Tôi sinh ra trong một gia đình nhà giáo nhưng lại không được thừa hưởng cái nết na dịu dàng của mẹ và những đức tính tốt của ba. Và từ nhỏ đến lớn, tôi đã làm rất nhiều điều khiến ba mẹ phải buồn lòng.
Tôi gặp anh và yêu anh rất nhiều… nhưng ban đầu, anh cũng chỉ muốn quen tôi qua đường như bao cô gái khác. Thời gian yêu nhau, tôi đã rất khổ sở vì bị hai bên gia đình cấm đoán và bố mẹ tôi lại càng không thể chấp nhận được tính đào hoa của anh.
Đến một ngày anh cũng nói yêu tôi thật lòng, tôi đã rất hạnh phúc trong những giọt nước mắt của mẹ và sự buồn bực của ba.
Tôi quen anh được ba năm thì chúng tôi đã quan hệ với nhau và tôi mang bầu. Chúng tôi đã quyết định phá bỏ giọt máu của mình vì anh bị vỡ nợ, còn tôi thì đang đi học. Thế nhưng một năm sau, cũng chính vào ngày tôi đi phá thai thì cũng là lúc tôi lại mang trong mình mình một sinh linh nhỏ bé khác.
Cứ mỗi lần về nhà, tôi cảm nhận được tình cảm yêu thương của ba mẹ dành cho tôi rất nhiều! Những lúc đó, tôi lại tự hứa với bản thân mình sẽ không làm ba mẹ buồn… và tôi đã quyết định xa anh trong đau khổ. Thời gian đó, tôi đã kiếm chuyện gây sự với anh, đòi phá thai và cuối cùng, anh cũng đã nản lòng và chấp nhận rời xa tôi.
Xa tôi, anh đã nhanh chóng quen một người con gái chỉ mới 16 tuổi. Khi tôi biết được sự thật đó thì anh nói rằng, "Vì buồn em nên anh đã đi nhậu với người đó rồi về nhà cô ấy ngủ. Mẹ của cô ấy cũng cho hai đứa anh ngủ chung… và trong lúc say xỉn, anh cũng không biết mình có làm gì với cô ấy không".
Anh muốn quay lại và tôi buộc anh phải chấm dứt ngay mối quan hệ với cô bé đó nhưng anh bảo rằng, "Anh sợ lắm! Anh sợ nếu mình chấm dứt thì gia đình cô ấy sẽ kiện anh quan hệ với trẻ vị thành niên". Nghe anh nói vậy, tôi cũng không còn cách nào để kéo người yêu của mình thoát khỏi cô bé đó.
Lần này, tôi muốn giữ chân anh lại, muốn đứa con trong bụng tôi được sống… vì tôi biết, nếu tôi phá lần này nữa thì tôi sẽ có nguy cơ bị vô sinh. Nhưng nếu như tôi chấp nhận theo anh và cưới anh thì tôi sẽ không bao giờ được về nhà mình nữa và nhà anh cũng chỉ nhận cháu, chứ không chấp nhận một đứa con dâu như tôi.
Liệu rồi tương lai của con tôi sẽ như thế nào… (Ảnh minh họa)
Khi không được gia đình hai bên đồng ý, tôi rủ anh đến một nơi thật xa để tôi sinh con đẻ cái và bắt đầu cuộc sống mới chồng vợ… nhưng anh không đồng ý. Anh bảo tôi, "Em cứ đi lên nhà dì đẻ ở đấy, còn anh sẽ ở nhà thuyết phục gia đình, khi nào em đẻ xong thì chúng mình làm đám cưới". Nhưng nghĩ đến cảnh nhà dì tôi ở một mình còn chật chội, huống gì tôi lên đó ở và sinh con nữa… thì làm sao con tôi có thể chịu nổi?
Tôi đã thức trắng mấy đêm liền suy nghĩ phải làm cách nào để giữ lại đứa con này? Tôi cũng đã tính mình sẽ làm một đám cưới giả với người đàn ông nào đó rồi đi xa khỏi nơi đây… nhưng nếu như vậy thì bố mẹ tôi làm sao dám ngẩng mặt lên với mọi người?
Giờ tôi phải làm sao đây? Nếu phá đi đứa con ấy thì có lẽ, tôi cũng sẽ phải rời xa anh mãi mãi… Lựa chọn này sẽ rất khó vì tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình sau này. Nhưng nếu giữ lại, tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ, họ hàng, làng xóm đây… khi gia đình anh vẫn không chấp nhận cho hai chúng tôi đến với nhau?
Tôi đã nghĩ đến cái chết… nhưng liệu tôi chết, cuộc sống của gia đình tôi sẽ ra sao? Chẳng nhẽ bố mẹ nuôi nấng tôi hơn 20 năm trời… để rồi tôi báo hiếu với bố mẹ như thế sao?
Tôi đang rất mệt mỏi, chán nản và bế tắc… Tôi không biết mình phải làm sao bây giờ nữa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....