Anh có còn nhớ ngày đầu tiên ta biết nhau? Một ngày trời thu gió nhẹ nắng hồng… “Đồng hương ơi!”… Em giật mình ngước sang thấy anh, chủ nhân của tiếng gọi ấy, đang nhìn em với ánh mắt nụ cười bừng sáng lên niềm vui. Em không có phản ứng gì nhưng những ngày sau đó em cứ mong chờ khoảng khắc đấy quay lại hay một điều gì đó tương tự khi bất chợt thoáng thấy bóng anh… Anh đến bên em nhẹ nhàng như thế đó.
Vì công việc mình hay gặp nhau, anh thường im lặng nhìn em với ánh mắt như biết nói. Em không nói gì nhưng bất chợt trong lòng thấy niềm vui khác lạ… Thời gian cứ lặng lẽ trôi, em và anh vẫn cứ hối hả tất bật với công việc của mình. Không một lời nói, vẫn ánh mắt nhìn nhưng dường như đã là thân thuộc và dần trở thành thói quen không thay đổi được.
Một vài tin nhắn, những cuộc gọi hỏi han rồi xin lỗi vì nhầm số. Lại nhắn tin ngỏ ý muốn làm bạn với em vì em giống một người… Em bật cười vì biết đó chỉ là cách làm quen như trăm ngàn cách làm quen khác của một người lạ… Em thật bất ngờ khi người lạ đó là anh, và mơ hồ thấy sắp có điều gì đấy sẽ thay đổi mình…
Anh tranh thủ mọi lúc rảnh rỗi để sang với em, có khi chỉ là một vài phút để nhìn thấy nhau, khi thì ngồi hàng giờ đồng hồ bên em giúp em hoàn thành những việc lặt vặt của mình… Em thấy tim mình xao xuyến lạ khi nghe giọng nói cười của anh…
“Em dang lam j ruj?”, “Hj A dang nghe nhac ne”, “E mam chua mam nhju nha”, “Bjo E ntn nhj co xinh hok?”, “Uh E ngu ngon nha ngu that sau jac nghe”, “Meocon of A dang ngu say ruj nhj hi A dang xem bong da ne”, ” Meocon of A ah E day chua day di ruj mam con dj lam nha”, “Hj E ra ngoai dj de A thay E nao”… Những câu hỏi những câu trả lời rất dỗi bình thường nhưng em luôn thấy lòng mình ấm lại, em cảm thấy bớt buồn bớt cô đơn, những buổi tối dài lê thê như ngắn lại, em chỉ mong mau đến ngày mai để được gặp anh… Mỗi buổi sáng dậy thấy tin nhắn của anh môi em thoáng vu vơ một nụ cười… Những khi không nhìn thấy anh, chợt vắng những dòng tin nhắn, em thấy buồn mà không biết nguyên do. Em thấy nhớ…
Em muốn níu giữ giây phút cuối nhưng không níu kéo… (Ảnh minh họa)
Khi tình cảm em dành cho anh không còn là mơ hồ nữa thì cũng là lúc em biết anh hoàn toàn đã thuộc về thế giới khác, thế giới ấy đâu giống như thế giới của em… Anh không phủ nhận không lảng tránh, ánh mắt anh nhìn em tha thiết hơn ẩn chứa nhiều nỗi buồn hơn… Anh vẫn lặng lẽ đi bên em, khoảng cách không quá xa để mỗi khi nhìn lại em vẫn thấy được hình dáng ánh mắt nụ cười thân thương ấy, cũng không quá gần để ai đó, dù có tinh ý nhất, có thể nhận ra mình đã yêu nhau…
Em như con thiêu thân trong cuộc tình ngọt ngào của chúng mình, cuộc tình ảo! Hạnh phúc khi được anh nắm tay bước trong mưa, cùng nhau nằm dài trên đồng cỏ ngắm mây trời, đuổi bắt nhau trên đồi thông lộng gió, cùng ngắm trăng sao… những điều mà mình cùng nhau vẽ ra qua những dòng tin… Em mãn nguyện với thứ hạnh phúc ảo đấy, khép tim mình lại với những ai muốn đến với em… Nhiều lúc em muốn xa anh quên anh khi thấy gia đình anh hạnh phúc, còn em chỉ là kẻ đứng ngoài lề. Em đau khổ tuyệt vọng khi biết thứ mình có chỉ là giấc mơ không có thật, em vẫn phải cố tỏ ra bình thản lạnh lùng nhưng trong lòng tan nát… Anh đâu có biết được những giọt nước mắt lăn dài khi chỉ mình em thao thức trong đêm… nhưng em vẫn dại khờ khi để cho tình cảm lấn át lí trí, cứ dồn nén nỗi nhớ nhung để rồi chợt vỡ oà khi được vỗ về trong tình yêu của anh…
Em muốn mình được trong lòng anh để nũng nịu, muốn được anh bao bọc che chở hay đơn giản được anh cốc nhẹ vào đầu vì cá tính ương bướng của mình. Em muốn tình yêu của chúng mình như bao đôi lứa khác được chăm chút được giận hờn… Em muốn không phải là giấc mơ mà là sự thực… Nhưng làm sao chống lại được định mệnh hả anh, em trách số phận sao lại để em gặp anh sau chị ấy, trách trời cao xanh đùa cợt tình cảm của đôi mình vì em biết anh thật lòng yêu em… Em cay đắng nhận ra em không hề có anh trong thực tế, mà cả đời ai có thể sống mãi với những giấc mơ?…
Ông trời thật khéo an bài khi ngày em xa anh cũng vào một ngày đầu thu. Em bật khóc vì những lời mình đã nói, phía bên kia em thấy giọng an chợt như nghẹn lại… cố nén một tiếng thở dài… Em vẫn nhớ một lần duy nhất thực sự có anh, vòng tay và nụ hôn trong đêm hôm ấy sẽ mãi theo em suốt cuộc đời. Em vẫn hoài niệm về nó để tự vỗ về an ủi mình… Mưa, lạnh… cuối cùng ông trời cũng đồng cảm với cuộc tình ngang trái này. Em lặng thinh nghe những lời yêu thương lần cuối nơi anh, nước mắt nhạt nhoà như mưa… Em muốn níu giữ giây phút cuối nhưng không níu kéo… Em buông tay, anh vụng về bước đi… Cầu chúc cho anh hạnh phúc… Tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu của em…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....