Follow Us @soratemplates

20 tháng 3, 2012

Gửi bố của con!

Gửi bố!

Con không biết đã quá muộn hay chưa nhưng con mong ở nơi xa xôi ấy bố có thể đọc và hiểu hết tâm tư của con!

Thời gian qua con vẫn chưa chấp nhận được sự thật mất bố. Con đã trải qua nhiều nỗi đau về tình cảm nhưng chưa nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau này. Nó không chỉ cắn rứt lương tâm con mà còn để lại nhiều tiếc nuối.

Ngày hôm ấy, 12/1 âm lịch, bố vẫn khỏe mạnh, vẫn đi lễ Đền Dâu. Lúc bố về nhà chỉ nói mệt nằm nghỉ một lúc sẽ đỡ. Ai ngờ chỉ một lúc sau con phải chứng kiến cái cảnh đau lòng ấy… “Con gọi nhưng bố không trả lời“. Lúc ấy chỉ có mình con ở đấy và cũng chỉ mình con biết rằng, bố đã khóc, bố không muốn ra đi…

Trời đất như sụp đổ dưới chân con. Giá như bố có bệnh gì đó thì con còn có thể chấp nhận được sự ra đi này nhưng bố là một người chăm chỉ đi lễ chùa, tin vào luật nhân quả nhưng giờ đây, chính con đã thấy được bất công của số phận. Số phận đã biến con trở thành đứa mồ côi cha, đã khiến con không bao giờ có cơ hội làm tròn chữ “Hiếu”.

Con không sợ những khó khăn trước mắt, con chỉ thấy thương bố mà thôi. Nhiều khi nghĩ đến không có bố bên cạnh mà con thấy quặn lòng bởi 23 năm qua, con chưa làm được gì khiến bố vui, chưa chăm sóc bố được một ngày nào trọn vẹn.

Hoàn cảnh gia đình mình không phải quá khó khăn nhưng công việc cũng khá vất vả. Nhiều khi chứng kiến cảnh bố làm mệt nhọc, con chỉ mong sao bằng mọi cách có thể kiếm được thật nhiều tiền để bố không phải làm nữa , dù con có phải hy sinh hạnh phúc sau này con cũng chấp nhận… nhưng con chưa kịp làm được gì bố ạ!

Gửi bố của con!

Giá như có phép màu, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có để bố quay trở về (Ảnh minh họa)

Bố vẫn nói với mọi người, "Chỉ lo xong công việc cho con thì sẽ nghỉ làm vì giờ yếu lắm rồi". Nhớ ngày đưa con lên Hà Nội nhờ người họ hàng xin việc, đường phố đông đúc nhưng bố vẫn gắng đi mà lòng con đau nhói. Vậy mà giờ đây con chưa có việc làm, ông trời đã mang bố đi thật xa…

Tuổi thơ của con đã chịu nhiều thiệt thòi khi không được gặp mặt ông bà ngoại .Và mai sau, con của con cũng không biết mặt ông ngoại. Ngồi nghĩ về tương lai, con thấy nản lòng, không muốn đi tiếp bố ạ!

Là một người ít nói, ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài nên chưa bao giờ con tỏ ra quan tâm, lo lắng cho bố để giờ đây thì đã quá muộn… Biết bao dự định muốn thực hiện để bố vui lòng nhưng con chưa có cơ hội để làm, bố có hiểu được lòng con không?

Giá như có phép màu, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có để bố quay trở về. Vẫn biết trên đời này con không phải người duy nhất mồ côi cha, cũng không phải hoàn cảnh đau buồn nhất nhưng con không cam lòng…

Sự thật này biết bao giờ con mới có thể chấp nhận? Cả đời này liệu con có thể làm được gì cho bố không? Hay mãi mãi con chỉ là đứa con “bất hiếu”?

Mọi người nói chỉ cần con cố gắng sống tốt thì bố sẽ biết, sẽ vui nhưng con không tin. Con muốn nhìn thấy bố vui, nghe thấy bố nói bố ạ!

Đã sắp đến 49 ngày kể từ khi bố ra đi, con mong bố hãy yên nghỉ! Con sẽ vẫn đi tiếp cuộc đời và chăm sóc cho mẹ. Trong thâm tâm con, hình ảnh bố mãi mãi không phai nhòa… Bố vẫn sống trong lòng chúng con!

Nếu có kiếp sau, con mong lại được làm con của bố!



Theo blog (Bức thư tình)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....