Follow Us @soratemplates

14 tháng 3, 2012

Thư tình: Hạnh phúc mong manh

Hạnh phúc không dễ tìm phải không anh? Và để giữ được hạnh phúc thì càng khó, đúng không anh? Tại sao anh mang hạnh phúc đến cho em nhiều đến vậy? Rồi cũng chính anh, anh là người đã lấy đi mọi thứ? Anh như là cơn gió vậy. Khi anh đến mang cho em chút gió ấm áp của mùa xuân, để rồi khi anh đi để lại trong lòng em cái rét của mùa đông. Lòng em se lại với cái lạnh của mùa đông. Nó lạnh lắm anh biết không?

Nếu biết trước quên anh khó đến vậy thì ngày đó em đã không quen anh. Nhưng như vậy mới là cuộc sống đúng không anh? Cuộc sống thì đâu ai biết trước anh nhỉ!? Nhưng em nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao ngày đó anh lại quen em? Và rồi tại sao anh lại ra đi lặng lẽ như vậy? Ra đi không một lời chia tay. Có phải em đã làm sai việc gì? Do em không hiểu anh? Hay em không xứng để anh yêu? Bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ mãi bủa vây tâm trí em.

Anh à! Anh có biết không? Để có thể quên được anh là rất khó. Thà rằng ngày xưa anh đừng đến. Thà rằng ngày xưa anh đừng hứa hẹn nhiều đến vậy. "Nếu không là hạnh phúc em đã chẳng mơ thật nhiều, nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh…" Mỗi khi nghe câu hát đó em lại cảm thấy tim mình đau nhói, anh có biết không? Nếu đã không yêu em thì sao anh lại hứa hẹn với em bao điều như thế? Sao anh lai phải làm em nghĩ về một gia đình thật hạnh phúc? Nếu đã không yêu em thì sao anh lại đùa cợt với tình yêu của em như vậy? Có phải anh đã quá nhẫn tâm khi đối xử với em như thế không anh? Nhưng anh có biết không, dù thế nào thì em vẫn không thể giận anh được, mà em giận bản thân mình hơn. Giận em tại sao yêu anh nhiều đến vậy? Em giận lắm anh à.

Chạy trốn không có nghĩa là sẽ quên được anh… (Ảnh minh họa)

Em đã cố xóa mọi thứ về anh. Từ số điện thoại của anh, nick chat của anh, xóa những gì liên quan đến anh, nhưng dù em cố xóa đi mọi thứ nhưng em vẫn không thể quên anh, em vẫn không sao xóa mọi ký ức về anh. Nó vẫn cứ hiện hữu trong tim em. Em phải làm sao để có thể quên anh? Đôi khi em muốn bỏ đi thật xa, em muốn chạy trốn tất cả để lãng quên anh, nhưng em không đủ can đảm anh à. Chạy trốn không có nghĩa là sẽ quên được anh, chạy trốn là yếu đuối phải không anh? Và rồi em đã chọn cách đối mặt. Đối mặt với sự thật là anh đã xa em, và em đã tập cho mình cách sống khi không có anh bên cạnh.

Anh à! Dù rất đau nhưng em vẫn cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã mang đến cho em khoảng thời gian thật vui và hạnh phúc, dù là rất ngắn. Anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc khi yêu và được yêu. Dù sau này ở bất cứ nơi đâu, em sẽ vẫn âm thầm lặng lẽ đứng bên lề cuộc sống của anh, và luôn thầm chúc cho anh hạnh phúc, thứ hạnh phúc mà em không thể mang đến cho anh.

Mãi yêu anh và nhớ anh!


Theo blog (Bức thư tình)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....