Follow Us @soratemplates

31 tháng 8, 2011

Giới tính: Quá khứ "huy hoàng" của vợ sắp cưới

19:55 1 Comments

Tôi là một kỹ sư, hiện đang cư ngụ ở quận 2, Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi quen và yêu một cô giáo hiện đang dạy học ở quận Bình Tân. Hai chúng tôi yêu nhau và dự định về một đám cưới trong tương lai gần… nhưng mới đây, tôi đã biết được quá khứ "huy hoàng" về vợ sắp cưới của mình và cảm thấy không còn niềm tin để đi đến cuộc hôn nhân này nữa.

Cô ấy từng kể với tôi rằng, khi tốt nghiệp trường Sư phạm ở Tiền Giang, cô đã tình nguyện ra dạy học ở Phú Quốc. Khi dạy học ở đấy thì cô đã chung sống với một Việt kiều ở Mỹ vì cô muốn có thật nhiều tiền và được đi Mỹ để đổi đời. Ban đầu, ông ta nói dối cô là vừa ly dị vợ và hai con… nhưng ăn ở với nhau một thời gian thì cô ấy mới biết là ông ta không hề ly dị vợ và đặt thẳng vấn đề là muốn cô ấy làm vợ bé vì ông ta đang thất nghiệp và muốn về Phú Quốc sống hết quãng đời còn lại.

Hi vọng đi Mỹ đổi đời của cô ấy đã tiêu tan thành mây khói sau khi chung sống với nhau được một tháng. Đến lúc cô ấy sinh cho ông ta một đứa con thì ông ta đã nhanh chóng tìm đến người tình khác.

Cô buồn và giận ông ta nên sau khi sinh, cô gửi con cho bố mẹ nuôi dạy rồi bỏ về Sài Gòn sinh sống. Vừa vào đó, cô đã cặp với một thanh niên nhỏ hơn cô 6 tuổi vừa mới xuất quân sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Sau một năm chung sống hạnh phúc bê nhau, cậu ta đã tìm đến cô gái trẻ đẹp hơn và bỏ cô một mình lạc lõng giữa chốn đô hội này.

Như vậy, kể từ khi cô ấy quen và làm bạn với tôi thì cô ấy đã yêu và sex với hai người đàn ông khác. Tôi không cố chấp quá khứ của cô ấy và vẫn tin cô ấy đã nói thật với mình nên sau 6 tháng tìm hiểu, tôi đã ngỏ ý muốn lấy cô ta làm vợ và đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để kết hôn và chung sống với cô ấy.
Cách đây 2 hôm, tôi thật sự rất bất ngờ khi nhận được thư từ một người bạn của cô ấy. Cô bạn đó đã nói chuyện với tôi rất nhiều về quá khứ của vợ sắp cưới của tôi và gửi kèm cho tôi những hình ảnh của cô ấy và những gã tình cũ. Cô bạn đó cũng đã khuyên tôi hãy cẩn thận và nên tìm hiểu thêm, suy xét lại về quyết định kết hôn và sống chung với cô ấy.

Khi tôi đưa thư và những hình ảnh đó cho cô ấy xem thì lúc đầu, cô ấy chối cãi…. Nhưng khi tôi năn nỉ cô ấy hãy nói thật tất cả quá khứ cho tôi biết thì tôi đã thật sự sốc khi nghe cô ấy nói ra phần nào sự thật.

Cô ấy nói rằng, "Sau khi bị ông Việt kiều ở Mỹ lừa gạt và "ăn chả" với người tình khác thì em cũng đã "ăn nem" với một anh chàng khác cho bõ ghét, hả giận, cho dù biết anh này cũng đã có vợ và hai con. Thế nhưng, em cũng không ngờ gã nhân tình mới cũng chỉ muốn cặp bồ với em theo kiểu qua đường nên em đã nhanh chóng bỏ anh ta và chạy theo một anh chàng giáo viên khác… nhưng cuối cùng, em mới đau đớn khi biết được sự thật rằng, anh chàng giáo viên này đến với em cũng chỉ để thỏa mãn sex".

Giới tính: Quá khứ

Tôi đã thật sự sốc khi biết được một phần nào đó quá khứ của vợ sắp cưới (Ảnh minh họa)

Vừa buồn, vừa giận nên khi bị tai tiếng quá nhiều ở Phú Quốc, cô đã bỏ về Sài Gòn sinh sống với hi vọng không ai biết được quá khứ của mình.

Khi dọn về ở trọ gần khu chung cư Hùng Vương, cô ấy cảm thấy cô đơn và thèm muốn… chính vì thế nên cô ấy đã yêu và chung sống với anh chàng bộ đội kém cô tới 6 tuổi. Cô ấy cũng đã thú nhận với tôi rằng, "Anh ta đã cho em niềm vui sướng thật sự trong chuyện chăn gối và ngược lại, em cũng phải cố gắng làm ra thật nhiều tiền để nuôi anh ta khỏe mạnh hơn để phục vụ mình. Và khi anh ta bỏ em đi theo người phụ nữ khác trẻ đẹp hơn mình, em đã bị bệnh suốt mấy tuần liền".

Trong khoảng thời gian cô thất tình với anh chàng bộ đội và trước khi quen tôi, cô cũng đã từng yêu và quan hệ nhiều lần với một ông bác sĩ. Sau khi cô ấy đến khám bệnh ở phòng mạch của ông ta, cho dù biết ông ta đã có vợ con nhưng khi được ông ta tỏ tình, cô ấy cũng đã nhanh chóng đồng ý và làm tình với ông ta trên cái giường nghỉ trưa, đặt phía sau phòng làm việc của ông. Cũng vì vị giáo sư, bác sĩ này chỉ thích "ăn vụng" nên tôi mới có cơ hội gặp cô ấy.

Bản thân tôi rất buồn và giận khi nghe cô ấy tỉnh bơ kể về những người đàn ông đã từng đi qua đời mình như vậy, nhất là khi cô ấy khẳng định, "Chuyện lên giường với họ là nhu cầu bình thường trong cuộc sống như ăn, ngủ, hít thở… và chẳng có gì là đáng xấu hổ cả". Cô cũng đã nói thẳng với tôi rằng, "Từ trước tới nay, em chỉ thích những người đàn ông có vợ vì họ có kinh nghiệm, biết chiều chuộng và không quan tâm đến quá khứ của em. Anh là người đàn ông độc thân đầu tiên mà em quen và yêu. Nếu như anh đừng quá bảo thủ và có thể chấp nhận được quá khứ của em… vì thật sự, em đã nhiều lần yêu và quan hệ với nhiều người đàn ông mỗi khi em cô đơn, buồn chán. Em đã tìm thấy niềm vui sướng khi có những người tình khác nhau như vậy"

Đến đây, tôi thật sự sửng sốt và không thể chấp nhận được một người phụ nữ có quan niệm quá "hiện đại" này, nhất là khi cô ấy đang là một cô giáo dạy học.

Chuyện đã xảy ra hai ngày, tôi vẫn đối xử rất tốt với cô ấy nhưng thật lòng, tôi không còn muốn kết hôn và chung sống với cô ấy nữa, nhất là sau hai đêm không ngủ và cũng không làm việc được mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện này.

Tôi đã cố gắng rất nhiều để có thể hiểu được con người của cô ấy… nhưng thật sự, tôi không thể bỏ qua được quá khứ "huy hoàng" đó khi cô ấy vẫn một mực khẳng định, "Không có gì sai trái khi mà đàn ông có thể sex với nhiều người phụ nữ… Vậy thì tại sao mọi người lại có thể khắt khe với một người phụ nữ có thể lên giường với nhiều người đàn ông mỗi khi cô đơn, buồn chán?".

Bạn bè khuyên tôi, "Không nên lấy đĩ về làm vợ và cũng không thể chấp nhận được một người vợ làm đĩ". Nghe bạn bè nói cũng có lý… nhưng tôi và cô ấy đã từng xác định làm đám cưới vào tháng sau. Vậy, tôi phải làm sao bây giờ?

Mong các bạn độc giả hãy tư vấn giúp tôi!

Tôi xin chân thành cảm ơn!

30 tháng 8, 2011

Tận cùng của Hạnh phúc ..........

21:45 0 Comments

Tận cùng của Hạnh phúc ..........



Đã 2h sáng rồi vậy mà đôi mắt ko thể cụp lại được môt phần vì trót thức quá giờ ngủ mọi khi do mải làm nốt cái đống báo cáo ở công ty, một phần vì vẫn còn chút dư âm của những ngày đi xa , liệu giờ này ai còn thức, còn bâng khuâng rượt đuổi theo những dòng cảm xúc như mình?

Đã có ai đang ngồi lắng đọng trong âm thanh đêm mình không? Mở nhạc nho nhỏ nghe bản ” Nơi em chờ anh ” (dù nghe rât nhiều lần ) dù thế vẫn nhớ, một cảm xúc lẫn lộn, nhớ …nhớ những gì đã qua và những gì đang tồn tại ..cảm giác mệt mỏi đến rã rời


Mở cửa đứng ra ban công, con đường sau nhà thật yên tĩnh hôm nay thời tiết thật nóng nực và oi nồng đứng một mình cảm giác khó tả. Có lẽ chỉ còn mấy tháng nữa nữa thôi mình đã tròn 24 tuổi, cái tuổi mà phải quyết định một tương lai, lựa chọn một cách đúng đắn, bạn bè đứa đã có gia đình đứa còn đang chơi vơi với sự nghiệp mình nghĩ lại lời của mẹ, "con gái có thì, đàn ông thì không ai hoàn hảo cả, công việc cũng thế chỉ cần vừa đủ và ổn định thôi" nhưng mẹ ơi, con cứ loay hoay biết thế nào mới là "vừa đủ" hả mẹ?

Đêm buồn thật nhưng đêm trải lòng mình ra đối diện với chính mình cũng rất thật, có những phút thật lòng khi ta đối diện với ta, 24 năm qua: buồn có, vui có, thành công có, thất bại có…và tương lai là cái gì đang đón đợi thì mình cũng không biết nhưng thôi cứ sống hết lòng với hiện tại và nắm bắt hết cơ hội để tương lai không ân hận vì mình đã không cố gắng. ….Để sau này không bao giờ mình phải ân hận hay tiếc nuối vì chữ ” Giá như “

Có lẽ sắp đến lúc "…mơ về căn nhà và những đứa trẻ…" rồi.

Đêm…

…Bình yên…

Và có hay chăng mình "sắp" lỡ thì……Bất chợt nhớ bài viết ” Tôi 24 tuổi và tôi ế chồng “ .

(Ở nhà em út của mình hay trêu "Người ta có: trăng náu, trăng tròn, trăng xế còn bà chị mình là trăng rụng thế mà bà ấy vẫn tưởng mình "xanh mướt như lá non" chứ?"hic hic)

Có những chiều một mình trên phố vắng

Em lang thang tìm mảnh nắng cuối cùng

Nhưng chẳng thấy…. chỉ vài tia nắng nhỏ

Rụng trên vai , ngơ ngẩn nhớ nắng dài.

Cũng có lúc một mình trong thinh lặng

Em ước mình là chú Kiến di cư

Trở giọt nắng về nơi mình cư ngụ

Nắng tỏa hồng sưởi ấm cả mùa đông.

Rồi tỉnh giấc giữa cơn mơ bất chợt

Em thấy mình thành một đóa hoa xinh

Đón nắng đến hôn cánh hoa thật nhẹ

Hoa rực vàng , nhuộm sắc nắng long lanh.

Và dại khờ…… Em trốn kín trong anh

Tay run rẩy viết câu thơ tình ái

Trái tim hát những điều tim muốn nói

Nhớ anh rồi….. Anh có biết không anh ?.

Theo blog (Bức thư tình)

Mẹ và bé: Quản lí cân nặng khi mang thai

20:28 0 Comments

Điều gì xảy ra khi tăng quá nhiều hoặc quá ít cân? Những thông tin dưới đây sẽ giải đáp các thắc mắc của bạn.

Nên tăng bao nhiêu cân?

Điều này phụ thuộc vào trọng lượng cơ thể và chiều cao của bạn trước khi thụ thai. Quan hệ giữa chúng được thể hiện qua chỉ số cơ thể BMI (BMI = chiều cao (kg) / (chiều cao)² (m)

Viện Y khoa Hoa Kỳ đưa ra những lời khuyên như sau:

- Trước khi mang thai, nếu chỉ số BMI từ 18,5 – 24,9, bạn nên tăng khoảng 11,4 đến 15,9kg trong cả thai kỳ. Trong 3 tháng đầu, bạn nên tăng 0,5 – 2,3kg. Sáu tháng còn lại, mỗi tuần tăng trung bình 0,45kg để đảm bảo sự phát triển tốt nhất cho bé.

- Với chỉ số BMI dưới 18,5kg, bạn nên tăng khoảng 12,7 – 18kg trong thai kỳ.

- Chỉ số BMI từ 25 – 29,9, số cân bạn nên tăng khi mang thai là 6,8 – 11,3kg.

- Chỉ số cơ thể từ 30 trở lên, nghĩa là bạn đã bị béo phì. Nếu mang thai, chỉ nên tăng từ 5 đến 9kg.

- Khi mang thai đôi, nếu chỉ số BMI bình thường, bạn nên tăng từ 16,7 – 24,5kg; chỉ số từ 25 – 29,9, tăng khoảng 14 – 22,7kg và nếu bị béo phì, bạn chỉ nên tăng từ 11,3 - 19kg.

Có bầu, bạn phải ăn nhiều hơn. Tuy nhiên, ăn cho hai người không có nghĩa là bạn phải ăn gấp đôi bình thường. Thay vào đó, bạn chỉ cần thêm khoảng 300 kcl mỗi ngày và thậm chí, ít hơn trong 3 tháng đầu. Một chế độ ăn khỏe mạnh kết hợp với tập luyện khoa học sẽ giúp bạn tăng cân một cách hợp lý trong ngưỡng cho phép khi mang thai.

Quản lí cân nặng khi mang thai, Bà bầu, can nang khi mang thai, quan li can nang, can nang ba bau, ba bau, mang thai,
Thai phụ chỉ nên tăng từ 12-18kg là hợp lý. (Ảnh minh họa)

Tăng ít hay nhiều hơn bình thường có nguy hiểm?

Các nghiên cứu khoa học đã chứng minh, phụ nữ tăng quá nhiều cân khi mang thai sẽ có nguy cơ đẻ mổ cao. Họ có cũng có xu hướng mập lên rất nhiều sau khi sinh và những lần mang thai tiếp theo. Điều này sẽ rất nguy hiểm với chị em bị thừa cân hoặc béo phì bởi họ có nguy cơ mắc những bệnh nguy hiểm như tim mạch và tiểu đường. Thêm vào đó, em bé của những bà mẹ tăng quá nhiều cân trong thai kỳ sẽ nặng hơn bình thường – đây là nguyên nhân gây ra nhiều biến chứng cho cả mẹ và con trong quá trình vượt cạn. Những em bé có mẹ béo phì cũng có xu hướng thừa cân giống mẹ.

Các nhà nghiên cứu cũng chỉ ra rằng, phụ nữ béo phì từ trước khi mang thai thường xuyên gặp phải những vấn đề khi cho con bú như mất sữa, không tìm được tư thế thích hợp… Tăng quá nhiều cân trong giai đoạn mang thai sẽ làm tình trạng này càng tồi tệ hơn. Ngược lại, chị em quá gầy và lên ít cân hơn so với số cân được khuyến cáo khi mang thai sẽ có nguy cơ sinh non và em bé sinh ra cũng sẽ bị nhẹ cân. Sinh non sẽ dẫn đến những vấn đề về sức khỏe cho bé sau này.

Vấn đề giảm cân sau sinh

Số cân tăng lúc mang thai sẽ nhanh chóng tụt xuống sau khi sinh em bé. Các bà mẹ thường giảm một nửa số cân tăng trong 6 tuần sau sinh. Bé sinh ra trung bình nặng 3kg, cộng thêm với lượng nước ối, nhau thai khoảng 3,7 – 5,4kg, tức là bạn sẽ giảm được khoảng 6 – 8kg ngay sau khi sinh. Cho con bú, kết hợp với chế độ ăn uống, luyện tập khoa học sau sinh sẽ giúp bạn nhanh chóng lấy lại được dáng vóc.

26 tháng 8, 2011

Tan nát cuộc đời vì yêu anh rểTan nát cuộc đời vì yêu anh rể

21:17 0 Comments

Sau khi tốt nghiệp trung học, chị người quen giới thiệu cho tôi một thanh niên tên Hiếu, đang làm cho công ty nước ngoài, cha là người có chức có quyền. Nhà chị họ tôi được chọn làm địa điểm gặp mặt.

Từ ngày chị họ kết hôn, tôi chưa gặp lại chị và cũng chưa biết mặt chồng chị. Hôm đến nhà chị, vừa bước vào, tôi nhìn thấy một người đàn ông ngồi đọc báo trên ghế sa-lông. Anh vội đứng lên chào chị người quen trước, rồi quay sang mỉm cười với tôi. Lúc đó tim tôi bỗng đập rất nhanh, có một cảm giác rất lạ, không lời nào diễn đạt được, một cảm giác mà tôi chưa từng có. Lúc đó tôi nghĩ đây chắc là Hiếu, trong lòng rất vui sướng vì đây chính là mẫu người con trai là mình mong đợi: trẻ trung, anh tuấn, lịch thiệp. Giây phút đó, tôi cảm nhận được mình đã yêu người này.

Nhưng giấc mơ đó chợt tan biến khi chị người quen giới thiệu, anh ấy không phải là Hiếu, mà là chồng của chị họ tôi. Anh nói chuyện rất cởi mở, mời chúng tôi ngồi, nói chị họ ra ngoài đón Hiếu. Giây phút đầu tiên gặp anh, tôi đã yêu anh, và cũng chính từ giây phút đó lý trí đã không thể điều khiển trái tim tôi. Nghe chị người quen và anh nói chuyện với nhau, tôi mới biết anh chị mở một cửa hàng bán đồ điện tử, công việc kinh doanh rất thuận lợi. Đột nhiên chị người quen gọi, tôi ngẩng đầu lên, chị bảo là anh rể họ đang hỏi chuyện tôi. Lúc đó tôi mới quay sang nhìn anh, đúng lúc anh mỉm cười, tôi càng cảm thấy bối rối. Anh hỏi một câu, tôi trả lời một câu. Một lúc sau, nghe thấy tiếng chị họ ở bên ngoài, cùng đi vào nhà là một nam thanh niên, trông người này vừa gầy vừa cao, nước da rất trắng. Tôi nghĩ chắc đây là Hiếu. Sau khi được giới thiệu, chúng tôi cùng ngồi nói chuyện.

Vì hình ảnh anh rể họ đã in đậm trong tim nên tôi không còn để ý đến Hiếu nữa. Tôi cũng chẳng muốn nhìn nữa, cảm thấy Hiếu rất bình thường, rất vô vị, chỉ nhìn qua cũng thấy là yểu tướng, không thể nào so sánh với anh rể được. Tôi chẳng còn hứng thú nói chuyện với Hiếu, chỉ thỉnh thoảng nhìn trộm anh rể. Hiếu thì luôn cố tìm ra chuyện để nói, có vẻ như muốn để lại ấn tượng tốt với tôi. Sau đó vợ chồng chị họ tìm cớ đi ra ngoài, tôi ở lại với chị người quen và Hiếu. Trong khi họ thao thao bất tuyệt thì tôi chỉ im lặng, chẳng muốn nói chuyện gì. Hiếu càng cố tỏ ra là một người biết nói chuyện, tôi càng cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn đi về, nhưng lại sợ như vậy thật bất lịch sự, nên cố ngồi lại. Cuối cùng buổi gặp mặt tẻ nhạt đó cũng kết thúc.

Anh rể họ là người đầu tiên khiến con tim tôi rung động, nhưng trong lòng tôi biết mình không thể biểu lộ tình cảm. Anh là chồng của chị tôi, tôi và anh tuyệt đối không thể được. Vì thế dù chẳng có tình cảm gì với Hiếu nhưng nghe lời khuyên của mọi người và cũng là để xoá đi hình ảnh của anh trong tim, tôi nhận lời yêu Hiếu, hơn thế còn cố tỏ ra là mình yêu Hiếu. Mọi người nhìn thấy chúng tôi vui vẻ bên nhau đều mừng cho chúng tôi; nhưng không ai biết rằng hình ảnh anh rể đã chiếm trọn trái tim tôi.

Tôi và Hiếu yêu nhau được một thời gian thì tôi được vào làm ở Đài truyền hình, làm MC cho một chương trình giải trí. Mặc dù được vào làm việc ở đây tôi cảm thấy rất hạnh phúc, rất biết ơn Hiếu vì nhờ có anh tôi mới có công việc này, nhưng yêu Hiếu thì lại rất đau khổ. Tôi chỉ yêu mình anh rể, không có cách nào xoá được hình ảnh anh trong trái tim. Mỗi lần hẹn hò với Hiếu, mỗi lần Hiếu hôn, trong tâm trí tôi chỉ nghĩ đến anh rể, tưởng tượng rằng người ở bên mình lúc đó không phải Hiếu mà anh rể. Tôi đã hàng nghìn, hàng triệu lần mắng bản thân quá tồi tệ, sao có thể yêu anh được, không được phép như vậy. Lương tâm, lý trí tôi không cho phép yêu anh, nhưng dường như tình yêu tôi dành cho anh quá lớn, và có lẽ vì tôi biết không thể yêu nên lại yêu nhiều hơn, tôi không thể khống chế được tình cảm của mình.

Hiếu rất nhiều lần muốn “thân mật” với tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi cự tuyệt. Con người thật là kỳ lạ, rõ ràng biết mình và anh rể họ không thể có kết quả, lý trí bắt tôi phải quên anh; nhưng trong tim luôn có tiếng nói, một tiếng nói không ngừng vang vọng, nói với tôi rằng phải giữ gìn sự trinh trắng của mình, không phải vì tôi mà là vì anh. Đến sinh nhật tôi, Hiếu tổ chức linh đình ở một nhà hàng, còn tặng tôi sợi dây chuyền vàng. Mọi việc làm của Hiếu đều khiến tôi rất cảm động, cảm thấy rất có lỗi. Nhiều lúc tôi nghĩ Hiếu vì mình đã làm bao nhiêu việc như vậy, mình nên báo đáp. Rất nhiều lần tôi cố gắng thay đổi thái độ với Hiếu, mở rộng trái tim đón nhận và đáp trả tình yêu của Hiếu. Nhưng cho dù có cố gắng bao nhiêu, tôi cũng không thể yêu Hiếu. Hôm sinh nhật, tôi uống hơi nhiều nên người không còn tỉnh táo, và tôi đã trao sự trong trắng cho Hiếu. Sau đó phát hiện ra mình có thai, không còn cách nào khác, tôi phải kết hôn với Hiếu. Hôm tổ chức hôn lễ, chị họ và anh rể cũng đến. Khi chúc phúc hai chúng tôi, anh nở nụ cười rất tươi, còn tôi không thể nào nói với anh nỗi đau khổ trong lòng, chỉ biết nhìn anh. Nhưng anh không hề cảm nhận được điều gì, vui vẻ nói: "Chúc hai em trăm năm hạnh phúc!". Khi nghe câu đó, tôi nuốt nước mắt vào tim, trong lòng thầm nói: "Anh có biết người em yêu là anh không?".

Tan nát cuộc đời vì yêu anh rể

Tôi đau khổ, tự hỏi sao cuộc đời mình lại đến nông nỗi này… (Ảnh minh họa)

Sau khi kết hôn, tôi rất lãnh đạm với Hiếu, vẫn thường xuyên từ chối "yêu cầu" của anh. Hiếu rất giận tôi, mắng tôi là động vật máu lạnh. Tôi không quan tâm, Hiếu muốn nói gì cũng được, tôi không để Hiếu động vào người. Hiếu không thể hiểu được tại sao tôi lại xử sự như vậy, hoàn toàn không biết được lý do cự tuyệt là vì người đàn ông tôi yêu không phải anh ta. Tôi vốn là một người con gái lãng mạn, giàu cảm xúc; giờ đây phải sống cùng một người mà mình không yêu, thật quá đau khổ! Hàng ngày tôi đi làm về muộn, dành hết thời gian cho công việc, lấy công việc để quên đi cuộc hôn nhân đau khổ. Một hôm đi làm về, nhìn thấy Hiếu mặt hầm hầm ngồi trên ghế sa-lông, tôi không để ý, đi vào phòng ngủ. Bỗng nhiên Hiếu xông đến nắm chặt tay tôi: "Thì ra trong lòng cô yêu người thằng đàn ông khác!". Tôi kinh ngạc, đẩy Hiếu ra. Tôi nhìn thấy trên tay Hiếu đang cầm mấy bức thư, biết Hiếu đã đọc thư tôi viết cho anh rể họ. Tôi lo lắng giật lại mấy bức thư. Chuyện tình cảm của chúng tôi như một chiếc cốc đã bị vỡ, không có cách nào hàn gắn lại được.

Hiếu quát: "Tại sao cô lại lừa dối tôi? Tại sao? Tại sao?". Tôi chờ Hiếu bình tĩnh hơn mới nói: "Chúng ta ly hôn thôi!". Hiếu quắc mắt nhìn: "Không! Tôi quyết không ly hôn!". Tôi nói: "Anh đã biết tôi không hề yêu anh, đối với anh chẳng có chút tình cảm nào, không ly hôn thì cả hai chúng ta sẽ đều đau khổ!". Hiếu nói: "Tôi có điểm nào không bằng anh ta chứ?". "Anh không được nhắc đến anh ấy!", tôi nói. Mặt Hiếu đỏ gay gắt: "Cô thần kinh à? Chồng mình thì không yêu, lại đi yêu chồng chị!". Nghe Hiếu nói đến anh rể họ tôi không thể chịu được: "Phải, tôi thần kinh đấy!". Nói rồi tôi chạy ra ngoài, tối đó tôi ngủ ở nhà một người bạn, không về nhà.

Hôm sau tôi xin nghỉ phép, không đi làm. Mẹ tôi đến mắng một trận, nói tôi là đứa con gái mất nết, lại đi yêu chồng chị họ, thật là một chuyện đáng xấu hổ. Mẹ muốn tôi phải từ bỏ ngay tình yêu trái với luân thường đạo lý này, không được phép làm xấu thanh danh gia đình, để mọi người cười chê. Mẹ đưa tôi về nhà, xin lỗi Hiếu. Hiếu không còn giận nữa, cũng không vì chuyện này mà lạnh nhạt với tôi, ngược lại còn ân cần, chăm sóc hơn trước. Tôi biết Hiếu muốn dùng tình cảm chân thành của mình để làm tôi cảm động, nhưng không hiểu sao trước Hiếu, tôi như một hòn đá vô tri vô giác, không có cách nào yêu được.

Khi con được một tuổi, tôi thôi việc ở đài truyền hình, cùng vài người bạn đi vào miền Nam. Vào miền Nam hơn một tháng mà không tìm được việc, mọi người không muốn tiếp tục nữa, đều quay về quê, chỉ mình tôi không thể về. Tôi tiếp tục ở lại, cuối cùng tìm được việc ở một quán bar. Tôi vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp nên có khá nhiều khách theo đuổi tôi. Tôi vẫn yêu anh rể họ nên với những người đàn ông khác, tôi chẳng có cảm giác gì. Sau đó trong số những người theo đuổi, có một vị giám đốc công ty bảo hiểm tên Hưng đã khiến tôi chú ý, vì trông Hưng rất giống anh rể; cũng trẻ trung, lịch thiệp. Gặp Hưng tôi như được gặp anh rể họ. Tôi nhận lời yêu. Trong tim tôi, Hưng chính là anh rể họ. Tất cả tình cảm tôi bây giờ đều dành cho Hưng. Không lâu sau chúng tôi sống cùng nhau. Thời gian đó tôi rất hạnh phúc, chỉ cần Hưng đối tốt với mình là đủ!

Nhưng rồi một chuyện đã xảy ra. Có một lần ngủ mơ tôi bỗng gọi: "Anh Quang! anh Quang!" (tên anh rể họ). Hưng kéo tôi dậy, hỏi có phải là coi anh là người đàn ông tên Quang không, tôi đành phải nhận. Sau đó thái độ của Hưng đối với tôi thay đổi hẳn. Hưng không còn quan tâm như trước nữa, có lúc còn vô cớ đánh mắng tôi. Không lâu sau tôi phát hiện, ở ngoài Hưng có người phụ nữ khác. Tôi không cam tâm bị ruồng bỏ như vậy. Tôi tìm đến gặp Hưng, nói tôi sẽ trở về nhà, sẽ không ở đây nữa, muốn về quê buôn bán. Hưng rất thông minh, hỏi tôi muốn bao nhiêu để kết thúc mối quan hệ này. Rất nhanh, anh vay được số tiền tôi cần và đưa cho tôi. Hưng nói sau này không được đến tìm anh nữa, tôi chấp thuận. Cầm được tiền, tôi về quê mở một cửa hàng nhỏ.

Quay về nhà, tuy tiếp tục ở cùng Hiếu nhưng chúng tôi không còn ngủ chung nữa. Hiếu ngủ trên giường, còn tôi ngủ ở ghế sa-lông. Tôi như người bị u mê, không thể thoát ra khỏi tình cảm tội lỗi. Để có thể thường xuyên gặp mặt anh rể họ, tôi mở một cửa hàng ở gần cửa hàng của anh. Có thể Hiếu biết không thể làm tôi hồi tâm chuyển ý nên anh cũng chẳng quan tâm nữa, buổi tối thường xuyên đi vũ trường chơi bời. Biết chu‏yện, tôi không tức giận, ngược lại nghĩ như vậy cũng tốt, có thể nhân cơ hội này nói cho anh rể họ biết tình cảm của mình.

Rồi có một đêm Hiếu dẫn gái về nhà, tôi không thể nào chịu được nữa, chạy ra ngoài, gọi điện cho anh, nói có chuyện gấp muốn gặp. Một lúc sau, anh rể họ đến. Đứng trước mặt anh, tôi không biết nói gì. Anh lo lắng hỏi có chuyện gì. Tôi đột nhiên ôm chầm lấy anh: "Em yêu anh!". Anh thần người ra một lúc không nói được câu nào, mãi sau anh đẩy tôi ra: "Em nói cái gì? Em có biết em đang nói gì không?". Tôi nói một cách kiên quyết: "Em yêu anh! Ngay từ lần đầu tiên gặp anh em đã yêu anh rồi!!!".

Anh kinh ngạc nhìn tôi: "Anh là anh rể của em! Là chồng của chị em. Em không được phép nói những lời như vậy!". Nhưng tôi không nghe mà vẫn tiếp tục nói: "Em phải nói! Em không cần biết anh là ai. Em yêu anh! Em yêu anh". Anh đột nhiên quát: "Em im đi! Sao em lại thế này? Đến nghĩ em cũng không được phép nghĩ như vậy. Hiếu tốt với em như thế, em lại còn chạy ra đây nói những lời nói này. Hiếu…". Tôi như phát điên lên: "Anh đừng nhắc đến anh ta nữa! Em không yêu anh ta, chúng em không thể có hạnh phúc! Em chỉ yêu mình anh thôi!". Anh cố gắng lấy bình tĩnh: "Em đừng nghĩ lung tung nữa! Hãy quay về với Hiếu đi! Anh sẽ coi như tối nay chưa từng gặp em".

Tôi nhìn anh mà trái tim tan nát. Tôi không ngờ anh có thể đối với mình như vậy, tôi tuyệt vọng. Thời gian đó cả nhà đều chỉ trích, mắng nhiếc tôi. Tôi không thể nào ở lại nữa. Tôi lại bỏ nhà đi vào miền Nam.

Một hôm, mẹ gọi điện cho tôi nói, anh rể họ đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Trái tim tôi như vỡ thành muôn ngàn mảnh, lẽ nào anh lại rời bỏ tôi như vậy sao? Lẽ nào tôi sẽ không bao giờ được gặp anh nữa sao? Tôi đau khổ, tự hỏi sao cuộc đời mình lại đến nông nỗi này, tôi không còn muốn sống nữa, không còn ước mơ. Mọi hy vọng đều đã chết theo anh rể họ, tôi nghĩ sống được ngày nào hay ngày ấy, đối với tôi đã chẳng còn tương lai gì nữa!.

25 tháng 8, 2011

Khi hoàng tử là sếp

20:08 0 Comments

Ngày anh bước vào văn phòng em cũng là ngày anh bước vào trái tim em. Em đã len lén nhìn anh từ ngày đó. Tim đập, chân run và hồi hộp từ những thông tin vô tình nhất của sếp khi nhắc đến tên anh. Hình như, anh cảm nhận được ánh mắt em bởi vì em nhận thấy anh có vẻ như cư xử với em đặc biệt hơn những người khác. Khi vào văn phòng, em sẽ gặp ánh mắt anh nhìn mình đầu tiên. Khi hỏi về sếp, ánh mắt anh sẽ nhìn em như chờ đợi. Em mới vào công ty chưa đầy hai tháng nên em mới chỉ là một kế toán bán hàng. Những giao dịch ký kết hợp đồng hay khi đi giao hàng, nhận hàng đều là các chị đã có kinh nghiệm. Vì vậy, em thường ngưỡng mộ mỗi khi sếp phân phó chị nào đó đến công ty anh lấy giấy tờ. Ít nhất theo em nghĩ, họ còn được gặp anh, được nhìn anh nhiều hơn em.

Rồi một ngày, sếp nhìn em rồi hạ giọng bảo em đi giao hàng. Em hồi hộp không phải vì lần đầu tiên được giao công việc này mà vì em nhìn thấy đó là cây xăng của Công ty anh. Hôm đó, em hơi say xe. Vì thế khi bước xuống, em đang khó chịu ngồi luôn tại chỗ để trấn tĩnh thì cảm nhận được một bàn tay nóng rực đặt lên vai mình. Em cuống cuồng đứng dậy. Khi phát hiện ra bàn tay đó của anh, mặt em đỏ bừng. Anh cười nhẹ. Và em đã không kìm lòng mình ngẩn ngơ theo nụ cười đó. Trong buổi chiều nhạt nắng đó, cái nụ cười của anh đã choáng đầy trong tâm trí em. Anh không đẹp trai nhưng lại rất đàn ông, khuôn mặt luôn toát lên vẻ cương nghị rất kiêu kỳ và xa cách. Rồi không đợi em thu lại ánh mắt của mình, anh đùa trêu:

Mặt anh đẹp trai lắm hả?

Em mới giật mình trấn tĩnh. Rồi anh lại nghiêm túc cùng em kiểm kê hàng hóa, giao hóa đơn. Nhưng khi hoàn thành xong mọi việc thì chú lái xe nhăn nhó bảo em là xe không khởi động được buộc phải gọi thợ đến sửa. Em sốt ruột nhìn trời đang tối dần. Trời mùa đông nên mới hơn 5 giờ đã nhập nhoạng. Khi đoàn sửa xe lắc đầu bảo phải kéo về xưởng thì sự sợ hãi ùa đến trong em. Em mới nhận ra rằng, mình đang ở Quảng Ninh trong đêm tối và chỉ có một mình. Em vừa gọi điện cho sếp vừa khóc. Sếp bảo yên tâm sẽ bảo anh bố trí chỗ ngủ an toàn cho em.

Anh thuê phòng cho em. Em bỡ ngỡ bước lên dãy hành lang với những cánh cửa phòng đóng kín. Anh mỉm cười nhìn em lơ ngơ bước từng bước. Khi anh mở cửa căn phòng, tự nhiên em lại cảm thấy hồi hộp. Những suy nghĩ chạy quanh em. Nếu anh làm gì đó… Em lắc đầu như xua đuổi ý nghĩ đó và dường như sợ anh phát hiện ra suy nghĩ của bản thân. Em mạnh dạn bước vào với ý nghĩ, “Anh thiếu gì người mà phải cưỡng ép em?”.

Khi hoàng tử là sếp

Ngày anh bước vào văn phòng em cũng là ngày anh bước vào trái tim em! (Ảnh minh họa)

Nhưng anh không phải là hoàn toàn cưỡng ép em mà chỉ là nửa cưỡng ép. Anh nói đã thích em ngay lần bắt gặp em nhìn lén mình rồi đỏ mặt. Rồi từng công đoạn một, anh nắm tay kéo vào lòng, rồi hôn, rồi làm nhiều hơn cho đến khi em phát hiện ra mình hoàn toàn trần trụi trước anh thì chút lí trí cuối cùng kéo em lại.

Em giãy dụa muốn thoát khỏi những nụ hôn như mưa của anh. Hình như anh thoáng nhìn em, đôi mắt đỏ ngầu choáng đầy dục vọng rồi khàn giọng nói: “Hình như không kịp mất rồi”. Và chưa bao giờ em thấy mình đau ở chỗ ấy như vậy.

Rồi sau này, cũng như cách không nói không rằng, ngay lần đầu tiên làm người đàn ông của tôi, rồi cũng không nói không rằng, anh lại làm người đàn ông của người khác. Anh đã khiến tôi chết trân ngay lúc đó. Một đứa con gái mới va chạm lần đầu như tôi, mỗi suy nghĩ và tình cảm đều hiện lên khuôn mặt thì làm sao qua được mắt anh, một doanh nhân thành đạt trên thương trường khắc nghiệt, nhất là lúc đó tôi còn coi anh như hoàng tử bước ra từ giấc mộng của chính mình.

Nếu bạn coi tôi như một con ngốc thì hãy đề phòng chính mình.

Còn nếu bạn thông cảm cho tôi có lẽ bạn sẽ là nạn nhân tiếp theo của "hoàng tử".

24 tháng 8, 2011

Sai lầm do tôi tạo ra

20:01 0 Comments

Tôi ôm lấy người yêu mình mà khóc nức nở. Tình yêu của chúng tôi đã kéo dài gần 7 năm qua. Chuyện hôn nhân cũng đã được lên kế hoạch. Vậy mà một thằng đàn ông tồi tệ như tôi đã đánh đổi tất cả chỉ vì "tình một đêm" với người con gái khác.

Tôi thừa nhận mình là gã trăng hoa, hơn nữa cái vẻ ngoài bảnh bao càng tạo cho tôi cơ hội để làm điều đó. Tôi thích tán tỉnh, thích đong đưa những cô gái khác ngay cả khi tôi đã có Hương. Thực sự, tôi luôn yêu Hương, từ ngày đầu tiên cho tới bây giờ. Nhưng bản tính phong lưu khiến tôi không ngần ngại buông lời ong bướm chỉ để thỏa cái sở thích làm cho "bộ sưu tập" những cô gái thích mình nhiều hơn. Mặc dù vậy tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn với bất kì cô gái nào. Vì tôi yêu Hương và quyết định Hương mới là người mà tôi chọn làm vợ.

Hương biết tính trăng hoa của tôi nhưng cô ấy không cấm đoán. Hương nói nếu tôi thực lòng yêu cô ấy, tôi sẽ biết cách làm thế nào để xứng đáng với cô ấy, còn những chuyện khác chỉ là phù du mà thôi. Và tôi đã luôn làm thế cho đến cái đêm tôi không giữ được mình vì người con gái tên Mai – người đã theo đuổi tôi 3 năm qua.

Biết tôi đã có người yêu nhưng Mai vẫn chủ động theo tôi đến cùng. Tôi thích thế, tôi không ngần ngại nhìn âu yếm, nói lời đường mật với Mai để Mai không thể không bị cuốn hút và Mai đã không cưỡng lại được "cái bẫy" mà tôi giăng ra. Tôi lấy làm hả hê lắm.

Viết về cuộc tình của tôi: Sai lầm do tôi tạo ra

Người đàn bà đầu tiên của tôi lại không phải là người tôi yêu bấy lâu… (Ảnh minh họa)

Cái đêm lớp đại học gặp nhau sau 5 năm ra trường, tôi đưa Mai về. Căn phòng trọ của Mai là điểm dừng chân cuối cùng của cuộc vui vẻ đó. Tôi không say, nhưng sự hấp dẫn của Mai khiến tôi không cưỡng lại nổi và tôi bất chấp tất cả, bất chấp tình yêu mà tôi và Hương đã có với nhau. Tôi đã trở thành người đàn ông thực sự, mà người đàn bà đầu tiên của tôi lại không phải là người tôi yêu bấy lâu.

Mai nói không bắt buộc gì nếu tôi không muốn. Cô ấy chỉ muốn là người yêu tôi. Tôi tỉnh táo đến lạnh lùng. Tôi nói tôi không thể để Hương khổ. Mai tát vào mặt tôi một cái và nói: "Còn tôi – người lên giường với anh đáng bị khổ sao?". Rồi cô ấy ra đi, không một lời từ biệt.

Tôi vẫn nghĩ Hương là người yếu đuối, nhưng nghe xong chuyện, Hương không khóc. Cô ấy giữ khuôn mặt bình thản đến lạ lùng. Còn tôi thì khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô ấy hỏi tôi còn yêu cô ấy không? Cô ấy nói sẽ tha thứ chỉ cần tôi quên người con gái đó đi mãi mãi. Nhưng tôi vẫn thành thật: "Anh yêu em và không phải là một ai khác. Nhưng người Mai như một cái gì đó ám ảnh trong anh, anh không thể nào quên được. Có lẽ vì đó là người đầu tiên cho anh biết cảm giác hạnh phúc của một người đàn ông, anh xin lỗi".

Hương gạt tay tôi bước đi, tôi gục xuống đất trong cảm giác xót xa đến cháy lòng vì sai lầm đó không ai khác chính tôi đã tạo ra…

23 tháng 8, 2011

Thư tình: Gửi người đã xa

20:29 0 Comments

Năm mới rồi, anh có gì mới không? Chắc là có nhưng anh giấu em. Đã nhiều khi muốn gọi hỏi thăm anh như 1 người bạn bình thường mà em ngại. Ngại vì có lần anh hỏi em rằng: Em có nghĩ anh là kẻ phản bội?

Anh biết không, với em điều đó không quan trọng đâu anh, mà quan trọng là bản thân mỗi người thôi. Anh vẫn là anh và em vẫn là em. Trong tâm em, anh vẫn là mẫu người mà ít ai có được, anh biết quan tâm người khác đúng lúc, biết điều hay lẽ phải… Nhưng anh hơi thiếu chút bản lĩnh. (Em thấy thế).

Em tưởng rằng khi anh nói anh có người khác thì anh sẽ thật vui, thật hạnh phúc, vậy mà 1 năm đã qua rồi- Cái gọi là người ta ấy- lại chẳng làm cho anh vui. Hay anh quá kĩ lưỡng chăng? Chắc không phải đâu. Anh bận thật nhưng có thể anh không muốn “dang dở” với 1 người nào, em biết anh cần 1 điều thật chắc chắn, nhưng anh à, khó lắm, anh không mở rộng tâm hồn thì làm sao anh biết.

Thư tình: Gửi người đã xa

Chúc anh luôn là anh, luôn là người em tôn trọng… (Ảnh minh họa)

Anh xa em, em cũng rất buồn, nhưng rồi em cũng thấy rằng, hạnh phúc trong tay mình thôi, nếu không nắm lấy thì rồi cũng chẳng còn gì. Em đã nhận lời người yêu em 6 năm nay của em rồi, em thấy rất hạnh phúc, bởi em được quan tâm, được hỏi han từng ngày, và đặc biệt người đó luôn quyết đoán trong tình cảm.

Sau khi anh đi, em biết anh sẽ chẳng bao giờ nhớ tới những gì đã qua. Nhưng giờ đây khi em sắp sánh đôi cùng người khác (có thể 1,2 tháng hay 1 năm năm nữa thôi) khi báo tin cho anh, anh vẫn kêu chán. Em không còn thấy buồn cho anh, bởi cuộc sống của em đã dành hẳn cho người đó. Người mà không khi nào hết yêu em 6 năm nay- Người em chưa hề kể cho anh nghe- nhưng cũng không bao giờ ghen tuông như anh. Anh thăng chức liên tục, làm “Sếp bự” rồ đấy, nhưng em cũng mừng cho anh vậy thôi, bởi chúng ta vẫn là bạn.

Em vui vì em thấy hạnh phúc bên người ấy, còn anh thế nào? Anh hãy cố gắng chăm sóc cho “Người ấy” của anh thật tốt nhé. Chúc anh luôn là anh, luôn là người em tôn trọng.

Cũng đã qua rồi, chúc anh sẽ có niềm vui mới!

22 tháng 8, 2011

Gửi em, Bé Bự của anh

20:39 0 Comments

Em à! Anh và em đã từng nghĩ đến 1 tương lai tươi đẹp của hai chúng ta. Anh đã luôn tin tưởng em, luôn tự hào về em, luôn vui vẻ mỗi khi được gặp em. Thế nhưng, giờ đây trong anh cảm thấy trống vắng, cô đơn, nụ cười đã rất ít khi xuất hiện từ khi em quyết định rời xa anh.

Chúng mình quen nhau cũng đã được bốn năm rồi, đã cùng nhau sẻ chia biết bao ngọt bùi. Dù có nhiều lúc hai chúng ta không hợp nhau, không cùng quan điểm với nhau nhưng cũng đã vượt qua được. Đã cùng nhau trải qua rất nhiều đắng cay, nên tim anh dường như đã khắc tên em tận sâu vào đáy lòng mình. Sao giờ em nỡ nói chia tay? Anh không biết em có vui khi quyết định như thế không, nhưng thời gian này anh giống như người mất hồn, anh ở đây nhưng tâm hồn của anh vẫn cứ mãi đi tìm em, đi tìm những kỷ niệm của hai chúng ta, đi tìm một tương lai tươi đẹp của anh và em. Nhiều lúc anh không muốn thức dậy, anh muốn sống trong ảo ảnh tình yêu như thế. Chỉ là ảo giác thôi nhưng anh vẫn luôn muốn được như thế, anh không muốn quay về thực tại, vì anh không muốn mất em.

Gửi em, Bé Bự của anh

Anh không muốn quay về thực tại, vì anh không muốn mất em… (Ảnh minh họa)

Em nói em đã hết yêu anh, anh không tin điều đó em à, anh đã không tin nên cố gắng làm mọi cách có thể để anh có được một cơ hội dù là nhỏ nhoi thôi, anh vẫn hy vọng. Thế nhưng em đã cứng rắn, đã không cho anh một cơ hội nào cả. Lỗi cũng tại anh cả, em nói em cần thời gian suy nghĩ, nhưng khi đó anh rất sốc, anh đã cố gắng muốn làm được ngay lúc đó, và đã không cho em cơ hội suy nghĩ, anh biết lúc đó anh đã sai, anh đã quá nóng để rồi anh mất em.

Bây giờ em đang làm gì nhỉ? Có nhớ về anh không? Anh vẫn mãi yêu em, vẫn mãi nhớ về em, anh sẽ cố gắng sống tốt hơn vì đó là điều em nói khi chia tay. Anh sẽ làm được, anh cũng mong em sống tốt và hạnh phúc. Anh vẫn mong sẽ làm được điều gì đó cho em. Hãy nhớ về anh mỗi khi có tâm sự em nhé, anh sẽ cùng em chia sẻ, hoặc ít nhất anh sẽ cho em mượn bờ vai để em có thể trút nỗi buồn của mình. Tạm biệt em, Bé Bự của anh.

20 tháng 8, 2011

Giới tính: Anh đã "lỡ" với cô gái tuổi 16

20:37 0 Comments

Tôi sinh ra trong một gia đình nhà giáo nhưng lại không được thừa hưởng cái nết na dịu dàng của mẹ và những đức tính tốt của ba. Và từ nhỏ đến lớn, tôi đã làm rất nhiều điều khiến ba mẹ phải buồn lòng.

Tôi gặp anh và yêu anh rất nhiều… nhưng ban đầu, anh cũng chỉ muốn quen tôi qua đường như bao cô gái khác. Thời gian yêu nhau, tôi đã rất khổ sở vì bị hai bên gia đình cấm đoán và bố mẹ tôi lại càng không thể chấp nhận được tính đào hoa của anh.

Đến một ngày anh cũng nói yêu tôi thật lòng, tôi đã rất hạnh phúc trong những giọt nước mắt của mẹ và sự buồn bực của ba.

Tôi quen anh được ba năm thì chúng tôi đã quan hệ với nhau và tôi mang bầu. Chúng tôi đã quyết định phá bỏ giọt máu của mình vì anh bị vỡ nợ, còn tôi thì đang đi học. Thế nhưng một năm sau, cũng chính vào ngày tôi đi phá thai thì cũng là lúc tôi lại mang trong mình mình một sinh linh nhỏ bé khác.

Cứ mỗi lần về nhà, tôi cảm nhận được tình cảm yêu thương của ba mẹ dành cho tôi rất nhiều! Những lúc đó, tôi lại tự hứa với bản thân mình sẽ không làm ba mẹ buồn… và tôi đã quyết định xa anh trong đau khổ. Thời gian đó, tôi đã kiếm chuyện gây sự với anh, đòi phá thai và cuối cùng, anh cũng đã nản lòng và chấp nhận rời xa tôi.

Xa tôi, anh đã nhanh chóng quen một người con gái chỉ mới 16 tuổi. Khi tôi biết được sự thật đó thì anh nói rằng, "Vì buồn em nên anh đã đi nhậu với người đó rồi về nhà cô ấy ngủ. Mẹ của cô ấy cũng cho hai đứa anh ngủ chung… và trong lúc say xỉn, anh cũng không biết mình có làm gì với cô ấy không".

Anh muốn quay lại và tôi buộc anh phải chấm dứt ngay mối quan hệ với cô bé đó nhưng anh bảo rằng, "Anh sợ lắm! Anh sợ nếu mình chấm dứt thì gia đình cô ấy sẽ kiện anh quan hệ với trẻ vị thành niên". Nghe anh nói vậy, tôi cũng không còn cách nào để kéo người yêu của mình thoát khỏi cô bé đó.

Lần này, tôi muốn giữ chân anh lại, muốn đứa con trong bụng tôi được sống… vì tôi biết, nếu tôi phá lần này nữa thì tôi sẽ có nguy cơ bị vô sinh. Nhưng nếu như tôi chấp nhận theo anh và cưới anh thì tôi sẽ không bao giờ được về nhà mình nữa và nhà anh cũng chỉ nhận cháu, chứ không chấp nhận một đứa con dâu như tôi.

Giới tính: Anh đã

Liệu rồi tương lai của con tôi sẽ như thế nào… (Ảnh minh họa)

Khi không được gia đình hai bên đồng ý, tôi rủ anh đến một nơi thật xa để tôi sinh con đẻ cái và bắt đầu cuộc sống mới chồng vợ… nhưng anh không đồng ý. Anh bảo tôi, "Em cứ đi lên nhà dì đẻ ở đấy, còn anh sẽ ở nhà thuyết phục gia đình, khi nào em đẻ xong thì chúng mình làm đám cưới". Nhưng nghĩ đến cảnh nhà dì tôi ở một mình còn chật chội, huống gì tôi lên đó ở và sinh con nữa… thì làm sao con tôi có thể chịu nổi?

Tôi đã thức trắng mấy đêm liền suy nghĩ phải làm cách nào để giữ lại đứa con này? Tôi cũng đã tính mình sẽ làm một đám cưới giả với người đàn ông nào đó rồi đi xa khỏi nơi đây… nhưng nếu như vậy thì bố mẹ tôi làm sao dám ngẩng mặt lên với mọi người?

Giờ tôi phải làm sao đây? Nếu phá đi đứa con ấy thì có lẽ, tôi cũng sẽ phải rời xa anh mãi mãi… Lựa chọn này sẽ rất khó vì tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình sau này. Nhưng nếu giữ lại, tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ, họ hàng, làng xóm đây… khi gia đình anh vẫn không chấp nhận cho hai chúng tôi đến với nhau?

Tôi đã nghĩ đến cái chết… nhưng liệu tôi chết, cuộc sống của gia đình tôi sẽ ra sao? Chẳng nhẽ bố mẹ nuôi nấng tôi hơn 20 năm trời… để rồi tôi báo hiếu với bố mẹ như thế sao?

Tôi đang rất mệt mỏi, chán nản và bế tắc… Tôi không biết mình phải làm sao bây giờ nữa?

Thư tình: Gửi người tôi yêu

11:33 0 Comments

Đã 10 năm trôi qua, thời gian thật nhanh như một dòng nước chảy xiết. Mới ngày nào đây anh và em cùng ngồi bên nhau trong một buổi chiều tà, một buổi chiều mà dường như Thượng đế đã cố ý sắp đặt cho anh và em được ngồi gần lại với nhau hơn dưới cơn mưa như trút nước báo hiệu mùa mưa đã đến và rồi từ đó mình đã đến với nhau.

Em còn nhớ không? Con đường đó, hàng cây đó, những hàng ghế và cả trạm xe buýt nữa, nơi mà anh và em vẫn thường nắm tay nhau đi, những bước đi thật chậm rãi, cùng chuyện trò, vui đùa… thật hồn nhiên, vui vẻ và hạnh phúc biết bao; những buổi đạp xe dưới ánh nắng như thiêu đốt nhưng anh và em không phàn nàn và đều vui vẻ, điều đó đã làm cho anh thêm rắn rỏi và vững chãi hơn, em được an tâm hơn mỗi khi được gần bên anh, mình vẫn đến nơi mà em thường gọi: "xinh xinh và mộng mộng – đặt tên là vườn yêu".

Những ngày tháng qua dường như mọi vật vẫn không thay đổi đối với anh, vẫn con đường ấy với những hàng cây và những tia nắng còn đọng lại dưới hàng cây rực rỡ trong cái nắng ấm của mùa xuân sắp qua đi, mọi vật trong anh đều đầy đủ, nhưng trong tâm trí của anh, hình bóng em cứ đến rồi lại vụt đi và anh đã tự hiểu rằng em không còn bên cạnh anh như lúc xưa nữa. Có lẽ Thượng đế đã ban tặng anh những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất thì Người sẽ dần lấy lại những thứ ấy, ngay cả em – người đã đem lại cho anh biết được thế nào là sự quan tâm, chăm sóc, tình yêu thương…

Chiều hôm nay lại thế, anh đã tìm đến nơi ấy trong một buổi chiều muộn, con đường, trạm xe buýt vẫn còn in hình bóng em. Anh đã chờ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, không còn một bóng người qua lại, phủ kín toàn bộ Thành phố BL trong sự im ắng đáng sợ. Cuối cùng anh lại phải trở về trong nỗi buồn vô tận, anh mỉm cười và đã tự an ủi lòng mình: "em vẫn mãi trong tâm trí anh và chúng mình sẽ vẫn mãi hạnh phúc".

Thư tình: Gửi người tôi yêu

Anh sẽ nguyện cầu cho em mãi mãi được hạnh phúc… (ảnh minh họa)

Giờ đây, cuộc sống ngày càng đổi thay, trong cuộc sống không bao giờ đem đến trọn vẹn một cái gì đó hạnh phúc thật sự cho con người, liệu như thế có bất công? Anh và em gần cũng thật gần mà xa cũng thật là xa. Đã rất nhiều đêm, anh lặng lẽ chứng kiến con tim của mình thật sự đau nhói, nó như muốn vỡ tung ra khỏi lòng ngực của anh kèm theo hai hàng nước mắt chảy vô bờ biến để biến khỏi con người anh, biến khỏi cuộc sống này, để anh không còn bao giờ gặp điều này nữa. Anh đã nhận được sự kiệt sức và mệt mỏi trong con người anh. Đã lâu lắm rồi anh rất muốn và khao khát được tìm lại cảm giác ngày xưa, cái cảm giác cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể quên được "… cùng ngồi trên hàng ghế trước hiên nhà, dưới cái ánh trăng mờ mờ ảo ảo của đêm hai mươi, cùng đếm sao rơi, cùng kể cho nhau nghe những buồn vui đã đến trong ngày…

Lý Hên, Ghết, Bé Ngọc, Bé Thư…" những cái tên biết đến khi nào anh mới có thể gọi lại chúng một cách thân yêu như lúc trước nữa đây? Chắc là sẽ không, không bao giờ nữa phải không em?

Em đã từng hỏi anh nhiều lần khi nào mình sẽ cưới nhau? Khi nào mình sẽ cùng sống bên nhau trong một mái nhà? Khi nào em mới có thể sinh cho anh một thằng Cu tí… và anh vẫn chưa thể trả lời cùng em. Em biết không? Những điều em hỏi lại càng làm cho tim anh thêm đau nhói. Em cũng từng hỏi anh rằng liệu anh có thể thay đổi con đường mà anh đang đi không? Anh vẫn thế, vẫn chưa thể trả lời mặc dù anh biết mình không thể. Bởi vì, gia đình hai chúng ta ở hai chí tuyến khác xa nhau, bởi vì anh đã nguyện: "làm đầy tớ của nhân dân" đã nguyện "thức cho dân ngủ, gác cho dân vui chơi".

Đến bây giờ những câu hỏi trên của em, anh sẽ trả lời và thực hiện được nhưng đã muộn rồi, thời gian không chờ đợi bất kỳ ai. Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em, anh sẽ nguyện cầu cho em mãi mãi được hạnh phúc, sẽ không bao giờ, không còn có một cơn bão giông nào đến với em thêm một lần nữa đâu.

19 tháng 8, 2011

Vợ sắp cưới lén lút với tình mới

12:19 1 Comments

Tôi năm nay đã 28 tuổi và cô ấy – vợ sắp cưới của tôi cũng đã 26 tuổi. Chúng tôi đã yêu nhau suốt 4 năm cô ấy học đại học và lại tiếp tục 4 năm sau ngày ra trường. Có thể nói tình yêu của chúng tôi đã trải qua gần 8 năm nay. Tuy hai chúng tôi vẫn ở 2 nhà khác nhau, nhưng 4 năm nay, chúng tôi đã luôn gần gũi quá đà và có chữ X thứ 3. Chính vì cô ấy dâng hiến hết cho tôi, nên tôi luôn tin tưởng và yêu cô ấy.

Cho đến bây giờ, khi công việc của 2 đứa đều đã ổn định và có thu nhập cao, chúng tôi quyết định tiến tới kết hôn. Ngày tôi quyết định báo tin này với em, em cũng rất vui và háo hức. Hai chúng tôi đã cố gắng thu xếp tận dụng lúc cuối ngày sau mỗi giờ làm việc để đi cùng nhau đi mua sắm, chụp ảnh cưới này nọ. Mọi chuyện cứ như thế diễn ra cho đến một tuần trước lễ cưới.

Hôm đó, nhà tôi khá bận rộn và tôi phải gọi điện thông báo với em là không đến nhà gặp em được vì phải ở nhà để cùng bố mẹ về quê mời cưới họ hàng. Em cũng không phàn nàn hay tỏ vẻ khó chịu gì cả mà vẫn bảo tôi có việc bận thì cứ đi lo công việc cho xong đi. Song khi sắp đến giờ đi thì chú tôi lại gọi điện báo về bảo bố mẹ tôi rằng phải đến chiều tối chú mới sắp xếp được xe. Thế là loanh quanh ở nhà một lúc cũng chán, lại cuối tuần máu chảy về tim nên tôi lại chạy xe đến nhà thăm em.

Vợ sắp cưới lén lút với tình mới

Chẳng lẽ 8 năm yêu nhau không bằng cuộc tình chớp nhoáng, lén lút 2 tháng của em sao? (Ảnh minh họa)

Thấy cửa ngõ nhà em vẫn mở, nên tôi cứ thẳng tiến vào mà không phải bấm chuông như ngày thường. Tôi bước vào phòng khách thì ngã ngửa người ra khi thấy em và một người đàn ông lạ mặt khác đang tay trong tay tình tứ. Thấy tôi bước vào quá đột ngột, em tỏ vẻ hoảng hốt và đưa tay chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc xộc xệch. Người đàn ông kia cũng ngồi lên và chỉnh trang lại đầu tóc.

Khỏi phải nói, tôi đã phát điên lên và cảm thấy đau đớn thế nào khi nhìn thấy vợ sắp cưới của mình hú hí với một người đàn ông khác ngay sát ngày cưới. Tôi lao tới tát em một cái như trời giáng và bỏ chạy ra ngoài. Từ hôm đó, tôi như người mất hồn vì bị phụ tình, bị phản bội đau đớn. Tôi đã báo với người nhà là giữa chúng tôi không có đám cưới đám xin nào hết. Em đến nhà tôi để gặp tôi, tôi nhốt mình trong phòng không ra. Em gọi điện cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe.

Cuối cùng em cũng để lại một tin nhắn rất dài cho tôi đại ý là: "Thực ra từ lâu, em đã không còn yêu anh nữa. Nhưng cứ nghĩ đến gần 8 năm bên nhau, em cũng không thể nói lời chia tay với anh được. Cái người đàn ông hôm trước mà anh đã gặp ở nhà em hôm ấy chính là người yêu mới của em anh ạ. Hai chúng em đã yêu nhau lén lút được hơn 2 tháng nay rồi. Mẹ em cũng biết chuyện này. Mẹ đã khuyên em nhiều lần là nên bỏ người yêu mới để đến với anh như trước kia. Nhưng rất tiếc em đã không làm được điều đó. Em không thể xa người ấy được nữa. Em xin lỗi đã phản bội anh".

Đọc tin nhắn xong mà tôi như không thể tin nổi vào mắt mình đang đọc gì nữa. Chẳng lẽ 8 năm yêu nhau không bằng cuộc tình chớp nhoáng, lén lút 2 tháng của em sao? Tôi vẫn yêu em rất nhiều, tôi muốn khuyên em hãy suy nghĩ thật kỹ nhưng rồi danh dự của một thằng đàn ông lại không cho phép tôi phải hạ thấp bản thân để lụy tình. Hãy cho tôi một lời khuyên, tôi cứ hủy hôn trong im lặng và mặc kệ vợ chưa cưới của mình hay là nên khuyên nhủ cô ấy vài lời để cô ấy nhìn nhận lại tình yêu của chính mình.

Mùa cỏ lau

12:12 0 Comments

Mùa cỏ lau

THANH HÓA SM!

Một buổi tối không mấy dễ chịu, và anh ngồi đây viết thư cho em !

Một ngày dài đi chơi mệt mỏi, thế mà anh không tài nào ngủ được…

Giờ này em ngủ chưa nhỉ? Anh đang ngồi đây nghĩ xem lúc em ngủ trông như thế nào ấy nhỉ? Chắc là trông y hệt như con cún NIK của anh ấy, nó cuộn tròn và ngủ ngon lành. Thế mà anh lại mỉm cười mới lạ chứ, không biết có phải vì nó có phần giống em không???

KHÔNG ĐƯỢC GIẬN ANH ĐÂU NHÉ!

Ngày hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, hết leo núi, đi bộ, hái hoa lau và đặc biệt là cõng em đến đau ê cả cái lưng, thế mà anh lại sung sướng đến độ không tài nào ngủ nổi. Chúng ta quen nhau được khá lâu, nhưng không nhiều lắm những buổi đi chơi dài, hôm nay là một trong số đó.

Đồng cỏ lau thật đẹp phải không em, đó chính là bãi tập trận khi xưa của Bà Triệu đấy, anh thích những ngọn cỏ lau phất phơ trong gió, hai đứa ngồi cạnh một bụi cỏ thật cao và chụp ảnh tự sướng.

Anh vừa mở máy ảnh ra, thật bất công quá, có đến hơn năm chục cái ảnh mà chẳng cái nào của riêng anh cả, quá nửa là ảnh của em và còn lại là ảnh tự sướng của cả hai đứa. Trông em nghịch ngợm quá, anh sẽ phải đem mấy cái này ra, chỉnh sửa là post lên facebook kiếm tiền thôi em ak. Em mà không nhanh chóng hối lộ anh thì anh cá rằng chỉ một ngày thôi, những bức ảnh này sẽ có mặt trên hầu hết các trang web và diễn đàn ảnh đẹp… Có trả tiền thì chuẩn bị đi.

Em không sợ ak?

Anh còn nhiều thứ khác nữa, một đoạn video một thiên thần quấn áo quanh hông, tóc đuôi gà, áo ngắn tay làm điệu với một bông lau; một mẩu chuyện về một thiên thần đi chơi trượt chân xuống khe suối và bắt đền anh cõng, anh vô tội, thế mà phải lao động khổ sai.

Em ak! Không biết tự bao giờ anh lại yêu em nhiều đến thế, từ khi quen em trên xe khách đến tận bây giờ, thời gian đã lẳng lặng bỏ đi mà không thèm cho anh biết. Anh bước sang năm thứ 5 mà chẳng biết năm rồi anh đã làm những gì? Người ta vẫn nói tình yêu sinh viên thật đẹp, và giờ đây anh tin và đang minh chứng cho điều đó.

Từ một lúc nào đó, anh thấy mỗi ngày qua đi trong những câu chuyện vui, từ một khi nào đấy, anh thấy mỗi ngày qua đi anh thêm yêu cuộc sống. Em mang đến cho anh nhiều hơn những gì mà anh từng có và từng hy vọng, từ sở thích đọc truyện dài, nhắn tin tiếng Anh, đi chơi và tìm hiểu công nghệ đến những món ngon mà em từng chuẩn bị cho anh và những tin nhắn thú vị. Chúng mình sẽ duy trì chúng lâu dài em nhé!

Anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em, ngày hôm nay anh đã quên mất rồi. Nhưng mà chuyện quan trọng không thể nói qua mail được, thế thì… đêm nay anh sẽ lại đưa em đi ngắm hoa hướng dương rồi anh sẽ nói chuyện đó.

Anh mất ngủ vì em nhiều đêm rồi, đêm nay có lẽ lại là một đêm như thế, một ngày đẹp lại khắc ghi hình bóng em sâu hơn vào trái tim anh, từ khi mang em về nhà đến giờ anh vẫn luôn nghĩ đến em. Em có còn thức không?

Anh đọc tiếp mấy chương cuối "Thiên thần và ác quỷ" đây, ngủ ngon nhé người yêu dấu.

16 tháng 8, 2011

Giới tính: Sao không chờ em thêm chút nữa?

19:37 0 Comments

Tôi và anh học chung với nhau từ năm lớp 6. Tôi là Liên đội trưởng của trường còn anh học mù mờ, điểm toàn trung bình hoặc thấp hơn thế. Tôi từng nghĩ anh là một công tử chỉ biết ăn chơi, suốt ngày bám váy mẹ!

Hai năm sau… Chẳng hiểu sao, anh cũng lên được lớp 8 và vẫn chung lớp với tôi. Anh chăm và học khá hơn xưa nhưng với tôi, anh vẫn chỉ là một thành viên hết sức bình thường trong lớp tên là Trí mà thôi. Và bộ nhớ của tôi về anh chỉ có thế!

Cuối cấp hai… Tôi được nhà trường khen thưởng vì có thành tích học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh. Anh thì mãi vẫn nằm trong số học sinh phía cuối danh sách, học lực chưa bao giờ đạt đến loại trung bình khá.

Nhưng từ hôm giục anh đóng tiền quỹ lớp, tôi mới bắt đầu chú ý đến Trí. Chả là hôm đó, thấy Trí chưa đóng tiền quỹ lớp, tôi bảo Trí:

- Trí! Đóng tiền quỹ lớp đi. Quá hạn rồi!
- Quá hạn rồi thu làm gì?
- Nhưng cô giáo bắt phải thu!
- Thì bao giờ cô giáo đến bảo nộp thì mới nộp!

Trời đất! Tôi lộn ruột! Đường đường là Liên đội trưởng, học sinh trong trường ai ai cũng biết tiếng. Thế mà, tôi lại bị một tên học sinh cá biệt trong lớp làm cho bẽ mặt. Từ đó, tôi "thù" Trí!

Lên cấp ba… Lại một điều làm tôi ngạc nhiên: Trí đậu vào lớp 10 công lập! Không những chung trường mà còn chung lớp với tôi nữa! Với "tài lãnh đạo" ở trường cấp hai, tôi nhanh chóng được bầu làm lớp trưởng và giữ chức Phó bí thư Đoàn trường. Còn Trí, Trí vẫn là một học sinh xếp cuối lớp!

Đến năm lớp 11… Tôi xinh xắn trong tà áo dài để duyên con gái. Còn Trí ngày càng đẹp trai và có phần chững chạc hơn hẳn những học sinh khác trong trường. Trí học tiến bộ trông thấy, đặc biệt là cuối năm lớp 11 lại được loại khá. Bởi thế mà trong lớp, có khá nhiều bạn gái để ý hắn.

Nhưng khi tôi bắt đầu có cái nhìn thiện cảm với Trí thì một hôm, Trí nhìn tôi nghiêm nghị: "Bà mặc áo dài rất xấu!!!” Tai tôi như nổ tung, tôi quay phắt người đi không nói được lời nào…

Thời gian trôi đi, tôi cũng để ý đến Trí nhiều hơn, và rồi cũng nhận ra Trí để ý đến tôi thật nhiều. Những ánh mắt trao vội trong giờ học, hay đâu đó trong sân trường… chẳng biết từ khi nào, lúc nào trong suy nghĩ của tôi cũng có tên "Trần Hoàng Phạm Trí"

Giới tính: Sao không chờ em thêm chút nữa?

Tôi không tin mình đã mất Trí mãi mãi, mất tình yêu đầu tiên sâu sắc của mình… (Ảnh minh họa)

Năm lớp 12, ngày 8/3, Trí tặng quà cho tôi. Một chiếc hộp xinh xắn, bên trong là tấm thiệp màu hồng, kèm theo một bông hoa hồng đỏ đã được ép khô cứng, và dòng chữ đơn giản nhưng mộc mạc: "Trí yêu Trang. Lâu lắm rồi. Từ hồi cấp hai. Trí không mong được Trang đón nhận, nhưng đã đến lúc Trí phải nói ra tình cảm của mình, bởi đây là cơ hội cuối cùng của Trí. Trang là người con gái bản lĩnh và mạnh mẽ, Trí sẽ không làm ảnh hưởng đến con đường tương lai phía trước của Trang. Nhưng Trí muốn được nói yêu Trang cho dù chỉ là một lần." Đọc xong, hạnh phúc đột nhiên dâng tràn trong tôi, bởi tôi đã chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi. Nhận được tấm thiệp của Trí mà lòng tôi ấm áp như trái tim vừa được kết nối đến địa chỉ yêu thương…

Tôi và Trí yêu nhau từ đó. Tôi đậu đại học, còn Trí thì không. Trí ở nhà giúp ba mẹ trong công việc kinh doanh của gia đình.

Ngày tôi nhập học, Trí tặng tôi – cũng một tấm thiệp màu hồng. Nhưng bên trong đó, chỉ có một dòng chữ "10 năm sau, Trí sẽ đến nhà Trang, để cưới Trang về làm vợ Trí". Tôi cảm động đến rơi nước mắt.

Bốn năm qua, chúng tôi đã đi được gần một phần hai chặng đường. Tình cảm của tôi và Trí dành cho nhau vẫn luôn là một tình cảm trong sáng và thánh thiện trong suy nghĩ của chúng tôi. Tôi đã từng được trải qua vị ngọt của mối tình đầu, những nụ hôn đầu đời tuổi mười tám… Tôi cũng được trải qua vị mặn của những giọt nước mắt những đêm ròng, khi tôi nhớ Trí, và khi chúng tôi không được ba mẹ anh chấp thuận.

Ba mẹ Trí muốn một cô con dâu nhu mì và đảm đang việc nhà, giúp Trí nối cơ nghiệp gia đình chứ không cần một người con gái quá bản lĩnh, hết lòng hết sức cho công việc như tôi.

Tình yêu cần có thời gian và không gian riêng. Nhưng tôi và Trí chỉ gặp nhau mỗi năm một lần – đó là lúc tôi về Tết. Chúng tôi chủ yếu trò chuyện với nhau qua mạng, và chính sự xa cách đó đã là làm rạn nứt tình yêu của chúng tôi. Khi tôi vùi đầu vào học, công việc làm thêm thì Trí đã nghi ngờ sự chung thuỷ của tôi. Những lúc anh cố liên lạc với tôi mà không được, hay những lần hẹn hò trên mạng mà tôi mệt ngủ thiếp đi để anh chờ… Những lần như thế đã vô tình đẩy chúng tôi ra xa nhau.

Một ngày, Trí viết thư cho tôi "Anh không thể đi tiếp chặng đường còn lại cùng em. Anh đã chờ em suốt mười mấy năm qua, chờ em để nói lời yêu em, chờ em để em nhận lời, chờ em để em làm người yêu của anh… Nhưng bây giờ, anh đã mệt. Anh không còn đủ dũng khí để chờ em như trước kia. Anh đã xa em bốn năm rồi, anh không biết được cuộc sống thực tại của em như thế nào, anh càng ngày càng cảm thấy em đã tuột khỏi tay anh, mơ hồ và không thể kiểm soát. Anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định nói lời chia tay em…" Tôi không thể cất nên lời, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh, và da thịt như rời ra từng mảnh bởi nỗi đau quá lớn đã ập đến rất đột ngột.

Tôi không tin mình đã mất Trí mãi mãi, mất tình yêu đầu tiên sâu sắc của mình. Tôi tự hỏi mình, hỏi Trí trong vô thức: "Anh đã chờ em, chờ em để em nhận lời, chờ em để em làm người yêu của anh, sao anh lại không thể chờ em thêm chút nữa để em được làm vợ anh?" .

Thư tình: Chào em! Nỗi đau của tôi

10:59 0 Comments

Không thiếu những niềm vui nhưng cũng không thiếu những nỗi buồn, để rồi nhìn lại chính ta, có già đi hay không hay chỉ là những cay đắng của cuộc đời trong ta. Hạnh phúc đến rồi đi và “em” cũng thế, đã qua tôi sau một cơn mê dài đầy ấp kỉ niệm nhưng sao chỉ có riêng ta luôn còn đó một nỗi buồn không thể quên được.

Còn đó những ngày tháng hay đã mất? Còn đó những gì ta làm vì em hay em đã quên? Thức giấc sau cơn mê dài chợt nhận ra một điều: “Em không còn bên ta nữa”, đơn giản chỉ là một giấc mơ hay là một cơn đau dài khôn nguôi. Mang theo tất cả, mang theo hạnh phúc hôm nào để rồi em để lại đây một con tim gầy đang héo khô từng ngày vì mất em.

Vòng tay em tha thiết vết đâm sao dịu êm, ngậm ngùi ta đâu biết lãng quên trong triền miên nhưng đến khi em ra đi thì ta mới nhìn thấy ra vết thương nào đã nằm đó lâu rồi. Vết thương có thể lành, chiếc áo rách rồi có thể vá nhưng cái gì có thể giúp ta ghép lại trái tim mình khi nó đã tan vỡ…

Đúng vậy! Cuộc đời ai đoán được chữ ngờ và nó đã đến với ta, đến ngay lúc em nói lời chia tay, chẳng có chút nuối tiếc giống như em giải thoát cho mình. Rồi em cũng về với người, yêu đương với người khác, còn ta sẽ thế nào đây? Thôi thì đành tìm quên đi kỷ niệm trong những ngày tháng sau này.

Thư tình: Chào em! Nỗi đau của tôi

Ta sẽ luôn là người bước đến bên em khi em cần nhưng chỉ sẽ mãi là người đứng sau… (Ảnh minh họa)

Khi bên nhau em muốn ta hứa, ta hứa rằng sẽ không bỏ cuộc, sẽ mãi mãi yêu em dù thế nào đi nữa nhưng tại sao người ra đi là em không một lời giải thích cho ta hiểu? Nhưng thôi! Mọi chuyện không muốn thì cũng đã đến và ta đã mất em. Ta sẽ không còn bước đi bên em và không còn được mang niềm vui và hạnh phúc đến cho em nữa và giờ đây ta cũng không còn cái suy nghĩ chỉ biết sống vì em nữa. Giờ ta phải sống và cần phải sống cho bản thân mình vì cái “tôi” còn lại trong ta.

Dù biết rằng rất khó để làm được điều đó nhưng đó là con đường cuối cùng mà ta phải đi và còn lại để đi vì dù có thế nào đi nữa ta cũng không thể tìm lại được em.

Ta đang cố tìm cách quên người dù con tim ngu si vẫn muôn đời nhớ em! Từng chiều qua buồn tênh có khi tim luôn hỏi đến em vẫn trông mong mơ ước nay mai sẽ có em. Ngày trôi qua tim ta hỏi ta làm sao quên người, nhưng tim ơi ta van xin tim hãy cố quên người, dẫu biết rằng suốt cuộc đời này ta chẳng khi nào quên.

Nếu một ngày nào đó em không được vui hãy đến bên ta, ta sẽ luôn là người bước đến bên em khi em cần nhưng chỉ sẽ mãi là người đứng sau. Chẳng thể nào quên được tất cả đâu em cố bước đi mà sao cứ bước vô hồn ký ức về nên những hình hài vô thức giá mà quên được tất cả phải không em….!

15 tháng 8, 2011

Yêu anh trong nỗi sợ hãi

20:40 0 Comments

Tôi là một độc giả trung thành của chuyên mục, tôi rất thích đọc những bài viết, những tâm sự của các bạn. Giờ đây, tôi cũng có một tâm sự rất khó nói và tôi không dám thổ lộ điều đó với bất kỳ ai vì tôi sợ, họ sẽ coi thường tôi. Vì thế nên tôi quyết định gửi những dòng tâm sự này cho chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống để mong nhận được những lời góp ý, những lời khuyên chân thành của các bạn!

Tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn nhưng bố mẹ tôi rất thương con cái. Dù có tôi khá khó khăn nhưng bố mẹ tôi cũng cố gắng chăm lo cho chúng tôi đi học đầy đủ. Khi tôi vừa tốt nghiệp ra trường thì bố mẹ cũng đã tìm cho tôi công việc ổn định tại một cơ quan nhà nước.

Khi tôi ra trường, tôi và người yêu đã phải chia tay nhau, mặc dù đó là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi rất yêu thương và quan tâm nhau… nhưng vì hai đứa ở quá xa nhau nên chúng tôi không thể đến được với nhau như lời hẹn ước.

Mặc dù tôi là người nói lời chia tay anh nhưng tôi đã khóc rất nhiều vì quyết định đó. Tôi yêu anh… và cũng chính vì quá yêu anh nên tôi không thể mở lòng đón nhận tình cảm của bất cứ một người con trai nào khác.

Cho đến khi đi làm xa nhà, tôi phải ở tập thể cơ quan… và khi đó, tôi đã gặp một người đàn ông rất chững chạc. Anh hơn tôi 2 tuổi, làm ở cơ quan khác nhưng lại cùng quê với tôi. Lần đầu gặp nhau, cả tôi và anh đều không có ấn tượng gì về nhau nhiều… nhưng đến lần thứ hai gặp gỡ thì chúng tôi bắt đầu cảm thấy quý mến nhau.

Tối hôm đó, chúng tôi đi chơi cùng bạn bè và tôi có uống một chút rượu. Đến lúc ra về, anh ngỏ ý muốn đưa tôi về. Chúng tôi đi dạo một lúc thì bất ngờ anh nắm lấy tay tôi và anh nói, "Anh thích em, thích ngay từ nụ cười đầu tiên của em" và rồi, anh vội vàng đặt lên môi tôi nụ hôn mãnh liệt… và đấy cũng là lần thứ hai, con tim tôi cảm thấy rung động.

Yêu anh trong nỗi sợ hãi...

Càng yêu anh bao nhiêu thì tôi lại càng thấy tội lỗi bấy nhiêu! (Ảnh minh họa)

Khi tôi đã thật sự yêu anh và muốn cùng anh tính đến chuyện lâu dài thì cũng là lúc tôi biết được rằng, anh đã có vợ. Lúc đó, tôi đã khóc, khóc rất nhiều… Tôi đã từng rất ghét những người thứ ba xuất hiện trong hạnh phúc gia đình của người khác nhưng bây giờ, chính bản thân tôi lại mắc phải lỗi lầm ấy.

Lúc đó, tôi thật sự rất hoang mang và không biết làm gì để giải thoát bản thân ra khỏi tình huống trớ trêu ấy. Vết thương do mối tình đầu chưa lành thì một lần nữa, anh lại làm đau tôi… Tôi đã khóc, khóc rất nhiều và trách sao số phận lại cay nghiệt với tôi thế?

Cuối cùng, tôi cũng nói lời chia tay anh, mặc dù trong lòng tôi vẫn yêu và nhớ anh rất nhiều… nhưng anh đã kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng và nói rằng, "Tình yêu không có tội em ạ! Anh yêu em và thật sự anh chưa yêu ai nhiều đến thế!". Anh đã nói rất nhiều để trấn an tinh thần tôi… và rồi, chúng tôi lại tiếp tục mối quan hệ lén lút ấy, dù trong lòng tôi vẫn biết, mình làm vậy là có lỗi với vợ con anh!

Khi gia đình anh chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng… lương tri trong tôi bỗng thức tỉnh và tôi không cho phép mình làm điều gì có lỗi với vợ và đứa con tội nghiệp của anh. Tôi đã muốn chấm dứt quan hệ với anh lúc đó… nhưng lại một lần nữa, anh ôm tôi an ủi, vỗ về khiến tôi cảm thấy lòng mình ấm áp hơn và quên đi những tội lỗi tôi đang gây ra cho vợ con anh.

Bây giờ, tôi rất muốn trả lại anh cho vợ và con anh… nhưng tận đáy lòng mình, tôi rất yêu anh nên không thể thực hiện được điều đó, mặc dù tôi biết, chuyện tình cảm của chúng tôi sẽ chẳng có một kết cục có hậu. Anh nói rằng, "Anh sẽ yêu em cho đến khi nào em đi lấy chồng"… nghe những lời anh nói, tôi đã khóc rất nhiều!

Giờ đây, tôi không biết làm sao nữa? Tôi yêu anh… nhưng

Tôi phải làm sao để giải thoát cho bản thân khỏi hoàn cảnh tréo ngoe này?

Giới tính: Dại dột thử chồng

20:37 0 Comments

Sau đợt du lịch cùng chồng kỷ niệm 15 năm ngày cưới về, chị Hoan kế toán công ty sung sướng kể lại nguyên nhân của chuyến đi "hâm nóng tình yêu" đó. Chồng chị Hoan yêu và sợ vợ thì cả cơ quan này ai cũng biết. Làm giám đốc điều hành cả một tập đoàn sản xuất thực phẩm lớn mà đến muốn thay một chiếc ghế cho nhân viên, anh Trường cũng phải chờ vợ duyệt.

Ngày trước, anh còn muốn vợ về làm trợ lý để hỏi ý kiến vợ cho dễ, nhưng chị Hoan không thích bị ràng buộc nên mới sang công ty cỏn con chỗ tôi làm kế toán. Chị kể, chị vừa làm một phép thử để xem tình yêu của chồng dành cho mình thế nào và kết quả thật mỹ mãn, anh Trường bỏ ngay công việc đưa chị đi du lịch.

"Hạnh phúc quá các em ạ, chơi cái trò này là đùa với dao nhưng phải liều và chấp nhận đứt tay thì mới biết chồng mình yêu mình thế nào. Chị dám nói, giờ đến khi xuống lỗ, lão chồng nhà chị cũng chỉ yêu đương, mê đắm mình chị mà thôi" – Nói đến đây chị Hoan cười mãn nguyện.

Nhưng khi mọi người hỏi thử bằng cách nào thì chị nhất quyết không chịu tiết lộ. Cuối giờ làm, chị Hoan kéo tay tôi lại hỏi thăm vợ chồng tình hình dạo này thế nào. Có người để tâm sự, tôi kể vui kể khổ mọi chuyện của hai vợ chồng rồi nói luôn lo lắng của mình: "Lão chồng em không bằng một góc của chồng chị nên em đâu có được thảnh thơi. Lão đang trên đà phát triển sự nghiệp, còn em làm sao mà yên lòng cho được khi không biết chắc lão yêu mình đến mức nào".

Chị Hoan nói, cả công ty này thấy tôi là người yêu thương gia đình nhất nên mới tiết lộ chuyện của mình với tôi để tôi học hỏi kinh nghiệm. Câu chuyện của chị thật ly kỳ. Để thử tình yêu của chồng, chị đã bịa ra câu chuyện lâu nay mình lén lút ngoại tình với ông Khương phó giám đốc vì chồng bận công việc thờ ơ với mình quá. Giờ tỉnh ngộ ra hối hận nên muốn thú nhận hết sự tình.

Mới nghe đến đó, tôi đã hét lên: "Trời ơi, sao chị dại dột như vậy. Chuyện tày trời như vậy người đàn ông nào có thể bỏ qua được?". Chị mắng tôi dại, khẳng định rằng nếu chồng thật lòng yêu thương mình thì chắc chắn sẽ bỏ qua, còn người nào không tha thứ nổi thì đâu có yêu thương gì mình.

"Kết quả là, anh ấy nói rằng, anh sẽ không để ý gì đến chuyện cũ mà còn rất hối hận vì quá lo công việc để vợ cô đơn phải tìm người đàn ông khác. Thế là anh bỏ ngay công việc, bỏ tiền của đưa chị đi chơi để chuộc lỗi đấy. Có thử thật đắng cay như vậy mới biết chồng yêu mình đến mức nào em ơi". Chị Hoan kể đến đó thì điện thoại đổ chuông, chồng chị gọi điện bảo chị ra nhà hàng Tình Nhân, anh đã đặt bữa tối cho hai vợ chồng.

"Em thấy chưa, lão day dứt lắm nên hôm nào cũng chuộc lỗi vậy đấy! Muốn biết đàn ông mình phải đưa thân ra thử em ạ, không thì phấp phỏm cả đời càng khổ mà thôi" – Chị đong đưa như gái 18 rồi đi ngay đến chỗ hẹn với chồng.

Giới tính: Dại dột thử chồng

Chồng uất hận việc chị đã phản bội lão đi ngoại tình nên phải trả thù, chị là người có lỗi trước nên không được quyền cấm cản… (Ảnh minh họa)

Trên đường về nhà, lòng tôi nặng trĩu bởi từng lời chị Hoan nói. Vợ chồng tôi chẳng có gì phàn nàn nhưng đúng là gần đây anh bận nhiều công việc, có ít thời gian cho mình thì tôi thấp thỏm lắm. Sợ anh hết yêu mình, vớ phải con yêu tinh nào làm bồ nhí thì tan nát cửa nhà. Nhưng thử chồng kiểu như chị Hoan thì tôi không dám đâu, sợ lắm!

Tôi vào chợ mua xong thức ăn bữa tối thì có tin nhắn đến từ số máy "Chó con" – tôi lưu tên chồng bằng tên con vật tôi yêu thích nhất – thông báo: "Vợ ăn cơm trước, hôm nay anh về nhà muộn nhé!". Nhìn bao nhiêu đồ ăn trên tay, tôi càng buồn càng chán, chả muốn nấu nướng gì nữa hết. Chồng chị Hoan yêu chị đến vậy mà chị vẫn còn không tin tưởng, phải đi thử cho chắc ăn, còn gã chồng tôi lơ là với vợ rõ ràng ra vậy rồi…

Đang nghĩ ngợi miên man thì đuôi xe tôi có người tông vào. Tôi quay lại cau có thì tiếng đàn ông reo lên: "Ngân, Ngân phải không?". Tôi nhìn lên, nhận ra ngay người đàn ông đang kéo đầu xe lùi lại là Hùng nên bất ngờ lắm. Thế là chúng tôi tạt ngay vào quán cà phê bên đường để nói chuyện vì quá lâu rồi không gặp nhau, tính ra cũng đã cả chục năm trời.

Ngày cưới tôi, Hùng có đến chúc mừng bằng một cánh hoa phong lan trắng thay cho lời giã biệt mối tình 3 năm của hai đứa. Chúng tôi chia tay nhưng không nhiều oán hận bởi cả hai thấy không hợp nhau.

Sau này, tôi cũng chỉ nghe nói, Hùng đã lập gia đình nhưng không một lần gặp lại. Hỏi thăm về cuộc sống gia đình, Hùng mãn nguyện kể vợ anh làm bác sĩ, sinh cho anh hai cô con gái cực kỳ xinh đẹp. Tôi gật đầu mừng cho anh và cũng khoe về gia đình mình. Hình như tôi đang nói quá về cuộc sống của mình nhưng tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước người từng là bạn trai cũ của mình.

Hùng cười: "Hôm cưới em, nhìn thấy chú rể là anh biết anh ta sẽ mang lại hạnh phúc cho em". Tôi nghe cũng chột dạ, khi tạm biệt Hùng ra về vẫn cứ lăn tăn về câu nói của Hùng. Chẳng lẽ chồng tôi yêu vợ đến vậy mà tôi không hay biết?

Sau lần gặp gỡ vô tình đó, tôi và Hùng cũng hay đi uống nước. Hoàn toàn trong sáng nhé, không có chút nào cảm xúc của những đôi yêu nhau gặp lại vì Hùng rất yêu vợ, còn tôi cũng yêu chồng.

Một lần, sau cuộc gặp, Hùng đưa tôi về nhà thì chồng tôi nhìn thấy. Anh hùng hổ lao tới hỏi cho ra nhẽ thì tôi ra hiệu cho Hùng phi xe về, để tôi giải thích với chồng. Vào nhà, sau khi nổi giận điên tiết, chồng tôi lắc hai vai tôi và hỏi: "Em với hắn ta không có gì, chỉ là bạn bè thôi phải không? Hãy nói với anh là như vậy đi!".

Tôi chỉ cần gật đầu là xong nhưng tự nhiên nghĩ đến lời chị Hoan, muốn biết tình cảm anh dành cho mình thế nào nên tôi bật khóc tức tưởi, ra vẻ ăn năn hối lỗi, thú tội: "Tại thời gian rồi, em cô đơn quá nên… Yêu em, anh hãy bỏ qua tất cả".

Anh nhìn tôi chết lặng. Cả đêm anh cũng không nói với tôi một tiếng, còn tôi thì hồi hộp chờ xem phản ứng của anh. Sáng hôm sau, anh nói với tôi rằng, tình nghĩa vợ chồng đến đây là hết, anh không thể tha cho việc tôi đã phản bội anh. Tôi chạy theo anh khóc lóc để giải thích nhưng anh gạt đi không nghe.

Tôi phi ngay lên cơ quan, tính mắng cho chị Hoan một trận vì tội xúi bậy bạ để gia đình tôi ra nông nỗi này thì thấy chị đang đứng ở cửa nhà vệ sinh khóc sướt mướt. Thấy tôi, chị càng nức nở: "Đời chị thế là hết rồi em ơi, lão chồng vừa có bồ nhí và công khai chuyển đến sống với cô ta rồi. Lão nói, uất hận việc chị đã phản bội lão đi ngoại tình nên phải trả thù, chị là người có lỗi trước nên không được quyền cấm cản. Chị khổ quá đi thôi, đang sướng không muốn tự nhiên làm hại mình".

Tôi sợ quá, tôi liền nghỉ làm chạy đến chỗ chồng, quyết phải giải thích hết cho anh hiểu.

14 tháng 8, 2011

Cười 24H: Tranh vui: Bằng chứng ngoại tình

20:55 0 Comments

Một hôm, anh buồn rầu đi tìm bạn thân để dốc bầu tâm sự.

Cười 24H: Tranh vui: Bằng chứng ngoại tình

Khi nghe xong câu chuyện của anh chồng tội nghiệp, người bạn đưa ra một lời khuyên:
- Chuyện của cậu tớ đã có cách.
- Cậu mau mau nói đi!

Cười 24H: Tranh vui: Bằng chứng ngoại tình


- Thực ra tớ cũng bị mọc sừng một lần nên kinh nghiệm lắm. Tớ nghi ngờ vợ tớ ngoại tình với một thằng cha cơ khí vì phát hiện dưới gầm giường có một cái mỏ lết mà tớ thì cả đời chưa từng sờ đến của nợ đó bao giờ.

Cười 24H: Tranh vui: Bằng chứng ngoại tình


- Thế có đúng không?
- Đến lúc tra hỏi thì cô ta đã nhận, nên cách kiếm bằng chứng ở gầm giường là đúng nhất.

Cười 24H: Tranh vui: Bằng chứng ngoại tình


Nghe xong anh chàng hoảng hốt, mặt tái mét. Thấy vậy anh bạn vội hỏi:
- Cậu sao vậy?
- Trời ơi, hôm ấy tớ đã điên tiết định bắn cho gã đó vài phát nhưng vợ tớ đã cố thuyết phục nên tớ lại tin.

- Cậu dại quá!

- Nhưng bây giờ theo cách suy luận của cậu thì tớ đã biết vợ tớ đã ngoại tình với một con bò rồi!

Cười 24H: Tranh vui: Bằng chứng ngoại tình


- Hả?!
- Vì hôm nọ tớ về nhà và bắt gặp một gã cao bồi nằm ở dưới gầm giường.

13 tháng 8, 2011

Giới tính: Tình yêu đâu phải là "sở hữu"?

19:58 0 Comments

Con người vì cô đơn nên cần đi tìm nửa trái tim còn lại, rồi tìm thấy, rồi yêu, rồi sai lầm… Có bao giờ nhẹ nhàng và thanh thản khi bước ra khỏi cuộc đời của một ai đó? Nhưng khi bước ra khỏi cuộc đời anh, em thấy nhẹ nhàng và bình yên quá đỗi…

Anh! Người đàn ông yêu em nhất nhưng tiếc thay em lại chẳng đặt trái tim mình về nơi chốn ấy, dù mình đã từng bên nhau thật dài lâu, dù em biết anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời… Nhưng anh giữ chặt em, không cho em buông tay, không cho em được tự do sống cuộc đời của mình như vậy đã đủ chưa anh? Em đã cố gắng để bên cạnh người đàn ông yêu em nhất…nhưng em mệt mỏi rồi, em không thể ép buộc trái tim mình, không thể cố gắng để hoà hợp khi chúng mình quá khác nhau. Tình yêu chẳng phải nên kết thúc khi không thể vun đắp sao anh?

Em đã tự hỏi mình rằng, liệu anh có phải là người đàn ông yêu em nhất không khi mà thời gian qua anh đã đem đến cho em quá nhiều sự đau khổ. Em không muốn những ký ức về anh là sự ám ảnh, là sự sợ hãi, là những cảm giác mệt mỏi đến cùng cực. Vì tình yêu anh dành cho em quá lớn sao? Không đâu anh, em đã thuộc lòng cái lý thuyết “Yêu một người là muốn cho người ấy được hạnh phúc, dù cái hạnh phúc ấy không phải do mình mang lại” cơ mà. Sao tình yêu của anh lại trái ngược hoàn toàn như thế?

Ừ thì anh bảo anh muốn là người đem hạnh phúc đến cho em, ừ thì anh nói cuộc sống không có em vô vị và không đáng sống nữa… nhưng tình yêu đâu có phải là sự sở hữu, là có được người mình yêu bằng bất cứ giá nào đâu anh?

Những người đàn ông đi qua cuộc đời em, dừng lại và yêu thương em… em sẽ vẫn nghĩ và tin rằng, anh là người đàn ông yêu em nhất, được chứ anh? Đừng để cái suy nghĩ ấy của em mất đi và bị lu mờ bởi những hành động sốc nổi của anh nữa…

Đủ rồi anh nhé! Trả em về với cuộc sống bình yên đi! Anh biết điều duy nhất em không làm được là sự nhẫn tâm nhưng em đã học được, kể cả sự mạnh mẽ và cứng rắn khi cần có. Em học được rồi sự dửng dưng với cuộc sống xung quanh, em học được rồi không nên bận tâm quá nhiều vào cuộc sống của người khác, anh hiểu không?

Giới tính: Tình yêu đâu phải là

Cho đến sau này, em vẫn tin rằng không có ai yêu em nhiều bằng anh! (Ảnh minh họa)

Em biết rằng anh sẽ dõi theo từng bước chân em qua, em biết những gì thuộc về em anh vẫn chưa đủ can đảm để quên đi, em biết những gì liên quan đến em vẫn làm anh bận lòng thật nhiều, em biết những suy nghĩ và tâm trạng của em trong những trang tâm sự này, anh sẽ đọc và anh sẽ buồn…

Nửa năm trôi qua rồi, nhanh thật anh nhỉ? Nửa năm anh và em sống và đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Nửa năm đủ để cho em và anh biết và hiểu rằng, mọi thứ đều không thể thay đổi được nữa và thật sự em không muốn quay lại con đường em đã đi qua…

Dường như em đã lại quen rồi, cuộc sống chỉ có riêng em. Không yêu thương, không quan tâm và không bận lòng đến người đàn ông nào nữa. Mặc dù đôi khi vẫn còn đó cảm giác thăm thẳm của nỗi buồn, chạnh lòng khi mệt mỏi và cần lắm một vòng tay…

Trước đây, bây giờ và cả sau này nữa em sẽ vẫn tin rằng, không gì được gọi là mãi mãi. Bởi thế em dám chắc suốt cuộc đời này anh sẽ không chỉ dành tình yêu cho riêng em, rồi anh sẽ gặp và yêu thương một người khác. Và em muốn anh hạnh phúc, người đàn ông yêu em nhất ạ!

Anh nhớ không, em tin vào duyên phận và vì thế em tin chúng ta chỉ có “duyên” mà không “phận”. Chỉ là hai ta gặp nhau trên một con đường, dừng lại, bên cạnh, thương yêu…và rồi lại đi lướt qua nhau. Một người đi qua, hai người đi qua, ba người đi qua… và rồi sẽ có một người ở lại đúng không anh?
Anh bảo, "Một người con gái như em đáng được nhận hạnh phúc, đáng được thương yêu và trân trọng. Có lẽ vì thế mà anh thực sự nuối tiếc khi đã tuột mất tay em" – cám ơn anh vì điều đó!

Anh cũng bảo, "Anh sẽ chúc em hạnh phúc, mong em tìm được một người đàn ông thực sự để thương yêu" – cám ơn anh!

Mỗi ngày khi thức dậy em vẫn nhận được tin nhắn của anh, anh muốn em có một ngày tốt lành, muốn em nở nụ cười chào ngày mới và em cám ơn anh rất nhiều!

Cám ơn vì tình yêu anh đã dành cho em trong suốt thời gian qua!

Sâu trong tận đáy lòng, em mong hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh. Những gì khi yêu em, anh chưa làm được thì anh hãy làm cho người con gái sau em nhé! Đừng nghĩ về em nhiều qua, vì giờ mình đã là hai đường thẳng song song rồi. Em cũng vậy thôi!

Gia đình, bạn bè, công việc, những mối quan hệ xã hội như một vòng xoáy tất bật cuốn em đi. Những gì xảy ra nó đều có lý do của nó mà, đúng không anh? Anh cũng đừng dằn vặt mình vì những gì đã lỡ gây ra cho em nữa. Mọi người bảo vì anh yêu em nhiều, mà có thể cái gì “quá” cũng không tốt anh nhỉ?

Nếu em nói không trách anh là em nói dối nhưng sống mà chỉ để hận thù và hờn trách nhau thì chỉ khiến lòng thêm nặng nề, mệt mỏi, chi bằng nên học cách để quên đi…

“Anh rất yêu em“, em tin vào câu nói đó, cũng như hàng ngàn lần anh làm em thất vọng nhưng em lại vẫn tin… Em tin anh muốn em hạnh phúc, muốn em bình yên!

Anh biết không? Bây giờ, sau nửa năm chia tay… Bây giờ, khi trái tim chỉ còn là của riêng em… Em thấy lòng bình yên!


12 tháng 8, 2011

Thư tình: Lặng lẽ mình em

22:13 0 Comments

Đà Nẵng nhỏ thật. Mình gặp lại nhau khi cả hai không còn là cô cậu học trò cấp 2. Mình gặp lại nhau khi kí ức về nhau thật mờ nhạt. Thậm chí, em không còn nhớ anh là cậu bạn năm xưa. Thế mà duyên số lại đưa ta đến với nhau – gặp nhau rồi nói lời yêu vội vàng.

Một tình yêu là sự bắt đầu không suôn sẻ và kết thúc cũng thật bất ngờ. Biết trách ai bây giờ. Em đến với anh khi bên cạnh em đã có một người con trai khác. Người đó ở bên em suốt 4 năm chỉ để chăm sóc em, lo lắng cho em, quan tâm em và giúp em cùng gia đình vượt hết khó khăn này đến khó khăn kia. Người con trai ấy không đòi hỏi ở em bất kì điều gì, chỉ cần được thấy em cười và vui vẻ là đủ. Tình yêu đó quá lớn khiến em luôn mang trong lòng một lòng biết ơn. Bản tính của em là vậy. Người ta giúp em một thì em sẽ nhớ đến 10.

Em đến với anh bất chấp sự ngăn cản của ba mẹ, bất chấp lời khuyên ngăn của bạn bè, bất chấp sự giằng xé nội tâm rằng: em vẫn chưa trả ơn người con trai đó xong. Em đã khóc hàng đêm. Nước mắt rơi đến mức đã có lúc em không khóc được mà chỉ nhìn một cách vô cảm. Anh đã ở bên em lúc đó và nói rằng anh sẽ chứng minh không chỉ cho mẹ mà cả gia đình em hiểu rằng tình cảm của anh là chân thật. Và em tin anh. Em tin vào lời nói như đinh đóng cột.

Thư tình: Lặng lẽ mình em

Hãy nhớ rằng có 1 người luôn nguyện cầu những điều tốt đẹp nhất đến cho anh… (Ảnh minh họa)

Sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được những giằng xé trong lòng em, những trăn trở và suy tư để lựa chọn anh và gia đình. Em sống nặng về gia đình. Niềm mong ước lớn nhất cuộc đời em đó là làm cho gia đình em vui vẻ, em sẵn sàng làm mọi thứ vì gia đình nhỏ của mình. Kể cả việc đánh đổi hạnh phúc và lựa chọn hạnh phúc. Em ở bên người con trai ấy vì gia đình em ủng hộ mối quan hệ giữa em và người đó. Chính vì lẽ đó, khi biết được chúng ta quen nhau, ba mẹ và em trai em đã phản đối kịch liệt ra sao. Có lẽ tất cả chỉ vì tình thương dành cho em. Ba mẹ em lo sợ em và anh sẽ không thể đi hết con đường bởi công việc của anh sẽ ảnh hưởng nếu tình cảm của mình sâu đậm hơn; ba mẹ sợ tình yêu của mình mong manh dễ vỡ bởi nó quá chóng vánh. Và nhiều nỗi sợ cho con gái của họ…

Và tình yêu đó vỡ tan thật… Vỡ tan mà không hề được dự báo trước. Vỡ tan trong câm lặng. Và em là người học cách chấp nhận chủ động nói chia tay. Anh có hiểu để làm được điều đó chẳng phải dễ dàng gì bởi em phải trả anh lại cho một người khác. Em đã vô tình đọc được những dòng tin nhắn mà đến bây giờ em ước rằng giá mình đừng đọc thì hay biết bao nhiêu? Giá mà đừng đọc để con bé ngây ngô là em cứ tin câu chuyện mà anh đã nói rằng anh chỉ quen với cô bạn cấp 3, sau này mẹ cô ấy không thích rồi 2 người chia tay. Anh vào Sài Gòn học mang theo nỗi buồn đó đến bây giờ và không dám quen ai. Thà rằng em cứ tin là như thế để không bị dằn vặt. Thực ra, câu chuyện không phải là như vậy, đúng hơn câu chuyện đó thiếu sót khi anh không đề cập đến một người đã ở bên cạnh anh suốt 2 năm ở Sài Gòn. Rồi những giải thích, những trách móc, rồi tim em vỡ vụn ra khi nhủ lòng mình em không nên xen vào câu chuyện của 2 người. Nếu em hạnh phúc với anh ở Đà Nẵng thì ở nơi ấy người kia ra sao? Họ cũng ngây ngô tin vào tình yêu anh dành cho họ hay họ sẽ đau đớn khi biết rằng anh không dành nguyên vẹn trái tim mình cho họ. Dù giả thiết có như thế nào thì em hiểu rằng mối lương duyên của mình đã hết. Ông Trời đã định sẵn 2 con đường để chúng ta đi song song cùng nhau.

Mong rằng nếu 1 ngày nào đó vô tình anh đọc được bài viết nay, hãy nhớ rằng có 1 người luôn nguyện cầu những điều tốt đẹp nhất đến cho anh.

Một lần nữa, em muốn được làm “vợ mập” của anh! Chào anh- chào yêu thương…

Giới tính: Em luôn tự nhủ để không hối hận

19:37 0 Comments

Em ngồi viết cho anh những dòng này vào một buổi tối ở Hà Tĩnh. Có lẽ ngay thời điểm em viết bức thư này cả hai quá xa nhau để có thể nói chuyện trực tiếp. Cái xa xôi đáng sợ không chỉ trong khoảng cách địa lí mà còn cả ở trong lòng nhau. Anh à, cho dù sau này có đi đến tận đâu, làm được những việc to lớn đến thế nào thì Hã Tĩnh vẫn là mảnh đất em yêu thương nhất. Đó là nơi em đã sinh ra, đã lớn lên bên cạnh ba má, bạn bè thân thiết, là nơi bắt đầu cho tình yêu ngọt ngào của hai ta.

Em vẫn nhớ anh như ngày nào. Và theo lẽ thường em sẽ muốn nói chuyện với anh nhiều lắm. Nhưng bây giờ em sẽ không trả lời tin nhắn và không nhận cuộc gọi. Em muốn mình có một sự rời xa thật sự để cả hai lấy lại cảm xúc thật của chính mình.

Một mình em ở Hã Tĩnh, em muốn có ai đó ở bên cạnh. Thành phố bé nhỏ, con đường nào cũng từng đón đưa, làm em thêm nhung nhớ khi dạo phố. Những tưởng tình cảm anh trao em tuổi học trò sẽ qua nhanh thôi, em cũng đâu ngờ nó lại lớn đến vậy. Một cuốn nhật kí trao đi nhận lại, rồi hồi hộp đợi mong xem người kia viết gì. Chỉ một cuốn sổ thôi mà có lẽ lúc đó là sức mạnh tinh thần rất lớn cho cả hai người. Trang đầu tiên của cuốn sổ thấm nước mắt em vì viết lời từ chối anh. Em đã khóc khi nghĩ tới việc hai đứa chia xa khi học đại học. Ai đó đã trấn an em, đã làm em cảm động và tin tưởng bằng chính hành động của mình. Và anh đã ra Hà Nội cùng em.

Hà Nội, đến giờ em vẫn chưa biết em đã yêu nơi này chưa, nhưng đó là nơi lưu dấu nhiều kỉ niệm tình yêu của hai đứa nhất. Những khoảnh khắc yêu nhau đầu tiên, rồi tình yêu lớn dần lên, thêm gắn bó tất cả đều ở nơi đây. Nhìn đâu em cũng thấy dáng dấp con người này, đâu đâu cũng có những kỉ niệm.

Giới tính: Em luôn tự nhủ để không hối hận

Em muốn biết khi mình xa cách thật sự tình cảm của em và anh sẽ như thế nào… (Ảnh minh họa)

Nơi nào em đã qua, nơi nào em đã đến ở Hà Nội đều có anh bên cạnh, những buổi chiều ở Hồ Tây, một sáng ở Hồ Gươm, Bách Thảo, Thủ Lệ, Bát Tràng, thành cổ…Mình cùng nhau làm mọi thứ, cùng nhau vượt qua những thử thách, những giận hờn để dìu tình yêu qua cơn sóng gió. Có lúc gió to cây tình yêu tưởng sẽ đổ nhưng mình gieo niềm tin và cố gắng để nó lại đứng vững thêm lần nữa. Em cũng có lúc âm thầm tự hỏi, cho đến ngày mình bên nhau, sẽ còn bao lần gió bão, mình có vượt qua hết không? Và em luôn tin câu trả lời là có.

Cái nắm tay đầu tiên, ánh mắt thân thương đầu tiên và nụ hôn đầu tiên đều dành cho một người, cẩn trọng đến mức em nghĩ rằng sẽ không thể như thế với một người thứ hai. Em đã đặt tất cả niềm tin và em thấy hạnh phúc.

Chưa ai hiểu em như thế, chưa ai chiều lòng em như thế, chưa ai làm em cười và tin yêu đến thế nhưng cũng chưa ai làm em buồn và khóc rồi lo lắng đến thế. Em biết em cũng mang đến cho ai đó cảm xúc tương tự. Chỉ có thể giải thích đơn giản bởi đó là cảm xúc khi yêu.

Phải, tình cảm có lúc bão hòa, có lúc tưởng như nhạt nhòa nhưng sao bằng bao kỉ niệm và tình cảm đầy vơi đã dành cho nhau. Em luôn nhớ để luôn yêu. Em tự hỏi liệu câu nói chia tay là vì một thoáng chốc tình cảm nhạt nhẽo nhất thời hay vì một lí do nào khác. Tình cảm có lúc đầy ắp, có lúc vơi cạn, khi tình yêu đã quá lâu người ta phải làm mới nó, phải dùng lí trí để ghi nhớ và hành động đúng khi tình cảm nhất thời thay đổi, em luôn tự nhủ thế để không hối hận.

Em viết những dòng này không để níu kéo ai cả. Bởi tình yêu phải bắt đầu từ hai phía và tình yêu không thể miễn cưỡng. Em không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, em muốn biết khi mình xa cách thật sự tình cảm của em và anh sẽ như thế nào, để chúng ta nhận ra tình cảm đích thực của mình.

10 yếu tố nguy hiểm trong kì mang thai

13:09 0 Comments

Dưới đây là 10 yếu tố nguy cơ phổ biến nhất mang thai có thể được kiểm soát hoặc chịu ảnh hưởng:

1. Hút thuốc: Thuốc lá không chỉ không tốt cho cơ thể mẹ cũng không tốt cho chính em bé trong bụng mẹ. Hút thuốc trong thời kỳ mang thai làm giảm lượng oxy mà trẻ nhận được và làm tăng nguy cơ chảy máu, sẩy thai, ốm nghén. Hóa chất hít vào trong khi hút thuốc lá có thể dẫn đến vấn đề sức khỏe khác với em bé. Giảm cân, sinh non, tăng nguy cơ bị SIDS, và thai chết lưu là những hậu quả có thể gặp nếu người mẹ thường xuyên hút thuốc lá trong kì mang thai.

2. Rượu: Uống rượu có thể gây ra hội chứng rượu bào thai, bao gồm các triệu chứng như cân nặng khi sinh thấp, các vấn đề y tế, và hành vi bất thường. Ngay khi bạn biết bạn đang mang thai, nên ngừng uống rượu.

3. Caffeine: Có nhiều nghiên cứu trái ngược nhau về caffeine và việc mang thai. Một số người tin rằng caffeine không có hại như người ta vẫn thường “đòn đại”. Tuy nhiên, FDA cảnh báo không nên tiêu thụ cà phê trong thời kỳ mang thai. Caffeine đã được chứng minh là ảnh hưởng đến nhịp tim của thai nhi và thời gian tỉnh táo (bào thai phát triển khi ngủ). Caffein có trong cà phê cũng có thể gây hại kể từ khi nhà sản xuất thường thêm các hóa chất bổ sung để loại bỏ các chất caffeine. Caffeine cũng có thể làm tăng nguy cơ của vết rạn da. Nếu bỏ uống cà phê đột ngột có thể gây ra đau đầu, nên hầu hết các chuyên gia khuyên bạn nên giảm dần số lượng tiêu thụ trước khi đột ngột bỏ hẳn.

10 yếu tố nguy hiểm trong kì mang thai

Ảnh minh họa.

4. Các loại thuốc và các thảo dược: Luôn luôn cẩn thận về các loại thuốc hoặc các thảo dược dùng để điều trị bệnh tật. Nên dùng theo quy định của bác sĩ bởi những chất này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.

5. Thiếu dinh dưỡng: Dinh dưỡng tốt là điều rất quan trọng để một đứa trẻ đang phát triển, đặc biệt là mẹ cần được nhận đủ axit folic. Thiếu acid folic có thể gây ra dị tật bẩm sinh. Các bác sĩ đề nghị sản phụ cần ít nhất 400-1000 microgram vitamin B mỗi ngày (khoảng mười lần nếu bạn đã có một đứa con với dị tật bẩm sinh ống thần kinh),bắt đầu từ một tháng trước khi mang thai và trong suốt toàn bộ thai kỳ. Các loại rau lá, nước cam, và các loại đậu là một số nguồn tự nhiên của axit folic.

6. Lười tập thể dục: Tập thể dục vừa phải là hữu ích vì nó cải thiện trạng thái tinh thần của người mẹ và có thể tăng lưu lượng oxy cho thai nhi. Tuy nhiên, quá gắng sức có thể gây nguy hiểm. Hầu hết các chuyên gia khuyên bạn nên giảm cường độ tập thể dục của bạn trong thời gian mang thai. Các hoạt động như đi bộ, bơi lội, yoga và được phổ biến cho phụ nữ mang thai.

7. Không chăm sóc trước khi sinh: Đi khám bác sĩ thường xuyên rất quan trọng cho sự phát triển của bé. Cơ thể trải qua nhiều thay đổi trong quá trình mang thai. Một số tác dụng phụ có thể được hoàn toàn bình thường, trong khi các tác dụng phụ khác có thể không. Khám bệnh thường xuyên giúp đảm bảo rằng em bé của bạn sẽ được sinh ra khỏe mạnh.

8. Nhiều bạn tình: Nhiều bạn tình có thể làm tăng nguy cơ của STD, do đó có thể dẫn đến sinh non và các biến chứng thai kỳ, ví dụ như như trẻ sinh ra nhẹ cân hoặc sinh non.

9. Tiếp xúc với hóa chất: Trong thời gian mang thai, nên giảm tiếp xúc với hóa chất không tự nhiên, đặc biệt là thuốc trừ sâu trong thực phẩm. Nhiều người ăn sản phẩm hữu cơ, được trồng mà không có hóa chất. Biện pháp phòng ngừa đơn giản nhất cần làm trước khi tiêu thụ rau hoặc trái cây là rửa thật kỹ lưỡng. Ngoài ra, loại bỏ vỏ bề mặt bên ngoài của các loại sẽ tốt hơn vì hầu hết các thuốc trừ sâu sẽ phần còn lại bên ngoài của các loại rau hoặc trái cây.

Các yếu tố khác – Nhiều yếu tố khác có thể ảnh hưởng đến phát triển của thai nhi, bao gồm cả bệnh tim, tuổi của người mẹ (trước 15 tuổi và sau 35 năm là rủi ro cao hơn), hen suyễn, căng thẳng quá mức hoặc trầm cảm, bệnh tật, và chảy máu. Tham khảo ý kiến bác sĩ của bạn nếu bạn đang bị ảnh hưởng bởi bất kỳ những triệu chứng này.

11 tháng 8, 2011

Thư gửi tình yêu của anh

19:52 1 Comments
Thư gửi tình yêu của anh
Em thân yêu !
Đây có lẽ là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em kể từ ngày mình yêu nhau em nhỉ và có lẽ cũng là bức thư cuối cùng. Anh không biết nói gì ngoài nỗi nhớ em gia diết mỗi ngày ,mọi lúc ,mọi nơi ,nỗi nhớ cứ đeo đẳng anh hành hạ anh thật tàn nhẫn. Anh cũng không đủ dũng cảm để nge bài Nỗi nhớ của Phú Quang mà em tặng anh nữa ,phải chăng chuyện chúng mình như trong lời bài hát đó? anh cũng không biết nữa ,đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao mình chia tay nữa anh vẫn hoàn toàn mơ hồ về lý do mình chia tay ,vì em đã có người yêu mới hay là vì một lý do nao khác ,có lẽ lòng tự trọng của anh quá lớn đến nỗi anh không dám đối mặt với sự thật đó. Để rồi hàng ngày anh phải đau khổ cho riêng mình thật lớn ,giá mà có cái gì có thể đánh đổi được ,để anh đánh đổi tất cả .
Bốn năm chúng mình bên nhau anh được sống ,được yêu thương của một tình yêu đích thực không phải vì những lúc mình đầy đủ vui vẻ mà vì bốn năm đó thật nhiều sóng gió vất vả mà chúng mình đã cùng nhau vượt qua trong tình yêu thương chân thành ,mọi việc với chúng mình thật hạnh phúc cứ như trong phim vậy em nhỉ. Bốn năm chưa ngày nào mình có thời gian mà không dành cho nhau ,ngày nào mình cũng quấn quýt bên nhau mà không tẻ nhạt và nhàm chán và luôn không đủ thời gian cho chúng mình em nhỉ! Anh cũng vậy bỏ hết mọi việc vui vẻ với bạn bè với đồng nghiệp hay cả khách hàng để được ở bên em ,và đến giờ anh thấy thật may mắn vì mình đã làm vậy. Em dại quá , Anh thương và đã yêu em hơn cả bản thân mình anh luôn lo lắng cho em từ những việc nhỏ nhặt nhất vì anh không muốn em phải khổ ,và anh đã dành tất cả những gì anh có cho tình yêu chúng mình và em cũng là tất cả những gì anh có là lẽ sống là chỗ dựa là nơi cuộc sống anh có ý nghĩa và luôn là niềm tự hào của anh ,anh luôn tự hào với mọi người về tình yêu của chúng mình vì anh biết không ai có thể có được tình yêu như thế. Giờ mất nó anh như mất tất cả ,sự hụt hẫng thật gê gớm ,anh như mất phương hướng em ạh .Mỗi ngày anh vượt qua thật khó khăn ,hút thuốc uống riệu thậm chí là cả trai gái cũng chẳng thể dúp gì cho anh ,chỉ làm nỗi nhớ thêm gia diết ,hàng ngày anh phải sống trong căn nhà nơi chúng mình xây dựng ước mơ với mọi thứ đều do hai chúng mình làm nên thật sự anh như bị tra tấn mỗi ngày. Những kỷ niệm những dự định của chúng mình cứ theo anh về mỗi tối…Em còn nhớ những ngày mình mở cửa hàng cho mẹ không ,hai đứa lần mò mọi thứ rồi ngày mình thành lập công ty mang tên chúng mình cũng vậy ,rồi những ngày em chưa xin được việc vì không muốn cho mẹ biết nên em qua ở chỗ anh ,mỗi sáng đi làm anh lại mong được về thật sớm với em ,anh mua cơm về và anh em mình cùng ăn nhường nhau từng miếng thịt…rồi những ngày cuối tuần gia đình mình lên phố ăn sáng uống caffe rồi những dịp nhà mình đi chơi …mọi chuyện thật vui vẻ và ý nghĩa dù khó khăn nhưng thật hạnh phúc vì chúng mình luôn cùng nhau chia ngọt sẻ bùi nó luôn in đậm trong ký ức của anh ,không biết anh nói vậy có hơi ủy mị và yếu đuối quá không nữa ,anh hãnh diện và tự hào vì có điều đó. Anh nói vậy không phải là để lôi kéo hay có dụng ý gì khác em đừng hiểu lầm nhé ,chỉ là anh muốn chia sẻ với em và chắc lòng anh sẽ vơi đi được chút nào vậy thôi.
Anh ước gì chuyện chúng mình là do trở ngại từ yếu tố bên ngoài để mình cùng nhau vượt qua và luôn hạnh phúc như ngay xưa ,chứ trở ngại lại là trong mỗi chúng ta thì anh không thể làm gì được và anh tôn trọng điều mỗi chúng ta lựa chọn và cũng là vì lòng tư trọng trong anh không cho phép anh làm điều đó.

Giờ mọi chuyện đã vậy rồi ,anh không thể mang hạnh phúc đến được cho em theo nghĩa của em nữa ,thì đây cũng là cách chúng mình yêu nhau như ngày trước luôn hi sinh và mang hạnh phúc cho người mình yêu .anh mong em hãy sống thật hạnh phúc và hãy xứng đáng với những gì tình yêu chúng minh phải hi sinh em nhé