Follow Us @soratemplates

31 tháng 3, 2013

Nhìn rốn đoán cách "yêu" của chàng

21:51 0 Comments
Hình móng ngựa

Chàng là người kiên quyết và thẳng thắn. Có lúc bạn sẽ vui thú với bản thân và cảm thấy sơ suất với chàng. Chàng tinh tế và nhạy cảm trên giường ngủ và dễ gục ngã trước cám dỗ đặc biệt nếu chạm tới điểm G mới.

Thư tình: Em đã ra đi

11:09 0 Comments
Anh thân! Sài Gòn mấy hôm nay mưa nặng hạt, mưa như cơn mưa giông ngoài quê mình vậy. Em đi làm về một mình trên con đường vắng, lòng bỗng nao nao nhớ về anh, một người mà nghĩ rằng em đã quên được.

29 tháng 3, 2013

Hết tò mò, con trai cũng rủ nhau chơi trò status bí ẩn

21:48 0 Comments
Sau khi biết bí mật về trò chơi Girl Code của các bạn nữ, nhiều teenboy không khỏi ngạc nhiên, song họ lại có những suy nghĩ khác nhau về hoạt động này của con gái. Tiin.vn đã có cuộc phỏng vấn với một số bạn nam về cảm nhận của họ về trào lưu status hoa quả này.

Em không muốn kể về anh bằng thì quá khứ

11:04 0 Comments
Chiều nay lá lại rơi thật nhẹ nhàng trên hiên nhà, em quàng vai một chút ánh nắng đã nhạt màu son cuối ngày ảm đạm cùng một nỗi niềm riêng. Em vẫn hoài nhớ trên khoảng sân này, pháo hồng vu quy ngày ấy đỏ cả một lối đi và rượu nồng ta đã cạn.

27 tháng 3, 2013

Top các chòm sao nam ‘dai như đỉa’ khi cưa cẩm

11:38 0 Comments
Nhân Mã (23/11- 24/12): Kiên nhẫn đến… phát bực

Nếu bạn được chàng trai Nhân Mã “phải lòng”, bạn sẽ nhận được sự quan tâm vô cùng chu đáo trong thời gian dài khiến đôi khi bạn phải… bực mình. Dù đã tuyên bố từ chối thẳng thừng, nhưng hắn ta vẫn “dai” hơn đỉa, theo đuổi bạn kiên trì đến phát sợ.

Bảo Bình (21/1- 19/2): “Trồng cây si” mỗi ngày

Mỗi sáng, mở cửa ra là đã thấy chàng… đứng ở ngõ, đích thị là Bảo Bình. Chân thành và có vẻ hơi… ngây ngô, đã thích ai thì boy Bảo Bình theo đuổi vô cùng kiên trì. Nhưng cách thể hiện tình cảm lại hơi “củ chuối’, nên dù có “dai” đến mấy, chàng cũng đành ngậm ngùi “về tay không”.

Top các chòm sao nam ‘dai như đỉa’ khi cưa cẩm

Khi đã thích ai đó, Bảo Bình sẽ quyết tâm theo đuổi đến cùng (Ảnh minh họa)

Song Tử (22/5- 21/6): Chinh phục bằng được

Khác với Bảo Bình ngây ngô, Song Tử xem tình yêu là một… cuộc chiến và chàng quyết tâm chinh phục người mình thích bằng mọi cách. “Chiến thuật” cưa cẩm được chàng vận dụng rất đa dạng, nhờ các “chiến hữu” vào cuộc hay thậm chí tấn công từ phía sau, chính là lấy lòng… phụ huynh nàng.

Sư Tử (24/7- 22/8): Chàng trai chung tình

Với tính cách mạnh mẽ, sâu sắc, boy Sư Tử được xem là chung tình… có thừa. Lựa chọn được ai đó cho tình yêu, Sư Tử sẽ bền bỉ, kiên nhẫn đợi cơ hội để bày tỏ. Không quá phô trương như Song Tử, không “ngố” như Bảo Bình, chàng trai Sư Tử chọn cách thể hiện đơn giản nhưng đầy chân thành.

Bạch Dương (21/3- 21/4): Đổi chiến thuật liên tục

Sợ sẽ nhàm với những cách cưa cẩm người ấy, chàng trai Bạch Dương liên tục đổi mới cách tiếp cận “đối tượng” bằng nhiều chiêu trò thú vị. Bông hồng ở giỏ xe được thay bằng vé xem phim, hoa và nến của ngày sinh nhật “nhường chỗ” cho màn flashmob hoành tráng… Thú vị và bền bỉ thế này, tỉ lệ thành công của Bạch Dương rất cao.


(Theo blog Bức thư tình)

Cô gái "bán thân" cứu mẹ

11:04 0 Comments
Đã một tuần ăn chực nằm chờ trong bệnh viện, nhưng tôi vẫn không thể nào thích nghi được với không khí ở đây. Từ khoa điều trị của mẹ muốn xuống căng tin phải đi qua lối vào nhà xác. Mỗi lần hai mẹ con dìu nhau đi, tôi cứ phải cố dấn bước cho nhanh và mắt nhìn thẳng tắp. Để bảo vệ chút mạnh mẽ còn lại mà không đổ gục. Nhà tôi, mẹ góa con côi, nếu tôi cũng quỵ, sẽ chẳng còn ai làm chỗ dựa cho mẹ.

26 tháng 3, 2013

Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ (P.2)

11:03 0 Comments

Thiên Bình (24/9- 23/10): Có kiến thức sâu rộng

Với tính cách cầu toàn, sâu sắc, nàng Thiên Bình mong muốn người ấy cần có vốn kiến thức kha khá. Kiểu người luôn mắt chữ O, miệng chữ A “cái gì thế này” là Thiên Bình cực ghét. Họ quan niệm, con trai là phải “biết tuốt”, nếu “thiếu muối” là… ngoài vùng phủ sóng luôn nhé!

Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P2


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P2


Bọ Cạp (24/10- 22/11): Năng lực tốt về… sex

Hơi nhạy cảm nhưng cũng cần thẳng thắn, cô gái Bọ Cạp khá quan tâm đến “chuyện ấy” khi chọn chồng. Suy nghĩ thoáng, Bọ Cạp đồng ý quan điểm của phương Tây “người đàn ông mạnh… trên giường là người mạnh tất cả”. Ai đó rụt rè, né tránh về chữ X thứ 3 thì không lọt vào mắt xanh của Bọ Cạp đâu nhé.


Nhân Mã (23/11- 24/12): Người như… bố mình

Hình tượng ông bố điềm đạm, mẫu mực ảnh hưởng đến cả chuyện chọn chồng của teen girl Nhân Mã. Họ luôn đặt các chàng trai lên bàn cân, mong mỏi có được tính cách như bố mình. Chàng nào “chành chọe” phân bua với họ sẽ bị họ cho “out” ngay lập tức.


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P2


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P2


Ma Kết (23/12- 20/1): Người khác biệt hoàn toàn

Với Ma Kết, quy luật bù trừ luôn đúng. Các cô gái cá tính này thường chọn những anh chàng hiền lành, thậm chí hơi… cù lần. “Nhà có một cái loa là đủ rồi nhé”, họ thường cười tươi như vậy. Nên bạn đừng ngạc nhiên khi thấy cô nàng lắm chiêu này đi cùng một anh chàng cầm tinh con… “hến”.


Bảo Bình (21/1- 19/2): Đừng thay đổi tôi, vô ích!

Bảo Bình cực ghét sự kiểm soát hoặc bắt buộc thay đổi cho vừa ý bạn trai. Dù ăn nói “bốp chat”, dù vụng về, họ vẫn muốn là chính họ. Vậy nên họ sẽ chọn chàng trai tôn trọng cuộc sống riêng của họ, không ca bài ca “anh nghĩ em nên…”.


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P2


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P2


Song Ngư (19/2- 20/3): Hơn nhiều tuổi

Song Ngư vốn chúa ghét những cậu trai “ngựa non háu đá” bởi họ cho rằng những người con trai hơn tuổi sẽ có trải nghiệm và sự chín chắn. Họ sẽ được… nũng nịu, được chiều chuộng. Còn những ai muốn làm… "phi công"  thì nghỉ đi nhé!

(Theo blog Bức thư tình)

Mãi mãi chờ em

10:59 0 Comments
Em có còn nhớ cái ngày chúng mình quen nhau không? Cái ngày anh cứ nhìn trộm em và rồi người chủ động làm quen trước lại là em. Anh đã lấy máy em và nháy vào máy anh, thế là anh đã xin được số em rồi nhé. Và rồi, chúng mình nhắn tin với nhau cả đêm, hai đứa ở cạnh phòng nhau mà lại phải nhắn tin em nhỉ, chắc là vì mình mới quen nhau nên ngại phải không em. Anh cũng nhát lắm, sợ chị biết anh thích em. Nhưng rồi, anh và em càng gần gũi nhau hơn, em hay sang phòng anh chơi và anh cũng thế, toàn lấy cớ là sang xem phim em nhỉ. Em còn bảo anh rửa bát cho em, còn em sẽ nấu cơm cho anh nữa nhỉ, anh thấy hai đứa mình như một gia đình vậy, anh thấy hạnh phúc lắm, nhưng sao niềm vui lại ngắn ngủi vậy. Anh còn nhớ, hôm đầu tiên mình nói chuyện với nhau, anh gọi em là heo và em đã đánh anh một cái vào bụng làm anh nhớ mãi, anh đau chảy nước mắt ra. Em độc ác lắm, ngày trước và bây giờ vẫn thế...

Dần dần, mình càng gần gũi nhau phải không em, và anh nhớ mãi buổi tối ngày hôm ấy, chúng mình ra ngồi ở vườn hoa sau khu chung cư, em đã ôm anh, nhưng sao anh lại đẩy em ra, như một phản xạ vậy, bây giờ anh ân hận lắm, vì đã không ôm lấy em, đã không nói với em rằng anh yêu em nhiều lắm...

Và rồi, cái gì đễn cũng phải đến, em sắp phải về Vinh, em sắp xa anh rồi... Em có biết những ngày sắp rời xa em, anh buồn như thế nào không? Anh như người vô hồn vậy, anh buồn mà không nói lên lời, đã có những hôm anh nằm trong phòng và khóc một mình, em thấy anh khóc và em đã ôm anh vào lòng, anh càng buồn hơn, vì anh biết mình sắp phải xa em rồi.

 Thư tình: Mãi mãi chờ em, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, hanh phuc, yeu em, xa em, noi buon, tinh yeu, noi nho, cho em, anh yeu em, ben nhau, nguoi yeu, doi em, nuoc mat, thu tinh cho em

Anh vẫn yêu em, vẫn sẽ chờ đợi em, anh sẽ chờ đến khi nào anh không còn chút sức lực nào nữa (Ảnh minh họa)

Nhưng điều mà làm anh buồn hơn, đó là em nói em đã có người yêu rồi, người em vẫn gọi là chồng trong tin nhắn mà anh đọc trộm của em. Anh biết mà sao anh vẫn yêu em, vẫn chờ em? Trước ngày em đi, anh buồn lắm, nỗi buồn ấy chẳng thể diễn tả thành lời, anh chỉ muốn khóc mà anh không dám khóc, anh sợ em sẽ buồn, sợ mình sẽ không chịu được. Anh chỉ kịp tặng em một tấm thiệp với một bài hát và những dòng thương nhớ "Ngày mai em đi, em sẽ nhớ về anh nhé, anh sẽ nhớ em nhiều lắm đó, suốt đời này anh sẽ chỉ yêu em mà thôi, anh sẽ chờ em, mãi mãi...". Em đã về Vinh rồi, em phải về để học nốt năm 12 cuối cấp. Em còn nhớ em đã nói gì với anh trước khi em về không? Em nói: "Có hai người khiến em suy nghĩ, có hai người đang chờ em, đó là anh và người ấy. Em không biết chọn ai..." Chính câu nói ấy của em, đã giết chết anh rồi, theo đúng nghĩa đen của nó!

Một năm kể từ khi em về Vinh, không ngày nào là anh không nghĩ về em, anh đọc bài thơ mà em viết về mẹ trong sách của anh mà nước mắt cứ chảy, mẹ đã ra đi mãi mãi khi mà em còn bé quá, anh thương em lắm. Anh vẫn cố gắng giữ liên lạc với em, nhưng sao em lại cứ tránh anh vậy? Anh vẫn đợi em, vẫn hy vọng em sẽ thi đỗ đại học và ra ngoài Hà Nội này học. Nhưng cái ngày anh sợ nhất đã xảy ra, em sẽ không ra Hà Nội, em sẽ ở lại Vinh... Vậy là, một năm anh chờ đợi trong hy vọng nay như tan biến. Vậy mà, anh vẫn kiên nhẫn chờ em, cho đến tận ngày hôm nay... Ba năm rồi, anh vẫn chờ em, chờ em sẽ quay về với anh. Em có biết, đã bao nhiêu đêm anh chợt tỉnh giấc vì mơ thấy em không? Anh chỉ biết khóc, anh ngửa mặt lên rồi sao nước mắt anh vẫn chảy hả em? Anh biết đó chỉ là giấc mơ vì xung quanh có em đâu, em đã rời xa anh rồi, đã lâu lắm rồi anh không được nhìn em, được nghe giọng nói của em...

Nhưng sao tình yêu anh dành cho em lại tội nghiệp như thế? Em vẫn yêu cái người mà em gọi là chồng kia ư, cho đến tận ngày hôm nay sao? Cho đến tận khi chị nói với anh rằng em đã chia tay người ấy một năm rồi. Anh như được sinh ra một lần nữa vậy, như thể anh biết em sắp quay về với anh. Vậy mà, em lại giết chết anh một lần nữa. Em nói rằng em vẫn yêu người ấy, tim em sẽ không để ai thay thế người ấy? Còn anh thì sao? Người đã đợi em mòn mỏi rồi... Anh vẫn yêu em, vẫn sẽ chờ đợi em, anh sẽ chờ đến khi nào anh không còn chút sức lực nào nữa. Em hãy quay về với anh đi, vì trên đời này không có ai yêu em hơn anh đâu, anh chờ em lâu quá rồi. Về với anh đi em nhé. Yêu em mãi mãi...

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: thu to tinh, truyen cuoi,  danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui.

25 tháng 3, 2013

Yêu vội vã có khỏa lấp được nỗi đau?

11:00 0 Comments
Yêu vội vàng để lấp đi nỗi đau

Nỗi đau chia tay đã khiến cho nhiều teen bi lụy, luôn mang trong mình cảm giác đơn độc, buồn bã, không thể hòa nhập vào nhịp sống mới. Và để quên cách yêu các bạn đã tìm kiếm người mới để lấp vào khoảng trống dù mối quan hệ mới vẫn còn rất mơ hồ.

24 tháng 3, 2013

Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ (P.1)

11:02 0 Comments
Kim Ngưu cần người ấy có “vốn lận lưng” để vun vén còn Xử Nữ thích người ta biết sửa xe, chữa điện…

Bạch Dương (21/3- 21/4): Thích anh chàng phiêu lưu

Tiểu Dê có tính cách mạnh mẽ, độc lập và mong muốn gặp được người phóng khoáng, phiêu lưu, thậm chí ưa mạo hiểm càng hay. Anh chàng này sẽ mang đến sự thú vị, khuấy động cuộc sống của mình, cô gái Bạch Dương thích như vậy.

Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P1


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ (P.1)


Kim Ngưu (21/4- 21/5): Tài chính vững vàng

Vốn khá rõ ràng trong việc tình yêu và vật chất, nàng Kim Ngưu cần một chàng trai có nền tảng tài chính kha khá, để cùng nhau vun vén, gây dựng sự nghiệp. Tâm lý “một túp lều tranh hai trái tim vàng” bị Kim Ngưu bĩu môi ngay.


Song Tử (22/5- 21/6): Vui vẻ cả ngày

Một anh chàng có khiếu hài hước, khiến Song Tử “khoe răng” cả ngày, đến bên nàng, “bắt” nàng từ phụng phịu chuyển sang… cười toe, là người Song Tử mong muốn. Nàng cũng thích việc hai người đi du hí khắp nơi, cuộc sống tràn ngập niềm vui và sự mới lạ.


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ (P.1)


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ (P.1)


Cự Giải (22/6- 23/7): Bờ vai vững chắc

Định nghĩa bạn đời của Cự Giải bao gồm chăm sóc chu đáo, được trân trọng, thấu hiểu và là chỗ dựa vững chắc. Anh chàng ấy phải tạo cho Cự Giải cảm giác an toàn, được chở che bởi vốn sống sâu sắc và tình cảm chân thành.


Sư Tử (24/7- 22/8): Là người đồng hành

Sư Tử cho rằng người gắn bó cả cuộc đời với mình phải là một người đồng hành theo đúng nghĩa. Hai người cần thẳng thắn, chia sẻ mọi việc cùng nhau. Dựa vào đàn ông hoặc nhờ vả họ làm hộ mình không phải tính cách của Sư Tử. Cô ấy muốn hạnh phúc được hai người chung tay vun đắp một cách bình đẳng, thoải mái.


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ P1


Tiêu chí chọn chồng của các chòm sao nữ (P.1)


Xử Nữ (23/8- 24/9): Tạo niềm tin trong cuộc sống

Xử Nữ có tính cách “sớm nắng chiều mưa”, hay nghĩ ngợi, họ cần người ấy giúp họ có được tinh thần thoải mái để vui sống. Người trong mộng của cô gái Xử Nữ không những chín chắn mà cần nhiều tài lẻ như sửa xe, sửa điện… để nàng có thể í ới “anh ơi giúp em…” mọi lúc.

(Theo blog Bức thư tình)

Tháng Chín, rũ úa khướt mèm một cơn say

11:00 0 Comments
Mùa lại về như thể đang bắt đầu tập ngân lên những giai điệu mưa nắng bất thường. Có những cơn mưa chợt đến rất vội vã vào buổi sáng, rồi cái nắng nhẹ nhàng gấp gáp ửng hồng lên vào buổi cận kề chiều, rồi phơn phớt tan dần, cái se se lành lạnh kéo về khi vừa sang đêm làm rung lên những bờ vai gầy và mỏng.

Phụ nữ thời hiện đại (P.cuối)

10:57 0 Comments
“Già rồi mà sao lại thích cái thể loại này hả trời?” -  An Di lẩm bẩm khi rời cửa hàng may thời trang. Cô trở về nhà, anh chị em trong gia đình đã có mặt đông đủ và nói cười ầm ĩ. Vừa thấy An Di, mẹ chồng cô đã lườm dài một cái, rồi lờ đi như không thấy gì. Mọi người trong phòng cũng im bặt. Chỉ có Triều Vĩ là gọi lớn và cười toe toét với cô.

-    Con tặng mẹ. Chúc mẹ một sinh nhật vui vẻ.

Hai tay An Di đưa hộp quà ra trước mặt, bà đáp chưng hửng: "Ừ".

-    Mẹ khui quà đi ạ! – Cô nói tiếp.

-    Lát nữa tôi khui cũng được.

Mặt An Di mặt buồn thiu. Triều Vĩ đành phải lên tiếng. – Mẹ khui quà đi mẹ. Khui đi. Con cá là mẹ sẽ thích mà.

Anh chị em trong gia đình cũng hô hào: – Khui đi mẹ ơi. An Di đi đến tận giờ này mới về thì chắc chắn là quà đẹp rồi!

Trước sự hưởng ứng của mọi người, bà cũng khó để chối đẩy. Kéo từng lớp băng dán, mắt bà sáng lên trông thấy nhưng nét mặt vẫn phải giả vờ nghiêm chỉnh. Cho đến khi bà cầm hẳn chiếc áo dài màu xanh cốm trên tay, anh chị em trong nhà mới ồ lên. – Mẹ là số một rồi. An Di còn biết hẳn mẹ thích màu gì nữa kìa!
Trong lần chọn quà 20/10, cô chỉ nghĩ mình thích màu xanh cốm, chứ ở tuổi của mẹ chồng, ai lại “trẻ trung đến độ xì tin” tới vậy? Thế mà sau buổi tối cô gửi bà hộp nước hoa, bà lại ngó luôn hộp quà mà đến cả cô cũng chưa nghĩ được phải làm gì với mảnh vải đó. Bà đem chuyện này kể lể với mấy đứa con gái và bắt đầu bắt lỗi An Di từ những việc nhỏ nhất.

Chị gái cả của Triều Vĩ là người thương An Di nhất. Hai người rất hợp nhau, nhất là ở khoản mua sắm. Lần nào đi sắm đồ, chị cũng phải kéo An Di đi cho bằng được. Nghe cái lý sự đến ngớ ngẩn của mẹ mình, cô đành kể cho An Di nghe. An Di cứ há miệng như mắc phải quai. Cô nào có xấu xa như mẹ chồng nghĩ?

Hôm vào phòng lấy thử một bộ đồ của bà, mặc dù An Di đã bị tóm ngay và oan ức vì không thể lý giải nỗi oan của mình, cô vẫn ngậm đắng nuốt cay lẻn vào phòng bà lần thứ hai. Hôm đó cô nghỉ làm, đi nhanh lên chỗ cửa hàng may đồ rồi lại trở về cất đúng bộ đồ vào vị trí trong tủ đồ của mẹ chồng.

Thời tiết Sài Gòn đang trong độ đỏng đảnh, lúc nắng lúc mưa, An Di ốm ròng hai ngày mà chỉ biết nũng nịu Triều Vĩ. Vậy mà vào sinh nhật ngày hôm nay, khi mẹ chồng cô đang ướm thử bộ đồ trên người, mắt bà lại ngân ngấn nước, bà chỉ nói vờ: – Ôi cha! Sao nó vừa người mình quá thể.

***

Thiện Ân khệ nệ bưng vài bịch đồ lớn về nhà. Hôm nay, anh lại nhắn tin chọc ghẹo Vân Khánh:

Em cứ đi làm đẹp đi. Về trễ cũng được. Nhé!

Vân Khánh thấy ấm ức vì bị chồng xua đuổi. Thay vì đi làm đẹp, cô lái xe nhanh về nhà và lén lút xem xét những hành vi kỳ lạ của Thiện Ân.

Cả phòng khách và phòng bếp vắng tanh. Lồng ngực trái của cô như có ai đó thúc mạnh cho một cái, đau đến tột cùng. Rón rén từng bước lên phòng ngủ, căn phòng lại trống hoác đến ngạc nhiên. Cô nghe thấy tiếng búa đập, máy khoan ở ngoài khoảng sân thượng. Tò mò…

Eva thời hiện đại (P.cuối), Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, eva thoi hien dai, co dau, lam dau, chuyen nang dau, ban tre, truyen ngan, lam phuong lam, chuyen tinh yeu, gioi tre ngay nay, bao

Ngày biết mình mang thai, cô hận Chấn Hưng đến tận xương tủy (Ảnh minh họa)


Khuôn mặt, bắp tay… chồng cô đều đang mướt mồ hôi cho việc lắp đặt máy tập thể dục đa năng. Cô không hiểu chuyện gì?

-    Anh định hồi xuân chắc. – Cô hỏi bằng giọng điệu gay gắt.

Anh cười nhăn nhó:

 – Không. Anh làm cho em mà!

-    Đã già thì thể nào nó cũng già thôi. Vẽ chuyện. – Cô trề môi.

Anh tiến đến gần cô. Cô đẩy mạnh người anh ra. – Người anh bẩn thỉu lắm. Tránh xa tôi ra đi. Từ giờ thì đừng hòng trông mong tôi tận tụy cơm nước nhé. Tôi thuê osin giặt đồ, cơm nước… Anh lại còn dám chê tôi già à?

-    AAA…- Anh cười sặc. – Thế này thì vợ anh hồi xuân chắc rồi. Khỏi phải giả bộ vào siêu thị tự đi mua hoa hồng và nói dóc là có trai trẻ tặng nữa ha.

-    Ơ… - Nét mặt Vân Khánh ngơ ngác đến buồn cười…

-    Anh tìm thấy hóa đơn đấy. – Thiện Ân nháy mắt. – Ai kêu em kẹp hóa đơn đó vào cuốn sổ chi tiêu hàng tháng của gia đình làm gì? – Anh nháy mắt thêm lần nữa. – Tính tháng này kêu anh làm sổ chi nhiều hơn có phải không…?

Cố nhịn cười, Vân Khánh giả vờ dỗi: – Vậy kẻ nào dắt gái đi mua hoa mà dám nói dối tôi là đi đánh cờ?

-    Chẹp… Chẹp… - Anh ngừng hẳn công việc lại và ôm chặt lấy Vân Khánh. – Anh nhờ cô ấy mua hoa để gửi lên phòng kế toán cho em chứ bộ. Thế em tưởng, sáng hôm sau đó, có thằng trẻ nào nó tặng em thiệt à? Em yêu?

Vân Khánh cười khúc khích. Nước mắt cô trào ra. Cô im lặng đón nhận nụ hôn từ chồng. Thiện Ân nói thêm. – Trước hôm 20/10, anh có tìm cho em một lớp tập Yoga ở ngay quận một. Không phải anh chê em già là có ý gì khác. Anh chỉ muốn em chú ý mình hơn, thay vì bận bịu cho anh và các con quá. Còn tất nhiên… em … luôn …xấu – xí… nhất rồi.

Vân Khánh cười và ho như con mèo bị sặc nước. – Vậy thì, em đã nhìn thấy bộ hồ sơ đăng ký lớp học Yoga rồi. Có phải, anh khóa chặt nó ở trong hộc tủ kia không?

Thiện Ân nháy mắt chọc cô lần nữa. – Quả không hổ danh là ‘bốn mắt’.

***

Không nói không rằng, bà đột nhiên chặn cửa cổng, nhất định không cho Thụy Khanh rời khỏi đây.

Cô lúng túng. – Con đã gửi đơn rồi. Mẹ để con đi đi ạ.

-    Không là không mà. Mẹ xin lỗi. – Bà nói. – Không phải thế đâu. Hôm đó mẹ đi xin quẻ. Chắc là bị bỏ bùa rồi. Không phải vậy đâu. Con ở lại đây với thằng Chấn Hưng đi. Mẹ sẽ lập tức ra Bắc luôn.

Thụy Khanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô ngẩng đầu lên tầng ba thì Chấn Hưng lập tức quay mặt đi. Anh chỉ nhắn tin cho cô rằng, “Anh đồng ý ly dị và xin lỗi em vì mọi thứ”.

-    Mẹ ạ. Con xin lỗi. Như mẹ cũng thấy anh ấy rồi đó. Anh ấy cũng đồng ý ký vào đơn rồi. Mẹ để con đi đi ạ.

“Cái thằng này…”, bà lầm bầm rồi cũng buông tay khỏi cánh cửa cổng.

Ngày Thụy Khanh rời xa căn nhà này, cũng là một ngày… Sài Gòn rất nắng.

***

Mùa đông ở Vaverse lạnh lẽo và ảm đạm. Những hạt tuyết rơi ào xuống, dính đầy trên người anh. Qua cặp kính cận, anh khẽ nhìn những con chim bay lảo đảo qua bên kia bờ sông với đôi cánh màu tro nặng trịch. Anh vừa bắt gặp một người phụ nữ, dáng người quen thuộc đến sửng sốt, anh không nghĩ mình nhìn nhầm nên chạy nhanh lên phía trước. Hơi thở phả ra… khói bay quyện hòa vào tuyết… Mùa đông Vaverse làm nhức những trái tim vốn đã không lành lặn gì.

-    Lạnh quá rồi. Chúng ta phải về nhà thôi. Chắc chắn ba Jouve đang rất lo lắng.

Người phụ nữ bế bổng đứa trẻ có mái tóc vàng xoăn. Con bé chỉ chừng hai tuổi. Đôi mắt xanh trong veo của nó cụp xuống và dụi đầu vào vai người phụ nữ.

Bước chân đột ngột dừng lại. Anh già hơn trông thấy so với bốn năm về trước. Anh đang một mình ở Vaverse. Dáng anh cô độc giữa con đường tràn ngập tuyết phủ và thưa thớt người qua. Cô chợt nhận ra, anh thật giống cô vào buổi đêm ngày ấy.

-    Chào! – Cô mạnh mẽ nói.

-    Ừ. Thụy Khanh!!! Chào… em…

Cô gật đầu với anh rồi đưa tay xoa đầu đứa bé. – Con gái tôi đang sốt. Tôi không thể ở ngoài này lâu được. Chúng ta quả thật là hết duyên mất rồi.

Anh cười gượng lại, khẽ tránh sang một bên để nhường đường cho cô. “Chúng ta quả thật là hết duyên mất rồi.”
Tại anh giấu kín bí mật của mình. Tại anh đã làm cô phải tổn thương.

Chắc gì cô sẽ rời xa anh nếu biết được sự thật, anh mới là người không có khả năng sinh con?

Chắc gì, cô sẽ rời xa anh dù cho mẹ chồng có gây áp lực và những lời nói động chạm đến lòng tự tôn vốn đã thế?

Bởi tại, cô cũng là phụ nữ. Cô cần sự thật dẫu cho mình có phải hy sinh, chịu đựng đến nhường nào. Cô cần phản kháng khi phải im lặng để nhẫn nhịn, để níu kéo, để kìm nén nỗi đau đã đi quá giới hạn.

Cô cũng có nhiều tháng ngày đau khổ, phải chịu đựng nỗi nhớ nhà khi trở thành người xa xứ. Cô cũng phải chấp nhận cuộc sống chỉ biết đến công việc và công việc kể từ ngày sang đây. Việc đồng ý kết hôn với một người đàn ông là do cô tự nguyện. Ông ta thích cô, và cô cần rời xa Việt Nam để trốn chạy nhiều thứ. Nhưng Chúa thương cô bởi cô là một thiên thần và không đáng bị mất đi đôi cánh…

Một ngày, cô bất ngờ vì biết mình mang thai. Cùng ngày đấy, cô hận Chấn Hưng đến xương tủy. Cô không nghĩ mình đáng bị như thế khi cô hoàn toàn không có lỗi… Và cùng ngày đấy, cô quyết định quên anh, cô xây dựng hạnh phúc gia đình nơi đây, bên người chồng và đứa con ngoan.

(Hết)

23 tháng 3, 2013

Câu chuyện bát mì

11:12 0 Comments

Câu chuyện bát mì
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
o O o

Yêu bằng tình dục

10:58 0 Comments
Một điều tệ hại trong tính cách của tôi, là sự nhạy cảm thái quá so với độ tuổi của một cô gái single. Người ta vẫn bảo: Nghĩ thoáng đi, bạn sẽ đỡ đau đầu. Nhưng tôi không làm vậy được. Nếu người ta thích những mối quan hệ ảo cho có cảm giác tưởng tượng thú vị thôi thì tôi lại sống với nó như một câu chuyện tình đích thực và tìm mọi cách hiện thực hóa nó.

Phụ nữ thời hiện đại (P.7)

10:57 0 Comments
Anh mà cũng dám ngoại tình?
An Di chạy hớt hải vào phòng làm việc. Vừa nhìn thấy Vân Khánh. Cô đã hét lên:

– Chị Khánh. Chết rồi… Hu hu…

-    Hả? Hả?
– Vân Khánh cười toe toét. – Mẹ chồng lại chê nước hoa em mua hả?

-    Không. Không phải. Bà ý thích mê. Nhưng mà… - Đột nhiên, An Di bặm môi và nhăn mặt. Mắt cô nhìn lướt khắp cơ thể Vân Khánh. Cuối cùng, giọng An Di trùng xuống: – Da chị lại nhăn rồi. Cả mắt nữa? Sao lại sưng mọng lên thế này cơ chứ?

-    Ơ cái con bé này. Thế tóm lại là có chuyện gì? Tôi biết là tôi già và xấu rồi. Chồng tôi cũng mới chê xong à.

-    Hả? – Đột nhiên, An Di nhảy dựng lên. – Thiện Ân chê chị già á?
Vân Khánh vênh mặt, môi cô hơi trề xuống: – Em tưởng chị chịu thua anh ta chắc? Chị chơi anh ta một trận con đau hơn nữa kìa.
Mắt An Di chớp chớp có vẻ hồi hộp... bởi trên đường đi làm, cô bắt gặp Thiện Ân và…

-    Anh ấy ghen. –
Vân Khánh nói tiếp. – Đi nhậu tí bỉ và say. Đêm qua nằm ngoài ghế sô pha ngủ cả đêm luôn.
– Đêm qua em cũng chẳng biết gì. Tự dưng sáng nay mở mắt ra thì em đang nằm cạnh Triều Vĩ. Ha ha…
-   Cô tưởng mẹ chồng cô đưa về chắc? Đêm qua, Thụy Khanh chạy xe thay cô đó.
-    Nhắc mới nhớ, chị ấy vẫn chưa đi làm ạ?
-    Nó xin nghỉ buổi sáng để đi khám bệnh rồi. Mẹ chồng đằng ấy hỏi, “Rốt cuộc là có biết đẻ hay là không – biết – đẻ thì hãy - nói - một - tiếng – nghe - coi!”
   Nghe mà em thương chị ấy quá à. – An Di bặm môi rồi lững thững đi về phía bàn làm việc.

 – Khoan đã. Di? Mà em định nói gì với chị? Vừa nãy ý? -Vân Khánh gọi giật lại.

-    Em á? À, chuyện của anh Thiện Ân… Anh ấy…

-    Làm sao? Em nói nghe cho rõ coi! Mới sáng ra mà em cứ như người bị mất hồn vậy. Chẳng lẽ, em lại mới bị mẹ chồng la nữa à?

-    Phải. Phải. Mẹ chồng kêu hôm nay đi làm về phải nấu cơm và không được cho đường vào canh.

-    Ôi dào. Tưởng chuyện gì to tát lắm? Thì em nấu riêng hai tô. Chịu khó chút đi. Sau này có con sẽ đỡ vất vả hơn
. – Vân Khánh vừa săm soi những vết nhăn cuối đuôi mắt trong chiếc gương nhỏ vừa càm ràm: - Bà ý nói gì thì kệ. Chịu khó nhịn cho yên cửa yên nhà. Nhé!
-    Vầng!

Eva thời hiện đại (P.7), Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, eva thoi hien dai, co dau, lam dau, chuyen nang dau, ban tre, truyen ngan, lam phuong lam, chuyen tinh yeu, gioi tre ngay nay, bao

Có một người phụ nữ chỉ im lặng ngắm nhìn khuôn mặt anh mà không dám đưa những ngón tay của mình chạm đến (Ảnh minh họa)

***

Trong lúc chiều về, Vân Khánh mắt nhắm mắt mở khi nhìn thấy Thiện Ân. Cô rút điện thoại và run rẩy bấm số.

-    Anh đang ở đâu đấy?
– Cô hỏi ngay khi anh vừa bắt máy.
-    Anh đang tranh thủ nghỉ giải lao. Tối nay phải tăng giờ làm rồi. – Thiện Ân bỗng hét lên: “Thằng khùng này. Đi sai nước cờ rồi. Ôi trời ạ. Thế này này… Cộp, cộp… Anh đã dạy mày bao nhiêu lần rồi. Phải thế này, hiểu không? Cộp… cộp…”.

-    Vậy nghĩa là anh vẫn ăn tối ở nhà có đúng không?
-    Tất nhiên là… ”Ôi trời đất. Đã bảo để yên mà lại. Đi sai be bét rồi. Trả lại cờ đi. Cộp…cộp…”.
   Thiện Ân? Anh có nghe tôi hỏi không thế?
-    À. À. Nghe. Tại cái thằng…
-    Vậy trả lời vào câu hỏi đi.
-    “Cộp…cộp…” Có. “Thắng rồi. Thằng này phải trả tiền nước đi.” À. Có em nhé. “Anh đã bảo mày rồi mà. Gặp anh là mấy thằng này chỉ có nước chạy lên núi thôi.”
Vân Khánh nuốt nghẹn rồi tắt máy. Miệng cô lẩm bẩm: "Anh nói dối. Anh lại còn dám ngoại tình nữa...".

Phía bên kia đường, Thiện Ân gấp điện thoại và gọi với vào trong quầy hoa, “Em chọn hoa gì thế? Có cần anh phụ giúp một tay không?”.

***

-    Nó dám vào phòng, kéo cánh tủ và lấy trộm đồ của mẹ. – Bà hét lên. – Trời đất ơi? Tôi ăn ở có hại ai bao giờ. Sao kiếp này lại có đứa con dâu, “xấu người, xấu tính”, lại còn… ôi giời ạ.

Triều Vĩ đứng giữa, hết nhìn sang phía mẹ lại nhìn về phía An Di. Cô khóc thút thít và không ngớt lời phân bua: – Con không có mà mẹ… Triều Vĩ. Em không có lấy. Không phải em mà.

-    Còn cãi nữa. Vật chứng rành rành ở ngay trước mặt lại còn chối đây đẩy… mày bảo với thằng Vĩ, mày không có lấy, hóa ra mày bảo tao đổ thừa và nói bậy ạ?
Mẹ chồng gán cho An Di cái tội ăn cắp áo quần của bà để mang về cho mẹ đẻ. Tiện thể việc này, bà khơi khơi lại chuyện hôm cô nhậu xỉn và nằm nhoài người ngay trước cửa phòng khách, nói nhảm và dở chứng mè nheo với Triều Vĩ.
An Di cố nuốt cục nghẹn xuống và nhìn Triều Vĩ. Anh cũng nhìn cô, đau đáu…

Kể từ ngày kết hôn, đây là lần đâu tiên cô không hiểu anh đang nghĩ gì?

***

Bà làu bàu. – Thôi thì mẹ xin con. Đấy. Hai đứa đã cưới nhau, thời gian tính bằng năm rồi, chứ đâu còn là  ngày tháng nữa. Thằng Hưng lại là con một, cả họ trông cậy, nhờ vả vào nó. Thôi thì, con thương nó cũng như thương mẹ mà chủ động chia tay - Thấy Thụy Khanh không có phản ứng, bà nói tiếp. – Mẹ không phải có ác ý gì. Mẹ cũng chạy đôn chạy đáo tìm thầy nọ thầy kia, thuốc thang kiếm khó thế nào mẹ cũng cố gắng tìm ra cho đường…

-    Con hiểu ý của mẹ. – Cuối cùng Thụy Khanh cũng lên tiếng. – Con sẽ nói với anh Hưng về chuyện này.

-    Ấy ấy, con đừng có mà nói là … mẹ… mẹ…

Thụy Khanh chỉ cười gượng rồi đi nhanh lên lầu.
Chiều hôm đó, Chấn Hưng trở về sau chuyến công tác dài ngày. Anh bất ngờ khi nhìn thấy mẹ và Thụy Khanh cười nói vui vẻ trong bếp. Mẹ anh tận tình chỉ dẫn cô cách nêm gia vị sao cho hợp với khẩu vị của người Bắc. Thụy Khanh cười hiền và gật đầu ngoan ngoãn.

Chấn Hưng mừng thầm. Thế là từ nay, anh sẽ không phải buồn phiền vì mâu thuẫn giữa mẹ và vợ nữa.

Nửa đêm hôm ấy, sự mệt mỏi đã đánh gục anh chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh không hề biết, có một người phụ nữ chỉ im lặng ngắm nhìn khuôn mặt anh mà không dám đưa những ngón tay của mình chạm đến.

Anh không hề biết, có một người phụ nữ cẩn thận trở mình ngồi dậy, rón rén rời khỏi giường và đi từng bước lặng lẽ sang phòng làm việc.

Anh không hề biết, có một người phụ nữ, nước mắt đã cạn khô, những ngón tay cứng đờ, chậm rãi, gõ lạch cạch từng con chữ…

Ánh sáng hiếm hoi chỉ soi đủ một góc phòng làm việc… nhìn cô, cô độc hơn bất kể lúc nào…

***

-    Đấy. Anh chê tôi già. Ờ thì già… đấy. Anh khen nhân viên mới của phòng anh xinh chứ gì. Tôi biết tỏng rồi. Xinh lắm ấy. Sao không rủ nhau đi mà mua hoa nữa đi. Đi đi... – Vân Khánh hét lên, rồi ném gối liên tiếp về phía Thiện Ân khi anh vừa bước vào phòng ngủ.

-    Ối. Anh đi đánh cờ thật mà. Đừng có ném nữa. Vân Khánh. Anh đi đánh cờ thật mà.

Không nói không rằng. Vân Khánh đẩy mạnh anh ra ngoài và đóng cửa cái rầm. Ngồi trong phòng, nước mắt cô rơm rớm. Chồng chê cô già. Chồng học cách nói dối cô. Anh ta lại về nhà với vẻ mặt hí hứng nữa?
Sáng ngày hôm sau, Vân Khánh dậy sớm và rời khỏi nhà trong khi Thiện Ân vẫn ngủ ngon lành bên phòng đứa con trai thứ. Bếp núc vắng tanh, cô không làm thức ăn sáng và gọi anh thức dậy. Cô cũng chẳng ủi đồ cho anh hay bắt anh đứng chờ đưa cô tới công ty trong khoảng thời gian cô làm đẹp…

Hôm nay, cô gọi điện đến công ty và xin nghỉ làm…

(Còn nữa)

Khi cuộc sống rơi vào bế tắc, Thụy Khanh, Vân Khánh đều lựa chọn sự ra đi để giải thoát cho chồng, cũng như giải thoát cho bản thân mình khỏi những áp lực từ gia đình, mẹ chồng. Nhưng liệu Thiện Ân, Chân Hưng có chấp nhận để những người vợ họ yêu thương hết lòng ra đi dễ dàng như vậy không? Mời các bạn hãy tiếp tục theo dõi phần cuối "Eva thời hiện đại"  nhé!

22 tháng 3, 2013

Chia tay để hạnh phúc hơn

11:15 0 Comments
buc thu tinh chia tay nguoi yeu, chia tay
Chia tay khi hai người còn yêu nhau là điều phải hối tiếc, nhưng trong hoàn cảnh của tôi thì tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Đó là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của tôi cho đến bây giờ.

20 tháng 3, 2013

Anh không có lòng tự trọng sao?

11:14 0 Comments
Em đã từng nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu tình yêu? Em mơ hồ về một thế giới hạnh phúc khi em chọn anh là người chồng. Em nghĩ tuy giữa hai ta chưa từng tồn tại tình yêu thật sự nhưng khi có con rồi mình sẽ biết thương yêu, trân trọng nhau hơn. Nhưng giờ thì sao? Mẹ con em có chỗ đứng nào trong trái tim anh không? Có quá nhiều câu hỏi đặt ra mà em không tìm được câu trả lời.

Khi mới quen sao em thấy anh ga lăng vậy. Anh chiều chuộng bao bọc em từng li từng tý một vậy mà khi có được em rồi anh lại thay đổi nhiều đến thế. Anh đã quỳ xin tình yêu của em vậy mà... Để có được em anh đã tự ý bàn bạc ngày dạm ngõ của hai đứa mình khi không nhận được sự đồng ý của em.

Có thể so sánh với bao người trang lứa khác em may mắn hơn họ vì lấy được chồng giám đốc của một chi nhánh. Vật chất là vậy mà sao lòng em trống trải quá. Với anh chỉ có công việc và những thú vui của bản thân, khi mẹ con em đi ngủ em cần một người chồng để tâm sự những áp lực công việc, cuộc sống nhưng anh ở đâu? Khi em hỏi sao anh về muộn thế anh nói anh đi công việc. Khi anh đi du lịch về nào là túi to, túi nhỏ quà của người này người kia ở cơ quan nhưng quà của em anh nói anh quên mất rồi. Khi con chưa được 2 tháng em và con bị sốt cả đêm em không chợp mắt được, sáng dậy em bế con mà như sắp ngã em muốn anh ở lại để trông con nhưng anh nói anh phải đi học.

Anh không có lòng tự trọng sao?, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, nguoi chong, nguoi yeu cu, noi dau, nuoc mat, tha thu, nguoi dan ba, nguoi vo, vo chong, gia dinh, qua khu, tinh yeu nu gioi, noi buon

 Con chúng ta Bảo Long cần có cả bố và mẹ anh hiểu không? (Ảnh minh họa)

Khi em nhìn thấy ảnh của anh ở gmail chụp chung với một người đàn bà khác khoác tay trong bộ đồ tắm biển với không gian yên tĩnh của màn đêm em chỉ nói ảnh nét nhỉ, em đưa cho anh xem nhưng anh lại nói đứa ở cơ quan nó thích chụp cùng. Khi anh liên lạc với người yêu cũ em nói đã là quá khứ em sẽ tôn trọng điều đó nhưng anh lại để kéo dài đến thực tại bây giờ. Ngày cưới của cô ấy anh nói dối em đi gần 200 cây số để chúc phúc cho cô ấy, em biết nhưng em không nói gì, chỉ cần cãi nhau một chút là anh lại đem chuyện vợ chồng ra phô với cô ấy. Anh không có lòng tự trọng sao?

Anh! Anh có biết em đau đến thế nào không? Em mệt mỏi với những gì em phải trải qua. Em tự thấy mình dần mất đi vẻ hồn nhiên, tinh nghịch của ngày nào. Những nụ cười của em dần trôi vào quên lãng thay vào đó là những lo toan của cuộc sống và những nỗi đau anh để lại trong trái tim của một người đàn bà.

Em là một người bình thường nên em không thể sống cao thượng, tha thứ cho anh mãi được. Em mong anh hãy nhìn lại những gì tồn tại quanh anh để rồi anh cân nhắc xem anh đã và đang mất đi những gì? Em không muốn anh tự đánh mất bản thân mình, tự đánh mất gia đình mình. Con chúng ta Bảo Long cần có cả bố và mẹ anh hiểu không?

18 tháng 3, 2013

Những điểm cực khoái của phụ nữ

23:53 0 Comments
Điểm G

Tác giả cuốn How To Blow Her Mind In Bed, Siski Green mô tả điểm G nằm ở thành trước âm đạo, sâu vào trong khoảng vài cm, khi chạm vào có cảm giác hơi ráp, giống như một quả óc chó và phình ra trong suốt quá trình phụ nữ hưng phấn. Lúc này, nó có thể đạt tới kích cỡ của đồng 2 xu.

Để tiếp cận điểm G dễ dàng, nên ấn nhẹ vào vùng chân lông mu để đẩy điểm G tiến ra gần hơn về phía tay mình. Nếu người phụ nữ muốn tăng mức độ kích thích, họ có thể đồng thời ép âm vật vào lòng bàn tay của đối phương.

Điểm A

Điểm A ở vị trí cao hơn điểm G khoảng 2 inch (5,08cm), giữ chức năng truyền tín hiệu tình dục lên não bộ. Bởi vậy, chạm vào điểm này sẽ giúp tăng tốc quá trình hưng phấn ở phụ nữ.

Tiến sĩ Chua Chee Ann, chuyên gia trị liệu tình dục tại Malaysia là người đã khám phá ra điểm A ở phụ nữ. Theo đó, điểm A là khu vực mềm và xốp hơn điểm G, dễ phản ứng với những kích thích nhẹ nên chỉ cần thâm nhập bằng ngón trỏ là đủ.

Những điểm cực khoái của phụ nữ, Sức khoẻ sinh sản, Sức khỏe đời sống, Diem cuc khoai, diem G, khoai cam, long mu, hung phan, nhu hoa, am vat, au yem, len dinh, kich thich, vung nguc, suc khoe, bao.

Khi chạm đúng điểm G, vùng kín của phụ nữ sẽ nhanh chóng trở nên ẩm ướt hơn.

"Theo cách này, chỉ sau 5-10 giây, vùng kín của phụ nữ sẽ được bôi trơn đủ cho quá trình quan hệ và họ có thể đạt ngưỡng cực khoái trong 1-2 phút tiếp theo" - Chua Chee Ann nhận định.

Điểm U

Nghiên cứu của Đại học Chicago (Mỹ) cho thấy điểm U là một vùng dây thần kinh nhỏ ở phía trên âm vật, có thể ở trên hoặc mé bên của niệu quản.

Theo Tiến sĩ Yvonne Fulbright, tác giả cuốn Touch Me There, chạm vào điểm U thường dẫn tới hiện tượng xuất tinh ở phụ nữ.

Theo chuyên gia trị liệu tình dục Barbara Keesling, tác giả cuốn All Night Long, để kích thích điểm U, nên dùng ngón tay tạo ra những vòng tròn nhỏ quanh khu vực này, theo chiều kim đồng hồ và ngược lại.

Để giảm độ ma sát lên điểm U, có thể bôi một chút nước bọt của người phụ nữ lên ngón tay. Thao tác này cũng giúp tối đa hóa cơ hội "lên đỉnh" của họ. Tuy nhiên, không nên dùng ngón tay để thăm dò phần đầu của điểm này bởi nó có thể gây nhiễm trùng đường tiết niệu.

Nhũ hoa

Không chỉ để làm cảnh, nhũ hoa của phụ nữ nếu được kích thích đúng cách cũng có thể dễ dàng trở thành điểm tạo cực khoái.

Theo Tiến sĩ Fullbright, tác động vào nhũ hoa kích thích máu đổ dồn về khu vực này, khiến chúng cương lên, gửi tín hiệu tới não bộ theo cơ chế giống hệt như khi vùng kín bị kích thích. Ngoài ra, sự kích thích nhũ hoa còn khuyến khích cơ thể giải phóng nhiều oxytocin hay hormone âu yếm, giúp tăng tốc "lên đỉnh".

"Cách hiệu quả nhất nhằm kích thích vùng ngực và nhũ hoa của phụ nữ để đạt cực khoái là mơn trớn bằng miệng" - Fullbright cho biết.

Theo nghiên cứu của Đại học Columbia (Mỹ), thời điểm tốt nhất để "lên đỉnh" bằng con đường này là 2 tuần trước ngày "đèn đỏ" của phụ nữ bởi lúc này "núi đôi" của họ đang trong trạng thái nhạy cảm nhất.

Âm vật

Quá trình kích thích âm vật đòi hỏi sự từ tốn, tỉ mỉ. Sẽ không có vấn đề gì lớn nếu hơi hấp tấp một chút nhưng tất nhiên, cái gì chớp nhoáng thì thường không mang lại hiệu quả cao nhất.

Giáo sư khoa sản và phụ khoa tại Đại học Columbia (Mỹ), Tiến sĩ Hilda Hutcherson mô tả âm vật của phụ nữ như phần đỉnh của tảng băng. Nếu chỉ chạm vào phần chóp thì sẽ bỏ lỡ những vùng nhạy cảm xung quanh và sâu bên dưới.

Để tối ưu hóa hiệu quả của việc kích thích âm vật, theo Tiến sĩ Patti Britton, chuyên gia tư vấn tình dục, "yêu" bằng miệng giúp tăng cường tốc độ và cường độ "lên đỉnh" của 60% phụ nữ. Theo cách này, phần lớn phụ nữ sẽ đạt cực khoái chỉ sau 3 phút.


(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

17 tháng 3, 2013

Hẹn ước với biển

11:12 0 Comments



-         Khánh, cậu có yêu biển không?
-         Yêu- Khánh không do dự trả lời
-         Yêu thế nào?
-         Rất nhiều
-         Vậy thì ba năm nữa, tôi sẽ đứng ở đây! Cậu hứa là sẽ quay về nhé
-         Anh biết- Đôi môi khẽ nhoẻn cười. Cô bé... Sẽ đợi anh về
-         Hứa đấy
-         Hứa
-         Ngoắc tay nhé
-         Được...
...
Hẹn ước với biển
   Ba năm sau
   Khánh quay về
   Sống nơi xứ người, anh học được rất nhiều. Từ cách biểu đạt tình cảm, cách nói năng lịch sự, đến cách ăn mặc thời thượng. Khánh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Anh không còn là một thằng khờ như xưa nữa. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng tâm hồn anh, tình yêu của anh dành cho quê hương, cho biển, và cho cô bé đó vẫn còn nồng cháy da diết.
   Tuy sống ở xứ người, anh vẫn không sao quên được những kỉ niệm ngọt ngào khi ở Việt. Gần đến ngày về nước, anh cứ bồn chồn không yên, cũng không quên đánh dấu vào tờ lịch bàn, cuối cùng ngày ấy cũng đã tới, cái ngày anh trở về
   Anh đến trương học năm xưa tìm, không thấy cô bé đâu. Nhưng cai tin có anh chàng việt kiều đẹp trai về trường loan đi còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Và càng bất ngờ hơn khi anh chính là học sinh cũ của trường, nói đúng hơn là No.1 của trường (Trong học tập). Và càng ngạc nhiên hơn nữa là anh chính là cái thằng Khánh ngố có mái tóc đen bù xù như tổ quạ cùng chiếc kính nôbita to uỵch lúc nào cũng bị bọn con gái trong trường châm chọc, trừ duy nhất một người. Cô bé ấy có mái tóc đen dài, ít nói, lúc nào cũng làm mặt lạnh. Trong số các nữ sinh trong trường, cô bé là người giản dị nhất. Cô bé ấy thích ăn nhất là đồ ngọt nhưng không ai biết. Cô bé ấy có trái tim vô cùng nhạy cảm, dễ yêu, dễ ghét, nhưng cũng đâu có ai biết. Cô bé ấy có đôi mắt nâu khác thường, trong đôi mắt ấy luôn có vẻ đượm buồn. Cô bé ấy là một thiên tài về khả năng suy luân lô- gích, lúc nào điểm cũng dẫn đầu trong số cách nữ sinh, nhưng cũng không ai thèm để ý đến.

   Anh đến căn nhà gỗ ven biển của cô bé, cũng chẳng có ai. Sáng hôm nào, anh cũng đi vòng quanh biển, cứ thấy bóng áo trắng là anh lại hốt hoảng chạy lại, nhưng lần nào cũng không phải. Từ xưa đến giờ, cô vẫn luôn thế, lúc nào cũng muốn làm cho anh lo lắng, làm cho anh khó xử. Những đêm không ngủ được, anh thường ra ngoài ngắm biển, ngắm những ngôi sao kia đang tỏa sáng lấp lánh chiếu xuống mặt biển đang lăn tăn gợn sóng. Hình ảnh cô bé lại hiện về, thân thương quá, quen thuộc quá. Cô bé ra dấu chữ V, nháy mắt, rồi chạy đi. Anh đuổi theo, nhưng không kịp, bóng cô bé khuất dần, rồi biến mất trong màn đêm. Anh thấy ân hận quá... Chẳng nhẽ... Đã có chuyện gì xảy ra với cô bé...
   Buổi sáng, anh lại ra biển, anh buồn lắm, anh tưởng tượng ra hình bóng cô, cái hình bóng khi ở xứ người anh luôn nhớ thương ấy, cô bé nhìn thấy anh, đu lên cổ anh. Nhưng anh sẽ mặc kệ cô bé, đẩy cô ra, rồi lại quay lưng bỏ đi. Cô bé chạy theo, khóc lóc, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Anh muốn dừng lại, ôm chầm lấy cô, hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa cô nữa. Nhưng khi anh quay lưng lại, không thấy cô đâu, tất cả chỉ là ảo tưởng do chính anh nghĩ ra mà thôi
   Đôi chân anh đột ngột dừng lại, anh có cảm giác nghẹn thở. Hình bóng đó, chiếc áo sơ mi trắng đó, mái tóc đen dài đó. Cô bé đang bước đi, từng bước, chậm rãi, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt một chiếc vỏ ốc bị trôi dạt lên. Anh chạy đến ôm chầm lấy cô từ phía sau. Anh vẫn còn nhớ, cô thích được anh ôm kiểu này
-         Linh...- Anh khẽ gọi tên cô, nhưng không ngăn được nhịp tim gấp gáp của mình
   Thật kì lạ, cô bé cựa mình rồi kéo anh ra, chầm chậm quay người lại. Đúng rồi, đúng khuôn mặt này rồi, anh biết ngay mà. Trong trái tim anh có một cái gì đó như reo vui, như nhảy nhót… Nhưng anh lại cảm thấy có cái gì đó xa lạ, có một cảm giác gì đó như đã biến mất, tan ra,… Nhưng anh lại không thể nhận ra cái cảm giác nhỏ nhoi ấy bây giờ, vì trái tim anh còn đang mải miết với bản nhạc hòa ca vui vẻ
-         Anh Khánh!- Cô bé thốt lên kinh ngạc, nhưng sao anh lại thấy trong ánh mắt đó có cái gì đó xa lạ…
   Nước mắt cô bé như đại hồng thủy vỡ òa, từng giọt nước mắt lăn trên đôi gò mắt, nhưng mảnh vỏ ốc rơi xuống bãi cát tĩnh lặng gần như không có một tiếng động nào. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về cô như đứa trẻ, anh không giận dỗi, không nói nhưng câu vỗ về, anh chỉ mong, giây phút này sẽ mãi dừng lại, để anh ôm cô như thế này, để anh biết, cô còn nhớ tới anh, thế là đủ
-         Em đã đi tìm anh mãi…- Cô bé nói bằng cái giọng nghẹn ngào vì xúc động
-         Anh đã về đây mà… Linh… Đừng khóc nữa… Ngoan nào, xem này… Anh có mang quà về cho em đây
-         Em
   Anh đưa thỏi chocolate Pháp cho cô bé. Nhưng… Sao cô bé lạ quá. Chẳng nhẽ cô bé không còn thích ăn đồ ngọt như xưa nữa? Cô bé… Vốn là một người rất hảo ngọt. Hễ thấy đồ ngọt là cô bé trở thành một con người hoàn khác với vẻ lãnh đạm lạnh lùng thường ngày. Nếu ai không biết còn có thể nghĩ cô bé có vấn đề ấy chứ. Nhưng anh lại thích hình ảnh ấy của cô bé. Trẻ con, tinh nghịch…
-         Có chuyện gì đã xảy ra vậy?- Anh lo lắng hỏi
-         Không có chuyện gì cả… Em phải về rồi- Cô bé lấy hai tay lau sạch những giọt nước mắt trên má rồi chạy đi thật nhanh. Trước khi đi không quên cầm theo thỏi Chocolate mà anh vừa mới tặng- Cám ơn anh…
   Anh đứng chôn chân tại chỗ. Cô bé vội vàng quá… Có nên đuổi theo không? Tiếng sóng vỗ bên tai ù ù… Nhức nhối. Tại sao? Tại sao lại không có cảm giác quen thuộc như trong giấc mơ của anh? Tại sao lại như thế? Không… Anh không tin thời gian có thể làm thay đổi con người nhanh đến vậy. Không, anh không tin thời gian có thể xóa đi lời hẹn ước với biển của anh và cô bé… Trừ khi… Anh bắt đầu thấy lợ, lo sợ thực sự…Trừ khi… Cô bé đã tìm được người tốt hơn anh

   Tại căn biệt thự Thảo Nguyên gần bãi biển…
   Cô bé ấy đứng cạnh giường chị gái, nắm lấy tay người chị rồi từ từ mở bàn tay của chị ra. Cô nhét thanh chocolate vào bàn tay lạnh buốt của người chị.
-         Chị ơi!!! Anh ấy về rồi!!! Anh ấy mang nhiều kẹo về lắm. Anh ấy vẫn còn nhớ đến chị đó. Chị biết mà… Đúng không?- Cô bé hơi mỉm cười nhưng nước từ khóe mắt lại tràn ra
-         Chị có nghe thấy không? Chị à…
-         Chị ơi… Em không muốn là chị đâu. Em không giống chị, em ghét như thế này lắm. Vai diễn này khó quá mà. Chị mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa… Chị mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa mà… Mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa… Đừng ngủ nữa
-         Chị có nghe thấy gì không? Em đang nói chuyện với chị đấy, chị có nghe em nói không? Có nghe không…
   Tiếng hét của cô bé vang vọng cả ngôi nhà. Âm vang của sự day dứt, đau khổ. Cô bé biết mình sai rồi mà… Tại sao chị ấy lại còn ngủ nữa… Tại sao vậy?
    Đêm… Anh vẫn trằn trọc không ngủ được, cô bé khác xưa quá… Có thể, thời gian làm con người thay đổi… Nhưng cái “băng giá” của cô bé… Tại sao anh lại không thấy nữa

   Cô bé đó, ba năm trước là một cô bé cá tính, lạnh lùng và cô độc. Cô bé đó thường đi nhặt vỏ sò trên bãi biển. Cô bé đó có đôi bàn tay lạnh còng hơn cả nước biển vào ban đêm. Đặc biệt, cô bé đó có đôi mắt vô hồn… nhìn mà như không
   Ba năm trước, anh ủ ấm đôi tay cô bé trong lòng bàn tay mình. Cô lạnh lùng hất tay anh ra. Cô giận anh rồi? Chỉ vì anh đồng ý sang bên nước ngoài ư?
-         Em sao vây?- Anh nhẹ nhàng hỏi
-         Chẳng sao cả!
-         Chỉ có ba năm thôi mà- Anh đưa tay quàng vai cô kéo sát vào lòng mình
-         Chẳng liên quan
-         Thật à?- Anh giả giọng buồn, nhưng vẫn cố ý châm chọc cô- Đưa tay đây, xem xem, tay em lạnh buốt rồi đây này.
-         Không cần… Bỏ ra…
-         Ăn kẹo không? Anh có kẹo chocolate mà em thích này…
-         Không…
-         Thật đấy…
-         
-         Thật đấy…
-         
-         Thế anh ăn nhá!... Ăn này, ăn thật đấy…
   Cô bé ngủ rồi… Tựa vào vai anh ngủ ngon lành… Cô bé đâu biết, anh cũng muốn có giấc ngủ bình yên như cô bé lúc này lắm chứ… Anh đã cãi nhau với bố để xin được ở lại, thậm chí suýt nữa anh định bỏ nhà ra đi, nhưng đây có được… Đây là một cơ hội tốt, anh cần phải nắm giữ. Vả lại, anh tin rằng, cô bé sẽ đợi anh trở về. Hương vị chocolate lan tỏa trong miệng. Cô bé này, tại sao lại thích ăn đồ ngọt vậy nhỉ?

  Thanh kẹo chocolate trên tay, anh Khánh ngồi trầm tư hồi lâu “Là chocolate Pháp đấy! Sao cô bé không có biểu hiện gì?”
   Mỗi sáng ra biển, Khánh và Linh đều gặp nhau. Lần nào cũng nói chuyện, rất lâu, rất lâu. Nhưng Khánh lại không có cảm giác mình đang nói chuyện với Linh, hay bởi vì chính cô bé không tồn tại. Hay chính cô bé chỉ là ảo tưởng của anh bấy lâu nay… Một lần nữa, anh lại sợ hãi với chính bản thân mình…
   Trong mỗi giấc mơ, Khánh đều thấy Linh. Nhưng Linh trong những giấc mơ khác lắm, đó mới là Linh của ngày trước. Khánh có đùa rằng Khánh quên không mua quà cho Linh… Linh nổ giận, quay ngoắt đi. Khánh đuổi theo, xin lỗi rối rít rồi giơ thỏi chocolate Pháp ra, mắt Linh sáng rỡ lên. Nhưng Khánh cao lắm, ngày xưa Khánh chỉ cao bằng Linh thôi, thì bây giờ, Khánh cao hơn Linh rất nhiều. Khánh lại tung thỏi kẹo lên cao, Lnh không tài nào với tới được. Khánh chạy đi, Linh đuổi theo nhưng không kịp. Vậy là Lnh ngồi bệ xuống, sa sầm mặt, khi Khánh vừa quay lại, Linh giật lấy thỏi kẹo rồi chạy đi. Cuộc rượt đuổi cứ thế tiếp tục cho đến khi cả hai người ngã nhào ra, Linh cười khanh khách, nhỏ thôi, nhưng đủ để cho Khánh biết được niềm vui của Linh như thế nào?

   Còn nhớ, Linh và Khánh gặp nhau vì một vụ cá cược nho nhỏ. Và Khánh đã thua tụi bạn cùng lớp… Thế là hội lớp í yêu cầu hắn phải tham dự lễ hội hallowen cùng một cô bạn gái… Khánh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng mời một người bạn khác giới đi chơi nên cái vấn đề này hơi phức tạp một chút. Trong lúc đi lại trên biển để tìm cách thoát thân thì Khánh gặp Linh… Linh ngồi đó, mái tóc màu đen để xõa hơi lấp phất bay trong làn gió biển hanh khô, chiếc áo sơ mi trắng bân tay phải có in hình phù hiệu trường giản dị khiến cô bé toát lên vẻ gì đó vừa giản dị, lại thuần khiết, thanh cao… Anh lại gần, nói chuyện với cô… Lần đầu tiên anh mời một cô bạn, bất kể trong chuyện gì. Thật bất ngờ, cô bé nhận lời, nhưng với một điều kiện, đó là anh phải để cho cô bé hóa tranh. Điều đó thì anh cũng muốn thế lắm chứ, bởi vì đây là lần đầu tiên và anh mong cũng là lần cuối cùng anh tham gia một hoạt động do nhà trường tổ chức, đối với anh không có gì cao hơn học tập cũng như không có gì cao hơn tình bạn… Vậy mà… Hôm hallowen, một nam một nữ, một Vampire và một phù thủy cùng bước vào đã thu hút được ánh mắt của bao nhiêu người… Chàng Vampire đẹp trai mê hồn, làn da trắng bệch, ánh mắt màu khói sắc sảo, khóe môi còn hơi vương vài sợi  máu, khuôn mặt nhìn nghiêng không khác gì chàng quí tộc trong những câu chuyện cổ tích. Khánh đi vào như thế không biết đã làm sửng sốt bao nhiêu trái tim đa tình của các nàng công chúa. Còn cô phù thủy với đôi mắt sắc sảo, dáng vẻ lạnh lùng nhưng có phần hơi yểu điệu… Mái tóc dài để thằng bên dưới chiếc mũ phù thủy nhỏ khác hẳn với những chiếc mũ phù thủy to đùng trong truyện, tôn lên một vẻ cô phù thủy thời hiện đại… Không giống những mụ phù thủy xấu xa trong truyện cổ tích mà là một cô phù thủy dễ thương trong manga… Khiến thu hút không biết bao nhiêu đôi mắt ghen tỵ… Cặp đôi hoàn hảo nhất bữa tiệc chính là người mà không ai ngờ tới. Khánh cảm thấy niềm vui không chỉ có ở trong sách vở, giống như hôm nay, anh cảm thấy rất vui… Tất cả là nhờ cô bé đó. Nhưng bữa tiệc kết thúc, cũng là lúc anh không tìm thấy Linh
   Hôm ấy, cô cũng ngồi ở căn nhà gỗ này, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời kia. Khánh bắt chuyện, Linh không trả lời, ánh mắt vẫn như dán chặt vào những ngôi sao kia. Anh biết, cô nghe thấy, nhưng chỉ là không muốn trả lời mà thôi

   Thế rồi… Anh và Linh lại có những buổi hẹn hò ngoài khu vực bãi biển quen thuộc quá rồi. Cứ mỗi lần anh tặng cô những thứ gì cô thích thì anh lại thấy khuôn mặt cô bé đượm buồn, không thể giải thích nổi nữa, nhưng vẫn nhận lấy
-         Em không thích à? Nếu em không thích thì…
-         Không… Em thích
  Khánh sững sờ, không phải, dù khuôn mặt có giống thật ấy, nhưng chắc chắn không phải. Nếu là Linh thật, cô bé sẽ nói “có thích”, rất hạn chế xưng anh em. Vả lại, giọng cô bé lạnh lắm, không được ấm áp như thế này.
   Khánh dẫn Linh đến khu vui chơi, anh phải kiểm chứng lại, anh thật ngốc nghếch khi chỉ nhìn nhận qua đôi mắt. Nếu đây không phải là Linh, chắc chắn anh sẽ rất tức giận vì người này dám lừa anh. Nhưng… từ đầu tới cuối chỉ có mình anh ảo tưởng mà thôi. Cô bé ấy chưa từng nói mình là Linh mà. Đây là trò chơi Linh thích nhất, thích cái cảm giác ngồi trên đỉnh cao nhất, được hét to lên… Nhưng lúc này, Khi Khánh và Linh leo lên trên tàu, khuôn mặt cô bé tái nhợt đi
-         Em… Em không được trò này đâu!
   Thế rồi, Linh chạy đi. Khánh cảm thấy hơi lạnh từ tận bên trong cơ thể toát ra… Lạnh quá, lạnh như khi vừa mới nắm lấy bàn tay của Linh vậy. Anh khẽ rùng mình, cái cảm giác như bị bỏ lại, bị người khác chà đạp lên… Anh chạy theo, trong lòng anh bây giờ, vẫn còn chút tàn đóm hi vọng. Anh cất tiếng gọi… Nhưng khi cô bé vừa quay lại, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má như xóa tan đi cái chút chút hi vọng cuối cùng trong anh… Nếu như… Nếu như là cô bé, dù có sợ hãi, đau khổ đến mấy cũng không bao giờ khóc… Không bao giờ
-         Cô là ai?- Anh gằn rõ từng tiếng, đôi mắt anh lúc này giận dữ hơn lúc nào khác. Đôi vai bị anh nắm chặt đến nỗi như muốn đứt gãy
-         Anh Khánh… Em…
-         Nói mau… Cô là ai? Cô không phải là Linh. Nói mau, Linh ở đâu. Mau trả lại Linh cho tôi…- Anh như điên cuồng hét lên khiến những người hiếu kì nhất cũng phải sợ hãi tránh xa
-         Hu hu… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa mà…
   Cô bé ngồi sụp xuống đất, khóc hu hu
-         Trang… Cậu đang làm gì ở đây vậy? Sao cậu lại khóc thế này?
    Một câu trai khác chạy vội đến, mái tóc đen hơi dài được túm gọn ở đằng sau, còn phần trên vẫn để lòa xòa trước mặt làm toát lên vẻ thanh thoát, mặc dù kiểu tóc có đặc biệt đấy nhưng lại gợi cho người ta cái cảm giác giản dị, thân thiện. Khác với nếu không muốn nói là trái ngược với cái vẻ quí tộc, lạnh lùng của Khánh đang đứng kia
-         Cậu là ai…- Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy, Khánh quay sang hỏi cậu ta
-         Mày… Chính mày làm cho cô ấy khóc à?- Cậu ta giận giữ quay lại
-         Đừng Minh, anh ấy chỉ đang hỏi thăm về chị gái mình thôi… Nhưng vì buồn quá nên…
   Cô bé ấy đứng dậy, lau khô nước mắt, khuôn mặt lãnh đạm nhìn Khánh
-         Em là Trang… Là em gái của chị Linh… Ba năm trước, chính cái ngày tiễn anh ra sân bay ấy, chị ấy đã bị tai nạn- Giọng cô như nghẹn lại, những giọt nước mắt lại trào ra…
   Cô biết, tất cả… tất cả là tại cô… Tại cô cũng thích anh Khánh, cô không nên nói những lời cay nghiệt như thế trong điện thoại lúc chị đang đi về nhà, khiến chị không chú ý… Khiến chị…
-          Bây giờ Linh ở đâu? Chẳng nhẽ Linh chết rồi sao?
   Cô biết chứ, trong tim Khánh lúc nào cũng chỉ có mình Linh, chỉ có một mình Linh mà thôi. Khuôn mặt này… Đâu có thể đem ra so sánh với con người của Linh cơ chứ…
-         Chị ấy hiện thời bị rơi vào trạng thái hôn mê. Trước lúc ấy… Chị ấy bảo em không được cho anh biết… Em xin lỗi, em… không thể… Bây giờ, anh mau đến đánh thức chị ấy dậy đi
-         Cô ấy… Hiện đang ở đâu?
-         Biệt thự Thảo Nguyên
   … Tại biệt thự Thảo Nguyên…
   Hàng lông mi khẽ lay động… Ánh sáng?
   Trên chiếc bàn bên cạnh, bao nhiêu là bánh kẹo, bao nhiêu là thứ mà cô thích nhất… Ánh sáng chiếu vào căn phòng. Mặc dù ngày nào trong ba năm qua cũng vậy nhưng hôm nay lại như lần đầu tiên nó chiếu vào căn phòng này… Hay đây là lần đầu tiên nó xua tan đi được không khí ảm đạm trong căn phòng. Bởi vì…
   Mi mắt đóng chặt ba năm qua đã đến lúc mở ra. Câu chuyện sắp sửa kết thúc, nhưng người đọc lại không thấy nuối tiếc vì nó là một kết thúc hạnh phúc…^^
   Mang theo trên vai chiếc ba lô to sụ, anh lê từng bước nặng nhọc trên bãi cát. Trong ba lô toàn là bánh kẹo hảo hạng anh mua từ bên Pháp… Anh sẽ đánh thức được cô, nếu không, cô sẽ không được thưởng thức những thứ thơm ngon này
   Bóng trắng lướt qua, Trang ngạc nhiên, cô đuổi theo… Đúng là chị ấy rồi, chị ấy đang đứng trên bãi biển… Nhìn kìa, đúng là chị ấy rồi, em biết sẽ có ngày chị tỉnh lại mà! Trang định chạy đến, Trang muốn ôm chầm lấy người chị của cô, nhưng cánh tay của Minh lại giữ Trang lại…
-         Người chị ấy muốn gặp lúc này không phải là cậu…
   Khánh vứt ba lô xuống, tim anh bỗng dưng nổi loạn, anh ngồi phịch xuống bãi cát. Anh muốn đứng dậy, nhưng lý trí của anh lại mách bảo rằng anh nên ngồi im. Anh với tay ra sau, nhưng… Chiếc ba lô đã biến mất
  Anh hốt hoảng nhìn ngó xung quanh
   Đột nhiên anh cảm thấy có bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vào vai mình. Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuốc xuất hiện… Anh chắc chắn, 100% đây chính là Linh…
-         Mệt à? Ăn đồ ngọt có thêm năng lượng đấy anh bạn…
   Khánh vẫn không hết bàng hoàng cầm lấy thanh chocolate… Chẳng phải đấy là thanh chocolate Pháp hay sao? Anh cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa trong miệng
-         Rồi… Đổi lại thanh chocolate Pháp í… Cả cả ba lô đồ ngọt này sẽ là của tôi… Ha ha ha
   Anh ngẩn người ra, cô bé chạy tít ra xa… Lần này anh không muốn để mất cô, hơn nữa, cô đang khoác trên vai chiếc ba lô của anh mà, trong đấy có ít nhất ba thỏi chocolate Pháp í chứ, không thể không công bằng như thế được… Vậy là… Anh lại đuổi theo…