
Lauren gọi to tên một người, hình như là Thiên Vũ, người này cũng có lần mình được nghe Alice kể nhưng không rõ lắm... Lauren gọi lần nữa, như hét lên
Một cậu bé từ đâu chạy lại, mái tóc màu vàng óng, chiếc áo choàng màu trắng xanh này quen quen, hình như tôi dã từng thấy trong tập thiết kế của Alice,
" Lauren, có chuyện gì vậy?" Cậu ta hốt hoàng chạy lại, đôi mắt cùng màu với mái tóc... Không phải, chắc do tôi nhìn nhầm
" Alice nguy rồi, cậu mau lên"
Lúc này tôi mới để ý Alice đã ngất đi trên vòng tay Lauren, tôi chợt cảm thấy tội lỗi quá mặc dù tôi vẫn cứ khăng khăng rằng mình không có lỗi, nhưng sự thật là tôi rất lo lắng
" Không xong..." Thiên Vũ lắc đầu, mái tóc của cậu lúc lắc theo, dưới ánh mắt trời trông chúng thật rực rỡ " Trời nắng quá! Alice sẽ không chịu nổi đâu!"
" Thế phải làm thế nào" Tôi nghe thấy giọng của Lauren run lên, không biết tại sao tôi thấy sợ hãi, không biết tại sao tôi cảm thấy có lỗi, không biết tại sao toi thấy mình thật vô dùng, không biết tại sao tôi lại không thế rời mắt khỏi Alice, người vừa mới khiến tôi bực bội, tôi đang lo lắng cho cô ấy. Mái tóc cô ấy bây giờ đã hoàn toàn chuyển sang màu đen óng ánh, đôi môi Alice tự lúc nào đã trở nên nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, nếu... Nếu như không có Alice thì tôi sẽ ra sao? Tôi đâu có được như ngày hôm nay, tôi nhớ lại những ngày chưa có Alice, tôi như thế nào? Tôi còn không thể nhớ lại mình đã tệ như thế nào nữa
Lauren nhấc điện thoại lên, bấm một số nào đó, giọng nói cô ấy khẩn khoản thiết tha với cái người đang ở trong điện thoại nhưng cái có chút âm điệu kính nể và... Không thể diễn tả được
" Alo... Khánh Nguyên, cậu đang ở đâu vậy? Tôi là Lauren, tôi cần cậu giúp, nhầm... Chị tôi cần cậu giúp, cậu có thể tới đây bằng tốc độ nhanh nhất được không? Tôi xin cậu đấy, nếu không chị tôi sẽ chết"
Một cơn mưa đổ xuống, những giọt nước bắn tung tóe... Lúc nãy trời vẫn còn nắng cơ mà, sao bậy giờ lại đổ mưa nhỉ? Tôi không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng tôi thấy Alice và Thiên Vũ nhìn nhau mỉm cười. Thiên Vũ đưa tay ra, ánh sáng màu vàng len qua những hạt mưa... Vết thương trên tay Alice lành lại như bình thường
Từ trong cơn mưa xuất hiện một bóng người, tôi không biết nhiều ngôn từ để tả lại cái ấn tượng khi gặp cậu ta. Khi cơn mưa đổ xuống, nhưng hạt mưa ở một chỗ nào đó không rơi như những chỗ khác, cứ như là có ai đó vô hình đang đứng ở đó vậy! Dần dần, vật cô hình trở thành hữu hình, cậu ta mặc một chiếc áo choàng màu xám, hình như phù thủy thường có sở thích mặc áo choàng thì phải, mái tóc màu xanh nhạt... Đôi mắt vừa mở tôi đã có một cảm giác lạnh toát sống lưng... Lạnh giá quen thuộc
Cậu ta chạy ngay đến chỗ Alice, Lauren nhìn câu ta rồi lạnh lùng nói " Thật ra toi chẳng định nhờ cậu đâu! Nếu không vì tình huống quá nguy cấp thì..."
" Suỵt!" Cậu ta đưa tay đặt lên miệng khiến Lauren không nói gì thêm, khuôn mặt này quen thuộc quá, giọng nói cậu ta ấm áp quá, tôi không thể nhớ đã gặp cậu ta ở đâu, nhưng chắc chắn cậu ta là người rất đặc biệt đã xuất hiện trong chuỗi kí ức của tôi
" Alice sao rồi?" Cậu ta nhìn Thiên Vũ trị bệnh cho Alice còn miệng thì hỏi Lauren
" Hơi tệ! Cậu đến muộn hơn tôi tưởng"
" Này Lauren! Tôi lớn tuổi hơn cô mà?" Cậu ta mỉm cười nhìn Lauren
" Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, Alice gây chuyện đã quá đủ rồi... Anh không thấy gì đây à?" Lauren như hét lên
" Không sao đâu! Alice rất giỏi, cô ấy không thể chết như thế... Cái này không phải cô cũng biết sao?" Giọng của con người này sao nghe quen thuộc quá, nhưng tôi lại khong nhớ ra được mình đã từng gặp nó ở đâu? Đầu tôi quay mòng mòng, mắt tôi mờ đi. Tôi còn không để ý cả Sơn vẫn đang ở đây và từ từ biến mất. Cậu ta vẫn vậy, nhát gan...
" Được rồi..." Thiên Vũ ngẩng mặt lên, mỉm cười yếu ớt " Tình trạng đã tốt hơn rồi!"
Cả Lauren và cậu ta, tên là gì ấy nhỉ? À... Khánh Nguyên đều thở phào nhẹ nhõm... Nguyên mỉm cười " Để tôi đưa cô ấy đi!"
Lauren nhìn Nguyên một hòi, rồi quả quyết lắc đầu " Không! Tôi và Vũ sẽ chăm sóc cho chị Alice"
" Không được! Cô chăm sóc Alice lại như lần này thì..." Nguyên xua tay, lạ thật, tại sao họ lại nói chuyện với nhau như thể tôi không có mặt ở đây vậy? Tô là người vô hình sao? Mà " Người vô hình" Sao lại quen thế nhỉ? Chẳng phải đó là tôi ngày trước sao? Không, tôi không muốn là Linh của ngày trước... Không thể nào
Nguyên và Lauren cứ giằng co nhau dưới cơn mưa. Tóc của họ ướt sũng, nhưng giọng điệu thì cứ như họ đang đùa cợt nhau vậy
" Mấy người làm cái gì vậy?" Không để ý, Alice đã tỉnh dậy, tóc cô gái ướt sũng, khuôn mặt cau có khi nhìn thấy Nguyên
" Cậu làm gì ở đây thế hả Nguyên!" Giọng Alice giận dữ
" Được rồi..." Thiên Vũ ngẩng mặt lên, mỉm cười yếu ớt " Tình trạng đã tốt hơn rồi!"
Cả Lauren và cậu ta, tên là gì ấy nhỉ? À... Khánh Nguyên đều thở phào nhẹ nhõm... Nguyên mỉm cười " Để tôi đưa cô ấy đi!"
Lauren nhìn Nguyên một hòi, rồi quả quyết lắc đầu " Không! Tôi và Vũ sẽ chăm sóc cho chị Alice"
" Không được! Cô chăm sóc Alice lại như lần này thì..." Nguyên xua tay, lạ thật, tại sao họ lại nói chuyện với nhau như thể tôi không có mặt ở đây vậy? Tô là người vô hình sao? Mà " Người vô hình" Sao lại quen thế nhỉ? Chẳng phải đó là tôi ngày trước sao? Không, tôi không muốn là Linh của ngày trước... Không thể nào
Nguyên và Lauren cứ giằng co nhau dưới cơn mưa. Tóc của họ ướt sũng, nhưng giọng điệu thì cứ như họ đang đùa cợt nhau vậy
" Mấy người làm cái gì vậy?" Không để ý, Alice đã tỉnh dậy, tóc cô gái ướt sũng, khuôn mặt cau có khi nhìn thấy Nguyên
" Cậu làm gì ở đây thế hả Nguyên!" Giọng Alice giận dữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....