Trong khi tâm trạng tôi còn đang rối bời với nỗi đau mất chồng và vẫn chưa tìm được cách nào để có thể an ủi giúp đỡ bọn trẻ, Robbie và Krista, chỉ vài giờ sau khi chôn cất cha chúng, Davey. Tôi như người rơi xuống vực thẳm, rơi mãi rơi mãi mà vẫn không chạm đến đáy. Còn bọn trẻ như người mất hồn, Robbie cứ ngồi thẫn thờ, mắt nhìn ra đám cỏ trước sân, chỗ cha và nó vẫn thường chơi trò trốn tìm mỗi khi cha tan sở về đến nhà, Krista thì cứ úp mặt vào tường khóc rưng rức. Davey vừa là cha vừa là người bạn thân thiết của nó. Ôi chúng nó cần cha chúng biết bao nhiêu. Sự mất mát này quá lớn so với sức chịu đựng của bọn trẻ. Tương lai của các con tôi ra sao khi không còn cha chúng???
Có lẽ thượng đế như thấu hiểu nỗi đau ấy. Người đã gởi cho chúng tôi một món quà vô giá, một món quà chỉ dành cho chúng tôi mà thôi.!!!
Đó là một buổi sáng u ám, bầu trời xám xit, mưa phùn rơi lất phất. Tang lễ đã hoàn tất. Sự đau đớn mất đi người bạn đời đã nhiều năm đầu ấp tay gối giờ đây nhường chỗ cho một nỗi lo khác: Làm sao có thể giúp bọn trẻ vượt qua nỗi mất mát này ???
Cả nhà chúng tôi chật ních những người: họ hàng và bạn bè thân thích. Trong giây phút đau buồn này, mọi người ai cũng cố gắng làm một cái gì đó để chia sẻ động viên tinh thần chúng tôi, đặc biệt là Robbie và Krista. Cha tôi dẫn bọn trẻ ra vườn sau chơi để chúng có đôi chút thời gian yên tĩnh. Cuối cùng thì mọi người cũng lần lượt ra về, tôi cũng đi theo ra đến bậu cửa để chào tạm biệt mọi người. Khi chúng tôi vừa mới tiến ra đến cửa , một cảnh tượng hiện ra trước mắt mà cho đến tận lúc này vẫn còn khắc sâu mãi trong tâm trí tôi: Một nửa cầu vồng hiện ra lầp lánh trên bầu trời ở vị trí ngay sân trước nhà tôi. Mọi người đều sững người, miệng há hốc, mắt nhìn lên bầu trời. Chỉ đồng thanh "Ồ" lên một tiếng rồi chẳng ai nói được thêm câu nào.
Trước khi có thể định tâm lại, tôi nghe thấy tiếng gọi của bố tôi và bọn trẻ. Tôi chạy bổ nhào ra sân sau. Không thể tin vào mắt mình!!!! Nửa kia của cầu vồng nằm ở ngay sân sau của nhà tôi. Khi tôi nhìn lại toàn bộ ngôi nhà, mới phát hiện ra rằng cả chiếc cầu vồng đang chiếu toàn bộ ánh sáng trực tiếp xuống nhà của chúng tôi: Một chiếc cầu vồng hoàn hảo hiện ra ngay mắt. Một cảnh tượng rực rỡ và đẹp đến nỗi tôi tin chắc rằng không có một nhà nhiếp ảnh tài ba nào có thề chụp đươc một cảnh đẹp tương tự vậy. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc đó, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và ấm áp đến lạ. Thượng đế ơi! Ngài đã gởi cho con và bọn trẻ một món quà kì diệu. Phải chăng Ngài muốn nói rằng Ngài luôn luôn ở cạnh chúng con và tạo cơ hội cho chúng con được đoàn tụ, xóa đi khoảng cách giữa trần gian và cõi vĩnh hằng ????. Cho đến tận lúc đó tôi mới cảm hết được tâm trạng của người vợ khi lần cuối gặp mặt chồng trước khi anh ấy lên thiên đàng trong bộ phim mà tôi rất ưa thích " Ghost" . Một cảm xúc khó tả , nước mắt trào ra trong niềm vui bất tận.
Tối hôm đó , tôi đưa bọn trẻ vào giường. Krista ôm lấy mặt tôi và thì thầm :" Mẹ ơi! Có phải cha đã gởi cho chúng ta chiếc cầu vồng đó không hả mẹ?" Tôi không biết giải thích như thế nào cho hợp lẽ nhưng tôi tin chắc rằng anh ấy đã làm một điều gì đó để biểu lộ tình yêu và sự hiện diện của anh ấy dành cho vợ và các con. Cảm ơn Thượng Đế vì món quà của Người, một chiếc cầu vồng đẹp nhất, hoàn hảo nhất mà còn từng thấy trong cuộc đời này.
25 tháng 10, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....