Em à! Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Mình đã xa nhau được 2 tháng rồi phải không em? Hai tháng – một khoảng thời gian đủ để anh nhận ra rằng anh yêu và cần em như thế nào. Có lẽ mình sinh ra là để cho nhau…
Lúc em bảo em chuẩn bị tìm việc làm thêm, anh đã rất no lắng. Anh đã cố gắng tìm những công việc mà phù hợp với em để em vừa đi làm được buổi sáng mà chiều vẫn có thể đi học được.
Ở nơi này anh sẽ vẫn mãi nhớ về em…. (Ảnh minh họa)
Anh nhớ cái ngày anh bày tỏ tình cảm của mình với em. Lúc đó anh thật ngượng ngùng và bối rối, nhưng chưa một lần yêu ai. Và em đã trở thành mối tình đầu của anh. Chính vì là lần đầu tiên biết yêu, lần đầu tiên biết bày tỏ tình cảm của mình với người khác nên anh vẫn ngượng nghịu khi nói với em rằng "Em ơi! Anh yêu em nhiều lắm".
Cho đến nay thời gian trôi thật nhanh, và hôm nay anh ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo chợt nỗi nhớ em lại ùa về trong anh, một cảm giác da diết đến khó tả. Nhưng thật tiếc là ngày này mình lại không được ở bên nhau, không được cùng nhau đi dạo trong công viên Hòa Bình, ngồi bên ghế đá dưới những hàng cây liễu, nhưng hôm nay vẫn ghế đá ấy, hàng cây ấy lại vô cảm đến vậy, không chút tình cảm. Không còn những tiếng cười của em ngày xưa. Để anh ngồi đây một mình với nỗi nhớ về em khôn nguôi.
Ngoài trời nắng mùa thu thật đẹp, nắng ở Hà Nội thật ấm áp như gợi vào lòng ai một niềm thương nhớ. Và ở nơi này anh sẽ vẫn mãi nhớ về em. Anh yêu em!…
Hoàng Tuyên
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....