Follow Us @soratemplates

15 tháng 3, 2013

Chỉ có thể là bạn



Vào lớp 10, ngôi trường mà dường như ai đó không mong muốn lắm, một lớp học dường như không hợp ý lắm. Một cuộc sồng mới bắt đầu. Phía đằng xa, chân trời còn đang lé sáng những ánh sáng vàng, màu vàng của tình bạn. Những tia nắng cam, màu cam của sự tự tin... Vậy thôi... Có lẽ đủ... Chắc vậy!!!

   Có thật, đã xảy ra cái kết... như mơ, như thực.
   Nó nhớ, chắc cũng vào tầm này, ngày này, tháng này, 4 năm trước, trái tim lần đầu... gõ nhịp
   Nó à? Ừm, theo nhận xét của mọi người là xinh. Nhưng hơi mập, hòa nhập tốt còn bụng dạ thì rộng rãi nhiều đủ để có thể giúp mọi người những gì... She can
  OK. Bạn thân? Toàn con trai. Người hiểu nó nhất: Pa pa chăng? Ờm, nói chung thế giới riêng của nó: Một đàn gấu bông, trong một góc phòng bé nhỏ cùng một vài ngôi sao dạ quang
   ... Khoảng chừng 4 năm trước...
-         Cậu ơi! Bạn gì ơi! Cho tớ hỏi bài này...
   Một đứa con trai, lịch sự, nhã nhặn, ít nói... hỏi bài nó. Một cách nhiệt tình, đứa con gái (nó ) giảng bài cho thằng con trai. Một cách lịch sự, đứa con trai cảm ơn đứa con gái...
   Một vài lần như vậy, chúng nó, quen nhau!!!
   Một cách tình cờ, nhưng khá đặc biệt.
   Và từ đó, từ sự lạnh lùng vô hình, đã biến thành nụ cười nho nhỏ khi gặp nhau. Rồi từ chuyện hỏi bài, lan man, lan man sang những chuyện linh tinh khác và từ bàn trên bàn dưới dịch xuống ngồi cạnh nhau. Từ chung một đoạn đường ngắn rẽ thành hai ngả nay đã chung một con đường ngược chiều... nhiều nữa... nhiều nữa
   ... Ba năm trước...
-         Ô! Cậu cũng học ở đây à?
   Như một sự tình cờ nhưng cố tình để tình cờ... Giả tạo ư? Chẳng ai biết được ngoài đạo diễn
   Và lại thân thiết từ đó, rất thân. Thân như hai đứa con trai vậy. Nhưng có người thích, có người không. Người không thích? Vì sao? Vì bạn ấy hiểu rằng trong suy nghĩ của bạn kia, không có cái gì cao hơn tình bạn dù chỉ một chút. Điều cả thế giới biết, chỉ có một người không biết.
   ... Ba tháng sau của ba năm trước...
bốngkute: buzz
Chuột: buzz
Bốngkute::D... Đang làm gì thế
Chuột: Gấp sao, trái tin và hạc giấy,...vv
Bốngkute:Tặng ai ta?
Chuột: Người tớ thích!! Tỏ tình...
Bốngkute: Kinh à nha... Khi nào cậu cho tớ xem mẹt nhé...
Chuột: Cậu biết rõ bạn ý rùi còn hỏi.
Bốngkute:Ai thế?
Chuột: Đoán đi
Bốngkute: Biết sao được. Híc :((
Chuột: Thế thì cậu sẽ biết ngay sau vài ngày nữa, nếu tớ đủ cam đảm
Bốngkute: Tớ sẽ tiếp thêm can đảm cho cậu! Yeah
   Thực sự lúc này, có ai đó lại rất vui, rất muốn nói một điều gì đó ra, ngay bây giờ. Nhưng nếu làm vậy, kề hoạch sẽ đổ bể hoàn toàn. Nhưng có ai đó lại rất vô tư, chẳng hề nghĩ ngợi gì cả. Vì có lẽ nó nghĩ anh chỉ là bạn- người bạn thân
Chuột:  Này! Chiều thứ năm tuần sau cậu được nghỉ hả?
Bốngkute: Ừ! Có chuyện gì thế?
Chuột: Trà sữa nhé! OK
Bốngkute: OK! trà sữa
   ... Chiều thứ năm... Một buổi chiều nắng đẹp
-         Đây này!- Một nụ cười rạng rỡ kèm theo tiếng gọi của sự chờ đợi
-         Hi hi... Đợi tớ lâu chưa?
-         Mới ấy mà... Cậu uống gì?
-         Cậu đoán đi
-         Socola?
-         Trúng phóng... Tớ thích chocolate
   Hai lay trà sữa ấm, không nguội để rồi lạnh toát trong lúc này cũng không nóng để rồi bỏng lưỡi thưởng thức. Chợt hôm nay, Chuột thấy Bống thật xinh. Xinh một cách rất đáng yêu và tinh nghịch. Trước mặt cậu đây, người mà cậu đã chờ đợi, từ rất lâu rồi, rất lâu. Nhưng chỉ một chút nữa thôi, chút nữa thôi, cậu cần đủ tự tin để làm việc cậu chuẩn bị từ rất lâu rồi.
-         Tớ thích một người!!!
-         Thế à? Tớ biết mà, nhưng tớ vẫn chưa đoán được là ai. Ai mà để cho thắng bạn thân nhất đời của tớ siêu lòng thế!!!- Rất vô tư, tự nhiên, Bống nói. Những lời nói thật lòng, không giả tạo, không che đậy. Giả sử khuôn mặt xinh tươi của cô bạn có chút sắc thái gì đó, nuối tiếc hay buồn thì chuột sẽ không ngần ngại gì. Nhưng lúc này, ngay tại đây, khôn mặt đó không có gì thay đổi, rất bình thường
-         Nhưng người đó có vẻ không thích tớ- Cậu bạn dè chừng
-         Thế à? Người này mù ùi... Xí
-         Người mù ấy đang ở ngay trước mặt tớ...!!!- Cậu bạn nói chậm chậm, từ từ, rất từ từ
   Trong thoáng chốc, nó như đơ người. Một điều mà nó chưa hề, chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ nghĩ tới lại xảy ra. Nó chớp chớp mắt quay sang chỗ khác, mang theo ly trà sữa trên tay. không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Nó vẫn cười, ung dung như chưa hề có chuyện gì xảy ra như trong thâm tâm nó lại nghĩ mình đã từng,  khi nào, bao giờ động lòng trước cậu ấy chưa?
   Tất nhiên, cậu bạn sẽ ra về trong sự buồn tủi. Nhưng những ngày sau đi, lại như mọi ngày cùng đi học, như không có chuyện gì xảy ra, như chẳng làm sao hết... Thật lạ lùng và khó tin nhưng đó là sự thật
   ... Những ngày tháng gần đây nhất. Hai tháng trước...
   Những ngày vật lộn với sách vở để thi vào 10 xong xuôi, cậu bạn và nó ít gặp nhau hơn. Cả hai đều muốn nghỉ xả hơi sau bao ngày học tập căng thẳng và mệt mỏi biết nhường nào. Cho đến một hôm, nó tình cờ gặp lại cái dáng người quen quen đó trong một lớp học của bác nó mà ba má nó phải động viên mãi nó mới chịu đi. Cái dáng quen quen khiến cho nó có một cảm xúc thật lạ, thật lạ. Trong phút chốc, nó đơ người nhìn cái dáng người ấy quay xuống nói chuyện với mấy thằng con trai bàn sau. Con bạn vội vàng đập nó:
-         Mày bị hút hồn rồi à?
   Một câu nói tự nhiên thôi cũng đủ để khiến cho không gian xôn xao yên lặng, cũng có thể là do nó tự dưng cảm thấy yên lặng thì đúng hơn. Cậu bạn quay người lại, nở một nụ cười rõ tươi và cử chỉ vẫy tay chào. Nó chỉ vội lóng ngóng, cúi đầu đáp lại bằng một nụ cười tươi không kém
-         Người quen của bồ à?
   Nó không trả lời, chỉ hơi mỉm cười rồi nhẹ nhàng tìm chỗ ngồi. Cậu bạn vội thu sách vở và chuyển dần vào bên trong dãy bàn 3
-         Chưa ai ngồi đâu. Cậu ngồi đi
   Nó ngượng ngùng, trước điệu bộ ngơ ngác của nó, con bạn thân vội đùn nó vào giữa:
-         Ngồi đi còn ngần ngại gì nữa? Định tính ngồi đất à? Đẹp zai thế mày? Quen lâu chưa? Bao giờ thế?
-         Cái con mê zai đẹp này- Chỉ câu bông đùa của đứa bạn làm xua tan đi cái cảm giác ngại ngùng khi nãy
   Thế là lại một thời gian ngồi cùng nhau học thêm, hình như tròn 4 năm, à 3 năm thì phải. Chắc vậy, nó cũng chẳng nhớ rõ nữa
   Cậu chuyện sẽ tẻ nhạt mà kết thúc ở đó nếu như buổi trà sữa không hiện ra    
   Vẫn là... Một ngày nắng đẹp
-         Chiều nay cậu được nghỉ sớm à?- Cậu bạn gọi điện hỏi
-         Ưm... Sao thế
-         Tuti... Chỗ cũ nhé! Không đến là tớ không về đâu!
   Và nó chưa kịp nói gì thì những tiếng tút... tút ở đầu dây bên kia đâu đã chèn ngang họng nó như mắc phải xương vậy. Chiều, có đi học về, ngồi không xong, mà đứng cũng không yên. Hết hí hoáy ngồi gấp sao, hạc giấy xong lại đến sửa cái cúc áo hỏng cho papa, rồi thì xông vô phòng tập nhảy. Sao thời gian hôm nay trôi qua chậm thế không biết. Nó bồn chồn không yên vị được chút nào. Và cuối cùng, nó quyết định ra điểm hẹn. Xe cậu ấy vẫn dựng ở đó, nó đứng trước cửa chừng 10 phút, không dám bước vào, nó lại quay về, lang thang. Nhưng có đi xa được đâu chứ, cuối cùng, nó quyết định bước vào
-         Chào, đợi tớ lâu chưa?
-         Cổ dài thêm mấy cm rồi đây này
-         Thế à? Có chuyện gì thế?
-         Mời cậu đi uống nước không được à?. Khiếp, gì mà cao xa thế không biết
-         ...
-         Ồ... Có gì sau lưng cậu kìa?
   Nó quay lại, nhưng không thấy gì. Và khi quay trở về nhìn cậu bạn, trước mặt nói là con gấu bông xinh xắn vô cùng. mang bộ lông màu hồng phấn với đôi mắt tròn to đen nháy và miệng cười toe toét. Gấu bông ôm trái tim mang chữ I. LUV.U và đeo một chiếc vòng nhẫn thật tuyệt. Nó ngạc nhiên, sững sờ trước vẻ đẹp của con gấu mà không hề biết con gấu bông đó mang thông điệp gì. Một hình ảnh ngây thơ đến khó tả:
-         Tặng cậu. Tớ thích cậu- Chuột nhìn thẳng vào mắt nó nói từng chữ rõ ràng.
   Khuôn mặt xinh xắn của nó ửng đỏ lên. Nó cảm nhận được cái nóng từ bên trong người nó phát ra. Như một tiếng sét đánh, nó chợt thấy chuột trước mặt nó thật đáng yêu- một vẻ đáng yêu nó đã nhận ra từ lâu nhưng không hề có chút rung động
   Và nó nhận lời... Thế rồi, hai đứa nó thành một đôi.
   Tất nhiên, nó và chuột, có giận hờn, có vui vẻ. Nhưng tất cả giận hờn đều được hòa giải từ phía chuột. Khi thì bỏng ngô, khi thì trà sữa, khi thì những con gấu nhỏ xinh...
   Mọi việc sẽ vẫn tốt đẹp như vậy, cho tới một ngày, khi nó cùng bạn đi chơi 20-11. Ngồi sau xe Phong, nó và Phong nói chuyện vui vẻ, cười thật tươi. Nếu như ai không biết nó đã có ny thì chắc họ sẽ nghĩ nó và Phong là một đôi trời sinh. Buổi đi chơi thú vị và tràn đầy tiếng cười. Phong đưa nó về nhà và chợt cầm tay tay nó khi giơ tay chào tạm biệt. Như một phản xạ, nó rụt tay lại, nhẹ nhàng từ chối. Phong không biết Chuột với nó là một đôi mặc dù hằng ngày Phong vẫn nghe Chuột thao thao bất tuyệt về một cô bạn gái cảu cậu và ngược lại, Chuột cũng thế, nghe Phong kể về một cô gái xinh xắn trong mắt nó
   Có những điều thật trong câu truyện hai người
   Ở chuột, cô gái đó đã nhận lời và hai người đã thành đôi
   Còn ở Phong, cô gái đó chỉ nhận là bạn, bạn thân
   Nhưng cả hai con người ngốc nghếch này đều không biết họ đang kể về một người. Và bí mật ấy mãi mãi được dấu kín nếu như ngày hôm nay. Chuột không đứng trước nhà nó một đoạn chờ nó đi chơi về. Và cũng sẽ đơn giản hơn nếu Chuột đủ kiên nhẫn ở lại cho tới khi nó nhẹ nhàng rụt tay lại khỏi bàn tay của Phong
   ... Câu truyện lúc 11 giờ khuya... Rất khuya...
Bốngkute: Sao online muộn thế, ngủ đi chứ!!!^^
Chuột: Tớ muốn hỏi cậu một chuyện
Bốngkute: Hỏi đi...
Chuột: Hôm nay cậu đi chơi với ai thế?
Bốngkute: Cậu điều tra tớ đấy à?
Chuột: Trả lời đi...- Tuy không nhìn thấy được mặt chuột lúc này nhưng nó có cảm nhận được cậu đang cáu
Bốngkute: Với Phong
Chuột: Và cầm tay cầm chân nhau chứ gì? Cậu không thực sự yêu tớ, không thực sự thích tớ phải không? Cậu thật đáng ghét. Cậu chưa từng thích tớ đúng không? Một chút một chút thôi cũng chưa có đúng không?
   ... Và còn nhiều nhiều nữa, nó không đáp trả lại câu nào. Nó muốn để cậu nói hết, cho thanh thản, nhưng mọi chuyện không như nó nghĩ
Chuột: ... Tớ thật ngốc nghếch khi yêu cậu. Vậy là bây giờ tớ biết vì sao cậu lại muốn giấu chuyện tụi mình là một cặp... Tớ không ngờ cậu là người như thế
   Lúc này nó không thể không nói
Bốngkute: Cậu đã xúc phạm tới lòng tự trọng của tớ, tớ đã tin rằng cậu sẽ tin tớ, để tớ giải thích. Nhưng cậu đã xúc phạm tớ. Chào cậu!!!
   Nó không hẹn Chuột ra đâu hết, không gặp chuột. Những cuộc gọi của Chuột nó không nghe, tin offline của chuột nó không trả lời, và face thì đóng cửa bao ngày. Cho đến khi kết thúc một tuần sau. Nó gửi cho cậu một lời nhắn offline: “ 14 h, chiều thứ 5, trời nắng đẹp...”
   Chột đến đó, rất sớm. Nhưng nó không tới. Không phải vì lỡ hẹn, cũng không phải vì muốn để chuột phải đợi. Nó đứng từ xa, nhìn vào quán. Cho đến  khi chuột ra khỏi quán với chiếc thùng các tông to bự. Nó đi về, nhưng lúc này, nó mới rớm nước mắt. Giọt nước mắt khó tả
   Trong thùng các tông: Vẫn chú gấu bông ấy, một bìa thư, 1000 con hạc giấy và 1000 ngôi sao ấy.
   “ Đây có lẽ là những lời cuối cùng tớ dành cho cậu và tớ... Tớ đã thực sự có những giây phút  thật tuyệt vời bên cậu. Tớ thích hình ảnh của cậu chăm cho tớ, thích sự lo lắng của cậu dành cho tớ và cả sự giận hờn của cậu nữa. Nó làm cho tớ thấy mình được yêu và thật hạnh phúc. Nhưng tớ không thích lời nói của cậu dành cho tớ hôm đó. Nó như xúc phạm tớ. Tớ không hề thích Phong. Cậu đã coi tớ như của riêng cậu vậy, khi ấy tớ không được tự do và thoải mái như con chim sẻ bị nhốt trong lồng vậy. Cảm ơn về những gì cậu làm cho tớ, về những tình cảm cậu dành cho tớ. Nhưng xin lỗi vì chúng ta phải lìa xa... 1000 con hạc giấy ấy tặng cậu, 1000 ngôi sao giấy ấy tặng cậu. Hãy coi đấy là một kỉ niệm cậu nhé! Hẹn gặp cậu khi chúng ta là bạn của nhau. Tớ luôn chào đón cậu trên danh nghĩa bạn bè”
   Ngày đêm hôm đó, có những giọt nước mắt tuôn rơi. Có một góc nhà đã đủ ồn ào. Có thể con trai khóc là hèn. Nhưng cái hèn ấy đâu thấm ngầm gì với việc chình mình để mất đi người mà mình yêu thương phải không?
_ Yue_

   Tái bút: Có lẽ bạn yêu người ấy và người ấy cũng yêu bạn. Nhưng yêu không có nghĩa là của riêng mình. Hãy để người ấy biết họ được yêu theo cách thoải mái nhất

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....