Follow Us @soratemplates

20 tháng 10, 2010

CHIẾC NHẪN CỦA MẸ

Từ khi tôi còn bé xíu đã thấy mẹ đeo một chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn duy nhất mà mẹ đeo trong suốt thời thơ ấu của chúng tôi. Nó không phải được làm bằng vàng, cũng chẳng phải bằng bach kim, thứ trang sức quí tộc mà các bà các cô hay tranh thủ khoác vào người để khoe sự giàu có hay sành điệu của mình trong những buổi tiệc. Chiếc nhẫn của mẹ tôi được làm bằng kim loại tráng một lớp bạc lấp lánh. Chính giữa đính một miếng kim loại màu nâu, phía trên có hình hai trái tim đan vào nhau.

Chiếc nhẫn theo bà khi bà buồn phiền, khi bà cảm thấy thất vọng, khi bà làm bếp, khi bà giặt hàng đống quần áo, khi bà cặm cụi vá lại từng cái áo sau một trận hỗn chiến với lũ trẻ hàng xóm, khi bà đánh vật với hàng đống chén bát. Và nó cùng đồng hành với bà với niềm vui khôn xiết khi nhận được phiếu điểm của các con.

Mẹ tôi thật sự chẳng có một món trang sức nào ngoài chiếc nhẫn. Trên thực tế tôi chợt nhớ có lần cha nói rằng thậm chí ông ấy đã không mua nổi chiếc nhẫn cho mẹ vào ngày hai người thành hôn. Ông ấy thậm chí cũng chẳng nghĩ đến nó, và trong lúc làm lễ ở nhà thờ mẹ phải mượn nhẫn cưới của câu mợ Charlie.

Đã nhiều năm trôi qua. Cha tôi, dân nhâp cư đến từ Mexico từ đầu những năm 20, đã làm việc cật lực, đầu tắt mặt tối từ sớm tinh mơ đến khi tối mịt tại một trạm sửa xe mà ông ấy làm chủ. Và mẹ tôi, cũng là dân nhập cư đến từ Mexico, quần quật cả ngày với hàng đống công việc không tên, chăm sóc chồng và tám đứa con yêu dấu của bà đang tuổi ăn tuổi ngủ. Cùng với sự vất vả của cha và sự tằn tiện của mẹ, lũ nhóc chúng tôi từng đứa một lần lượt vào đại học. Đứa lớn cố gắng kiếm việc làm thêm để phụ giúp ba mẹ trang trải việc học cho đứa tiếp theo.


Ngay khi hai đứa nhỏ nhất vừa tốt nghiệp đại học, cha tôi mất đột ngột sau một cơn đau tim, nhưng mẹ tôi vẫn tiếp tục sống thêm hai mươi ba năm nữa để chứng kiến những thành quả mà phải mất cả đời cực nhọc ông bà mới gặt hái đươc. Những đứa trẻ của ông bà giờ đây đã trở thành những luật sư, doanh nhân, giáo viên. Vào những năm cuối đời mẹ tôi đã có thể tận hưởng những thứ xa xỉ mà cả đời bà cũng không dám nghĩ đến. Bà có thể mua những món trang sức đắt tiền và điều làm tôi rất kinh ngạc, mẹ tôi đặc biệt rất thích những món trang sức đó.

Một vài năm trước khi bà mất, mẹ đề nghị với tôi bà muốn tặng lại tất cả những món trang sức của mình cho tất cả những đứa cháu gái. Và khi bà mất, điều đó đã được thực hiện. Chiếc nhẫn kim cương được trao cho Kathie, chiếc nhẫn có đính ngọc thuộc về Magaret ..., lần lượt từng đứa cháu một đều được nhận quà của bà. Cuối cùng tôi cũng nhận ra chiếc nhẫn đầu tiên của mẹ. Nó được gói lạị một cách cẩn thận trong một tấm vải bằng nhung. Chiếc nhẫn vẫn bóng loáng, điều đó chứng tỏ mẹ vẫn thường lấy nó để ngắm. Chiếc nhẫn sau nhiều năm đồng hành với mẹ, nay nó đã mòn nhẵn, thậm chí miếng kim loại hình chữ nhật chỉ còn bám chút ít vào chiếc nhẫn. Nó chẳng có giá trị gì cả .


Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn lại nó bồi hồi nhớ lại những năm tháng cực nhọc của cha mẹ tôi và quyết định đem đến ngân hàng cất nó vào một két sắt. Đối với tôi, chiếc nhẫn đầu tiên của mẹ là một món quà thừa kế vô giá của mẹ. Nó chính là vật chứng, là thước đo sự hi sinh to lớn của mẹ dành cho chúng tôi và cả những thành quả mà bà đạt được. Đôi khi tôi tự chất vất mình. Không biết mẹ đã đeo chiếc nhẫn từ lúc nào. Bao nhiêu lần mẹ hi sinh những niềm vui riêng của mình để chúng tôi có thể đat được thành công nhưng ngày hôm nay? Tại sao mẹ luôn mang chiếc nhẫn khi nó chẳng có giá trị gì cả. Phải chăng chiếc nhẫn là một vật tâm linh của mẹ?
Tất cả mọi người trong nhà không ai có thể lý giải nổi điều này, nhưng mỗi khi nhìn lại chiếc nhẫn , tôi lại thấy một sức mạnh vô hình của mẹ từ một chiếc nhẫn vô giá trị và tình yêu vô bờ bến mà mẹ đã dành cho chúng tôi từng ngày trong cuộc đời của bà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....