản lý toa tàu đứng trước cửa toa cách chúng mình 1 - 2 mét thôi. không biết họ sẽ nghĩ gì nhỉ. như mọi lần sát giờ tàu chạy mà không lên tàu là họ nói đấy nhưng sao hôm nay họ không nói gì cả.

" e lên tàu đây"

bàn tay A vẫn nắm chạy lấy tay E, 2 cánh tay dần xa nhau, A cầm lấy tay E giật lại và trao E nụ hôn tạm biệt.

E bước lên tàu cảm giác...lâng lâng, không biết nói thế nào.vùa bước lên tàu thì chuyển bánh.

vào đến chỗ ngồi, E thấy 1 anh chàng ngồi đối diện nói: " ơ, có anh nào đang chào tạm biệt toa mình kìa!"

E ngoảnh lại thấy A đang chạy theo toa tàu và vẫy tay chào. mọi người ngồi cạnh xôn xao, 1 người chỉ vào E nói: " người yêu chị này đấy, ước gì mình được như chị ý"

E vừa hạnh phúc vừa thấy ngài ngại... Là thế đó, nụ hôn đầu tiên của chúng mình như thế đó a ah!

A thích đợi e, đưa đón e trong trời mưa,cơn mưa là kỉ niệm của e và a nên khi trời mưa e lại càng nhớ a. 1 hôm đi chơi mà e ko thể quên, như vừa mới hôm qua thôi: E và a đi đạp vịt a đạp còn e thì đứng bám vào cổ vịt hóng gió, e cho chân lên thành nhưng ko cham được nước e nói "ước gì nước lên cao tới chân e" a đã lấy tay múc nước xoa vào chân e...,lúc e bảo a về vì muộn rồi thì trời tự dưng mưa to thế là ko về được,a cởi áo ra che cho e,lấy tay ôm lấy đôi chân hở ra đang bị mưa trút vào của e...nhưng 11h mà hôm đấy e lại đi ngủ nhà bạn để hôm sau đi học nên e bảo a về mặc trời mưa, e chỉ ngồi sau xe nghe tiếng đập của những hạt mưa nặng nề,tay a đưa ra sau cầm vạt áo mưa ko cho bay để ko dính nước mưa vào người e....


E nhớ tới a, nhớ về những kỉ niệm của chúng ta và bất giác e lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên a. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?

Phải rồi, mình đã chia tay!

By Luna

Bài thơ dang dở

10:31 0 Comments

Bài thơ tình tôi bao lần định viết


Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên

Tả tình yêu không dang dở ưu phiền



Nồng như mộng, ấm như vòng tay khép.




Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp



Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên



Ðã bao lần tôi đặt bút viết tên



Thơ chưa vẹn tình tôi đà tan vỡ.







Tôi đã viết bao bài thơ nức nở



Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua



Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa



Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng.







Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng



Những bài thơ không hơi nóng tình yêu



Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu



Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bã.







Ở ngoài kia người người đang hối hả



Ðiểm tô cho tình yêu thật trong đời



Nhìn lại lòng sao tôi vẫn chơi vơi



Bài thơ tình lại một lần xếp kĩ.



by Giọt nắng dại khờ_matnauhoctro.com

Giả vờ thôi, anh nhé!

09:35 3 Comments
Em sẽ giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé! Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em - giả vờ sợ mất em, anh nhé! Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “em đâu…?”,thật lòng được không? Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi! hay là... anh cõng… Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé! Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế , giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật… Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé! Cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu!

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con. Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

 Giả vờ níu kéo em khi em nói: "Có lẽ đã tới lúc em đi".
Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh ... Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi … Và cuối cùng em đã giả vờ nói với anh là em không yêu anh.Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không? Và giả vờ như thế nhé! - em sẽ nói không nhớ anh đâu ... mặc dù em nhớ anh rất nhiều , từ trong suy nghĩ ,trong giấc mơ , trong những phút ngẩn ngơ em ngồi nhìn nắng ... nhớ anh... xung quanh em quạnh vắng biết bao ...
- Em sẽ không đi chơi với anh ..mặc dù em thích được ngồi sau xe ôm anh trọn vòng tay , tình yêu của chúng mình bay bay theo gió ... - Em sẽ không phone cho anh .

Mặc dù em muốn nghe giọng nói ấm áp thân quen, muốn được kể cho anh chuyện buồn vui đang mon men nơi khoé miệng... - Em sẽ không gửi SMS cho anh...mặc dù em biết sẽ có người ngồi cười một mình khi đọc chúng, đọc đi đọc lại và cứ cười ngốc nghếch... - Em sẽ giả vờ không biết nếu bất chợt nhìn thấy anh... mặc dù em muốn đến bên anh thật gần, thật gần để được ngắm anh thật kĩ, thật lâu...
- Em sẽ mạnh mẽ bước đi một mình ... mặc dù trong tim em đau nhói. Em cô đơn và còn hơn thế nữa, em thấy cần bàn tay anh dắt em đi, đỡ em dậy mỗi khi em vấp ngã. ...

Giả vờ... mình chia tay anh nhé!... Anh đã nói với em rằng: "Em thật ngốc! Vì sao yêu anh như thế lại phải giả vờ chia tay?" Chỉ là... em muốn được anh thấy rằng anh mới ngốc, rất ngốc nếu anh để mất em, vì em là người yêu anh nhất... Tin Không? Không tin thì... mình lại giả vờ nhé! Giả vờ em là người YÊU anh nhất... ♥Giả vờ thôi, anh nhé!!!...

♥ By kháchviếngthăm

Anh yêu em không phải do duyên số

09:29 0 Comments
Anh vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt tình yêu vào tay ta, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế mà làm gì? Anh yêu em, không phải do duyên số, anh tìm đến và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Em tháo từng mối chỉ kỷ niệm cho anh yên bình. Anh vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ.

Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say, khi bình ổn chưa em? Để khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau… Em ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải điều để hâm nóng tình yêu. Anh cần một người yêu mở lòng cho Anh, để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo. Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, em yêu anh, ngày mai, chắc gì đã thế?

Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay? Buông ra thì dễ! Tình yêu, vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau. Cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng, ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày.
Và thêm một ngày... thế chẳng phải sẽ là "mãi mãi"?! Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm. Anh đã nói yêu em, và đó là lựa chọn cuối cùng của anh. Dù sau này ai đó có yêu anh nhiều hơn em, bởi vì, quan trọng nhất vẫn là: "anh yêu em!"

 by: tuandat

Thung lũng tình yêu...!

09:26 0 Comments
"Tôi gặp em vào một chiều mưa tháng 10 ở xứ “Buồn Muôn Thuở”, cái ngày mà người ta luôn bảo là không may - thứ Sáu, ngày 13" Hôm ấy, lòng buồn rười rượi, cảm giác cô đơn lạc lõng xa quê tình cờ vào quán em. Cứ tưởng em là cô gái giúp việc trong quán, ai ngờ em lại là cô chủ nhỏ. Một kẻ rài đây mai đó như tôi, cứ hễ gặp con gái dễ thương là ưa nhìn, em lại rất xinh! Và thế là những ngày ngắn ngủi giám sát công trình ở BMT tôi lân la đến quán chỉ để được nghe em hát, được ngắm nhìn em. Em bình thản dửng dưng với một kẻ như tôi, em bảo: “Quán em có cả khối người giống anh rồi, họ đến rồi lại đi, anh tưởng mình là chàng bạch mã hoàng tử à, đừng có mà mơ tưởng nhé!”
  Em sống rất khuôn phép, em là mẫu người con gái đặc biệt. Em đẹp, thông minh, rất cá tính. Rồi em chủ động add nick tôi. Chúng tôi say xưa chat. Chưa bao giờ tôi thấy mình hăng say đến thế. Khi thì SG, khi thì HN, dù đi đâu, mỗi ngày chúng tôi đều dành hàng giờ để chat, để kể cho nhau nghe mọi thứ nào là công việc, cuộc sống, tình yêu, cả tôn giáo nữa, Em là tín đồ Kito giáo. Em và tôi đều thích đọc sách nên tôi tặng em rất nhiều sách, về tình yêu, về tâm hồn cao thượng... Một lần chat, biết tôi đang ở SG em trêu: “Anh có giỏi thì lên BMT vào ngày mai đi, em sẽ mời anh café, em rất muốn gặp anh, em có việc quan trọng muốn kể cho anh nghe”.

Tôi bay ngay chuyến sớm nhất lên BMT mà không chút suy nghĩ. Em thì bất ngờ trước sự xuất hiện ấy, còn tôi hý hửng khoái chí mãi vì đã làm một chuyện đầy… ngốc nghếch. Hai ngày sau, dẹp hết mọi nhút nhát, tôi ôm bó hoa hồng to tướng đến Thung Lũng Hồng nơi chúng tôi hẹn nhau. Khung cảnh ở đây thật thơ mộng, một con suối ẩn dưới thung lũng tự nhiên có chim muông, ong bướm và cả hoa dại. Chắc rằng cả cuộc đời này hai chúng tôi sẽ chẳng thể nào quên cái cảm giác tuyệt vời của ngày hôm đó. Tôi quá bẽn lẽn nhút nhát (chẳng hiểu sao một kẻ đứng trước hàng trăm người để bảo vệ ý tưởng như tôi lại vụng về đến thế). Em nhận hoa từ tay tôi cũng luống cuống, thẹn thùng. Thật bất ngờ, hôm nay là sinh nhật thứ 23 của em và tôi là người duy nhất ngoài gia đình biết được điều đó. Với tôi, đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi dám ôm bó hoa để tặng cho một người bạn gái. Còn với em, em chưa bao giờ ra khỏi nhà mà không có người thân đi cùng, đó cũng là lần đầu tiên em dám dối gia đình để hẹn gặp một người bạn trai. Những tưởng mọi thứ thật tuyệt vời, khi em mời tôi cùng tham dự buổi tiệc sinh nhật với gia đình nhưng cũng hôm đó tôi biết được bố mẹ em không đồng ý. Mãi sau này tôi mới biết, đó là vì em đã được hứa hôn với một anh Việt Kiều và đang có kế hoạch sang Mỹ. Em đã từng nói sẽ không cho tôi cơ hội nào cả, vì em phải đi xa… 3 năm trôi qua, mỗi sáng thức dậy tôi điều nghĩ đến em. Em ở đâu? Em sống có tốt không? Có được hạnh phúc không? Dần rồi cũng thành thói quen, việc đầu tiên của tôi trước khi làm việc là online và gửi message qua Yahoo cho em chỉ để “chúc em một ngày mới an lành”. Tôi luôn cầu mong những điều tốt đẹp, hạnh phúc sẽ đến với người con gái tôi yêu. Chúng tôi có blog là nơi san sẻ suy nghĩ, nơi động viên cả em và tôi vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Blog đã hơn 600 entries mà em chưa comment lần nào. Tôi biết em cảm nhận hết tất cả, vì tôi tin một lẽ đương nhiên những gì từ trái tim rồi cũng sẽ tìm đến trái tim. Nhưng em chỉ im lặng. Thỉnh thoảng nick em sáng lên, và đó là thông điệp duy nhất em muốn tôi biết, em vẫn sống bình yên. Những khi cần chốn nghỉ ngơi, tôi lại quay về BMT. Chỉ khi ở đây, tôi mới thấy tâm hồn mình an lành. Tôi đến nhà thờ nơi chúng tôi từng hẹn gặp, đến Thung Lũng Hồng nơi hai tôi đã bẽn lẽn khi xưa.

Tôi lại đến quán em, chỉ để ngồi đó, hoài niệm, “khắp BMT này chỉ có nhà em là có cây hoa sữa to nhất thôi, anh có biết không?”. Nhiều người bảo với tôi rằng, hãy sống cho tương lai, đừng sống vì quá khứ. Một cánh cửa khép lại, sẽ có cửa khác mở ra. Tôi biết, tôi hiểu rõ điều đó, nhưng suốt cuộc đời này ký ức về người con gái ở Thung Lũng Hồng sẽ còn theo tôi mãi. Tôi tiếc, tiếc mình không phải là nhạc sỹ là nhà văn để có thể sáng tác tặng em một bản nhạc hay một chuyện tình… Tôi bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Tôi dành nhiều thời gian cho tham vọng của mình hơn. Tôi cũng vẫn thường ôm đàn ra ban công mà mơ tưởng: Trái tim tôi có một ước mơ, đêm đêm ngước nhìn trăng tôi luôn mơ được có em bên cạnh. Tôi vẫn thích hoài câu nói của ai đó: “Nếu bạn yêu, hãy yêu như một dòng sông, qua mùa bão lũ, khô hạn, dòng sông ấy sẽ không bao giờ cạn nguồn”. Có lẽ tôi sẽ yêu em theo cách như thế!
By Luna

Đánh mất 1 tình yêu

06:42 0 Comments
Ôi...nổi đau, rồi cũng sẽ qua.......cho 1 một người con gái anh đã từng yêu......Trời đầy mây xám, từng cơn gió xoáy mang nỗi đau cua anh nơi này sao khi xưa người quay lưng nỡ ra đi không nói một câu để giờ lòng anh nát tan...Giờ lệ tuôn rơi anh cứ ngỡ tiếng mưa rơi ngoài hiên trong bóng đem chỉ mỏi mình anh lang thang đi tìm em giữa giấc mơ chỉ có 1 màu đen

Mong chờ 1 tia sáng êm đềm...rọi sáng nơi em đứng...chẳng lẻ tình cảm suốt thời gian qua lại có thể là vô nghỉa hằng đêm chỉ biết ngồi lại để mà từng ngày đặt cay bút viết rồi lại xóa để nói lên hết được tất cả tình cảm thiết tha để nghe những tiếng mật ngọt lời hoa rồi lại tuôn nước mắt xót xa nhìn ai bên nguòi ta vai kề vai bên người ta tay cầm tay tiếng cươi` noi' vui vẻ có lẽ vì anh đã trót mang1 tình cảm qua sâu nặng cho em ngừoi ơi có biết khi mà em ra đi và không 1 lời khi mà tình phân li vì em đã nhẫn tâm quên một trái tim mà bây giờ đã không còn tha thiếtgiờ thì anh đã biết, nhưng vẫn nghĩ là em sẽ còn giữ chút gì đó cho anh dù chỉ là 1 phần thật nho nhỏtrong em nhưng hình như với em là quá khó bởi vì trong tim em đã không còn và có một hình bóng của ai đó như làn mây đươc cơn gió mới cuốn bay đi chỉ còn núi ở lại đó mãi ở lại đó, và chờ đợi đến một ngày trở lại và em vẫn đi, và thời gian đã làm lạnh tận đáy lòng của anh,của 1 tình si ngày ấy và em đã thấy, núi vẫn cứ sống mà không cần đến mây sông vẫn cứ chảy như lòng em đã đổi và rồi đến một ngày anh đã không còn nhìn thấy em giấu hết nước mắt chôn sâu nỗi đau thật là quá khó...Tình anh vẫn còn lai nơi này..vẩn nhớ..vẩn chờ.

Kỉ niệm đẹp đã từng có giờ thì còn đâu hả em hay vì tình yêu em quá nhỏ để giờ chỉ còn trong kí ức của anh Yêu em anh là 1 kẻ si tình đi khắp đó đây đẻ tìm em .Gió đã bay đi mất rồi... em đi mất rồi bỏ lại mình mây trên bầu trời gió cứ vui bên người mới dẫu nước mắt mây lại rơi.Em đã có người mới... có vòng tay mới.1 tình yêu mới.Và những câu nói lừa dối... mang em đi xa mãi.Ở nơi đó em với người nơi chỉ có tiếng cười.Riêng mình anh nơi dây nước mắt rơi .Lòng quặn đau nhưng sẽ không trách em đâu.Tình yêu thì cũng... như vạn vật đến rồi lại đi chẳng có gì là bền vững.Chẳng có gì là mãi mãi như hình bóng anh trong em bây giờ đã nhạt phai.Vì ai... thì xin...Em hãy ra đi khi tim em không còn có anh trong đó.Anh cũng buông xuôi để người thứ 3 chia đôi ta mỗi người 1 nửa .Đừng có cố gắng vì một trái tim không thể nào yêu được 2 người đâu

Đặt dấu chấm hết từ ngày hôm đó 2 người hạnh phúc còn 1 người đau và đó là đìu tấc nhiên phãi không em.Lỡ mai sau trên con đường dài có gặp nhau.Xin hãy chào nhau 1 câu...em nhé.Giữ trong tim những kỉ niệm đẹp của mối tình đầuĐứng dậy và bước tiếp ko được để ưen đi buồn đau phãi không em.Con đường còn dài cố gắng vượt qua hố sâu đó để đi tiếp con đường còn lại.Anh là con trai mà... cuộc đời sóng gió bất cần 1 ai cả,anh bít đời anh chỉ toàn chử BUỒN nên anh phãi chịu thôi.Và rồi một ngày em quay trờ về thật dịu dàng nhưng đừng nhắc lại những chuyện đã wa em nhe,sẽ làm anh lại đau đó em.Mọi chuyện đã quá trễ anh đây thật lòng không thể thôi anh xin lỗi em nha.Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua mà thôi.Hãy tạm thời quên đi quá khứ đau buồn.Rồi mùa đông dần qua và mùa xuân dần sang mang cho ta thêm một sức sống.Giờ lệ tuôn rơi lẩn trong tiếng mưa rơi ngoài hiên trong bóng đem ưu buồn,có ai bít rằng anh dang khóc.Rồi nắng đến thật nhẹ nhàng và anh ko dc khóc nửa anh phải chịu thôi em ah vì do anh quá bất lực yêu em mà ko giữ được emC.ó lẽ sẽ không là mãi mãi và dù một mai mình anh tự nói với lòng em vẩn là hơi nắng ấm trong 1 góc trái tim anh ...Em nha

26 tháng 2, 2010

Tôi vẫn yêu em

10:29 0 Comments
Chừng ấy thời gian. 5 năm rồi tôi còn buồn lắm. Tôi và em quen nhau, khi tôi là một Hướng Dẫn Viên du lịch Thực Tập vừa học vừa làm, tôi cao 1m73 và được đánh giá là rất ưa nhìn. Còn em, em không quá đẹp nhưng dịu dàng, mỏng manh, nét cười duyên và hiền dịu, đôi mắt sáng long lanh, Giọng nói pha chút Sài Gòn nơi em từng sống. Em là một cô công nhân khu công nghiệp Bắc Thăng long.

Chẳng hiểu sao tôi lại thương em đến vậy. Em cũng thật thương tôi, duờng như chúng tôi chẳng mấy khi nói với nhau một câu yêu cho dùng thương nhau lắm, yêu nhau lắm. Sau mỗi chuyến đi tôi thường tìm đến nơi em, mọi thứ như dừng lại, tôi quên hết công việc, học hành, lo toan, em thường thủ thỉ với tôi chuyện mấy chị trong công ty trêu em thế nào? công việc thế nào? tôi chỉ ngồi nghe em nói ngắm nhìn em, em nấu cơm cho tôi ăn. 7h30 tôi lại xa em bằng chuyến xe bus cuối cùng từ Cổ Loa về Mỹ đình trước khi bắt chuyến xe về Nhổn. Cách nhau gần 20 km nên có khi hai tuần mới sang thăm em một lần món quà chỉ là bó Hoa tự hái, hay vài cái bánh rán, hay vài củ đậu vì em thích.

Gần như chưa bao giờ chúng tôi to tiếng cho đến một hôm... tôi gào vào điện thoại rằng: Anh Yêu Em ! khi tôi biết tôi sắp mất em. Không phải em hết yêu tôi, không phải em có người khác, không phải gia đình mà vì tôi không cưới nổi em. Một thằng sinh viên lo cho mình còn chưa xong, học hành chưa xong lấy gì mà lo cho em một cuộc sống hạnh phúc. Tôi biết mình phải xa em, phải để em trở lại cuộc sống như vốn có của nó, phải để em có những cơ hội tốt hơn vì em đã 24 tuổi rồi, nước mắt tôi cứ trào ra khi đọc dòng tin nhắn: "Em là con gái, để em chờ đợi rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao.

Em phải làm sao bây giờ? em yêu anh." Người nói câu chia tay là tôi em không nói gì chỉ khóc, lặng lẽ chạy lại ôm tôi, ôm thật chặt. Tôi như xé lòng nhưng tôi không khóc, em đưa tôi ra bến xe bus, Nhìn em lần cuối khi thấy chiếc xe bus đến gần tôi chạy lại xe không quên ngoảnh lại nói: Nhưng anh vẫn thương em nhất Hằng ơi.. gục mặt lên hàng ghế cố gắng để không ai thấy tôi khóc. Một năm sau thì nghe tin em cưới, cũng không mời tôi. Có lẽ sợ tôi đau. Tôi vẫn gọi điện hỏi thăm. Đến bây giờ em đã có em bé. Chắc em đang sống một cuộc sống hạnh phúc.

Tôi vẫn thường xuyên theo dõi cuộc sống của em từng ngày một, Đôi lúc tôi chỉ muốn gọi cho em để nghe một lời thôi em nói nhưng không đủ can đảm vì sợ ảnh hưởng đến gia đình em. Giờ tôi là một phó Giám đốc, Chưa gia đình, chưa người yêu có lẽ tôi còn quá yêu em, tôi đã cố gắng hết sức để có được như ngày hôm nay, nhưng thì sao....? bây giờ tôi ước giá như xưa tôi có một phần thôi như bây giờ thì tình yêu của tôi đã bớt nghèo làn, chua xót, chưa bao giờ tặng em được một món quà cho ra hồn, yêu nhau hơn năm trời mà có bao giờ đi chơi với nhau?.. giá như ngày ấy tôi có thể chăm sóc em một chút như những người ta yêu nhau, em có đòi hỏi bao giờ? chẳng bao giờ, chẳng gì cả nhưng càng nghĩ tôi càng thương. Chia tay nhau chắc chẳng phải chỉ mình tôi đau khổ, em cũng nấc lên không thành tiếng trong điện thoại mà chẳng nói được câu gì. bao năm tôi vẫn thầm tìm một hình ảnh quen thuộc trong từng đồ vật, từng khoảnh khắc

Bỗng dưng tôi bật khóc khi nghe một khúc nhạc quen thuộc hay thấy một bóng hình mỏng manh của ai đó gần giống em... "Hằng ơi có phải anh quá cố chấp, hay vì anh quá yêu em, có phải anh quá ngốc nghếch, yếu đuối. Bây giờ anh biết làm sao, Trái tim anh vẫn chờ đợi, chờ đợi gì? anh vẫn khóc, anh vẫn đưa tay lên đỡ lấy trái tim mỗi đêm. những kỷ niệm vẫn ùa về rồi vỡ òa trong khóe mắt, yêu lắm,thương lắm, nhớ lắm, đau lắm....

Có lúc tôi muốn tìm em hét thật to rằng: tôi vẫn yêu em! rồi khóc một trận cho nhẹ lòng! nhưng tôi nhận ra điều duy nhất tôi có thể làm cho em được là để em bình yên với cuộc sống của riêng mình. Hằng ơi! Tôi Vẫn Yêu Em Yêu một nguời không nhất thiết phải có được họ. Nhưng có được một người thì cố mà yêu lấy họ, giữ lấy họ. Cuộc đời không chắc đã có lần thứ hai đâu ai ơi." By Ciamd

Chiếc thùng rác của em

10:25 1 Comments
thu tinh chua gui em
"Biết mình xem bạn là gì không?"
"Là gì?":tôi hỏi
'MÌnh xem bạn như chiếc thùng rác !'
Tôi thật sự sốc và bất ngờ khi nghe em ví mình như vậy,tại sao còn nhiều thứ đẹp đẽ trên đời này sao em lại không ví nhỉ mà lại ví tôi là một chiếc thùng Rác chứ!Buồn thật!...

"Chời còn nhiều thứ đẹp đẽ trên đời này sao bạn không ví chứ?Mà lại ví cái thứ gì mới nghe thôi đã king rồi!:"tôi hỏi em.
"Thì ví bạn là chiếc thùng Rác chứ là gì,mỗi khi buồn hay có việc gì không vui thì cứ ném tất cả vào bạn thì sẽ tan biến hết!" Tôi như chết lặng đi trong giây phút,ngậm ngùi không biết nói một lời nào.Thì ra mình ý nghĩ với em thế sao? Mình có khả năng mang đến cho em niềm vui thế sao? Ngay cả chính bản thân mình còn không thể làm mình vui,thì tại sao lại có khả năng đó.!

Em làm cho tôi cảm thấy vui và cảm thấy tự hào về mình.Sự ví von hồn nhiên của em làm tôi rất hạnh phúc vì tiếng cười của em cũng làm tôi thấy vui và hạnh phúc.Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó thật chua xót xen lẫn niềm hạnh phúc là một niềm đau không nói được thành lời! Sao tôi không được là người em yêu? Sao chỉ là chiếc thùng Rác vô tri?Con nhiều câu hỏi nửa...nhưng chỉ có một câu trả lời:Tim em đã thuộc về người khác.Còn tôi thì mãi mãi và mãi mãi là chiếc thùng rác của em!

Tôi gap em một cách tình cờ,tình cờ như cách ví von của em đối với tôi. Tui bắt đầu để ý đến em qua những vần thơ em viết,những bài văn chan chứa những nỗi niềm những ưu tư của em .Tôi thầm nghĩ sao trên đời này lại có người con gái đa tình ,đa cảm và chung tình đến vậy.Ở em như cả một trời thơ,một trởi yêu, và một trời đầy nước mắt đau thương.Người như em chắc trên đời này còn được mấy ai.Ông trời luôn không công bằng nhỉ?Ai yêu chân thành thì chỉ gặp toàn là giả dối...chán nản làm sao.

Dù đã có ý với em nhưng tôi không dám làm quen, chi biết chờ đợi những bài viết vần thơ của em mà đọc.Bất chợt một ngày có cái tên ai đó hiện ra trong nick chat của tôi,và tôi biết chắc đó là em vì tôi tin đó là em.Sau những câu chào hỏi xã giao,ngày qua ngày chúng tôi dường như thân nhau hơn,em kể chuyện về em còn tôi nói về tôi như những người bạn thân.em nói với tôi:
"hiện giờ mình chỉ xem bạn như một người bạn thôi"
Tôi nói:
"Uhm thì bạn thân...!
Nhưng em đâu biết rằng sau tiếng "uhm" ấy là cả một trời hy vọng của tôi.Mot rời nhung nhớ,mỗi ngày tiếp xúc nói chuyện với em dường như đang vun đắp đầy tình cảm của tôi dành cho em.NHưng tôi sẽ không bao giờ nói ra đâu vì tôi biết vị trí của mình trong em...Một chiếc"Thùng Rác".

Em kể chuyện tình của em cho tôi nghe,rằng em đã yeu một người và đã dành hết tình cảm của mình cho người đó.Người đó cũng nói yêu em,mà qua lời kể của em thì người đó vô tình lắm nói yêu nhưng cử chỉ hành động,và cả lời nói dường như rất khó hiểu.Nói yêu mà cứ làm cho người yêu mình phải buồn,khóc luôn áp đặt suy nghĩ của mình vao người khác .Em chỉ biết cam chụi và tự an ủi mình rằng :
"Tình yêu của người đó hơi khác thường một chút mà bạn ơi!"

Tôi nghe mà như thắt cả lòng lại,Mot cô gái tốt ,một bông hoa đẹp tại sao người ta không biết trân trọng nhĩ.

Người ta luôn không biết trân trọng những gì mình đang có mà cứ mơ về một cái gì đó xa xăm lắm.Khi mất đi rồi thì tiếc nói,"Phai chi hồi đó..."Những lần em buồn tôi luôn tìm cách làm cho em vui,và tôi đã thành công khi luôn làm em cười.Em nói:
"Ở bên bạn mình hok phải suy nghĩ gì hết,chỉ biết cười thôi vui thật đó,Cảm ơn bạn nha thùng rác"
Tôi nghe mà hạnh phúc làm sao.Tôi muốn thấy em cười mỗi ngày nhưng tôi lại thích nhìn em khóc.Vì khi khóc em lại là em đễ tôi có thể vỗ về an ủi chia sẽ cùng em.Tôi biết đằng sau những tiếng cười đó là cả một trời đau khổ trong em ,nỗi đau tột cùng vô bờ bến.Nếu tôi là người em yêu tôi sẽ mang hoa tặng em mỗi ngày và nói với em "anh yêu em "ngàn lần như thế,sẽ không bao giờ làm em khóc hay buồn ,Sẽ là như thế,mãi mãi như thế! Nhưng rất tiếc tôi không phải người đó,không phải là người em yêu...mãi mãi là như thế!.Đa bao lần tôi cũng khuyên em hãy quên và cố gắng nói lên tình cảm của mình cho em biết,:
"Như hiện tại vậy hok vui hơn sao bạn,mình hok muốn ai phải vì mình mà đau khổ nửa"!
Có lẽ bạn chỉ cần một giây đễ yêu nhưng lại mất cả đời dể quên người đó.Em cũng vậy ,em không thể chấp nhận tình cảm của tôi vì trong tinm em luôn có hình bóng của người đó và em chưa thể quên được.Tôi luôn biết và hiểu.

Tôi luôn tự rách mình sao không đến sớm hơn và gặp em sớm hơn thì giờ đây em không phải đau,tôi thì không phải dở dang.Nhưng khi suy nghĩ lại tôi cảm thấy vui vì định mệnh đã cho tôi gặp em trong lúc em cân tôi nhất.Tôi sẽ là thùng rác của em ,hãy ném vào đó những muộn phiền ,ưu tư đau khổ và hãy cười lên em nhé!Ví anh luôn bên em,dẫu xẩy ra bất cứ hoàng cảnh nào ,bất cứ chuyện gì anh vẫn luôn là Thùng rác của em khi em cần.Anh sẽ lặng lẽ ra đi khi đến lúc nào đó em không cần "chiếc Thùng Rác"này nửa.Anh sẽ chôn dấu mãi trong lòng ,sẽ không bao giờ nói ra nửa đâu...Anh yêu em.

By angellove_nhb

25 tháng 2, 2010

Hạnh phúc là có thật!

11:38 0 Comments
Có thể đôi lúc, giữa hai lần chớp – tắt của trái tim, chúng ta ngỡ tưởng đã hết yêu nhau rồi, thì em ạ, tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn và lớn lên từng ngày. Nghĩ về hạnh phúc là khi chạm tay vào chiếc nhẫn cưới để biết rằng cuộc đời chúng mình đã có một cam kết gắn bó.

Dù có thể, lời cam kết đó có đôi lần khiến chúng ta bật khóc như một đứa trẻ bị ức hiếp. Lời cam kết đó cũng không thể mất đi khi anh và em còn cả một quãng đường dài phía trước. Anh nghĩ về những ngày sắp tới thay vì ngoảnh lại phía sau. Anh giữ lại trong tim anh những vết nứt không phải để trách cứ rằng chúng ta đã từng làm tổn thương nhau mà để anh biết rằng, hạnh phúc là mong manh và cần phải giữ gìn.

Hãy cứ cố gắng đi, từng chút một, nhỏ thôi, để một ngày ngoái lại, ta sẽ lại thấy mình có được bao nhiêu. Hạnh phúc cần dành dụm và gom góp, phải không em? Nghĩ về hạnh phúc là khi ta cùng nắm tay nhau để biết và cảm nhận được đầy đủ tình yêu mà chúng ta đã và đang dành cho nhau. Vì em đã từng yêu anh biết bao, vì anh chưa từng ngưng lại tình yêu của mình với em. Chúng ta đã yêu nhau bằng tất cả đam mê và vụng dại của một thời tơ nõn. Và những đứa con sẽ được sinh ra bởi tình yêu chứ không phải bằng nghĩa vụ. Để nhìn con không chỉ thấy tình yêu chúng ta đã có, mà sẽ thấy tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ chấm dứt.

Có thể đôi lúc, giữa hai lần chớp – tắt của trái tim, chúng ta ngỡ tưởng đã hết yêu nhau rồi, thì em ạ, tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn và lớn lên từng ngày. Là những gieo mầm vào mùa Xuân, cuồng nhiệt vào mùa Hạ, tha thiết vào mùa Thu thấu tận cùng nhau vào giữa mùa Đông. Hạnh phúc là hữu hình phải không em? Nghĩ về hạnh phúc là nghĩ về đau khổ. Đớn đau để chúng mình khôn lớn và trưởng thành. Những ngày qua, anh đã thấy mình khôn lớn và trưởng thành lên rất nhiều. Những đồng nghiệp của anh đều nói thế, bản than anh cũng nhận ra thế. Và em, em có thấy điều đó nơi anh? Hạnh phúc phải chăng sẽ đến khi ta nhìn xa hơn nơi ta đứng?

Nghĩ về hạnh phúc, anh sẽ nghĩ về những cuộc đời, những gia đình, những số phận mà anh tình cờ gặp trên đường đời. Mỗi con người, mỗi cuộc đời, mỗi gia đình, mỗi số phận đều cho anh một câu chuyện về hạnh phúc. Có câu chuyện ồn ào rằng hạnh phúc là hai vợ chồng trốn con đi xem phim và về chui vào nhà nghỉ ôn lại tình yêu. Có câu chuyện lại rất nhẹ nhàng cho anh biết, hạnh phúc là khi họ cầm tay nhau đi qua đường. Lại có câu chuyện triết lý về một người mẹ và hai đứa con, một đứa bán ô, một đứa bán áo mưa.

Trời mưa thì người mẹ thương đứa bán ô không bán được hang, trời nắng thì bà lại thương đứa bán áo mưa vắng khách. Chỉ đến khi nhà hiền triết đi qua, ông ta bảo: Bà hãy thử nghĩ xem, trời mưa hãy mừng cho cậu con trai bán áo mưa sẽ đông khách, và trời nắng hãy mừng cho cậu bán ô bán được nhiều ô. Hạnh phúc cũng thế! Nếu ta nhìn đời bằng đôi mắt tích cực, ta sẽ thấy hạnh phúc đang ở rất gần. Cũng như quy luật 80/20. 80 người làm ta đau tưởng chừng muốn chết thì ta hãy sống thật kiên cường cho 20 người đang tin ta. Hạnh phúc có hay không là ở góc nhìn của ta, đúng không em? Và anh vẫn tin rằng hạnh phúc là điều có thật! Và em, có chồi non nào bắt đầu nhú lên trong trái tim em chưa? Để anh tưới tắm chồi non ấy bằng nỗi khát khao như trẻ nhỏ, được ở bên em, được tiếp tục đồng hành với em cán vạch đích trăm năm kể từ hôm nay. OX ngốc của em!

By King of love

24 tháng 2, 2010

Gửi người tôi yêu

07:21 0 Comments
Khi tôi cảm thấy có điều gì đó đang tiến triển giữa em và tôi, dù một chút mơ hồ, tôi bắt đầu thận trọng, còn với em, bắt đầu dè dặt, bắt đầu lẩn tránh... Tôi sợ, sợ cảm giác bị bỏ rơi, hay bỏ rơi ai đó, sợ lắm em biết không? Tôi sợ yêu và rồi tôi dần ít đi với em, ít gặp em,...

Em thân yêu! Cuộc sống luôn hàm chứa những điều hạnh phúc thật giản dị! Quanh mỗi chúng ta, có biết bao điều tưởng như nhỏ bé, vô nghĩa, bỗng một ngày nào đó lại trở nên quan trọng, cần thiết như hơi thở vậy. Tôi quen em, em bình thường như bao cô gái khác, nơi em chẳng có gì đặc biệt cả, ngoại trừ cái tính bướng bỉnh và trẻ con, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây từng trải, biết hết mọi thứ trên đời. Em vô tư, nhiều lúc đến thô bạo (xin lỗi em nếu tôi quá lời) với tôi và với cả mọi người.

Nhưng, tôi không quan tâm. Tôi còn bao việc phải đau đầu suy nghĩ, còn nỗi đau quá khứ cần phải gạt bỏ, còn gia đình, còn bạn bè, còn tương lai và nhiều thứ khác nữa. Em lúc đó với tôi cũng chỉ như một người bạn mà thôi, một người bạn như bao người bạn khác, thi thoảng hay trò chuyện, hay giúp đỡ nhau. Chỉ có thế thôi! Khi tôi cảm thấy có điều gì đó đang tiến triển giữa em và tôi, dù một chút mơ hồ, tôi bắt đầu thận trọng, còn với em, bắt đầu dè dặt, bắt đầu lẩn tránh... Tôi sợ, sợ cảm giác bị bỏ rơi, hay bỏ rơi ai đó, sợ lắm em biết không? Tôi sợ yêu và rồi tôi dần ít đi với em, ít gặp em,...

Cho đến một ngày, vết cắt trong tim tôi dần lành lại, cuộc sống trước mặt tôi bắt đầu có ánh nắng thì đó lại là lúc em dần rời xa tôi. Tôi ko còn được gặp em như trước nữa... Tôi mới chợt nhận ra rằng: tôi đã yêu em rồi! Lúc này, tôi chỉ ước ao thời gian trở lại, một năm, ba tháng, một tháng... để tôi có cơ hội làm lại, có cơ hội... nhưng dường như mọi cánh cửa với tôi đã đóng chặt, phải không em? Ngay lúc này đây, khi công việc bộn bề, tôi vẫn luôn nhớ về em, nhớ những giây phút bên nhau, ngắn ngủi mà khó quên, nhớ lắm, em ơi! Đầu tôi đang như bị búa bổ, kế hoạch công việc thì chậm trễ, mọi thứ với tôi như đang rơi xuống chín tầng địa ngục.

Nhưng tôi là con người nghị lực, và tôi cũng đã chuẩn bị cái tinh thần để đón nhận cái kết quả xấu nhất sẽ đến. Tôi không thể sụp đổ thêm bất cứ một lần nào nữa, tôi không cho phép, thời gian không cho phép điều đó xảy ra. Tôi sẽ vẫn đợi, chỉ cần còn một tia hy vọng mong manh, tôi cũng sẽ đợi em âm thầm, cho dù em có muộn hay không? Cho dù tôi có nói thế nào đi nữa, em có nói gì đi nữa, thì tình yêu của tôi dành cho em cũng chẳng bị lung lay. Em biết không? Tôi tạm thời sẽ gạt bỏ tất cả sang một bên để làm việc, để tồn tại và để yêu em! Em ở nơi xa, có thấu chăng cho tình cảm của tôi ? Tôi chẳng có gì ngoài một trái tim chân thành ... trao tặng em.

23 tháng 2, 2010

Nếu anh yêu em

18:29 1 Comments
Anh thường nói là rất yêu em nhưng thật ra lời nói lại mâu thuẫn với hành động. Có thể thời gian dành cho công việc của anh nhiều nên đôi lúc anh quên mất em vẫn đang đợi tin nhắn của anh. Có thể vì áp lực mà xã hội đặt lên vai anh làm anh mệt mỏi.

Nhưng nếu anh yêu em, anh đã không làm em buồn nhiều đến vậy. Nếu anh yêu anh đã không làm em đợi chờ mỏi mòn trong quán cafe khi anh hẹn em đi cafe. Em đợi anh gần 2 tiếng và ra về một mình trong nỗi buồn không thể gọi tên. Nếu anh yêu em anh đã không để em lúc nào cũng phải nhắn tin cho anh trước, sau đó anh mới nhắn lại. Một lần em cố tình không nhắn tin để xem anh có nhớ em không nhưng 5 ngày mà vẫn không thấy anh liên lạc.

Chỉ đến khi tình cờ gặp nhau tại cơ quan anh, anh nói công việc anh nhiều quá mà quên mất. Nếu anh yêu em anh đã nhớ đến chúc mừng các ngày lễ và ngày sinh nhật em. Đằng này anh hỏi em thích gì, em nói tuỳ anh thì anh lại xem như không có. Anh nguỵ biện rằng anh không biết mua quà. Nếu anh yêu em tại sao anh không thực hiện những lời hứa của anh. Anh để em tin rằng em hạnh phúc khi có anh giúp đỡ những việc em không thể làm rồi anh lại quên.

Anh xem như chưa bao giờ hứa với em việc gì. Nếu anh yêu em sao anh để em rơi nước mắt mỗi đêm khi nhớ về anh. Nếu anh yêu em sao anh không đến bên em lúc em cần. Nếu anh yêu em sao anh lại để em đi một mình trong trời mưa. Anh có biết em cần một bàn tay ấm áp lúc trời mùa đông. Em cần một câu an ủi, động viên khi em buồn. Em cần một bờ vai vững chắc để có thể thoả thích khóc. Em cần một đôi tay dịu dàng để em biết anh vẫn bên cạnh em.

Nếu anh yêu em sao anh lại không biết em đang cần gì vậy anh. Dù thế nào đi chăng nữa thì với em, anh vẫn là người tốt nhất. Dù cho anh không yêu em như anh nói, dù cho anh không quan tâm em như những gì anh hứa thì trong trái tim em, em vẫn luôn yêu anh!

22 tháng 2, 2010

Câu trả lời nào cho em

22:12 0 Comments
Những ngày này thật nặng nề với em, những ngày cuối tuần thật lê thê, đêm thật cô quạnh. Từ khi yêu Minh cho đến lúc chúng ta nghĩ xấu về nhau em thật tội nghiệp còn Minh thì thoải mái vì đã dứt bỏ được mối tình hận thù của hai năm trước.

Em không biết đã được hai năm chưa nhỉ? Cái ngày em biết về Minh, cái ngày mà chúng ta nói lời yêu sao thật gần mà sao mãi đâu đâu thế này? Hai lần yêu Minh, ùhm hai lần đó Minh đã rót vào tai em toàn những điều mà em cứ nghĩ chuyện thần tiên có thật ở thếgiới thời nay, để rồi yêu Minh hơn hai lần, ba lần… rồi vạn lần yêu Minh sau là mãi mãi xa nhau.Em đã có một tình yêu đẹp với Minh, thật sự đến lúc này em không thể nghĩ rằng mình lại có thể tay trong tay nhau như thế để rồixa nhau một lần nữa. Tại em phải không Minh? Em sai rồi, tất cả chỉ tại em bồng bột, cái tuổi này thì đáng lý ra phải thật sự thực tế chứ!

Nhưng em đã làm cho người thân, bạn bè và cả Minh nữa mất đi một lòng tin. Em luôn cho mình đúng mọi phương diện, ngay chính tình yêu ngộ nhận của Minh và em mà em cũng cố vươn vai chống chọi với những người thân để bảo vệ cái niềm hạnh phúc ảovọng nơi Minh. Giờ thì mọi thứ đã trở về như cũ rồi phải không Minh? Ngày mai như thế nào đây? Nhưng nếu ngày mai có gặp Minh một lần nữa chắc em sẽ nói rằng em sợ Minh hơn cả chính tình yêu Minh dành cho em, bởi anh là những gì khắc khoải nhất của một thời mà em nhớ và chờ đợi.Hôm qua em đã uống nhiều rượu, em muốn uống thật say để được kêu tên Minh trong men say.

Nhưng em không làm được bởi em không thể say, con người em không còn chấp nhận được hơi men cũng như không thể chấp nhận thêm một nỗi nhớ vô vọng về anh. Minh biết em thèm cái cảm giác say đến mức nào không? Cũng giống như muốn yêu anh thêm nữa mà không thể…Em biết em đã sai, em sai rồi. Em đã sai khi yêu Minh lại càng sai hơn khi chấp nhận yêu với tình yêu ngộ nhận nơi Minh. Nhưng Minh ơi, điều mà em còn tỉnh táo nhất bây giờ là em không biết tại sao Minh lại có thể tìm đến với em trong ngần ấy thời gian không liên lạc hay bởi tình yêu giữa Minh với Phương kết thúc quá đột ngột hay sao mà Minh chợt nhớ đến em? Cái chợt nhớ nơi Minh có phải là điều thật sự không, hay chỉ là ngộ nhận như tình yêu mà Minh dành cho em?Em còn nhớ như in cái ngày Minh liên lạc lại với em, một ngày đầu xuân thật ấm áp phải không Minh?

Cái ngày mà em chờ đợi hơn một năm ròng rã, để chỉ được nói câu xin lỗi, xin lỗi cho một chuyện đã qua của một năm về trước. Một năm về trước em đã lừa dối cuộc sống của em với Minh. Chỉ vì em không tin một tình yêu có thể hình thành giữa một khoảng cách của thế giới ảo, thế giới của công nghệ mới. Nhưng em đã sai, em yêu Minh cũng bởi từ đó, càng ngày em càng sợ mất Minh, em cố níu kéo bẳng một sợi dây vô hình của vật chất và Minh đã chấp nhận nó. Nhưng em không sai, chỉ có điều Minh không thật lòng với em, Minh không yêu em như em yêu Minh, Minh không bao giờ chấp nhận tình yêu của em, mà chỉ thấy ánh sáng và hy vọng hơn với những bản vẽ mà em tạo ra để níu kéo tình yêu trong Minh. Đến bây giờ thì mọi thứ đã hiện rõ rồi phải không Minh? Em trở về với thực tại và Minh thì hiện nguyên hình của một con người thật.

Thật như chính Minh nói với em về chuyện ân ái, chuyện của cuộc sống, chuyện của tình yêu thương, chuyện của lòng tin, chuyện của đối nhân, chuyện của Minh và cuối cùng của tình yêu em. Nỗi đau của quá khứ làm sao có thể làm em đau trong thực tại! Thế mà đau lắm Minh ơi! Đau như thể không thể sống được nữa, bởi tất cả như bị Minh chà đạp lên số phận em vậy. Em chỉ hy vọng thời gian sẽ cuốn mọi thứ, xoá nhoà đi tất cả. Trong nỗi đau đớn em muốn thiếp đi một giấc ngủ sâu để mê man và không tỉnh dậy. Một ngày nào đó, rất lâu nỗi đau như là những cái đã qua. Em muốn mình sống cho thật có nghĩa của lẽ sống, không chút ưu phiền, tiếc nuối, thương đau… tất cả là phù du, cát bụi. Nhưng đến bao giờ em mới làm được như thế? Một năm, hai năm… hay vạn ngày sau em có làm được điều đó không?

Em nhất định phải làm được để một ngày nào đó có gặp lại Minh cũng chỉ là một người bạn, một con người. Trong sâu thẳm của trái tim, bên những nỗi buồn chứa là niềm vui khi em biết Minh đang hạnh phúc, đó cũng là hạnh phúc của em, đơn giản chỉ là người em yêu Minh àh.Bốn ngày cho một đời người, liệu quá ngắn ngủi không Minh? Nhưng nó đã để lại cho em thật nhiều hạnh phúc và chính nó là những kinh nghiệm làm hành trang sống tiếp những ngày sắp tới… Minh yêu thương! Hãy cho em gọi mãi lời trìu mến ấy, để em được mãi có Minh, lần gặp này sẽ là lần kêu cuối.

Có lẽ chẳng bao giờcòn được như thế nữa đâu, khi anh gặp lại em sau mọi thứ sẽ khác đi nhiều lắm! Em chấp nhận nó như chấp nhận một sự thật không thể đổi thay, em sẽ mãi nhớ và tôn thờ những gì đã qua trong bốn ngày hạnh phúc, bốn ngày được bên anh cho cả một đời người nơi em.Khi em viết lên những dòng này, có lẽ Minh đã chìm trong giấc ngủ nồng, ngày mai thức dạy em muốn thấy Minh mỉm cười với em, mỉmcười với tâm hồn em, tình yêu em và cuối cùng là nỗi lòng em. Một khi tình cờ hay cố ý mà anh lướt qua web khocviem.Org sẽ có em trong đó. Em biết khi anh đã không thích thì anh không thích nhưng em chỉ mong một lần sau cuối là anh hãy thích một lần này nữa thôi, hãy đọc nó anh nhé! Phải tạm biệt nhau chứ! Khi hết yêu nhau rồi thì phải nói lời tạm biệt chứ!

Tạm biệt anh.Tp. 29/03/09Khó tính của anh