Follow Us @soratemplates

17 tháng 3, 2013

Hẹn ước với biển




-         Khánh, cậu có yêu biển không?
-         Yêu- Khánh không do dự trả lời
-         Yêu thế nào?
-         Rất nhiều
-         Vậy thì ba năm nữa, tôi sẽ đứng ở đây! Cậu hứa là sẽ quay về nhé
-         Anh biết- Đôi môi khẽ nhoẻn cười. Cô bé... Sẽ đợi anh về
-         Hứa đấy
-         Hứa
-         Ngoắc tay nhé
-         Được...
...
Hẹn ước với biển
   Ba năm sau
   Khánh quay về
   Sống nơi xứ người, anh học được rất nhiều. Từ cách biểu đạt tình cảm, cách nói năng lịch sự, đến cách ăn mặc thời thượng. Khánh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Anh không còn là một thằng khờ như xưa nữa. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng tâm hồn anh, tình yêu của anh dành cho quê hương, cho biển, và cho cô bé đó vẫn còn nồng cháy da diết.
   Tuy sống ở xứ người, anh vẫn không sao quên được những kỉ niệm ngọt ngào khi ở Việt. Gần đến ngày về nước, anh cứ bồn chồn không yên, cũng không quên đánh dấu vào tờ lịch bàn, cuối cùng ngày ấy cũng đã tới, cái ngày anh trở về
   Anh đến trương học năm xưa tìm, không thấy cô bé đâu. Nhưng cai tin có anh chàng việt kiều đẹp trai về trường loan đi còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Và càng bất ngờ hơn khi anh chính là học sinh cũ của trường, nói đúng hơn là No.1 của trường (Trong học tập). Và càng ngạc nhiên hơn nữa là anh chính là cái thằng Khánh ngố có mái tóc đen bù xù như tổ quạ cùng chiếc kính nôbita to uỵch lúc nào cũng bị bọn con gái trong trường châm chọc, trừ duy nhất một người. Cô bé ấy có mái tóc đen dài, ít nói, lúc nào cũng làm mặt lạnh. Trong số các nữ sinh trong trường, cô bé là người giản dị nhất. Cô bé ấy thích ăn nhất là đồ ngọt nhưng không ai biết. Cô bé ấy có trái tim vô cùng nhạy cảm, dễ yêu, dễ ghét, nhưng cũng đâu có ai biết. Cô bé ấy có đôi mắt nâu khác thường, trong đôi mắt ấy luôn có vẻ đượm buồn. Cô bé ấy là một thiên tài về khả năng suy luân lô- gích, lúc nào điểm cũng dẫn đầu trong số cách nữ sinh, nhưng cũng không ai thèm để ý đến.

   Anh đến căn nhà gỗ ven biển của cô bé, cũng chẳng có ai. Sáng hôm nào, anh cũng đi vòng quanh biển, cứ thấy bóng áo trắng là anh lại hốt hoảng chạy lại, nhưng lần nào cũng không phải. Từ xưa đến giờ, cô vẫn luôn thế, lúc nào cũng muốn làm cho anh lo lắng, làm cho anh khó xử. Những đêm không ngủ được, anh thường ra ngoài ngắm biển, ngắm những ngôi sao kia đang tỏa sáng lấp lánh chiếu xuống mặt biển đang lăn tăn gợn sóng. Hình ảnh cô bé lại hiện về, thân thương quá, quen thuộc quá. Cô bé ra dấu chữ V, nháy mắt, rồi chạy đi. Anh đuổi theo, nhưng không kịp, bóng cô bé khuất dần, rồi biến mất trong màn đêm. Anh thấy ân hận quá... Chẳng nhẽ... Đã có chuyện gì xảy ra với cô bé...
   Buổi sáng, anh lại ra biển, anh buồn lắm, anh tưởng tượng ra hình bóng cô, cái hình bóng khi ở xứ người anh luôn nhớ thương ấy, cô bé nhìn thấy anh, đu lên cổ anh. Nhưng anh sẽ mặc kệ cô bé, đẩy cô ra, rồi lại quay lưng bỏ đi. Cô bé chạy theo, khóc lóc, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Anh muốn dừng lại, ôm chầm lấy cô, hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa cô nữa. Nhưng khi anh quay lưng lại, không thấy cô đâu, tất cả chỉ là ảo tưởng do chính anh nghĩ ra mà thôi
   Đôi chân anh đột ngột dừng lại, anh có cảm giác nghẹn thở. Hình bóng đó, chiếc áo sơ mi trắng đó, mái tóc đen dài đó. Cô bé đang bước đi, từng bước, chậm rãi, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt một chiếc vỏ ốc bị trôi dạt lên. Anh chạy đến ôm chầm lấy cô từ phía sau. Anh vẫn còn nhớ, cô thích được anh ôm kiểu này
-         Linh...- Anh khẽ gọi tên cô, nhưng không ngăn được nhịp tim gấp gáp của mình
   Thật kì lạ, cô bé cựa mình rồi kéo anh ra, chầm chậm quay người lại. Đúng rồi, đúng khuôn mặt này rồi, anh biết ngay mà. Trong trái tim anh có một cái gì đó như reo vui, như nhảy nhót… Nhưng anh lại cảm thấy có cái gì đó xa lạ, có một cảm giác gì đó như đã biến mất, tan ra,… Nhưng anh lại không thể nhận ra cái cảm giác nhỏ nhoi ấy bây giờ, vì trái tim anh còn đang mải miết với bản nhạc hòa ca vui vẻ
-         Anh Khánh!- Cô bé thốt lên kinh ngạc, nhưng sao anh lại thấy trong ánh mắt đó có cái gì đó xa lạ…
   Nước mắt cô bé như đại hồng thủy vỡ òa, từng giọt nước mắt lăn trên đôi gò mắt, nhưng mảnh vỏ ốc rơi xuống bãi cát tĩnh lặng gần như không có một tiếng động nào. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về cô như đứa trẻ, anh không giận dỗi, không nói nhưng câu vỗ về, anh chỉ mong, giây phút này sẽ mãi dừng lại, để anh ôm cô như thế này, để anh biết, cô còn nhớ tới anh, thế là đủ
-         Em đã đi tìm anh mãi…- Cô bé nói bằng cái giọng nghẹn ngào vì xúc động
-         Anh đã về đây mà… Linh… Đừng khóc nữa… Ngoan nào, xem này… Anh có mang quà về cho em đây
-         Em
   Anh đưa thỏi chocolate Pháp cho cô bé. Nhưng… Sao cô bé lạ quá. Chẳng nhẽ cô bé không còn thích ăn đồ ngọt như xưa nữa? Cô bé… Vốn là một người rất hảo ngọt. Hễ thấy đồ ngọt là cô bé trở thành một con người hoàn khác với vẻ lãnh đạm lạnh lùng thường ngày. Nếu ai không biết còn có thể nghĩ cô bé có vấn đề ấy chứ. Nhưng anh lại thích hình ảnh ấy của cô bé. Trẻ con, tinh nghịch…
-         Có chuyện gì đã xảy ra vậy?- Anh lo lắng hỏi
-         Không có chuyện gì cả… Em phải về rồi- Cô bé lấy hai tay lau sạch những giọt nước mắt trên má rồi chạy đi thật nhanh. Trước khi đi không quên cầm theo thỏi Chocolate mà anh vừa mới tặng- Cám ơn anh…
   Anh đứng chôn chân tại chỗ. Cô bé vội vàng quá… Có nên đuổi theo không? Tiếng sóng vỗ bên tai ù ù… Nhức nhối. Tại sao? Tại sao lại không có cảm giác quen thuộc như trong giấc mơ của anh? Tại sao lại như thế? Không… Anh không tin thời gian có thể làm thay đổi con người nhanh đến vậy. Không, anh không tin thời gian có thể xóa đi lời hẹn ước với biển của anh và cô bé… Trừ khi… Anh bắt đầu thấy lợ, lo sợ thực sự…Trừ khi… Cô bé đã tìm được người tốt hơn anh

   Tại căn biệt thự Thảo Nguyên gần bãi biển…
   Cô bé ấy đứng cạnh giường chị gái, nắm lấy tay người chị rồi từ từ mở bàn tay của chị ra. Cô nhét thanh chocolate vào bàn tay lạnh buốt của người chị.
-         Chị ơi!!! Anh ấy về rồi!!! Anh ấy mang nhiều kẹo về lắm. Anh ấy vẫn còn nhớ đến chị đó. Chị biết mà… Đúng không?- Cô bé hơi mỉm cười nhưng nước từ khóe mắt lại tràn ra
-         Chị có nghe thấy không? Chị à…
-         Chị ơi… Em không muốn là chị đâu. Em không giống chị, em ghét như thế này lắm. Vai diễn này khó quá mà. Chị mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa… Chị mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa mà… Mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa… Đừng ngủ nữa
-         Chị có nghe thấy gì không? Em đang nói chuyện với chị đấy, chị có nghe em nói không? Có nghe không…
   Tiếng hét của cô bé vang vọng cả ngôi nhà. Âm vang của sự day dứt, đau khổ. Cô bé biết mình sai rồi mà… Tại sao chị ấy lại còn ngủ nữa… Tại sao vậy?
    Đêm… Anh vẫn trằn trọc không ngủ được, cô bé khác xưa quá… Có thể, thời gian làm con người thay đổi… Nhưng cái “băng giá” của cô bé… Tại sao anh lại không thấy nữa

   Cô bé đó, ba năm trước là một cô bé cá tính, lạnh lùng và cô độc. Cô bé đó thường đi nhặt vỏ sò trên bãi biển. Cô bé đó có đôi bàn tay lạnh còng hơn cả nước biển vào ban đêm. Đặc biệt, cô bé đó có đôi mắt vô hồn… nhìn mà như không
   Ba năm trước, anh ủ ấm đôi tay cô bé trong lòng bàn tay mình. Cô lạnh lùng hất tay anh ra. Cô giận anh rồi? Chỉ vì anh đồng ý sang bên nước ngoài ư?
-         Em sao vây?- Anh nhẹ nhàng hỏi
-         Chẳng sao cả!
-         Chỉ có ba năm thôi mà- Anh đưa tay quàng vai cô kéo sát vào lòng mình
-         Chẳng liên quan
-         Thật à?- Anh giả giọng buồn, nhưng vẫn cố ý châm chọc cô- Đưa tay đây, xem xem, tay em lạnh buốt rồi đây này.
-         Không cần… Bỏ ra…
-         Ăn kẹo không? Anh có kẹo chocolate mà em thích này…
-         Không…
-         Thật đấy…
-         
-         Thật đấy…
-         
-         Thế anh ăn nhá!... Ăn này, ăn thật đấy…
   Cô bé ngủ rồi… Tựa vào vai anh ngủ ngon lành… Cô bé đâu biết, anh cũng muốn có giấc ngủ bình yên như cô bé lúc này lắm chứ… Anh đã cãi nhau với bố để xin được ở lại, thậm chí suýt nữa anh định bỏ nhà ra đi, nhưng đây có được… Đây là một cơ hội tốt, anh cần phải nắm giữ. Vả lại, anh tin rằng, cô bé sẽ đợi anh trở về. Hương vị chocolate lan tỏa trong miệng. Cô bé này, tại sao lại thích ăn đồ ngọt vậy nhỉ?

  Thanh kẹo chocolate trên tay, anh Khánh ngồi trầm tư hồi lâu “Là chocolate Pháp đấy! Sao cô bé không có biểu hiện gì?”
   Mỗi sáng ra biển, Khánh và Linh đều gặp nhau. Lần nào cũng nói chuyện, rất lâu, rất lâu. Nhưng Khánh lại không có cảm giác mình đang nói chuyện với Linh, hay bởi vì chính cô bé không tồn tại. Hay chính cô bé chỉ là ảo tưởng của anh bấy lâu nay… Một lần nữa, anh lại sợ hãi với chính bản thân mình…
   Trong mỗi giấc mơ, Khánh đều thấy Linh. Nhưng Linh trong những giấc mơ khác lắm, đó mới là Linh của ngày trước. Khánh có đùa rằng Khánh quên không mua quà cho Linh… Linh nổ giận, quay ngoắt đi. Khánh đuổi theo, xin lỗi rối rít rồi giơ thỏi chocolate Pháp ra, mắt Linh sáng rỡ lên. Nhưng Khánh cao lắm, ngày xưa Khánh chỉ cao bằng Linh thôi, thì bây giờ, Khánh cao hơn Linh rất nhiều. Khánh lại tung thỏi kẹo lên cao, Lnh không tài nào với tới được. Khánh chạy đi, Linh đuổi theo nhưng không kịp. Vậy là Lnh ngồi bệ xuống, sa sầm mặt, khi Khánh vừa quay lại, Linh giật lấy thỏi kẹo rồi chạy đi. Cuộc rượt đuổi cứ thế tiếp tục cho đến khi cả hai người ngã nhào ra, Linh cười khanh khách, nhỏ thôi, nhưng đủ để cho Khánh biết được niềm vui của Linh như thế nào?

   Còn nhớ, Linh và Khánh gặp nhau vì một vụ cá cược nho nhỏ. Và Khánh đã thua tụi bạn cùng lớp… Thế là hội lớp í yêu cầu hắn phải tham dự lễ hội hallowen cùng một cô bạn gái… Khánh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng mời một người bạn khác giới đi chơi nên cái vấn đề này hơi phức tạp một chút. Trong lúc đi lại trên biển để tìm cách thoát thân thì Khánh gặp Linh… Linh ngồi đó, mái tóc màu đen để xõa hơi lấp phất bay trong làn gió biển hanh khô, chiếc áo sơ mi trắng bân tay phải có in hình phù hiệu trường giản dị khiến cô bé toát lên vẻ gì đó vừa giản dị, lại thuần khiết, thanh cao… Anh lại gần, nói chuyện với cô… Lần đầu tiên anh mời một cô bạn, bất kể trong chuyện gì. Thật bất ngờ, cô bé nhận lời, nhưng với một điều kiện, đó là anh phải để cho cô bé hóa tranh. Điều đó thì anh cũng muốn thế lắm chứ, bởi vì đây là lần đầu tiên và anh mong cũng là lần cuối cùng anh tham gia một hoạt động do nhà trường tổ chức, đối với anh không có gì cao hơn học tập cũng như không có gì cao hơn tình bạn… Vậy mà… Hôm hallowen, một nam một nữ, một Vampire và một phù thủy cùng bước vào đã thu hút được ánh mắt của bao nhiêu người… Chàng Vampire đẹp trai mê hồn, làn da trắng bệch, ánh mắt màu khói sắc sảo, khóe môi còn hơi vương vài sợi  máu, khuôn mặt nhìn nghiêng không khác gì chàng quí tộc trong những câu chuyện cổ tích. Khánh đi vào như thế không biết đã làm sửng sốt bao nhiêu trái tim đa tình của các nàng công chúa. Còn cô phù thủy với đôi mắt sắc sảo, dáng vẻ lạnh lùng nhưng có phần hơi yểu điệu… Mái tóc dài để thằng bên dưới chiếc mũ phù thủy nhỏ khác hẳn với những chiếc mũ phù thủy to đùng trong truyện, tôn lên một vẻ cô phù thủy thời hiện đại… Không giống những mụ phù thủy xấu xa trong truyện cổ tích mà là một cô phù thủy dễ thương trong manga… Khiến thu hút không biết bao nhiêu đôi mắt ghen tỵ… Cặp đôi hoàn hảo nhất bữa tiệc chính là người mà không ai ngờ tới. Khánh cảm thấy niềm vui không chỉ có ở trong sách vở, giống như hôm nay, anh cảm thấy rất vui… Tất cả là nhờ cô bé đó. Nhưng bữa tiệc kết thúc, cũng là lúc anh không tìm thấy Linh
   Hôm ấy, cô cũng ngồi ở căn nhà gỗ này, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời kia. Khánh bắt chuyện, Linh không trả lời, ánh mắt vẫn như dán chặt vào những ngôi sao kia. Anh biết, cô nghe thấy, nhưng chỉ là không muốn trả lời mà thôi

   Thế rồi… Anh và Linh lại có những buổi hẹn hò ngoài khu vực bãi biển quen thuộc quá rồi. Cứ mỗi lần anh tặng cô những thứ gì cô thích thì anh lại thấy khuôn mặt cô bé đượm buồn, không thể giải thích nổi nữa, nhưng vẫn nhận lấy
-         Em không thích à? Nếu em không thích thì…
-         Không… Em thích
  Khánh sững sờ, không phải, dù khuôn mặt có giống thật ấy, nhưng chắc chắn không phải. Nếu là Linh thật, cô bé sẽ nói “có thích”, rất hạn chế xưng anh em. Vả lại, giọng cô bé lạnh lắm, không được ấm áp như thế này.
   Khánh dẫn Linh đến khu vui chơi, anh phải kiểm chứng lại, anh thật ngốc nghếch khi chỉ nhìn nhận qua đôi mắt. Nếu đây không phải là Linh, chắc chắn anh sẽ rất tức giận vì người này dám lừa anh. Nhưng… từ đầu tới cuối chỉ có mình anh ảo tưởng mà thôi. Cô bé ấy chưa từng nói mình là Linh mà. Đây là trò chơi Linh thích nhất, thích cái cảm giác ngồi trên đỉnh cao nhất, được hét to lên… Nhưng lúc này, Khi Khánh và Linh leo lên trên tàu, khuôn mặt cô bé tái nhợt đi
-         Em… Em không được trò này đâu!
   Thế rồi, Linh chạy đi. Khánh cảm thấy hơi lạnh từ tận bên trong cơ thể toát ra… Lạnh quá, lạnh như khi vừa mới nắm lấy bàn tay của Linh vậy. Anh khẽ rùng mình, cái cảm giác như bị bỏ lại, bị người khác chà đạp lên… Anh chạy theo, trong lòng anh bây giờ, vẫn còn chút tàn đóm hi vọng. Anh cất tiếng gọi… Nhưng khi cô bé vừa quay lại, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má như xóa tan đi cái chút chút hi vọng cuối cùng trong anh… Nếu như… Nếu như là cô bé, dù có sợ hãi, đau khổ đến mấy cũng không bao giờ khóc… Không bao giờ
-         Cô là ai?- Anh gằn rõ từng tiếng, đôi mắt anh lúc này giận dữ hơn lúc nào khác. Đôi vai bị anh nắm chặt đến nỗi như muốn đứt gãy
-         Anh Khánh… Em…
-         Nói mau… Cô là ai? Cô không phải là Linh. Nói mau, Linh ở đâu. Mau trả lại Linh cho tôi…- Anh như điên cuồng hét lên khiến những người hiếu kì nhất cũng phải sợ hãi tránh xa
-         Hu hu… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa mà…
   Cô bé ngồi sụp xuống đất, khóc hu hu
-         Trang… Cậu đang làm gì ở đây vậy? Sao cậu lại khóc thế này?
    Một câu trai khác chạy vội đến, mái tóc đen hơi dài được túm gọn ở đằng sau, còn phần trên vẫn để lòa xòa trước mặt làm toát lên vẻ thanh thoát, mặc dù kiểu tóc có đặc biệt đấy nhưng lại gợi cho người ta cái cảm giác giản dị, thân thiện. Khác với nếu không muốn nói là trái ngược với cái vẻ quí tộc, lạnh lùng của Khánh đang đứng kia
-         Cậu là ai…- Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy, Khánh quay sang hỏi cậu ta
-         Mày… Chính mày làm cho cô ấy khóc à?- Cậu ta giận giữ quay lại
-         Đừng Minh, anh ấy chỉ đang hỏi thăm về chị gái mình thôi… Nhưng vì buồn quá nên…
   Cô bé ấy đứng dậy, lau khô nước mắt, khuôn mặt lãnh đạm nhìn Khánh
-         Em là Trang… Là em gái của chị Linh… Ba năm trước, chính cái ngày tiễn anh ra sân bay ấy, chị ấy đã bị tai nạn- Giọng cô như nghẹn lại, những giọt nước mắt lại trào ra…
   Cô biết, tất cả… tất cả là tại cô… Tại cô cũng thích anh Khánh, cô không nên nói những lời cay nghiệt như thế trong điện thoại lúc chị đang đi về nhà, khiến chị không chú ý… Khiến chị…
-          Bây giờ Linh ở đâu? Chẳng nhẽ Linh chết rồi sao?
   Cô biết chứ, trong tim Khánh lúc nào cũng chỉ có mình Linh, chỉ có một mình Linh mà thôi. Khuôn mặt này… Đâu có thể đem ra so sánh với con người của Linh cơ chứ…
-         Chị ấy hiện thời bị rơi vào trạng thái hôn mê. Trước lúc ấy… Chị ấy bảo em không được cho anh biết… Em xin lỗi, em… không thể… Bây giờ, anh mau đến đánh thức chị ấy dậy đi
-         Cô ấy… Hiện đang ở đâu?
-         Biệt thự Thảo Nguyên
   … Tại biệt thự Thảo Nguyên…
   Hàng lông mi khẽ lay động… Ánh sáng?
   Trên chiếc bàn bên cạnh, bao nhiêu là bánh kẹo, bao nhiêu là thứ mà cô thích nhất… Ánh sáng chiếu vào căn phòng. Mặc dù ngày nào trong ba năm qua cũng vậy nhưng hôm nay lại như lần đầu tiên nó chiếu vào căn phòng này… Hay đây là lần đầu tiên nó xua tan đi được không khí ảm đạm trong căn phòng. Bởi vì…
   Mi mắt đóng chặt ba năm qua đã đến lúc mở ra. Câu chuyện sắp sửa kết thúc, nhưng người đọc lại không thấy nuối tiếc vì nó là một kết thúc hạnh phúc…^^
   Mang theo trên vai chiếc ba lô to sụ, anh lê từng bước nặng nhọc trên bãi cát. Trong ba lô toàn là bánh kẹo hảo hạng anh mua từ bên Pháp… Anh sẽ đánh thức được cô, nếu không, cô sẽ không được thưởng thức những thứ thơm ngon này
   Bóng trắng lướt qua, Trang ngạc nhiên, cô đuổi theo… Đúng là chị ấy rồi, chị ấy đang đứng trên bãi biển… Nhìn kìa, đúng là chị ấy rồi, em biết sẽ có ngày chị tỉnh lại mà! Trang định chạy đến, Trang muốn ôm chầm lấy người chị của cô, nhưng cánh tay của Minh lại giữ Trang lại…
-         Người chị ấy muốn gặp lúc này không phải là cậu…
   Khánh vứt ba lô xuống, tim anh bỗng dưng nổi loạn, anh ngồi phịch xuống bãi cát. Anh muốn đứng dậy, nhưng lý trí của anh lại mách bảo rằng anh nên ngồi im. Anh với tay ra sau, nhưng… Chiếc ba lô đã biến mất
  Anh hốt hoảng nhìn ngó xung quanh
   Đột nhiên anh cảm thấy có bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vào vai mình. Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuốc xuất hiện… Anh chắc chắn, 100% đây chính là Linh…
-         Mệt à? Ăn đồ ngọt có thêm năng lượng đấy anh bạn…
   Khánh vẫn không hết bàng hoàng cầm lấy thanh chocolate… Chẳng phải đấy là thanh chocolate Pháp hay sao? Anh cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa trong miệng
-         Rồi… Đổi lại thanh chocolate Pháp í… Cả cả ba lô đồ ngọt này sẽ là của tôi… Ha ha ha
   Anh ngẩn người ra, cô bé chạy tít ra xa… Lần này anh không muốn để mất cô, hơn nữa, cô đang khoác trên vai chiếc ba lô của anh mà, trong đấy có ít nhất ba thỏi chocolate Pháp í chứ, không thể không công bằng như thế được… Vậy là… Anh lại đuổi theo…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....