Follow Us @soratemplates

28 tháng 10, 2010

Những giá trị trong cuộc sống

11:16 0 Comments
Cơ hội thành công
luôn đến với tất cả mọi người

Không phải tất cả mọi người đều yêu thương hay hiểu bạn như bạn mong đợi. Nhưng hãy trân trọng những giây phút bên cạnh họ, bày tỏ tình cảm của mình với họ, vì có thề bạn sẽ không còn cơ hội để làm điều đó.


Sai lầm không biểu hiện cho giá trị và phẩm cách của bạn. Hãy can đảm nhìn vào những sai lầm của mình và chấp nhận khiếm khuyết của người khác vì không ai là hoàn thiện cả. Điều quan trọng là đừng bao giờ cho phép mình lập lại những sai lầm cũ trong một tình huống tương tự.

Hãy chấp nhận mọi việc như bản chất vốn có của nó. Không có lý do gì để nỗi giận khi bạn không thể thay đổi sự việc sao cho phù hợp với suy nghĩ của mình. Và cũng không có lý do gì khiến bạn phải yêu thích tất cả mọi thứ. Nhưng bạn vẫn có thể chung sống với những điều đó.

Hãy làm chủ tình cảm và hành động của mình. Không ai có thể quyết định cảm xúc của bạn, ngọai trừ bản thân bạn. Nếu bạn trải qua một ngày tệ hại thì đó là do bạn đã tự tạo ra một ngày như vậy. Còn nếu bạn tin rằng một ngày của mình sẽ sáng sủa hơn thì bạn sẽ có một ngày tuyệt vời như thế.

Hãy luôn cố gắng, nhất là khi đối diện với những khó khăn, thử thách tưởng chừng không thể vượt qua.

Bạn không thể giải quyết vấn đề của người khác thay cho họ. Nhưng sự quan tâm, động viên và chia sẽ của bạn là rất thiết để giúp họ vượt qua.

Không bao giờ là quá muộn, không bao giờ là tuyệt vọng, không bao giờ là bế tắc hoàn toàn một khi bạn cố gắng và có niềm tin.

Những lá thư

11:15 0 Comments
Andy mới tám tuổi nhưng đã mắc phải một căn bện nan y. Khi đang điều trị ở một bệnh viện, Andy nhận được rất nhiều thư chia sẻ, an ủi động viên của bạn bè, người thân. Cậu trân trọng và cẩn thận giữ gìn chúng như một phần cuộc sống của mình. nhưng khi Andy ra viện thì những lá thư đến với cậu thưa dần. Có lẽ mọi người nghĩ căn bệnh của cậu bé đã thuyên giảm, không còn nguy kịch nữa.

Thế nhưng Andy vẫn luôn hy vọng được đón nhận những lá thư như trước đây. Ngày nào cũng lần giở những bức thư, tấm thiệp cũ ra xem và ngước nhìn ra cửa như mong chờ điều gì. Mẹ andy nhìn con thấp thỏm mà đau lòng. Bà biết mình không đủ khả năng ngăn chặn những cơn đau hành hạ con mình trong những lần xạ trị. Không thể giúp gì cho con khi cơn đau ập đến. Tình thương của một người mẹ thôi thúc bà phải làm điều gì đó cho Andy.....Thế là ngày hôm sau Andy nhận được lá thư ký tên Người bạn Bí Mật. Andy vô cùng mừng rỡ, cầm bức thư khoe với tất cả mọi người. " Con có thư nè mẹ !" Cậu chạy đến bên mẹ la to, mắt bừng sáng. Từ đó Andy rất thích thú với người bạn mới này. Ngày nào cậu cũng xem thư và trả lời thư rất đều đặn. Bí mật này kéo dài được sáu tháng, khi Andy qua đời. bà mẹ đã tìm thấy bức chân dung do chính cậu vẽ, gác trên giá sách của mình. Dưới bức tranh, Andy đề : " Thân tặng người bạn bí mật của con. Con yêu mẹ nhiều lắm. Andy "

Bà còn tìm thấy một danh sách các địa chỉ bạn bè mà Andy làm quen trong dịp hội trại những trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo. Thế là bà quyết định viết thư cho tất cả những người bạn của Andy. Bà phải chờ đợi rất lâu sau mới có hồi âm từ một cậu bé :

" Xin cảm ơn lá thư của cô. Con không hề nghĩ có người vẫn tin rằng con vẫn còn sống. Lá thư đã cho con thêm niềm vui sống trong những ngày cuối cùng này."

Hãy dành một chút thời gian để quan tâm, yêu thương, chia sẻ hay an ủi một ai đó. Đôi khi, đó chính là nguồn động lực vô cùng quí giá để giúp họ tìm lại được chính mình, giữ vững được niềm tin và mạnh mẽ hơn.

25 tháng 10, 2010

QUÀ TẶNG CỦA THƯỢNG ĐẾ

11:14 0 Comments
Trong khi tâm trạng tôi còn đang rối bời với nỗi đau mất chồng và vẫn chưa tìm được cách nào để có thể an ủi giúp đỡ bọn trẻ, Robbie và Krista, chỉ vài giờ sau khi chôn cất cha chúng, Davey. Tôi như người rơi xuống vực thẳm, rơi mãi rơi mãi mà vẫn không chạm đến đáy. Còn bọn trẻ như người mất hồn, Robbie cứ ngồi thẫn thờ, mắt nhìn ra đám cỏ trước sân, chỗ cha và nó vẫn thường chơi trò trốn tìm mỗi khi cha tan sở về đến nhà, Krista thì cứ úp mặt vào tường khóc rưng rức. Davey vừa là cha vừa là người bạn thân thiết của nó. Ôi chúng nó cần cha chúng biết bao nhiêu. Sự mất mát này quá lớn so với sức chịu đựng của bọn trẻ. Tương lai của các con tôi ra sao khi không còn cha chúng???

Có lẽ thượng đế như thấu hiểu nỗi đau ấy. Người đã gởi cho chúng tôi một món quà vô giá, một món quà chỉ dành cho chúng tôi mà thôi.!!!

Đó là một buổi sáng u ám, bầu trời xám xit, mưa phùn rơi lất phất. Tang lễ đã hoàn tất. Sự đau đớn mất đi người bạn đời đã nhiều năm đầu ấp tay gối giờ đây nhường chỗ cho một nỗi lo khác: Làm sao có thể giúp bọn trẻ vượt qua nỗi mất mát này ???


Cả nhà chúng tôi chật ních những người: họ hàng và bạn bè thân thích. Trong giây phút đau buồn này, mọi người ai cũng cố gắng làm một cái gì đó để chia sẻ động viên tinh thần chúng tôi, đặc biệt là Robbie và Krista. Cha tôi dẫn bọn trẻ ra vườn sau chơi để chúng có đôi chút thời gian yên tĩnh. Cuối cùng thì mọi người cũng lần lượt ra về, tôi cũng đi theo ra đến bậu cửa để chào tạm biệt mọi người. Khi chúng tôi vừa mới tiến ra đến cửa , một cảnh tượng hiện ra trước mắt mà cho đến tận lúc này vẫn còn khắc sâu mãi trong tâm trí tôi: Một nửa cầu vồng hiện ra lầp lánh trên bầu trời ở vị trí ngay sân trước nhà tôi. Mọi người đều sững người, miệng há hốc, mắt nhìn lên bầu trời. Chỉ đồng thanh "Ồ" lên một tiếng rồi chẳng ai nói được thêm câu nào.


Trước khi có thể định tâm lại, tôi nghe thấy tiếng gọi của bố tôi và bọn trẻ. Tôi chạy bổ nhào ra sân sau. Không thể tin vào mắt mình!!!! Nửa kia của cầu vồng nằm ở ngay sân sau của nhà tôi. Khi tôi nhìn lại toàn bộ ngôi nhà, mới phát hiện ra rằng cả chiếc cầu vồng đang chiếu toàn bộ ánh sáng trực tiếp xuống nhà của chúng tôi: Một chiếc cầu vồng hoàn hảo hiện ra ngay mắt. Một cảnh tượng rực rỡ và đẹp đến nỗi tôi tin chắc rằng không có một nhà nhiếp ảnh tài ba nào có thề chụp đươc một cảnh đẹp tương tự vậy. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc đó, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và ấm áp đến lạ. Thượng đế ơi! Ngài đã gởi cho con và bọn trẻ một món quà kì diệu. Phải chăng Ngài muốn nói rằng Ngài luôn luôn ở cạnh chúng con và tạo cơ hội cho chúng con được đoàn tụ, xóa đi khoảng cách giữa trần gian và cõi vĩnh hằng ????. Cho đến tận lúc đó tôi mới cảm hết được tâm trạng của người vợ khi lần cuối gặp mặt chồng trước khi anh ấy lên thiên đàng trong bộ phim mà tôi rất ưa thích " Ghost" . Một cảm xúc khó tả , nước mắt trào ra trong niềm vui bất tận.


Tối hôm đó , tôi đưa bọn trẻ vào giường. Krista ôm lấy mặt tôi và thì thầm :" Mẹ ơi! Có phải cha đã gởi cho chúng ta chiếc cầu vồng đó không hả mẹ?" Tôi không biết giải thích như thế nào cho hợp lẽ nhưng tôi tin chắc rằng anh ấy đã làm một điều gì đó để biểu lộ tình yêu và sự hiện diện của anh ấy dành cho vợ và các con. Cảm ơn Thượng Đế vì món quà của Người, một chiếc cầu vồng đẹp nhất, hoàn hảo nhất mà còn từng thấy trong cuộc đời này.

24 tháng 10, 2010

Chiếc dù màu đỏ

11:33 0 Comments
Với niềm tin bạn có thể thấy được những điều vô hình

Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải ghánh chịu nạn hạn hán kéo dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn do cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nức nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô.

Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu họach thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời cầu khẩn mà thương tình đổ mưa xuống.

Tối hôm đó, tất cả dân làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mãi mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.

Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sư hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện - bình thãn, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé lả một chiếc dù màu đỏ - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây.

Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng buớc ra làn mưa.

Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.

23 tháng 10, 2010

CÁNH DIỀU TUNG BAY TRONG GIÓ

11:12 0 Comments
Con bé có một nước da màu sô cô la tuyệt đẹp và đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ thông minh và một chút tinh nghịch. Tên nó là Michelle .Không như những đứa trẻ bình thường khác có thể chạy nhảy trên dôi chân của mình, đối với Michelle, thay vào đó là một chiếc xe lăn màu hồng .Khi nó được sinh ra , bác sĩ phát hiện ra rằng Michelle đã bị chứng bại não. Tim tôi như thắt lại khi thấy một bé gái khoảng chừng 3 tuổi từ từ lăn xe vào lớp học. Sự dũng cảm của nó đã truyền cho tôi thêm sức mạnh và tinh thần lạc quan của nó đã làm tim tôi đau nhói. Bé con ơi! Cháu có tội tình gì!

Có lần Michelle và mẹ tặng tôi một hình nhân một bé gái da đen ngồi trên chiếc xe lăn.Tôi trân trọng đặt lên kệ sách, cạnh những món đồ mà tôi yêu thích nhất. Nó luôn luôn làm tôi nhớ đến đứa bé mà tôi yêu quí vô cùng .

Khi Michelle được 7 tuổi, con bé phải nhập viện để chuẩn bị cho cuộc phẩu thuật tim hở lần thứ ba. Đêm trước ca phẫu thuật tôi ngồi cạnh giường và nắm thật chặt tay con bé.

- "Con mệt lắm , sơ à " Nó thì thầm một cách yếu ớt.

- " Tại sao con không nhắm mắt lại và cố ngủ một chút đi hả bé con?"

- "Không! Con không buồn ngủ, mà chỉ mệt thôi sơ ạ!" Con bé nói một cách khó nhọc.

Tôi nghĩ chắc có lẽ trái tim nhỏ bé bệnh tật đã phải làm việc quá sức, những cơn nhức đầu triền miên và những bắp cơ co cứng đã làm cho con bé rất đau đớn và khó khăn trong mỗi cử động. Tôi thấy đau nhói trước sự thông minh của con bé . Ở lứa tuổi đó mà nó có thể nhận ra được sự khác biệt giữa cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi.

-" Con sẽ sớm được lên thiên đàng phải không Sơ?"

Tôi đặt tay lên trán nó và nói :

-" Sơ cũng không biết nữa. Còn tùy thuộc vào Chúa nữa bé con ạ!"

Nó ngước mắt nhìn các vì sao qua khung cửa sổ.

-"Không biết con sẽ lên đó bằng cách nào Sơ nhỉ? .Chắc có lẽ bằng máy bay."

Tôi suýt nữa bật cười vì sư trong sáng của con bé. Biết nói với nó thế nào nhỉ???

"Không phải đâu bé con ạ. Chúa sẽ phái một thiên thần đặc biệt xuống trần gian và thiên thần ấy sẽ mách bảo cho con biết cách lên thiên đường như thế nào. Lúc đó con không cần phài sử dụng xe lăn hoặc nạng gỗ. Cũng chẳng cần đem theo thuốc men hay phẫu thuật đâu bé con ạ, vì trên thiên đàng không cần đến những thứ đó. Con sẽ được chạy nhảy và nô đùa thỏa thích giống như anh của con vậy.

"Sơ nghĩ con có được thả diều không?" Mắt con bé tràn ngập tia hi vọng.

Tôi cố nén giọng và mỉm cười.

- "Sơ chắc rằng nếu con xin một con diều thì Chúa sẽ ban cho con một con diều đẹp nhất mà con từng thấy, cưng ạ"

- " Con cũng hi vọng như vậy. "

Nói xong con bé ngủ thiếp đi với nụ cười nở trên môi.

Vào sáng sớm hôm sau, trong khi tôi đang cầu nguyện thì hình nhân của Michelle, không biết vì lí do gì mà bỗng rơi từ trên kệ xuống đất. Tôi khẽ rùng mình. Linh tính mách bảo đã có chuyện chẳng lành.

Ngay sau đó mẹ của Michelle gọi báo cho tôi biết tim con bé đã ngừng đâp và nó đã ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ.

Tôi đã bỏ đi chiếc xe lăn màu hồng và hình nhân cô bé da đen ngồi trên chiếc xe lăn vì giờ đây ắt hẳn trên ấy những thứ này chẳng cần cho nó nữa. Giờ đây thay vào đó là một hình nộm một cô bé da màu sô cô la, tay chân như đang nhảy múa chơi đùa, miệng mỉm cười mắt hướng nhìn lên bầu trời.

Vào những ngày trời ấm áp, có gió, ngước mắt nhìn lên bầu trời, tôi thường tưởng tượng ra cảnh một bé gái đang tung tăng cùng với những cánh diều trên những đám mây.

20 tháng 10, 2010

CHIẾC NHẪN CỦA MẸ

11:09 0 Comments
Từ khi tôi còn bé xíu đã thấy mẹ đeo một chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn duy nhất mà mẹ đeo trong suốt thời thơ ấu của chúng tôi. Nó không phải được làm bằng vàng, cũng chẳng phải bằng bach kim, thứ trang sức quí tộc mà các bà các cô hay tranh thủ khoác vào người để khoe sự giàu có hay sành điệu của mình trong những buổi tiệc. Chiếc nhẫn của mẹ tôi được làm bằng kim loại tráng một lớp bạc lấp lánh. Chính giữa đính một miếng kim loại màu nâu, phía trên có hình hai trái tim đan vào nhau.

Chiếc nhẫn theo bà khi bà buồn phiền, khi bà cảm thấy thất vọng, khi bà làm bếp, khi bà giặt hàng đống quần áo, khi bà cặm cụi vá lại từng cái áo sau một trận hỗn chiến với lũ trẻ hàng xóm, khi bà đánh vật với hàng đống chén bát. Và nó cùng đồng hành với bà với niềm vui khôn xiết khi nhận được phiếu điểm của các con.

Mẹ tôi thật sự chẳng có một món trang sức nào ngoài chiếc nhẫn. Trên thực tế tôi chợt nhớ có lần cha nói rằng thậm chí ông ấy đã không mua nổi chiếc nhẫn cho mẹ vào ngày hai người thành hôn. Ông ấy thậm chí cũng chẳng nghĩ đến nó, và trong lúc làm lễ ở nhà thờ mẹ phải mượn nhẫn cưới của câu mợ Charlie.

Đã nhiều năm trôi qua. Cha tôi, dân nhâp cư đến từ Mexico từ đầu những năm 20, đã làm việc cật lực, đầu tắt mặt tối từ sớm tinh mơ đến khi tối mịt tại một trạm sửa xe mà ông ấy làm chủ. Và mẹ tôi, cũng là dân nhập cư đến từ Mexico, quần quật cả ngày với hàng đống công việc không tên, chăm sóc chồng và tám đứa con yêu dấu của bà đang tuổi ăn tuổi ngủ. Cùng với sự vất vả của cha và sự tằn tiện của mẹ, lũ nhóc chúng tôi từng đứa một lần lượt vào đại học. Đứa lớn cố gắng kiếm việc làm thêm để phụ giúp ba mẹ trang trải việc học cho đứa tiếp theo.


Ngay khi hai đứa nhỏ nhất vừa tốt nghiệp đại học, cha tôi mất đột ngột sau một cơn đau tim, nhưng mẹ tôi vẫn tiếp tục sống thêm hai mươi ba năm nữa để chứng kiến những thành quả mà phải mất cả đời cực nhọc ông bà mới gặt hái đươc. Những đứa trẻ của ông bà giờ đây đã trở thành những luật sư, doanh nhân, giáo viên. Vào những năm cuối đời mẹ tôi đã có thể tận hưởng những thứ xa xỉ mà cả đời bà cũng không dám nghĩ đến. Bà có thể mua những món trang sức đắt tiền và điều làm tôi rất kinh ngạc, mẹ tôi đặc biệt rất thích những món trang sức đó.

Một vài năm trước khi bà mất, mẹ đề nghị với tôi bà muốn tặng lại tất cả những món trang sức của mình cho tất cả những đứa cháu gái. Và khi bà mất, điều đó đã được thực hiện. Chiếc nhẫn kim cương được trao cho Kathie, chiếc nhẫn có đính ngọc thuộc về Magaret ..., lần lượt từng đứa cháu một đều được nhận quà của bà. Cuối cùng tôi cũng nhận ra chiếc nhẫn đầu tiên của mẹ. Nó được gói lạị một cách cẩn thận trong một tấm vải bằng nhung. Chiếc nhẫn vẫn bóng loáng, điều đó chứng tỏ mẹ vẫn thường lấy nó để ngắm. Chiếc nhẫn sau nhiều năm đồng hành với mẹ, nay nó đã mòn nhẵn, thậm chí miếng kim loại hình chữ nhật chỉ còn bám chút ít vào chiếc nhẫn. Nó chẳng có giá trị gì cả .


Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn lại nó bồi hồi nhớ lại những năm tháng cực nhọc của cha mẹ tôi và quyết định đem đến ngân hàng cất nó vào một két sắt. Đối với tôi, chiếc nhẫn đầu tiên của mẹ là một món quà thừa kế vô giá của mẹ. Nó chính là vật chứng, là thước đo sự hi sinh to lớn của mẹ dành cho chúng tôi và cả những thành quả mà bà đạt được. Đôi khi tôi tự chất vất mình. Không biết mẹ đã đeo chiếc nhẫn từ lúc nào. Bao nhiêu lần mẹ hi sinh những niềm vui riêng của mình để chúng tôi có thể đat được thành công nhưng ngày hôm nay? Tại sao mẹ luôn mang chiếc nhẫn khi nó chẳng có giá trị gì cả. Phải chăng chiếc nhẫn là một vật tâm linh của mẹ?
Tất cả mọi người trong nhà không ai có thể lý giải nổi điều này, nhưng mỗi khi nhìn lại chiếc nhẫn , tôi lại thấy một sức mạnh vô hình của mẹ từ một chiếc nhẫn vô giá trị và tình yêu vô bờ bến mà mẹ đã dành cho chúng tôi từng ngày trong cuộc đời của bà.

BÀ SẼ LUÔN LUÔN GHI NHỚ

11:08 0 Comments
Cho đến tận khi tôi lên tám tuổi, tôi vẫn luôn nghĩ rằng người ta gọi ngày cuối cùng trong tuần, ngày Chủ Nhật (Sunday) vì là ngày mà bạn có thể dầm mình trong nắng ấm cả ngày. Tôi nghĩ như vậy vì tất cả những chủ nhật tôi đều tha thẩn ở ngoài vườn suốt ngày với bà Nana. Và tôi đã nhanh chóng kết bạn với tất cả cây cối trong vườn, trong đó người bạn mà tôi yêu thích nhất la Zucchini. Zucchini có họ với bầu bí và hình dạng trông rất giống trái dưa leo nhưng mềm và có vị ngọt hơn. Những thân dây mảnh khảnh yếu ớt nhưng vẫn cố vươn lên và bám chặt vào hàng rào trông như những cánh tay bé xíu bám chặt lấy mẹ trong trời mưa bão. Trông chúng mới tội nghiệp làm sao! Tôi thường ngồi bệt xuống đất, nhẹ nhàng vuốt ve chúng, thì thầm trò chuyện với chúng và cảm nhận được rằng chúng cần đến sự chở che của tôi biết bao nhiêu. Bà Nana cũng thường ngồi cạnh đó, bên cạnh hàng đống dụng cụ làm vườn của bà, thì thầm trò chuyện và khẽ vuốt ve âu yếm những cây cà chua .


"Bà Nana này! "Một ngày kia tôi thắc mắc với Nana" Liêu cháu có thể bứt bỏ hết những nụ hoa vàng bé nhỏ này không?"
"Nhưng tại sao cháu lại muốn hái hết những bông hoa đó đi?" Bà ấy hơi ngạc nhiên."
"À! Chẳng qua cháu nghĩ rằng những nụ hoa vàng này sẽ thu hút những con rệp đến và chén sạch chúng mất"
"Không đâu bé con ạ! Những bông hoa bé nhỏ này trong vài ngày tới sẽ biến thành zucchini đấy". Bà ấy mỉm cười trả lời.
"Thật vậy chứ bà "Tôi vẫn còn rất nghi ngờ về những gì mà Nana vừa nói."
"Cháu hãy đợi xem. Rồi cháu sẽ thấy những thứ bé nhỏ kia sẽ biến thành những điều kì diệu. Cháu nên ghi nhớ điều bà vừa nói."
"Những điều nhỏ bé sẽ biến thành những điều kì diệu hả bà". Tôi lặp lại.
"Chính xác là như thế đấy cháu ạ". Bà khẽ trả lời.

Và cứ thế, cứ đến mỗi chủ nhật, tôi đều ra vườn để kiểm tra những cây zucchini, và kì diệu thay, mỗi lần tôi lại phát hiện ra rằng có thêm nhiều trái zucchini bé xíu.


"Bà có nghĩ rằng có nhiều quả zucchini như thế là do cháu đã chăm sóc chúng cẩn thận không?"
"Chắc chắn rồi! Cháu nên nhớ khi được chăm sóc cẩn thận thì những điều tốt đẹp sẽ phát triển. Cũng giống như những đứa trẻ được chăm sóc và nuôi dưỡng trong tình yêu thương thì chắc chắn khi chúng lớn lên sẽ là những thành viên ưu tú của xã hội. Cháu nhớ chưa?"


Thế là từ đó tôi càng tích cực chăm sóc những người bạn bé bỏng của mình. Tôi nhặt hết những lá úa vàng đi, và nếu có ngọn zucchini nào không thể với tới được hàng rào thì tôi di chuyển chúng đến gần hơn. Nana cũng làm như thế với những người bạn cà chua của bà.


Một ngày kia tôi thấy Nana tỉa bớt những ngọn cà chua và cắt luôn một nhánh lớn của cây cà chua.


"Nana" Tôi há hốc miệng vì kinh ngac "Sao bà lại làm thế?"
"Á! Bà làm thế vì cây cà chua không đủ sức nuôi cả hai nhánh cùng một lúc. Nếu bà cắt một nhánh đi thi nhánh còn lại sẽ có thêm nhiều thức ăn và như vậy sẽ có trái nhiều hơn rất nhiều."
"Ồ! Thật vậy hả bà?"
"Trong cuộc sống đôi khi cháu cũng phải có những sự lựa chọn tương tự như vậy."
"Bà nói như thế có nghĩa là gì? Thế cháu phải chặt bớt đi thứ gì à?"
"Không phải như vậy" Nana mỉm cười và nháy mắt với tôi. "Đôi khi trong cuộc đời, cháu phải lựa chọn và chấp nhận mất mát vì chúng ta không thể có tất cả trong cùng một lúc."
"Cháu nhớ rồi, thưa bà."

Và cứ thế trong vòng nhiều tháng , chủ nhật nào tôi cũng đến vườn của Nana để xem chừng những người bạn của mình như thế nào, và lần nào trong lòng tôi cũng khâp khởi một niềm vui khi thấy càng ngày càng có nhiều quả Zucchini xinh xắn. Cho đến một ngày kia, những quả zucchini mới không còn xuất hiện nữa, và vài tuần sau trên cây không còn lấy một quả.


"Nana! có chuyện gì xảy ra với những cây zucchini của cháu vậy?". Tôi òa khóc tức tưởi. "Nó không phát triển nữa rồi!"
"Bé cưng ạ. Đó là qui luật của sự sống. Mọi vật được sinh ra, phát triển rồi đến một lúc nào đó thì sẽ chấm dứt. Chẳng có cái gì là tồn tại mãi với thới gian."
"Nhưng cháu chăm sóc chúng rất chu đáo mà."
"Đúng vậy! Nhưng cháu có biết không: điểm kết thúc của cái cũ sẽ là sự khởi đầu của cái mới."
"Và đó là những gì mà bà muốn cháu phải ghi nhớ?"
"Đúng vậy! Nana nói tiếp "Khi thời tiết thay đổi, những cây cũ sẽ chết đi và sẽ được thay thế bằng những mầm sống mới"
"Cháu sẽ luôn luôn ghi nhớ điều đó."

Và tôi vẫn tiếp tục đến giúp Nana chăm sóc cây cối trong vườn, nhưng một hôm tôi thú thật với Nana:


"Nhưng cháu vẫn rất nhớ những cây zucchini."
"Bà biết điều đó, bé cưng ạ!"
"Cháu đang nghĩ tại sao chúng ta không nhờ Poppy làm cho chúng ta một cái nhà kính và chúng ta có thể trồng zucchini quanh năm?"
"Bà không biết nữa. Nhưng chúng ta cũng có thể chờ đến năm sau mà."
"Nhưng chúng ta cũng có thể thử, phải không bà! Cháu xin bà đấy! Cháu có thể hỏi Poppy mà!"
"Bà đoán là chúng ta có thể thử."

Sau một hồi thuyết phục thì cuối cùng Poppy cũng đồng ý. Và tuần sau khi tôi đến đã thấy một cái nhà kính xinh xắn đã sẵn sàng ở trong vườn. Và điều tuyệt vời nhất chính là ở sau các bức tường kính, có những hàng rào kẽm gai dành cho zucchini.


"Đây sẽ là ngôi nhà tuyệt vời nhất cho những cây zucchini". Tôi reo lên.
"Và cả những cây cà chua nữa chứ". Nana thêm vào.

Rồi chúng tôi bắt tay vào trồng những cây zucchini ở một bên , còn bên kia thì dành cho những cây cà chua .Thời gian trôi qua, những thân zucchini càng ngày càng khỏe mạnh, và những cây cà chua cũng tốt không kém. Và khi các quả zucchini và cà chua xuất hiện, chúng tôi mới nhận ra rằng cái nhà kính này đã làm việc rất hiệu quả.


"Bà nhìn này! Cháu có những cây zucchini bé xíu nhưng trĩu hoa nhé! Những cây này sẽ sống mãi bà nhỉ!"
"Cháu có một sáng kiến rất tuyệt vời". Nana nói và lắc lắc lấy tay tôi.
"Nana này! Cháu nghĩ bà sẽ có một cái gì đó để ghi nhớ"
"Điều gì thế?"
"Nếu chúng ta thật sự quyết tâm làm điều gì thì chúng ta sẽ thực hiện được ước mơ của mình"

Nana quay người lại và nhìn thật sâu vào mắt tôi. Ánh mắt bà ấy long lanh, tôi nghĩ là bà ấy sẽ khóc. Đột nhiên bà ấy cười phá lên thật giòn giã. Bà khẽ gật đầu và lắc nhẹ tay tôi một lần nữa.


"Cảm ơn bé con. Bà sẽ luôn ghi nhớ điều này"

17 tháng 10, 2010

Bài học của bố mẹ

11:01 0 Comments
Khi tất cả những bạn bè cùng trang lứa trong làng nghỉ học đồng loạt, chị gái tôi cũng theo tâm lý "lây lan" chỉ vì một lý do giản đơn: đi học một mình thì buồn.

Năm ấy, giáo dục có sự thay đổi khi có thêm năm lớp 9 trong chương trình trung học cơ sở nên trường lớp cũng rất chệch choạng, chị tôi lại càng nằng nặc đòi nghỉ học... Ở trên vách nhà, bố thường gài một cái roi mây thật to như một sự nhắc nhở chị em tôi: nếu học hành không cẩn thận thì thế nào bắp chân cũng lằn đỏ roi mây...

Nhưng trước "sự kiện" chị gái đã "coi roi mây bằng không" đòi nghỉ học, thật ngạc nhiên và trái với dự đoán của chúng tôi, cái roi mây ấy đã không được lấy xuống. Khi ăn cơm xong, bố gọi tất cả chúng tôi lại và nói: "Chị Hà định sẽ không đi học nữa, bố mẹ cũng không biết nên để chị làm gì nếu chị không đi học. Các con thử nghĩ xem việc gì phù hợp với chị bây giờ? Vì nếu không đi học, chị Hà sẽ kiếm tiền để giúp cùng bố mẹ!".


Tôi vốn rất "thực dụng" khi nhìn thấy các bạn cùng trang lứa của chị ấy làm hàng sáo, có vàng đeo nặng trĩu tai, dây chuyền to tướng ở cổ, nên nhanh nhảu: "Bố mẹ cho chị ấy làm hàng sáo! Đi đong thóc về xay sát rồi bán gạo, bán cám, chắc là rất lãi...". Tôi còn minh chứng bằng hàng loạt ví dụ của những người đã "có vốn dắt lưng" để làm của hồi môn khi đi lấy chồng từ nghề hàng sáo.

Cái Vân thì "tham mưu": nấu rượu nuôi lợn theo "nghề"... của mẹ. Em Hằng thì "trẻ con" bảo để chị Hà đi vơ lá về đun vì nhà tôi làm nông nghiệp mà năm nào cũng thiếu đồ thổi nấu. Tôi giễu Hằng, đấy không phải là nghề. Mẹ thì bảo: làm hàng sáo thồ thóc nặng lắm, tay chân nó thế làm sao vác nổi; nấu rượu nuôi lợn cực khổ và lại bẩn nữa. Sức vóc Hà chắc đi bán kem được, hay bố mình làm cho nó đôi quang cộc để đi nhặt phân trâu, cắt cỏ...

Bố không phân tích gì cả, chỉ ngồi lắng nghe ý kiến tham mưu của cả nhà, chị Hà không được tham gia ý kiến nhưng vẫn vui vì chị được nghỉ học theo đúng mong muốn... Cuối cùng, bố bảo: từ mai, Hà làm thay mẹ từ việc đong gạo rượu, nấu cơm, giã men, vào cơm rượu, ủ và nấu rượu và đảm nhiệm cả việc "rau bèo cám bã" cho đàn lợn đang độ lớn..

Chúng tôi đi ngủ, chị Hà bằng lòng và rất vui với quyết định của bố; tôi và hai em thì còn quá trẻ con để có thể hiểu được những quyết định người lớn ấy nên lăn ra ngủ ngay mà chẳng biết là bố mẹ bàn tính gì sau đó. Hôm sau, chị Hà dậy rất sớm, thay mẹ làm mọi việc; còn mẹ "tự dưng" lại "về quê"... một tuần.

Phải công nhận chị Hà là người đảm đang và tháo vát, con gái đầu lòng có khác, mọi việc chị đều rất thạo. Nhưng sau một tuần, chị lúc nào cũng tất bật, bàn tay của chị bắt đầu nẻ cước vì phải cho tay vào bóp cám nóng cho lợn kịp ăn không nó kêu inh ỏi; ngón tay chị nhiều vệt xược vì thái bèo vội, đứt tay; móng tay của chị cáu đen lại vì nhựa bèo tây...

Chiếc khăn lúc nào cũng buộc chít trên đầu, chúng tôi thấy chị "già" quá nên cứ nhìn thấy chị là lại trêu: "chào cụ ạ!"... Nhưng không chỉ có nấu rượu, nuôi lợn; bố mẹ còn cắt cử không biết bao nhiêu là việc cho chị. Chị làm quần quật luôn chân luôn tay, không còn có thời gian nói chuyện với chúng tôi, không còn lúc nào rảnh để ra sân kho của xóm "tập nhịp điệu sinh hoạt hè" như mọi năm...

Đúng 10 ngày sau, ăn tối xong, bố "thông báo" tổ chức "họp gia đình" để "rút kinh nghiệm"... Bố khen chị Hà đã làm việc rất tốt. Bố còn bảo: "Nếu cứ thế này, bố mẹ có thể cho các em con học đến tiến sĩ được; lúc ấy chúng nó thành đạt, "ăn trắng mặc trơn" và kiếm ra nhiều tiền thì thế nào cũng không quên bà chị nấu rượu, nuôi lợn vất vả ở quê nhà, chân tay lúc nào cũng đen đúa như thế này"

Rồi bố cầm bàn tay chị lên, đúng thật trông nó thô ráp và đen đúa, cáu bẩn; mẹ lại "chêm": "Thế nào chúng nó cũng sắm cho bà chị cái quạt máy, để không phải tự tay quạt lò than khói mù cả mắt nữa...".

Không biết vì trải nghiệm 10 ngày vất vả, vì tủi thân khi nghe những lời nói của bố mẹ hay vì một lý do nào đó mà tự dưng chị bật khóc: "Thôi, con đi học; không ở nhà nấu rượu, nuôi lợn như mẹ nữa đâu! Bố mẹ xin lại cho con đi học!"...

Ngay ngày hôm sau, chị lại có mặt ở lớp học hè chuẩn bị vào năm học lớp 9 "thêm" năm ấy! Rồi không bao giờ thấy chị đòi nghỉ học nữa, mặc dù cả xóm ở độ tuổi của chị, chỉ có một mình chị đi học và lại phải đi học xa với biết bao nhiêu thiếu thốn, khó khăn... Cho đến ngày đầu tiên chị đi làm với vai trò là một cô giáo trường huyện, bố mẹ mới nói về chuyện nghỉ học ngày nào.

Chị chỉ cười nhưng trong đó là cả một sự biết ơn về tình yêu thương và sự dạy bảo mà bố mẹ đã dành cho chị. Không đòn roi, không quát mắng nhưng bố mẹ đã cho chị một bài học mà có lẽ chị cũng như chúng tôi không bao giờ có thể quên được!
Written by PHẠM THỊ BỀN

15 tháng 10, 2010

CHÚNG TA QUYẾT ĐỊNH SỐ PHẬN CHÍNH MÌNH...

10:59 1 Comments
Leonardo da Vinci vẽ bức Bữa tiệc ly mất bảy năm liền. Đó là bức tranh vẽ Chúa Jésu và 12 vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi ngài bị môn đồ Judas phản bội.

Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên ông mới chọn đựoc một chàng trai có gương mặt thánh thiện, một tính cách thanh khiết tuyệt đối làm mẫu vẽ Chúa Jésu. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng liền trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jésu đã hiện ra trên bản vẽ.

Sáu năm tiếp theo ông lần lươt vẽ xong 12 vị tông đồ, chỉ còn có Judas, vị môn đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc. Họa sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kì tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đi ngưòi bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất của chính mình ...


Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy chưa đủ để biểu lộ cái ác của Judas. Một hôm Vinci được thông báo có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng đươcj yêu cầu cùa ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì tội giết người và nhiều tội ác tày trời khác ...

Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã đàn ông nước da đen sạm với mái tóc dài bẩn thỉu xõa xuống gương mặt, một gương mặt xấu xa, hiểm ác, hiển hiện rõ tính cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hóa. Đúng đây là Judas!

Được sự cho phép đặc biệt của đức vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang vẽ dở. Mỗi ngày tên tù ngồi trước Da Vinci và người họa sĩ thiên tài cần mẫn với công việc truyền tải vào bức tranh diện mạo của một kẻ phản phúc.


Khi nét vẽ cuối cùng được hoàn tất, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo lính gác:" Các ngươi đem hắn đi đi!". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, nhưng hắn đôt nhiên vùng ra và lao đến quì xuống bên Da Vinci, khóc nức lên :" Ôi, ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?".

Da Vinci quan sát kẻ mà sáu tháng qua ông liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: " Không! Ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến từ hầm ngục Roma ...". Tên tử tù kêu lên: " Ngài Vinci ... Hãy nhìn kỹ tôi! Tôi chính là người mà bảy năm về trước ngài đã chọn làm mẫu vẽ Chúa Jésu..."

Câu chuyện này là có thật, như bức tranh Bữa tiệc ly là có thật. Chàng trai từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Jésu, chỉ sau hơn 2000 ngày đã tự biến mình thành hình tượng hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử.

Tương lai không hề được định trước. Chính chúng ta là người quyết định số phận của chính mình...

14 tháng 10, 2010

Câu chuyện của một thầy giáo trẻ (phần 2)

10:57 1 Comments
Thầy trò quyết định đăng một mẩu quảng cáo như sau:
Gửi Tổng thống Clinton và mọi người khắp thế giới

Cái gì cướp mất nhiều sinh mạng nhất mỗi năm hơn cả AIDS, rượu, tai nạn xe cộ, giết người, tự tử, ma túy và hỏa hoạn cộng lại?

Chính bọn trẻ đã tạo nên mẩu quảng cáo này, còn tôi thì còn lợn cợn một chút bởi vì xuất thân từ một tiểu bang sản xuất nhiều thuốc lá, tôi không muốn chọc giận bất cứ ai. Tôi bày tỏ sự băn khoăn này với các em và rồi một bạn nữ tên là Carmela đã nói với tôi: "Không sao, thầy ạ. Không phải vì chúng ta xuất thân từ tiểu bang này mà chúng ta lại không dám có ý kiến, quan điểm riêng sao?".
Thầy trò ghi địa chỉ cùng số fax trên mẩu quảng cáo và hồi hộp đợi chờ hồi âm. Tiếc là ngôi trường của chúng tôi nằm ở một vùng quê nên vào lúc ấy không thể có email và không thể ghi địa chỉ Internet của chúng tôi vào được.
Ngày mẩu quảng cáo này được đăng, tôi cũng không thể có nổi một tờ báo, bởi báo USA Today không phát hành tại vùng quê của chúng tôi. Thế nhưng, tác động của mẩu quảng cáo ấy thì ai cũng cảm thấy được bởi trước khi tôi đến được lớp thì chúng tôi đã nhận được hơn trăm bức fax.

Ngay khi tôi rẽ vào bãi đậu xe của trường thì cô giáo Barbara Johns, lúc ấy đang ở trong bãi đậu xe, vội reo lên mừng rỡ: "Thầy phải đến văn phòng ngay! Tắt máy xe đi! Tôi sẽ đưa xe vào bãi đậu cho". Chạy vào đến văn phòng, bức fax đầu tiên tôi cầm lên đọc được gửi từ thủ tướng Canada. Cũng có những bức fax đến từ khắp nơi, của bạn bè thân hữu, đội bóng, bác sĩ ở Mumbai, Ấn Độ... và bao người khác từ bất cứ nơi nào mà ta có thể nghĩ ra.

Khi bọn trẻ đến trường, thầy trò cùng kéo lên văn phòng. Các đài phát thanh khắp nước cũng đã cho phát mẩu quảng cáo của chúng tôi và kêu gọi các độc giả của mình gọi điện hồi âm kèm câu trả lời của họ. Các đài truyền thanh dồn dập gọi cho trường chúng tôi để hỏi câu trả lời đúng là gì, cũng hệt như bọn trẻ đang rộn ràng túc trực trên máy điện thoại để trò chuyện với hàng ngàn độc giả.

Có những đứa còn phải trả lời phỏng vấn của các nhà báo truyền hình. Các bức fax từ khắp nơi trên thế giới đổ về rào rào, còn bọn trẻ cứ như nhảy vọt khỏi mái nhà vì kích động! Thầy trò còn chia nhau ở lại đêm trong trường để trực máy fax. Các bức fax chuyển đến suốt đêm. Khoảng 3g sáng, tôi nhận được một bức fax trên đó viết "Xin thầy gọi điện cho chúng tôi" cùng với số điện thoại được ghi bên dưới.

Tôi đã gọi lại và đó là một sòng bài, ở đó người ta đã đưa câu hỏi này ra làm đề tài cá cược cho ai có câu trả lời đúng. Người ở casino này đã gọi cho tôi để biết chính xác lời giải đúng để có thể trao giải thưởng cho những ai thắng cược. Thật là vui!

Còn gì vui thích bằng khi biết có nhiều người thuộc các tầng lớp khác nhau cùng tham gia giải đáp và được nghe những câu trả lời của họ. Một số câu trả lời ngộ nghĩnh và thú vị thường gặp nhất là: thiếu ăn, súng, rơi vào trong thùng nước, James Bond, tình yêu, nhồi máu cơ tim, phá thai, tuổi già, sự hồi hộp, sự ngu dốt, thời gian, sự tham lam, cái lưỡi...

Đến lúc này thầy trò đã nhận được 7.000 thư và quà tặng từ khắp nơi trên thế giới gửi đên. Trong mẩu quảng cáo, thầy trò đã hứa là sẽ viết thư hồi âm cho mỗi người, thế là bọn trẻ phải gặp nhau vào những ngày thứ bảy, cả những ngày nghỉ cũng như sau giờ học để viết lời đáp cho mỗi người để báo cho họ biết câu trả lời đúng là hút thuốc lá.

Các em học sinh trở nên nổi tiếng, được xuất hiện trong những chương trình tin tức quốc gia và trên trang nhất các tờ nhật báo khắp tiểu bang. Một sự phấn khích bao trùm lên đề án, và bọn trẻ bắt đầu ngâng cao đầu mỗi ngày khi đến trường với vẻ đầy tự hào.

Sau một tuần lễ ròng rã viết thư trả lời, biến văn phòng nhà trường thành sở chỉ huy tạm thời riêng của thầy trò và biến thành tâm điểm của các phương tiện truyền thống, cuối cùng chúng tôi đã nhận được câu trả lời mà chúng tôi chờ đợi từ lâu.

Nhà Trắng gọi và báo cho biết đệ nhất phu nhân Hillary Clinton sẽ gọi cho chúng tôi lúc 11g45 vào ngày thứ sáu để đưa ra câu trả lời của bà và của tổng thống, cũng như sẽ tranh luận về những nguy cơ của việc hút thuốc lá với các bạn học sinh. Tất cả thầy trò đều vui mừng và tự hào. Chúng tôi bủa đi chuẩn bị một cuộc họp báo vào cuối tuần để cho cả cộng đồng đều có thể có mặt vào ngày hôm ấy.

Khi mọi người - các nhà lãnh đạo địa phương, các nhà doanh nghiệp, các chủ trang trại, gia đình và bạn bè - đang ngồi cả trong thư viện, ta có thể cảm nhận rõ một không khí phấn khích và một ý thức cộng đồng. Thầy trò đã mặc quần áo mới sao cho ai cũng trông đẹp nhất như trong ngày lễ hội.

Cả lớp và tôi ngồi ở những cái bàn ở đầu thư viện, kế bên là hàng chục máy quay và các nhà báo. Tôi chăm chú nhìn theo kim đồng hồ... 11g43... 11g44... Rồi tôi nghĩ "Chuyện gì xảy ra đây nếu như bà ấy không gọi điện nhỉ?". Nhưng rồi chuông điện thoại vang lên.

Thư viện vốn đã lặng im lúc này im phăng phắc. Mọi người nín thở như dõi theo từng lời tưởng chừng như thời gian ngắn lại. Bà Hillary Clinton dành thời gian nói chuyện với từng em học sinh và tranh luận về những vấn đề sức khỏe mà câu hỏi của chúng tôi gợi lên. Cuối cuộc gọi, bà Clinton nói: "Các bạn biết đấy, tôi đang giữ bức thư mà tổng thống và tôi đã viết cho lớp các bạn, trong đó có câu trả lời của chúng tôi. Chúng tôi có thể mail cho các bạn, nhưng chúng tôi nghĩ rằng hay nhất là chúng tôi sẽ trao tận tay các bạn".

Sau đó, tôi thông báo một tin khiến mọi người sửng sốt. Tôi đã chuyện trò với Nhà Trắng suốt tuần qua, và hai phía đã sắp xếp cho các học sinh đến Nhà Trắng vào tuần sau để gặp gia đình tổng thống. Đây sẽ là một sự kiện đổi đời đối với các học sinh, bởi đa số các em chưa bao giờ bước ra khỏi tiểu bang của mình.

Lần đầu tiên khi chúng tôi được thông báo về lời mời đến Nhà Trắng, vị hiệu trưởng đã yêu cầu tôi đừng công bố điều này cho mọi người biết cho đến khi tôi vận động đủ số tiền cần thiết để đưa tất cả các em học sinh đi. Ngay sau đó, bà Austin, một trong số những thư ký của trường, bắt đầu gọi điện cho các doanh nghiệp mà chúng tôi có thể nghĩ đến để xin tài trợ. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng bất cứ người nào tôi gọi đến thì ai ai cũng sẵn sàng giúp đỡ bọn trẻ và mong muốn đóng góp bằng bất cứ cách nào mà họ có thể.

Bất cứ nơi nào tôi gọi tới, tình hình cũng tương tự. Các cộng đồng cũng sẵn lòng giúp đỡ các thầy cô giáo chừng nào ta còn chứng tỏ cho thấy ta làm việc nghiêm túc, và đưa ra được những lý do chính đáng cho thấy sự đóng góp của họ đang góp phần tạo nên một sự chuyển biến nào đó. Chỉ trong vài ngày chi phí cho toàn bộ chuyến đi đã được các nhà doanh nghiệp địa phương tài trợ, tất cả họ đều đồng ý là cần giữ bí mật cho đến khi tin này được loan báo trong cuộc họp báo.

Kết thúc cuộc gọi, để trả lời yêu cầu của phu nhân Clinton mời chúng tôi đến Nhà Trắng, tôi đã nói trong nước mắt đầm đìa rằng tôi không thể từ chối bất kể là tôi sẽ phải khó khăn như thế nào. "Nào các chú nhóc, các chú hãy nhìn cộng đồng các nhà doanh nghiệp quanh các chú... Vâng, họ đủ tốt để tài trợ cho lớp chúng ta, và cuối tuần tới, tất cả chúng ta sẽ đến Washington, DC!".

Cả thư viện òa lên tiếng reo hò tán thưởng. Nhà báo Sandra Harris của Đài truyền hình kênh 9 cũng reo lên. Đem đến sự ngạc nhiên này cho các em học sinh và cho cộng đồng là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời tôi. Niềm vui, niềm phấn khích và sự cảm kích thể hiện trên gương mặt các em học sinh là một trong những lý do chính khiến tôi quyết định tiếp tục dạy học. Làm sao tôi có thể quay lưng lại với cơ hội có thể có một sức tác động như vậy đến cuộc đời của bọn trẻ chứ?

Sau khi sự kích động đã lắng xuống, tôi bắt tay tổ chức chuyến đi. Tôi nghĩ mọi việc sẽ bù đầu rối tai, nhưng khi bắt đầu gọi điện đi khắp nơi đặt khách sạn, vạch ra một lộ trình thì mọi việc lại cứ êm xuôi đâu vào đấy.

Tuần sau thầy trò lên đường đến Washington DC cùng với nhiều nhà báo thuộc các tờ báo địa phương. Đoàn đã đi thăm Nhạc viện quốc gia, điện Capitol và tất cả bảo tàng lớn. Ngày cuối cùng ở DC, đoàn đến thăm Nhà Trắng. Một nhân viên hướng dẫn tour riêng cho đoàn, và thầy trò là đoàn duy nhất vào lúc ấy. Chúng tôi được phép đi lang thang, chụp ảnh tự nhiên như ở nhà.

Sau chuyến tham quan, thầy trò được đưa đến phòng Đông. Căn phòng được trang trí một cây giáng sinh khổng lồ trên treo đầy bóng đèn. Cuối cùng, tổng thống và phu nhân bước vào phòng và chuyện trò với bọn trẻ. Tổng thống quì trên sàn nhà nói chuyện với từng đứa trẻ, còn phu nhân Clinton đi quanh chuyện vãn với những người lớn. Khi đến gặp tôi, bà nói: "Ồ thưa thầy, tôi nhận ra thầy nhờ đọc trên báo đấy" và tôi cũng đáp lại: "Ồ, thưa bà, còn tôi lại nhận ra bà nhờ xem truyền hình đấy".

Khi thầy trò quay trở về lại Bắc Carolina, bọn trẻ vẫn chưa muốn kết thúc dự án này. Để giữ cho dự án này sống lâu hơn một thời gian ngắn nữa, thầy trò lại bắt tay viết một cuốn sách mang tên Cuộc phiêu lưu vòng quanh thế giới qua những từ ngữ của người khác để kể lại toàn bộ dự án này.

Bọn trẻ có biết bao cảm xúc và ký ức gắn với dự án và tôi cảm thấy thật may mắn là thầy trò đã có thể tập hợp và viết lại những cảm xúc lúc ấy. Tôi biết 20 năm sau một số các em sẽ đọc lại cuốn sách này cho con cái mình nghe và hi vọng là lúc ấy các em sẽ sống lại những cảm xúc tuyệt vời ngày ấy.

Đây là một kinh nghiệm chắc chỉ có một lần trong đời, nhưng tôi lại có diễm phúc là đã trải qua nhiều sự kiện tương tự cùng với các học sinh của mình ở ngôi trường vùng quê ấy.

13 tháng 10, 2010

Câu chuyện của một thầy giáo trẻ (phần 1)

10:56 0 Comments
Câu chuyện của một thầy giáo trẻ ở Bắc Carolina bên nước Mỹ
...Tôi đã cùng bọn trẻ bắt tay vào một dự án vốn dẫn đến một bất ngờ lớn mà tôi có can dự vào. Điều này đã mãi mãi làm thay đổi cuộc sống của tôi và của các em học sinh.



Mọi chuyện bắt đầu khi tôi giảng bài cho các em về nhật báo, và các em tỏ ra lúng túng không hiểu các trang rao vặt được tiến hành như thế nào. Tôi quyết định cho các em tự đi đăng quảng cáo trên báo để bản thân các em ấy có thể hiểu công việc này được tiến hành ra sao. Tôi cho mỗi em cầm tiền đi đăng quảng cáo, bởi tôi muốn dành quyền làm chủ dự án cho các em ấy. Rồi tôi hướng dẫn các em đến tòa báo xin đăng quảng cáo.
Lập tức, các em muốn rao bán một chiếc xe Lexus trong mục rao vặt về xe hơi, nhưng sau tôi lưu ý các em ấy: "Chúng ta đâu có chiếc xe Lexus nào đâu". Cuối cùng, thầy trò quyết định đăng một câu đố và đề nghị người đọc viết lời đáp. Câu đố đầu tiên của thầy trò là: "Đảo nào lớn nhất trên thế giới? Nếu bạn biết, xin vui lòng hồi âm cho lớp chúng tôi" và bên dưới kèm theo địa chỉ.

Từ hôm ấy, ngày ngày, thầy trò cùng ngóng chờ xem có thư từ nào hồi âm không. Thật ngạc nhiên, thầy trò nhận được 10 lá thư của những người khác nhau ở nhiều khu vực. Bọn trẻ rất thích điều này bởi không ai đã có được câu trả lời đúng, và chúng viết thư gửi lại cho mỗi người kèm theo câu trả lời đúng là đảo Greenland.

Bọn trẻ tỏ ra rất phấn khích với những lá thư nhận được đến mức chúng quyết định đăng tiếp nhiều câu đố trên các báo khắp tiểu bang. Dự án đã không còn là một bài học về rao vặt trên báo nữa mà là việc các em học sinh đang được mở mang kiến thức từ những người viết thư đến lớp chúng tôi. Để có nhiều thư trả lời, thầy trò lại còn viết các bảng hiệu và chuyển đến cho các siêu thị địa phương, thậm chí còn gửi câu đố cho cả đài truyền thanh.

Rất sớm sau đó, thầy trò chúng tôi đã nhận được hàng tá thư mỗi ngày từ khắp tiểu bang gửi đến. Người gửi có khi là bác sĩ, luật sư, những chủ trang trại giống ngựa Ả Rập và biết bao người khác từ đủ ngành nghề khác nhau. Bằng cách này, các em học sinh ở một thị trấn nhỏ với 600 dân đang được học hỏi về cuộc sống bên ngoài thị trấn của mình. Toàn bộ tiến trình này là điều thiết yếu cho trẻ vốn có quá ít kinh nghiệm về cuộc sống bên ngoài cộng đồng của mình.

Bọn trẻ tỏ ra cực kỳ thích thú với dự án này đến mức một hôm có một bạn tên là Luke nói: "Thầy ạ, em nghĩ chúng ta cần bước ra toàn cầu với dự án này". Ý bạn ấy muốn nói là cần đăng câu đố trên một tờ báo phát hành khắp thế giới. Một ý kiến xem ra rất hay! Thế là tôi quyết định cử Luke liên hệ với văn phòng của báo USA Today để thử hỏi xem giá một diện tích quảng cáo 4x5cm là bao nhiêu tiền.

Khi quay về, Luke chống hai tay trên hông và long trọng tuyên bố với tôi bằng cái giọng miền Nam của bạn ấy: "Tốt nhât là ngồi xuống, thầy ạ". Bạn ấy nói với tôi giá quảng cáo là 12.000 USD. Thoạt đầu tôi không tin và sau khi tan lớp tôi đã tự liên hệ với tòa báo để khẳng định lại. Tôi nhận ra là Luke nói đúng và tôi sửng sốt sao một mẩu quảng cáo bé xíu chỉ đăng có một lần mà lại đắt khủng khiếp đến thế!

Sau khi thảo luận với học sinh, tôi giải thích với các em là chúng ta không thể đào đâu ra một món tiền khổng lồ như vậy. Thế nhưng, các em học sinh lại không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng như thê. Các em nài nỉ tôi cho các em ấy thử làm và rồi thầy trò bắt tay vào thực hiện một chiến dịch gây quĩ. Tôi nói với các em là tôi có thể làm bất cứ việc gì để cùng các em kiếm tiền như bán bánh, bán kẹo, bất cứ việc gì trừ rửa xe bởi tôi chúa ghét việc rửa xe. Thế nhưng thứ bảy ấy, thầy trò đã đi rửa xe.

Vài tuần sau, đang khi những việc làm gây quĩ đầy "sáng tạo" của chúng tôi còn giậm chân tại chỗ thì tôi nhận được một cú điện thoại từ báo USA Today. Một biên tập viên của báo là Joan Baraloto nói với tôi là có người đã nhìn thấy lớp học của tôi trên TV đang đi gây quĩ, và rằng người ấy muốn tặng lớp số tiền cần thiết này để đăng quảng cáo. Tôi lập tức hỏi bà tên người tặng, và bà nói rằng người ấy chỉ muốn được gọi là "ông già Noel" mà thôi.

Chỉ còn ba tuần nữa là đến lễ Giáng sinh, và tên gọi này xem ra rất hợp với một sự đóng góp đầy lòng quảng đại như thế. Tôi vội vã đến lớp và thông báo cho bọn trẻ. Nghe xong, chúng reo hò như điên dại, và hỏi "Ai cho chúng ta tiền vậy?". Tôi mỉm cười đáp: "Ông già Noel đấy". Luke nhìn tôi vẻ ngờ vực và nói: "Thầy ơi, bố mẹ em không kiếm nổi số tiền này đâu".

10 tháng 10, 2010

Món quà của Mẹ

10:54 0 Comments
"Có thể cho tôi nhìn cháu bé được không?" - Sau ca vượt cạn khó khăn, người mẹ trẻ không giấu được niềm hạnh phúc hướng về các bác sĩ. Đáp lại ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của bà, nữ hộ lý ái ngại lần giở lớp tả. Trên gương mặt người mẹ trẻ hiện lên sự bàng hoàng. Một bé trai bụ bẩm, khỏe mạnh, có gương mặt thanh tú nhưng khuyết đôi vành tai.

Nhưng thời gian đã chứng minh thính giác của cậu bé hoàn toàn bình thường nếu không muốn nói hoàn hảo. Chỉ có điều việc thiếu đôi tai khiến cho cậu bé khó khăn trong việc hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa. Mỗi khi đi học về, cậu đều sà vào lòng người mẹ, bà mẹ nhìn con thở dài buồn đau.

Rồi một hôm, điều bà không mong đợi đã đến. Cậu bé chạy vội vã vào nhà và lao vào lòng mẹ khóc nức nỡ : "Bọn chúng gọi con là quái vật". Nén nỗi đau vào lòng, người mẹ vỗ về cậu con trai bé nhỏ: "Con của mẹ thật dũng cảm, hãy vượt qua con trai nhé!"

Gạt mặc cảm sang một bên, cậu bé tiếp tục chăm chỉ học tập và bắt đầu bộc lộ năng khiếu âm nhạc. Năm tháng trôi qua, cậu trở thành một chàng trai tuấn tú, khôi ngô, đặc biệt tài năng âm nhạc ngày càng phát triển. Tốt nghiệp cấp 3 , chàng trai nộp đơn vào một nhạc viện có tiếng. Nhưng vì dị tật nên anh đã không được nhận vào học. "Chẳng lẽ chúng ta không giúp được gì cho nó sao?" Cha cậu bé buồn rầu tự hỏi rồi đề nghị với bác sĩ tìm giải pháp giúp đỡ: "Tôi có thể gắn một đôi tai ngoài cho cháu, nhưng hiện tại kỹ thuật chưa sản xuất được đôi tai giả", bác sỉ trả lời.

Bẵng đi một thời gian, một hôm người cha nói chuyện với con trai: "Con hãy chuẩn bị tinh thần để phẫu thuật chỉnh hình nhé! Bố mẹ quen một người có thể giúp chúng ta, ông ấy đã tặng con đôi tai mà con cần. Có điều ông ấy muốn chúng ta giữ bí mật".

Cuộc phẫu thuật thành công mĩ mãn. Người con được mang diện mạo hoàn toàn mới. Anh được nhận vào trường nhạc và sau đó trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng. Sau đó anh lấy vợ sống hạnh phúc với gia đình.

Và điều bí mật vẫn giữ được kín trong nhiều năm sau đó. Nhưng cái ngày bất hạnh nhất trong đời anh đã đến - ngày mẹ anh qua đời. Người cha và cậu con trai đứng trước quan tài của người mẹ. Một cách chậm rãi người cha rướn tay vén bộ tóc dày, dài đen nâu của người mẹ. Người con trai không giấu được vẻ choáng váng. Người mẹ không có tai! Rồi không kiềm được, anh òa khóc. "Khi còn sống mẹ rất hạnh phúc với bộ tóc dài và dày này"-người cha thì thầm với anh "Và không ai nghĩ mẹ ít đẹp hơn cả, đúng không nào?"

Vẻ đẹp thật sự không nằm ở hình thức bên ngoài mà nó nằm ở bên trong của mỗi chúng ta. Kho báu thật sự không nằm ở những thứ mà chúng ta có thể nhìn thấy, nó nằm ở những nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy được. Tình yêu thực sự không thể hiện ở những việc mà mọi người biết đến mà nó thể hiện ở những việc làm ít người biết đến..

7 tháng 10, 2010

Thiên thần của Rudy

10:53 0 Comments
Tôi bước vào cừa hàng tạp hóa mà chẳng biết mình định mua gì. Tôi không đói. Nỗi đau vừa mất đi người bạn đòi yêu dấu sau 37 năm chung sống vẫn còn đang rỉ máu. Và cái cửa hiệu này đã lưu lại biết bao kỉ kiệm đẹp đẽ mà chúng tôi từng có.

Tôi và Rudy thường hay đến đây và hầu như mỗi lần anh ấy đều giả vờ lẫn vào một góc nào đó, tìm kiếm một thứ mà tôi rất thích. Tôi biết anh ấy định làm gì. Tôi sẽ luôn bắt gặp anh ấy tiến về phía tôi với ba hoa hồng vàng trên tay. Rudy biết hoa hồng vàng là loài hoa mà tôi thích nhất .

Với con tim tan nát , tôi chỉ muốn mua một vài thứ mà mình cần và lập tức rời khỏi đây, nhưng thậm chí cửa hiệu cũng trở nên khác từ ngày Rudy qua đời. Tôi chợt nhận ra rằng không có Rudy, tôi phải mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ và chọn lựa. Cuộc sống đã thật sự thay đổi .


Đứng cạnh quầy thịt , tôi cố gắng tìm được miếng beefsteak ngon nhất, thứ mà Rudy ưa thích biết bao. Đột nhiên một người phụ nũ tiến dến gần tôi. Người phụ nữ có mái tóc màu vàng, mảnh khảnh và trông rất xinh xắn trong bộ đồ tây màu xanh lá cây nhạt. Tôi ngước nhìn cô ấy trong khi co ấy đang chọn mọt gói thịt chữ T lớn, bỏ nó vào xe đẩy rồi ngập ngừng trong chốc lát, cô ấy đặt lại kệ. Cô ấy quay đi nhưng không biết suy nghĩ thế nào lại đặt nó trở lại xe đẩy. Cô ấy ngước nhìn tôi và mỉm cười.


- "Chồng tôi thích loại này lắm nhung thật tình mà nói với giá cao như thế này liệu tôi có nên..."


Tôi cố nén cảm xúc của mình và nhìn cô ấy với ánh mắt màu xanh nhạt .

- "Chồng tôi vừa mất cách đây 8 ngày". Tôi nói, mắt liếc nhìn gói thịt trên tay cô ấy, cố kềm giọng. "Hãy mua cho anh ấy đi. Và hãy trân trọng những giây phút mà các bạn dược ở cùng nhau".


Cô ấy gật đầu, và tôi có thể đọc dược cảm xúc của cô ấy khi đặt gói thịt và đẩy xe đi. Tôi tiếp tục đẩy xe về hàng bơ sữa. Tôi đứng đó, cố gắng quyết định nên mua loại sữa nào. Giờ đây tôi chỉ có một mình! Cuối cùng tôi cũng chọn loại 250ml và đẩy xe về phía quầy kem gần cửa ra vào. Nếu như không còn thứ gì khác, tôi thuờng tự thưởng cho mình một hộp kem dâu, thứ mà Rudy rất thích.


Tôi đặt hộp kem vào xe và tiến tới quầy tính tiền. Đập vào mắt tôi là bộ đồ tây màu xanh lá cây nhạt. Tôi chợt nhận rằng ra người phụ nữ ban nãy đang tiến về phía tôi , trên tay cô cầm một cái gì đó. Trên gương mặt cô ấy rạng ngời hạnh phúc, mắt cô ấy nhìn tôi chăm chú. Khi cô ấy tiến đến gần, nước mắt tôi trào ra khi trông thấy cái cô ấy cầm trên tay.

"Chúng là của bà, thưa bà!" Cô ấy nói và đặt ba hoa hồng vàng tuyệt đẹp vào tay tôi. Bà yên tâm, chúng đã được thanh toán". Và cô ấy ôm lấy tôi, hôn nhẹ lên má.


Tôi muốn nói với cô ấy những gì cô ấy đã làm cho tôi và những nụ hồng vàng có ý nghĩa như thế nào với tôi, nhất là trong lúc này... Nhưng tôi đứng đó, chết sững, không nói được lời nào, nước mắt tuôn trào. Tôi nhìn xuống những đóa hoa hồng vàng được bó rất đẹp trong tấm giấy kiếng màu xanh nhạt, không tin nổi vào mắt mình. Làm sao cô ấy biết được điều bí mật này ????


Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng. Tôi không bao giờ cô đơn. "Ôi! Rudy yêu dấu, anh vẫn không quên em phải không?" Tôi thì thầm, nước mắt đầm đìa. RUDY LÚC NÀO CŨNG HIỆN DIỆN BÊN TÔI VÁ CÔ ẤY CHÍNH LÀ THIÊN THẦN CỦA ANH ẤY.

5 tháng 10, 2010

NĂM BÀI HỌC QUAN TRỌNG CỦA CUỘC ĐỜI

10:50 0 Comments
1/ Bài học về sự quan tâm

Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!
Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.

2/Bài học về sự giúp đỡ

Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.

3/Bài học về lòng biết ơn

Ồ, đây là món kem mình thích nhất!
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

4/Bài học về sự tự giác và trách nhiệm

Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

5/Bài học về sự hy sinh

Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.

Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.

3 tháng 10, 2010

Món quà vô giá

10:48 0 Comments
Tôi rất thích việc cho và nhận quà; luôn luôn chúng đem lại nhiều điều vui thú lẫn hồi hộp khi mở gói quà ra. Một ngày kia, cháu trai Justin của tôi gởi cho tôi 6 đô và 30 xen...Tôi rất thích việc cho và nhận quà; luôn luôn chúng đem lại nhiều điều vui thú lẫn hồi hộp khi mở gói quà ra. Một ngày kia, cháu trai Justin của tôi gởi cho tôi 6 đô và 30 xen...

Nhưng dù đã suy nghĩ nát óc tôi vẫn không tìm được lý do của món quà này.

Tôi tiếp tục suy nghĩ trong vài ngày nữa và sau cùng phải gọi cho Justin để biết nguyên nhân của món tiền đã nhận được: "Cháu gởi cho bà 6 đô và 30 xen ấy để làm gì vậy?"

Và Justin đáp rằng tôi đã luôn lo lắng, quan tâm đến nó, vì thế nó muốn dành tặng ngược lại cho tôi tất cả những gì nó có.

Đặt máy xuống, tôi đã bật khóc - những giọt nước mắt hạnh phúc và ấm áp. Tôi biết rằng trước đây và cả sau này, chẳng bao giờ tôi nhận được món quà chứa đựng tình yêu tinh khiết và ngây thơ như thế.
Forever Changes

1 tháng 10, 2010

Những cậu bé ăn kem

10:45 0 Comments
Tôi đã đến thị trấn nhỏ này nhiều lần và chặng còn lạ gì với cái cảnh những đứ bé ăn xin mặt mũi lấm lem chạy hết quán này đến quán khác xin tiền của khách du lịch. Tôi không phải lá khách du lịch, tôi đến đây để làm việc nhưng cũng không ít lần khó chịu vì một vài đứa bé cứ lẵng nhẵng đi theo xin một vài đồng bạc lẻ.

Hôm nay, cũng như mọi khi, sau khi rời sân bay, tôi đến một quán giải khát nhâm nhi một vài cốc bia trước khi trở về khách sạn. Quán hôm nay khá đông nhưng không thấy bóng dáng của một đứa trẻ ăn xin nào. Tôi nghỉ chân được một lúc thì thấy hai thằng bé ăn mặc khá luôm thuộm bước vào quán. �?ây chắc chắn là hai đứa trẻ ăn xin nhưng tôi không bận tâm lắm vì tôi biết rằng ông chủ quán sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài ngay thôi. Nhưng tôi đã lầm! Ông chủ quán vẫy tay về phía bọn trẻ và gọi to:

- Cần gì vậy hai chàng trai?

- Ở đây có kem hoa quả không ạ?

- Tất nhiên là có. Vậy hai cậu cần loại gì?

- Dạ có những loại thế nào ạ?

Tôi nghe ông chủ giới thiệu về từng loại kem, giá cả, mùi vị và thậm chí còn phân tích cho chúng thấy loại nào được người ta ưa chuộng hơn. Cuối cùng thì hai cậu bé chon hai cốc kem dứa, loại kem trung bình về giá cả trong tiệm. Chúng ăn có vẻ rất ngon lành. Thì như các bạn biết đấy, những đứa trẻ ăn xin như thế này hiếm khi được ăn những món mà mọi người cho là bình thường. Khi ăn xong, đứa trẻ lớn hơn rút trong túi ra những đồng tiền lẻ, vừa vặn tiền hai cốc kem đưa cho chủ quán. Người chủ vừa đếm tiền vừa nói:

- Hai cậu đã chuẩn bị tiền rồi cơ đấy, thật sòng phẳng!

Lũ trẻ tạm biệt ông chủ quán ra về. Chúng không còn vẻ sợ sệt như lúc mới bước vào quán nữa. Khi chúng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, ông chủ tiệm còn cố với theo:

- Cảm ơn hai cậu, lần sau lại đến nhé!

Tôi tiến lại gần chỗ thanh toán tiền và nói:

- Này anh bạn, tôi thích cái cách mà anh đối xử với những đứa trẻ.

- Anh biết đấy, những đứa trẻ ở thị trấn này sống rất khó khăn. Chắc chắn ăn một cốc kem là một quyết định khá táo bạo, nhất là phải vào những nơi mà chúng thường bị xua đuổi. Chúng ăn và vẫn trả tiền cơ mà, tại sao chúng lại không được đối xử bình thường như những người khách khác? Nếu anh đối xử với chúng như những thằng ăn cắp, chắc chắn chúng sẽ thừa lúc sơ hở và "chôm đồ của anh thứ gì đó. Nhưng nếu được đối xử như những khách hàng tử tế, chúng sẽ cư xử như những khách hàng lịch thiệp khác.

Người chủ cửa hàng không phải là người quen của tôi, tôi cũng không đến quán của anh ta thường xuyên nhưng qua cách hành xử của mình, anh ấy đã khiến tôi tâm phục khẩu phục. Cửa hàng của anh ấy tuy nhỏ nhưng luôn đông khách bởi vì anh ấy biết làm cho khách hàng cảm nhận được giá trị đích thực của mình.