Đà Nẵng nhỏ thật. Mình gặp lại nhau khi cả hai không còn là cô cậu học trò cấp 2. Mình gặp lại nhau khi kí ức về nhau thật mờ nhạt. Thậm chí, em không còn nhớ anh là cậu bạn năm xưa. Thế mà duyên số lại đưa ta đến với nhau – gặp nhau rồi nói lời yêu vội vàng.
Một tình yêu là sự bắt đầu không suôn sẻ và kết thúc cũng thật bất ngờ. Biết trách ai bây giờ. Em đến với anh khi bên cạnh em đã có một người con trai khác. Người đó ở bên em suốt 4 năm chỉ để chăm sóc em, lo lắng cho em, quan tâm em và giúp em cùng gia đình vượt hết khó khăn này đến khó khăn kia. Người con trai ấy không đòi hỏi ở em bất kì điều gì, chỉ cần được thấy em cười và vui vẻ là đủ. Tình yêu đó quá lớn khiến em luôn mang trong lòng một lòng biết ơn. Bản tính của em là vậy. Người ta giúp em một thì em sẽ nhớ đến 10.
Em đến với anh bất chấp sự ngăn cản của ba mẹ, bất chấp lời khuyên ngăn của bạn bè, bất chấp sự giằng xé nội tâm rằng: em vẫn chưa trả ơn người con trai đó xong. Em đã khóc hàng đêm. Nước mắt rơi đến mức đã có lúc em không khóc được mà chỉ nhìn một cách vô cảm. Anh đã ở bên em lúc đó và nói rằng anh sẽ chứng minh không chỉ cho mẹ mà cả gia đình em hiểu rằng tình cảm của anh là chân thật. Và em tin anh. Em tin vào lời nói như đinh đóng cột.
Hãy nhớ rằng có 1 người luôn nguyện cầu những điều tốt đẹp nhất đến cho anh… (Ảnh minh họa)
Sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được những giằng xé trong lòng em, những trăn trở và suy tư để lựa chọn anh và gia đình. Em sống nặng về gia đình. Niềm mong ước lớn nhất cuộc đời em đó là làm cho gia đình em vui vẻ, em sẵn sàng làm mọi thứ vì gia đình nhỏ của mình. Kể cả việc đánh đổi hạnh phúc và lựa chọn hạnh phúc. Em ở bên người con trai ấy vì gia đình em ủng hộ mối quan hệ giữa em và người đó. Chính vì lẽ đó, khi biết được chúng ta quen nhau, ba mẹ và em trai em đã phản đối kịch liệt ra sao. Có lẽ tất cả chỉ vì tình thương dành cho em. Ba mẹ em lo sợ em và anh sẽ không thể đi hết con đường bởi công việc của anh sẽ ảnh hưởng nếu tình cảm của mình sâu đậm hơn; ba mẹ sợ tình yêu của mình mong manh dễ vỡ bởi nó quá chóng vánh. Và nhiều nỗi sợ cho con gái của họ…
Và tình yêu đó vỡ tan thật… Vỡ tan mà không hề được dự báo trước. Vỡ tan trong câm lặng. Và em là người học cách chấp nhận chủ động nói chia tay. Anh có hiểu để làm được điều đó chẳng phải dễ dàng gì bởi em phải trả anh lại cho một người khác. Em đã vô tình đọc được những dòng tin nhắn mà đến bây giờ em ước rằng giá mình đừng đọc thì hay biết bao nhiêu? Giá mà đừng đọc để con bé ngây ngô là em cứ tin câu chuyện mà anh đã nói rằng anh chỉ quen với cô bạn cấp 3, sau này mẹ cô ấy không thích rồi 2 người chia tay. Anh vào Sài Gòn học mang theo nỗi buồn đó đến bây giờ và không dám quen ai. Thà rằng em cứ tin là như thế để không bị dằn vặt. Thực ra, câu chuyện không phải là như vậy, đúng hơn câu chuyện đó thiếu sót khi anh không đề cập đến một người đã ở bên cạnh anh suốt 2 năm ở Sài Gòn. Rồi những giải thích, những trách móc, rồi tim em vỡ vụn ra khi nhủ lòng mình em không nên xen vào câu chuyện của 2 người. Nếu em hạnh phúc với anh ở Đà Nẵng thì ở nơi ấy người kia ra sao? Họ cũng ngây ngô tin vào tình yêu anh dành cho họ hay họ sẽ đau đớn khi biết rằng anh không dành nguyên vẹn trái tim mình cho họ. Dù giả thiết có như thế nào thì em hiểu rằng mối lương duyên của mình đã hết. Ông Trời đã định sẵn 2 con đường để chúng ta đi song song cùng nhau.
Mong rằng nếu 1 ngày nào đó vô tình anh đọc được bài viết nay, hãy nhớ rằng có 1 người luôn nguyện cầu những điều tốt đẹp nhất đến cho anh.
Một lần nữa, em muốn được làm “vợ mập” của anh! Chào anh- chào yêu thương…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....