Anh à, ngày đầu mới nhận lời quay lại với anh, em vẫn huyênh hoang lắm, kiêu căng lắm. Trong tâm thức của em, em là kẻ thắng cuộc, em đã trói được trái tim của anh. Mà thực ra là lúc đó em vẫn còn đang nhớ tới một người khác, em đáp lại tình cảm của anh một cách cảm tính bởi sự nhiệt thành của anh, càng không muốn làm tổn thương anh thêm lần nữa. Và em cứ nhắm mắt đi theo bước chân anh. Những ngày đầu ấy, em còn ghét anh, hơi tí là khó chịu với việc làm, cử chỉ, thái độ của anh. Em giận, anh ra sức nhắn tin làm lành, chở em đi chơi và chiều theo đủ thứ sở thích khác người của em. Đó là khoảng thời gian em cảm thấy mình giống như một cô công chúa nhỏ! Em chẳng mảy may nghĩ đến kẻ thứ ba... đang ở rất xa anh!
Giờ đây, khi anh đang ở rất gần bên em thì em lại nhìn thấy khoảng cách xa xôi. Đó là những lần anh nổi nóng, cáu gắt với em, thậm chí mặc kệ chẳng thèm liên lạc cho em ngày mình giận dỗi. Em đã thấy sốt ruột, nôn nao song với lòng tự tôn của mình, cũng chẳng hề muốn xuống nước. Cứ thế mình đã cãi nhau bao nhiêu lần trong một tháng, em không còn nhớ nổi nữa. Em xót xa nhận ra một sự thật có lẽ mình đã xa nhau quá lâu, chúng ta đều đã trưởng thành và có những va vấp trong cuộc sống, cả hai ta đều đã khác, mình đã đi cách nhau một quãng đường khá dài.
Nếu giữa hai ta thực sự là duyên phận thì em sẽ không từ bỏ anh đâu... (Ảnh minh họa)
Có lần, em không biết vì sao mình lại mở máy đọc trộm tin nhắn của anh. Em nhìn rõ tên người ấy, những tin nhắn xếp dài như lời hờn trách, anh không xoá. Cổ họng em nghẹn đắng, làm sao em giữ nổi tâm sự ấy trong lòng. Và anh cũng biết, anh buồn vì em không tin anh, xâm phạm đến sự riêng tư của anh. Mình oán trách nhau bằng những dòng tin nhắn cay nghiệt. Vì thế em cũng biết thêm rằng anh vẫn chưa thực sự quên hết mọi chuyện xưa như anh nói, anh muốn giữ nó lại làm bí mật, làm khoảng trời riêng. Em vô tình chạm phải, giờ thì mọi thứ đã tan tành! Em đã tưởng người ấy ở rất xa...
Ta đang đánh lừa nhau phải không anh, ta làm tổn thương nhau, những vết bầm sâu nhức nhối làm sao có thể lành? Dù sau đó, anh đã giải thích, anh không muốn mình hiểu lầm nhau và mãi tranh luận về một thứ anh đang cố chôn chặt. Tình cảm anh dành cho em vậy còn chưa đủ sao? Em không dám tin nữa, không dám kiêu hãnh với trái tim anh nữa rồi. Em biết tất cả chỉ là quá khứ, người ta và anh đều có cuộc sống riêng nhưng lòng em vẫn nhức nhối lắm. Em đang ghen với quá khứ của anh sao?
Thời gian sắp tới chắc sẽ còn nhiều khó khăn, sóng gió, nếu giữa hai ta thực sự là duyên phận thì em sẽ không từ bỏ anh đâu. Nhưng điều em muốn là anh cũng hãy nhìn nhận lại chính mình, hãy cố hiểu em và hiểu sự ích kỷ của em. Tại sao ư? Bởi trái tim em đã bắt đầu rung động lại rồi đấy anh ngốc à! Mình đừng giận nhau nhiều nữa nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....